Chương 62
Thính Nguyên
16/01/2024
Tảo mộ xong cũng chưa đến mười giờ.
Châu Thanh nghe thấy tiếng chuông chùa ở lưng chừng núi nên nảy ra ý định đi bộ đến đó xem.
"Thời gian vẫn còn sớm, đi cùng đi." Trữ Khâm Bạch đề nghị.
Sau đó thì đi cùng nhau.
Ngôi chùa ẩn trên núi vào lúc này không có nhiều khách hành hương.
Thân phận của Trữ Khâm Bạch đặc biệt, vào lần thứ năm bị người khác quay đầu lại nhìn, Châu Thanh quyết định không đi cùng anh nữa. Anh không thể đi lang thang khắp nơi nhưng Châu Thanh lại không có kiêng kị gì nên tùy tiện đi lại xung quanh.
Đợi đến khi Trữ Khâm Bạch nhìn thấy cậu lần nữa thì phát hiện cậu đang thắp đèn xung quanh tượng Phật dưới sự hướng dẫn của một sa di (*) trẻ.
(*) sa di: là các vị đồng chân nhập đạo. Tùy theo số tuổi, vị này được giao việc làm trong chùa và học tập kinh kệ, nghi lễ. Thời gian sau, vị này được thụ 10 giới, gọi là Sa di (đối với nam) hay Sa di ni (đối với nữ), hiểu đơn giản là hoà thượng mới xuất gia.
Tay trống không và quần áo đơn giản, vẻ mặt yên lặng.
"Hành động đó có hàm nghĩa gì không?" Trữ Khâm Bạch hỏi vị sư già đứng bên cạnh.
Vị sư già nói: "Là thắp cho người đã khuất để cầu phúc, một ngọn đèn tượng trưng cho một người."
"Một ngọn đèn, một người." Trữ Khâm Bạch lặp lại câu nói này.
Sau đó nhìn Châu Thanh thắp một ngọn, hai ngọn, ba ngọn...
Lúc cậu bước ra đã phủ cả người đầy mùi bơ trong hương Phật.
Lần này Trữ Khâm Bạch không hỏi cậu những ngọn đèn đó là thắp cho ai mà chỉ hỏi: "Đi chứ? Hay là muốn đi dạo thêm một lát?"
Châu Thanh gật đầu, "Đi thôi."
Trở lại thị trấn đã là buổi chiều, chợ trong thị trấn nhỏ vào ban ngày cũng rất náo nhiệt.
Sau khi đi qua một cây cầu vòm bằng đá bắc qua một con suối nhỏ, bước chân của Châu Thanh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn một cái.
"Sao vậy?" Trữ Khâm Bạch hỏi cậu.
Châu Thanh thu tầm mắt lại, lắc đầu: "Luôn cảm thấy có người đi theo."
Trong một loại dự cảm nào đó, mức độ nhạy cảm của Châu Thanh không thua gì những người luôn bị đi theo chụp hình trong giới giải trí, nhưng vừa rồi khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy người qua đường dựng sạp hàng và trẻ con đang nô đùa.
Cậu lại cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Trữ Khâm Bạch nghe lời này của cậu thì cau mày quay đầu lại.
Châu Thanh kéo anh một cái, "Nếu thật sự có người chụp lén, anh chê người ta chụp không đủ rõ sao?"
Trữ Khâm Bạch đút tay vào túi áo khoác, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đi theo lâu như vậy, nhất định không phải là khách qua đường gì hết."
Có thể là đã bị paparazzi theo dõi rồi.
Căn cứ vào điều này, bọn họ không dừng lại làm gì nữa mà trực tiếp lái xe rời đi.
Trên đường không phát hiện có chiếc xe nào bám đuôi.
Châu Thanh cũng không để ý đến điều này nữa.
Nhìn dãy núi dần dần lùi về sau ngoài cửa sổ, một tay Trữ Khâm Bạch lái xe, bầu không khí có hơi im lặng.
Lúc này, điện thoại của Châu Thanh vang lên, là của bộ phận marketing.
Sau khi bắt máy thì lắp ba lắp bắp: "Châu, Châu tổng."
Châu Thanh cho rằng đó là chuyện công việc, nói: "Có gì thì từ từ nói."
Giọng nói của đầu dây bên kia có hơi run run: "Điện thoại của công ty chúng ta bị khủng bố."
Câu tiếp theo: "Anh Châu, chuyện anh kết hôn với ảnh đế Trữ rốt cuộc là thật hay giả vậy?"
Châu Thanh: "..."
Cơn sấm rền ập đến khiến cho Châu Thanh không kịp đề phòng, cậu cầm điện thoại nhìn về phía Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch nhìn sang, "Sao vậy?"
Ngay sau đó, điện thoại của Trữ Khâm Bạch cũng vang lên.
Anh bật loa ngoài, giọng nói của Phạm Tuyền truyền tới, vừa mở miệng đã nói một câu: "Xảy ra chuyện rồi."
Châu Thanh vốn dĩ vẫn cảm thấy rất chấn động nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói tồi tệ của người đại diện nữ mạnh mẽ vang dội lại bình tĩnh hơn một chút.
Trữ Khâm Bạch vẫn luôn bình tĩnh, nói trước, "Bọn em ở bên này có thể đã gặp phải paparazzi, bị khui ra rồi sao?"
"Có phóng viên đi theo hai đứa?"
Trữ Khâm Bạch: "Không chắc lắm."
Phạm Tuyền chắc chắn, "Vậy chắc là không liên quan gì đến người đi theo hai đứa."
Bên phía Phạm Tuyền truyền tới tiếng bước chân lo lắng đi qua đi lại, lúc này mới nói rõ ngọn nguồn.
Đầu tiên là có người đã đăng một bài viết trên một diễn đàn tám chuyện nổi tiếng.
Tiêu đề là "Bàn về lịch sử của người bạn cũ là phú nhị đại bí ẩn của tôi".
Mở đầu là một nội dung vô cùng thu hút người khác: Phú nhị đại từ một thằng chơi bời nổi tiếng, cặn bã của xã hội đã thành công kết hôn với một minh tinh lớn tuyến một.
"Phú nhị đại viết tắt là Z (*), trong nhà trước đây rất giàu có, lái xe sang, quẹt thẻ vung tiền trước mặt mọi người trong quán bar cao cấp nhất ở trung tâm thành phố, từ nhỏ đã có bảo mẫu người hầu hầu hạ. Nhưng hai năm nay công việc kinh doanh trong nhà không được tốt nữa, Z đã quá quen với cuộc sống sung túc nên làm gì chịu nổi việc cắt giảm cơm ăn áo mặc, cho dù không còn tiền nữa cũng đi tìm ba ruột để đòi. Ba cậu ta đã tái hôn, cảm thấy áy náy với cậu ta nên về cơ bản đều sẽ thoả mãn cậu ta."
(*) Z là viết tắt từ chữ Zhou trong họ Châu của Châu Thanh nha.
"Không biết vì sao Z lại quen biết được minh tinh lớn này, còn quấn mãi không buông, một khóc hai nháo (*) ấy mà. Siêu sao lớn này không biết có phải là đầu óc xuống cấp hay không, cuối cùng thế mà lại kết hôn với cậu ta."
(*) bản gốc là 一哭二闹三上吊, được bắt đầu sử dụng trong tiểu thuyết cuối đời nhà Thanh, thời Trung Hoa Dân Quốc, ý chỉ thủ đoạn vô lý của phụ nữ đã có chồng đối với chồng hay gia đình nhà chồng, thường dùng với nghĩa xấu. Mình nghĩ câu này giống kiểu khóc lóc nói "không cho tôi thì tôi thắt cổ cho anh xem" kiểu z á =)))
"Từ đó, Z đã cắt đứt với vòng tròn xã giao trong quá khứ, dựa vào tài nguyên và quan hệ của minh tinh lớn này, bây giờ không chỉ được thừa kế gia sản mà còn thật sự bước vào giới thượng lưu hàng đầu trong nước, ngầu vãi nhỉ."
—— Câu chuyện này viết cũng khó tin quá rồi đó.
—— Một thằng chơi bời còn một khóc hai nháo, thế này chắc phải đẹp như thần tiên mới có thể khiến người ta nhìn trúng nhỉ.
—— Chủ thớt, trừ khi ông nhả ra tấm ảnh của bạn cũ ông, không thì ai mà tin.
Bị kích thích như vậy, người tung tin đã quay đầu thật sự tung ra một vài bức ảnh.
Bối cảnh cũng trông giống như trong một quán bar.
Mái tóc dài màu vàng, áo và quần có đeo dây xích, trong miệng ngậm điếu thuốc, xung quanh tối tăm hỗn loạn.
Đây chính là khởi đầu của toàn bộ sự việc.
Bài viết về phú nhị đại nhưng vì cái mác minh tinh tuyến một trong bài đăng nên thật sự còn có người nhàm chán đến mức liệt kê ra toàn bộ người tuyến một trong nước.
Làn sóng thứ hai dấy lên là vì đương sự lúc đầu trong chuyện Châu Thanh mang người đến gây rắc rối cho người ta bị đào ra.
Đương sự còn chỉ mới là tuyến mười tám, có lẽ là có suy nghĩ muốn lợi dụng chuyện này để kiếm chút tiếng tăm nên đã tự mình nhảy ra.
Tuyên bố rằng lúc đó còn tưởng rằng mình gặp phải một thằng điên, cậu ta vốn chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ trong đoàn phim, chỉ vì đăng một tấm ảnh mua nước cho ảnh đế Trữ mà thằng điên này đã mang người tìm đến cậu ta, cảnh cáo cậu ta cách xa Trữ Khâm Bạch một chút.
Cứ như vậy, tuyến một bị khoá lại trên người Trữ Khâm Bạch.
Có cái này rồi thì sẽ đến cái thứ hai, cái thứ ba.
Nếu muốn nói về bằng chứng xác thực thì không có, nhưng một số manh mối dường như đã thật sự chứng thực nội dung của bài đăng.
Lúc này đây, người qua đường đã phát điên, fan hâm mộ cũng phát điên.
#TrữKhâmBạchđãkếthônlàthậthaygiả#
#Bàiviếtbùngnổgiớiăndưa#
#Minhtinhnamtuyếnmột#
#Smart (*)#
(*) Smart: gồm những người di cư trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v. (từ mượn từ "thông minh")
Hết hashtag này đến hashtag khác đều gắn mác "Bạo" (*).
(*) chú thích dài để xuống cuối chương nhe:>
Người qua đường lần lượt rời đi.
—— Tôi tuyên bố, đây nhất định là chuyện phiếm buồn cười nhất trong năm, là loại có thể lên được bảng xếp hạng trong lịch sử giới giải trí.
—— Đừng nói nữa, phóng to người này lên mà xem, ngũ quan thật sự không tệ, nhưng nếu Trữ Khâm Bạch thật sự kết hôn với người như vậy thì tôi sẽ ăn điện thoại mất.
—— Fan thì giả làm người qua đường cái gì, một đống bằng chứng trong bài đăng đều chắc như đinh đóng cột rồi có được không? Còn ở đây giãy giụa nữa chứ.
—— Không phải ai cũng nói Trữ Khâm Bạch là thể chất độc thân vạn năm sao? Fan bây giờ chắc đều vả mặt hết rồi chứ gì.
Phạm Tuyền nói: "Giám sát bộ phận PR của chúng ta đã xem nhẹ bên phía Châu Thanh nên mới khiến cho sự việc ầm ĩ đến như vậy. Bây giờ phải làm sao đây? Bất kể là có thừa nhận hay không thì chuyện này cũng không dễ xử lý nữa rồi."
"Điều tra xem là ai làm." Trữ Khâm Bạch nói.
Phạm Tuyền: "Cái gì?"
"Mọi người là vì chuyện em và cậu ấy đã kết hôn là sự thật nên mới xem nhẹ trọng điểm, đây không phải là vô tình lộ ra ngoài." Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch bình tĩnh, "Sáng nay bài viết được đăng lên, Châu Thanh cũng chưa từng bị lộ ra ngoài, cho dù có đổ lên em thì độ hot cũng sẽ không tăng nhanh như vậy. Hơn nữa, thời điểm này cũng rất trùng hợp, không chỉ là quen thuộc với thói quen của dư luận trong giới mà còn phải là người trong cuộc."
Phạm Tuyền rốt cuộc cũng là người thông minh, đã gặp qua rất nhiều, vừa nghe lời này đã cười lạnh, sau đó nói: "Chị sẽ xử lý ngay, nhưng bây giờ phải làm sao đây?"
"Đợi em về rồi nói tiếp."
Trữ Khâm Bạch cúp điện thoại.
Châu Thanh vẫn luôn không mở miệng, lúc này mới nói: "Chuyện này bất kể là xử lý thế nào cũng có thể không cần để ý phía bên tôi. Trên mạng không thể đào ra thêm tin tức nữa."
"Chắc chắn như vậy à? Bởi vì công việc hiện tại sao?"
Châu Thanh gật đầu: "Thân phận của anh đặc biệt, vì vậy trước khi bắt đầu dự án thì tình trạng kết hôn của cá nhân đã sớm được báo cáo lên rồi. Bất kỳ tin tức nào liên quan đến thân phận của tôi và các dự án trọng điểm đều không có khả năng bị bóc ra trên diện rộng."
Trữ Khâm Bạch: "Vậy em sẽ vì một bài đăng và vài bức ảnh mà luôn bị mắng chửi."
Châu Thanh bật cười: "Mắng chửi mà thôi, có gì to tát chứ."
Trữ Khâm Bạch không nói gì.
Không lâu sau, bọn họ gặp rắc rối trên đường.
... (còn tiếp)
- --
(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ
Châu Thanh nghe thấy tiếng chuông chùa ở lưng chừng núi nên nảy ra ý định đi bộ đến đó xem.
"Thời gian vẫn còn sớm, đi cùng đi." Trữ Khâm Bạch đề nghị.
Sau đó thì đi cùng nhau.
Ngôi chùa ẩn trên núi vào lúc này không có nhiều khách hành hương.
Thân phận của Trữ Khâm Bạch đặc biệt, vào lần thứ năm bị người khác quay đầu lại nhìn, Châu Thanh quyết định không đi cùng anh nữa. Anh không thể đi lang thang khắp nơi nhưng Châu Thanh lại không có kiêng kị gì nên tùy tiện đi lại xung quanh.
Đợi đến khi Trữ Khâm Bạch nhìn thấy cậu lần nữa thì phát hiện cậu đang thắp đèn xung quanh tượng Phật dưới sự hướng dẫn của một sa di (*) trẻ.
(*) sa di: là các vị đồng chân nhập đạo. Tùy theo số tuổi, vị này được giao việc làm trong chùa và học tập kinh kệ, nghi lễ. Thời gian sau, vị này được thụ 10 giới, gọi là Sa di (đối với nam) hay Sa di ni (đối với nữ), hiểu đơn giản là hoà thượng mới xuất gia.
Tay trống không và quần áo đơn giản, vẻ mặt yên lặng.
"Hành động đó có hàm nghĩa gì không?" Trữ Khâm Bạch hỏi vị sư già đứng bên cạnh.
Vị sư già nói: "Là thắp cho người đã khuất để cầu phúc, một ngọn đèn tượng trưng cho một người."
"Một ngọn đèn, một người." Trữ Khâm Bạch lặp lại câu nói này.
Sau đó nhìn Châu Thanh thắp một ngọn, hai ngọn, ba ngọn...
Lúc cậu bước ra đã phủ cả người đầy mùi bơ trong hương Phật.
Lần này Trữ Khâm Bạch không hỏi cậu những ngọn đèn đó là thắp cho ai mà chỉ hỏi: "Đi chứ? Hay là muốn đi dạo thêm một lát?"
Châu Thanh gật đầu, "Đi thôi."
Trở lại thị trấn đã là buổi chiều, chợ trong thị trấn nhỏ vào ban ngày cũng rất náo nhiệt.
Sau khi đi qua một cây cầu vòm bằng đá bắc qua một con suối nhỏ, bước chân của Châu Thanh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn một cái.
"Sao vậy?" Trữ Khâm Bạch hỏi cậu.
Châu Thanh thu tầm mắt lại, lắc đầu: "Luôn cảm thấy có người đi theo."
Trong một loại dự cảm nào đó, mức độ nhạy cảm của Châu Thanh không thua gì những người luôn bị đi theo chụp hình trong giới giải trí, nhưng vừa rồi khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy người qua đường dựng sạp hàng và trẻ con đang nô đùa.
Cậu lại cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Trữ Khâm Bạch nghe lời này của cậu thì cau mày quay đầu lại.
Châu Thanh kéo anh một cái, "Nếu thật sự có người chụp lén, anh chê người ta chụp không đủ rõ sao?"
Trữ Khâm Bạch đút tay vào túi áo khoác, giọng điệu lạnh lùng nói: "Đi theo lâu như vậy, nhất định không phải là khách qua đường gì hết."
Có thể là đã bị paparazzi theo dõi rồi.
Căn cứ vào điều này, bọn họ không dừng lại làm gì nữa mà trực tiếp lái xe rời đi.
Trên đường không phát hiện có chiếc xe nào bám đuôi.
Châu Thanh cũng không để ý đến điều này nữa.
Nhìn dãy núi dần dần lùi về sau ngoài cửa sổ, một tay Trữ Khâm Bạch lái xe, bầu không khí có hơi im lặng.
Lúc này, điện thoại của Châu Thanh vang lên, là của bộ phận marketing.
Sau khi bắt máy thì lắp ba lắp bắp: "Châu, Châu tổng."
Châu Thanh cho rằng đó là chuyện công việc, nói: "Có gì thì từ từ nói."
Giọng nói của đầu dây bên kia có hơi run run: "Điện thoại của công ty chúng ta bị khủng bố."
Câu tiếp theo: "Anh Châu, chuyện anh kết hôn với ảnh đế Trữ rốt cuộc là thật hay giả vậy?"
Châu Thanh: "..."
Cơn sấm rền ập đến khiến cho Châu Thanh không kịp đề phòng, cậu cầm điện thoại nhìn về phía Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch nhìn sang, "Sao vậy?"
Ngay sau đó, điện thoại của Trữ Khâm Bạch cũng vang lên.
Anh bật loa ngoài, giọng nói của Phạm Tuyền truyền tới, vừa mở miệng đã nói một câu: "Xảy ra chuyện rồi."
Châu Thanh vốn dĩ vẫn cảm thấy rất chấn động nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói tồi tệ của người đại diện nữ mạnh mẽ vang dội lại bình tĩnh hơn một chút.
Trữ Khâm Bạch vẫn luôn bình tĩnh, nói trước, "Bọn em ở bên này có thể đã gặp phải paparazzi, bị khui ra rồi sao?"
"Có phóng viên đi theo hai đứa?"
Trữ Khâm Bạch: "Không chắc lắm."
Phạm Tuyền chắc chắn, "Vậy chắc là không liên quan gì đến người đi theo hai đứa."
Bên phía Phạm Tuyền truyền tới tiếng bước chân lo lắng đi qua đi lại, lúc này mới nói rõ ngọn nguồn.
Đầu tiên là có người đã đăng một bài viết trên một diễn đàn tám chuyện nổi tiếng.
Tiêu đề là "Bàn về lịch sử của người bạn cũ là phú nhị đại bí ẩn của tôi".
Mở đầu là một nội dung vô cùng thu hút người khác: Phú nhị đại từ một thằng chơi bời nổi tiếng, cặn bã của xã hội đã thành công kết hôn với một minh tinh lớn tuyến một.
"Phú nhị đại viết tắt là Z (*), trong nhà trước đây rất giàu có, lái xe sang, quẹt thẻ vung tiền trước mặt mọi người trong quán bar cao cấp nhất ở trung tâm thành phố, từ nhỏ đã có bảo mẫu người hầu hầu hạ. Nhưng hai năm nay công việc kinh doanh trong nhà không được tốt nữa, Z đã quá quen với cuộc sống sung túc nên làm gì chịu nổi việc cắt giảm cơm ăn áo mặc, cho dù không còn tiền nữa cũng đi tìm ba ruột để đòi. Ba cậu ta đã tái hôn, cảm thấy áy náy với cậu ta nên về cơ bản đều sẽ thoả mãn cậu ta."
(*) Z là viết tắt từ chữ Zhou trong họ Châu của Châu Thanh nha.
"Không biết vì sao Z lại quen biết được minh tinh lớn này, còn quấn mãi không buông, một khóc hai nháo (*) ấy mà. Siêu sao lớn này không biết có phải là đầu óc xuống cấp hay không, cuối cùng thế mà lại kết hôn với cậu ta."
(*) bản gốc là 一哭二闹三上吊, được bắt đầu sử dụng trong tiểu thuyết cuối đời nhà Thanh, thời Trung Hoa Dân Quốc, ý chỉ thủ đoạn vô lý của phụ nữ đã có chồng đối với chồng hay gia đình nhà chồng, thường dùng với nghĩa xấu. Mình nghĩ câu này giống kiểu khóc lóc nói "không cho tôi thì tôi thắt cổ cho anh xem" kiểu z á =)))
"Từ đó, Z đã cắt đứt với vòng tròn xã giao trong quá khứ, dựa vào tài nguyên và quan hệ của minh tinh lớn này, bây giờ không chỉ được thừa kế gia sản mà còn thật sự bước vào giới thượng lưu hàng đầu trong nước, ngầu vãi nhỉ."
—— Câu chuyện này viết cũng khó tin quá rồi đó.
—— Một thằng chơi bời còn một khóc hai nháo, thế này chắc phải đẹp như thần tiên mới có thể khiến người ta nhìn trúng nhỉ.
—— Chủ thớt, trừ khi ông nhả ra tấm ảnh của bạn cũ ông, không thì ai mà tin.
Bị kích thích như vậy, người tung tin đã quay đầu thật sự tung ra một vài bức ảnh.
Bối cảnh cũng trông giống như trong một quán bar.
Mái tóc dài màu vàng, áo và quần có đeo dây xích, trong miệng ngậm điếu thuốc, xung quanh tối tăm hỗn loạn.
Đây chính là khởi đầu của toàn bộ sự việc.
Bài viết về phú nhị đại nhưng vì cái mác minh tinh tuyến một trong bài đăng nên thật sự còn có người nhàm chán đến mức liệt kê ra toàn bộ người tuyến một trong nước.
Làn sóng thứ hai dấy lên là vì đương sự lúc đầu trong chuyện Châu Thanh mang người đến gây rắc rối cho người ta bị đào ra.
Đương sự còn chỉ mới là tuyến mười tám, có lẽ là có suy nghĩ muốn lợi dụng chuyện này để kiếm chút tiếng tăm nên đã tự mình nhảy ra.
Tuyên bố rằng lúc đó còn tưởng rằng mình gặp phải một thằng điên, cậu ta vốn chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ trong đoàn phim, chỉ vì đăng một tấm ảnh mua nước cho ảnh đế Trữ mà thằng điên này đã mang người tìm đến cậu ta, cảnh cáo cậu ta cách xa Trữ Khâm Bạch một chút.
Cứ như vậy, tuyến một bị khoá lại trên người Trữ Khâm Bạch.
Có cái này rồi thì sẽ đến cái thứ hai, cái thứ ba.
Nếu muốn nói về bằng chứng xác thực thì không có, nhưng một số manh mối dường như đã thật sự chứng thực nội dung của bài đăng.
Lúc này đây, người qua đường đã phát điên, fan hâm mộ cũng phát điên.
#TrữKhâmBạchđãkếthônlàthậthaygiả#
#Bàiviếtbùngnổgiớiăndưa#
#Minhtinhnamtuyếnmột#
#Smart (*)#
(*) Smart: gồm những người di cư trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v. (từ mượn từ "thông minh")
Hết hashtag này đến hashtag khác đều gắn mác "Bạo" (*).
(*) chú thích dài để xuống cuối chương nhe:>
Người qua đường lần lượt rời đi.
—— Tôi tuyên bố, đây nhất định là chuyện phiếm buồn cười nhất trong năm, là loại có thể lên được bảng xếp hạng trong lịch sử giới giải trí.
—— Đừng nói nữa, phóng to người này lên mà xem, ngũ quan thật sự không tệ, nhưng nếu Trữ Khâm Bạch thật sự kết hôn với người như vậy thì tôi sẽ ăn điện thoại mất.
—— Fan thì giả làm người qua đường cái gì, một đống bằng chứng trong bài đăng đều chắc như đinh đóng cột rồi có được không? Còn ở đây giãy giụa nữa chứ.
—— Không phải ai cũng nói Trữ Khâm Bạch là thể chất độc thân vạn năm sao? Fan bây giờ chắc đều vả mặt hết rồi chứ gì.
Phạm Tuyền nói: "Giám sát bộ phận PR của chúng ta đã xem nhẹ bên phía Châu Thanh nên mới khiến cho sự việc ầm ĩ đến như vậy. Bây giờ phải làm sao đây? Bất kể là có thừa nhận hay không thì chuyện này cũng không dễ xử lý nữa rồi."
"Điều tra xem là ai làm." Trữ Khâm Bạch nói.
Phạm Tuyền: "Cái gì?"
"Mọi người là vì chuyện em và cậu ấy đã kết hôn là sự thật nên mới xem nhẹ trọng điểm, đây không phải là vô tình lộ ra ngoài." Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch bình tĩnh, "Sáng nay bài viết được đăng lên, Châu Thanh cũng chưa từng bị lộ ra ngoài, cho dù có đổ lên em thì độ hot cũng sẽ không tăng nhanh như vậy. Hơn nữa, thời điểm này cũng rất trùng hợp, không chỉ là quen thuộc với thói quen của dư luận trong giới mà còn phải là người trong cuộc."
Phạm Tuyền rốt cuộc cũng là người thông minh, đã gặp qua rất nhiều, vừa nghe lời này đã cười lạnh, sau đó nói: "Chị sẽ xử lý ngay, nhưng bây giờ phải làm sao đây?"
"Đợi em về rồi nói tiếp."
Trữ Khâm Bạch cúp điện thoại.
Châu Thanh vẫn luôn không mở miệng, lúc này mới nói: "Chuyện này bất kể là xử lý thế nào cũng có thể không cần để ý phía bên tôi. Trên mạng không thể đào ra thêm tin tức nữa."
"Chắc chắn như vậy à? Bởi vì công việc hiện tại sao?"
Châu Thanh gật đầu: "Thân phận của anh đặc biệt, vì vậy trước khi bắt đầu dự án thì tình trạng kết hôn của cá nhân đã sớm được báo cáo lên rồi. Bất kỳ tin tức nào liên quan đến thân phận của tôi và các dự án trọng điểm đều không có khả năng bị bóc ra trên diện rộng."
Trữ Khâm Bạch: "Vậy em sẽ vì một bài đăng và vài bức ảnh mà luôn bị mắng chửi."
Châu Thanh bật cười: "Mắng chửi mà thôi, có gì to tát chứ."
Trữ Khâm Bạch không nói gì.
Không lâu sau, bọn họ gặp rắc rối trên đường.
... (còn tiếp)
- --
(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)
Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.