Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 63

Thính Nguyên

16/01/2024

Trữ Khâm Bạch ngẩn người, tiếp tục kề lên trán cậu đợi gần năm giây, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em mới nói cái gì?"

Châu Thanh đành phải lặp lại lần nữa, "Trữ Khâm Bạch, vậy thì anh thử với em đi."

Đi đến bước này chỉ là một suy nghĩ, nói ra khỏi miệng là kết luận cuối cùng.

Không biết tại sao Châu Thanh lại chịu nhả ra.

Cậu chịu nói ra lời này đã lập tức triệt tiêu tất cả cảm xúc vừa rồi trong lòng Trữ Khâm Bạch.

Sự tức giận do vụ tai nạn này mang lại, ngay giây trước còn đang phẫn nộ vì hành vi không biết chừng mực của người trước mặt.

Hết thảy đều biến mất.

Cái người tay không thắp đèn, nói mình không định ở bên ai kia từ lúc vào thị trấn cho đến nửa tiếng trước, Trữ Khâm Bạch đều cảm thấy cậu như gió trong lòng bàn tay, không thể túm lấy, cũng không thể nắm được.

Hiện tại đã trở thành người trước mặt, nói rằng người đó muốn thử với anh.

Cậu giống như loài vỏ cứng, thịt mềm lặng lẽ nhô ra ngoài nhưng cũng rất nghiêm túc và kiên định.

Cậu giao ra cơ hội, chí ít vào lúc này, Trữ Khâm Bạch không hề nhìn thấy trong mắt cậu có ý định muốn thu hồi lại.

Luân hồi ở thiên đàng và địa ngục cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trữ Khâm Bạch hắng giọng để làm dịu bầu không khí, cố ý hỏi: "Người như em khi đưa ra quyết định đều đánh úp như vậy sao?"

Châu Thanh ngước mắt lên: "Nếu như anh... "

"Được."

"Cái gì?"

"Anh nói, được."

Châu Thanh sửng sốt một chút, "Em còn tưởng anh ít nhất cũng sẽ làm khó em một chút."

"Ai dám làm khó em chứ Châu tổng." Bàn tay của Trữ Khâm Bạch đè lên cổ Châu Thanh, ngón cái cọ qua đôi môi sưng đỏ của cậu, nhẹ giọng nói: "Rơi vào tay em, đó là Trữ Khâm Bạch anh đáng đời."

"Không phải đáng đời." Châu Thanh suy nghĩ một chút: "Nếu em đã hỏi anh, vậy thì sau này sẽ đối tốt với anh."

Trữ Khâm Bạch cười nói: "Em có biết loại tra nam thật sự trên danh nghĩa kia mới nói câu này không?"

"Đối tốt với anh?"

"Mặc dù anh không có tiền, không có nhà, không có xe, nhưng anh sẽ đối tốt với em."

Rốt cuộc thì Châu Thanh vẫn khuyết thiếu kinh nghiệm tình yêu.

Cậu không biết sự xấu xa của Trữ Khâm Bạch, cộng thêm chính mình trước sau đảo ngược, đồng ý thử xem sao nhưng lại vì lai lịch đặc biệt, rõ ràng bản thân còn không chắc sẽ có chuyện một ngày nào đó đột nhiên biến mất hay không nhưng vẫn không nhịn được bước thêm một bước.

Một chút áy náy cộng với việc bị người kia chất vấn liền gấp rút đưa ra điều kiện và đền bù: "Em nói thật mà. Vậy anh muốn gì? Đợi đến khi vốn lưu động trong tay đủ rồi cũng có thể mua nhà mua xe, hoặc là đầu tư phim cho anh... nhỉ?"

Châu Thanh còn chưa nói xong, cả người đã bị một tay Trữ Khâm Bạch ôm lấy eo nhấc lên.

Người này bình thường cũng không biết luyện tập ra sao, nhấc cậu lên đến mức chỉ có thể kiễng chân trên mặt đất rồi đè lên xe. Đôi chân dài hất sang một bên, đầu gối chen vào giữa hai chân Châu Thanh, tiến lại gần nói: "Lời này của em nghe như điệu bộ tư bản muốn bao nuôi anh, em biết đây không phải là điều anh muốn."

Châu Thanh vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc, hỏi anh: "Vậy thì anh muốn gì?"

"Đầu tư cho anh thì quên đi, chỉ cần nhớ kỹ lời mình nói hôm nay, nếu có một ngày nào đó em không đưa ra lý do lại đột nhiên nói không muốn thử nữa, vậy thì em tiêu chắc rồi, có biết chưa?"

Châu Thanh không để ý đến sự đe doạ của anh: "Anh buông ra trước đi."

"Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."

Châu Thanh nhìn vào mắt anh, một lúc sau mới thỏa hiệp: "Được, quân tử đều sẽ không nói một đằng làm một nẻo. Bây giờ anh có thể buông em ra được chưa?"

Cuối cùng Châu Thanh vẫn không được buông ra, Trữ Khâm Bạch lại đè lên hôn xuống, môi dán lấy môi, nói với cậu: "Nhưng anh không phải quân tử."

Châu tổng vừa mới đồng ý thử, quay đầu đã tự mình trải nghiệm được cách hiểu của Trữ Khâm Bạch về "thử", nhếch nhác đến nỗi suýt nữa hối hận ngay tại chỗ.

Ở nơi hẻo lánh này, cho dù cảnh sát nhận được tin báo xe bị bám đuôi, có đến cũng sẽ đến tương đối chậm.

Đến lúc đó đã hơi muộn rồi.

Tổng cộng có bốn cảnh sát đến, ba nam một nữ.

Vốn dĩ trên đường đi còn đang thảo luận, cho rằng đó là bất hoà trong tình cảm gia đình gì đó hoặc hàng xóm nảy sinh mâu thuẫn. Suy cho cùng ở một nơi nhỏ như vậy thì hầu hết các trường hợp nhận được đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Đợi đến khi đến hiện trường thì hoàn toàn há hốc mồm.

Một chiếc xe trông bình thường, trị giá cũng ít nhất một trăm vạn đã gần như bị phá hủy.



Hai người đàn ông trưởng thành đều có khí chất xuất chúng, thoạt nhìn đã biết không phải người địa phương.

Người đàn ông rất nhã nhặn và trầm tĩnh chào hỏi bọn họ trước, có vẻ như đã bị thương nhưng không nghiêm trọng, ngược lại là khoé miệng bị rách da và sưng đỏ càng dễ khiến người khác suy nghĩ miên man.

Người còn lại thậm chí còn khiến người ta bất ngờ hơn, thế mà lại là ảnh đế lớn Trữ Khâm Bạch.

Sau khi xem nhiều tin tức trên mạng, phản ứng đầu tiên của cảnh sát là gặp phải đời tư cực đoan, cuối cùng biết được là một tranh chấp thương mại, hơn nữa phạm vi liên đới không nhỏ, nếu vụ án phải báo lên cấp trên thì bên phía bọn họ không có cách nào để xử lý.

Sau khi lập biên bản xong, cuối cùng cũng tìm được xe và quay trở lại Lam Thành.

Xe vừa rời đi, vài cảnh sát đứng ở bên đường lúc xẩm tối ngơ ngác nhìn nhau.

Nam cảnh sát trẻ đang thực tập chậm rãi nói: "Cục cảnh sát nhỏ này của chúng ta sẽ không phải là sắp có cơ hội lần đầu tiên thông báo trên mạng đấy chứ?"

"Nói bậy cái gì vậy." Cảnh sát già đập một tập hồ sơ lên ​​đầu, "Cậu cho rằng làm ầm ĩ là chuyện tốt sao? Minh tinh ở trong mắt cảnh sát cũng là công dân, bảo vệ quyền riêng tư của người khác là chức trách của cảnh sát!"

Nam cảnh sát thực tập oan ức xoa đầu, lẩm bẩm: "Tôi chỉ nói thôi mà, đây cũng là lần đầu tôi gặp được người nổi tiếngđấy."

Một cảnh sát khác nói: "Người báo cảnh sát là vị Châu tổng còn lại, chuyện này suy cho cùng không liên quan gì mấy đến việc có phải là minh tinh hay không." Nói xong lại khó tránh khỏi hóng hớt: "Không ngờ hôm nay trên mạng lại náo loạn đến sôi sùng sục, kết quả là quay đầu lại đã để cho chúng ta gặp được rồi. Kết hôn là thật nhưng đối tượng kết hôn này ấy mà, khác với những gì lan truyền trên mạng."

Nữ cảnh sát liếc nhìn đồng nghiệp, khinh thường: "Dưa này của anh còn chưa ăn hết nhỉ?"

"Nói gì vậy?"

Nữ cảnh sát: "Chẳng lẽ anh không nhìn ra à, anh Châu vừa nãy chính là cái người trên mạng."

Đồng nghiệp không dám tin, nghi ngờ: "Không thể chứ, là hai người khác nhau đấy có được không?"

Nữ cảnh sát chắc chắn: "Chỉ là một người thôi."

Đồng nghiệp lấy điện thoại di động ra, thật sự đi lật xem các bức ảnh trên mạng, xem một lúc lâu, "Hình như, thật sự, khá giống. Nhưng tôi luôn cảm thấy như thể là hai người."

"Sự khác biệt quá lớn."

"Nói cũng kỳ lạ cơ, xưa nay mấy tin đồn có độ hot cao như vậy, qua một ngày thì thân phận và tin tức về người này đã sớm để người ta đào ra sạch sẽ rồi. Nhưng tôi vừa mới lướt xem thì phát hiện vẫn là mấy bức ảnh đó, cũng không có nội dung gì thực chất."

Cảnh sát già không so được với người trẻ nữa, những thứ nhìn thấy cũng không phải những thứ nổi trên bề mặt, vừa bảo mọi người lên xe vừa nói: "Các cô các cậu đấy, đừng có cả ngày chỉ biết lên mạng. Lam Thành là thành phố giải trí lớn tuyến một, cũng là đặc khu kinh tế trọng điểm của quốc gia, những nhơ nhớp trong đó nhiều vô kể. Chuyện hôm nay có vẻ như không làm ầm ĩ lên rất to nhưng ngang nhiên cản đường, chặn xe trên đường cái rồi dùng thủ đoạn bạo lực để uy hiếp doạ nạt, đây chính là coi pháp luật không ra gì!"

Quay trở lại chính bản thân vụ án, bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

"Anh Châu đó rốt cuộc có bối cảnh thế nào vậy?"

"Thế này đi, Tiểu Dương, ngày mai cậu chạy một chuyến đến cục thành phố để tìm hiểu tình hình. Chuyện này không thể qua loa, báo cáo lên trên xong thì xem thái độ xử lý của cấp trên thế nào."

"Vâng."

Trong xe, cảnh sát trẻ thực tập mờ mịt nói: "Nhưng vừa rồi tôi thấy vị ảnh đế Trữ kia dường như không hướng về việc chúng ta có thể giải quyết vấn đề lắm."

"Trong giới giải trí cái gì mà chưa từng gặp." Nữ cảnh sát thản nhiên nói: "Loại chuyện côn đồ này, với bối cảnh và thực lực kinh tế của anh ta ở Lam Thành, nếu muốn giải quyết thì rất đơn giản. Vị Châu tổng kia trông có vẻ cũng không phải người bị động. Hôm nay bọn họ vẫn luôn đợi ở đây, tôi thấy xe chạy không được mới là nguyên nhân chủ yếu."

"Nói như vậy xem ra chúng ta rất vô dụng."

"Vốn dĩ đã có tác dụng không lớn rồi, mặc dù xảy ra chuyện ở nơi này nhưng căn nguyên nếu tra ra thì vấn đề vẫn là ở Lam Thành, những gì chúng ta có thể nhúng tay vào vô cùng có hạn, làm tốt những gì nên làm đi."

"Vừa rồi không phải nên chụp một tấm ảnh chung sao? Nếu như việc Trữ Khâm Bạch kết hôn là thật thì fan không thể không phát điên."

"Bớt bôi tro trát trấu đi có được không?"

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ quả thật là những người đầu tiên biết sự thật.

Đêm nay, rất nhiều người không được ngủ ngon.

Đường dây điện thoại tại quầy lễ tân của Châu thị mãi cho đến khi tất cả mọi người đều tan làm cũng không được cắm lại.

Bộ phận PR và quảng bá của studio của Trữ Khâm Bạch tăng ca suốt đêm, điện thoại của mỗi người đều nhận hết cuộc này đến cuộc khác.

Cư dân mạng nửa đêm vẫn nhảy cẫng lên trong ruộng dưa.

—— Canh ba (11 giờ tối đến 1 giờ sáng) sáng sớm, xem ra tôi đợi không được sự thật rồi.

—— Giải tán hết đi, giải tán hết đi, đã một ngày rồi, studio thậm chí một chút động tĩnh cũng không có, tám phần là sẽ không phản hồi.

—— Câu nói cuối cùng trước khi đi ngủ. Nếu kết hôn là thật thì tôi thoát fan.

—— Tôi cũng không thể chấp nhận được, tại sao không trả lời chứ. Fan già mười năm rồi, chị dâu quả thật vẫn chưa gặp được, nhưng cho dù anh và cái cậu Nhâm Kỳ Hiên kia là thật thì em cũng sẽ không khó chịu như vậy, tôi quá khó chịu rồi, có người nhà nào hiểu không?

—— Hiểu, scandal của Trữ Khâm Bạch vẫn luôn không nhiều, Nhâm Kỳ Hiên tốt xấu gì cũng gọi là ưa nhìn, còn người hiện tại này được xem là gì đây?

—— ermmmmm, quả nhiên đêm khuya tà giáo nhiều, yêu ma quỷ quái đều xuất hiện rồi.

—— Làm phiền fan CP tà giáo (*) còn sót lại đừng đến ghét bỏ những fan hâm mộ bình thường bọn tôi, cũng đừng áp đặt đạo đức dưới danh nghĩa mình là fan. Anh Trữ có muốn kết hôn hay không hay kết hôn với ai đều là tự do của anh ấy có được không, phục luôn đấy.



(*) ở bên đó ship couple nào mà vô lý quá thì người ta hay gọi là tà giáo.

—— Dưa này quá vô lý nên studio mới không phản hồi.

—— Nhân phẩm của nhị thế tổ trên diễn đàn thật sự không tốt, nếu như cậu ta thật sự dựa vào mối quan hệ với Trữ Khâm Bạch mà coi trời bằng vung như vậy, vậy thì tôi sẽ thật sự bị làm cho buồn nôn.

—— Thật ra có một câu nói không biết nên nói hay không, ăn dưa nhiều năm, khuyên các vị nhìn rộng ra một chút. Bởi vì những tin đồn trông có vẻ như vô lý và không giống thật nhất, cuối cùng mới thường là sự thật.

—— Lầu trên câm miệng.

—— Tiên đoán cảnh cáo.

Việc này tiếp tục cho đến sáng hôm sau, độ hot vẫn chưa giảm xuống.

Trữ Khâm Bạch lái xe đến studio.

Trần Đăng Đăng ngồi ở ghế phó lái, đang ôm túi và nhìn ông chủ nhà mình.

Trữ Khâm Bạch bị nhìn chằm chằm đến mất kiên nhẫn, "Đây là thói xấu gì mới của cô vậy? Có việc thì nói, nhìn tôi làm gì?"

Trần Đăng Đăng: "Anh Trữ, sao em lại cảm thấy tâm trạng anh vẫn tốt nhỉ?"

"Có cái gì đáng để tôi không tốt sao?"

Trần Đăng Đăng tê dại, giơ điện thoại lên, suýt nữa thì oán giận lên mặt anh, cho anh xem: "Tiêu đề trên trang nhất, từ hôm qua đến hôm nay tổng cộng xuất hiện 13 từ hot search! Studio bị chửi thê thảm, còn có người đặc biệt chạy đến Weibo của em sau đó mắng chửi em."

"Ai bảo tự cô muốn mở tài khoản Weibo làm gì?" Trữ Khâm Bạch lấy ra một ít kiên nhẫn mỏng manh, "Mắng cô cái gì?"

"Nói em giả chết."

"Thế mà còn có người lục lại được có lần em tới tháng nên anh tự xách túi, hỏi em rõ ràng là muốn làm bạn gái anh, thấy bây giờ anh kết hôn rồi thì có vui không?" Trần Đăng Đăng bĩu môi oán giận, "Thật sự là có vấn đề, vu khống em như vậy, sau này em còn phải tìm bạn trai thế nào đây."

Trữ Khâm Bạch liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, thuận miệng hỏi: "Cô không có bạn trai à?"

Trần Đăng Đăng trừng mắt: "... Anh có còn là người không?!"

Trữ Khâm Bạch nhìn cô một cái, sau đó hỏi: "Tiểu Lâm đưa người đến sân bay chưa?"

Trần Đăng Đăng: "..."

"Đưa đến rồi." Nhắc đến Châu Thanh, Trần Đăng Đăng đành phải thành thật nói: "Tin nhắn gửi đến từ nửa tiếng trước."

Trữ Khâm Bạch "ừm" một tiếng, "Nhớ sạc điện thoại cho tôi."

"Sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh Châu ạ?" Trần Đăng Đăng hóng hớt.

Lần này Trần Đăng Đăng không đi theo tảo mộ, dù sao cũng là chuyện riêng tư của ông chủ nhưng cô có thể nhìn ra được khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.

Kết quả là anh Châu vừa trở về đã đi Bắc Kinh có cuộc họp rồi.

Trữ Khâm Bạch: "Bảo cô sạc điện thoại, đâu ra mà lắm câu hỏi thế."

Trần Đăng Đăng thầm bóc phốt trong lòng, có tình yêu rồi à, mình cũng không thể tham vọng quá đáng khiến cho một ông chủ xấu tính có tính người ngay lập tức.

Tầng dưới của studio sớm đã bị các phóng viên chặn cứng, vừa nhìn thấy xe của Trữ Khâm Bạch xuất hiện đã điên cuồng ập tới.

Trần Đăng Đăng nhìn cảnh này đã thấy sợ hãi, cầm điện thoại nói: "Em gọi bảo vệ qua đây."

Kết quả là Trữ Khâm Bạch đã trực tiếp mở cửa xuống xe.

Trần Đăng Đăng bị doạ nhảy dựng nên cũng vội vàng xuống theo.

"Anh Trữ, hãy trả lời một chút tin đồn trên mạng hai ngày qua đi."

"Rốt cuộc là thật hay là giả vậy?"

"Phần lớn cư dân mạng đều rất quan tâm, có thể hé lộ cho chúng tôi một chút thông tin về người đàn ông trong bức ảnh được không?"

Dòng người đông đúc bị nhân viên bảo vệ gấp gáp chặn lại mới có thể đi qua, vẫn có nhiều người còn đi theo đến tận cửa.

Đột nhiên có một phóng viên châm chọc: "Loại người như vậy, anh Trữ của chúng ta sao có thể để vào trong mắt đúng không?"

Trữ Khâm Bạch ở cửa quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: "Loại người nào?"

Phóng viên kia tịt ngòi.

Trữ Khâm Bạch nhìn một vòng, xách chìa khóa xe, mở miệng nói: "Không phản hồi là vì sự việc chưa được điều tra rõ ràng, trên mạng rò rỉ hình ảnh riêng tư, còn cả chuyện có người công kích cá nhân, tôi sẽ thay em ấy truy cứu trách nhiệm pháp lý với từng người một. Ngoài ra, tôi đây đã kết hôn, cảm ơn các vị đã quan tâm."

- --

Gin: ngầu đét =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook