Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 64

Thính Nguyên

16/01/2024

Bởi vì phải dành thời gian để đi thị trấn Kỳ Vô nên Châu Thanh có không ít sắp xếp và kế hoạch công việc bị lùi lại, vừa trở về đã ngay lập tức ngựa không dừng vó mang người đi ngay, có những văn kiện còn phải ký trên đường đi.

Châu Thanh mang theo tổng cộng năm người đến cuộc họp ở Bắc Kinh.

Lần này Hứa Triêu không đi theo, thư ký là Đường Mật.

Cô gái này vừa mới xuống máy bay đã gấp rút dặm lại makeup, đồng nghiệp đi cùng còn trêu chọc, "Thư ký Đường, buổi chiều mới họp xong, bây giờ cô dặm lại makeup làm gì? Đủ đẹp rồi."

"Anh thì hiểu gì chứ." Đường Mật tiếp tục dặm lại son trong cái gương nhỏ bằng lòng bàn tay, "Cuộc chiến của con gái là phải xinh đẹp trong mọi phút mọi giây." Nói xong thì lấy điện thoại ra chụp một tấm tự sướng, sau khi gửi đi thì làm điệu với điện thoại: "Em tới rồi."

Người bên cạnh hạ thấp giọng, "Có biến nha."

"Cô gửi cho ai đấy?"

"Mục tiêu của cô không phải Châu tổng của chúng ta sao?"

"Tôi đổi mục tiêu không được à?" Đường Mật trợn mắt với người đặt câu hỏi, liếc nhìn Châu Thanh đang đi song song với Chu Cần ở phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Châu tổng đã kết hôn rồi, tôi sẽ không đào góc tường đàn ông đã kết hôn."

"Việc này không phải chưa được chứng thực sao?"

"Tấm ảnh trên mạng mặc dù là Châu tổng của trước đây nhưng có thể chứng minh được gì chứ? Cư dân mạng hóng hớt mà thôi."

Đường Mật vén tóc, thờ ơ nhìn nghiêng qua: "Có nhớ vào lần tụ tập trước của chúng ta, ai đã tới đón Châu tổng không?"

Đồng nghiệp suy nghĩ một chút, bừng tỉnh: "Lúc đó Hứa Triêu nói là tài xế, chúng ta còn nói là người ta nhìn giống Trữ Khâm Bạch. Vậy nên, thật sự là... chính chủ à?" Vừa nhắc đến như vậy thì không chỉ có một lần này rồi, "Đúng đúng đúng, trước đây còn có một lần, đứa nhỏ mà Châu tổng mang đến công ty, có nhớ không? Nó gọi Châu tổng của chúng ta là mợ nhỏ, còn từng nói cậu nhỏ của nó chính là..."

Đồng nghiệp lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí nhất thời đông cứng lại.

"Vậy nên... là thật à?"

"Rốt cuộc là chúng ta đã bỏ qua bao nhiêu thứ vậy?"

"Nhưng tôi thấy Châu tổng rất bình tĩnh nhé, trên mạng đã ầm ĩ đến mức đó rồi mà anh ấy chẳng có chút phản ứng nào."

Châu Thanh biết trên mạng đang sôi nổi cũng không để tâm mình bị tò mò hay thế nào mà chỉ xách túi, vừa đi vừa nghe Chu Cần nói chuyện, sau đó nói: "Phía chính phủ vừa mới đưa ra thông báo về đợt đấu thầu cuối cùng, có khả năng cũng chỉ nhiêu đó công ty trúng thôi, bây giờ Tân Nguyên tức nước vỡ bờ, đặt vào lúc này ngược lại là chuyện tốt."

Vừa nghĩ đến phong cách làm việc của Tân Nguyên, biểu cảm của Chu Cần một lời khó nói, "Đây thì tính là chuyện tốt gì chứ?"

"Điều tra của phía trên về các doanh nghiệp trọng tâm ở khu vực phía Bắc sẽ bắt đầu ngay đây thôi, Tân Nguyên như vậy là đứng mũi chịu sào."

"Tin tức có xác thực không?"

"90%." Biểu cảm của Châu Thanh lúc này trông có vẻ bình thường, nhưng cậu cũng có lúc không nể mặt, "10% còn lại kia, lần này tôi đã thay Tân Nguyên điền vào rồi, bọn họ buộc phải rút khỏi khu vực trung tâm của khu vực phía Bắc."

Chu Cần run lên, biết rằng nếu Châu Thanh đã nói thì sẽ có thể nắm chắc việc thực hiện được.

Có một kiểu người đứng đầu, trông có vẻ ôn hoà đến mức không có chút tính công kích nào nhưng người như vậy nhất định đã có kế hoạch và chương trình, dường như đều khó mà thay đổi. Bởi vì bọn họ có một bộ quy củ làm việc của riêng mình, một khi có người phá hoại, lúc trở nên tàn nhẫn mới khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

Chu Cần thật ra vẫn luôn tò mò.

Châu Thanh tuổi còn rất trẻ, vốn dĩ cũng sẽ không có kinh nghiệm làm việc gì, rốt cuộc là làm thế nào để nuôi dưỡng được tính nết như vậy. Làm việc cùng với cậu gần như sẽ không có nỗi lo về sau, bởi vì những thứ bạn có thể nghĩ tới thì cậu cũng có thể, những thứ bạn không nghĩ tới thì quay qua quay lại cậu đã có sắp xếp.

Chu Cần che giấu cảm xúc trong lòng, hơi chỉ lên trán mình, "Châu tổng, vết thương chỗ này của cậu không có trở ngại gì lớn chứ?"

Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, Chu Cần đã cảm nhận được Châu Thanh lơ đãng trong giây lát.

Thế này lại càng hiếm lạ, trông có vẻ như vết thương này có câu chuyện.

Châu Thanh dừng một lúc mới nói, "Không phải việc gì lớn, vết thương nhỏ thôi."

Cậu không nhịn được xúc động giơ tay lên chạm vào, sáng nay còn cố ý dán miếng dán to bằng ngón tay lên rồi dùng tóc che đi.

Vốn dĩ cậu không muốn dán, suy cho cùng cũng phải đi họp, cuối cùng lại bị Trữ Khâm Bạch ép buộc dán lên. Lúc thay thuốc còn phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của Trữ Khâm Bạch, mỗi lần ánh mắt quét qua trán, Châu Thanh liền cảm thấy áp suất cả người cậu muốn giảm đi một độ.

Vết thương này đồng thời cũng là minh chứng cho sự bốc đồng của Châu Thanh.

Nếu nói là hối hận thì thật ra hoàn toàn không có, chỉ là lúc bình tĩnh lại thì chính cậu đôi khi cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Cả hai kiếp cậu đều ít khi có những quyết định bốc đồng, trước đây là hoàn cảnh và thế cuộc không cho phép, bất kỳ tình huống nào đều yêu cầu phải giữ bình tĩnh và lý trí. Cũng có khả năng thật sự là do bình tĩnh và lý trí quá lâu nên sau khi bốc đồng, cảm giác này thật ra không tệ như cậu nghĩ.

Đồng thời lúc tiến hành theo tuần tự cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc cũng đã khác rồi.

Vào giây phút thoả hiệp kia chính là sự bắt đầu của mềm lòng.

Ngay lúc gần như vừa nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của đồng nghiệp, chỉ về phía lối ra ở sảnh lớn, trong đó có một màn hình treo tường: "Mọi người nhìn phía kia đi!"

Châu Thanh quay đầu lại, thế mà lại thật sự nhìn thấy Trữ Khâm Bạch.

Trong bản tin, anh vẫn còn mặc bộ đồ buổi sáng lúc ra khỏi nhà, bị phóng viên chặn lại trước cửa công ty.

Châu Thanh thấy anh nhìn về phía ống kính, đúng lúc nghe thấy câu đó của anh: "Tôi đây đã kết hôn, cảm ơn các vị quan tâm."

Lúc này Châu Thanh mới chú ý tới, trong cả sảnh lớn luôn nghe thấy tên của Trữ Khâm Bạch.

Có thể thấy được chuyện này ầm ĩ tới đâu.

Đồng nghiệp đều thận trọng nhìn Châu Thanh, bọn họ xem như là một nửa người biết rõ sự việc rồi, vừa rồi còn thảo luận với nhau nên sự khiếp sợ cũng không khoa trương như người khác, ngược lại càng để ý đến phản ứng của Châu Thanh hơn.

Châu Thanh cười, "Đều nhìn tôi làm gì vậy?"

"Châu tổng, Trữ..." Lúc này, đồng nghiệp không làm được tới mức xưng thẳng tên ra nên đổi xưng hô: "Trữ, anh Trữ vừa rồi xem như là thông báo chính thức sao?"

Châu Thanh thu tầm mắt lại, "Anh ấy là nhân vật của công chúng, xảy ra chuyện như vậy thì bản thân buộc phải đưa ra cho bên ngoài lời giải thích thẳng thắn. Tiếp tục giấu giếm sẽ trở thành lừa bịp công chúng, đó là công việc và chức trách của anh ấy, vấn đề không nằm ở chỗ người anh ấy kết hôn rốt cuộc là ai mà chỉ nằm ở bản thân việc kết hôn thôi."

Châu Thanh dẫn đầu rời đi: "Đi thôi, chuẩn bị mở họp."

Đồng nghiệp vốn dĩ vẫn cảm thấy không ổn.

Trên mạng mắng mỏ hung dữ như thế, lúc này mà thừa nhận sẽ chỉ khiến cho tình thế phát triển thêm nghiêm trọng.

Nhưng Châu Thanh quá lý trí rồi, lý trí đến mức khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thừa nhận mới là đúng đắn.

Nhưng mà.



Nhưng đó là Trữ Khâm Bạch đấy.

#TinđồnTrữKhâmBạchchínhmiệngchứngthựcđãkếthôn#

Tin tức này dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng leo lên đầu bảng trong giới giải trí, chiếm cứ tiêu đề trang nhất của các nền tảng lớn. Người đi làm trên tàu điện ngầm, người nghe đài khi lái xe và các công chức ngồi trong các tòa nhà văn phòng.

Thời đại dựa trên giải trí, toàn dân đều tham gia.

Mức độ tăng nhiệt đó so với đồn đoán khi chưa có bằng chứng xác thực ngày hôm qua là không thể so sánh nổi.

"Tôi hỏi cậu này, có phải cậu có bệnh không?" Trong toà cao ốc của studio, người đại diện Phạm đi một đôi giày cao gót chín phân, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, xả ra một trận với người đàn ông đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa: "Hôm qua chị đã nói đây không phải là thời điểm tốt để khui ra rồi! Cậu nói đợi cậu quay lại xử lý, rồi cậu xử lý cho chị thế đấy à? Cậu có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không hả!"

"Nghiêm trọng bao nhiêu?" Trữ Khâm Bạch thuận miệng đáp lại, cầm điện thoại lên.

Không ít bạn xấu nhao nhao tới xem trò hề.

Cù Như Ý: "Cũng gan gớm, cứ thế mà nhận ấy hả?"

Trần Mộc Tùng: "Tôi nói này lão Bạch, tình huống thế nào vậy? Tôi biết vào ngày giỗ của mẹ cậu mỗi năm tâm trạng cậu đều không tốt, nhưng có thể đừng vừa làm đã tung ra tin tức lớn như vậy có được không?"

Đàm Kỳ Uy: "Anh,???"

Lục Minh: "Có thời gian thì trả lời điện thoại cho tôi."

...

Trữ Khâm Bạch vuốt xuống một chút, không trả lời dù chỉ một cái, tắt điện thoại rồi tiếp tục nói với Phạm Tuyền: "Chị có nhận được thông báo dự án bị dừng hay đơn phương chấm dứt hợp đồng không?"

Tất cả sự xả ra bị một câu của Trữ Khâm Bạch chặn cứng trở lại.

Không sai, dự án không bị dừng, hợp tác vẫn tiếp tục.

Kịch bản cấp S trong tay anh vẫn chất đống như núi, nhưng mà!

Phạm Tuyền kiềm lại sự tức giận: "Việc này chị đã điều tra rồi, cậu có biết Nhâm Kỳ Hiên đã đi theo Du Thông rồi chứ?"

"Chuyện xảy ra khi nào?" Trữ Khâm Bạch ngồi lại hỏi.

Phạm Tuyền: "Cách đây không lâu. Ngay sau buổi tụ tập quảng bá phim lần trước của các cậu, không phải Du Thông vẫn luôn nhớ nhung cậu ta sao, lần đó còn suýt xảy ra chuyện, nghe nói cuối cùng là Nhâm Kỳ Hiên tự quay đầu bám lấy. Sau khi cậu ta đi theo Du Thông đã nhận được vài tài nguyên bên phía chính phủ, bây giờ không thèm đặt Thánh Khải vào trong mắt, Lục Minh còn không quản nổi nữa, về cơ bản xem như là trạng thái nửa từ bỏ, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng huỷ hợp đồng."

Trữ Khâm Bạch: "Điều này có nghĩa là Du Thông và Nhâm đều có phần?"

"Nhìn bề ngoài thì có vẻ như là Du Thông, "Tôi không phải tôi" muốn thu được khoản lợi nhuận cuối cùng thì cậu là ứng cử viên sáng giá nhất cho chủ đề này. Mặc dù Du Thông có nghe phong thanh về cuộc hôn nhân bí mật của cậu nhưng chị đoán ông ta không dám xúc phạm hay làm mích lòng cậu một cách lộ liễu. Vậy nên chị lại điều tra tường tận hơn, tình huống tra ra được là Nhâm Kỳ Hiên đã cung cấp những bức ảnh trước đây của Châu Thanh, bài viết cũng là do cậu ta tìm người đăng lên."

Trữ Khâm Bạch cười lạnh, "Thế mà lại có gan gớm."

Phạm Tuyền ngồi xuống đối diện.

Trữ Khâm Bạch đã thừa nhận rồi, có rút lại cũng rút lại không được.

Bây giờ cô cũng đã bó tay, ngược lại khi nói về nguyên nhân đằng sau việc này cũng rất tức giận, hỏi: "Lần trước rốt cuộc là cậu đã làm gì vậy? Cái cậu Nhâm Kỳ Hiên đó như thể mất cả chì lẫn chài. Trước đây đúng là chị cũng có mắt nhìn không tốt, còn cảm thấy người này thế mà vẫn ổn cơ đấy?"

"Cậu ta không muốn phải mất cả chì lẫn chài, nếu không thì có thể tìm tới Du Thông sao?"

"Cậu cho rằng Du Thông sẽ bảo vệ cậu ta?"

Trữ Khâm Bạch lật qua lật lại điện thoại trên đầu gối, bình tĩnh nói: "Vậy cậu ta đánh giá quá cao bản thân rồi."

Buổi chiều hôm đó, studio đưa ra câu trả lời, chỉ là một lời giải thích truyền đạt ngắn gọn.

Căn cứ vào ý kiến của ông chủ studio phiên dịch thành hai nghĩa. Thứ nhất, đã kết hôn nhưng đó là cuộc sống riêng tư nên sẽ không đưa ra phản hồi nào thêm. Thứ hai chính là muốn truy cứu trách nhiệm.

Không giống liệt kê ra một danh sách lớn các anti-fan rồi nói rằng sẽ thưa kiện như những minh tinh khác màmười phút sau, hai tin tức khác lại xuất hiện trong mục giải trí.

Thánh Khải đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Nhâm Kỳ Hiên, cũng vì Nhâm Kỳ Hiên liên tục vi phạm hợp đồng nên phải bồi thường con số tám nghìn vạn cao ngất trời.

(8 nghìn vạn tệ = 80 triệu tệ ≈ 262 tỉ VNĐ)

"Tôi không phải tôi" bị gỡ bỏ hoàn toàn khỏi các rạp chiếu phim, lý do phía chính phủ đưa ra là triết lý quay phim của đạo diễn không phù hợp với định hướng giá trị chính thống nên đã bị gỡ xuống.

Công chúng vẫn chưa tỉnh táo lại sau tin tức Trữ Khâm Bạch thừa nhận rằng đã kết hôn lại bị đánh đến chóng mặt, thay đổi phương hướng lần nữa.

—— Tôi mơ hồ ngửi thấy một mùi vị nổi trận lôi đình, vừa mới nói sẽ truy cứu trách nhiệm xong thì hai người xảy ra chuyện đều có liên quan đến ảnh đế Trữ, là tôi nghĩ nhiều quá sao?

—— Bộ phim bị gỡ là do tin tức hai ngày nay của diễn viên chính sao?

—— Ngốc à, nhất định là không phải, không đọc thông báo sao, là vấn đề của đạo diễn. Hơn nữa, tôi cảm thấy lý do này rất qua loa. Trữ Khâm Bạch nhận bộ phim này vốn dĩ là một bộ phim nhiệm vụ, có bị gỡ xuống hay không không liên quan gì đến anh ấy, ngược lại tôi còn cảm thấy có thể là anh ấy đang tính sổ sau mùa thu (*)?

(*) bản gốc là 秋后算账, dịch sát ra là "tính sổ sau mùa thu", nghĩa đen là quyết toán các thu chi trong năm sau mùa thu còn nghĩa bóng được dùng để chỉ phân xử đúng sai sau khi sự việc xảy ra, truy cứu trách nhiệm hoặc trả thù.

—— Sau mùa thu cái gì, tốc độ nhanh như vậy, đây là tính sổ ngay tại chỗ.

—— Điều này có nghĩa là việc ảnh đế Trữ bị khui ra việc đã kết hôn là thật sự bị người ta tính kế?

—— Chắc tám phần là vậy, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy?

—— Mấy bà mau đi xem hot search đi! Xoá hết hot search rồi, tất cả hashtag liên quan đến kết hôn gần như hoàn toàn biến mất chỉ trong vài phút.

Việc này có vẻ như càng làm ầm ĩ càng lớn, người có liên quan càng ngày càng nhiều.

Sức chiến đấu của fan của Nhâm Kỳ Hiên vẫn luôn dữ dội, nhảy ra ngay tại chỗ cãi lộn đến long trời lở đất.

Còn có một số người bắt đầu phân tích manh mối.

—— Việc Nhâm Kỳ Hiên bị chấm dứt hợp đồng và bị đòi bồi thường là một tin tức bất ngờ, chỉ cần nhìn qua thật ra cũng có thể hiểu là bị lôi ra chắn súng. Nhưng bộ phim theo đó mà xảy ra chuyện lại rất khiến cho người ta phải suy nghĩ, fan của Nhâm Kỳ Hiên sẽ không thể không biết cậu ta vừa nhận vai chính trong bộ phim tiếp theo của đạo diễn Du Thông. Đồng thời xảy vấn đề, mọi người thưởng thức và bình phẩm đi.

—— Còn nữa, fan trước hết đừng nhảy dựng lên, không phải tôi coi thường thần tượng nhà các bạn đâu. Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến cậu ta, vậy lần này cậu ta coi như toang rồi. Tin tức lớn nhất của Trữ Khâm Bạch là hôn nhân bí mật này, với địa vị của anh ấy sẽ không hề hứng chịu ảnh hưởng lớn nào của dư luận. Muốn gây rối với anh ấy thì ít nhất cũng phải là hút chích, mại dâm hay các vấn đề về tiền vốn hay kinh tế khác, những kiểu mà có thể phải ngồi tù ấy. Khui hôn nhân của người ta thì có ích gì, mắng anh ấy tìm một người ngoài giới trông không thuận mắt? Nói một câu khó nghe nhé, người ta kết hôn với ai thì liên quan cóc gì đến mấy người.

Càng tranh cãi càng hỗn loạn, hận cũ nợ mới của hai bên cộng lại, cắn xé nhau khủng khiếp.

Mãi cho đến buổi tối hôm đó, trên mạng đột nhiên đã được dọn dẹp rất nhiều.

Bởi vì lực ém xuống bên phía Trữ Khâm Bạch rất mạnh nên một số hashtag quan trọng đã trực tiếp bị cắt bỏ, có tra cũng không tra được.



Hot search đen tối của Châu Thanh đã biến mất, đừng nói là công kích mà ngay cả bức ảnh của "Châu Thanh" cũng chỉ có thể được tìm thấy ở vài xó xỉnh.

Sức nóng còn lại về cơ bản đều xoay quanh bản thân Trữ Khâm Bạch.

Những lời chửi rủa vô cớ kia kể từ khi hai tin tức khác xuất hiện vào buổi chiều về cơ bản cũng rất ít khi nhìn thấy nữa.

Ngược lại là hashtag huỷ hợp đồng và phim điện ảnh lại đứng đầu bảng.

Một ngày trôi qua, những cư dân mạng không biết chuyện cũng dần dần nhìn ra hướng gió.

Chuyện này không hề đơn giản.

Tin tức duy nhất còn lại về Châu Thanh là bài bóc phốt được đăng trên diễn đàn lúc đầu.

Một lượng lớn người lại đổ về đó nhưng chủ bài viết như thể đã biến mất không xuất hiện nữa, vài người tuyến mười tám nhảy ra lúc đầu cũng hoàn toàn ngừng công kích mà trở thành con rùa rụt cổ.

Kiểu công khai này cũng giống như tình huống chưa công khai, khiến cho sự tò mò của tất cả mọi người được đẩy lên rất cao và liên tục để lại bình luận bên dưới.

—— Đối tượng kết hôn của anh ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, hai ngày rồi cũng không có ai đứng ra nói xem rốt cuộc là ai, cư dân mạng đợt này dở đến vậy sao? Chính chủ lựa chọn công khai, quay đầu lại áp hết tin tứcxuống, việc này...

—— Là tình yêu đích thực sao? Đây là một kiểu bảo vệ nhỉ.

—— Tôi cảm thấy không hẳn.

—— Quả thật vậy, không đào ra được chính chủ nhưng không phải có người đào ra được trên tài liệu đi nước ngoài năm ngoái của ảnh đế Trữ có điền là đã kết hôn không, chứng tỏ đây tuyệt đối không phải là gần đây mới kết hôn. Lại nhìn lịch trình năm ngoái do fan đăng lên, hai bộ phim đã tiêu tốn chín tháng, có nhân viên công tác nói rằng khi đó bên cạnh anh ấy ngoại trừ trợ lý thì không hề có ai, vào những thời gian khác thì về cơ bản là đều bận, nếu là tình yêu đích thực thì mấy người sẽ yêu vợ như thế à?

—— Chắc là liên hôn nhỉ, hôn nhân của người giàu luôn luôn là thứ không tự do nhất.

—— Tôi cũng thiên về hướng suy đoán như vậy, lần này bị khui ra quá đột ngột, có lẽ là bất đắc dĩ nên chỉ có thể thừa nhận.

—— Nếu mấy người đã nói vậy thì tôi sẽ mạnh dạn bắt đầu tiên đoán là sắp ly hôn rồi.

—— Tôi cảm thấy ấy mà, ly hôn là chuyện sớm muộn, chỉ đợi xem lúc đó sẽ dùng cách thức thế nào để công khai thôi.

—— Hy vọng bài viết sẽ mãi trường tồn, tôi muốn vô check in mỗi ngày.

—— Check in +1

...

Kết quả là chưa đến hai ngày.

Vào một buổi chiều thứ hai, bài viết lại bất ngờ được đẩy lên.

Nội dung mới nhất là một cư dân mạng tên 'Chi Chi' đã đăng một bức ảnh.

Tương đối xa, trong bức ảnh có thể thấy trời đang mưa, bên cạnh cửa xe đã mở, một người đàn ông trẻ điển trai với mái tóc đen đang khom người chuẩn bị lên xe. Âu phục trên người cậu đang cởi cúc, cúi đầu để lộ làn da trắng nõn ở một bên cổ, trên đầu là một chiếc ô đen do người bên cạnh cầm thay cậu. Bức ảnh đóng khung khoảnh khắc đó.

Những giọt mưa bắn tung toé trên ô, sườn mặt của người đàn ông đang cụp mắt, phía sau có rất nhiều người ở xung quanh nhưng độc chỉ có cậu là người rõ ràng nhất trong khung cảnh đó.

Sau khi cư dân mạng này đăng bức ảnh lên thì nói một câu: Mấy người có cảm thấy người này có chút nào giống người trong bài viết không?"

Trong phút chốc, từ bình luận này đến bình luận khác chồng lên nhau.

"Chẳng phải là có bệnh sao."

"Người này đẹp trai quá, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của tôi."

"Cảm ơn hai người nhé, hơn nữa bài viết đã nói là phú nhị đại vô đạo đức. Chủ thớt, cô có biết là bối cảnh trong bức ảnh của cô là nơi nào không? Đó là toà nhà lớn CA nổi tiếng ở Bắc Kinh, theo như tôi được biết, gần đây nơi này đang có một hội nghị quan trọng, không phải nơi có thể tuỳ tiện chụp hình đâu."

"Khuyên là xóa đi thôi."

"Chủ thớt mau xóa đi cho tôi, bài viết này tôi vẫn muốn được tồn tại mãi."

Trong lúc đang liên tục tranh cãi kêu người xoá đi, người đăng ảnh nhìn chiếc xe biến mất trong màn mưa, lẩm bẩm: "Ảnh không chụp được chính diện nhưng thật sự rất giống mà."

Trong xe, Châu Thanh ngẩng đầu, hơi day ấn đường.

Đường Mật đưa một viên thuốc tới, cau mày nói: "Châu tổng, anh không thoải mái sao lại không nói sớm?"

"Không sao." Châu Thanh đưa tay ra nhận lấy, "Chỉ là hơi đau đầu thôi."

Đường Mật: "Vậy cũng phải chú ý, không phải anh vẫn luôn tẩm bổ cơ thể sao, tôi thấy hiệu quả cũng tàm tạm thôi. Tối nay chúng ta còn có một buổi tiệc tối thương mại nữa, hay là hoãn lại đi? Dù sao cuộc họp cũng đã kết thúc rồi, loại tiệc tối này có tham gia hay không cũng không có ý nghĩa gì."

"Đường Mật." Châu Thanh ngồi thẳng lại.

Hai tay cậu đặt lên đầu gối, vừa mở thuốc vừa nói: "Hình thức của cuộc họp mà lần này chúng ta tham gia nói nghiêm túc thì nghiêm túc, nhưng những thông tin và nội dung hữu ích nhất thường không xuất hiện trong dịp này."

Đường Mật dù sao cũng đã làm việc lâu như vậy, biết rằng Châu Thanh đang dạy cô nên khiêm tốn xin chỉ bảo, "Vậy tiệc tối mới là trọng điểm ạ?"

"Ừm." Châu Thanh ngẩng đầu uống thuốc, không nhíu mày nói: "Tối nay cô đi với tôi. Đã đi theo hai ngày rồi nên nội dung cuộc họp cũng nghe được kha khá, cần phải ghi chép lại trong lòng, những lời nào của ai nói, sau lưng đại diện cho cái gì, ở nơi nào sẽ lại có thể phát huy tác dụng. Những thứ này có thể nuôi dưỡng thành thói quen, đối với công việc sau này của cô sẽ có ích."

Đường Mật lập tức gật đầu: "Được, đã nhớ rồi ạ."

"Châu tổng, uống ít nước đi." Đường Mật đưa chai nước sang, nói: "Thuốc này rất đắng, anh không uống làm sao mà nuốt được?"

Châu Thanh cười: "Có lẽ là trước đây đã uống quen rồi."

Lúc trở lại khách sạn bọn họ thuê, lối vào đột nhiên bị phong tỏa, bảo vệ yêu cầu mọi người đối chiếu thông tin nhận phòng.

"Tình huống gì vậy?" Tài xế mở cửa sổ hỏi.

Bảo vệ nhìn qua, hai ngày nay đã quen thuộc với chiếc xe này rồi liền nói: "Lễ trao giải Phi Lan năm nay không phải tổ chức ở Bắc Kinh sao? Rất nhiều người tuyến một đều nhận phòng khách sạn rồi, có hơi hỗn loạn nên phải tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt hơn một chút."

Đường Mật ở trong xe nghe được, nhỏ giọng hỏi Châu Thanh: "Châu tổng, vậy... sẽ không cũng đến đây chứ?"

Hai ngày nay Châu Thanh đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ đầu cũng đau nên nhất thời không nhận ra vừa rồi tài xế hỏi cái gì, nghe Đường Mật hỏi mới trả lời: "Ai đến đây?"

"À, không ai cả." Đường Mật lộ ra nụ cười xấu hổ hỏi, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Chuyện trên mạng vừa lắng xuống thì đều đang hô hào ly hôn kìa.

Cô sợ Châu tổng và ảnh đế Trữ đang cãi nhau, hỏi vào lúc này thật sự không phải là việc mà một thư ký đủ tiêu chuẩn nên làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Ấy Đến Từ 1945

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook