Chương 57
Họa Thất
24/07/2023
Mắt thấy thời gian sắp tới, Trần Loan nói thêm vài lời khách sáo với bọn họ, thưởng tơ lụa thuộc hàng tứ phẩm. Mấy vị quý phu nhân hốt hoảng lo sợ từ sáng đến giờ không nghĩ rằng nói chuyện phiếm vài câu đã kết thúc rồi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó tin.
Đây không giống như bọn họ tưởng tượng.
Bên ngoài cung Minh Lan, chim hót côn trùng kêu, những con bướm đầy màu sắc đậu trên những bông hoa hé nở, cánh giang ra thu lại, hòa làm một thể với môi trường xung quanh, tràn đầy sức sống.
Trần Loan mất hết sức lực ngã xuống chiếc ghế mềm, cho dù trên ghế đã trải trước một lớp đệm êm ái, ngồi lâu hơi lạnh truyền vào tận xương tủy.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào vội vàng bước tới đỡ nàng lên sạp nhỏ, lấy hai cái gối mềm đặt ở phía sau lưng, cuối cùng Trần Loan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thả lỏng môi dưới bị cắn ra, có thể nhìn thấy một hàng dấu răng.
Bồ Đào thấy vậy không khỏi tức giận ai oán mấy chữ: "Nếu như năm đó không phải di nương và nhị tiểu thư tâm địa độc ác đẩy chủ tử xuống nước thì bây giờ chủ tử cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Theo nô tỳ thấy, bọn họ có kết cục ngày hôm nay là đúng người đúng tội!"
Lưu Nguyệt hiếm khi không lên tiếng trách mắng, chỉ nhíu mày cầm lấy chiếc bát ngọc từ tay cung nữ đưa cho Trần Loan, nói: "Nương nương uống trước bát nước gừng đường nâu này để làm ấm cơ thể, cũng có thể giảm bớt đau."
Trần Loan mở mắt ra, lông mi run rẩy, nhìn hai người bọn họ, hơi thở không ổn định nói: "Ân oán giữa ta với bọn họ đã kết thúc rồi. Sau hôm nay, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Cái chết bi thảm của Trần Diên và Khang di nương có thể coi là nhân quả báo ứng, nàng không thể kéo xác người ta ra quất roi. Hơn nữa cho dù không xảy ra chuyện này, kết cục của Trần Diên và Khang di nương cũng sẽ không mấy tốt đẹp.
Lúc này nói ra những lời này, nếu bị người có tâm nghe thấy, bọn họ sẽ chỉ nói nàng lạnh lùng ác độc, ngay cả người chết cũng không buông tha, hoàn toàn không màng đến tình thâm máu mủ.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, thay phiên nhau gật đầu nói: "Nương nương đừng lo lắng, chúng nô tỳ biết chừng mực."
Trần Loan không ăn được gì, bụng dạ điên đảo, uống gì cũng nôn ra, phản ứng lần này của nàng lớn như thế, khiến cho Tô ma ma kiến thức rộng cũng bị dọa sợ hãi.
Bà đã từng hầu hạ rất nhiều nương nương quyền quý, chưa bao giờ nhìn thấy đến nguyệt kỳ lại đau đớn như vậy, ngay cả nguyệt kỳ tháng trước, Trần Loan cũng không lao tâm khổ trí, cứ yên ổn mà đến.
Màn trướng mỏng khẽ đung đưa, Trần Loan cụp mi, đầu khẽ nghiêng, một vài sợi tóc mai rơi xuống, sắc mặt thực sự tái nhợt, bất tỉnh nhân sự.
Nhất thời cung Minh Lan loạn thành một đoàn. Vẫn là Tô ma ma bình tĩnh hơn một chút. Đầu tiên sai người đến thái y viện mời thái y, sau đó lại kéo Lưu Nguyệt, để nàng đến điện Thái Hòa thông báo cho Hồ Nguyên.
Lúc này hẳn là buổi lâm triều sớm đã kết thúc rồi.
Trên long ỷ, chuỗi ngọc trên mũ Thiên tử khẽ động, mấy ngày gần đây không xuất hiện chuyện hỗn loạn khác, vì vậy đám đại thần dùng ngòi bút làm vũ khí, mắng chửi kẻ xấu làm loạn phủ Quốc Công, nhưng đa số đều đứng xem.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy hộp gỗ, nên đương nhiên không biết chuyện này liên quan đến đến cá lọt lưới trong vụ án mưu phản hơn mười năm trước. Thế nhưng sáng sớm Hoàng Đế phái người đến niêm phong phủ quận chúa, đã lộ ra ít manh mối rồi.
Chẳng lẽ là do quận chúa Cẩm Tú làm?
Một người phụ nữ từng ly hôn một lần, khổ đắng đợi Trần Thân hơn mười năm, sau khi vợ cả chết cũng không giậu đổ bìm leo, cuối cùng đợi được Tiên Đế tứ hôn. Mắt thấy sắp được tiến vào cửa rồi, lại đột nhiên nổi điên giết cả phủ Trấn Quốc Công?
Không nói tới xuất phát từ tâm lý gì, phủ quận chúa Cẩm Tú có thực lực như vậy sao?
So với loại suy đoán không thiết thực, bọn họ càng bằng lòng tin rằng do bọn loạn thần tặc tử đứng phía sau làm hại. Huyết tẩy phủ Quốc Công không nói, còn ức hiếp quận chúa, thuận tiện không quên hắt một chậu nước bẩn.
Trong lòng có rất nhiều phỏng đoán, mọi người đều xôn xao, nhưng người trên long ỷ từ đầu tới cuối không hề mở miệng, để cho bọn họ phát biểu ý kiến. Nói qua nói lại, triều đình yên tĩnh đã lâu lại loạn thành một nồi cháo.
Đúng lúc này, một cung nữ cầm quạt lộ ra nửa người, Hồ Nguyên liếc mắt nhìn qua, mới theo bản năng nhíu mày đi đến cảnh cáo, thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Đây không phải là đại cung nữ Lưu Nguyệt hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu sao?
Lúc chủ tử gia còn là Hoàng tử, Hoàng Hậu vẫn là đích nữ phủ Quốc Công, bọn họ cũng xem như quen biết lâu ngày thường xuyên gặp mặt.
Lưu Nguyệt không giống như Bồ Đào, tâm tư tinh tế, hiểu quy củ, biết đây là nơi nào. Nếu không phải sợ Hoàng Hậu nương nương thật sự xảy ra chuyện, nàng tất nhiên sẽ không tùy tiện chạy đến.
Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên yên lặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi vững vàng trên long ỷ, lại thấy người này liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt phía sau, ý tứ rất rõ ràng.
Lưu Nguyệt đợi bên ngoài không lâu thì nhìn thấy Hồ Nguyên lén lút ra ngoài, phất trần trong tay lắc lư theo động tác.
"Hoàng Hậu nương nương thực sự xảy ra chuyện?"
Lưu Nguyệt gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Sáng sớm nay thức dậy nương nương đã không thoải mái trong người rồi, vừa rồi không chịu nổi nữa ngất đi rồi. Tô ma ma dặn nô tỳ đến báo cho Hoàng Thượng một tiếng."
Hồ Nguyên nghe xong, hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mờ mịt liếc nhìn về phía trên, thấp giọng nói: "Ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng buổi triều sáng nay vẫn chưa kết thúc, có thể phải để nương nương chờ lâu."
"Nên như vậy, làm phiền công công rồi."
Lưu Nguyệt lo lắng cho thân thể Trần Loan, nói xong thì xoay người bước nhanh ra khỏi điện Kim Loan. Cung trang màu ngọc bích để lại một góc sáng trong vắt dưới ánh sáng ấm áp. Hồ Nguyên dừng một chút rồi xoay người, khom lưng quay về tiền điện.
Trên long ỷ người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt không rõ sau chuỗi ngọc trên mũ miện. Nhưng cho dù như vậy, đám quan viên bên dưới cũng có thể đoán được nét mặt của hắn, nhất định là vẻ mặt tàn ác, thiếu kiên nhẫn như thường ngày.
Hồ Nguyên khom người đi đến trước mặt Kỷ Hoán, nói nhỏ vào tai hắn: "Bệ hạ, người của cung Minh Lan đến nói thân thể nương nương không thoải mái, ngất xỉu rồi."
Kỷ Hoán bỗng ngước mắt, làm như không nghe rõ, giọng nói lạnh như băng đầu mùa đông khiến trái tim Hồ Nguyên run lên: "Ngất xỉu?"
"Bẩm Hoàng Thượng, là đại cung nữ bên cạnh nương nương đến bẩm báo."
Vạn tuế gia cũng biết Lưu Nguyệt.
Ngón trỏ của Kỷ Hoán gõ nhẹ hai cái vào viên dạ minh châu to lớn trên tay ghế vịn, Hồ Nguyên biết điều lùi lại vài bước, tiếp tục giữ chức vụ người gỗ.
Cũng đúng, cho dù Hoàng Hậu được sủng ái như thế nào, vẫn chỉ là một nữ nhân, nhất định không quan trọng bằng chuyện triều chính.
Suy nghĩ trong lòng chợt lóe lên, Đại Lý Tự khanh bên dưới đang hùng hồn phân trần, đêm qua có rất nhiều người trong phủ quận chúa bị giam giữ trong Đại Lý Tự, cả đêm ông không ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm đen.
"... Tối hôm qua vi thần liên tục thẩm vấn mấy đại nha hoàn hầu hạ thường ngày của quận chúa, dùng cách gì cũng không nôn ra thông tin hữu ích, xin Hoàng Thượng cho ý kiến!"
Lời vừa nói ra, thiên tử trên long ỷ đã đứng dậy, long bào màu vàng rực rỡ toát ra ánh sáng lạnh lùng trang nghiêm, hợp với khuôn mặt tuấn tú kia, quả thật là độc nhất vô nhị. Đại Lý Tự khanh cúi đầu xuống, lặp lại: "Xin Hoàng Thượng cho... "
Chưa kịp nói xong, Kỷ Hoán đã lạnh lùng nhíu mày cắt ngang, thấp giọng nói: "Hôm nay dừng tại đây, bãi triều."
Nghi trượng của Hoàng Đế trùng trùng điệp điệp rời đi, Đại Lý Tự khanh đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó không nhịn được hỏi Tư Mã Nam: "Tướng gia, ta đã nói điều gì không nên nói sao?"
==
Cung Minh Lan, cung nữ đi lại đều cực kỳ cẩn thận. Hai vị thái y quỳ gối trước tấm bình phong trong nội điện, mới viết đơn thuốc xong đưa cho Tô ma ma thì nhìn thấy Kỷ Hoán bước nhanh vào, mày nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng: "Chẩn mạch cho Hoàng Hậu rồi? Rốt cuộc là tại sao lại ngất xỉu?"
Vị thái y kia vội vàng đưa phương thuốc đến tay Kỷ Hoán, nói: "Nguyệt sự của Hoàng Hậu nương nương đến, vi thần vừa mới hỏi qua người hầu, biết được khi còn bé nương nương đã bị người ta đẩy xuống nước, có lẽ là bệnh căn lúc bị rơi xuống nước, thân thể gầy yếu, khí lạnh quá nặng, mới đau đến mức không chịu nổi.” Ông ta liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông, lại nói tiếp:“ Hoàng Thượng đừng lo lắng, thần đã kê đơn thuốc cho nương nương, uống xong, một lúc nữa nương nương sẽ không sao."
"Có cách chữa trị triệt để không?"
"Thần vô năng, chưa tìm ra cách chữa trị tận gốc. Chỉ có thể bồi bổ mỗi ngày, uống thuốc bồi bổ, sau một thời gian dài có thể sẽ có chuyển biến tốt." Thái y nói xong, cũng thở dài trong lòng.
Hoàng Hậu nương nương cũng chịu khổ. Mặc dù là bệnh thường gặp nhất của phụ nữ, nhưng hiếm khi thấy có người đau đớn đến như vậy.
Làn gió nhẹ khẽ đưa, màn trướng lay động, Trần Loan cảm thấy mí mắt nặng nề. Vừa mới khẽ mở mắt ra, đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Có lẽ hắn mệt mỏi, sống lưng hơi cong, nhắm mắt dựa vào thành giường, không biết đang suy nghĩ điều gì hay ngủ quên mất.
Trần Loan chớp chớp mắt, cơn đau ở bụng dưới đã giảm bớt, nàng giật giật khóe miệng, phát hiện môi khô như muốn nứt ra, giọng nói khàn khàn không thể phát ra tiếng, tay trái ở bên giường khẽ nhúc nhích, người đàn ông cũng theo đó mở mắt ra.
“Bụng còn đau?” Kỷ Hoán nhíu mày, cúi người lại gần, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lòng bàn tay to vẫn bọc lấy bàn tay trái của nàng.
Trần Loan ngước mắt, nhìn kỹ người trước mặt. Hắn vẫn anh tuấn như vậy, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Đầu tiên nàng lắc đầu, sau đó nhích người, không nhịn được hỏi: "Sao bệ hạ lại canh giữ ở đây?"
Bên ngoài trời đang nóng dần lên, người hầu định mang chậu đá tiến vào, bị Kỷ Hoán quát lui ra. Trước khi đi thái y đã dặn dò, trong khoảng thời gian này tiểu cô nương không được đụng vào băng lạnh.
Tay chân của tiểu cô nương lạnh lẽo. Hắn chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ như vậy, trong tiềm thức lại nhớ tới đêm tuyết rơi ở kiếp trước. Tuyết trắng tinh rơi từng lớp từng lớp trong hoàng cung, chờ đến khi thời tiết ấm áp dần lên, băng tan ra, người nhắm mắt trong lòng hắn cũng chôn đã lâu ở nơi này rồi.
Không ai có thể đồng cảm với hắn, chỉ có hắn mới hiểu được cảm giác hoang mang, hoảng sợ kia.
Trần Loan không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ nhúc nhích một chút, đến gần hắn, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào lông mày nhíu chặt của người đàn ông, nhẹ giọng hỏi: "Sao không nghỉ ngơi một chút?"
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, đã không còn sớm, chẳng lẽ người này ngồi trước giường nàng lâu như vậy sao?
Kỷ Hoán nắm lấy tay nàng đặt vào trong chăn bông sưởi ấm. Hắn khẽ nhướng mắt, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Ta sợ nàng tỉnh, không nhìn thấy ta sẽ khóc."
Thật ra là không yên lòng, tối hôm qua hắn vừa ngủ với nàng, sáng nay đi lâm triều, tiểu cô nương đã thành dáng vẻ như thế này rồi.
Trần Loan sửng sốt một chút, sau đó mím môi cười, trong mắt hiện lên ánh sáng, nói: "Hoàng Thượng vẫn nghĩ thần thiếp là tiểu nha đầu chưa trưởng thành sao?"
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người ôm nàng vào lòng, giọng nói như rượu đã ủ nhiều năm, từng câu từng chữ đều làm say lòng người: "Trong lòng ta, nàng vẫn luôn như thế."
Vẫn luôn là bánh bao sữa ngã xuống cần hắn đỡ đứng dậy, vừa đi vừa khóc, cũng là tiểu cô nương của hắn. Kiếp trước kiếp này, hai kiếp đều không thay đổi.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào má Trần Loan, cô đột nhiên cảm thấy cổ họng có cái gì đó tắc nghẽn, không nuốt được cũng không nhổ ra được, một lúc lâu sau mới cố nén ra một hơi nghẹn ngào.
"Họng khô, muốn uống nước."
Người đàn ông đứng dậy, thực sự muốn đi rót nước cho nàng làm ướt cổ họng, hoàn toàn không có một chút phong thái và kiêu căng của bậc đế vương. Trần Loan nhìn vậy càng không biết là tư vị gì, ngón tay thon dài lượn quanh trên đai lưng bên hông hắn, cũng không buông ra.
Đây không giống như bọn họ tưởng tượng.
Bên ngoài cung Minh Lan, chim hót côn trùng kêu, những con bướm đầy màu sắc đậu trên những bông hoa hé nở, cánh giang ra thu lại, hòa làm một thể với môi trường xung quanh, tràn đầy sức sống.
Trần Loan mất hết sức lực ngã xuống chiếc ghế mềm, cho dù trên ghế đã trải trước một lớp đệm êm ái, ngồi lâu hơi lạnh truyền vào tận xương tủy.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào vội vàng bước tới đỡ nàng lên sạp nhỏ, lấy hai cái gối mềm đặt ở phía sau lưng, cuối cùng Trần Loan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thả lỏng môi dưới bị cắn ra, có thể nhìn thấy một hàng dấu răng.
Bồ Đào thấy vậy không khỏi tức giận ai oán mấy chữ: "Nếu như năm đó không phải di nương và nhị tiểu thư tâm địa độc ác đẩy chủ tử xuống nước thì bây giờ chủ tử cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Theo nô tỳ thấy, bọn họ có kết cục ngày hôm nay là đúng người đúng tội!"
Lưu Nguyệt hiếm khi không lên tiếng trách mắng, chỉ nhíu mày cầm lấy chiếc bát ngọc từ tay cung nữ đưa cho Trần Loan, nói: "Nương nương uống trước bát nước gừng đường nâu này để làm ấm cơ thể, cũng có thể giảm bớt đau."
Trần Loan mở mắt ra, lông mi run rẩy, nhìn hai người bọn họ, hơi thở không ổn định nói: "Ân oán giữa ta với bọn họ đã kết thúc rồi. Sau hôm nay, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Cái chết bi thảm của Trần Diên và Khang di nương có thể coi là nhân quả báo ứng, nàng không thể kéo xác người ta ra quất roi. Hơn nữa cho dù không xảy ra chuyện này, kết cục của Trần Diên và Khang di nương cũng sẽ không mấy tốt đẹp.
Lúc này nói ra những lời này, nếu bị người có tâm nghe thấy, bọn họ sẽ chỉ nói nàng lạnh lùng ác độc, ngay cả người chết cũng không buông tha, hoàn toàn không màng đến tình thâm máu mủ.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, thay phiên nhau gật đầu nói: "Nương nương đừng lo lắng, chúng nô tỳ biết chừng mực."
Trần Loan không ăn được gì, bụng dạ điên đảo, uống gì cũng nôn ra, phản ứng lần này của nàng lớn như thế, khiến cho Tô ma ma kiến thức rộng cũng bị dọa sợ hãi.
Bà đã từng hầu hạ rất nhiều nương nương quyền quý, chưa bao giờ nhìn thấy đến nguyệt kỳ lại đau đớn như vậy, ngay cả nguyệt kỳ tháng trước, Trần Loan cũng không lao tâm khổ trí, cứ yên ổn mà đến.
Màn trướng mỏng khẽ đung đưa, Trần Loan cụp mi, đầu khẽ nghiêng, một vài sợi tóc mai rơi xuống, sắc mặt thực sự tái nhợt, bất tỉnh nhân sự.
Nhất thời cung Minh Lan loạn thành một đoàn. Vẫn là Tô ma ma bình tĩnh hơn một chút. Đầu tiên sai người đến thái y viện mời thái y, sau đó lại kéo Lưu Nguyệt, để nàng đến điện Thái Hòa thông báo cho Hồ Nguyên.
Lúc này hẳn là buổi lâm triều sớm đã kết thúc rồi.
Trên long ỷ, chuỗi ngọc trên mũ Thiên tử khẽ động, mấy ngày gần đây không xuất hiện chuyện hỗn loạn khác, vì vậy đám đại thần dùng ngòi bút làm vũ khí, mắng chửi kẻ xấu làm loạn phủ Quốc Công, nhưng đa số đều đứng xem.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy hộp gỗ, nên đương nhiên không biết chuyện này liên quan đến đến cá lọt lưới trong vụ án mưu phản hơn mười năm trước. Thế nhưng sáng sớm Hoàng Đế phái người đến niêm phong phủ quận chúa, đã lộ ra ít manh mối rồi.
Chẳng lẽ là do quận chúa Cẩm Tú làm?
Một người phụ nữ từng ly hôn một lần, khổ đắng đợi Trần Thân hơn mười năm, sau khi vợ cả chết cũng không giậu đổ bìm leo, cuối cùng đợi được Tiên Đế tứ hôn. Mắt thấy sắp được tiến vào cửa rồi, lại đột nhiên nổi điên giết cả phủ Trấn Quốc Công?
Không nói tới xuất phát từ tâm lý gì, phủ quận chúa Cẩm Tú có thực lực như vậy sao?
So với loại suy đoán không thiết thực, bọn họ càng bằng lòng tin rằng do bọn loạn thần tặc tử đứng phía sau làm hại. Huyết tẩy phủ Quốc Công không nói, còn ức hiếp quận chúa, thuận tiện không quên hắt một chậu nước bẩn.
Trong lòng có rất nhiều phỏng đoán, mọi người đều xôn xao, nhưng người trên long ỷ từ đầu tới cuối không hề mở miệng, để cho bọn họ phát biểu ý kiến. Nói qua nói lại, triều đình yên tĩnh đã lâu lại loạn thành một nồi cháo.
Đúng lúc này, một cung nữ cầm quạt lộ ra nửa người, Hồ Nguyên liếc mắt nhìn qua, mới theo bản năng nhíu mày đi đến cảnh cáo, thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Đây không phải là đại cung nữ Lưu Nguyệt hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu sao?
Lúc chủ tử gia còn là Hoàng tử, Hoàng Hậu vẫn là đích nữ phủ Quốc Công, bọn họ cũng xem như quen biết lâu ngày thường xuyên gặp mặt.
Lưu Nguyệt không giống như Bồ Đào, tâm tư tinh tế, hiểu quy củ, biết đây là nơi nào. Nếu không phải sợ Hoàng Hậu nương nương thật sự xảy ra chuyện, nàng tất nhiên sẽ không tùy tiện chạy đến.
Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên yên lặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi vững vàng trên long ỷ, lại thấy người này liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt phía sau, ý tứ rất rõ ràng.
Lưu Nguyệt đợi bên ngoài không lâu thì nhìn thấy Hồ Nguyên lén lút ra ngoài, phất trần trong tay lắc lư theo động tác.
"Hoàng Hậu nương nương thực sự xảy ra chuyện?"
Lưu Nguyệt gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Sáng sớm nay thức dậy nương nương đã không thoải mái trong người rồi, vừa rồi không chịu nổi nữa ngất đi rồi. Tô ma ma dặn nô tỳ đến báo cho Hoàng Thượng một tiếng."
Hồ Nguyên nghe xong, hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mờ mịt liếc nhìn về phía trên, thấp giọng nói: "Ta sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, nhưng buổi triều sáng nay vẫn chưa kết thúc, có thể phải để nương nương chờ lâu."
"Nên như vậy, làm phiền công công rồi."
Lưu Nguyệt lo lắng cho thân thể Trần Loan, nói xong thì xoay người bước nhanh ra khỏi điện Kim Loan. Cung trang màu ngọc bích để lại một góc sáng trong vắt dưới ánh sáng ấm áp. Hồ Nguyên dừng một chút rồi xoay người, khom lưng quay về tiền điện.
Trên long ỷ người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt không rõ sau chuỗi ngọc trên mũ miện. Nhưng cho dù như vậy, đám quan viên bên dưới cũng có thể đoán được nét mặt của hắn, nhất định là vẻ mặt tàn ác, thiếu kiên nhẫn như thường ngày.
Hồ Nguyên khom người đi đến trước mặt Kỷ Hoán, nói nhỏ vào tai hắn: "Bệ hạ, người của cung Minh Lan đến nói thân thể nương nương không thoải mái, ngất xỉu rồi."
Kỷ Hoán bỗng ngước mắt, làm như không nghe rõ, giọng nói lạnh như băng đầu mùa đông khiến trái tim Hồ Nguyên run lên: "Ngất xỉu?"
"Bẩm Hoàng Thượng, là đại cung nữ bên cạnh nương nương đến bẩm báo."
Vạn tuế gia cũng biết Lưu Nguyệt.
Ngón trỏ của Kỷ Hoán gõ nhẹ hai cái vào viên dạ minh châu to lớn trên tay ghế vịn, Hồ Nguyên biết điều lùi lại vài bước, tiếp tục giữ chức vụ người gỗ.
Cũng đúng, cho dù Hoàng Hậu được sủng ái như thế nào, vẫn chỉ là một nữ nhân, nhất định không quan trọng bằng chuyện triều chính.
Suy nghĩ trong lòng chợt lóe lên, Đại Lý Tự khanh bên dưới đang hùng hồn phân trần, đêm qua có rất nhiều người trong phủ quận chúa bị giam giữ trong Đại Lý Tự, cả đêm ông không ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm đen.
"... Tối hôm qua vi thần liên tục thẩm vấn mấy đại nha hoàn hầu hạ thường ngày của quận chúa, dùng cách gì cũng không nôn ra thông tin hữu ích, xin Hoàng Thượng cho ý kiến!"
Lời vừa nói ra, thiên tử trên long ỷ đã đứng dậy, long bào màu vàng rực rỡ toát ra ánh sáng lạnh lùng trang nghiêm, hợp với khuôn mặt tuấn tú kia, quả thật là độc nhất vô nhị. Đại Lý Tự khanh cúi đầu xuống, lặp lại: "Xin Hoàng Thượng cho... "
Chưa kịp nói xong, Kỷ Hoán đã lạnh lùng nhíu mày cắt ngang, thấp giọng nói: "Hôm nay dừng tại đây, bãi triều."
Nghi trượng của Hoàng Đế trùng trùng điệp điệp rời đi, Đại Lý Tự khanh đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó không nhịn được hỏi Tư Mã Nam: "Tướng gia, ta đã nói điều gì không nên nói sao?"
==
Cung Minh Lan, cung nữ đi lại đều cực kỳ cẩn thận. Hai vị thái y quỳ gối trước tấm bình phong trong nội điện, mới viết đơn thuốc xong đưa cho Tô ma ma thì nhìn thấy Kỷ Hoán bước nhanh vào, mày nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng: "Chẩn mạch cho Hoàng Hậu rồi? Rốt cuộc là tại sao lại ngất xỉu?"
Vị thái y kia vội vàng đưa phương thuốc đến tay Kỷ Hoán, nói: "Nguyệt sự của Hoàng Hậu nương nương đến, vi thần vừa mới hỏi qua người hầu, biết được khi còn bé nương nương đã bị người ta đẩy xuống nước, có lẽ là bệnh căn lúc bị rơi xuống nước, thân thể gầy yếu, khí lạnh quá nặng, mới đau đến mức không chịu nổi.” Ông ta liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông, lại nói tiếp:“ Hoàng Thượng đừng lo lắng, thần đã kê đơn thuốc cho nương nương, uống xong, một lúc nữa nương nương sẽ không sao."
"Có cách chữa trị triệt để không?"
"Thần vô năng, chưa tìm ra cách chữa trị tận gốc. Chỉ có thể bồi bổ mỗi ngày, uống thuốc bồi bổ, sau một thời gian dài có thể sẽ có chuyển biến tốt." Thái y nói xong, cũng thở dài trong lòng.
Hoàng Hậu nương nương cũng chịu khổ. Mặc dù là bệnh thường gặp nhất của phụ nữ, nhưng hiếm khi thấy có người đau đớn đến như vậy.
Làn gió nhẹ khẽ đưa, màn trướng lay động, Trần Loan cảm thấy mí mắt nặng nề. Vừa mới khẽ mở mắt ra, đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Có lẽ hắn mệt mỏi, sống lưng hơi cong, nhắm mắt dựa vào thành giường, không biết đang suy nghĩ điều gì hay ngủ quên mất.
Trần Loan chớp chớp mắt, cơn đau ở bụng dưới đã giảm bớt, nàng giật giật khóe miệng, phát hiện môi khô như muốn nứt ra, giọng nói khàn khàn không thể phát ra tiếng, tay trái ở bên giường khẽ nhúc nhích, người đàn ông cũng theo đó mở mắt ra.
“Bụng còn đau?” Kỷ Hoán nhíu mày, cúi người lại gần, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lòng bàn tay to vẫn bọc lấy bàn tay trái của nàng.
Trần Loan ngước mắt, nhìn kỹ người trước mặt. Hắn vẫn anh tuấn như vậy, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Đầu tiên nàng lắc đầu, sau đó nhích người, không nhịn được hỏi: "Sao bệ hạ lại canh giữ ở đây?"
Bên ngoài trời đang nóng dần lên, người hầu định mang chậu đá tiến vào, bị Kỷ Hoán quát lui ra. Trước khi đi thái y đã dặn dò, trong khoảng thời gian này tiểu cô nương không được đụng vào băng lạnh.
Tay chân của tiểu cô nương lạnh lẽo. Hắn chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ như vậy, trong tiềm thức lại nhớ tới đêm tuyết rơi ở kiếp trước. Tuyết trắng tinh rơi từng lớp từng lớp trong hoàng cung, chờ đến khi thời tiết ấm áp dần lên, băng tan ra, người nhắm mắt trong lòng hắn cũng chôn đã lâu ở nơi này rồi.
Không ai có thể đồng cảm với hắn, chỉ có hắn mới hiểu được cảm giác hoang mang, hoảng sợ kia.
Trần Loan không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ nhúc nhích một chút, đến gần hắn, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào lông mày nhíu chặt của người đàn ông, nhẹ giọng hỏi: "Sao không nghỉ ngơi một chút?"
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, đã không còn sớm, chẳng lẽ người này ngồi trước giường nàng lâu như vậy sao?
Kỷ Hoán nắm lấy tay nàng đặt vào trong chăn bông sưởi ấm. Hắn khẽ nhướng mắt, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Ta sợ nàng tỉnh, không nhìn thấy ta sẽ khóc."
Thật ra là không yên lòng, tối hôm qua hắn vừa ngủ với nàng, sáng nay đi lâm triều, tiểu cô nương đã thành dáng vẻ như thế này rồi.
Trần Loan sửng sốt một chút, sau đó mím môi cười, trong mắt hiện lên ánh sáng, nói: "Hoàng Thượng vẫn nghĩ thần thiếp là tiểu nha đầu chưa trưởng thành sao?"
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người ôm nàng vào lòng, giọng nói như rượu đã ủ nhiều năm, từng câu từng chữ đều làm say lòng người: "Trong lòng ta, nàng vẫn luôn như thế."
Vẫn luôn là bánh bao sữa ngã xuống cần hắn đỡ đứng dậy, vừa đi vừa khóc, cũng là tiểu cô nương của hắn. Kiếp trước kiếp này, hai kiếp đều không thay đổi.
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào má Trần Loan, cô đột nhiên cảm thấy cổ họng có cái gì đó tắc nghẽn, không nuốt được cũng không nhổ ra được, một lúc lâu sau mới cố nén ra một hơi nghẹn ngào.
"Họng khô, muốn uống nước."
Người đàn ông đứng dậy, thực sự muốn đi rót nước cho nàng làm ướt cổ họng, hoàn toàn không có một chút phong thái và kiêu căng của bậc đế vương. Trần Loan nhìn vậy càng không biết là tư vị gì, ngón tay thon dài lượn quanh trên đai lưng bên hông hắn, cũng không buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.