Chương 58
Họa Thất
24/07/2023
Bầu trời hơi ảm đạm, gió thổi nhẹ, hơi nóng tan biến, mùi thuốc lơ lửng trong cung Minh Lan, phân tán vô định trong không trung. Một vài chiếc lá nhỏ duỗi vào thăm dò trong điện từ cửa sổ phía nam, tựa như không thể chịu được cái nóng ở bên ngoài.
Trần Loan đang cầm chén ngọc lưu ly vẽ hoa nhấp từng ngụm nhỏ, cổ họng khàn khàn nóng rực dần dần biến mất. Nước uống ấm áp, cơn đau ở bụng dưới cũng bớt dữ dội hơn rất nhiều so với lúc sáng.
Nàng đặt chén ngọc lên chiếc bàn nhỏ bên giường, cảm thấy hơi nóng. Hôm nay trời nóng nực, lại uống nước ấm như vậy, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
“Lưu Nguyệt.” Nàng khẽ gọi người.
Ngay sau đó, Lưu Nguyệt vén rèm châu bước vào. Những người hầu bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài chờ chủ tử phân phó.
"Nô tỳ đây, nương nương có gì căn dặn?"
Trần Loan liếc nhìn người đàn ông thân cao như ngọc dựa vào đầu giường, sau đó dừng lại trên thái dương cũng lấm tấm mồ hôi của hắn, trong lòng lập tức rùng mình. Giống như bị một chiếc dao gỉ sắt cứa qua, không nói ra được mùi vị gì.
Nàng lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt, mí mắt hơi rũ xuống, nhíu mày hỏi: “Trời nắng nóng như vậy, sao không biết đặt chậu nước đá trong điện?"
"Hiện tại các ngươi ngày càng biết cách làm việc đấy nhỉ."
Giọng nàng lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận, gương mặt càng xinh đẹp khi tức giận.
Nhìn Lưu Nguyệt đang quỳ gối trước giường, Trần Loan càng nhíu chặt mày. Người bên cạnh không nói, Lưu Nguyệt và Bồ Đào nhất định sẽ cố kỵ thân thể của nàng tiếp xúc với khí lạnh cơn đau sẽ càng dữ dội hơn. Nhưng nếu Kỷ Hoán vẫn còn ở trong điện này, trước hết phải suy nghĩ cho hắn chứ không phải là nàng.
Ở trong hoàng cung này, tất cả đều phải dựa vào tâm ý của đế vương.
Lưu Nguyệt dập đầu trên mặt đất, đè thấp giọng nói: "Nô tỳ biết sai, xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thứ tội."
Lúc này Trần Loan mới giãn mày ra, định nói, lại bị giọng nói lười biếng của người đàn ông cắt ngang: "Là trẫm sai người bưng xuống."
"Cơ thể không khỏe còn ham lạnh. Buổi sáng đau thành như vậy cũng không biết gọi thái y đến." Kỷ Hoán nhíu mày, không quan tâm đến sự hiện diện của người khác ở đây, ngón trỏ khớp xương rõ ràng hơi cong lên, móc lấy ngón út trắng nõn của tiểu cô nương. Nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự là không lớn nổi."
Trong lời nói chứa ba phần bất lực, nhưng nhiều hơn là sự cưng chiều không che giấu được, rơi vào lòng Trần Loan, không tự chủ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Ngón trỏ của nàng dưới lớp áo ngủ bằng gấm khảy khảy tấm nệm dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt xuất hiện rặng mây hồng.
Vốn là ngày nắng nóng nhất trong năm, gió bên ngoài thổi vào cũng nóng hầm hập, giống như một lưỡi dao bị lửa đốt nóng, không thương tiếc cứa vào mặt người. Không cần mất nhiều thời gian là cả người giống như được vớt từ dưới nước lên. Nếu không đặt chậu nước đá mà ở trong môi trường oi bức như vậy nửa ngày thì cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Kỷ Hoán phất tay, Lưu Nguyệt khom người lui xuống, bóng người biến mất sau bức bình phong.
Trần Loan ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt hạnh đen lóng lánh hiện lên ánh nước trong veo, giống như mê hồn hương quyến rũ người. Người đàn ông chỉ cần nhìn một cái là đắm chìm vào đó. Ngón tay của Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, ánh mắt tối sầm lại.
Nàng lại như không có cảm giác gì, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mới từ trong cổ họng nén ra một câu nói phức tạp: "Hoàng Thượng không cần phải như vậy."
Điều nàng không muốn nhất, chính là sự áy náy của hắn.
Bởi vì thứ đó vô dụng lại vô lực, chôn ở trong lòng sẽ chỉ bi thương. Hơn nữa cái chết của nàng ở kiếp trước không có liên quan đến hắn. Là do bản thân nàng ngu ngốc, cũng là con đường do chính nàng lựa chọn. Ngay từ những bước đầu tiên đã định sẵn kết cục rồi.
Thật ra lúc sáng sớm nàng đã muốn nói rõ điều này với hắn, chỉ là từ khi bọn họ thành thân đến nay, ngoại trừ lần cãi vã đột nhiên xuất hiện kia, hắn đối xử với nàng rất tốt, thật sự không có gì để nói.
Trong tiềm thức, nàng cũng biết đang xảy ra chuyện gì. Người đàn ông sinh ra trong hoàng gia, trời sinh tính tình lạnh lùng từ trong xương.Trong mắt bọn họ, tình cảm con người chỉ là thứ khiến người ta cười nhạo, rất vô dụng.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy hắn không hoàn toàn áy náy như vậy. Thật ra nữ nhân trên đời này đều nhạy cảm, thích và yêu người khác, cho dù có chậm chạp đến đâu vẫn sẽ cảm nhận được một ít xúc động.
Người đàn ông vóc người cao lớn, lưng thẳng, đôi giày màu vàng khẽ di chuyển, cứ như vậy đứng trước giường nàng, che đi một nửa ánh sáng.
“Không cần thế nào?” Hắn thu lại nụ cười, gương mặt lạnh lùng nghiêm trang giống như lúc đối phó với đám triều thần. Dung mạo hắn tuấn tú, mặc áo trắng tung bay như thần tiên, áo đen thì trầm tĩnh có thừa. Chỉ duy nhất lúc mặc long bào màu vàng, liếc nhìn một cái đã khiến người sợ hãi.
Cuối cùng Trần Loan cũng chậm rãi nói: "Hoàng Thượng không cần phải khiến bản thân uất ức. Trời nắng nóng như vậy, nếu không có chậu nước đá tản nhiệt, say nắng, thần thiếp trăm triệu lần không gánh nổi."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến khi từ cuối cùng rơi xuống, người đàn ông mới híp mắt, tặc lưỡi chậc một tiếng, nâng cằm nàng lên: "Còn tưởng rằng nàng đã mở lòng, cảm thấy có lỗi với phu quân."
Nhưng không ngờ người ta chỉ là sợ cung Minh Lan không thoát khỏi trách nhiệm.
Vật nhỏ không có lương tâm, càng nuôi càng không tim không phổi.
“Bỏ đi, nếu nàng không muốn, sau này trẫm sẽ không đến nữa.” Hắn nghiêm mặt nói, đôi mắt đen không thấy đáy, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, nói: "Sau này chớ có tùy hứng, phải coi trọng sức khỏe bản thân."
Câu trước còn nói phu quân, nhưng câu sau đã lật mặt. Ai cũng nhìn ra đó chỉ là một câu nói đùa, mục đích là để người này học được cách dỗ dành người.
Giống như trước đây.
Nhưng câu nói đùa vừa ra khỏi miệng hắn, cũng không biết phải làm sao vùng dậy, mí mắt trái của Trần Loan đột nhiên giật giật, cái giật này khiến nàng hoảng hốt trong lòng.
Kỷ Hoán nói xong, vậy mà thật sự xoay người rời đi.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, tốc độ bước đi của hắn có chút chậm, giống như đang chờ người trên giường đưa tay ra mời ở lại. Nhưng bước một bước lại một bước, nụ cười trên mặt Kỷ Hoán đã sớm biến mất hầu như không còn. Rõ ràng là trời sáng choang, nhưng hắn lại cảm thấy đêm lạnh đã đến.
Trên đời này thực sự tồn tại luật nhân quả. Thái độ của hắn đối với tiểu cô nương mấy năm trước cũng giống hệt như thái độ của nàng đối với hắn bây giờ.
Thật sự là không hề quan tâm một chút nào, nhìn hắn rời đi, tay cũng không có duỗi ra. Lúc này Kỷ Hoán đột nhiên cực kỳ muốn quay đầu lại để xem sắc mặt nàng, nhìn xem trên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại có chút gì không nỡ hay không. Nhưng hắn lại không dám, hắn sợ khi quay đầu lại nhìn, hắn không nhìn thấy được một chút cảm xúc đấu tranh nào trên gương mặt của nàng.
Phong thủy xoay chuyển, quả đắng tự mình nếm trải.
Vốn dĩ chỉ là một lời nói đùa thiếu suy nghĩ, lại biến thành cảnh tượng như thế này. Bóng dáng người đàn ông từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng Trần Loan không nhịn được vươn tay phải ra, thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Ngoại trừ bản thân nàng, không có ai nghe thấy được.
Mỗi lần bọn họ tranh cãi, rõ ràng chỉ là vì một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng không phải tất cả đều vì bản thân vấn đề.
Sau khi uống thuốc đúng giờ, bụng dưới của Trần Loan chỉ còn chút đau âm ỉ, so với lúc sáng thì đỡ hơn rất nhiều rồi.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, Trần Loan có tâm sự trong lòng, sau khi ăn tối tắm rửa chải tóc, nàng ngồi trước gương đồng lơ đễnh nhìn con đường bên ngoài cửa sổ được đèn chiếu sáng, hỏi một lần nữa: "Hoàng Thượng đang ở đâu?"
Lưu Nguyệt và Bồ Đào nhìn nhau, cân nhắc lời nói, nhíu mày lo lắng nói: "Nương nương, Hoàng Thượng đang ở điện Dưỡng Tâm. Nếu người thật sự lo lắng, vậy hãy đến nhìn một chút."
Bồ Đào nói tiếp: "Nương nương, người không biết đó, sau khi Hoàng Thượng nghe tin người ngất đi vì đau đớn, ngay cả buổi triều sớm chưa thương nghị xong đã vội vàng chạy tới, lại canh từ giờ Tỵ đến giờ Thân(*), bữa trưa cũng không dùng, chậu nước đá không được phép đặt trong phòng, ngay cả thuốc nương nương uống cũng đích thân bệ hạ đút."
(*) Giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng. Giờ Thân: từ 15h đến 17h
Lưu Nguyệt lớn tuổi hơn, trước tiên nàng trừng Bồ Đào một cái, khẽ trách mắng: "Trước mặt nương nương, sao ngươi có thể nói chuyện như thế?"
Sau đó, nàng vẫn nhẹ nhàng nói với Trần Loan: "Nương nương, người vẫn nên đến đó một chuyến, Hoàng Thượng đang đợi người."
Lông mi Trần Loan rung rung lên vài cái, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại. Những lời Bồ Đào vừa mới nói, nàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng những thứ này lập tức bị mổ ra bày trước mặt nàng, khi ngẩn người ngồi tại chỗ trong chốc lát.
Chuyện này, là lỗi của nàng.
Có lòng tốt kết quả bị nàng làm cho tức giận bỏ đi. Với tính tình của hắn, nói là làm, sau này không đặt chân vào cung Minh Lan nữa cũng không phải là điều không thể.
Cuối cùng Trần Loan vẫn không đi.
Màn đêm dần dần sâu thẳm, thời tiết càng lạnh, nàng nằm trên chiếc giường mềm mại, mở to mắt nhìn chằm chằm màn giường lay động, trăn qua trở lại không tài nào ngủ được.
Mọi thứ vẫn quen thuộc nhưng nàng cảm thấy có gì đó cực kỳ không bình thường.
Trợn tròn mắt suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng Trần Loan cũng biết nơi nào không đúng. Nàng đã quen với việc vừa mở mắt đã nhìn thấy những tua rua màu vàng tươi, cũng quen nhiệt độ nóng hừng hực của người đàn ông bên cạnh.
Ánh trăng như sương mù dày đặc, giống như một tấm lụa mỏng che phủ, Trần Loan đột ngột từ trên giường bật dậy. Tay chân lạnh ngắt, bắt đầu tự mình mặc quần áo, cũng không kinh động đến người khác, chỉ nói với Lưu Nguyệt và Bồ Đào muốn ra ngoài đi dạo.
Lưu Nguyệt không yên tâm: "Thân thể nương nương yếu đuối, ban đêm gió to, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?"
Hơn nữa, hôm nay trời hoàn toàn đen tối, nếu người nào không có mắt đụng phải chủ tử, thì người hầu bọn họ cũng không thể thoát khỏi trách phạt.
Trần Loan cong môi thành một nụ cười nhạt, xua tay, nói: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, lát nữa ta trở lại."
Thái độ của nàng rõ ràng, Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng không tiện nói gì nữa.
Con đường trong cung quanh co tối tăm, tường xanh ngói đỏ hai bên ban ngày sáng sủa vinh quang, đã biến mất trở nên trầm tĩnh. Cơn gió thổi tới thổi bay góc quần áo của nàng, ngược lại thổi nàng tỉnh táo mấy phần.
Cung Minh Lan cách điện Dưỡng Tâm không xa. Cho dù nàng đi chậm như vậy, cũng chỉ cần thời gian một chén trà là đã đến được cổng lớn của điện Dưỡng Tâm.
Tên thái giám thường đi bên cạnh Hồ Nguyên canh giữ ở bên ngoài. Dáng dấp vừa nhìn là biết người thành thật, đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, đã sớm đoán rõ được tình hình trong cung.
Thật ra cũng không có gì, dù sao thì hậu cung lớn như vậy chỉ có một mình Hoàng Hậu, còn được Hoàng Thượng nâng niu như châu như bảo. Mỹ nhân bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tất nhiên biết nên làm gì.
Trần Loan thuận lợi đi vào điện Dưỡng Tâm.
Tiểu cung nữ đi vào thay mùi hương xông mà nàng thích. Trần Loan vô thức nhíu mày. Sau khi suy nghĩ mới phát hiện, đừng nói cung Minh Lan, bây giờ ở điện Dưỡng Tâm, cũng dựa theo sở thích của nàng.
Trà là loại trà nàng thích uống, hương xông cũng là hương nàng thích ngửi, ngay cả bức bình phong có giá trị liên thành, cũng bởi vì một câu nói của nàng mà bị đổi đi.
Những điều này, trước đây nàng đều không chú ý đến.
Người đàn ông còn đang bàn bạc chuyện phía trước mặt, Trần Loan thả một nửa màn trướng xuống rồi nằm xuống giường. Mùi long diên hương quen thuộc lấp đầy lỗ mũi, Trần Loan thở dài, cuối cùng nhắm mắt lại.
Sau khi Kỷ Hoán nghị sự trở về, điện Dưỡng Tâm yên tĩnh. Trước tiên hắn ngồi trên long ỷ một lúc, xoa ấn đường mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn uy nghiêm, bình tĩnh hỏi Hồ Nguyên: "Bên kia thế nào rồi?"
Hồ Nguyên vội vàng đáp: "Canh giờ này, có lẽ là đã ngủ rồi."
Kỷ Hoán đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm, chắp tay sau lưng, trầm mặc một lát mới nói: "Cho người bên kia canh chừng nhiều hơn một chút, thuốc mỗi ngày đều phải đúng giờ đưa đến, nhắc nhở nhiều lần. Nàng ấy quen được nuông chiều. Chuyện này không phải của mỗi mình nàng ấy."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như nước, truyền vào tai Trần Loan cách đó không xa, ánh nến mờ ảo, nàng cảm giác như đang mơ.
Kỷ Hoán tắm rửa thay y phục xong, Hồ Nguyên bước vào tắt đèn. Màn đêm im ắng, hắn mới nằm xuống, một cánh tay vòng qua lưng quấn lấy hắn, hương thơm đào quen thuộc của nữ nhân ập đến, cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng lại.
Trần Loan đang cầm chén ngọc lưu ly vẽ hoa nhấp từng ngụm nhỏ, cổ họng khàn khàn nóng rực dần dần biến mất. Nước uống ấm áp, cơn đau ở bụng dưới cũng bớt dữ dội hơn rất nhiều so với lúc sáng.
Nàng đặt chén ngọc lên chiếc bàn nhỏ bên giường, cảm thấy hơi nóng. Hôm nay trời nóng nực, lại uống nước ấm như vậy, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
“Lưu Nguyệt.” Nàng khẽ gọi người.
Ngay sau đó, Lưu Nguyệt vén rèm châu bước vào. Những người hầu bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài chờ chủ tử phân phó.
"Nô tỳ đây, nương nương có gì căn dặn?"
Trần Loan liếc nhìn người đàn ông thân cao như ngọc dựa vào đầu giường, sau đó dừng lại trên thái dương cũng lấm tấm mồ hôi của hắn, trong lòng lập tức rùng mình. Giống như bị một chiếc dao gỉ sắt cứa qua, không nói ra được mùi vị gì.
Nàng lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt, mí mắt hơi rũ xuống, nhíu mày hỏi: “Trời nắng nóng như vậy, sao không biết đặt chậu nước đá trong điện?"
"Hiện tại các ngươi ngày càng biết cách làm việc đấy nhỉ."
Giọng nàng lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận, gương mặt càng xinh đẹp khi tức giận.
Nhìn Lưu Nguyệt đang quỳ gối trước giường, Trần Loan càng nhíu chặt mày. Người bên cạnh không nói, Lưu Nguyệt và Bồ Đào nhất định sẽ cố kỵ thân thể của nàng tiếp xúc với khí lạnh cơn đau sẽ càng dữ dội hơn. Nhưng nếu Kỷ Hoán vẫn còn ở trong điện này, trước hết phải suy nghĩ cho hắn chứ không phải là nàng.
Ở trong hoàng cung này, tất cả đều phải dựa vào tâm ý của đế vương.
Lưu Nguyệt dập đầu trên mặt đất, đè thấp giọng nói: "Nô tỳ biết sai, xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thứ tội."
Lúc này Trần Loan mới giãn mày ra, định nói, lại bị giọng nói lười biếng của người đàn ông cắt ngang: "Là trẫm sai người bưng xuống."
"Cơ thể không khỏe còn ham lạnh. Buổi sáng đau thành như vậy cũng không biết gọi thái y đến." Kỷ Hoán nhíu mày, không quan tâm đến sự hiện diện của người khác ở đây, ngón trỏ khớp xương rõ ràng hơi cong lên, móc lấy ngón út trắng nõn của tiểu cô nương. Nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự là không lớn nổi."
Trong lời nói chứa ba phần bất lực, nhưng nhiều hơn là sự cưng chiều không che giấu được, rơi vào lòng Trần Loan, không tự chủ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Ngón trỏ của nàng dưới lớp áo ngủ bằng gấm khảy khảy tấm nệm dưới thân, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt xuất hiện rặng mây hồng.
Vốn là ngày nắng nóng nhất trong năm, gió bên ngoài thổi vào cũng nóng hầm hập, giống như một lưỡi dao bị lửa đốt nóng, không thương tiếc cứa vào mặt người. Không cần mất nhiều thời gian là cả người giống như được vớt từ dưới nước lên. Nếu không đặt chậu nước đá mà ở trong môi trường oi bức như vậy nửa ngày thì cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Kỷ Hoán phất tay, Lưu Nguyệt khom người lui xuống, bóng người biến mất sau bức bình phong.
Trần Loan ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt hạnh đen lóng lánh hiện lên ánh nước trong veo, giống như mê hồn hương quyến rũ người. Người đàn ông chỉ cần nhìn một cái là đắm chìm vào đó. Ngón tay của Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, ánh mắt tối sầm lại.
Nàng lại như không có cảm giác gì, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mới từ trong cổ họng nén ra một câu nói phức tạp: "Hoàng Thượng không cần phải như vậy."
Điều nàng không muốn nhất, chính là sự áy náy của hắn.
Bởi vì thứ đó vô dụng lại vô lực, chôn ở trong lòng sẽ chỉ bi thương. Hơn nữa cái chết của nàng ở kiếp trước không có liên quan đến hắn. Là do bản thân nàng ngu ngốc, cũng là con đường do chính nàng lựa chọn. Ngay từ những bước đầu tiên đã định sẵn kết cục rồi.
Thật ra lúc sáng sớm nàng đã muốn nói rõ điều này với hắn, chỉ là từ khi bọn họ thành thân đến nay, ngoại trừ lần cãi vã đột nhiên xuất hiện kia, hắn đối xử với nàng rất tốt, thật sự không có gì để nói.
Trong tiềm thức, nàng cũng biết đang xảy ra chuyện gì. Người đàn ông sinh ra trong hoàng gia, trời sinh tính tình lạnh lùng từ trong xương.Trong mắt bọn họ, tình cảm con người chỉ là thứ khiến người ta cười nhạo, rất vô dụng.
Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy hắn không hoàn toàn áy náy như vậy. Thật ra nữ nhân trên đời này đều nhạy cảm, thích và yêu người khác, cho dù có chậm chạp đến đâu vẫn sẽ cảm nhận được một ít xúc động.
Người đàn ông vóc người cao lớn, lưng thẳng, đôi giày màu vàng khẽ di chuyển, cứ như vậy đứng trước giường nàng, che đi một nửa ánh sáng.
“Không cần thế nào?” Hắn thu lại nụ cười, gương mặt lạnh lùng nghiêm trang giống như lúc đối phó với đám triều thần. Dung mạo hắn tuấn tú, mặc áo trắng tung bay như thần tiên, áo đen thì trầm tĩnh có thừa. Chỉ duy nhất lúc mặc long bào màu vàng, liếc nhìn một cái đã khiến người sợ hãi.
Cuối cùng Trần Loan cũng chậm rãi nói: "Hoàng Thượng không cần phải khiến bản thân uất ức. Trời nắng nóng như vậy, nếu không có chậu nước đá tản nhiệt, say nắng, thần thiếp trăm triệu lần không gánh nổi."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến khi từ cuối cùng rơi xuống, người đàn ông mới híp mắt, tặc lưỡi chậc một tiếng, nâng cằm nàng lên: "Còn tưởng rằng nàng đã mở lòng, cảm thấy có lỗi với phu quân."
Nhưng không ngờ người ta chỉ là sợ cung Minh Lan không thoát khỏi trách nhiệm.
Vật nhỏ không có lương tâm, càng nuôi càng không tim không phổi.
“Bỏ đi, nếu nàng không muốn, sau này trẫm sẽ không đến nữa.” Hắn nghiêm mặt nói, đôi mắt đen không thấy đáy, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, nói: "Sau này chớ có tùy hứng, phải coi trọng sức khỏe bản thân."
Câu trước còn nói phu quân, nhưng câu sau đã lật mặt. Ai cũng nhìn ra đó chỉ là một câu nói đùa, mục đích là để người này học được cách dỗ dành người.
Giống như trước đây.
Nhưng câu nói đùa vừa ra khỏi miệng hắn, cũng không biết phải làm sao vùng dậy, mí mắt trái của Trần Loan đột nhiên giật giật, cái giật này khiến nàng hoảng hốt trong lòng.
Kỷ Hoán nói xong, vậy mà thật sự xoay người rời đi.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, tốc độ bước đi của hắn có chút chậm, giống như đang chờ người trên giường đưa tay ra mời ở lại. Nhưng bước một bước lại một bước, nụ cười trên mặt Kỷ Hoán đã sớm biến mất hầu như không còn. Rõ ràng là trời sáng choang, nhưng hắn lại cảm thấy đêm lạnh đã đến.
Trên đời này thực sự tồn tại luật nhân quả. Thái độ của hắn đối với tiểu cô nương mấy năm trước cũng giống hệt như thái độ của nàng đối với hắn bây giờ.
Thật sự là không hề quan tâm một chút nào, nhìn hắn rời đi, tay cũng không có duỗi ra. Lúc này Kỷ Hoán đột nhiên cực kỳ muốn quay đầu lại để xem sắc mặt nàng, nhìn xem trên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại có chút gì không nỡ hay không. Nhưng hắn lại không dám, hắn sợ khi quay đầu lại nhìn, hắn không nhìn thấy được một chút cảm xúc đấu tranh nào trên gương mặt của nàng.
Phong thủy xoay chuyển, quả đắng tự mình nếm trải.
Vốn dĩ chỉ là một lời nói đùa thiếu suy nghĩ, lại biến thành cảnh tượng như thế này. Bóng dáng người đàn ông từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng Trần Loan không nhịn được vươn tay phải ra, thở dài một tiếng không thể nghe thấy.
Ngoại trừ bản thân nàng, không có ai nghe thấy được.
Mỗi lần bọn họ tranh cãi, rõ ràng chỉ là vì một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng không phải tất cả đều vì bản thân vấn đề.
Sau khi uống thuốc đúng giờ, bụng dưới của Trần Loan chỉ còn chút đau âm ỉ, so với lúc sáng thì đỡ hơn rất nhiều rồi.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, Trần Loan có tâm sự trong lòng, sau khi ăn tối tắm rửa chải tóc, nàng ngồi trước gương đồng lơ đễnh nhìn con đường bên ngoài cửa sổ được đèn chiếu sáng, hỏi một lần nữa: "Hoàng Thượng đang ở đâu?"
Lưu Nguyệt và Bồ Đào nhìn nhau, cân nhắc lời nói, nhíu mày lo lắng nói: "Nương nương, Hoàng Thượng đang ở điện Dưỡng Tâm. Nếu người thật sự lo lắng, vậy hãy đến nhìn một chút."
Bồ Đào nói tiếp: "Nương nương, người không biết đó, sau khi Hoàng Thượng nghe tin người ngất đi vì đau đớn, ngay cả buổi triều sớm chưa thương nghị xong đã vội vàng chạy tới, lại canh từ giờ Tỵ đến giờ Thân(*), bữa trưa cũng không dùng, chậu nước đá không được phép đặt trong phòng, ngay cả thuốc nương nương uống cũng đích thân bệ hạ đút."
(*) Giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng. Giờ Thân: từ 15h đến 17h
Lưu Nguyệt lớn tuổi hơn, trước tiên nàng trừng Bồ Đào một cái, khẽ trách mắng: "Trước mặt nương nương, sao ngươi có thể nói chuyện như thế?"
Sau đó, nàng vẫn nhẹ nhàng nói với Trần Loan: "Nương nương, người vẫn nên đến đó một chuyến, Hoàng Thượng đang đợi người."
Lông mi Trần Loan rung rung lên vài cái, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại. Những lời Bồ Đào vừa mới nói, nàng chưa từng nghĩ đến. Nhưng những thứ này lập tức bị mổ ra bày trước mặt nàng, khi ngẩn người ngồi tại chỗ trong chốc lát.
Chuyện này, là lỗi của nàng.
Có lòng tốt kết quả bị nàng làm cho tức giận bỏ đi. Với tính tình của hắn, nói là làm, sau này không đặt chân vào cung Minh Lan nữa cũng không phải là điều không thể.
Cuối cùng Trần Loan vẫn không đi.
Màn đêm dần dần sâu thẳm, thời tiết càng lạnh, nàng nằm trên chiếc giường mềm mại, mở to mắt nhìn chằm chằm màn giường lay động, trăn qua trở lại không tài nào ngủ được.
Mọi thứ vẫn quen thuộc nhưng nàng cảm thấy có gì đó cực kỳ không bình thường.
Trợn tròn mắt suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng Trần Loan cũng biết nơi nào không đúng. Nàng đã quen với việc vừa mở mắt đã nhìn thấy những tua rua màu vàng tươi, cũng quen nhiệt độ nóng hừng hực của người đàn ông bên cạnh.
Ánh trăng như sương mù dày đặc, giống như một tấm lụa mỏng che phủ, Trần Loan đột ngột từ trên giường bật dậy. Tay chân lạnh ngắt, bắt đầu tự mình mặc quần áo, cũng không kinh động đến người khác, chỉ nói với Lưu Nguyệt và Bồ Đào muốn ra ngoài đi dạo.
Lưu Nguyệt không yên tâm: "Thân thể nương nương yếu đuối, ban đêm gió to, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?"
Hơn nữa, hôm nay trời hoàn toàn đen tối, nếu người nào không có mắt đụng phải chủ tử, thì người hầu bọn họ cũng không thể thoát khỏi trách phạt.
Trần Loan cong môi thành một nụ cười nhạt, xua tay, nói: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, lát nữa ta trở lại."
Thái độ của nàng rõ ràng, Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng không tiện nói gì nữa.
Con đường trong cung quanh co tối tăm, tường xanh ngói đỏ hai bên ban ngày sáng sủa vinh quang, đã biến mất trở nên trầm tĩnh. Cơn gió thổi tới thổi bay góc quần áo của nàng, ngược lại thổi nàng tỉnh táo mấy phần.
Cung Minh Lan cách điện Dưỡng Tâm không xa. Cho dù nàng đi chậm như vậy, cũng chỉ cần thời gian một chén trà là đã đến được cổng lớn của điện Dưỡng Tâm.
Tên thái giám thường đi bên cạnh Hồ Nguyên canh giữ ở bên ngoài. Dáng dấp vừa nhìn là biết người thành thật, đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, đã sớm đoán rõ được tình hình trong cung.
Thật ra cũng không có gì, dù sao thì hậu cung lớn như vậy chỉ có một mình Hoàng Hậu, còn được Hoàng Thượng nâng niu như châu như bảo. Mỹ nhân bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tất nhiên biết nên làm gì.
Trần Loan thuận lợi đi vào điện Dưỡng Tâm.
Tiểu cung nữ đi vào thay mùi hương xông mà nàng thích. Trần Loan vô thức nhíu mày. Sau khi suy nghĩ mới phát hiện, đừng nói cung Minh Lan, bây giờ ở điện Dưỡng Tâm, cũng dựa theo sở thích của nàng.
Trà là loại trà nàng thích uống, hương xông cũng là hương nàng thích ngửi, ngay cả bức bình phong có giá trị liên thành, cũng bởi vì một câu nói của nàng mà bị đổi đi.
Những điều này, trước đây nàng đều không chú ý đến.
Người đàn ông còn đang bàn bạc chuyện phía trước mặt, Trần Loan thả một nửa màn trướng xuống rồi nằm xuống giường. Mùi long diên hương quen thuộc lấp đầy lỗ mũi, Trần Loan thở dài, cuối cùng nhắm mắt lại.
Sau khi Kỷ Hoán nghị sự trở về, điện Dưỡng Tâm yên tĩnh. Trước tiên hắn ngồi trên long ỷ một lúc, xoa ấn đường mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn uy nghiêm, bình tĩnh hỏi Hồ Nguyên: "Bên kia thế nào rồi?"
Hồ Nguyên vội vàng đáp: "Canh giờ này, có lẽ là đã ngủ rồi."
Kỷ Hoán đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm, chắp tay sau lưng, trầm mặc một lát mới nói: "Cho người bên kia canh chừng nhiều hơn một chút, thuốc mỗi ngày đều phải đúng giờ đưa đến, nhắc nhở nhiều lần. Nàng ấy quen được nuông chiều. Chuyện này không phải của mỗi mình nàng ấy."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như nước, truyền vào tai Trần Loan cách đó không xa, ánh nến mờ ảo, nàng cảm giác như đang mơ.
Kỷ Hoán tắm rửa thay y phục xong, Hồ Nguyên bước vào tắt đèn. Màn đêm im ắng, hắn mới nằm xuống, một cánh tay vòng qua lưng quấn lấy hắn, hương thơm đào quen thuộc của nữ nhân ập đến, cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.