Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Chương 93
01/01/2020
Đi ra phía sau khu trọ có một nhánh sông nhỏ, có đường ven đê, có cây cối. Không khí này có vẻ quá hợp với tôi lúc này.
Đang ngồi dựa gốc cây thả hồn thì có tiếng người, quay lại nhìn thì là ba thằng đang buổi đánh một đứa con gái.
Đến khi chạy ngang mặt mình thì mình đưa chân ngáng ngã cả ba rồi ngồi như vô tội.
Ba thằng ấy đúng lên phủi lại rồi định vào ăn mình thì nhỏ kia lao vào túm tay lôi đi. Thì mình cũng chạy theo, xong tự hỏi sao lại chạy nhỉ. Mà nghĩ lại cũng hay, không nên gậy thù nhiều.
Chạy khá xa rồi núp vào một hẻm nhỏ.
– Đồ giở, bọn nó đánh mà cứ ngồi đó.
-….
– Tôi vừa cứu ông đấy.
-….
Tôi quay người đi..
– Ông điếc hả? Hay câm nữa. Không biết đường cám ơn tôi à.
Quay lại gật chỉ vào miệng. Có thể lại hay, câm thì càng ít người bắt chuyện.
Xong cũng kệ tản bộ về lại phòng.
Đám kia giờ đang ngồi hết ở bàn đá ngoài sân.
– Cậu uống như thế còn đi đâu vậy?
– Anh chị, em nhờ chút chuyện.
– Chuyện gì thế? Ông Sơn.
– Anh chị giúp em cứ coi như em bị câm, giữ bí mật giúp em chỉ anh chị biết thôi nhớ.
– Sao lại làm vậy?
– Em thích yên lặng hơn.
– Ừ, tuỳ cậu. Nhưng mọi người trong khu này?
– Cũng vậy thôi, còn lại em tự lo.
– Ừ.
Rồi nhờ bà chủ nhà y như vậy.
“Giờ thì sẽ thử bắt đầu cuộc sống mới theo cách khác”.
Quay lại chỗ mấy ông bà kia ngồi.
– Em muốn đi làm thêm nhưng mới đến, anh chị giúp em được không?
– Có một quán coffee cần tuyển bảo vệ, cậu làm được không?
– Được đó, anh giúp em đi.
– Nó thì làm bảo kê cũng được đó. Giọng ông Huy.
– Ông anh cũng nhanh đó.
– Anh đến cổng thì thấy cậu phóng đi, thế nên đi theo thôi.
– Không ai nữa chứ?
– Cậu không phải lo, có mỗi anh thôi không ai biết cậu ở đây nữa đâu.
– Giữ giúp em.
– Cậu định bỏ hết thật à?
– Không, thay đổi không khí.
– Đến khi quên hết chăng?
– Không, bài học thì phải giữ.
– Thế bao giờ về?
– Đến lúc em cần.
– Anh sẽ chuyển hết thủ tục cho cậu về đây học. Khi về HN anh cũng sẽ đi sang Anh học thêm khoảng hai năm nên tự thân cậu thôi đấy. Hôm trước định qua chào thôi, ai ngờ.
– Ừ, muốn tạm cách xa hết mọi thứ thôi.
– Tiền này, cầm lấy. Ông đưa cho cái thẻ.
– Kh….
– Cậu ở đây sẽ là đơn độc, anh chỉ giúp vậy thôi.
– Ừ, nhưng nhớ là hôm nay ta chưa gặp nhau và ông anh cũng không biết em ở đâu.
– Mình có quen nhau hả?
– Cám ơn, người lạ.
Xong ông Huy bỏ đi.
– Ai vậy Phát? Bà Hà.
– Người lạ.
– Vậy cậu có chuyện gì mà… ?
– Em đang cố quên nó mà.
– Ừ.
– Mà anh thu xếp xin việc giúp em nhớ?
– Vẫn đi làm à?
– Em muốn tự lập mà.
– Ừ.
– Chắc giờ thêm đi học nưa nên anh xin giúp em theo ca chiều với tối.
– Ừ.
Cuộc sống mới! Ta đến đây……..
Đến tối thì ông Sơn cũng đã thông báo xin giúp xong. Đêm thì lại khó ngủ, lôi tấm ảnh ra dán cách nhau ra trên hai góc giường. Bài học mà, không được quên….
Đếm ngủ, tôi lại mơ về hình ảnh em trong tay bên người kia….
Đang ngồi dựa gốc cây thả hồn thì có tiếng người, quay lại nhìn thì là ba thằng đang buổi đánh một đứa con gái.
Đến khi chạy ngang mặt mình thì mình đưa chân ngáng ngã cả ba rồi ngồi như vô tội.
Ba thằng ấy đúng lên phủi lại rồi định vào ăn mình thì nhỏ kia lao vào túm tay lôi đi. Thì mình cũng chạy theo, xong tự hỏi sao lại chạy nhỉ. Mà nghĩ lại cũng hay, không nên gậy thù nhiều.
Chạy khá xa rồi núp vào một hẻm nhỏ.
– Đồ giở, bọn nó đánh mà cứ ngồi đó.
-….
– Tôi vừa cứu ông đấy.
-….
Tôi quay người đi..
– Ông điếc hả? Hay câm nữa. Không biết đường cám ơn tôi à.
Quay lại gật chỉ vào miệng. Có thể lại hay, câm thì càng ít người bắt chuyện.
Xong cũng kệ tản bộ về lại phòng.
Đám kia giờ đang ngồi hết ở bàn đá ngoài sân.
– Cậu uống như thế còn đi đâu vậy?
– Anh chị, em nhờ chút chuyện.
– Chuyện gì thế? Ông Sơn.
– Anh chị giúp em cứ coi như em bị câm, giữ bí mật giúp em chỉ anh chị biết thôi nhớ.
– Sao lại làm vậy?
– Em thích yên lặng hơn.
– Ừ, tuỳ cậu. Nhưng mọi người trong khu này?
– Cũng vậy thôi, còn lại em tự lo.
– Ừ.
Rồi nhờ bà chủ nhà y như vậy.
“Giờ thì sẽ thử bắt đầu cuộc sống mới theo cách khác”.
Quay lại chỗ mấy ông bà kia ngồi.
– Em muốn đi làm thêm nhưng mới đến, anh chị giúp em được không?
– Có một quán coffee cần tuyển bảo vệ, cậu làm được không?
– Được đó, anh giúp em đi.
– Nó thì làm bảo kê cũng được đó. Giọng ông Huy.
– Ông anh cũng nhanh đó.
– Anh đến cổng thì thấy cậu phóng đi, thế nên đi theo thôi.
– Không ai nữa chứ?
– Cậu không phải lo, có mỗi anh thôi không ai biết cậu ở đây nữa đâu.
– Giữ giúp em.
– Cậu định bỏ hết thật à?
– Không, thay đổi không khí.
– Đến khi quên hết chăng?
– Không, bài học thì phải giữ.
– Thế bao giờ về?
– Đến lúc em cần.
– Anh sẽ chuyển hết thủ tục cho cậu về đây học. Khi về HN anh cũng sẽ đi sang Anh học thêm khoảng hai năm nên tự thân cậu thôi đấy. Hôm trước định qua chào thôi, ai ngờ.
– Ừ, muốn tạm cách xa hết mọi thứ thôi.
– Tiền này, cầm lấy. Ông đưa cho cái thẻ.
– Kh….
– Cậu ở đây sẽ là đơn độc, anh chỉ giúp vậy thôi.
– Ừ, nhưng nhớ là hôm nay ta chưa gặp nhau và ông anh cũng không biết em ở đâu.
– Mình có quen nhau hả?
– Cám ơn, người lạ.
Xong ông Huy bỏ đi.
– Ai vậy Phát? Bà Hà.
– Người lạ.
– Vậy cậu có chuyện gì mà… ?
– Em đang cố quên nó mà.
– Ừ.
– Mà anh thu xếp xin việc giúp em nhớ?
– Vẫn đi làm à?
– Em muốn tự lập mà.
– Ừ.
– Chắc giờ thêm đi học nưa nên anh xin giúp em theo ca chiều với tối.
– Ừ.
Cuộc sống mới! Ta đến đây……..
Đến tối thì ông Sơn cũng đã thông báo xin giúp xong. Đêm thì lại khó ngủ, lôi tấm ảnh ra dán cách nhau ra trên hai góc giường. Bài học mà, không được quên….
Đếm ngủ, tôi lại mơ về hình ảnh em trong tay bên người kia….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.