Câu Chuyện Của Tôi - Tình Yêu Đẹp
Chương 92
01/01/2020
Nó chạy đi đâu không ai biết, mà đang điên như vậy thì có tìm cũng chẳng ích lợi gì nên mọi người chỉ biết dò la công thêm ở nhà đợi tin.
Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.
– Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.
Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư?
Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi.
Chưa đầy 3′ thì thằng P đi xuống.
– Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.
– Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.
– Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.
Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời.
Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn nghe xem nó thế nào.
– Nó không nghe đâu, giờ nói đi. Ông L
– Em với Sơn là bạn thôi, bạn thân từ nhỏ.
– Bạn?
– Ngày hôm đó Sơn nhờ em giả làm bạn gái để trọc tức người yêu của Sơn.
– Sao không giải thích cho nó.
– Khi em thấy P lúc đó em chả biết làm gì hết.
– Tôi tin được không?
– Hức hức.
– Nó là như thế, thứ gì đã qua đi nó không bao giờ níu kéo lại.
– Nhưng mà…..
– Tôi nghĩ nó cũng đã từng nói với cô như vậy.
– Em sẽ tìm anh ấy để giải thích.
– Tìm? Nếu dễ thế thì với tất cả những gì chúng tôi có chỉ vài phút là thấy nó rồi chắc? Nó đã đi thì đừng hòng tìm.
– Em sẽ chờ ngày anh ấy về.
– Để làm gì? Để nó bỏ đi lần nữa à?
– Thôi đi mọi người. Bà già nó lên tiếng.
Cuộc trò chuyện kết thúc, và thằng P đã bỏ đi.
Thời gian cứ trôi, nhỏ Nhi lại chuyển hẳn về ngoài này, mỗi ngày đều đến cửa phòng trọ của thằng P ngồi đó chờ một lúc rồi lại nhét một lá thư vào trong. Chúng tôi cũng dần bỏ qua lỗi lầm của nhỏ dần để nhỏ trở lại, nhưng cái thằng ôn kia bỏ đi mãi không thấy chút tung tích gì.
Tôi cũng được nhờ đên đây thôi, còn giờ trả lại này, chúc hai thằng mày hạnh phúc, và xin lỗi em dâu về cách xưng hô qua lời anh nhớ……
Tưởng như chuyện buông tay là đơn giản, nhưng đâu ngờ nó lại khó khăn đến như thế.
Ngày hôm ấy, khi Nhi đến nhà, thấy Nhi mình lại có nhiều cảm xúc đan xen. Vui, thấy nàng đến vui mà. Bất ngờ, không ngờ rằng Nhi sẽ đến nhà. Buồn, vì mọi chuyện. Và Điên, chắc từ những lý do trên. Và cái điên đã chiến thắng. Không để Nhi nói lời nào mình bỏ thằng đi. Đó là lần thứ bao nhiêu rồi thấy Nhi khóc vì mình. Nhưng đang điên mà và bỏ lại mọi người mình đi thẳng.
Cứ vậy, xiết tay ga mà bỏ lại tất cả ở đằng sau, cứ như một thằng điên, mà điên thật chứ. Đến khi hết xăng thì cũng chả biết mình đang ở đâu, chỉ biết là đã rất xa nhà. Xuống xe ngồi đó, lại nghĩ về mọi chuyện đã qua. Một năm trời, không đủ cho em sao? Đã bao kỉ niệm, bao thứ tôi làm vì em. Lôi tấm ảnh cưới ra. Mỉm cười chua chát, tình yêu ư, vô nghĩ. Xong tôi xé đôi tấm hình.
“Vk sẽ không bao giờ để ck rời xa đâu”
“Vk yêu ck nhất mừk”
“Ck ơi”
“Ck”
“… ”
Những lời nói ấy, gương mặt ấy, nó ám ảnh lấy tôi. Có lẽ là vì tôi, tình yêu của tôi chưa đủ lớn cho nàng.
Có lẽ là tại tôi.
Tại tôi.
“Mình sẽ đi thật xa” tôi tự nhủ và đứng dậy dong xe. Nhưng không hiểu vì sao lúc đó tôi lại quay lại nhặt hai mảnh ảnh lên và mang theo. Có lẽ buông tay giờ chưa thể chấp nhận được.
Cứ vậy, tôi lang thang trên đường, rồi tôi đến thành phố mang tên bác. Mộ nơi phồn hoa nhộn nhịp, có thể cái nhịp sống nơi đây sẽ làm tôi quên hay ít nhất là vơi bớt nỗi lòng hiên tại.
Trước tiên là phải tìm cách để sống đã. Trên người giờ còn đúng 7 triệu. Con xe này nếu hết cách cũng có thể dùng tạm.
Đi tìm một chỗ ở, một gian phòng trọ nhỏ ở khu trọ sinh viên. Chỉ 20m2 một giường, một tủ. 2 Triệu một tháng. Có lẽ vậy là quá thừa với tôi lúc này rồi. Mua thêm ít đồ dùng và quần áo hết thêm 2 triệu rưỡi. Mất nữa ngày dọn dẹp lại. Đến quá trưa thì cũng đã xong xuôi. Chợt có tiếng gõ cửa, chính xác là 7 mạng, 2 trai 5 gái đang ở ngoài.
– Chào cậu em. Người mới hả?
– Một bà chị lên tiếng.
– Vâng.
– Bọn chị đều là sinh viên trọ ở đây.
– Vâng.
– Chị là Hà đây Thuý, Vân, Lan, Tuyết. Và hai ông này là Sơn, Quang. Bà ý giới thiệu.
– Em tên Ph…. Phát.
– Em kiệm lời nhỉ?
– Chắc ngại thôi nhỉ? Bà Tuyết lên tiếng.
– Phòng cũ nhưng người mới, liên hoan chào mừng đê. Ông Quang lên tiếng.
– Người mới lên vẫn là khách, nay để bọn chị mời bữa liên hoan sinh viên.
– Mà xe kia của cậu hả? Sơn
– Vâng.
– Đi xe vậy mà phải ở đây hả?
– Không khí sinh viên mà.
– Cậu em cũng vui đấy.
– Có lẽ vậy ạ.
Và rồi họ chia nhau đi chuẩn bị, mình thì cũng vẫn đang chán, lằm ra nghĩ một lúc.
Tưởng nghỉ một lúc ai ngờ đâu đến khi có người lay dậy đã hai tiếng rồi.
– Cậu em mệt vậy à? Bà Thuý
– Chị thử đi một mạch hơn hai ngày không ngủ từ ngoài Bắc vào đây đi.
– Cậu có chuyện gì à?
– Nhiều lắm là đằng khác.
– Kể….
– Nhưng chuyên riêng em.
– Ừm. Mà ra ăn đi, xong hết rồi này.
– Nay cuối tháng rồi nên chỉ có vậy thôi nhé. Bà Hà.
– Cuối tháng vẫn như vậy sau em cũng làm sinh viên.
– Cậu ở đây thì cũng như sinh viên thôi.
– Mà khu rộng vậy chỉ có vài người thôi hả chị?
– Họ đi chơi với đi học hết rồi. Về hết cũng đông lắm đó.
– Thôi ăn nào, ông Quang.
Bắt đầu nhập tiệc bằng việc mỗi người một chai ken. Riêng mình vẫn ngồi đấy.
– Uống đi chứ cậu em. Bà Hà.
– Em xin phép. Em không uống.
– Kém cũng phải chung sức hết két kia chứ. Ông Sơn.
– Chuyện gì thì uống vào cho vơi bớt đi mà. Bà Thuý.
– Sao mày biết nó có chuyện buồn? Bà Hà.
– Tập trung chiến đấu đi. Ông Quang.
– Này cậu em. Bà Tuyết đưa mình một chai.
– Không mở luôn cho à? Bà Hà.
– Thôi để em, em xin phép trước. Xong cậy luôn bằng răng và tu một hơi cạn chai.
Cả đám kia sững lại.
– Rồi, giờ nhập tiệc nào mọi người. Tôi lại túm chai nữa, tiếp tục mở. Cũng xong lại một hơi nữa.
Cứ như vậy, đánh bay gần hết két khi họ chưa hết chai.
Đến khi đã hết bia thì mấy bà kia giờ xúm lại.
– Cậu có chuyện gì có nói đi.
– Giữ trong lòng thêm mệt thôi.
– Bọn chị sẽ tìm cách giúp.
-….
– Em không muốn nhắc lại quá khứ, cám ơn mọi người đã quan tâm.
Xong xin phép đứng dậy lẩn về phòng. Đóng cửa và khói thuốc lại bay. Có lẽ cứ ngồi rảnh tôi lại nhớ về em. Mở cửa đi ra ngoài tản bộ.
Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.
– Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.
Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư?
Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi.
Chưa đầy 3′ thì thằng P đi xuống.
– Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.
– Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.
– Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.
Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời.
Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn nghe xem nó thế nào.
– Nó không nghe đâu, giờ nói đi. Ông L
– Em với Sơn là bạn thôi, bạn thân từ nhỏ.
– Bạn?
– Ngày hôm đó Sơn nhờ em giả làm bạn gái để trọc tức người yêu của Sơn.
– Sao không giải thích cho nó.
– Khi em thấy P lúc đó em chả biết làm gì hết.
– Tôi tin được không?
– Hức hức.
– Nó là như thế, thứ gì đã qua đi nó không bao giờ níu kéo lại.
– Nhưng mà…..
– Tôi nghĩ nó cũng đã từng nói với cô như vậy.
– Em sẽ tìm anh ấy để giải thích.
– Tìm? Nếu dễ thế thì với tất cả những gì chúng tôi có chỉ vài phút là thấy nó rồi chắc? Nó đã đi thì đừng hòng tìm.
– Em sẽ chờ ngày anh ấy về.
– Để làm gì? Để nó bỏ đi lần nữa à?
– Thôi đi mọi người. Bà già nó lên tiếng.
Cuộc trò chuyện kết thúc, và thằng P đã bỏ đi.
Thời gian cứ trôi, nhỏ Nhi lại chuyển hẳn về ngoài này, mỗi ngày đều đến cửa phòng trọ của thằng P ngồi đó chờ một lúc rồi lại nhét một lá thư vào trong. Chúng tôi cũng dần bỏ qua lỗi lầm của nhỏ dần để nhỏ trở lại, nhưng cái thằng ôn kia bỏ đi mãi không thấy chút tung tích gì.
Tôi cũng được nhờ đên đây thôi, còn giờ trả lại này, chúc hai thằng mày hạnh phúc, và xin lỗi em dâu về cách xưng hô qua lời anh nhớ……
Tưởng như chuyện buông tay là đơn giản, nhưng đâu ngờ nó lại khó khăn đến như thế.
Ngày hôm ấy, khi Nhi đến nhà, thấy Nhi mình lại có nhiều cảm xúc đan xen. Vui, thấy nàng đến vui mà. Bất ngờ, không ngờ rằng Nhi sẽ đến nhà. Buồn, vì mọi chuyện. Và Điên, chắc từ những lý do trên. Và cái điên đã chiến thắng. Không để Nhi nói lời nào mình bỏ thằng đi. Đó là lần thứ bao nhiêu rồi thấy Nhi khóc vì mình. Nhưng đang điên mà và bỏ lại mọi người mình đi thẳng.
Cứ vậy, xiết tay ga mà bỏ lại tất cả ở đằng sau, cứ như một thằng điên, mà điên thật chứ. Đến khi hết xăng thì cũng chả biết mình đang ở đâu, chỉ biết là đã rất xa nhà. Xuống xe ngồi đó, lại nghĩ về mọi chuyện đã qua. Một năm trời, không đủ cho em sao? Đã bao kỉ niệm, bao thứ tôi làm vì em. Lôi tấm ảnh cưới ra. Mỉm cười chua chát, tình yêu ư, vô nghĩ. Xong tôi xé đôi tấm hình.
“Vk sẽ không bao giờ để ck rời xa đâu”
“Vk yêu ck nhất mừk”
“Ck ơi”
“Ck”
“… ”
Những lời nói ấy, gương mặt ấy, nó ám ảnh lấy tôi. Có lẽ là vì tôi, tình yêu của tôi chưa đủ lớn cho nàng.
Có lẽ là tại tôi.
Tại tôi.
“Mình sẽ đi thật xa” tôi tự nhủ và đứng dậy dong xe. Nhưng không hiểu vì sao lúc đó tôi lại quay lại nhặt hai mảnh ảnh lên và mang theo. Có lẽ buông tay giờ chưa thể chấp nhận được.
Cứ vậy, tôi lang thang trên đường, rồi tôi đến thành phố mang tên bác. Mộ nơi phồn hoa nhộn nhịp, có thể cái nhịp sống nơi đây sẽ làm tôi quên hay ít nhất là vơi bớt nỗi lòng hiên tại.
Trước tiên là phải tìm cách để sống đã. Trên người giờ còn đúng 7 triệu. Con xe này nếu hết cách cũng có thể dùng tạm.
Đi tìm một chỗ ở, một gian phòng trọ nhỏ ở khu trọ sinh viên. Chỉ 20m2 một giường, một tủ. 2 Triệu một tháng. Có lẽ vậy là quá thừa với tôi lúc này rồi. Mua thêm ít đồ dùng và quần áo hết thêm 2 triệu rưỡi. Mất nữa ngày dọn dẹp lại. Đến quá trưa thì cũng đã xong xuôi. Chợt có tiếng gõ cửa, chính xác là 7 mạng, 2 trai 5 gái đang ở ngoài.
– Chào cậu em. Người mới hả?
– Một bà chị lên tiếng.
– Vâng.
– Bọn chị đều là sinh viên trọ ở đây.
– Vâng.
– Chị là Hà đây Thuý, Vân, Lan, Tuyết. Và hai ông này là Sơn, Quang. Bà ý giới thiệu.
– Em tên Ph…. Phát.
– Em kiệm lời nhỉ?
– Chắc ngại thôi nhỉ? Bà Tuyết lên tiếng.
– Phòng cũ nhưng người mới, liên hoan chào mừng đê. Ông Quang lên tiếng.
– Người mới lên vẫn là khách, nay để bọn chị mời bữa liên hoan sinh viên.
– Mà xe kia của cậu hả? Sơn
– Vâng.
– Đi xe vậy mà phải ở đây hả?
– Không khí sinh viên mà.
– Cậu em cũng vui đấy.
– Có lẽ vậy ạ.
Và rồi họ chia nhau đi chuẩn bị, mình thì cũng vẫn đang chán, lằm ra nghĩ một lúc.
Tưởng nghỉ một lúc ai ngờ đâu đến khi có người lay dậy đã hai tiếng rồi.
– Cậu em mệt vậy à? Bà Thuý
– Chị thử đi một mạch hơn hai ngày không ngủ từ ngoài Bắc vào đây đi.
– Cậu có chuyện gì à?
– Nhiều lắm là đằng khác.
– Kể….
– Nhưng chuyên riêng em.
– Ừm. Mà ra ăn đi, xong hết rồi này.
– Nay cuối tháng rồi nên chỉ có vậy thôi nhé. Bà Hà.
– Cuối tháng vẫn như vậy sau em cũng làm sinh viên.
– Cậu ở đây thì cũng như sinh viên thôi.
– Mà khu rộng vậy chỉ có vài người thôi hả chị?
– Họ đi chơi với đi học hết rồi. Về hết cũng đông lắm đó.
– Thôi ăn nào, ông Quang.
Bắt đầu nhập tiệc bằng việc mỗi người một chai ken. Riêng mình vẫn ngồi đấy.
– Uống đi chứ cậu em. Bà Hà.
– Em xin phép. Em không uống.
– Kém cũng phải chung sức hết két kia chứ. Ông Sơn.
– Chuyện gì thì uống vào cho vơi bớt đi mà. Bà Thuý.
– Sao mày biết nó có chuyện buồn? Bà Hà.
– Tập trung chiến đấu đi. Ông Quang.
– Này cậu em. Bà Tuyết đưa mình một chai.
– Không mở luôn cho à? Bà Hà.
– Thôi để em, em xin phép trước. Xong cậy luôn bằng răng và tu một hơi cạn chai.
Cả đám kia sững lại.
– Rồi, giờ nhập tiệc nào mọi người. Tôi lại túm chai nữa, tiếp tục mở. Cũng xong lại một hơi nữa.
Cứ như vậy, đánh bay gần hết két khi họ chưa hết chai.
Đến khi đã hết bia thì mấy bà kia giờ xúm lại.
– Cậu có chuyện gì có nói đi.
– Giữ trong lòng thêm mệt thôi.
– Bọn chị sẽ tìm cách giúp.
-….
– Em không muốn nhắc lại quá khứ, cám ơn mọi người đã quan tâm.
Xong xin phép đứng dậy lẩn về phòng. Đóng cửa và khói thuốc lại bay. Có lẽ cứ ngồi rảnh tôi lại nhớ về em. Mở cửa đi ra ngoài tản bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.