Câu Chuyện Không Tên

Chương 4: Giận Dữ

Đông Hải

31/07/2021

Người ta thường nói thanh xuân đẹp nhất là vào thời gian đi học cấp 3 và đại học, nhưng nếu đi học chỉ cắm đầu vào học như tôi thì lấy đâu ra thanh xuân chứ.

Đến trường, vào lớp, vào chỗ ngồi, cậu ta vẫn như mọi ngày một là đến muộn hai là không đến,mệt ghê hôm nay tay bị đau khi học thì ghi chép bài kiểu gì bây giờ, lại phải mượn vở về nhà chép rồi.

Rinh! Rinh! Rinh! Vào lớp rồi mà cậu ta vẫn chưa đi học chắc là ở nhà luôn rồi ,mà đề hôm qua thầy giáo cho vẫn chưa xem xong vậy cái xuất học bổng này chắc lại phải nhường cho người khác rồi.

Một tiếng ,hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng. Rinh! Rinh! Rinh! Ai da ngồi bốn tiếng đồng hồ mỏi hết cả người, cũng may hôm nay tiết học kinh tế của thầy Khương, thầy không giảng cho học sinh tự ôn tập không thì chép mỏi tay mất.Ục! Ục! Ục thôi rồi quên là sáng nay chưa ăn gì đói chết mất giờ mà tiếp tục nhịn thì chiều nay không còn sức mà nghe giảng nữa,được rồi đi ăn trưa thôi. Trời ơi hôm nay đi muộn có tí mà căng tin đông nghịt người rồi, làm sao bây giờ chắc tới lúc mình được ăn thì cũng chẳng còn gì nữa.

" Hello em gái sao trông mặt buồn thế, chắc là mệt vì phải xếp hàng chứ gì?"

Giật hết cả mình thằng cha này chui đâu ra vậy, nhìn ăn mặc, tướng mạo chắc là đàn anh khóa trên đây mà. Nhìn cũng đẹp đó, sáng sủa đó, nhưng trên mặt lại ghi lù lù hai chữ trăng hoa to đoành nhìn mà ghét, đứa con gái nào mà ở cùng anh ta là loại không có não, hẳn là óc bã đậu, não heo.

'Vâng ạ"

" Đi theo anh anh đưa em lên vị trí gần đầu hàng nào, lại đây"

Thật là buồn nôn, không phải vì miếng ăn thì bà cũng chả đi theo anh đâu,thôi được để chị đây diễn với anh tí vậy ,chắc không thiệt đâu nhỉ. Quả thật, anh ta đưa tôi lên gần chỗ đầu và đứng ngay cho tôi theo phép lịch sự, tôi quay lại đằng sau nói với anh ta hai tiếng cảm ơn thì bắt gặp ánh mắt ghê tởm của ta đang dừng trên người tôi, nếu là chỗ không người, tôi chắc chắn sẽ cho anh ta một trận, moi mắt anh ta ra cái loại người như vậy tốt nhất là nên tránh xa càng xa càng tốt.



Lâu quá gần 10 phút rồi ôi, ôi, bỗng ở dưới xô lên, tôi mất thăng bằng tí thì ngã cũng may cái thằng cha đằngsau giữ lại ,nhưng tay của anh ta

đang để trên eo tôi không yên phận đang lần mò di chuyển, tôi đang định cho anh ta một trận lại nhưng lại có người nhanh tay tôi,đạp cho anh ta một cước khiến anh ta ôm bụng kêu đau ngã xõng xoài ra nền căng tin. Còn tôi thì được một bàn tay to lớn để kéo về phía sau lưng cả căng-tin bỗng chốc nhìn hết về phía chúng tôi. Tôi nhìn rõ người phía trước mình là ai rồi thốt lên:" Lệ Kiêu, anh sao lại ở đây?

Lệ Kiêu cậu ta chưa kịp trả lời câu hỏi của tôi là một cái tên nằm dưới đất này đã quát :" Mẹ kiếp đứa nào".

Lệ Kiêu cậu ta mà lạnh như băng đôi mắt hẹp dài lúc này đã có những biến chuyển cậu ta nói một câu khiến cho tôi và mọi người ở đây cũng chẳng hiểu việc gì xảy ra:" Đưa ra đây". Đưa ra đây đưa cái gì, cậu ta đang nói gì vậy. Một lúc sau, tên kia đứng được dậy, dường như hiểu ý, cậu ấy đang nói gì mới lắp bắp nói:" Tao còn nghĩ thằng nào chán sống dám đánh bổn thiếu nhìn lại mới biết không phải người mà là một con quỷ máu lạnh Lệ kêu mày, sao muốn đánh nhau hả? Mày lại muốn lưu bang thêm năm nữa à" .

Cả căng tin bỗng chốc phá lên cười coi thường ,đúng là quá đáng mà. Tên đó vừa dứt câu Lệ Kiêu tiếp tục cho cậu ta một cú đấm vào mặt khiến cậu ta say sẩm mặt mày ,thì ra tên đó còn đàn em may mà có chúng nó chứ không thì tên tra nam kia đã ngã trên đất mất hết cả thể diện từ lâu rồi, Lệ Kiêu ra tay thật lợi hại nha cho nghìn like luôn, hả dạ ghê.

Tôi cảm thấy tay tôi có cái gì đó lạnh lạnh, Tôi nhìn xuống dưới thấy Lệ Kiêu tay của cậu ta đang nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay tôi khá nhỏ tay cậu ta lại to nên vừa vặn bao chọn được lấy cả bàn tay của tôi. Cảm giác có người bảo vệ che chở thật là ấm áp. " Đưa ra đây". Vẫn là ba từ vừa nãy, tên kia bị làm cho mất mặt ,không chịu nổi kêu đàn em lên, nhưng chủ nào vật lấy đều nhát xít như nhau, không ai dám xông lên đánh , Lệ Kiêu cậu ấy buông tay tôi ra chậm rãi tiến đến lại gần phía bên đàn anh đó, thằng đàn anh đó cũng theo bước lùi lại phía sau. Không còn bước đi chậm rãi nữa, đột nhiên lại Lệ Kiêu cậu ta như thần vậy vút cái đã đi tới trước mặt tên cha nam đó tiếp theo chắc cũng là lúc kịch tính nhất nên mọi người xung quanh ai nấy mỗi người một cái điện thoại thoại giơ lên chuẩn bị quay. Tôi thấy bọn họ chẳng biết gì,với lại khi nhìn vào ánh mắt của bọn họ, tôi thấy chúng rất coi thường Lệ Kiêu, họ lấy điện thoại ra quay lại cũng chỉ là để bắt tội Lệ Kiêu gửi cho thầy hiệu trưởng để thầy hiệu trưởng đuổi học của ta đây mà,đúng là cả một bọn vô đạo đức chỉ nhân lúc người ta sơ hở rồi cắn người thôi . Nhưng tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao Lệ Kiêu lại đánh người, nhưng nếu là vì tôi, tôi cũng không rõ lý do tại sao dù vì tên cha nam đó cũng đâu có làm gì quá đáng với tôi đâu, trừ cái ánh mắt ghê tởm đó ra. Nhưng mà tôi càng không tin cậu ta lại vô lý đánh người. Cũng giống như lúc trước, tôi nói cái gì xảy ra cũng đều có lý do của nó cả nên tôi nhất quyết tin Lệ Kiêu đến cùng.

" Lệ kêu mày còn dám tiến lại gần, đừng trách tao không nể mặt ông nội mày". Tên này ngu thật cậu ta đang như thế, nói vậy chả tương đương tự tìm đường chết ,mà sắp chết đến nơi rồi , người ta phải bảo toàn tính mạng ai có ai như hắn đâu, rồi tiếp theo tôi nhìn thấy một trưởng giáng xuống ngực cậu ta, tiếp theo đó là tiếng kêu đau đớn ,cộng thêm hình như có cả tiếng gẫy xương ,hình như đúng thực là gẫy mấy vài xương sườn rồi. Cảnh tượng đánh người không nương tay hết như Ác Quỷ của cậu ta đập tất vào mắt mọi người, khiến ai xuất hiện ở đây đều cả kinh, khiến tôi cũng bất giác rùng mình không gian đột ngột im lặng mọi người dường như chẳng dám thở mạnh sợ động tới con ác quỷ trước mặt , trong lúc tôi dường như nhận ra cậu ta vẫn muốn đánh tiếp nhưng nếu đánh tiếp thì tên nằm dưới kia không chết thì cũng sống dở chết dở.

Nhưng khoan đã mắt của cậu ta chuyển sang màu đỏ từ khi nào vậy, nhìn như vậy mọi người không sợ cậu ta mới là lạ, nhất định phải ngăn cản cậu ta lại, nhưng liệu cầu ta có nghe cô khuyên căn hay lại đánh luôn cả cô,cô không chắc. Nhưng trước hết là phải nên ngăn cản cậu ta lại ã, dứt suy nghĩ cô liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía cậu ta ôm chặt thân người cậu ta, dùng thân mình ngăn cản việc tiếp theo xảy ra, cô nói nhỏ bên tai cậu ta những từ ngữ như để dỗ những đứa trẻ hư:" Lệ Kiêu cậu đừng đánh hắn ta nữa. Không thì sẽ chết người mất. Đừng đánh nữa ,đừng đánh nữa, bẩn tay".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Không Tên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook