Chương 6: Σ( ° △ °||) Châu Chấu Thanh Cao
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
Bút Chì không biết Bút Máy và Bút Dạ Dầu đã xảy ra chuyện gì, cô ở nhà Bút Máy bốn ngày, trừ hai ngày đầu tiên Bút Máy và Bút Dạ Dầu vẫn duy trì mối quan hệ bình thường, từ ngày thứ ba trở đi, bọn họ không hề nói với nhau nửa lời.
Bút Máy luôn đưa cô vui chơi đủ thể loại, lúc ra cửa còn cố ý đi ngang qua hộp bút của Bút Dạ Dầu, lúc về cũng cố ý gây ầm ĩ với Bút Dạ Dầu như thông báo các cô đã về đến nhà. Nhưng hộp bút của Bút Dạ Dầu vẫn luôn đóng chặt, nắp hộp tích một lớp bụi dày, như thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.
"Tên nhóc hẹp hòi ..."
Bút Máy ngồi trên giá phía trên, lén nhìn giá phía dưới, lẩm bẩm: "Mình cũng đâu phải cố ý đâu ... Không nói như vậy, cậu ta sao có thể từ bỏ chứ, mình giờ đã già rồi, sao có thể trâu già gặm cỏ non được ... Cho dù mình không quan tâm lời ong tiếng ve, nhưng cũng không thể để người khác bàn tán về cậu ta được ..."
"Bút Máy, em phải về rồi."
Bút Chì đeo bọc nho nhỏ sau lưng, lớn tiếng chào hỏi Bút Máy, nhưng Bút Máy chỉ lơ đãng "A" một tiếng, dường như không nghe thấy cô nói gì. Suy nghĩ một lát, Bút Chì để lại giấy nhắn cho Bút Máy rồi quay lưng ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm.
Thực ra, cô cũng không biết nên đi đâu, chỉ cảm thấy nếu vẫn cứ ở lại thì không tốt lắm.
Bút Chì như là lá cây bị gió thổi bay, đi tới đi lui trên đường phố xa lạ, kết quả là đi không được bao lâu, cô liền gặp phải anh họ bút lông, cao hơn 20 cm, dáng vẻ đậm chất nghệ sĩ.
Bút Lông nhìn thấy cô, như nhìn thấy sao hỏa: "Mấy hôm nay em đi đâu? Em biết chị em đi khắp mọi nơi tìm em không."
Chị gái ... rõ ràng đang đi tìm cô. Nhưng dù thế nào, cô vẫn không muốn thấy cảnh chị gái và Bút Bi thân mật với nhau.
Bút Chì e de gõ hai ngón tay vào với nhau: "Anh họ, sao anh lại ở đây, anh đến tìm em à?"
Vẻ mặt Bút Lông cứng đờ, khẽ ho nhẹ hai tiếng: "Đúng thế, anh đến tìm em. Đợi một lát, anh đi mua vé xe đưa em về."
Bút Chì ra sức lắc đầu: "Em không muốn về!"
Bút Lông nhíu mày, nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô, anh biết điều im lặng, nhịn hết những điều muốn nói, tỏ ra vẻ cam chịu.
"Không về thì không về. Dù gì anh cũng không có ý định về."
Bút Lông không nghĩ lý do của anh và cô giống nhau, chẳng qua cả hai đều chỉ muốn trốn tránh một chuyện nào đó. Bút Chì là vì không muốn nhìn thấy Bút Bi cùng Bút Chì Bấm thân mật với nhau còn Bút Lông là vì không muốn đến gặp bác sĩ điều trị chính Hồ Dán.
Kể ra, Bút Lông được coi là chàng trai bút tuấn tú, khôi ngô, cũng từng qua lại với hai ba bút nữ, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng chia tay. Nguyên nhân không phải vì anh đa tình mà bởi vì anh không "lên" được.
Chuyện là, Bút Lông có đầu bút rất mềm, kể cả khi anh đối mặt các nữ bút khỏa thân không mặc vỏ bút, anh cũng không cứng lên được. Cho dù có trải qua sự điều trị của các bác sĩ, anh vẫn mềm như vậy.
Đến tận khi anh nghe người giới thiệu đến gặp bác sĩ chuyên trị bệnh bút héo, đó chính là Hồ Dán mặt sắt.
Buổi tối đầu tiên, với cơ thể chứa đầy chất lỏng trong suốt, Hồ Dán đã trở thành bác sĩ riêng của anh, tên mặt sắt ấy đẩy ngã anh lên giường, phết lên đầu bút anh đầy chất lỏng trong suốt kỳ lạ.
Cho đến khi chất lỏng kỳ lạ tầng tầng lớp lớp được khô lại ... Anh đã “cứng” lên rồi.
Anh vui vẻ nhảy múa, thậm chí không nhịn được ôm lấy Hồ Dán cùng nhau chúc mừng ... Không nghĩ lúc đó, ánh mắt Hồ Dán bỗng biến đổi, chỉ thấy cô ấy nhắm chính xác đầu bút anh rồi “ăn” ... Ăn rồi!
Nghe chính anh họ đẹp trai kể lại lý do trốn, Bút Chì mặt đỏ như máu.
"Cho nên ... Cho nên Hồ Dán thích anh, đúng không ..."
Bút Lông nhã nhặn nghiến răng nghiến lợi rồi cười: "Không sao, chỉ là bị ăn thôi ... Mà thôi, cô ấy có thể chiếm được cơ thể, nhưng không thể chiếm được tâm hồn anh, trước khi cô ấy hết hứng với anh, anh nhất quyết sẽ không về."
Bút Máy luôn đưa cô vui chơi đủ thể loại, lúc ra cửa còn cố ý đi ngang qua hộp bút của Bút Dạ Dầu, lúc về cũng cố ý gây ầm ĩ với Bút Dạ Dầu như thông báo các cô đã về đến nhà. Nhưng hộp bút của Bút Dạ Dầu vẫn luôn đóng chặt, nắp hộp tích một lớp bụi dày, như thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.
"Tên nhóc hẹp hòi ..."
Bút Máy ngồi trên giá phía trên, lén nhìn giá phía dưới, lẩm bẩm: "Mình cũng đâu phải cố ý đâu ... Không nói như vậy, cậu ta sao có thể từ bỏ chứ, mình giờ đã già rồi, sao có thể trâu già gặm cỏ non được ... Cho dù mình không quan tâm lời ong tiếng ve, nhưng cũng không thể để người khác bàn tán về cậu ta được ..."
"Bút Máy, em phải về rồi."
Bút Chì đeo bọc nho nhỏ sau lưng, lớn tiếng chào hỏi Bút Máy, nhưng Bút Máy chỉ lơ đãng "A" một tiếng, dường như không nghe thấy cô nói gì. Suy nghĩ một lát, Bút Chì để lại giấy nhắn cho Bút Máy rồi quay lưng ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm.
Thực ra, cô cũng không biết nên đi đâu, chỉ cảm thấy nếu vẫn cứ ở lại thì không tốt lắm.
Bút Chì như là lá cây bị gió thổi bay, đi tới đi lui trên đường phố xa lạ, kết quả là đi không được bao lâu, cô liền gặp phải anh họ bút lông, cao hơn 20 cm, dáng vẻ đậm chất nghệ sĩ.
Bút Lông nhìn thấy cô, như nhìn thấy sao hỏa: "Mấy hôm nay em đi đâu? Em biết chị em đi khắp mọi nơi tìm em không."
Chị gái ... rõ ràng đang đi tìm cô. Nhưng dù thế nào, cô vẫn không muốn thấy cảnh chị gái và Bút Bi thân mật với nhau.
Bút Chì e de gõ hai ngón tay vào với nhau: "Anh họ, sao anh lại ở đây, anh đến tìm em à?"
Vẻ mặt Bút Lông cứng đờ, khẽ ho nhẹ hai tiếng: "Đúng thế, anh đến tìm em. Đợi một lát, anh đi mua vé xe đưa em về."
Bút Chì ra sức lắc đầu: "Em không muốn về!"
Bút Lông nhíu mày, nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô, anh biết điều im lặng, nhịn hết những điều muốn nói, tỏ ra vẻ cam chịu.
"Không về thì không về. Dù gì anh cũng không có ý định về."
Bút Lông không nghĩ lý do của anh và cô giống nhau, chẳng qua cả hai đều chỉ muốn trốn tránh một chuyện nào đó. Bút Chì là vì không muốn nhìn thấy Bút Bi cùng Bút Chì Bấm thân mật với nhau còn Bút Lông là vì không muốn đến gặp bác sĩ điều trị chính Hồ Dán.
Kể ra, Bút Lông được coi là chàng trai bút tuấn tú, khôi ngô, cũng từng qua lại với hai ba bút nữ, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng chia tay. Nguyên nhân không phải vì anh đa tình mà bởi vì anh không "lên" được.
Chuyện là, Bút Lông có đầu bút rất mềm, kể cả khi anh đối mặt các nữ bút khỏa thân không mặc vỏ bút, anh cũng không cứng lên được. Cho dù có trải qua sự điều trị của các bác sĩ, anh vẫn mềm như vậy.
Đến tận khi anh nghe người giới thiệu đến gặp bác sĩ chuyên trị bệnh bút héo, đó chính là Hồ Dán mặt sắt.
Buổi tối đầu tiên, với cơ thể chứa đầy chất lỏng trong suốt, Hồ Dán đã trở thành bác sĩ riêng của anh, tên mặt sắt ấy đẩy ngã anh lên giường, phết lên đầu bút anh đầy chất lỏng trong suốt kỳ lạ.
Cho đến khi chất lỏng kỳ lạ tầng tầng lớp lớp được khô lại ... Anh đã “cứng” lên rồi.
Anh vui vẻ nhảy múa, thậm chí không nhịn được ôm lấy Hồ Dán cùng nhau chúc mừng ... Không nghĩ lúc đó, ánh mắt Hồ Dán bỗng biến đổi, chỉ thấy cô ấy nhắm chính xác đầu bút anh rồi “ăn” ... Ăn rồi!
Nghe chính anh họ đẹp trai kể lại lý do trốn, Bút Chì mặt đỏ như máu.
"Cho nên ... Cho nên Hồ Dán thích anh, đúng không ..."
Bút Lông nhã nhặn nghiến răng nghiến lợi rồi cười: "Không sao, chỉ là bị ăn thôi ... Mà thôi, cô ấy có thể chiếm được cơ thể, nhưng không thể chiếm được tâm hồn anh, trước khi cô ấy hết hứng với anh, anh nhất quyết sẽ không về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.