Chương 7: Cục Tẩy, Đừng Như Vậy Mà!
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
Mặc dù mấy ngày này được Bút Lông dẫn đi lang thang, ăn chơi sung sướng. Nhưng tâm sự của Bút Chì càng ngày càng nặng nề.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, Bút Lông không chịu nổi nữa, ôm đầu nói với Bút Chì “Nếu em muốn về thì về, anh đi theo em”
Bút Chì kinh ngạc “Sao anh họ biết em muốn về? Em còn chưa mở miệng mà”
Bút Lông ho khan, khụ một tiếng, gương mặt tao nhã lúng ta lúng túng “Bởi vì, bởi vì anh cũng muốn…” Anh cất cao giọng cố ý che giấu bối rối “Em đừng hiểu lầm! Anh không phải vì muốn gặp Hồ Dán biến thái nên mới về đâu. Chẳng qua là do anh cảm thấy…” Giọng nói lúc này đã ỉu xìu hơn phân nửa “Nói chung có một số chuyện cần phải giải quyết. Cứ kéo dài hoài cũng không hay…”
Bút Chì khôn khéo gật đầu một cái “Ừ, đúng vậy, có một số việc không nên kéo dài.”
Ví như chuyện giữa cô, Bút Chì Bấm và Bút Bi. Sớm muộn cũng phải đối mặt, trốn tránh chưa hẳn là biện pháp tốt. Bút Chì cảm thấy cô nên nói cho Bút Chì Bấm biết, không cần vì cô mà làm ra mấy cái loại hy sinh kiểu đó. Hơn nữa trong chuyện tình cảm của hai người bọn họ, cô là người ngoài cuộc, không có cơ hội chen chân vào.
Bút Bi là nam thần mà cô đã từng sùng bái, còn Bút Chì Bấm là người chị yêu thương nhất của cô. Bọn họ ở bên nhau, chỉ có cô vẫn cô đơn lẻ bóng. Mà cô làm gì có tư cách trách cứ bọn họ chứ.
Nói là làm, Bút Chì cùng với Bút Lông nhanh chóng mua vé xe về cửa hàng văn phòng phẩm, khi xuống xe trời cũng đã chập tối.
Bút Lông nói anh ấy cần bình tĩnh lại để lát nữa đến bệnh viện nói chuyện với Hồ Dán, sau đó anh lặng lẽ xoay người rời đi.
Bút Chì dõi theo bóng lưng của anh họ cho đến khi khuất mắt, cô chọc hai ngón tay vào nhau, sau đó mới trèo từng bước một lên kệ tủ.
Sắp gặp lại chị rồi….hồi hộp quá đi….
Bút Chì đi tới trước cửa hộp bút nhà mình, còn chưa kịp gõ nắp hộp, thì cô phát hiện ra phía bên kia góc tối, có 1 bóng người ngồi xổm, ôm đầu gối, cuộn tròn không nhúc nhích. Tựa như hòn vọng thê mọc sừng sững nơi này đã lâu, vĩnh viễn mong ngóng, chờ đợi
Bút Chì tiến lên vài bước, sững sờ trừng to mắt “Trời ạ, Cục Tẩy?”
Bóng hình co rúc dưới đất hơi run rẩy, một giây sau vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng xâm lược dường như muốn nuốt chửng bút chì vào bụng. Ẩn sâu trong đáy mắt anh là sự thâm trầm lạnh lẽo đáng sợ.
Giọng nói khàn đục, từng câu từng chữ đều khiển trách “Em còn biết trở về à?”
Bút Chì cuống quít kéo anh đứng dậy “Ban đêm lạnh như vậy, sao anh lại ngồi đây?” vừa chạm đến tay anh, Bút Chì đã ngẩn ra, giọng nói càng thêm nóng nảy lo lắng “Tay anh, Tay anh lạnh quá. Anh đợi bao lâu rồi?”
Cục Tẩy không đáp, im lặng nhìn Bút Chì rối tinh rối mù, mặc cho cô kéo tay mình. Hồi lâu sau, Cục Tẩy mới tiếp tục dùng giọng nói khàn đặc lạnh băng: “Em đi bao lâu, thì anh chờ ở đây bấy lâu”
“Đi bao lâu thì chờ bấy lâu….Trời ạ, anh chờ ở chỗ này gần mười ngày ư, anh…A!”
Bút Chì còn chưa kịp tiêu hoá lời Cục Tẩy nói, thì đã bị anh kéo lại, mạnh mẽ đè xuống đất
“Đúng, mười ngày” Anh thở hổn hển vuốt ve thân bút “Ngày hôm trước, em chân thành thề thốt quên đi thằng Bút Bi cặn bã, hứa hẹn thử chấp nhận anh, thế mà ngay ngày hôm sau em đã chơi trò mất tích. Em xem anh là gì hả? Bút nam phòng hờ cho em sao? Hay chỉ là một truyện cười không đáng nhắc tới?
“Tôi không…A!”
Cục Tẩy cắn mạnh đầu Bút Chì, không cho phép cô nói chuyện. Ngón tay không ngừng xoa nắn thân thể nhẵn nhụi của cô, chậm rãi rút ruột bút của cô ra, để lộ một cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh “Nếu cây bút ngu xuẩn em còn dám đùa bỡn tình cảm của anh, thì anh sẽ không nhẫn nhịn nữa. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh chỉ cần có được em là đủ rồi”
Bút Chì sững sờ mở to mắt, cảm nhận ngón tay dịu dàng của Cục Tẩy nhẹ nhàng xoa nắn bên trong “Đừng…Cục Tẩy, tôi không muốn! Đang ở trước cửa hộp bút nhà tôi đấy, lỡ có người đi qua, chị tôi sẽ nhìn thấy mất!”
Cục Tẩy âm hiểm cười, giơ ngón tay dính đầy vụn than đến trước mặt cô “Sợ bị người ta bắt gặp mà còn có phản ứng à, bút nhỏ dâm đãng”
Bút Chì muốn khóc, nghẹn ngào phản bác “Tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn đâu, anh mau buông tôi ra”
Cục Tẩy vẫn không dừng động tác, tiếp tục hừ lạnh như trước đây, nhưng Bút Chì cảm thấy đằng sau tiếng hừ lạnh này là sự khinh thường.
Anh rút tay về, hơi cúi người, đưa môi thơm mang theo hương vị trái cây tiến tới lỗ nhỏ của cô. Từng chút, từng chút hôn lên cái lỗ nhỏ xinh bọc bên ngoài ruột bút, khoé miệng tấm lấm bụi than, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng. Nét mặt Cục Tẩy phức tạp, vừa đau khổ lại vừa yêu thương: “Cứ để cho bọn họ nhìn. Anh hận không thể thông báo cho toàn thể đàn ông trên thế giới bút này biết em là của anh. Là cây bút độc quyền của riêng anh”
Nét mặt anh, thật sự rất đau khổ…
Bởi vì mình sai mới khiến anh ấy bi thương như vậy….
Bút Chì ngừng giãy dụa, dịu dàng sờ đầu Cục Tẩy “Xin lỗi, hôm đó tâm trạng của em không được tốt, cho nên không nghe thấy lời nói của anh. Em rất xin lỗi, vì đã để cho anh đợi lâu như vậy…”
Cục Tẩy cũng bần thần dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào cô “Vậy lời hứa của em có tính không?”
Bút Chì chớp mi, mặt đỏ bừng nhớ tới lúc nãy Cục Tẩy có nói mình đã đồng ý qua lại với anh ấy, ấp a ấp úng nói “Em…em không biết, ngày đó em…”
Cục Tẩy trầm mặc trong giây lát, tiếp tục nhìn cô chăm chú “Anh hiểu ý của em. Nếu bây giờ anh cưỡng đoạt em, em có hận anh không?”
Mặt Bút Chì như nhỏ ra máu, cưỡng đoạt cái gì chứ “Anh còn chưa làm chuyện đó với em, sao em biết được. Em….thẹn thùng chết mất ~”
Cục Tẩy vẫn duy trì tư thế cũ, lúc lâu sau mới khẽ hít vào một hơi. Kéo bút Chì đứng dậy, giúp cô nhét ruột bút vào lại bên trong, sau đó dịu dàng hôn lên mí mắt “Xin lỗi, anh nhất định phải có được em. Chỉ có cách đó anh mới cảm nhận được em thuộc về anh. Cùng anh đến bệnh viện đi”
Gương mặt Bút Chì vẫn đỏ rực, được Cục Tẩy dịu dàng hôn đến choáng váng: “Bệnh viện? Anh bị bệnh sao? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Cục tẩy đã trở lại dáng vẻ bình thường, mặc dù hơi dữ tợn, nhưng ánh mắt lại ngại ngùng, nghiêng qua một bên tránh né “Ngu ngốc, đây là bệnh di truyền của gia tộc cục tẩy”
Nói xong anh siết chặt tay bút chì “Gia tộc cục tẩy bọn anh, đời đời kiếp kiếp đều không có cậu bé. Nếu muốn làm yêu với cây bút của mình thì phải đến bệnh viện, nhờ bác sĩ gọt dùm một cái.”
Bút Chì “Σ( ° △ °|||) Má ơi, nhất định là rất đau đúng không? Khoan khoan, chúng ta đừng đi, em đồng ý đến với anh được chưa?”
Cục Tẩy nghiêng đầu, nét mặt mất tự nhiên “Rườm rà, tóm lại em đi bệnh viện với anh, sau đó anh sẽ cho em biết cái gì gọi là cuộc sống giường chiếu chân chính, cuộc sống giường chiếu cực kì quan trọng thế nào."
Cuối cùng đến ngày thứ năm, Bút Lông không chịu nổi nữa, ôm đầu nói với Bút Chì “Nếu em muốn về thì về, anh đi theo em”
Bút Chì kinh ngạc “Sao anh họ biết em muốn về? Em còn chưa mở miệng mà”
Bút Lông ho khan, khụ một tiếng, gương mặt tao nhã lúng ta lúng túng “Bởi vì, bởi vì anh cũng muốn…” Anh cất cao giọng cố ý che giấu bối rối “Em đừng hiểu lầm! Anh không phải vì muốn gặp Hồ Dán biến thái nên mới về đâu. Chẳng qua là do anh cảm thấy…” Giọng nói lúc này đã ỉu xìu hơn phân nửa “Nói chung có một số chuyện cần phải giải quyết. Cứ kéo dài hoài cũng không hay…”
Bút Chì khôn khéo gật đầu một cái “Ừ, đúng vậy, có một số việc không nên kéo dài.”
Ví như chuyện giữa cô, Bút Chì Bấm và Bút Bi. Sớm muộn cũng phải đối mặt, trốn tránh chưa hẳn là biện pháp tốt. Bút Chì cảm thấy cô nên nói cho Bút Chì Bấm biết, không cần vì cô mà làm ra mấy cái loại hy sinh kiểu đó. Hơn nữa trong chuyện tình cảm của hai người bọn họ, cô là người ngoài cuộc, không có cơ hội chen chân vào.
Bút Bi là nam thần mà cô đã từng sùng bái, còn Bút Chì Bấm là người chị yêu thương nhất của cô. Bọn họ ở bên nhau, chỉ có cô vẫn cô đơn lẻ bóng. Mà cô làm gì có tư cách trách cứ bọn họ chứ.
Nói là làm, Bút Chì cùng với Bút Lông nhanh chóng mua vé xe về cửa hàng văn phòng phẩm, khi xuống xe trời cũng đã chập tối.
Bút Lông nói anh ấy cần bình tĩnh lại để lát nữa đến bệnh viện nói chuyện với Hồ Dán, sau đó anh lặng lẽ xoay người rời đi.
Bút Chì dõi theo bóng lưng của anh họ cho đến khi khuất mắt, cô chọc hai ngón tay vào nhau, sau đó mới trèo từng bước một lên kệ tủ.
Sắp gặp lại chị rồi….hồi hộp quá đi….
Bút Chì đi tới trước cửa hộp bút nhà mình, còn chưa kịp gõ nắp hộp, thì cô phát hiện ra phía bên kia góc tối, có 1 bóng người ngồi xổm, ôm đầu gối, cuộn tròn không nhúc nhích. Tựa như hòn vọng thê mọc sừng sững nơi này đã lâu, vĩnh viễn mong ngóng, chờ đợi
Bút Chì tiến lên vài bước, sững sờ trừng to mắt “Trời ạ, Cục Tẩy?”
Bóng hình co rúc dưới đất hơi run rẩy, một giây sau vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng xâm lược dường như muốn nuốt chửng bút chì vào bụng. Ẩn sâu trong đáy mắt anh là sự thâm trầm lạnh lẽo đáng sợ.
Giọng nói khàn đục, từng câu từng chữ đều khiển trách “Em còn biết trở về à?”
Bút Chì cuống quít kéo anh đứng dậy “Ban đêm lạnh như vậy, sao anh lại ngồi đây?” vừa chạm đến tay anh, Bút Chì đã ngẩn ra, giọng nói càng thêm nóng nảy lo lắng “Tay anh, Tay anh lạnh quá. Anh đợi bao lâu rồi?”
Cục Tẩy không đáp, im lặng nhìn Bút Chì rối tinh rối mù, mặc cho cô kéo tay mình. Hồi lâu sau, Cục Tẩy mới tiếp tục dùng giọng nói khàn đặc lạnh băng: “Em đi bao lâu, thì anh chờ ở đây bấy lâu”
“Đi bao lâu thì chờ bấy lâu….Trời ạ, anh chờ ở chỗ này gần mười ngày ư, anh…A!”
Bút Chì còn chưa kịp tiêu hoá lời Cục Tẩy nói, thì đã bị anh kéo lại, mạnh mẽ đè xuống đất
“Đúng, mười ngày” Anh thở hổn hển vuốt ve thân bút “Ngày hôm trước, em chân thành thề thốt quên đi thằng Bút Bi cặn bã, hứa hẹn thử chấp nhận anh, thế mà ngay ngày hôm sau em đã chơi trò mất tích. Em xem anh là gì hả? Bút nam phòng hờ cho em sao? Hay chỉ là một truyện cười không đáng nhắc tới?
“Tôi không…A!”
Cục Tẩy cắn mạnh đầu Bút Chì, không cho phép cô nói chuyện. Ngón tay không ngừng xoa nắn thân thể nhẵn nhụi của cô, chậm rãi rút ruột bút của cô ra, để lộ một cái lỗ nhỏ nhỏ xinh xinh “Nếu cây bút ngu xuẩn em còn dám đùa bỡn tình cảm của anh, thì anh sẽ không nhẫn nhịn nữa. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh chỉ cần có được em là đủ rồi”
Bút Chì sững sờ mở to mắt, cảm nhận ngón tay dịu dàng của Cục Tẩy nhẹ nhàng xoa nắn bên trong “Đừng…Cục Tẩy, tôi không muốn! Đang ở trước cửa hộp bút nhà tôi đấy, lỡ có người đi qua, chị tôi sẽ nhìn thấy mất!”
Cục Tẩy âm hiểm cười, giơ ngón tay dính đầy vụn than đến trước mặt cô “Sợ bị người ta bắt gặp mà còn có phản ứng à, bút nhỏ dâm đãng”
Bút Chì muốn khóc, nghẹn ngào phản bác “Tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn đâu, anh mau buông tôi ra”
Cục Tẩy vẫn không dừng động tác, tiếp tục hừ lạnh như trước đây, nhưng Bút Chì cảm thấy đằng sau tiếng hừ lạnh này là sự khinh thường.
Anh rút tay về, hơi cúi người, đưa môi thơm mang theo hương vị trái cây tiến tới lỗ nhỏ của cô. Từng chút, từng chút hôn lên cái lỗ nhỏ xinh bọc bên ngoài ruột bút, khoé miệng tấm lấm bụi than, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng. Nét mặt Cục Tẩy phức tạp, vừa đau khổ lại vừa yêu thương: “Cứ để cho bọn họ nhìn. Anh hận không thể thông báo cho toàn thể đàn ông trên thế giới bút này biết em là của anh. Là cây bút độc quyền của riêng anh”
Nét mặt anh, thật sự rất đau khổ…
Bởi vì mình sai mới khiến anh ấy bi thương như vậy….
Bút Chì ngừng giãy dụa, dịu dàng sờ đầu Cục Tẩy “Xin lỗi, hôm đó tâm trạng của em không được tốt, cho nên không nghe thấy lời nói của anh. Em rất xin lỗi, vì đã để cho anh đợi lâu như vậy…”
Cục Tẩy cũng bần thần dừng lại, ngước mắt, nhìn sâu vào cô “Vậy lời hứa của em có tính không?”
Bút Chì chớp mi, mặt đỏ bừng nhớ tới lúc nãy Cục Tẩy có nói mình đã đồng ý qua lại với anh ấy, ấp a ấp úng nói “Em…em không biết, ngày đó em…”
Cục Tẩy trầm mặc trong giây lát, tiếp tục nhìn cô chăm chú “Anh hiểu ý của em. Nếu bây giờ anh cưỡng đoạt em, em có hận anh không?”
Mặt Bút Chì như nhỏ ra máu, cưỡng đoạt cái gì chứ “Anh còn chưa làm chuyện đó với em, sao em biết được. Em….thẹn thùng chết mất ~”
Cục Tẩy vẫn duy trì tư thế cũ, lúc lâu sau mới khẽ hít vào một hơi. Kéo bút Chì đứng dậy, giúp cô nhét ruột bút vào lại bên trong, sau đó dịu dàng hôn lên mí mắt “Xin lỗi, anh nhất định phải có được em. Chỉ có cách đó anh mới cảm nhận được em thuộc về anh. Cùng anh đến bệnh viện đi”
Gương mặt Bút Chì vẫn đỏ rực, được Cục Tẩy dịu dàng hôn đến choáng váng: “Bệnh viện? Anh bị bệnh sao? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Cục tẩy đã trở lại dáng vẻ bình thường, mặc dù hơi dữ tợn, nhưng ánh mắt lại ngại ngùng, nghiêng qua một bên tránh né “Ngu ngốc, đây là bệnh di truyền của gia tộc cục tẩy”
Nói xong anh siết chặt tay bút chì “Gia tộc cục tẩy bọn anh, đời đời kiếp kiếp đều không có cậu bé. Nếu muốn làm yêu với cây bút của mình thì phải đến bệnh viện, nhờ bác sĩ gọt dùm một cái.”
Bút Chì “Σ( ° △ °|||) Má ơi, nhất định là rất đau đúng không? Khoan khoan, chúng ta đừng đi, em đồng ý đến với anh được chưa?”
Cục Tẩy nghiêng đầu, nét mặt mất tự nhiên “Rườm rà, tóm lại em đi bệnh viện với anh, sau đó anh sẽ cho em biết cái gì gọi là cuộc sống giường chiếu chân chính, cuộc sống giường chiếu cực kì quan trọng thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.