Chương 9: Chuyện Tình Bút Lông Và Hồ Dán
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
Cuộc sống vợ chồng giường chiếu mỹ mãn cái gì…Vừa tưởng tượng thôi đã thấy xúc động rồi…
Trên đây chính là thế giới nội tâm của anh chàng thuần khiết, mới lớn.
Cục Tẩy mạnh mẽ đi theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật, đến lúc anh đi ra thì Bút Chì đã ngủ khò khò trên băng ghế dài.
Anh vừa mong đợi lại có chút uất ức đánh thức Bút Chì.
“Bút ngốc, dậy dậy. Chúng ta về nhà.”
Bút Chì: "→_→... (⊙_⊙)... (⊙o⊙) dài ghê!!!"
Cục Tẩy “Đoàng” một tiếng, đỏ mặt gào “Ngu ngốc, nói nhỏ thôi!!!”
Mặc dù anh hơi ham hố gọt ra thằng nhóc dài quá mức quy định, nhưng cô cũng đâu cần rống lên như vậy. Toàn bộ các đồ vật trên hành lang đều nhìn về phía này hết rồi nè.
Vì né tránh ánh mắt của mọi người, Cục Tẩy vội vàng kéo tay Bút Chì trốn sau một căn phòng nhỏ. Sau khi đóng cửa lại, Cục Tẩy chưa kịp mắng Bút Chì, thì đã bị biểu hiện của cô chọc cho ỉu xìu
Bút Chì sờ thằng nhóc của anh, cảm thông: “Anh có đau không? Nó sưng như vậy anh có khó chịu không? Để em thổi giúp anh, phù…phù…(⊙v⊙) tốt hơn chưa ạ?
Cục Tẩy "Vốn dĩ không sao… Nhưng bây giờ….”
"(⊙v⊙) thế nào?"
“Cứng rắn, trướng đau …Bút ngu ngốc.”
Tuy rằng anh rất muốn làm một trận, nhưng tiểu JJ vừa gọt xong còn chưa bồi bổ chức năng phóng hoả. Cục Tẩy nhướn mi nhìn chòng chọc Bút Chì một lúc lâu, anh bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng: “Chúng ta…”
“Chúng ta hãy xem như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra nhé.”
Trong căn phòng nhỏ chất đầy các loại thuốc men, một giọng nam quen thuộc xuyên qua đống chai lọ thuỷ tinh truyền tới
Bút Chì ngây ngẩn: “Hình như… Là anh họ Bút Lông.”
Bút Chì lôi Cục Tẩy rón ra rón rén bước tới gần, núp phía sau tủ thuốc. Qua một chai thuỷ tinh nhỏ, cô nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Bút Lông, giọng nói đầy hàm ý cương quyết, đối diện là cô Hồ Dán mặc áo blue trắng “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện này tôi cũng có lỗi. Nếu tôi không cứng lên thì chuyện ấy cũng không xảy ra, tôi nghĩ cô cũng vô tình thôi đúng không?”
Hồ Dán mặt không biểu cảm: “Tôi cố ý”
Nụ cười dịu dàng giả tạo chết người không đền mạng của Bút Lông cứng đờ: “Cô…”
Hồ Dán cau mày nhìn anh: “Bởi vì không nhớ tôi là ai cho nên mới tuỳ tiện làm rõ trách nhiệm à?”
Bút Lông khó hiểu nhíu ấn đường “….Tôi, biết cô sao?”
Rõ ràng là một người xa lạ vừa mới quen. Rõ ràng mình không quan trọng gì trong cuộc đời anh ấy. Con ngươi Hồ Dán chợt loé lên tuyệt vọng “Tôi biết là anh không nhớ mà. Không sao, thân thể anh thay anh nhớ là được rồi”
“…Hả? A!”
Hồ Dán đè Bút Lông xuống đất, vặn mình mở nắp, đổ chất dịch trong suốt, phóng đãng ra. Chất lỏng lấp lánh rỉ xuống từ miệng chai, tí tách nhỏ vào lớp lông bù xù rối loạn của Bút Lông
“Mùa hè nửa năm trước, bên bờ biển….” Ánh mắt Hồ Dán càng tối sẫm xuống, vừa cởi áo khoác trắng của mình vừa xoa đều lớp dịch ẩm ướt trên lông: “Anh đã dạy tôi cách đối diện với ánh mắt người khác, cũng chính anh nói gương mặt tê liệt của tôi rất đáng yêu, anh còn bảo sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi dũng cảm mới thôi….”
Mặt Bút Lông đỏ bừng, trợn mắt, há hốc mồm “Tôi có làm mấy chuyện đó sao?”
“Thôi, anh quên tôi cũng không sao. Đằng nào thì... cơ thể anh cũng nhớ.” Hồ Dán thản nhiên đáp, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm. Thân bình chậm rãi áp tới. Sau đó…nắm đầu Bút Lông lên, đâm vào miệng chai ngập nước
“A!”
Giây phút đầu Bút Lông ma sát vào miệng chai, cảm giác thoải mái làm cho tiếng rên rỉ của Bút Lông không kiềm được tràn ra khỏi môi.
Hồ Dán híp mắt, cắn răng, mệt mỏi dùng sức động thân: “Rõ ràng đã đồng ý với tôi, vậy mà ngày hôm sau đã biến mất không để lại dấu vết. Rõ ràng là đã đồng ý với tôi , thế mà còn dám cùng cô gái khác sống hạnh phúc. Thậm chí còn vì cuộc sống gường chiếu của cô ta mà đến tìm tôi. Anh cho rằng tôi là điểm du lịch tham quan miễn phí sao? Anh thích thì đến chán thì đi, muốn làm gì thì làm hả? Xin lỗi… Lần này, tôi nhất định, tuyệt đối không buông tay.”
Tuy rằng bị ép buộc làm chuyện xấu hổ này nhưng Bút Lông không thể chối bỏ khoái cảm của mình. Anh nhích cán bút, chăm chú nhìn sự tuyệt vọng nặng nề trong đôi mắt gần trong gang tấc của Hồ Dán. Trái tim bỗng dâng lên một cảm xúc quen thuộc kì quái.
Tựa như trái tim bị ngâm trong nước chanh. Chua xót, đau rát.
Bút Lông thở hổn hển, do dự mở miệng “Thật ra thì…”
Hồ Dán hé môi, một giọt chất lỏng nương theo miệng bình chảy xuống “Dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không bỏ ra.”
Nói xong, cô cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi Bút Lông
Miệng bị bịt kín, hai tròng mắt Bút Lông tràn đầy tình dục, mê mang: “A…Không phải…Tôi không nói cái đó…”
Chỉ là… Tôi chợt nhớ đến chuyện nửa năm trước
Mùa hè nửa năm trước, ở bãi biển tôi từng bị đẩy xuống nước. Lúc tỉnh lại, thì không nhớ gì cả, ngay cả chính mình là ai cũng không biết. Dù vậy nhưng tôi vẫn lặp đi lặp lại một cái tên
“Tiểu Hồ Dán…”
Tôi… Dường như đã bị mất đi một đoạn trí nhớ rất quan trọng, có liên qua đến “Tiểu Hồ Dán.”
Trên đây chính là thế giới nội tâm của anh chàng thuần khiết, mới lớn.
Cục Tẩy mạnh mẽ đi theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật, đến lúc anh đi ra thì Bút Chì đã ngủ khò khò trên băng ghế dài.
Anh vừa mong đợi lại có chút uất ức đánh thức Bút Chì.
“Bút ngốc, dậy dậy. Chúng ta về nhà.”
Bút Chì: "→_→... (⊙_⊙)... (⊙o⊙) dài ghê!!!"
Cục Tẩy “Đoàng” một tiếng, đỏ mặt gào “Ngu ngốc, nói nhỏ thôi!!!”
Mặc dù anh hơi ham hố gọt ra thằng nhóc dài quá mức quy định, nhưng cô cũng đâu cần rống lên như vậy. Toàn bộ các đồ vật trên hành lang đều nhìn về phía này hết rồi nè.
Vì né tránh ánh mắt của mọi người, Cục Tẩy vội vàng kéo tay Bút Chì trốn sau một căn phòng nhỏ. Sau khi đóng cửa lại, Cục Tẩy chưa kịp mắng Bút Chì, thì đã bị biểu hiện của cô chọc cho ỉu xìu
Bút Chì sờ thằng nhóc của anh, cảm thông: “Anh có đau không? Nó sưng như vậy anh có khó chịu không? Để em thổi giúp anh, phù…phù…(⊙v⊙) tốt hơn chưa ạ?
Cục Tẩy "Vốn dĩ không sao… Nhưng bây giờ….”
"(⊙v⊙) thế nào?"
“Cứng rắn, trướng đau …Bút ngu ngốc.”
Tuy rằng anh rất muốn làm một trận, nhưng tiểu JJ vừa gọt xong còn chưa bồi bổ chức năng phóng hoả. Cục Tẩy nhướn mi nhìn chòng chọc Bút Chì một lúc lâu, anh bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng: “Chúng ta…”
“Chúng ta hãy xem như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra nhé.”
Trong căn phòng nhỏ chất đầy các loại thuốc men, một giọng nam quen thuộc xuyên qua đống chai lọ thuỷ tinh truyền tới
Bút Chì ngây ngẩn: “Hình như… Là anh họ Bút Lông.”
Bút Chì lôi Cục Tẩy rón ra rón rén bước tới gần, núp phía sau tủ thuốc. Qua một chai thuỷ tinh nhỏ, cô nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Bút Lông, giọng nói đầy hàm ý cương quyết, đối diện là cô Hồ Dán mặc áo blue trắng “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện này tôi cũng có lỗi. Nếu tôi không cứng lên thì chuyện ấy cũng không xảy ra, tôi nghĩ cô cũng vô tình thôi đúng không?”
Hồ Dán mặt không biểu cảm: “Tôi cố ý”
Nụ cười dịu dàng giả tạo chết người không đền mạng của Bút Lông cứng đờ: “Cô…”
Hồ Dán cau mày nhìn anh: “Bởi vì không nhớ tôi là ai cho nên mới tuỳ tiện làm rõ trách nhiệm à?”
Bút Lông khó hiểu nhíu ấn đường “….Tôi, biết cô sao?”
Rõ ràng là một người xa lạ vừa mới quen. Rõ ràng mình không quan trọng gì trong cuộc đời anh ấy. Con ngươi Hồ Dán chợt loé lên tuyệt vọng “Tôi biết là anh không nhớ mà. Không sao, thân thể anh thay anh nhớ là được rồi”
“…Hả? A!”
Hồ Dán đè Bút Lông xuống đất, vặn mình mở nắp, đổ chất dịch trong suốt, phóng đãng ra. Chất lỏng lấp lánh rỉ xuống từ miệng chai, tí tách nhỏ vào lớp lông bù xù rối loạn của Bút Lông
“Mùa hè nửa năm trước, bên bờ biển….” Ánh mắt Hồ Dán càng tối sẫm xuống, vừa cởi áo khoác trắng của mình vừa xoa đều lớp dịch ẩm ướt trên lông: “Anh đã dạy tôi cách đối diện với ánh mắt người khác, cũng chính anh nói gương mặt tê liệt của tôi rất đáng yêu, anh còn bảo sẽ ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi dũng cảm mới thôi….”
Mặt Bút Lông đỏ bừng, trợn mắt, há hốc mồm “Tôi có làm mấy chuyện đó sao?”
“Thôi, anh quên tôi cũng không sao. Đằng nào thì... cơ thể anh cũng nhớ.” Hồ Dán thản nhiên đáp, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm. Thân bình chậm rãi áp tới. Sau đó…nắm đầu Bút Lông lên, đâm vào miệng chai ngập nước
“A!”
Giây phút đầu Bút Lông ma sát vào miệng chai, cảm giác thoải mái làm cho tiếng rên rỉ của Bút Lông không kiềm được tràn ra khỏi môi.
Hồ Dán híp mắt, cắn răng, mệt mỏi dùng sức động thân: “Rõ ràng đã đồng ý với tôi, vậy mà ngày hôm sau đã biến mất không để lại dấu vết. Rõ ràng là đã đồng ý với tôi , thế mà còn dám cùng cô gái khác sống hạnh phúc. Thậm chí còn vì cuộc sống gường chiếu của cô ta mà đến tìm tôi. Anh cho rằng tôi là điểm du lịch tham quan miễn phí sao? Anh thích thì đến chán thì đi, muốn làm gì thì làm hả? Xin lỗi… Lần này, tôi nhất định, tuyệt đối không buông tay.”
Tuy rằng bị ép buộc làm chuyện xấu hổ này nhưng Bút Lông không thể chối bỏ khoái cảm của mình. Anh nhích cán bút, chăm chú nhìn sự tuyệt vọng nặng nề trong đôi mắt gần trong gang tấc của Hồ Dán. Trái tim bỗng dâng lên một cảm xúc quen thuộc kì quái.
Tựa như trái tim bị ngâm trong nước chanh. Chua xót, đau rát.
Bút Lông thở hổn hển, do dự mở miệng “Thật ra thì…”
Hồ Dán hé môi, một giọt chất lỏng nương theo miệng bình chảy xuống “Dù anh nói gì, tôi cũng sẽ không bỏ ra.”
Nói xong, cô cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi Bút Lông
Miệng bị bịt kín, hai tròng mắt Bút Lông tràn đầy tình dục, mê mang: “A…Không phải…Tôi không nói cái đó…”
Chỉ là… Tôi chợt nhớ đến chuyện nửa năm trước
Mùa hè nửa năm trước, ở bãi biển tôi từng bị đẩy xuống nước. Lúc tỉnh lại, thì không nhớ gì cả, ngay cả chính mình là ai cũng không biết. Dù vậy nhưng tôi vẫn lặp đi lặp lại một cái tên
“Tiểu Hồ Dán…”
Tôi… Dường như đã bị mất đi một đoạn trí nhớ rất quan trọng, có liên qua đến “Tiểu Hồ Dán.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.