Chương 10: Cùng Play Trong Truyền Thuyết.
Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
17/11/2022
“A……”
Bút Chì giương đôi mắt to nhìn chằm chằm khung cảnh quyến rũ không xa. Khuôn mặt không có một chút thẹn thùng, ngược lại còn biến thành trắng bệch.
Cô nhớ lại ngày hôm đó, chàng trai cô thích nhất cùng người chị cô yêu thương nhất cũng làm như vậy dưới ánh trăng. Cô biết chị gái đang bảo vệ mình, nhưng lại không thể nào chấp nhận chuyện hai người quan trọng nhất thật sự xảy ra quan hệ sau lưng mình. Lúc đó, hình ảnh gương mặt người đàn ông vừa hung dữ vừa cười đầy yêu thương, chị cô lại đau khổ giãy giụa đã khắc sâu trong tâm trí của cô.
Bởi vì thích, cho nên mới giày vò lẫn nhau, thống khổ rồi lại giãy giụa.
Cô không có quyền lên án họ…
Hai người họ rõ ràng thích nhau, nếu không phải vì quan tâm đến cảm xúc của cô, chị ấy đã sớm ở bên Bút Bi rồi. Từ nhỏ cho đến lớn, đó là lần đầu tiên chị cô thích một người đàn ông.
“Này, em đang nghĩ gì đấy?”
Bút Chì chợt cảm thấy tay đau nhói ở cổ tay, cô thất thần ngẩng đầu lên, thấy Cục Tẩy đang tức giận yết hầu chuyển động: “Em lại nghĩ đến tên Bút xấu xa kia đúng không? Anh không cho phép, không cho phép em nghĩ tới hắn, em nghe không?”
Ở gần đó, Bút Lông và Hồ Dán vẫn đang mạnh mẽ hoạt động gây ra âm thanh rất lớn. Bút Chì mếu máo, đôi mắt long lanh nước: “Em đâu nghĩ tới anh ta. Em nghĩ nếu chị và Bút Bi ở bên nhau thì rất tốt. Em cũng không muốn mình quan tâm nhiều nữa, nhưng em…”
Bút Chì ra sức lắc đầu, nức nở túm lấy tay áo Cục Tẩy: “Nhưng em không làm được. Chỉ cần nhìn thấy Bút khác làm chuyện đó, em thấy rất khó chịu. Chúng ta đi thôi, em muốn… em muốn về nhà.”
Cô nói xong liền quay về phía cửa, nhưng lại bị bàn tay đang nắm cổ tay mình mạnh mẽ kéo trở lại. Bút Chì ngạc nhiên quay đầu, thì thấy Cục Tẩy nhanh chóng giẫm lên một hộp thuốc, vì vậy cao hơn Bút Chì, sau đó kéo cô vào lòng.
“….A?”. Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở to của Bút Chì. Cô ngửi thấy hương hoa quả nhẹ nhàng trên người Cục Tẩy, đột nhiên không hiểu chuyện gì chỉ có thể kêu lên một tiếng.
Vai cô bị giữ chặt, Cục Tẩy đè thấp giọng nói bên tai cô: “Anh nói anh không cho em nghĩ tới hắn, em chỉ có thể nghĩ về tôi, chỉ có thể nghĩ tới một mình tôi!”
Vừa dứt lời, Cục Tẩy ôm chặt Bút Chì vào lòng, mạnh mẽ lấp kín môi Bút Chì.
Ngón tay Cục Tẩy mang theo lửa, như đang kiểm tra, quen đường quen nẻo men theo thân Bút Chì trượt xuống, rút ngòi chì của cô ra rồi ném sang bên, sau đó mạnh mẽ đâm vào lối nhỏ của cô.
“A!” Bút Chì bị đau cắn môi, nhưng lần này cô không khóc, cũng không giãy giụa, chỉ vô thức bám lấy cánh tay Cục Tẩy như dây đằng mềm mại quấn quanh gốc cây đại thụ, “…Cục Tẩy, em đau quá.”
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, nghe thấy cô kêu đau, Cục Tẩy dần lại ngừng lại động tác thô bạo, cố gắng kiềm chế lại cơn tức giận, đầu hàng mở miệng:
“… Vì vậy, cho nên em ghét anh sao?”
“Không…” Bút Chì lắc đầu trên vai anh, “Em không có lý do gì để ghét anh. Em luôn hèn nhát, lại làm mọi việc thêm phức tạp. Cục Tẩy.. ngoài chị, chỉ có anh là người không ghét em, đối xử tốt nhất với em.”
Cục Tẩy như sững người lại. Anh cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang hóa giải cơn tức giận của mình. Qua một lúc lâu, Cục Tẩy mới ôm chặt Bút Chì, giọng khàn khàn đầy hối hận: “Rất xin lỗi… là lỗi của anh. Anh biết rõ... em là người khó chịu nhất. Anh là đồ ngu ngốc. Hãy tin anh, sau này anh sẽ không, thật sự không bao giờ làm vậy nữa.”
Bút Chì giương đôi mắt to nhìn chằm chằm khung cảnh quyến rũ không xa. Khuôn mặt không có một chút thẹn thùng, ngược lại còn biến thành trắng bệch.
Cô nhớ lại ngày hôm đó, chàng trai cô thích nhất cùng người chị cô yêu thương nhất cũng làm như vậy dưới ánh trăng. Cô biết chị gái đang bảo vệ mình, nhưng lại không thể nào chấp nhận chuyện hai người quan trọng nhất thật sự xảy ra quan hệ sau lưng mình. Lúc đó, hình ảnh gương mặt người đàn ông vừa hung dữ vừa cười đầy yêu thương, chị cô lại đau khổ giãy giụa đã khắc sâu trong tâm trí của cô.
Bởi vì thích, cho nên mới giày vò lẫn nhau, thống khổ rồi lại giãy giụa.
Cô không có quyền lên án họ…
Hai người họ rõ ràng thích nhau, nếu không phải vì quan tâm đến cảm xúc của cô, chị ấy đã sớm ở bên Bút Bi rồi. Từ nhỏ cho đến lớn, đó là lần đầu tiên chị cô thích một người đàn ông.
“Này, em đang nghĩ gì đấy?”
Bút Chì chợt cảm thấy tay đau nhói ở cổ tay, cô thất thần ngẩng đầu lên, thấy Cục Tẩy đang tức giận yết hầu chuyển động: “Em lại nghĩ đến tên Bút xấu xa kia đúng không? Anh không cho phép, không cho phép em nghĩ tới hắn, em nghe không?”
Ở gần đó, Bút Lông và Hồ Dán vẫn đang mạnh mẽ hoạt động gây ra âm thanh rất lớn. Bút Chì mếu máo, đôi mắt long lanh nước: “Em đâu nghĩ tới anh ta. Em nghĩ nếu chị và Bút Bi ở bên nhau thì rất tốt. Em cũng không muốn mình quan tâm nhiều nữa, nhưng em…”
Bút Chì ra sức lắc đầu, nức nở túm lấy tay áo Cục Tẩy: “Nhưng em không làm được. Chỉ cần nhìn thấy Bút khác làm chuyện đó, em thấy rất khó chịu. Chúng ta đi thôi, em muốn… em muốn về nhà.”
Cô nói xong liền quay về phía cửa, nhưng lại bị bàn tay đang nắm cổ tay mình mạnh mẽ kéo trở lại. Bút Chì ngạc nhiên quay đầu, thì thấy Cục Tẩy nhanh chóng giẫm lên một hộp thuốc, vì vậy cao hơn Bút Chì, sau đó kéo cô vào lòng.
“….A?”. Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt mở to của Bút Chì. Cô ngửi thấy hương hoa quả nhẹ nhàng trên người Cục Tẩy, đột nhiên không hiểu chuyện gì chỉ có thể kêu lên một tiếng.
Vai cô bị giữ chặt, Cục Tẩy đè thấp giọng nói bên tai cô: “Anh nói anh không cho em nghĩ tới hắn, em chỉ có thể nghĩ về tôi, chỉ có thể nghĩ tới một mình tôi!”
Vừa dứt lời, Cục Tẩy ôm chặt Bút Chì vào lòng, mạnh mẽ lấp kín môi Bút Chì.
Ngón tay Cục Tẩy mang theo lửa, như đang kiểm tra, quen đường quen nẻo men theo thân Bút Chì trượt xuống, rút ngòi chì của cô ra rồi ném sang bên, sau đó mạnh mẽ đâm vào lối nhỏ của cô.
“A!” Bút Chì bị đau cắn môi, nhưng lần này cô không khóc, cũng không giãy giụa, chỉ vô thức bám lấy cánh tay Cục Tẩy như dây đằng mềm mại quấn quanh gốc cây đại thụ, “…Cục Tẩy, em đau quá.”
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, nghe thấy cô kêu đau, Cục Tẩy dần lại ngừng lại động tác thô bạo, cố gắng kiềm chế lại cơn tức giận, đầu hàng mở miệng:
“… Vì vậy, cho nên em ghét anh sao?”
“Không…” Bút Chì lắc đầu trên vai anh, “Em không có lý do gì để ghét anh. Em luôn hèn nhát, lại làm mọi việc thêm phức tạp. Cục Tẩy.. ngoài chị, chỉ có anh là người không ghét em, đối xử tốt nhất với em.”
Cục Tẩy như sững người lại. Anh cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang hóa giải cơn tức giận của mình. Qua một lúc lâu, Cục Tẩy mới ôm chặt Bút Chì, giọng khàn khàn đầy hối hận: “Rất xin lỗi… là lỗi của anh. Anh biết rõ... em là người khó chịu nhất. Anh là đồ ngu ngốc. Hãy tin anh, sau này anh sẽ không, thật sự không bao giờ làm vậy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.