Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta
Chương 13
Thù Thiến
21/01/2017
Trong lúc tân hôn ngọt ngào, Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình có kế
hoạch đi hưởng tuần trăng mật, lên máy bay tư nhân, nghĩ xem nên đến chỗ nào để trải qua những tháng ngày vừa ung dung lại vui sướng.
Có lẽ do quá hạnh phúc, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, xem ra lại càng đẹp trai hơn, cho dù đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Sau khi bọn họ bay từ nước ngoài trở về Đài Loan không bao lâu, Á Lịch cùng Hoa Đức đã đến nhà mới của bọn họ.
"Ba người cứ nói chuyện với nhau đi em vào trong phòng trước nhé chồng." Bởi vì cô thường hay đến công ty cùng anh, nên cô rất quen với trợ lý cùng thư ký bên người của chồng mình.
"A, chị dâu, hình như hai người trải qua một tuần trăng mật rất hạnh phúc nhỉ!" Hoa Đức luôn luôn hài hước lại hiền lành, với lại Quan Hướng Tình rất dễ gần, nên cậu thường xuyên có gan lớn mà trêu chọc cô, nhưng cũng thường được nhận cái nhìn không mấy ấm áp của đại ca mình, bây giờ cậu lại nhận được ánh mắt ấy nên nhịn không được mà cười gượng.
"Tình nhi, em vào trong phòng trước lấy đồ vật mà chúng ta mua về ra, xem là muốn tặng chúng cho những ai, hơi hơi sửa sang một chút, ngày mai anh với em mang đi tặng cho họ." Cảnh Quân Uy nhẹ nhàng nói.
Cô cười cười với anh: "Được, vậy em vào trong phòng trước nhé." Sau đó gật gật đầu với hai người đàn ông còn lại, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cảnh Quân Uy lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Nói đi! Hai người không cố gắng chờ tôi ở trong phòng làm việc, chạy đến nhà tôi để làm cái gì?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng nên mới đến. Đại ca, làm sao anh có thể không có tình người như thế chứ? Tôi bán mạng ở trong phòng làm việc tận một tháng, giúp anh có thể vui vẻ mà ôm vợ yêu đi nghỉ phép, vậy mà anh còn ghét bỏ tôi được sao?" Hoa Đức giả vờ buồn bã kể khổ.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Đại ca, chuyện là, quản gia của lão chủ tịch ở bên Pháp gọi điện cho tôi, nói lão chủ tịch, phu nhân và tiểu thư Nhã Mật phải về Đài Loan, bởi vì không cách nào liên lạc được với anh nên họ không thể làm gì khác hơn là tìm tới tôi, đồng thời muốn tôi chuyển lời cho anh, đối với chuyện anh tự ý kết hôn, lại không chịu thông báo cho bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận."
Ánh mắt Cảnh Quân Uy như lưỡi dao sắc bắn thẳng về phía cậu, sắc mặt trở nên khó coi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Quản gia nói rất ngắn gọn, giống hệt như những gì tôi báo cáo với cậu, lão chủ tịch còn để cho tiểu thư Nhã Mật trực tiếp nói chuyện điện thoại với tôi, không chỉ lần thứ hai nói rằng bọn họ vô cùng bất mãn cùng phản đối cuộc hôn lễ này của anh, mà còn nói rằng nhất định sẽ sớm trở về Đài Loan thôi."
"Sao vậy? Bọn họ cho rằng việc họ tự mình về Đài Loan, là có thể khiến tôi nghe lời họ ly hôn với Hướng Tình hay sao?" Cảnh Quân Uy nở một nụ cười trào phúng.
"Ây...Tôi nghĩ rằng bọn họ thất vọng vì lần trước không quyết định được hôn nhân của anh nên mơi như vậy."
Cảnh Quân Uy liếc cậu ta một cái: "Cậu vừa nói là Nhã Mật chủ động gọi điện cho cậu, cô ấy nói cái gì?"
"Đại ca, bọn họ biết rằng anh đối xử với tiểu thư Nhã Mật có chút khác biệt, không phải sao? Cũng chính là bởi vì như vậy nên tiểu thư Nhã Mật mới nói trong điện thoại là cô ấy vô cùng khổ sở cùng đau lòng, chỉ là cô ấy đúng là rất thông minh, còn nói muốn chúc phúc cho hôn lễ của anh, chỉ là đối với việc anh không mời cô ấy tham gia hôn lễ cảm thấy không vui."
"Cậu nói không sai, quả thật Nhã Mật rất thông minh. Tôi đối xử rất khác với cô ấy thật sao? Bọn họ thật sự nghĩ như vậy, thậm chí còn cho rằng cô ấy có thể khiến cho tôi ly hôn với Tình nhi sao? Vậy bọn họ nghĩ sai thật rồi. Ai muốn ngăn cản tôi đến với Tình nhi thì nhất định tôi sẽ coi người đó như kẻ địch." Lời nói của Cảnh Quân Uy mang theo ngữ điệu cảnh cáo.
"Đại ca, anh đừng quên, vừa nãy tôi nói với anh, tuy rằng người ta nói rất rất khó vượt qua cùng đau lòng, nhưng mà vẫn nói là muốn chúc phúc cho anh mà!" Hoa Đức liếc mắt nhìn Á Lịch.
Cảnh Quân Uy còn muốn nói thêm, nhưng mà Quan Hướng Tình đã đi ra, tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ba người nói chuyện xong chưa?"
"Sao vậy? Có việc gì sao?"
"Đã đến buổi trưa rồi, bụng của em rất đói, chúng ta có thể ra ngoài ăn cớm được không? Anh bảo là hôm nay sẽ dẫn em đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở để ăn trưa mà."
"Anh chưa quên, vậy thì đi thôi!"
Vợ chồng bọn họ dừng lại, nhìn Á Lịch cùng Hoa Đức một chút.
Cô cười nói: "Chồng à, hay để bọn họ đi cùng với chúng ta đi!"
Cảnh Quân Uy nhíu mày, không muốn đồng ý.
Hoa Đức một mặt chờ mong, mở miệng trước: "Được! Chúng ta đều thân quen như vậy, hai người lại vừa mới hưởng tuần trăng mật về, không bằng nhân cơ hội này tâm sự một chút, kể cho chúng tôi nghe xem hai người đã đến những đâu đi."
"Cậu..." Cảnh Quân Uy muốn mở miệng từ chối.
Quan Hướng Tình kéo tay của anh, cười nói: "Nếu Hoa Đức đã nói như thế thì chúng ta để cho họ đi ăn cơm chung nhé."
"Oa! Vẫn là chị dâu tốt nhất, vậy em xin phép làm phiền hai người vậy."
Quan Hướng Tình đi vào bên trong tiệm cà phê để gặp mặt Quan Hướng Phượng, cô không thể ngờ được rằng chị gái cũng sẽ gọi điện cho cô, khiến cho cô thật vui vẻ.
Từ sau khi nắm giữ được hạnh phúc của mình, thuận lợi cử hành hôn lễ với Cảnh Quân Uy, khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng trong khi hôn lễ đang được cử hành, thỉnh thoảng cô vẫn cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình, đó là của chị gái cô.
Có vài lần cô định đến chỗ chị để hỏi thăm, nhưng mà cứ mỗi lần cô nhìn thẳng vào chị ấy thì chị lại nhanh chóng dời tầm mắt còn mang theo mấy phần căm hận.
Cô thầm nghĩ, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ tìm thời gian để ngồi nói chuyện với chị gái, không ngờ rằng chị lại chủ động gọi điện cho cô, còn muốn hòa thuận nói chuyện với cô nữa, khiến cho cô vừa không dám tin lại vừa vui mừng như điên.
Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm chị em thì cô sẽ rất vui vẻ, nên đã không nghi ngờ gì mà đồng ý gặp mặt chị ấy trong quán cà phê, còn nghe theo yêu cầu của chị là không đi cùng với Cảnh Quân Uy.
Cô đã từng cảm thấy nghi hoặc, chị cô từng nói không thích Cảnh Quân Uy, cô muốn biện hộ cho chồng của mình, nhưng chị ấy nói nếu muốn gặp mặt chị ấy thì đừng có nhắc đến anh nữa, cô không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng, rồi nhanh chóng đến chỗ hẹn.
"Chị, em rất nhớ chị, em đã rất vui khi chị hẹn gặp em để nói chuyện phiếm." Quan Hướng Tình cười nói, sau đó gọi một ly cà phê.
Quan Hướng Phượng quan sát em gái, nụ cười trên mặt cô rất rất ngọt ngào, hơi thở hạnh phúc tỏa ra từ trên người Quan Hướng Tình khiến cho cô khó chịu. Nếu như lúc trước cô cũng được người nhà hỗ trợ, thì hiện tại có lẽ cô cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi.
Cô biết Cảnh Quân Uy vô cùng nuông chiều Hướng Tình, chỉ cần có cái gì tốt, thì cậu ta chỉ hận không mang ngay lập tức đến trước mặt Hướng Tình được thôi, mà Hướng Tình cũng được tình yêu tưới tắm nên lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho cô vốn có một chút do dự cũng bị ghen ghét đè xuống.
"Hướng Tình, xem ra Cảnh Quân Uy đối xử với em thật sự rất tốt." Giọng nói của cô chua xót, ánh mắt hết sức phức tạp.
Nghe được chị gái đề cập đến Cảnh Quân Uy, hai mắt Quan Hướng Tình sáng ngời, cười nói: "Chị, em nói cho chị biết, Cảnh Quân Uy đối xử với em rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng là người tốt, nếu như chị không tin, có thể tới nhà em, chỉ cần chị ở chung với anh ấy lâu lâu thì sẽ biết anh ấy rất tốt."
Quan Hướng Phượng hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Chị biết anh ta tốt, nhưng mà thế thì sao? Lẽ nào em không sợ bởi vì anh ta quá ưu tú mà chị sẽ thích anh ta, biến anh ta trở thành người đàn ông của chị hay sao?"
Quan Hướng Tình bật cười, tràn ngập tín nhiệm nhìn chị gái: "Chị thật thích nói đùa, ở trong tim của em, căn bản là chị không phải loại người như thế."
Quan Hướng Phượng lớn tiếng phản bác: "Làm sao em biết chị là dạng người gì chứ? Sau kh lớn lên, chúng ta cũng rất ít khi ở bên cạnh nhau, mọi người đều sẽ thay đổi thôi."
Ánh mắt Quan Hướng Tình buồn bã, đưa tay ra, đặt lên trên mu bàn tay của chị gái, áy náy nới: "Chị, em luôn biết chị là người mạnh miệng, nếu không phải năm đó em không đủ năng lực để giúp chị, khiến cho chị trở nên như bây giờ, có lẽ..."
"Chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, nếu không chị sẽ đi đấy." Quan Hướng Phượng lớn tiếng nói, biểu hiện trở nên mạnh mẽ doạ người.
"Được, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không nhắc lại chuyện đau lòng của chị nữa, chỉ cần chị vui vẻ là em cũng sẽ vui vẻ thôi."
Quan Hướng Phượng trào phúng nở nụ cười, quyết định nghĩ cách làm của mình là không sai. Vì cái gì mà cô không có được hạnh phúc mà Quan Hướng Tình lại có thể? Chỉ bởi vì nó yêu một người đàn ông có tiền hay sao? Không phải là ông trời đang quá bất công đấy chứ?
"Làm sao mà chị không vui được? Nhìn thấy em gái đồng ý nói chuyện cùng mình dĩ nhiên là chị hài lòng rồi. Đúng rồi, em vừa mới kết hôn, chị có quà tân hôn muốn tặng cho em, chờ tý nữa vào trong phòng xem thử có được không?"
"Chị còn mua quà tặng cho em hay sao? Đúng lúc, em cũng mua túi Chanel mới nhất định tặng cho chị đấy!" Trên mặt Quan Hướng Tình mang theo nụ cười.
Quan Hướng Phượng mỉm cười sâu xa: "Thật tốt quá không phải sao, bây giờ chúng ta vào trong phòng đi, chị đã mua cho em một bộ đồ mới, trước tiên em cứ mặc thử đã, nếu như không hợp, chị có thể đi đổi cho em."
"Tốt!" Quan Hướng Tình rất cao hứng đi ngay vào trong thang máy cùng với chị gái.
Đi tới cửa gian phòng, Quan Hướng Phượng không có lấy khóa phòng ra, mà lại gõ nhẹ vào cửa phòng ba lần.
Quan Hướng Tình nhìn nhất cử nhất động của chị gái, cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhanh, của được mở ra.
Chờ đến khi cô nhìn rõ người trong phòng là ai thì cô không khỏi trợn to mắt, hít vào một hơi.
Triệu Vinh Hoa?
"Sao ông ta lại ở chỗ này?" Cô nhìn về phía Quan Hướng Phượng, không dám tin lẩm bẩm: "Chị,chị..."
Quan Hướng Phượng bị cô nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu đi, đưa tay đẩy cô: "Người đã đưa đến rồi!"
Quan Hướng Tình phục hồi lại tinh thần: "Không muốn, chị...chị không thể làm như vậy được..." Giọng nói của cô nghẹn ngào, liều mình lắc đầu, muốn rời khỏi.
Quan Hướng Phượng tàn nhẫn quyết tâm, kéo cô, ngăn cản cô rời đi, sau đó nhìn về phía Triệu Vinh Hoa, hung dữ trách mắng: "Ông còn đứng đấy làm cái gì? Không phải ông chủ động tìm tôi, nói ông không cam lòng bị lừa như vậy, muốn tôi giúp ông không phải sao? Bây giờ tôi đã đưa người đến rồi, ông đứng im ở đấy làm gì?"
'
Triệu Vinh Hoa lập tức đi ra khỏi phòng, giúp cô ta kéo Quan Hướng Tình, gầy yếu như cô làm sao là đối thủ của họ được, lập tức liền bị kéo vào trong phòng.
"Không được! Chị, chị không thể đối xử với em như thế được! Hai người thả tôi ra, tôi đã kết hôn rồi..." Cô dùng sức giẫy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Triệu Vinh Hoa, hai mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn Quan Hướng Phượng.
"Điều ông muốn, tôi đã giúp ông rồi, ông đừng quên, chuyển tiền vào tài khoản cho tôi." Quan Hướng Phượng không thèm để ý đến cô, lạnh lùng nói, liền xoay người rời đi.
Có lẽ do quá hạnh phúc, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, xem ra lại càng đẹp trai hơn, cho dù đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Sau khi bọn họ bay từ nước ngoài trở về Đài Loan không bao lâu, Á Lịch cùng Hoa Đức đã đến nhà mới của bọn họ.
"Ba người cứ nói chuyện với nhau đi em vào trong phòng trước nhé chồng." Bởi vì cô thường hay đến công ty cùng anh, nên cô rất quen với trợ lý cùng thư ký bên người của chồng mình.
"A, chị dâu, hình như hai người trải qua một tuần trăng mật rất hạnh phúc nhỉ!" Hoa Đức luôn luôn hài hước lại hiền lành, với lại Quan Hướng Tình rất dễ gần, nên cậu thường xuyên có gan lớn mà trêu chọc cô, nhưng cũng thường được nhận cái nhìn không mấy ấm áp của đại ca mình, bây giờ cậu lại nhận được ánh mắt ấy nên nhịn không được mà cười gượng.
"Tình nhi, em vào trong phòng trước lấy đồ vật mà chúng ta mua về ra, xem là muốn tặng chúng cho những ai, hơi hơi sửa sang một chút, ngày mai anh với em mang đi tặng cho họ." Cảnh Quân Uy nhẹ nhàng nói.
Cô cười cười với anh: "Được, vậy em vào trong phòng trước nhé." Sau đó gật gật đầu với hai người đàn ông còn lại, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cảnh Quân Uy lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Nói đi! Hai người không cố gắng chờ tôi ở trong phòng làm việc, chạy đến nhà tôi để làm cái gì?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng nên mới đến. Đại ca, làm sao anh có thể không có tình người như thế chứ? Tôi bán mạng ở trong phòng làm việc tận một tháng, giúp anh có thể vui vẻ mà ôm vợ yêu đi nghỉ phép, vậy mà anh còn ghét bỏ tôi được sao?" Hoa Đức giả vờ buồn bã kể khổ.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Đại ca, chuyện là, quản gia của lão chủ tịch ở bên Pháp gọi điện cho tôi, nói lão chủ tịch, phu nhân và tiểu thư Nhã Mật phải về Đài Loan, bởi vì không cách nào liên lạc được với anh nên họ không thể làm gì khác hơn là tìm tới tôi, đồng thời muốn tôi chuyển lời cho anh, đối với chuyện anh tự ý kết hôn, lại không chịu thông báo cho bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận."
Ánh mắt Cảnh Quân Uy như lưỡi dao sắc bắn thẳng về phía cậu, sắc mặt trở nên khó coi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Quản gia nói rất ngắn gọn, giống hệt như những gì tôi báo cáo với cậu, lão chủ tịch còn để cho tiểu thư Nhã Mật trực tiếp nói chuyện điện thoại với tôi, không chỉ lần thứ hai nói rằng bọn họ vô cùng bất mãn cùng phản đối cuộc hôn lễ này của anh, mà còn nói rằng nhất định sẽ sớm trở về Đài Loan thôi."
"Sao vậy? Bọn họ cho rằng việc họ tự mình về Đài Loan, là có thể khiến tôi nghe lời họ ly hôn với Hướng Tình hay sao?" Cảnh Quân Uy nở một nụ cười trào phúng.
"Ây...Tôi nghĩ rằng bọn họ thất vọng vì lần trước không quyết định được hôn nhân của anh nên mơi như vậy."
Cảnh Quân Uy liếc cậu ta một cái: "Cậu vừa nói là Nhã Mật chủ động gọi điện cho cậu, cô ấy nói cái gì?"
"Đại ca, bọn họ biết rằng anh đối xử với tiểu thư Nhã Mật có chút khác biệt, không phải sao? Cũng chính là bởi vì như vậy nên tiểu thư Nhã Mật mới nói trong điện thoại là cô ấy vô cùng khổ sở cùng đau lòng, chỉ là cô ấy đúng là rất thông minh, còn nói muốn chúc phúc cho hôn lễ của anh, chỉ là đối với việc anh không mời cô ấy tham gia hôn lễ cảm thấy không vui."
"Cậu nói không sai, quả thật Nhã Mật rất thông minh. Tôi đối xử rất khác với cô ấy thật sao? Bọn họ thật sự nghĩ như vậy, thậm chí còn cho rằng cô ấy có thể khiến cho tôi ly hôn với Tình nhi sao? Vậy bọn họ nghĩ sai thật rồi. Ai muốn ngăn cản tôi đến với Tình nhi thì nhất định tôi sẽ coi người đó như kẻ địch." Lời nói của Cảnh Quân Uy mang theo ngữ điệu cảnh cáo.
"Đại ca, anh đừng quên, vừa nãy tôi nói với anh, tuy rằng người ta nói rất rất khó vượt qua cùng đau lòng, nhưng mà vẫn nói là muốn chúc phúc cho anh mà!" Hoa Đức liếc mắt nhìn Á Lịch.
Cảnh Quân Uy còn muốn nói thêm, nhưng mà Quan Hướng Tình đã đi ra, tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ba người nói chuyện xong chưa?"
"Sao vậy? Có việc gì sao?"
"Đã đến buổi trưa rồi, bụng của em rất đói, chúng ta có thể ra ngoài ăn cớm được không? Anh bảo là hôm nay sẽ dẫn em đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở để ăn trưa mà."
"Anh chưa quên, vậy thì đi thôi!"
Vợ chồng bọn họ dừng lại, nhìn Á Lịch cùng Hoa Đức một chút.
Cô cười nói: "Chồng à, hay để bọn họ đi cùng với chúng ta đi!"
Cảnh Quân Uy nhíu mày, không muốn đồng ý.
Hoa Đức một mặt chờ mong, mở miệng trước: "Được! Chúng ta đều thân quen như vậy, hai người lại vừa mới hưởng tuần trăng mật về, không bằng nhân cơ hội này tâm sự một chút, kể cho chúng tôi nghe xem hai người đã đến những đâu đi."
"Cậu..." Cảnh Quân Uy muốn mở miệng từ chối.
Quan Hướng Tình kéo tay của anh, cười nói: "Nếu Hoa Đức đã nói như thế thì chúng ta để cho họ đi ăn cơm chung nhé."
"Oa! Vẫn là chị dâu tốt nhất, vậy em xin phép làm phiền hai người vậy."
Quan Hướng Tình đi vào bên trong tiệm cà phê để gặp mặt Quan Hướng Phượng, cô không thể ngờ được rằng chị gái cũng sẽ gọi điện cho cô, khiến cho cô thật vui vẻ.
Từ sau khi nắm giữ được hạnh phúc của mình, thuận lợi cử hành hôn lễ với Cảnh Quân Uy, khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng trong khi hôn lễ đang được cử hành, thỉnh thoảng cô vẫn cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình, đó là của chị gái cô.
Có vài lần cô định đến chỗ chị để hỏi thăm, nhưng mà cứ mỗi lần cô nhìn thẳng vào chị ấy thì chị lại nhanh chóng dời tầm mắt còn mang theo mấy phần căm hận.
Cô thầm nghĩ, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ tìm thời gian để ngồi nói chuyện với chị gái, không ngờ rằng chị lại chủ động gọi điện cho cô, còn muốn hòa thuận nói chuyện với cô nữa, khiến cho cô vừa không dám tin lại vừa vui mừng như điên.
Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm chị em thì cô sẽ rất vui vẻ, nên đã không nghi ngờ gì mà đồng ý gặp mặt chị ấy trong quán cà phê, còn nghe theo yêu cầu của chị là không đi cùng với Cảnh Quân Uy.
Cô đã từng cảm thấy nghi hoặc, chị cô từng nói không thích Cảnh Quân Uy, cô muốn biện hộ cho chồng của mình, nhưng chị ấy nói nếu muốn gặp mặt chị ấy thì đừng có nhắc đến anh nữa, cô không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng, rồi nhanh chóng đến chỗ hẹn.
"Chị, em rất nhớ chị, em đã rất vui khi chị hẹn gặp em để nói chuyện phiếm." Quan Hướng Tình cười nói, sau đó gọi một ly cà phê.
Quan Hướng Phượng quan sát em gái, nụ cười trên mặt cô rất rất ngọt ngào, hơi thở hạnh phúc tỏa ra từ trên người Quan Hướng Tình khiến cho cô khó chịu. Nếu như lúc trước cô cũng được người nhà hỗ trợ, thì hiện tại có lẽ cô cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi.
Cô biết Cảnh Quân Uy vô cùng nuông chiều Hướng Tình, chỉ cần có cái gì tốt, thì cậu ta chỉ hận không mang ngay lập tức đến trước mặt Hướng Tình được thôi, mà Hướng Tình cũng được tình yêu tưới tắm nên lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho cô vốn có một chút do dự cũng bị ghen ghét đè xuống.
"Hướng Tình, xem ra Cảnh Quân Uy đối xử với em thật sự rất tốt." Giọng nói của cô chua xót, ánh mắt hết sức phức tạp.
Nghe được chị gái đề cập đến Cảnh Quân Uy, hai mắt Quan Hướng Tình sáng ngời, cười nói: "Chị, em nói cho chị biết, Cảnh Quân Uy đối xử với em rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng là người tốt, nếu như chị không tin, có thể tới nhà em, chỉ cần chị ở chung với anh ấy lâu lâu thì sẽ biết anh ấy rất tốt."
Quan Hướng Phượng hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Chị biết anh ta tốt, nhưng mà thế thì sao? Lẽ nào em không sợ bởi vì anh ta quá ưu tú mà chị sẽ thích anh ta, biến anh ta trở thành người đàn ông của chị hay sao?"
Quan Hướng Tình bật cười, tràn ngập tín nhiệm nhìn chị gái: "Chị thật thích nói đùa, ở trong tim của em, căn bản là chị không phải loại người như thế."
Quan Hướng Phượng lớn tiếng phản bác: "Làm sao em biết chị là dạng người gì chứ? Sau kh lớn lên, chúng ta cũng rất ít khi ở bên cạnh nhau, mọi người đều sẽ thay đổi thôi."
Ánh mắt Quan Hướng Tình buồn bã, đưa tay ra, đặt lên trên mu bàn tay của chị gái, áy náy nới: "Chị, em luôn biết chị là người mạnh miệng, nếu không phải năm đó em không đủ năng lực để giúp chị, khiến cho chị trở nên như bây giờ, có lẽ..."
"Chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, nếu không chị sẽ đi đấy." Quan Hướng Phượng lớn tiếng nói, biểu hiện trở nên mạnh mẽ doạ người.
"Được, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không nhắc lại chuyện đau lòng của chị nữa, chỉ cần chị vui vẻ là em cũng sẽ vui vẻ thôi."
Quan Hướng Phượng trào phúng nở nụ cười, quyết định nghĩ cách làm của mình là không sai. Vì cái gì mà cô không có được hạnh phúc mà Quan Hướng Tình lại có thể? Chỉ bởi vì nó yêu một người đàn ông có tiền hay sao? Không phải là ông trời đang quá bất công đấy chứ?
"Làm sao mà chị không vui được? Nhìn thấy em gái đồng ý nói chuyện cùng mình dĩ nhiên là chị hài lòng rồi. Đúng rồi, em vừa mới kết hôn, chị có quà tân hôn muốn tặng cho em, chờ tý nữa vào trong phòng xem thử có được không?"
"Chị còn mua quà tặng cho em hay sao? Đúng lúc, em cũng mua túi Chanel mới nhất định tặng cho chị đấy!" Trên mặt Quan Hướng Tình mang theo nụ cười.
Quan Hướng Phượng mỉm cười sâu xa: "Thật tốt quá không phải sao, bây giờ chúng ta vào trong phòng đi, chị đã mua cho em một bộ đồ mới, trước tiên em cứ mặc thử đã, nếu như không hợp, chị có thể đi đổi cho em."
"Tốt!" Quan Hướng Tình rất cao hứng đi ngay vào trong thang máy cùng với chị gái.
Đi tới cửa gian phòng, Quan Hướng Phượng không có lấy khóa phòng ra, mà lại gõ nhẹ vào cửa phòng ba lần.
Quan Hướng Tình nhìn nhất cử nhất động của chị gái, cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhanh, của được mở ra.
Chờ đến khi cô nhìn rõ người trong phòng là ai thì cô không khỏi trợn to mắt, hít vào một hơi.
Triệu Vinh Hoa?
"Sao ông ta lại ở chỗ này?" Cô nhìn về phía Quan Hướng Phượng, không dám tin lẩm bẩm: "Chị,chị..."
Quan Hướng Phượng bị cô nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu đi, đưa tay đẩy cô: "Người đã đưa đến rồi!"
Quan Hướng Tình phục hồi lại tinh thần: "Không muốn, chị...chị không thể làm như vậy được..." Giọng nói của cô nghẹn ngào, liều mình lắc đầu, muốn rời khỏi.
Quan Hướng Phượng tàn nhẫn quyết tâm, kéo cô, ngăn cản cô rời đi, sau đó nhìn về phía Triệu Vinh Hoa, hung dữ trách mắng: "Ông còn đứng đấy làm cái gì? Không phải ông chủ động tìm tôi, nói ông không cam lòng bị lừa như vậy, muốn tôi giúp ông không phải sao? Bây giờ tôi đã đưa người đến rồi, ông đứng im ở đấy làm gì?"
'
Triệu Vinh Hoa lập tức đi ra khỏi phòng, giúp cô ta kéo Quan Hướng Tình, gầy yếu như cô làm sao là đối thủ của họ được, lập tức liền bị kéo vào trong phòng.
"Không được! Chị, chị không thể đối xử với em như thế được! Hai người thả tôi ra, tôi đã kết hôn rồi..." Cô dùng sức giẫy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Triệu Vinh Hoa, hai mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn Quan Hướng Phượng.
"Điều ông muốn, tôi đã giúp ông rồi, ông đừng quên, chuyển tiền vào tài khoản cho tôi." Quan Hướng Phượng không thèm để ý đến cô, lạnh lùng nói, liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.