Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 14

Thù Thiến

31/01/2017

Edit: Hân Gia

Quan Hướng Tình gặp Triệu Vinh Hoa một lần, lúc đó cô bị nhốt ở trong phòng, tràn ngập tuyệt vọng, chỉ có thể bị động tùy ý cha mẹ sắp xếp, bọn họ đã để ông ta tới nhà một lần, nhìn xem dáng dấp của cô so với mấy năm trước có thay đổi hay không.

Không nghĩ tới khi ông ta vừa thấy được cô, liền cao hứng nói muốn kết hôn với cô, làm cho cô hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, càng khiến người ta không nghĩ tới chính là, bây giờ ông ta vẫn chưa hết hi vọng, liên hợp với chị gái của cô, muốn gây rối đối với cô.

Nhìn chị gái đầu cũng không quay lại, vô tình rời đi, cô biết là chị sẽ không cứu cô đâu, điều này khiến cho cô buồn đến mức viền mắt ửng hồng, nhưng cô không hề từ bỏ giãy dụa, muốn rời khỏi cái ôm buồn nôn của người đàn ông này.

“Triệu Vinh Hoa, nếu ông dám động vào tôi, A Uy sẽ không bỏ qua cho ông đâu, nhất định khiến ông trở nên rất khó coi đấy.”

“Ha ha...” Triệu Vinh Hoa cười đắc ý, đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, liền ôm chặt cô hơn: “Nếu như cậu ta muốn tôi trở nên khó coi, thì hắn cũng phải tìm được tôi đã! Với cả, tôi yêu thích em như vậy, sau khi tôi khiến cho em nếm trải những lợi ích của tôi xong, đảm bảo em sẽ quên cậu ta thôi.”

Chờ sau khi ông nếm thử tư vị của cô xong, cứ coi như Cảnh Quân Uy biết được mọi chuyện thì có làm sao? Cái nón xanh lớn này, cậu ta phải đội! Ai bảo cậu ta dám cướp vợ của Triệu Vinh Hoa ông? Ông sẽ khiến cho Cảnh Quân Uy biết sự lợi hại của ông.

“Đến đây, đừng ngại, để tôi yêu thương em thật tốt, đảm bảo sẽ khiến em vui đến quên cả trời đất, được không?” Ông ta duỗi một cái tay dâm loạn ra, xoa xoa đường cong trên cơ thể của cô, miệng thì để sát vào gáy trắng nõn non mềm của cô, không ngừng hôn.

Cảm giác buồn nôn dâng lên, giãy dụa lại không có hiệu quả gì, gần như Quan Hướng Tình đã tuyệt vọng, nước mắt từ bên trong viền mắt chảy xuống.

“Không được! Người đàn ông cặn bã này! Lão sắc quỷ! Không biết xấu hổ...” Cô sợ đến mức vừa khóc lại mắng, cũng không còn một tia lý trí, một lòng chỉ muốn trốn khỏi tình cảnh như Địa ngục này, nhưng lại phát hiện ông ta đang thô bạo cởi quần áo của cô, lập tức thét chói tai.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cảnh Quân Uy tức giận ngút trời xông tới, lại nhìn tới tình huống của cô, mắt như muốn phun ra ánh lửa giết người.

Cô quay đầu nhìn lại, còn đang nghĩ chính mình đang nằm mộng, mãi đến khi thân hình cao lớn của anh đi đến gần, cô mới nhẹ giọng kêu to: “Chồng...”

Cảnh Quân Uy không nói hai lời, nhanh chóng đánh Triệu Vinh Hoa mấy cái, liền không nhìn hắn nữa, đưa tay kéo cô vào trong trong ngực của chính mình.

“Tình nhi, không sao rồi, có anh ở đây.” Anh vỗ nhẹ lưng của cô, động viên tâm tình của cô, thân thể cao to đầy căng thẳng chất chứa tinh lực vô cùng, tựa như muốn đánh chết người đàn ông vừa bắt nạt cô.

“Ô...A Uy...” Nằm ở trong khuôn ngực vừa quen thuộc lại an toàn, cô không thể tin được chính mình có thể được giải cứu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, không nhịn được mà khóc lớn: “Không phải em đang nằm mơ chứ?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi, đã không sao rồi. May là anh để hai người vệ sĩ đi theo em, bọn họ vừa nhìn thấy em và chị gái ở trong quán cà phê xong thì đúng lúc anh lại muốn tìm em, nhưng mà không gọi điện cho em được, anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho bọn họ, bọn họ nói cho anh nghe tình huống của em, anh mơ hồ cảm thấy không đúng, vì thế nên mới tới đây, không ngờ rằng lại nhìn thấy em rơi fđi, nhưng lại không thấy em...” Lòng của anh vẫn còn sợ hãi, lập tức lạnh lùng nhìn về phía Quan Hướng Phượng đang bị hai tên vệ sĩ áp giả vào trong phòng.

“Chị gái...” Quan Hướng Tình cũng nhìn về phía Quan Hướng Phượng, vẻ mặt khổ sở, tâm tình hết sức phức tạp: “Tại sao chị lại đối xử với em như vậy chứ? Em không hiểu...”

Quan Hướng Phượng căm hận trừng mắt nhìn bọn họ, trên cổ có một vòng sưng đỏ.

“Cô không hiểu? Ha! Đương nhiên là cô không hiểu, bởi vì cô dùng gương mặt ngây thơ này khiến cho anh trai vì cô mà phản kháng lại cha mẹ của mình, hợp tác cùng người đàn ông này, hạnh phúc của cô là quan trọng hơn tất cả...Tôi không cam lòng! Tôi ghen tị với cô! Tại sao cô lại có được hạnh phúc chứ!”

“Là vì lý do này sao? Nhưng mà chúng ta là chị em cơ mà! Chị...” Quan Hướng Tình không dám tin nói.



Quan Hướng Phượng cảm thấy vẻ mặt của cô rất chói mắt: “Đúng, chúng ta là chị em, vậy thì tại sao chỉ có mình tôi phỉa chịu những việc như thế này? Không phải chúng ta nên có nạn cùng chịu sao? Nếu tôi cưới một người mà tôi không yêu, thì cô cũng có thể lấy Triệu Vinh Hoa, sống cuộc hôn nhân giống như tôi, đó chính là vận mệnh của con gái Quan gia, vì cái gì mà cô có thể ngoại lệ chứ?”

Nhìn chị gái cố chấp đến nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt cùng tư tưởng vặn vẹo như vậy, tâm Quan Hướng Tình đau xót, cho dù nỗi khiếp sợ vẫn còn, run rẩy ở trong lồng ngực của chồng, nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng như cũ để khuyên bảo: “Chị, em biết chị phải chiu khổ nhiều rồi, nhưng không phải là do em tạo nên, lúc đó em không có năng lực, bây giờ có sự giúp đỡ của em và anh trai, chị chỉ cần nói với chúng em, chúng em nhất định sẽ giúp chị thoát khỏi hôn ước này mà.”

“Hừ! Nói rất êm tai, tôi không may mắn như vậy, có thể động vào một người đàn ông có quyền thế, có thể khiến cho cha mẹ đồng ý giống như cô, hơn nữa anh trai lại chỉ giúp cô, làm sao mà anh ta có thể giúp tôi được chứ?”

“Hướng Phượng, làm sao em biết anh sẽ không giúp em chứ? Trước đó anh có hỏi em, em muốn anh không nên xen vào chuyện của người khác, không cho phép anh hỏi về chuyện của em, bây giờ lại nói anh không giúp em, chẳng phải là quá buồn cười hay sao?” Âm thanh của Quan Triều Dương vang lên ở chỗ cửa phòng.

Mọi người quay đầu, nhìn về phía anh ta.

Mặt anh ta vừa đau xót lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Quan Hướng Phượng.

“Anh...Sao anh lại đến đây?”

“Là Cảnh Quân Uy gọi cho anh, cậu ấy phát hiện chuyện này có sự tham gia của em, nên nhanh chóng phái người gọi điện thoại cho anh, muốn anh đến đây một chuyến, nếu không phải là như thế, thì làm sao mà anh biết em lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy được?”

Trước đó vợ anh có nói Hướng Phượng có chút lạ, anh đang tìm thời gian tâm sự cùng cô, không nghĩ tới cô lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là anh có chút hối hận, nên nói chuyện với cô sớm hơn một chút chứ.

Anh đi lên từ từ, đi tới trước mặt cô, nghiêm túc mở miệng: “Hướng Phượng, lúc trước để em bị đau khổ, anh trai chỉ có thể nói một câu xin lỗi với em, khi đó anh đang chuẩn bị từ nước Mỹ trở về, như thế nào cũng không nghĩ tới cha mẹ sẽ nhẫn tâm như vậy, coi hạnh phúc cả đời của em như là con bài để đánh bạc vậy.”

“Vậy thì sao chứ? Một câu xin lỗi, có thể bù đắp những thương tổn mà em đã phải chịu hay sao?”Quan Triều Dương ra hiệu cho hai vệ sĩ thả cô ra, bọn họ nhìn về phía Cảnh Quân Uy, nhìn thấy anh gật đầu đồng ý, lúc này bọn họ mới đứng sang một bên, Quan Triều Dương đưa tay ôm lấy vai của Quan Hướng Phượng, cô muốn giãy dụa, nhưng đánh không lại anh trai.

“Quan Triều Dương, anh buông em ra, sự tình đã thành chắc chắn, hiện tại mới đến giả bộ làm người tốt, thì làm được cái gì cơ chứ? Lúc trước bọn họ đặt bẫy em, đưa em lên giường của cái người đàn ông đồng tính luyến ái kia, để hai chúng ta gạo nấu thành cơm, em không thể nào không khuất phục được, sự hài hòa bây giờ, cũng là bởi vì cậu ta muốn có được quyền thừa kế, cho dù anh muốn can dự vào, cậu ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”

“Hướng Phượng, em nên nói cho anh sớm một chút, bởi vì anh đã không phải là Quan Triều Dương mới về nước, quyền lực gì cũng không có, hiện tại anh đã là tổng giám đốc có nắm thực quyền của Quan thị, chức chủ tịch của cha chỉ là hữu danh vô thực, đã sớm bị anh lấy hết rồi.”

Quan Hướng Phượng cùng Quan Hướng Tình đồng thời nhìn về phía anh, đáy mắt của anh lóe lên, khẽ gật đầu.

“Không sai, tất cả đều là sự thực. Trước đây anh ẩn nhẫn, chính là vì thời khắc này. Vốn là anh còn cần hai năm nữa, nhưng Cảnh Quân Uy đã giúp anh nắm giữ quyền lực, đủ mà đối kháng với cha.” Giọng nói Quan Triều Dương vẫn lạnh nhạt như vậy, ẩn hàm một tia oán giận, trào phúng nâng khóe miệng, khẽ vuốt gò má của Quan Hướng Phượng.

“Hướng Phượng, hiện tại anh trai đã có năng lực để bảo vệ em, em có nguyện ý để anh trai bảo vệ em, ra nước ngoài giải sầu được không?”

“Anh trai, anh...Tại sao...” Gương mặt Quan Hướng Phượng mờ mịt.

“Rất đơn giản, bởi vì chúng ta là anh em ruột, sự việc của em năm đó, anh không thể giúp được, hiện tại nếu có thể ngăn cản bi kịch năm đó của em tái diễn trên người Hướng Tình, anh sẽ cố hết sức có thể...Hướng Phượng, em thật sự làm cho anh phải thất vọng rồi.” Anh lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình thất vọng: “Anh nghĩ rằng chuyện đau lòng đó, sẽ khiến em rõ ràng hơn, chuyện như vậy không nên xảy ra ở trên người Hướng Tình. Khi đó em ấy vẫn còn đi học, em muốn em ấy giúp em kiểu gì? Lúc đó em ấy hữu tâm vô lực, bị cha mẹ giam lỏng ở trong phòng, không được ra ngoài giúp em, rồi lại khổ sở cầu xin ba mẹ, tâm tình như vậy, em không cảm động chút nào hay sao? Vậy mà em còn muốn mang những chuyện mà mình đã trải qua lên trên người em gái của mình, thậm chí còn tự tay đưa em ấy vào đưa vào địa ngục, em không xứng làm em gái của anh.”

Anh giơ tay lên, tát cho cô một cái, tiếng vang lanh lảnh khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh.

“Anh trai, quên đi, em không có chuyện gì, đừng như vậy, em nghĩ chị ấy cũng không dễ chịu, nên mới là ra chuyện như vậy.” Quan Hướng Tình lên tiếng khuyên can.



“Chính vì như vậy nên anh mới đánh nó.” Quan Triều Dương bình tĩnh nhìn Quan Hướng Phượng: “Một tát này, anh trai này dạy em, hi vọng e có thể tỉnh lại, nếu em đồng ý nhận sai, anh còn có thể nhận cô em gái là em này, bằng không...”

“Anh... Xin lỗi...” Quan Hướng Phượng khóc rống, nhào vào trong ngực của anh.

Quan Triều Dương nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, chăm chú ôm cô: “Đứa ngốc! Người mà em nên xin lỗi là Hướng Tình, em không nên làm ra chuyện như thế này với em ấy.”

Quan Hướng Phượng ngẩng đầu lên: “Anh, nếu như em xin lỗi Hướng Tình, trả lại tiền cho Triệu Vinh Hoa, anh còn nguyện ý giúp em huỷ bỏ cuộc hôn nhân này đi, cũng đưa em ra nước ngoài không?”

“Đương nhiên đồng ý, anh nghĩ em đòi tiền của ông ta, cũng là vì muốn chạy ra nước ngoài, đúng không?”

“Đúng, em nghĩ chỉ có em một người, thiện ý của Hướng Tình, em lại nghĩ là do nó quá hạnh phúc nên muốn khoe với em, em không nên làm như vậy...” Quan Hướng Phượng rời khỏi cái ôm của anh trai, đi đến cỗ Quan Hướng Tình đang nằm trong lòng Cảnh Quân Uy, tràn ngập hối hận nói: “Hướng Tình, xin lỗi, chị không nên làm thế với em, xin em tha thứ cho chị, có được hay không?”

“Chị, em tha thứ cho chị.” Nước mắt lần thứ hai trào mi, chỉ là lần này là bởi vì cao hứng, Quan Hướng Tình kích động tiến lên, ôm chặt lấy Quan Hướng Phượng: “Chị, em hi vòng chị có thể hạnh phúc, bởi vì chị đáng giá có được, từ nhỏ chị đã rất ưu tú, em rất quý chị, càng hi vọng có thể gần gũi cung chị, hiện tại em chúc phúc cho chị.”

“Hướng Tình, xin lỗi...Chị có lỗi với em...” Nghe được lời nói chân thành chúc phúc như vậy, Quan Hướng Phượng phát hiện ra mình thật khốn nạn, làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, hối hận đến khóc ròng ròng.

“Chị, đừng khóc, em thấy bộ dáng hiện tại của chị, thật không đẹp tý nào, hơn nữa em cũng không có sao. Chị xem, không phải em đang khỏe mạnh đứng trước mặt chị hay sao?”

Quan Hướng Phượng nhìn dáng dấp giả vờ kiên cường nhưng toàn thân run rẩy của cô, khóc đến càng thương tâm.

“Hướng Tình, em đánh chị đi, chị mới có thể dế chịu hơn, đều là chị không tốt...Ô...”

“Được rồi, chị, đừng khóc. Nếu như chị lo lắng anh trai không giải quyết chuyện hôn ước cho chị được, còn cáo A Uy mà! Em tin là anh ấy cũng sẽ đồng ý giúp chị thôi. Có đúng hay không? Chồng.” Quan Hướng Tình tràn ngập hi vọng nhìn người đang ngồi bên canh cô.

Anh đưa tay ra, kéo cô vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ tôi, nếu là có chuyện gì cần hỗ trợ, thì tôi sẽ giúp, nhưng cũng chỉ có lần này, lòng dạ của tôi cũng không có lớn như Tình nhi đâu.”

“A Uy, đừng như vậy mà!”

“Đây là sự thực, tuy rằng hiện tại em không có chuyện gì, nhưng mà cũng bị dọa cho dọa cho phát sợ, không phải vậy thì tại sao đến giờ còn run? Món nợ này, anh vẫn treo ở trên đầu cô ta, chờ sau khi quan sát, xác định cô ta thật sự hối cải, anh mới chịu tha thứ cho cô ta.”

Biết anh nói như thế đều là vì Hướng Tình, nên ba huynh muội Quan gia đều không có mở miệng nói thêm cái gì.

Quan Triều Dương nhìn Cảnh Quân Uy: “Nơi này để cho tôi lo đi, tôi có một số chuyện cần nói rõ với Triệu Vinh Hoa, cậu đưa Hướng Tình về trước đi!”

“Tôi cũng còn một chút chuyện nhỏ với tên khốn kia, chỉ là, anh cứ nói chuyện với ông ta trước đi, những việc nhỏ giữa tôi và ông ta, không cần tôi phải mở miệng, chỉ cần đánh vào tài chính là được rồi.” Cảnh Quân Uy hung tợn nói, sau đó nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Triệu Vinh Hoa, thoả mãn gật đầu, lại nhìn về phía Quan Triều Dương: “Tôi với Tình nhi đi trước.”

Anh ôm Quan Hướng Tình đi ra khỏi quán cơm, còn việc Quan Triều Dương muốn đối phó với tên khốn kia ra sao, đó là chuyện không liên quan tới anh.

Hiện tại chuyện gấp gáp nhất là động viên tâm tình đang kinh sợ của vợ yêu, cũng như ân ủi thân thể mềm mại đang đang phát run của cô, anh không thể chờ đợi được nữa mà đưa cô ra khỏi cái chỗ thị phi này, muốn trở về căn nhà ấm áp của bọn họ sớm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook