Cầu Con

Chương 12

Đoàn Tử 720

03/07/2020

Hôm sau, 216 tỉnh dậy lúc 7 giờ sáng, nước mắt tối qua vẫn còn đọng lại ở khóe mi, giờ đã khô lại, dính vào da như là tờ giấy bị vò nhăn nheo.

Ý thức của 216 quay về, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – hôm qua tiên sinh vẫn chưa thực sự làm tình với em, em vẫn chưa mang thai được.

“Ừm… Được rồi.” Nghe thấy tiếng nói chuyện, 216 mới nhận ra trong phòng còn một người nữa. Hạ Vân Sơn đưa lưng về phía em, một tay chống trên giường, thân thể cao to hơi nghiêng ra đằng sau, giọng nói giống như lúc gọi điện thoại về cho em, nồng đậm vẻ lười nhác nhàm chán.

216 sợ đến mức bật dậy, nhưng còn chưa kịp ngồi lên, vòng eo đau nhức đã làm em xụi lơ xuống, ngã lại trên giường.

Hạ Vân Sơn nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn.

Hắn vừa tắm xong, mặc chiếc áo ngủ màu xám, mùi rượu trên người đã không còn.

Quanh thân tản ra tin tức tố mùi nhựa thông không thèm che giấu, khiến cả người hắn như đang đứng giữa rừng thông trong đêm trăng, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá thông đang khuếch tán thứ hương thơm cay nồng.

Hắn ngồi ở mép giường, từ trên cao liếc xuống 216, “Em tỉnh rồi.”

Hắn vừa dựa vào gần, cho dù 216 đang đeo vòng cổ ức chế vẫn cảm nhận rõ mồn một luồng tin tức tố mang đậm tính xâm lược kia, hô hấp em trở nên gấp gáp, eo mỏi chân run.

Hạ Vân Sơn làm như không biết, chỉ hỏi: “Em có gì muốn nói sao?”

216 rủ xuống làn mi dài, môi dưới mềm mại bị hàm răng trắng tuyết cắn chặt, như là đang hối hận: “Em xin lỗi, tiên sinh.”

216 ngoan đến mức ngoài dự liệu của Hạ Vân Sơn, điều này khiến hắn cực kì thỏa mãn, tiết kiệm được biết bao công sức giải thích dỗ dành.

Omega này quá biết điều, Hạ Vân Sơn càng thêm vững tin, giữ em ở bên người chơi đùa là một ý kiến không tệ chút nào.

Giọng điệu Hạ Vân Sơn dịu dàng, đưa tay xoa xoa cái đầu rối như tơ vò vì vừa thức giấc của 216, ngón tay thon dài mạnh mẽ có chút lưu luyến đan vào mái tóc đen nhánh của 216, nhẹ nhàng vuốt ve. Mái tóc 216 như nối liền với trái tim, làm tim em lúc này cũng đập rộn ràng như đàn chim sẻ đang hót líu lo ngoài vườn.

“Đau không?”

Đương nhiên, 216 đau lắm, nhưng em không nhân cơ hội này mà làm nũng, chỉ lắc lắc đầu.

“Cũng tại hôm qua tôi uống nhiều rượu quá.”

216 biết chứ, nếu tiên sinh không uống rượu, hắn sẽ không chạm vào mình. Tiên sinh vẫn luôn ghét bỏ bộ ngực lép kẹp của em, thế nên không hứng thú với em lắm. 216 nghĩ, mình đúng là tên tiểu nhân cháy nhà đi hôi của, nhưng mà bánh răng chính nghĩa ở nơi nào nó đã bí mật chuyển động, ngăn không cho em trộm được tinh dịch của tiên sinh.

Em càng lúc càng thấy hổ thẹn, lại nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”

Hạ Vân Sơn nhìn dáng vẻ rưng rưng ngoan ngoãn của 216, cảm thấy em thật là xinh đẹp, lại quá mức nhu nhược, như là tờ giấy trắng tinh mặc cho kẻ khác có thể tùy tiện vẽ bậy lên, như là mảnh đất trống sau mùa đông có thể gieo lên đó bất cứ loại hạt giống nào.

Hạ Vân Sơn lại nhớ tới kết quả điều tra trong di động hắn – em sinh ra trong thời kì chiến hỏa liên miên, lên năm tuổi thì cha mẹ đều qua đời, bị đưa vào viện giáo dưỡng, tất cả các môn đều đạt điểm A, sau một kì sát hạch kiểm tra thân thể cực kì khắc nghiệt đã đạt được vị trí đứng đầu, một tuần sau ngày sinh nhật 18 tuổi, mang theo một vali nho nhỏ cùng một món đồ chơi bị đưa đến dinh thự của hắn.

Hạ Vân Sơn chợt nghĩ, năm 216 năm tuổi, hắn đã mười lăm, năm ấy bởi vì tình hình chiến trận nơi tiền tuyến quá khốc liệt, rất nhiều alpha thành niên đã chết hoặc bị thương, hắn bị ép ra trận sớm, trở thành lính lái máy bay chiến đấu. Khi hắn đang điều khiển chiếc máy bay màu xanh lục mà đám trẻ con vẫn coi là con chim sắt khổng lồ để trinh sát trên chiến trường, có phải ở một góc nho nhỏ nào đó dưới mặt đất, có đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn hắn, dùng đôi mắt màu trà đẹp đẽ kia?

Hạ Vân Sơn lại vò vò mái đầu 216, thấp giọng nói: “Tối nay đến thư phòng tôi.”

216 ngẩng đầu lên nhìn tiên sinh, trong lòng như có tảng đá rơi vào.

Hắn muốn trừng phạt em sao?

10 giờ tối, người hầu trong nhà và quản gia đã trở về nghỉ ngơi ở dãy phòng nhỏ sau biệt thự, cả tòa nhà chính chỉ còn 216 và Hạ Vân Sơn.

Trong thư phòng mở một chiếc đèn chùm thủy tinh, ánh sáng vỡ vụn rơi vào omega đẹp đẽ đang ngồi quỳ trên thảm trải sàn.

Hạ Vân Sơn híp mắt, giữa không gian yên tĩnh nghe được tiếng ong ong phát ra từ nơi nào đó.

Hạ Vân Sơn liếm răng, đôi mắt đỏ rực, nhưng giọng nói lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng dụ dỗ 216: “Đang giấu thứ gì? Hả?”

216 khó khăn mà duy trì tư thế ngồi quỳ, cây gậy rung đang xỏ xuyên trái phải trong huyệt non của em, thô bạo mà mở rộng từng tấc thịt, tạo ra nếp uốn trơn trượt mềm mại.

Giọng nói của em trở nên run rẩy ám muội: “Tiên sinh… Em giấu… giấu món đồ chơi ạ.”

Hạ Vân Sơn ngồi xuống, đối mặt với em, trong con ngươi đen kịt ánh lên ý cười như có như không: “Muốn tiên sinh tìm nó sao?”

216 ngạc nhiên nhìn hắn, rồi xấu hổ gật đầu.



Hạ Vân Sơn ôm lấy eo em, đặt em ngồi trong lồng ngực mình, 216 thơm tho mềm nhũn, thân hình lại nhỏ nhắn bé xinh, cực kì thích hợp để ôm trên đùi thưởng thức.

Hắn thấp giọng thì thầm vào tai em: “Vậy tiên sinh bắt đầu tìm đây.” Nói rồi tay hắn chậm rãi luồn vào trong quần ngủ của 216.

Mẹ nó, lại không mặc quần lót.

Trong lòng Hạ Vân Sơn vừa giận vừa yêu, trên tay càng dùng lực mà nhào nặn cặp mông trắng như tuyết nọ, sờ một cái, đã nhận ra trên mông vẫn còn lưu lại vết xước do chiếc nhẫn cọ vào đêm qua, đáng thương cực kì.

Đau như thế, mà vẫn ngoan ngoãn cho hắn đùa nghịch? Hạ Vân Sơn thấy lòng mình mềm đi đôi chút.

Đúng là đứa trẻ ngoan.

216 quay đầu sang chỗ khác, ngọt ngào mà thở dốc, âm cuối mềm như bông hơi giương lên, như là mang theo móc câu, câu lên những suy nghĩ tà ác trong đầu Hạ Vân Sơn, “A~ Tiên… tiên sinh! A…”

Cây gậy rung kia chui vào càng sâu.

Đuôi mắt đỏ hoe của 216 đã vương vài giọt nước mắt, như là mưa rơi trên đóa hải đường, run run rẩy rẩy: “Hức hức… Tiên sinh…”

Nếu là hôm khác, Hạ Vân Sơn hoàn toàn không ngại dùng cây gậy rung màu đỏ tím này chơi 216 đến khi em ướt dầm dề phải xin tha. Nhưng hôm nay, hắn có một ý tưởng khác.

Hôm nay, hắn muốn làm tình với em.

Hắn muốn cắm vào lỗ nhỏ đỏ tươi non mềm kia, cắm đến khi 216 phát khóc, cắm đến khi dương v*t nho nhỏ của 216 không thể bắn thêm chút tinh dịch nào, đến khi 216 rời đi hắn thì không thể sống nổi.

Hạ Vân Sơn cười nhạt một tiếng, từng chút từng chút một rút cây gậy rung ra, vứt trên thảm

Chiếc gậy đỏ tím vẫn còn ong ong quằn quại, quy đầu mềm mại mà to lớn ngọ nguậy điên cuồng, như là con cá giãy dụa khi rời khỏi mặt nước.

216 kịch liệt thở hổn hển, cúi đầu xuống, dưới chiếc quần ngủ đã bị cởi một nửa lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, dính đầy d*m thủy ướt nhẹp. Bàn tay tiên sinh vuốt ve đùi em, làm 216 rên rỉ không ngừng, mu bàn chân căng thành đường thẳng đẹp đẽ, như là bị chơi đùa đến không chịu nổi.

Hạ Vân Sơn nhíu nhíu mày, bàn tay dính đầy d*m thủy xoa nắn cặp mông 216, bóp một cái thật mạnh để trừng phạt em: “Còn chưa bị cắm, sao đã rên dâm vậy hả?”

Lỗ tai 216 đỏ chót, nhỏ giọng khóc lóc: “Không phải mà…”

“Không nghe lời sao?”

“Nghe lời… A… Ha… Em, em nghe lời mà…” 216 cảm thấy hai cánh mông bị bóp vừa đau vừa tê, nóng cháy như bị một ngọn lửa thiêu rụi, thế mà giữa khe mông lại ướt đẫm, d*m thủy ngập ngụa bên trong, trơn tuồn tuột mà chảy xuống ngón tay thô ráp của Hạ Vân Sơn.

Hạ Vân Sơn hóa thú, ôm em lên, sải bước đến ghế sô pha rồi ném xuống. 216 thất vọng trong lòng, cho rằng tiên sinh sẽ bỏ đi, nhưng ngay lúc đó Hạ Vân Sơn lại đè lên, lột sạch chiếc quần pyjamas của em, làm nó lỏng lẻo mà treo trên mắt cá chân trắng nõn 216, muốn rơi cũng không rơi được.

216 sững sờ: “Tiên sinh… ngài… muốn làm tình với em sao?”

Hạ Vân Sơn lập tức cười ra tiếng: “Không làm em thì làm ai? Là ai ngoan ngoãn cong lên cái mông cho tôi làm, hả?”

216 hoảng sợ, nhìn gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của tiên sinh giờ lại mang nụ cười thoải mái, chỉ biết ngốc nghếch nói: “Em, em ngoan ngoãn.”

Hạ Vân Sơn nhào tới, một tay xoa xoa mông 216, một tay cởi dây lưng, vứt trên thảm trải sàn phát ra tiếng kêu leng keng. 216 ngoan ngoãn mà nửa ngồi dậy, mái tóc mềm mại cọ cọ vào hõm cổ tiên sinh, như bé ngoan đang làm nũng, trên tay cũng ngoan ngoãn không ai bằng, tự mình cởi quần lót của tiên sinh, xoa xoa dương v*t đang bị quần lót ép chặt như là sắp sửa nổ tung của ai đó.

Tay 216 vừa trắng vừa mềm, chu đáo tỉ mỉ mà chăm sóc cho dương v*t thô to kia, gân mạch đỏ tím giật giật trên thân cán, cực kì đáng sợ. Hạ Vân Sơn thỏa mãn thở ra một tiếng, rồi nắm lấy gáy 216, ép em xuống hạ bộ của mình.

216 phản ứng rất nhanh, há miệng ngậm vào quy đầu khổng lồ đỏ tía như trái mận, chụt chụt mà liếm láp, sau đó dần dần nuốt vào, lúc nhanh lúc chậm mà liếm mút. Hai tay em không quên vuốt ve hai trái trứng nặng trịch bên dưới.

Hạ Vân Sơn thoải mái mà thở dài, sờ sờ đầu nhỏ đang chôn dưới háng mình, gạt ra tóc mái ướt sũng của em, dịu dàng vuốt ve gò má vì đang khẩu giao cho hắn mà hóp lại đến đáng thương, rồi bỗng nhiên, hắn đỉnh một cái cực kì mạnh bạo, làm đôi mắt 216 đỏ hoe, nước mắt lấp lánh.

Hạ Vân Sơn sờ sờ mặt em: “Dáng vẻ này của em thật xinh đẹp.”

Nói rồi, nhẹ nhàng nhéo cổ 216 một cái, làm em lập tức mở ra cuống họng nhỏ hẹp.

Nước mắt 216 cứ thế tuôn rơi, nhưng thịt mềm mẫn cảm nơi yết hầu lại tự động phối hợp mà hút vào dương v*t của tiên sinh, đỉnh dương v*t tràn ra chất lỏng, chảy thẳng vào thực quản của em, vừa tanh vừa mặn.

Hạ Vân Sơn bất chợt rút ra dương v*t đã bị 216 liếm ướt nhẹp, chuyển sang chọc vào vào bắp đùi trắng ngần, thấp giọng ra lệnh: “Tự mình cởi quần áo ra.”

Mắt 216 đỏ rực, ngón tay nắm vạt áo lông, kéo lên trên rồi ném trên thảm, nhưng em lại đưa tay che trước ngực mình, làm cho Hạ Vân Sơn cụt hứng, hắn đẩy em ngã trên ghế sô pha, tách ra cặp chân dài nõn nà, đánh dương v*t ướt dầm dề ngay trước lỗ nhỏ đỏ bừng của 216, kêu póc một tiếng: “Buông tay ra, không được che.”

216 mềm mại xin tha: “Tiên sinh, em vẫn chưa làm ngực to ra được.” Em vẫn còn nhớ, tiên sinh nói hắn thích ngực bự, nhưng mà cặp nhũ thịt dưới tay em rõ ràng là không đủ đầy đặn, chúng nó chỉ có thể coi là mềm mại đáng yêu, nhưng chưa đủ lớn.

Hạ Vân Sơn cười cười, ngày hôm nay hắn đã vì 216 mà nở nụ cười rất nhiều lần: “Đồ ngốc. Tiên sinh giúp em làm nó to lên, ngoan, bỏ tay ra.”



216 chần chừ, lập tức bị Hạ Vân Sơn kéo hai tay áp lên đỉnh đầu, cúi đầu xuống ngậm hai đóa tường vi trước ngực, khoang miệng hắn ấm nóng kích thích khiến cho ngực 216 phập phồng kịch liệt, lại như đang chủ động ưỡn đầu v* đưa đến bên miệng tiên sinh.

216 cúi xuống nhìn mái tóc đen nhánh đang vùi vào ngực mình, trong lòng vừa mềm vừa chua, em vòng chân lên eo tiên sinh, điều chỉnh tư thế để tiên sinh hút được tận hứng.

đầu v* mềm mại mẫn cảm bị chà xát giữa hàm răng sắc nhọn, bị kéo ra, bị dày vò đến là tàn nhẫn, đến khi 216 nhỏ giọng khóc lên, lúc này Hạ Vân Sơn mới thỏa mãn, môi hắn ngậm lấy đầu v* đang dựng thẳng lên vì đau đớn, cắn một cái thật mạnh, tiếp tục mút mát đến mức phát ra tiếng, như là em bé đang bú sữa mẹ.

Nhưng ở đâu lại có em bé to xác thế này, thậm chí còn có cả dương v*t nóng bỏng đứng thẳng cứ liên tục chà xát bắt đùi trắng nõn và miệng huyệt ướt nhẹp của em.

Hạ Vân Sơn đột nhiên kéo chiếc vòng cổ màu đen trên cổ 216 xuống, tin tức tố hương sữa phô mai ngọt ngào ngon miệng của omega lập tức tràn ra, mùi sữa lan ra từng ngóc ngách trong căn phòng, mê đắm quyến rũ.

Hạ Vân Sơn lại tiếp tục cúi đầu mút sữa, mút được hai cái, lại nhả ra đầu v* sũng nước, cau mày hỏi 216 đang hồng mặt mà lắc mông: “Em có ngửi thấy mùi gì không?”

216 ngượng ngùng lắc đầu.

“Là mùi sữa.”

216 mở to đôi mắt mắt màu trà, đỏ mặt nói: “Không có, tiên sinh, em không có sữa.” Nói rồi, lại ưỡn ngực đem hai vú ướt át của mình đến bên chóp mũi Hạ Vân Sơn, chóp mũi cao thẳng trực tiếp đâm vào núm vú, hô hấp nóng rực phả vào làm cặp vú đỏ lên, như là hai chiếc màn thầu màu hồng đào mới được hấp chín.

“Tiên sinh, ngài làm em đi được không? Bắn cho em, em mang thai sẽ có sữa, lúc đó em cho tiên sinh uống.”

Hạ Vân Sơn đỏ mắt lấy tay đánh vào cặp vú hồng hồng của em, đầu nhũ đáng thương run lên: “Đồ dâm đãng, mở lỗ nhỏ ra, tôi đến chịch em.”

Tim 216 đập thình thịch, mở chân càng lớn, đùi gác trên thành ghế sô pha, mắt cá chân cong xuống, nâng cao mông, đỏ mặt tách cặp mông đầy đặn của mình, lộ ra miệng huyệt hồng thắm chưa từng được người ghé thăm, giờ còn đang tuôn ra d*m thủy giàn giụa.

Hạ Vân Sơn nhìn lỗ nhỏ đỏ tươi xinh đẹp kia, ngón tay trắng như tuyết của 216 nhẹ nhàng cắm vào trong, mở nó ra, vách thịt hồng nhạt khẽ lộ diện, thịt mềm bên trong đang điên cuồng ngọ nguậy, như thể đang gọi mời.

216 mềm nhũn làm nũng: “Tiên sinh, vào được rồi đó.”

Hạ Vân Sơn thấp giọng mắng, “Bé dâm đãng, tiểu điệu tinh” ( nghĩa là bé con thích làm nũng). Nói xong, thắt lưng dựng thẳng, cắm vào.

Miệng huyệt của omega bị xe ra đầy bạo lực, banh thành một lớp màng mỏng bọc lấy dương v*t sưng đỏ dọa người của Hạ Vân Sơn cực kì chặt chẽ, thịt huyệt bên trong vì đã được báo trước sẽ có vật lạ xâm phạm, trở nên cực kì mềm ướt dính người, tham lam hút vào dương v*t thô to, cổ họng 216 phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, vươn tay muốn ôm Hạ Vân Sơn, lại bị hắn gạt ra: “Không được ôm, cứ như vậy mà làm.”

216 tủi thân nhìn tiên sinh, đột nhiên, huyệt non căng chặt bị mở rộng, quy đầu khổng lồ cắm vào thật sâu, áp đến thịt mềm bên trong cũng thành hình tròn, 216 nức nở một tiếng, d*m thủy tuôn ra như suối, giàn giụa tưới lên quy đầu.

Hạ Vân Sơn nắm lấy eo nhỏ của 216, vừa nắm vừa mạnh mẽ thúc vào, khiến cho vách thịt run rẩy như đang hứng chịu từng đợt sóng thần, vú nhỏ giật giật, hồng đến đáng thương, Hạ Vân Sơn cúi đầu cắn chặt một bên vú, vừa hút ngực vừa cắm huyệt.

216 ngửa đầu thở hổn hển, miệng nhỏ hồng nộn hơi mở ra, thút thít khóc, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ cực kì.

“Tiên sinh… Tiên sinh… Nhẹ một chút, em đau quá…”

Hạ Vân Sơn cắm đến mức phát ra tiếng nhóp nhép, cặp mông trắng nõn bị ép tới mức thay đổi hình dạng, hai viên trứng không nhét vào được, chẳng thể làm gì khác ngoài ma sát điên cuồng trên mông 216 như đang uống rượu giải khát, dục vọng đến cửa mà không được thỏa mãn, chỉ có thể nhận lấy chất lỏng đang chảy ngập ngụa giữa kẽ mông nõn nà của em.

“Tiên sinh muốn em đau, em phải chịu đau.” Hạ Vân Sơn cắm đến không biết trời trăng gì, thịt huyệt của 216 lại quá ngoan ngoãn, chỉ biết mút lấy dương v*t đang làm loạn của hắn, tử cung bên trong hút hút một cái, giống hệt cái miệng nhỏ liên tục cắn mút lỗ nhỏ đang hơi mở ra trên đỉnh dương v*t, “Vả lại, là tiên sinh muốn làm em sao? Hả? Là ai muốn bị tôi cắm? Là ai quyến rũ tôi?”

216 bị làm đến mất đi lí trí, mơ mơ màng màng mà lên đỉnh lần đầu tiên, dương v*t nhỏ xinh đã ngẩng cao từ ban nay giờ phun ra dịch trắng như nhụy hoa phun mật, bắn hết lên vùng bụng như tuyết của chính mình, sau đó bị Hạ Vân Sơn bôi ra khắp nơi, dịch nhũ sáng lên lấp lánh đáng yêu.

“Là em… A~” dương v*t của tiên sinh thúc vào một chiều sâu khó mà tin nổi, thiếu chút nữa làm khoang sinh sản bị phá tan.

Đôi môi đỏ tươi của 216 dính nước miếng, như là bị làm đến ngây dại, em chỉ thấy mình đúng là đồ dâm đãng, là món đồ chơi cho Hạ Vân Sơn xuyên xỏ, là lỗ thịt của Hạ Vân Sơn, “Vâng ~ Là em không ngoan ~ Là em quyến rũ… quyến rũ tiên sinh! Em tự cởi quần áo…lại…lại còn cho tiên sinh bú sữa… lại…lại còn mở ra hai mông…”

Lúc này Hạ Vân Sơn mới hài lòng, càng siết chặt lấy omega ngọt mềm nhiều nước dưới thân, vừa dùng dương v*t tàn phá khoang sinh sản non nớt của em, vừa dùng lời nói nghiền nát chút lý trí vốn chẳng còn bao nhiêu của 216, “Là thỏ con quyến rũ tiên sinh nhà mình. Tiên sinh nhìn lỗ nhỏ đỏ như thế, dâm như thế, sao mà nhịn được bây giờ?”

216 đỏ mặt khóc rưng rức, bất chợt lại bị Hạ Vân Sơn nắm eo lật người lại, dương v*t vẫn chuyển động trong huyệt non mềm ướt, đột nhiên đảo một vòng, lập tức đâm vào hoa tâm mẫn cảm dâm đãng.

216 lại khóc lóc mà cao trào lần thứ hai.

Thịt huyệt chật chội dính người đang điên cuồng mấp máy, kịch liệt mút vào, như là hàng ngàn chiếc miệng nhỏ của 216 đang quấn quýt, liếm láp dương v*t Hạ Vân Sơn. Eo Hạ Vân Sơn tê rần, cuối cùng lại bắn tinh vào nơi sâu nhất trong huyệt non của 216 ngay lúc em cao trào.

Tinh dịch nóng bỏng đặc sệt như suối nước nóng phun vào từng đợt từng đợt trong khoang vách mẫn cảm, cháy bỏng đến nỗi 216 phải duỗi chân khóc nấc lên.

Hạ Vân Sơn thở hổn hển, rút ra dương v*t đã nửa mềm, tinh dịch trắng đục nhiều đến nỗi không chặn nổi, chảy ra từ miệng huyệt đỏ tươi đáng thương của 216, chảy dọc khe mông đẫy đà rơi xuống mặt nệm sô pha.

Hạ Vân Sơn nở nụ cười.

Đồng hồ trong phòng khách gõ 12 tiếng chuông, thời gian vẫn còn sớm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook