Chương 13
Đoàn Tử 720
03/07/2020
216 mê mê mang mang mà thở dốc, thân thể mềm mại nõn nà nằm nghiêng trên ghế sô pha, làn da như ngọc in đầy vết hôn thác loạn, vệt hồng lít nha lít nhin rải từ đùi đến tận eo và lồng ngực em. Mái tóc dài đen óng ướt đẫm mồ hôi, vài sợi dính trên gò má ửng hồng, quyến rũ không sao tả xiết.
Hạ Vân Sơn vốn nghĩ 216 là một bé thỏ con vừa đáng yêu vừa ngọt mềm, nhưng giờ hắn lại thấy em như là một tiên cá đã vượt đại dương để đến bên với đất liền, uống trọn bình độc dược ác ý của nhân gian, ngây thơ đổi đuôi cá tinh khiết của mình thành đôi chân dài trắng nõn, rồi lại vì quá vô tri mà bị một tên nhân loại dơ bẩn như hắn đè xuống ghế sô pha xuyên xỏ, chỉ biết ướt át mà phô bày sắc đẹp hiếm thấy của một người cá.
Hạ Vân Sơn duỗi tay nắm chặt mắt cá chân em, như thể nếu hắn làm vậy, tiên cá xinh đẹp sẽ không biến trở lại thành tiên cá được nữa, chỉ có thể là 216 đáng thương bất lực, kiều diễm thở dốc dưới thân hắn.
Hạ Vân Sơn vớt em ôm vào lồng ngực mình, thấp giọng dụ dỗ em: “Bé thỏ nhỏ tự mình ngồi lên nhún được không?”
Đuôi mắt 216 ửng hồng, miệng huyệt bủn rủn vẫn chưa khép lại được, tinh dịch trắng đục vẫn tí tách rơi xuống, em đã có chút không chịu nổi: “Tiên sinh, đủ rồi ạ, em có thể mang thai rồi.”
Nói rồi, liền thử khép lại chân để đóng lại miệng huyệt, ngăn không cho tinh dịch chảy ra. Em muốn giữ tinh dịch trong khoang sinh sản của mình.
Nhưng Hạ Vân Sơn vừa thấy em định khép chân lại, lập tức thô bạo mà mở ra, hai ngón tay móc vào trong lỗ nhỏ lầy lội run rẩy, dưới tiếng khóc của 216 tàn nhẫn mà moi lượng tinh dịch đầy ắp bên trong ra, rồi lại quơ quơ hai ngón tay dính đầy nước dâm và tinh dịch trước mặt 216, lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi lấy ra rồi. Bé thỏ con có thể mang thai được nữa không nhỉ?”
Đôi mắt 216 lập tức hồng lên, giống như một con thỏ thực sự, khóc sướt mướt muốn đẩy ngực Hạ Vân Sơn ra, lại bị hắn ôm sát, thấp giọng dỗ dành: “Bé ngoan, em ngồi lên rồi tự nhún, tiên sinh lại bắn cho em. Bé thỏ con không muốn mang thai sao?”
216 nghe vậy, lại khóc lóc nâng lên vòng eo mềm như bún, tách ra hai chân ngồi xổm trên cặp đùi rắn chắc của Hạ Vân Sơn, làn da non mịn bị ma sát đến đỏ ửng.
Em cúi đầu nhìn, lại tủi thân đến suýt thì khóc òa lên – quần tây của Hạ Vân Sơn được cởi đến đầu gối, áo sơ mi thì chỉnh tề, mà em thì đã bị lột sạch trơn, cả người hồng thắm, xinh đẹp cực kì.
216 hít hít cái mũi, hơi mang ý trả thù mà nắm chặt một chiếc cúc áo trên hàng khuy được cài ngay ngắn trên áo sơ mi của hắn, mượn lực mà chậm rãi nâng eo lên, đồ vật đang đặt giữa khe mông lập tức ngẩng đầu, thắp tắp mà đâm vào mông thịt trắng như tuyết của em.
Hạ Vân Sơn nở nụ cười, thẳng lưng đâm hai lần, khiến cho cặp mông vốn đã ướt đẫm trơn trượt nay càng dâm đãng.
216 hít sâu một hơi, hạ eo đưa đẩy trên dương v*t kia, miệng huyệt bị ma sát đến mức sưng tấy, nhưng lúc này nó đã đóng chặt vào rồi, em không sao nhét được dương v*t vào, không thể làm gì khác ngoài duỗi ra tay cầm lấy cây dương v*t, vuốt ve từ gốc đến đỉnh, rồi lại dùng hai ngón tay trắng nhỏ tách miệng huyệt ra, từ từ ngậm vào vật kia.
Hạ Vân Sơn cúi đầu nhìn, giữa cặp mông trắng ngần phấn nộn của 216 đang cắm cây dương v*t đỏ lừ dữ tợn của hắn, nước chảy ròng ròng, chân run rẩy, như là người cá đáng thương bị sống sờ sờ mà đóng đinh, nhất thời trở nên tàn bạo, vỗ vỗ mông 216 mấy lần, thúc giục em nhanh chóng cử động.
Nhưng eo 216 thực sự không còn chút sức lực nào, em mềm nhũn mà nhún hai cái, dương v*t thô to dễ như ăn cháo mà chọc vào hoa tâm khiến em tê dại, rồi yếu ớt dựa vào lồng ngực của tiên sinh, có vẻ khó xử mà cầu xin.
Hạ Vân Sơn cau mày, ôm chặt 216, đành phải tự mình chuyển động, đâm chọc dã man đến mức vang lên tiếng bạch bạch, âm thanh da thịt va vào nhau lớn đến dọa người.
Gương mặt 216 ửng hồng, ngoan ngoãn nằm trên ngực tiên sinh, chóp mũi cọ cọ áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi của hắn, được an ủi bởi cái ôm thậm chí không thể tính là ôm này, rồi bất ngờ dùng răng cắn lên cúc áo, cởi ra từ chiếc từng chiếc một.
Hạ Vân Sơn rũ mắt, nhìn thấy cái miệng nhỏ đỏ au đang cởi cúc áo của mình, đầu lưỡi phớt hồng lúc ẩn lúc hiện, dâm đãng chẳng khác nào yêu tinh, hắn chửi thầm trong lòng, làm càng ác liệt hơn, trứng đánh vào mông kêu bạch bạch vang vọng, chất lỏng giàn giụa, như trái đào được cắn trào nước ra ngoài.
216 bị làm đến tàn nhẫn, mơ hồ nói: “Tiên sinh…a… Tiên sinh thương em… A… a… Quá mạnh… sắp hỏng, hỏng rồi!”
Hạ Vân Sơn vừa làm vừa mắng: “Tiên sinh thương em thế nào còn chưa đủ sao, hả? Em muốn được làm, giờ tiên sinh làm em, còn chưa đủ thương em ư?”
216 cảm thấy lời này có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra sai ở chỗ nào, bởi vì về mặt logic mà nói thì đúng là chặt chẽ không chút sơ hở, thế là chỉ có thể ngây ngốc mà rên rỉ đầy sảng khoái. Em bị cắm cực kì ác độc, hệt như ngồi trên con thuyền giữa vùng biển đầy sóng dữ, nhưng dương v*t to lớn kia đã cố định em lại, em không sao trốn thoát, sóng tình cuồn cuộn làm em vừa sợ lại vừa yêu.
Cuối cùng, Hạ Vân Sơn cũng kết thúc, bắn ra tinh dịch nồng đặc, lúc này 216 đã hôn mê bất tỉnh, thế mà miệng nhỏ ẩm ướt trơn mềm phía dưới còn tấm tắc mút lấy dương v*t của tiên sinh.
216 bị ánh sáng mặt trời đánh thức.
Cả người em đau nhức ê ẩm không chịu nổi, nằm trên giường của tiên sinh, bị Hạ Vân Sơn ôm từ phía sau, kéo đùi ra cắm vào trong. Cơ bụng rắn chắc của Hạ Vân Sơn dán vào bờ lưng mềm mại của 216, cọ xát đến mức rát lên, 216 mềm nhũn gọi tiên sinh, kết quả lại bị va chạm mạnh hơn. Lực eo của tiên sinh mạnh khủng khiếp, như là đang đóng cọc, nhiều lần chuẩn xác mà đâm trúng hoa tâm mẫn cảm đã bị làm đến mức xốp mềm của em, chỉ một lát đã đưa 216 lên cao trào.
Tinh dịch trắng đục và d*m thủy trong suốt làm ướt khắp giường.
Ga trải giường lại bị làm bẩn.
216 có chút thất thần mà nghĩ, nếu người hầu giặt quần áo nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào đây?
Em thở dốc từng ngụm từng ngụm, duỗi tay sờ soạng cánh tay rắn chắc bên hông mình, đường gân lưu sướng đẹp đẽ, em vuốt ve một chút, lại muốn chạm đến bàn tay của tiên sinh, lại bị tiên sinh nắm lấy eo xoay người lại, em vẫn nằm trên giường, chợt một cặp chân dài dùng sức gập vào, dễ như bỡn mà kéo em vào lồng ngực trần trụi của hắn.
Em hơi nheo mắt, nhìn thấy thân thể để trần của Hạ Vân Sơn, đó là một cơ thể alpha thành niên tinh tráng đẹp đẽ, cơ thịt căng tràn sức sống, ngực bụng từng khối rõ ràng, mồ hôi thấm vào từng thớ thịt no đủ cực kì gợi cảm.
Gần như ngay lập tức, 216 cảm thấy chân run eo mềm, tự mình ngoan ngoãn nâng lên cặp mông.
Hạ Vân Sơn cười một tiếng: “Tỉnh rồi sao?”
Nói xong, lại bất ngờ cắm vào miệng huyệt đang chảy đầm đìa tinh dịch của hắn, làm 216 bị kích thích đến mức thẳng eo, thở hổn hà hổn hển.
Cả đêm qua em chỉ biết thở dốc, chỉ biết khóc, biết rên rỉ, cổ họng em khàn không chịu nổi, vừa định khóc nhưng chỉ vang lên âm thanh vỡ vụn, lại có chút khàn khàn gợi cảm, có điều em thấy thật khó nghe, nên giờ bị va đến tàn nhẫn cũng cắn chặt răng không lên tiếng.
“Kêu lên cho tôi, đừng giả câm.” Hạ Vân Sơn thẳng eo xuyên xỏ, rồi lại cúi đầu hút cắn núm vú đỏ tươi bị làm đến run rẩy của em, “Nhìn thấy chưa, tiên sinh nói là sẽ làm nó to ra, giờ đã làm được rồi.”
216 đỏ mặt, thuận tầm mắt nhìn xuống, hai bên ngực bị làm đến nảy lên nảy xuống thật giống như là to ra một chút, màu hồng phấn nộn, mềm mại ướt át mà run rẩy, nhất là hai viên núm vú nho nhỏ kia, bị tiên sinh cắn hút cả một đêm, dựng thẳng sung huyết, đầu nhũ cũng đỏ tươi, sưng lớn, như là trái mâm xôi ngọt lịm.
Lần này Hạ Vân Sơn làm cực kì lâu, làm đến mức 216 phải mềm nhũn khóc lóc mà van xin, nói cái gì mà tiên sinh dương v*t lớn làm em thật sướng, van cầu tiên sinh làm bé dâm đãng mạnh vào, khóc hức hức đến là đáng thương, rồi hắn mới bắn vào khoang sinh sản.
Tinh dịch lúc nãy vẫn chưa được dọn dẹp, giờ lại thêm vào một lượng lớn, Hạ Vân Sơn vừa làm vừa bắn, khiến cho 216 òa khóc: “Thật sự hỏng mất rồi! Bụng hỏng mất! Hức hức…”
Hạ Vân Sơn làm đến sảng khoái, liền bế 216 vào bồn tắm, vốn định dụ dỗ 216 để em tắm cho hắn, nhưng 216 thực sự đã lên đỉnh quá nhiều lần, rên rỉ như bị mất nước, chân tay mềm nhũn không sao nhúc nhích được, Hạ Vân Sơn hết cách rồi, chỉ có thể mớm cho em một ít nước, rồi lại qua loa làm một lần trong bồn tắm, cuối cùng cũng coi như thỏa mãn hoàn toàn.
216 bị tinh lực dồi dào của alpha dọa đến phát khóc, sau khi được ôm trở về phòng nhỏ của mình thì trốn trong ổ chăn không chịu ra ngoài.
Lát sau có người gõ cửa: “Đi ra ăn chút gì đi.”
216 tủi thân muốn chết rồi, cả người đau nhức không tả nổi, chẳng biết lấy gan ở đâu ra mà trả lời: “Không ra! Đến sức lực ăn đồ ăn em cũng không còn rồi!”
Em lại sờ sờ bụng mình, nghĩ, làm nhiều lần như vậy, liệu trong bụng sẽ có em bé không nhỉ?
Hạ Vân Sơn ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, mở cửa. Tôi mang bữa sáng vào cho em.”
216 nhịn đau, khập khễnh đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Hạ Vân Sơn thì mắc cỡ cúi đầu, liền nhảy lại trên giường.
Trên tay Hạ Vân Sơn bưng một cái đĩa, trong lòng bật cười, vật nhỏ này đúng là chưa bị làm bao giờ.
Hắn đặt cái đĩa lên tủ đầu giường, trên đĩa sứ có hai miếng bánh mì nướng kẹp trứng gà và vài miếng xúc xích, phần phần salad hải sản tươi, thêm một cốc sữa bò lớn.
216 uống vào một đống tinh dịch, cảm giác trong bụng vẫn có thứ gì kêu lõng bõng, nhìn thấy sữa bò là buồn nôn, không thể làm gì khác ngoài cầm một miếng bánh mì lên cắn hai cái.
Hạ Vân Sơn đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía em, ánh nắng ban mai rơi vào dáng hình kiên cường của hắn, hệt như một vị thần. Hạ Vân Sơn đột nhiên hỏi: “Em có tên không?”
216 sửng sốt, nói dối Hạ Vân Sơn: “Không có.”
Hạ Vân Sơn nhỏ giọng: “Không có thật sao?”
Âm thanh trầm thấp hoa lệ bị đè nén trong cổ họng mang lại một cảm giác đáng sợ, sợ đến mức 216 giật mình một cái, đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Có ạ, là A Nguyên?”
“Chữ “Nguyên” nào?”
“Trong bộ “tam điểm thủy”, chữ nguyên trong “hữu biên nguyên tiêu”.” (1)
(1): bản gốc là 三点水,右边元宵的元, nguyên ở đây là chữ 元, hình như mang hàm nghĩa là khởi đầu, đầu tiên.
Hạ Vân Sơn im lặng một lát, mới nói: “Thật là dễ nghe.”
Chữ “Nguyên” này quá mềm mại, quá đáng yêu, đọc lên mang cảm giác êm dịu, như là đang làm nũng. Quả là một cái tên may mắn.
Cũng giống như 216 vậy.
Trái tim cứng rắn của Hạ Vân Sơn như tan chảy ra chút ít, hắn mở rèm cửa rộng hơn, ánh sáng lập tức chiếu vào gian phòng nhỏ hẹp.
Hết chương 13.
Hạ Vân Sơn vốn nghĩ 216 là một bé thỏ con vừa đáng yêu vừa ngọt mềm, nhưng giờ hắn lại thấy em như là một tiên cá đã vượt đại dương để đến bên với đất liền, uống trọn bình độc dược ác ý của nhân gian, ngây thơ đổi đuôi cá tinh khiết của mình thành đôi chân dài trắng nõn, rồi lại vì quá vô tri mà bị một tên nhân loại dơ bẩn như hắn đè xuống ghế sô pha xuyên xỏ, chỉ biết ướt át mà phô bày sắc đẹp hiếm thấy của một người cá.
Hạ Vân Sơn duỗi tay nắm chặt mắt cá chân em, như thể nếu hắn làm vậy, tiên cá xinh đẹp sẽ không biến trở lại thành tiên cá được nữa, chỉ có thể là 216 đáng thương bất lực, kiều diễm thở dốc dưới thân hắn.
Hạ Vân Sơn vớt em ôm vào lồng ngực mình, thấp giọng dụ dỗ em: “Bé thỏ nhỏ tự mình ngồi lên nhún được không?”
Đuôi mắt 216 ửng hồng, miệng huyệt bủn rủn vẫn chưa khép lại được, tinh dịch trắng đục vẫn tí tách rơi xuống, em đã có chút không chịu nổi: “Tiên sinh, đủ rồi ạ, em có thể mang thai rồi.”
Nói rồi, liền thử khép lại chân để đóng lại miệng huyệt, ngăn không cho tinh dịch chảy ra. Em muốn giữ tinh dịch trong khoang sinh sản của mình.
Nhưng Hạ Vân Sơn vừa thấy em định khép chân lại, lập tức thô bạo mà mở ra, hai ngón tay móc vào trong lỗ nhỏ lầy lội run rẩy, dưới tiếng khóc của 216 tàn nhẫn mà moi lượng tinh dịch đầy ắp bên trong ra, rồi lại quơ quơ hai ngón tay dính đầy nước dâm và tinh dịch trước mặt 216, lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi lấy ra rồi. Bé thỏ con có thể mang thai được nữa không nhỉ?”
Đôi mắt 216 lập tức hồng lên, giống như một con thỏ thực sự, khóc sướt mướt muốn đẩy ngực Hạ Vân Sơn ra, lại bị hắn ôm sát, thấp giọng dỗ dành: “Bé ngoan, em ngồi lên rồi tự nhún, tiên sinh lại bắn cho em. Bé thỏ con không muốn mang thai sao?”
216 nghe vậy, lại khóc lóc nâng lên vòng eo mềm như bún, tách ra hai chân ngồi xổm trên cặp đùi rắn chắc của Hạ Vân Sơn, làn da non mịn bị ma sát đến đỏ ửng.
Em cúi đầu nhìn, lại tủi thân đến suýt thì khóc òa lên – quần tây của Hạ Vân Sơn được cởi đến đầu gối, áo sơ mi thì chỉnh tề, mà em thì đã bị lột sạch trơn, cả người hồng thắm, xinh đẹp cực kì.
216 hít hít cái mũi, hơi mang ý trả thù mà nắm chặt một chiếc cúc áo trên hàng khuy được cài ngay ngắn trên áo sơ mi của hắn, mượn lực mà chậm rãi nâng eo lên, đồ vật đang đặt giữa khe mông lập tức ngẩng đầu, thắp tắp mà đâm vào mông thịt trắng như tuyết của em.
Hạ Vân Sơn nở nụ cười, thẳng lưng đâm hai lần, khiến cho cặp mông vốn đã ướt đẫm trơn trượt nay càng dâm đãng.
216 hít sâu một hơi, hạ eo đưa đẩy trên dương v*t kia, miệng huyệt bị ma sát đến mức sưng tấy, nhưng lúc này nó đã đóng chặt vào rồi, em không sao nhét được dương v*t vào, không thể làm gì khác ngoài duỗi ra tay cầm lấy cây dương v*t, vuốt ve từ gốc đến đỉnh, rồi lại dùng hai ngón tay trắng nhỏ tách miệng huyệt ra, từ từ ngậm vào vật kia.
Hạ Vân Sơn cúi đầu nhìn, giữa cặp mông trắng ngần phấn nộn của 216 đang cắm cây dương v*t đỏ lừ dữ tợn của hắn, nước chảy ròng ròng, chân run rẩy, như là người cá đáng thương bị sống sờ sờ mà đóng đinh, nhất thời trở nên tàn bạo, vỗ vỗ mông 216 mấy lần, thúc giục em nhanh chóng cử động.
Nhưng eo 216 thực sự không còn chút sức lực nào, em mềm nhũn mà nhún hai cái, dương v*t thô to dễ như ăn cháo mà chọc vào hoa tâm khiến em tê dại, rồi yếu ớt dựa vào lồng ngực của tiên sinh, có vẻ khó xử mà cầu xin.
Hạ Vân Sơn cau mày, ôm chặt 216, đành phải tự mình chuyển động, đâm chọc dã man đến mức vang lên tiếng bạch bạch, âm thanh da thịt va vào nhau lớn đến dọa người.
Gương mặt 216 ửng hồng, ngoan ngoãn nằm trên ngực tiên sinh, chóp mũi cọ cọ áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi của hắn, được an ủi bởi cái ôm thậm chí không thể tính là ôm này, rồi bất ngờ dùng răng cắn lên cúc áo, cởi ra từ chiếc từng chiếc một.
Hạ Vân Sơn rũ mắt, nhìn thấy cái miệng nhỏ đỏ au đang cởi cúc áo của mình, đầu lưỡi phớt hồng lúc ẩn lúc hiện, dâm đãng chẳng khác nào yêu tinh, hắn chửi thầm trong lòng, làm càng ác liệt hơn, trứng đánh vào mông kêu bạch bạch vang vọng, chất lỏng giàn giụa, như trái đào được cắn trào nước ra ngoài.
216 bị làm đến tàn nhẫn, mơ hồ nói: “Tiên sinh…a… Tiên sinh thương em… A… a… Quá mạnh… sắp hỏng, hỏng rồi!”
Hạ Vân Sơn vừa làm vừa mắng: “Tiên sinh thương em thế nào còn chưa đủ sao, hả? Em muốn được làm, giờ tiên sinh làm em, còn chưa đủ thương em ư?”
216 cảm thấy lời này có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra sai ở chỗ nào, bởi vì về mặt logic mà nói thì đúng là chặt chẽ không chút sơ hở, thế là chỉ có thể ngây ngốc mà rên rỉ đầy sảng khoái. Em bị cắm cực kì ác độc, hệt như ngồi trên con thuyền giữa vùng biển đầy sóng dữ, nhưng dương v*t to lớn kia đã cố định em lại, em không sao trốn thoát, sóng tình cuồn cuộn làm em vừa sợ lại vừa yêu.
Cuối cùng, Hạ Vân Sơn cũng kết thúc, bắn ra tinh dịch nồng đặc, lúc này 216 đã hôn mê bất tỉnh, thế mà miệng nhỏ ẩm ướt trơn mềm phía dưới còn tấm tắc mút lấy dương v*t của tiên sinh.
216 bị ánh sáng mặt trời đánh thức.
Cả người em đau nhức ê ẩm không chịu nổi, nằm trên giường của tiên sinh, bị Hạ Vân Sơn ôm từ phía sau, kéo đùi ra cắm vào trong. Cơ bụng rắn chắc của Hạ Vân Sơn dán vào bờ lưng mềm mại của 216, cọ xát đến mức rát lên, 216 mềm nhũn gọi tiên sinh, kết quả lại bị va chạm mạnh hơn. Lực eo của tiên sinh mạnh khủng khiếp, như là đang đóng cọc, nhiều lần chuẩn xác mà đâm trúng hoa tâm mẫn cảm đã bị làm đến mức xốp mềm của em, chỉ một lát đã đưa 216 lên cao trào.
Tinh dịch trắng đục và d*m thủy trong suốt làm ướt khắp giường.
Ga trải giường lại bị làm bẩn.
216 có chút thất thần mà nghĩ, nếu người hầu giặt quần áo nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào đây?
Em thở dốc từng ngụm từng ngụm, duỗi tay sờ soạng cánh tay rắn chắc bên hông mình, đường gân lưu sướng đẹp đẽ, em vuốt ve một chút, lại muốn chạm đến bàn tay của tiên sinh, lại bị tiên sinh nắm lấy eo xoay người lại, em vẫn nằm trên giường, chợt một cặp chân dài dùng sức gập vào, dễ như bỡn mà kéo em vào lồng ngực trần trụi của hắn.
Em hơi nheo mắt, nhìn thấy thân thể để trần của Hạ Vân Sơn, đó là một cơ thể alpha thành niên tinh tráng đẹp đẽ, cơ thịt căng tràn sức sống, ngực bụng từng khối rõ ràng, mồ hôi thấm vào từng thớ thịt no đủ cực kì gợi cảm.
Gần như ngay lập tức, 216 cảm thấy chân run eo mềm, tự mình ngoan ngoãn nâng lên cặp mông.
Hạ Vân Sơn cười một tiếng: “Tỉnh rồi sao?”
Nói xong, lại bất ngờ cắm vào miệng huyệt đang chảy đầm đìa tinh dịch của hắn, làm 216 bị kích thích đến mức thẳng eo, thở hổn hà hổn hển.
Cả đêm qua em chỉ biết thở dốc, chỉ biết khóc, biết rên rỉ, cổ họng em khàn không chịu nổi, vừa định khóc nhưng chỉ vang lên âm thanh vỡ vụn, lại có chút khàn khàn gợi cảm, có điều em thấy thật khó nghe, nên giờ bị va đến tàn nhẫn cũng cắn chặt răng không lên tiếng.
“Kêu lên cho tôi, đừng giả câm.” Hạ Vân Sơn thẳng eo xuyên xỏ, rồi lại cúi đầu hút cắn núm vú đỏ tươi bị làm đến run rẩy của em, “Nhìn thấy chưa, tiên sinh nói là sẽ làm nó to ra, giờ đã làm được rồi.”
216 đỏ mặt, thuận tầm mắt nhìn xuống, hai bên ngực bị làm đến nảy lên nảy xuống thật giống như là to ra một chút, màu hồng phấn nộn, mềm mại ướt át mà run rẩy, nhất là hai viên núm vú nho nhỏ kia, bị tiên sinh cắn hút cả một đêm, dựng thẳng sung huyết, đầu nhũ cũng đỏ tươi, sưng lớn, như là trái mâm xôi ngọt lịm.
Lần này Hạ Vân Sơn làm cực kì lâu, làm đến mức 216 phải mềm nhũn khóc lóc mà van xin, nói cái gì mà tiên sinh dương v*t lớn làm em thật sướng, van cầu tiên sinh làm bé dâm đãng mạnh vào, khóc hức hức đến là đáng thương, rồi hắn mới bắn vào khoang sinh sản.
Tinh dịch lúc nãy vẫn chưa được dọn dẹp, giờ lại thêm vào một lượng lớn, Hạ Vân Sơn vừa làm vừa bắn, khiến cho 216 òa khóc: “Thật sự hỏng mất rồi! Bụng hỏng mất! Hức hức…”
Hạ Vân Sơn làm đến sảng khoái, liền bế 216 vào bồn tắm, vốn định dụ dỗ 216 để em tắm cho hắn, nhưng 216 thực sự đã lên đỉnh quá nhiều lần, rên rỉ như bị mất nước, chân tay mềm nhũn không sao nhúc nhích được, Hạ Vân Sơn hết cách rồi, chỉ có thể mớm cho em một ít nước, rồi lại qua loa làm một lần trong bồn tắm, cuối cùng cũng coi như thỏa mãn hoàn toàn.
216 bị tinh lực dồi dào của alpha dọa đến phát khóc, sau khi được ôm trở về phòng nhỏ của mình thì trốn trong ổ chăn không chịu ra ngoài.
Lát sau có người gõ cửa: “Đi ra ăn chút gì đi.”
216 tủi thân muốn chết rồi, cả người đau nhức không tả nổi, chẳng biết lấy gan ở đâu ra mà trả lời: “Không ra! Đến sức lực ăn đồ ăn em cũng không còn rồi!”
Em lại sờ sờ bụng mình, nghĩ, làm nhiều lần như vậy, liệu trong bụng sẽ có em bé không nhỉ?
Hạ Vân Sơn ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, mở cửa. Tôi mang bữa sáng vào cho em.”
216 nhịn đau, khập khễnh đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Hạ Vân Sơn thì mắc cỡ cúi đầu, liền nhảy lại trên giường.
Trên tay Hạ Vân Sơn bưng một cái đĩa, trong lòng bật cười, vật nhỏ này đúng là chưa bị làm bao giờ.
Hắn đặt cái đĩa lên tủ đầu giường, trên đĩa sứ có hai miếng bánh mì nướng kẹp trứng gà và vài miếng xúc xích, phần phần salad hải sản tươi, thêm một cốc sữa bò lớn.
216 uống vào một đống tinh dịch, cảm giác trong bụng vẫn có thứ gì kêu lõng bõng, nhìn thấy sữa bò là buồn nôn, không thể làm gì khác ngoài cầm một miếng bánh mì lên cắn hai cái.
Hạ Vân Sơn đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía em, ánh nắng ban mai rơi vào dáng hình kiên cường của hắn, hệt như một vị thần. Hạ Vân Sơn đột nhiên hỏi: “Em có tên không?”
216 sửng sốt, nói dối Hạ Vân Sơn: “Không có.”
Hạ Vân Sơn nhỏ giọng: “Không có thật sao?”
Âm thanh trầm thấp hoa lệ bị đè nén trong cổ họng mang lại một cảm giác đáng sợ, sợ đến mức 216 giật mình một cái, đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Có ạ, là A Nguyên?”
“Chữ “Nguyên” nào?”
“Trong bộ “tam điểm thủy”, chữ nguyên trong “hữu biên nguyên tiêu”.” (1)
(1): bản gốc là 三点水,右边元宵的元, nguyên ở đây là chữ 元, hình như mang hàm nghĩa là khởi đầu, đầu tiên.
Hạ Vân Sơn im lặng một lát, mới nói: “Thật là dễ nghe.”
Chữ “Nguyên” này quá mềm mại, quá đáng yêu, đọc lên mang cảm giác êm dịu, như là đang làm nũng. Quả là một cái tên may mắn.
Cũng giống như 216 vậy.
Trái tim cứng rắn của Hạ Vân Sơn như tan chảy ra chút ít, hắn mở rèm cửa rộng hơn, ánh sáng lập tức chiếu vào gian phòng nhỏ hẹp.
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.