Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Chương 48: Anh học cũng rất nhanh
Lục Kiêu Nhị
09/07/2023
"Hihi." Hướng Ca cười ngây ngô: "Anh học cũng rất nhanh."
Tuy anh gà nhưng khả năng tiếp thu rất cao, có thể ghi nhớ tất cả cứ điểm quan trọng.
Đối với một người làm tổng giám đốc hàng ngày xử lý trăm công nghìn việc mà nói, như vậy đã là rất giỏi rồi.
Sở Vân Kiêu cười nhạt: "Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ cô trò, cô không cần gọi tôi bằng "anh"* nữa, gọi như thế nghe rất xa cách."
*Chữ "anh" ở đây là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
"Như vậy không hay lắm đâu?" Hướng Ca hơi giật mình, dù sao đối phương cũng lớn hơn mình, cái gì cần lễ phép thì vẫn phải tuân theo chứ.
"Vậy tôi cũng gọi cô là "cô"* nhé?" Sở Vân Kiêu hỏi ngược lại.
*Chữ "anh" và "cô" ở đây đều là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
Hướng Ca vội vàng xua tay: "Không được không được!"
Sở Vân Kiêu: "Vậy cả hai chúng ta đều không được gọi như vậy nữa."
Hướng Ca đành phải thỏa hiệp: "Được rồi."
Ý cười trên mặt Sở Vân Kiêu càng rõ nét hơn: "Cảm ơn cô giáo Hướng."
Hai người lại thêm mấy ván game nữa, dưới sự dẫn dắt của Hướng Ca, Sở Vân Kiêu vượt ải Tân Thủ Thôn, liên tục thăng mấy cấp.
Bất tri bất giác sắc trời đã sẩm tối, Sở Vân Kiêu đề nghị hai người cùng đi ăn cơm.
"Không cần đâu." Hướng Ca khéo léo từ chối: "Tôi phải về có việc, để lần sau đi."
Cô còn phải về ký túc xá viết bản thảo, sau khi chia tay Sở Hạ Phàm, cô không nhận được phương án thiết kế nào nữa nên chỉ có thể dựa vào việc viết bản thảo để kiếm tiền sinh hoạt, vì vậy phải đảm bảo cập nhật bài mới mỗi ngày.
Ánh mắt Sở Vân Kiêu tối sầm lại, trong lòng có chút mất mát thoảng qua.
Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Tôi đưa cô về."
Anh nói rồi chống tay lên thành ghế định đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Hướng Ca vội vàng ngăn anh lại: "Tôi tự gọi xe về được rồi."
Sao cô có thể để một người bận rộn như anh đưa cô về được chứ?
Sở Vân Kiêu mím môi: "Bởi vì tôi có liên quan đến Sở Hạ Phàm?"
Anh là chú của Sở Hạ Phàm, hiện giờ Hướng Ca đã chia tay Sở Hạ Phàm nên chắc chắn cô không muốn qua lại với những người có liên quan.
Hoặc là ngại quan hệ giữa anh và Sở Hạ Phàm nên không muốn thân thiết với anh.
Ánh mắt ảm đạm của anh khiến Hướng Ca khó chịu, cô vội vàng giải thích: "Không phải, tuy anh là chú của anh ta, nhưng hai người là hai cá thể độc lập, tôi sẽ không vì anh ta mà xa lánh anh."
Cô nói nhanh đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên. Hai gò má phiếm hồng và nét mặt khẩn trương khiến cô thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa xinh đẹp động lòng người.
"Thời gian của anh nên dùng cho công việc mới phải, hơn nữa... xe của anh hút mắt quá."
Tuy anh gà nhưng khả năng tiếp thu rất cao, có thể ghi nhớ tất cả cứ điểm quan trọng.
Đối với một người làm tổng giám đốc hàng ngày xử lý trăm công nghìn việc mà nói, như vậy đã là rất giỏi rồi.
Sở Vân Kiêu cười nhạt: "Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ cô trò, cô không cần gọi tôi bằng "anh"* nữa, gọi như thế nghe rất xa cách."
*Chữ "anh" ở đây là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
"Như vậy không hay lắm đâu?" Hướng Ca hơi giật mình, dù sao đối phương cũng lớn hơn mình, cái gì cần lễ phép thì vẫn phải tuân theo chứ.
"Vậy tôi cũng gọi cô là "cô"* nhé?" Sở Vân Kiêu hỏi ngược lại.
*Chữ "anh" và "cô" ở đây đều là từ 您 - nín, mang ý nghĩa trang trọng khách sáo, thường dùng để gọi người bề trên.
Hướng Ca vội vàng xua tay: "Không được không được!"
Sở Vân Kiêu: "Vậy cả hai chúng ta đều không được gọi như vậy nữa."
Hướng Ca đành phải thỏa hiệp: "Được rồi."
Ý cười trên mặt Sở Vân Kiêu càng rõ nét hơn: "Cảm ơn cô giáo Hướng."
Hai người lại thêm mấy ván game nữa, dưới sự dẫn dắt của Hướng Ca, Sở Vân Kiêu vượt ải Tân Thủ Thôn, liên tục thăng mấy cấp.
Bất tri bất giác sắc trời đã sẩm tối, Sở Vân Kiêu đề nghị hai người cùng đi ăn cơm.
"Không cần đâu." Hướng Ca khéo léo từ chối: "Tôi phải về có việc, để lần sau đi."
Cô còn phải về ký túc xá viết bản thảo, sau khi chia tay Sở Hạ Phàm, cô không nhận được phương án thiết kế nào nữa nên chỉ có thể dựa vào việc viết bản thảo để kiếm tiền sinh hoạt, vì vậy phải đảm bảo cập nhật bài mới mỗi ngày.
Ánh mắt Sở Vân Kiêu tối sầm lại, trong lòng có chút mất mát thoảng qua.
Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Tôi đưa cô về."
Anh nói rồi chống tay lên thành ghế định đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Hướng Ca vội vàng ngăn anh lại: "Tôi tự gọi xe về được rồi."
Sao cô có thể để một người bận rộn như anh đưa cô về được chứ?
Sở Vân Kiêu mím môi: "Bởi vì tôi có liên quan đến Sở Hạ Phàm?"
Anh là chú của Sở Hạ Phàm, hiện giờ Hướng Ca đã chia tay Sở Hạ Phàm nên chắc chắn cô không muốn qua lại với những người có liên quan.
Hoặc là ngại quan hệ giữa anh và Sở Hạ Phàm nên không muốn thân thiết với anh.
Ánh mắt ảm đạm của anh khiến Hướng Ca khó chịu, cô vội vàng giải thích: "Không phải, tuy anh là chú của anh ta, nhưng hai người là hai cá thể độc lập, tôi sẽ không vì anh ta mà xa lánh anh."
Cô nói nhanh đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên. Hai gò má phiếm hồng và nét mặt khẩn trương khiến cô thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa xinh đẹp động lòng người.
"Thời gian của anh nên dùng cho công việc mới phải, hơn nữa... xe của anh hút mắt quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.