Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Chương 47: Cô Giáo Của Chúng Ta Giỏi Thật Đấy
Lục Kiêu Nhị
09/07/2023
"Anh không thể chỉ đi không, mỗi lần gặp quái anh phải đánh nó chứ." Hướng Ca chỉ vào biểu tượng kỹ năng trên màn hình.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Sở Vân Kiêu mãi không qua được ải Tân Thủ Thôn, lý do là vì anh căn bản không đánh quái mà cứ thế xông thẳng về phía trước cho quái đánh.
Phương pháp này đã khiến Hướng Ca được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra trên đời này có người chơi game gà như vậy thât.
Sở Vân Kiêu nhếch khóe môi: "Hình như hiểu rồi."
Sau đó, ngay khi cột máu được bơm đầy, anh lại tiếp tục xông trận.
Lần này anh có dùng kỹ năng nhưng lại đứng im một chỗ, không tránh cũng không chạy đi, quái vòng ra sau lưng đánh anh một đòn trí mạng.
Sở Vân Kiêu: "..."
Hướng Ca: "..."
"Không tồi, có tiến bộ." Hướng Ca dở khóc dở cười động viên.
Sở Vân Kiêu kéo lỏng cà vạt: "Làm lại."
Anh tiếp tục xông về phía trước, nhưng vẫn không nắm được điểm cốt yếu.
Mắt thấy cột máu lại sắp cạn kiệt, Hướng Ca còn sốt ruột hơn Sở Vân Kiêu, cô không chút suy nghĩ, lập tức đưa tay phủ lên mu bàn tay anh, bắt tay anh kéo chuột.
"Né tránh công kích của nó, sau đó thừa dịp tránh đòn để sử dụng kỹ năng của nhân vật..." Hướng Ca nhỏ giọng giải thích, hoàn toàn không ý thức được lúc này hai người đang tiếp xúc gần gũi.
Tay cô rất mềm, trên người tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên tựa như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, đủ để phá vỡ sự phẳng lặng của mặt hồ, nhưng lại không gây ra sóng to gió lớn gì.
Sở Vân Kiêu có một khoảnh khắc thất thần.
"Thắng rồi thắng rồi!" Mãi cho đến khi giọng nói mừng rỡ của Hướng Ca vang lên bên tai thì Sở Vân Kiêu mới thu lại đống tâm tư của mình.
Lại nhìn về phía màn hình, anh đã vượt ải thành công, hiện tại có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn.
Hướng Ca còn có vẻ kích động hơn anh, cô kéo cánh tay anh rồi nhảy cẩng lên, vui sướиɠ hệt như một đứa trẻ vừa nhận được bằng khen.
Sở Vân Kiêu cũng bị cô vui lây, anh nhếch môi cười rộ lên: "Ừ, thắng rồi."
"Cô giáo Hướng của chúng ta giỏi thật đấy!" Sở Vân Kiêu thay đổi cách xưng hô với Hướng Ca, trong giọng nói mang theo chút sủng nịch không dễ nhận ra.
Hướng Ca được đại lão khen, hai má thoáng ửng đỏ, đưa tay sờ mũi rồi ngượng ngùng nói: "Chỉ là tình cờ trước đây từng chơi game này thôi, giỏi giang gì đâu ạ."
Cô không để ý đến cách xưng hô của Sở Vân Kiêu đối với mình.
"Tôi thấy cô rất giỏi."
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Sở Vân Kiêu mãi không qua được ải Tân Thủ Thôn, lý do là vì anh căn bản không đánh quái mà cứ thế xông thẳng về phía trước cho quái đánh.
Phương pháp này đã khiến Hướng Ca được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra trên đời này có người chơi game gà như vậy thât.
Sở Vân Kiêu nhếch khóe môi: "Hình như hiểu rồi."
Sau đó, ngay khi cột máu được bơm đầy, anh lại tiếp tục xông trận.
Lần này anh có dùng kỹ năng nhưng lại đứng im một chỗ, không tránh cũng không chạy đi, quái vòng ra sau lưng đánh anh một đòn trí mạng.
Sở Vân Kiêu: "..."
Hướng Ca: "..."
"Không tồi, có tiến bộ." Hướng Ca dở khóc dở cười động viên.
Sở Vân Kiêu kéo lỏng cà vạt: "Làm lại."
Anh tiếp tục xông về phía trước, nhưng vẫn không nắm được điểm cốt yếu.
Mắt thấy cột máu lại sắp cạn kiệt, Hướng Ca còn sốt ruột hơn Sở Vân Kiêu, cô không chút suy nghĩ, lập tức đưa tay phủ lên mu bàn tay anh, bắt tay anh kéo chuột.
"Né tránh công kích của nó, sau đó thừa dịp tránh đòn để sử dụng kỹ năng của nhân vật..." Hướng Ca nhỏ giọng giải thích, hoàn toàn không ý thức được lúc này hai người đang tiếp xúc gần gũi.
Tay cô rất mềm, trên người tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên tựa như mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, đủ để phá vỡ sự phẳng lặng của mặt hồ, nhưng lại không gây ra sóng to gió lớn gì.
Sở Vân Kiêu có một khoảnh khắc thất thần.
"Thắng rồi thắng rồi!" Mãi cho đến khi giọng nói mừng rỡ của Hướng Ca vang lên bên tai thì Sở Vân Kiêu mới thu lại đống tâm tư của mình.
Lại nhìn về phía màn hình, anh đã vượt ải thành công, hiện tại có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn.
Hướng Ca còn có vẻ kích động hơn anh, cô kéo cánh tay anh rồi nhảy cẩng lên, vui sướиɠ hệt như một đứa trẻ vừa nhận được bằng khen.
Sở Vân Kiêu cũng bị cô vui lây, anh nhếch môi cười rộ lên: "Ừ, thắng rồi."
"Cô giáo Hướng của chúng ta giỏi thật đấy!" Sở Vân Kiêu thay đổi cách xưng hô với Hướng Ca, trong giọng nói mang theo chút sủng nịch không dễ nhận ra.
Hướng Ca được đại lão khen, hai má thoáng ửng đỏ, đưa tay sờ mũi rồi ngượng ngùng nói: "Chỉ là tình cờ trước đây từng chơi game này thôi, giỏi giang gì đâu ạ."
Cô không để ý đến cách xưng hô của Sở Vân Kiêu đối với mình.
"Tôi thấy cô rất giỏi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.