Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Chương 32: Cuối Cùng Cũng Chịu Cúi Đầu Khuất Phục (H)
Hứa Đa Nhục
10/03/2024
Cảm nhận được sự căng thẳng của Hứa Dao, Khương Phạn lại nói tiếp: “Em nói xem, nếu như cậu ta nghe được tiếng rên rỉ của em thì sẽ có phản ứng như thế này nhỉ? Có khi nào dương vật cứng đến mức nổ tung không? Hay là... Thôi được rồi, hỏi em làm gì cơ chứ, cứ trực tiếp kết nối điện thoại, để cậu ta nghe là biết thôi.”
Nói xong, Khương Phạn vươn tay định cầm lấy điện thoại của Hứa Dao.
“Đừng!” Hứa Dao vội vàng giật điện thoại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phần lớn phụ nữ đều bảo thủ hơn, trong vấn đề tình dục thì lại càng dễ xấu hổ, thế nên cũng khó nhận biết ra. Vậy nên vừa rồi Chu Thiến ở bên ngoài mới không nghe ra bất cứ điều gì bất thường.
Nhưng đàn ông thì khác, từ nhỏ, nam và nữ đã có phương pháp giáo dục giới tính khác nhau, cô tin rằng cho dù đối phương có là đàn anh Diệp Linh Vũ ôn nhuận thanh nhã thì chắc chắn cũng sẽ hiểu biết hơn phái nữ rất nhiều. Nếu như thực sự nghe điện thoại thì anh ta chắc chắn có thể nghe ra được điều bất thường...
Nhưng mà bây giờ tay của Hứa Dao bị trói, mà dương vật của Khương Phạn cũng đang đút vào trong lỗ nhỏ của cô, thế nên người đàn ông có thể hoàn toàn chế trụ cô, muốn làm gì thì làm.
“Đưa điện thoại cho em.” Giọng nói của Hứa Dao còn mang theo chút nghẹn ngào.
Khương Phạn nhìn quầng mắt đỏ hoe của cô thì cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô một cái, dịu dàng nói: “Bảo bối, mặc dù tôi không nỡ để cho người khác nghe thấy tiếng rên rỉ và thở gấp của em, nhưng mà tôi muốn cho đàn anh “chim to” kia của em biết, bây giờ em đang nằm dưới thân tôi, bị tôi đụ đến mức thần hồn điên đảo. Hơn nữa, từ nay về sau, chỉ một mình tôi có thể nhét dương vật vào trong tiểu huyệt của em.”
Nói xong, Khương Phạntrực tiếp vuốt màn hình để nhận cuộc gọi.
“Cầu xin thầy, đừng mà!” Nhìn thấy động tác đó của hắn, Hứa Dao sợ đến mức suýt ngất, sau đó theo bản năng muốn cướp lại điện thoại, nhưng kết quả vẫn như cũ, cô thậm chí còn không có cơ hội chạm vào điện thoại.
Chẳng lẽ Hứa Dao thực sự là con cưng của trời à? Mặc dù cô không cướp được điện thoại, nhưng mà điện thoại trong tay Khương Phạn đột nhiên đen xì, hết pin.
Nghe thấy âm thanh tắt máy, Hứa Dao thở phào một hơi, nhìn vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của người đàn ông. Nếu như không phải đang bị trói thì cô thực sự chỉ muốn tát một cái vào mặt hắn.
Cảm nhận được dương vật vẫn còn đang chuyển động trong tiểu huyệt, Hứa Dao cắn răng: “Rốt cuộc thầy muốn thế nào mới chịu thả em đi?”
“Đơn giản thôi.” Khương Phạn tỏ vẻ dễ dàng nói chuyện: “Em có hai lựa chọn, một là em chịu trách nhiệm với tôi, hai là tôi chịu trách nhiệm với em. Em chọn cái nào?”
Hứa Dao: ". . . !"
Cái này có khác nhau sao?
Mẹ kiếp, cô không chọn cái nào hết!
Hứa Dao giận dữ, trừng mắt nhìn Khương Phạn. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng.
"Dao Dao? Em có ở nhà không?"
Đó là đàn anh Diệp Linh Vũ.
Thanh âm này suýt chút nữa dọa cho Hứa Dao hồn phi phách tán, cô không ngờ Diệp Linh Vũ lại tìm đến tận đây!
“Dao Dao, em có nghe thấy anh nói không?” Diệp Linh Vũ đợi một chút, thấy trong nhà không có động tĩnh gì thì lại gõ cửa thêm lần nữa.
Hứa Dao vô thức liếc nhìn Khương Phạn một cái, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn nhếch môi cười xấu xa: “Bảo bối dâm đãng, đàn anh của em tới rồi kìa, hay là mời cậu ta vào nhà ngồi một chút? Tôi cảm thấy nhất định cậu ta sẽ thích.”
Vừa nói, Khương Phạn vừa ôm Hứa Dao về phía cửa chính.
Hứa Dao vất vả lắm mới khôi phục lại chút huyết sắc, bây giờ lại lập tức trắng bạch như quỷ treo cổ.
Mắt thấy khoảng cách của Khương Phạn càng lúc càng gần tay nắm cửa, trái tim Hứa Dao như muốn từ trong lồng ngực bay vọt ra ngoài.
Nếu như để đàn anh nhìn thấy cảnh tượng này...
Hứa Dao căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, cô đành phải nhận mệnh, nhắm chặt hai mắt lại, giọng nói run run: “Chỉ cần thầy không mở cửa, trở về phòng em, vậy thì thầy muốn gì em cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.”
“Bao gồm cả việc chịu trách nhiệm với tôi?” Khương Phạn ngừng lại, giống như không quá tin tưởng, thế nên còn phải hỏi lại một lần.
Nói xong, Khương Phạn vươn tay định cầm lấy điện thoại của Hứa Dao.
“Đừng!” Hứa Dao vội vàng giật điện thoại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phần lớn phụ nữ đều bảo thủ hơn, trong vấn đề tình dục thì lại càng dễ xấu hổ, thế nên cũng khó nhận biết ra. Vậy nên vừa rồi Chu Thiến ở bên ngoài mới không nghe ra bất cứ điều gì bất thường.
Nhưng đàn ông thì khác, từ nhỏ, nam và nữ đã có phương pháp giáo dục giới tính khác nhau, cô tin rằng cho dù đối phương có là đàn anh Diệp Linh Vũ ôn nhuận thanh nhã thì chắc chắn cũng sẽ hiểu biết hơn phái nữ rất nhiều. Nếu như thực sự nghe điện thoại thì anh ta chắc chắn có thể nghe ra được điều bất thường...
Nhưng mà bây giờ tay của Hứa Dao bị trói, mà dương vật của Khương Phạn cũng đang đút vào trong lỗ nhỏ của cô, thế nên người đàn ông có thể hoàn toàn chế trụ cô, muốn làm gì thì làm.
“Đưa điện thoại cho em.” Giọng nói của Hứa Dao còn mang theo chút nghẹn ngào.
Khương Phạn nhìn quầng mắt đỏ hoe của cô thì cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô một cái, dịu dàng nói: “Bảo bối, mặc dù tôi không nỡ để cho người khác nghe thấy tiếng rên rỉ và thở gấp của em, nhưng mà tôi muốn cho đàn anh “chim to” kia của em biết, bây giờ em đang nằm dưới thân tôi, bị tôi đụ đến mức thần hồn điên đảo. Hơn nữa, từ nay về sau, chỉ một mình tôi có thể nhét dương vật vào trong tiểu huyệt của em.”
Nói xong, Khương Phạntrực tiếp vuốt màn hình để nhận cuộc gọi.
“Cầu xin thầy, đừng mà!” Nhìn thấy động tác đó của hắn, Hứa Dao sợ đến mức suýt ngất, sau đó theo bản năng muốn cướp lại điện thoại, nhưng kết quả vẫn như cũ, cô thậm chí còn không có cơ hội chạm vào điện thoại.
Chẳng lẽ Hứa Dao thực sự là con cưng của trời à? Mặc dù cô không cướp được điện thoại, nhưng mà điện thoại trong tay Khương Phạn đột nhiên đen xì, hết pin.
Nghe thấy âm thanh tắt máy, Hứa Dao thở phào một hơi, nhìn vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của người đàn ông. Nếu như không phải đang bị trói thì cô thực sự chỉ muốn tát một cái vào mặt hắn.
Cảm nhận được dương vật vẫn còn đang chuyển động trong tiểu huyệt, Hứa Dao cắn răng: “Rốt cuộc thầy muốn thế nào mới chịu thả em đi?”
“Đơn giản thôi.” Khương Phạn tỏ vẻ dễ dàng nói chuyện: “Em có hai lựa chọn, một là em chịu trách nhiệm với tôi, hai là tôi chịu trách nhiệm với em. Em chọn cái nào?”
Hứa Dao: ". . . !"
Cái này có khác nhau sao?
Mẹ kiếp, cô không chọn cái nào hết!
Hứa Dao giận dữ, trừng mắt nhìn Khương Phạn. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng.
"Dao Dao? Em có ở nhà không?"
Đó là đàn anh Diệp Linh Vũ.
Thanh âm này suýt chút nữa dọa cho Hứa Dao hồn phi phách tán, cô không ngờ Diệp Linh Vũ lại tìm đến tận đây!
“Dao Dao, em có nghe thấy anh nói không?” Diệp Linh Vũ đợi một chút, thấy trong nhà không có động tĩnh gì thì lại gõ cửa thêm lần nữa.
Hứa Dao vô thức liếc nhìn Khương Phạn một cái, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn nhếch môi cười xấu xa: “Bảo bối dâm đãng, đàn anh của em tới rồi kìa, hay là mời cậu ta vào nhà ngồi một chút? Tôi cảm thấy nhất định cậu ta sẽ thích.”
Vừa nói, Khương Phạn vừa ôm Hứa Dao về phía cửa chính.
Hứa Dao vất vả lắm mới khôi phục lại chút huyết sắc, bây giờ lại lập tức trắng bạch như quỷ treo cổ.
Mắt thấy khoảng cách của Khương Phạn càng lúc càng gần tay nắm cửa, trái tim Hứa Dao như muốn từ trong lồng ngực bay vọt ra ngoài.
Nếu như để đàn anh nhìn thấy cảnh tượng này...
Hứa Dao căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, cô đành phải nhận mệnh, nhắm chặt hai mắt lại, giọng nói run run: “Chỉ cần thầy không mở cửa, trở về phòng em, vậy thì thầy muốn gì em cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.”
“Bao gồm cả việc chịu trách nhiệm với tôi?” Khương Phạn ngừng lại, giống như không quá tin tưởng, thế nên còn phải hỏi lại một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.