Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Chương 47: Gạo Nấu Thành Cơm, Muốn Chạy Cũng Không Thoát
Hứa Đa Nhục
10/03/2024
Hiểu nhầm?
Khương Phạn nhướn mày, khẽ “Ồ” một tiếng.
Diệp Linh Vũ nói tiếp: "Cháu đã theo đuổi Dao Dao lâu lắm rồi, nhưng tới tận hôm nay cô ấy mới đồng ý làm bạn gái của cháu. Cô ấy cũng không phải tùy tiện về nhà người khác đâu, chỉ là hôm nay bạn cùng phòng của cô ấy không có nhà, mà tiểu khu nhà cô ấy hình như có mấy chuyện ma quỷ gì đó. Cô ấy định tới khách sạn ngủ, nhưng cháu lo lắng cô ấy một thân một mình ở khách sạn không an toàn, thế nên mới đưa cô ấy tới đây.”
Vừa nghe đến Diệp Linh Vũ muốn giải thích là Hứa Dao biết chắc càng tô càng đen. Cô nơm nớp lo sợ nghe anh ta nói, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, lần này cô xong đời rồi.
Khương Phạn ở cùng tiểu khu với cô, không những thế còn ở ngay nhà đối diện, cái gì mà ma với chả quỷ chứ? Nhưng mà cô không biết nói thế nào, cũng không thể nói là bởi vì sợ về nhà gặp phải hắn nên mới không về được.
“Theo đuổi lâu lắm rồi à? Tiểu khu bị ma ám?” Khương Phạn tức đến mức bật cười, hắn liếc mắt nhìn Hứa Dao, nhắc lại những trọng điểm.
Theo đuổi bao nhiêu lâu nhưng cô đều không đồng ý, thế mà hôm nay lại đột nhiên đồng ý. Xem ra chuyện cháu trai của hắn có thể thoát khỏi kiếp sống chó FA thế này chắc chắn không thể nào bỏ qua công lao của người chú này rồi.
Nghe Khương Phạn nói, trán Hứa Dao vã mồ hôi, lần này cô có thể sống sót mà rời khỏi đây được không?
Cô muốn xen vào, muốn tẩy trắng cho mình một chút, nhưng mà thực sự là không thể nào chen vào được.
Diệp Linh Vũ chăm chú gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao là đàn em khóa sau của cháu, thế nên cháu định để Dao Dao ở lại đây một đêm, cháu không biết hôm nay chú cũng về...”
Đàn em? Đàn anh? Đàn anh Diệp?
Ồ? Thì ra là thế, sao hắn lại quên mất cháu trai mình họ Diệp cơ chứ?
Hóa ra đứa cháu trai này của hắn chính là đàn anh có dương vật lớn, kỹ thuật giỏi trong miệng Hứa Dao.
“Tốt lắm.” Không đợi Diệp Linh Vũ nói xong, Khương Phạn liền từ trên ghế salon đứng lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Hứa Dao: “Nếu mà là ma quỷ thì chắc phải một thời gian nữa mới có thể giải quyết xong, ở một đêm cũng không có tác dụng gì. Dù sao nhà chú cũng nhiều phòng, không thì cháu bảo bạn gái cháu chuyển về đây sống một thời gian cũng được.”
Chuyển tới nơi này?
Diệp Linh Vũ vui vẻ, như thế thì chẳng phải anh ta có thể được sống chung một mái nhà với Hứa Dao rồi sao?
“Cảm ơn chú út.”
Diệp Linh Vũ vui mừng khôn xiết, còn Hứa Dao thì hoàn toàn ngược lại. Cô sợ đến mức hồn phi phách tán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói một câu: “Không... Không cần đâu, em ở lại một đêm là được. Phòng ở đây đắt lắm, em không có tiền thuê, ngày mai em chuyển đến ký túc xá ở.”
“Người một nhà, nói chuyện tiền nong làm gì chứ?” Không đợi Diệp Linh Vũ nói chuyện, Khương Phạn đã nhướn mày ngắt lời cô, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường.
“Chú út, chú nói thế có nghĩa là chú đã chấp nhận Dao Dao rồi?” Ánh mắt Diệp Linh Vũ sáng lên, chú út là thần tượng của anh ta, nếu như Dao Dao được chú út chấp nhận thì anh ta càng vui vẻ và tự hào hơn.
“Gạo nấu thành cơm rồi, không muốn tiếp nhận cũng đâu có được?” Khương Phạn cong môi, nhướn mày nói.
Hứa Dao nghe vậy thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Nghĩ đến vừa rồi anh ta đè Hứa Dao dưới thân, suýt chút nữa súng đã cướp cò, Diệp Linh Vũ đỏ bừng mặt, rất muốn giải thích mình và Hứa Dao thực ra vẫn chưa đi tới bước đó: “Chú...”
Khương Phạn lại không cho anh ta cơ hội lên tiếng: “Được rồi, chú hơi mệt, về phòng ngủ trước đây, cháu đưa cô ấy về phòng đi.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lại liếc về phía Hứa Dao một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi, cất bước rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, khóe mắt hắn nhìn thấy hộp thuốc mỡ còn nguyên trên bàn cà phê thì hơi khựng lại, sau đó vươn tay cầm lấy hộp thuốc mỡ.
Khương Phạn nhướn mày, khẽ “Ồ” một tiếng.
Diệp Linh Vũ nói tiếp: "Cháu đã theo đuổi Dao Dao lâu lắm rồi, nhưng tới tận hôm nay cô ấy mới đồng ý làm bạn gái của cháu. Cô ấy cũng không phải tùy tiện về nhà người khác đâu, chỉ là hôm nay bạn cùng phòng của cô ấy không có nhà, mà tiểu khu nhà cô ấy hình như có mấy chuyện ma quỷ gì đó. Cô ấy định tới khách sạn ngủ, nhưng cháu lo lắng cô ấy một thân một mình ở khách sạn không an toàn, thế nên mới đưa cô ấy tới đây.”
Vừa nghe đến Diệp Linh Vũ muốn giải thích là Hứa Dao biết chắc càng tô càng đen. Cô nơm nớp lo sợ nghe anh ta nói, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, lần này cô xong đời rồi.
Khương Phạn ở cùng tiểu khu với cô, không những thế còn ở ngay nhà đối diện, cái gì mà ma với chả quỷ chứ? Nhưng mà cô không biết nói thế nào, cũng không thể nói là bởi vì sợ về nhà gặp phải hắn nên mới không về được.
“Theo đuổi lâu lắm rồi à? Tiểu khu bị ma ám?” Khương Phạn tức đến mức bật cười, hắn liếc mắt nhìn Hứa Dao, nhắc lại những trọng điểm.
Theo đuổi bao nhiêu lâu nhưng cô đều không đồng ý, thế mà hôm nay lại đột nhiên đồng ý. Xem ra chuyện cháu trai của hắn có thể thoát khỏi kiếp sống chó FA thế này chắc chắn không thể nào bỏ qua công lao của người chú này rồi.
Nghe Khương Phạn nói, trán Hứa Dao vã mồ hôi, lần này cô có thể sống sót mà rời khỏi đây được không?
Cô muốn xen vào, muốn tẩy trắng cho mình một chút, nhưng mà thực sự là không thể nào chen vào được.
Diệp Linh Vũ chăm chú gật đầu: “Đúng vậy, Dao Dao là đàn em khóa sau của cháu, thế nên cháu định để Dao Dao ở lại đây một đêm, cháu không biết hôm nay chú cũng về...”
Đàn em? Đàn anh? Đàn anh Diệp?
Ồ? Thì ra là thế, sao hắn lại quên mất cháu trai mình họ Diệp cơ chứ?
Hóa ra đứa cháu trai này của hắn chính là đàn anh có dương vật lớn, kỹ thuật giỏi trong miệng Hứa Dao.
“Tốt lắm.” Không đợi Diệp Linh Vũ nói xong, Khương Phạn liền từ trên ghế salon đứng lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Hứa Dao: “Nếu mà là ma quỷ thì chắc phải một thời gian nữa mới có thể giải quyết xong, ở một đêm cũng không có tác dụng gì. Dù sao nhà chú cũng nhiều phòng, không thì cháu bảo bạn gái cháu chuyển về đây sống một thời gian cũng được.”
Chuyển tới nơi này?
Diệp Linh Vũ vui vẻ, như thế thì chẳng phải anh ta có thể được sống chung một mái nhà với Hứa Dao rồi sao?
“Cảm ơn chú út.”
Diệp Linh Vũ vui mừng khôn xiết, còn Hứa Dao thì hoàn toàn ngược lại. Cô sợ đến mức hồn phi phách tán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói một câu: “Không... Không cần đâu, em ở lại một đêm là được. Phòng ở đây đắt lắm, em không có tiền thuê, ngày mai em chuyển đến ký túc xá ở.”
“Người một nhà, nói chuyện tiền nong làm gì chứ?” Không đợi Diệp Linh Vũ nói chuyện, Khương Phạn đã nhướn mày ngắt lời cô, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường.
“Chú út, chú nói thế có nghĩa là chú đã chấp nhận Dao Dao rồi?” Ánh mắt Diệp Linh Vũ sáng lên, chú út là thần tượng của anh ta, nếu như Dao Dao được chú út chấp nhận thì anh ta càng vui vẻ và tự hào hơn.
“Gạo nấu thành cơm rồi, không muốn tiếp nhận cũng đâu có được?” Khương Phạn cong môi, nhướn mày nói.
Hứa Dao nghe vậy thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Nghĩ đến vừa rồi anh ta đè Hứa Dao dưới thân, suýt chút nữa súng đã cướp cò, Diệp Linh Vũ đỏ bừng mặt, rất muốn giải thích mình và Hứa Dao thực ra vẫn chưa đi tới bước đó: “Chú...”
Khương Phạn lại không cho anh ta cơ hội lên tiếng: “Được rồi, chú hơi mệt, về phòng ngủ trước đây, cháu đưa cô ấy về phòng đi.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lại liếc về phía Hứa Dao một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi, cất bước rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, khóe mắt hắn nhìn thấy hộp thuốc mỡ còn nguyên trên bàn cà phê thì hơi khựng lại, sau đó vươn tay cầm lấy hộp thuốc mỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.