Chương 9
Dư Phàm
15/11/2013
Trừng mắt nhìn hai vạch trên que thử thai, Đinh Vũ Du chán nản ngồi trước bàn ăn, trong lòng lo lắng cùng hốt hoảng.
Hai vạch xem ra cô thật sự mang thai
Tại sao lại như vậy?
Có người thử nhiều lần mong có được con cũng không được, cô chỉ là trải qua một buổi tối điên cuồng, như vậy mà trong bụng đã có một sinh mệnh.
Đây rốt cuộc là ân huệ của trời cao hay là sự trừng phạt?
Cô khóc không ra nước mắt.
Giờ phải làm sao? Cô nên làm gì bây giờ?
Theo tình huống trước mắt của cô, căn bản là không thích hợp có con, để tránh được sự ngạc nhiên của ba mẹ, cô nên lén phá đó là biện pháp thích hợp nhất. Mắc dù ở Mĩ chi phí giải phẫu cực cao, nhưng tiền đối với cô mà nói không thành vấn đề, chỉ cần cô tùy tiện nói vài lí do, cha mẹ sẵn sàng gửi tiền cho cô, huống chi cô còn có 3 tỷ phú vô cùng ham kiếm tiền, chỉ cần cô nói muốn ít tiền, chắc chắn ba vị chị gái của cô sẽ cho.
Chỉ là...............
Cô thật muốn bỏ đứa bé này sao?
Đây là con của cô và Đinh Tử Hạo, là kết tinh của hai người, trong tương lai hai người không còn liên lạc gì, nhưng đứa bé này chính là cầu nối liên lạc giữa cô và anh.
Cho dù cả đời này cô không muốn gặp anh, nhưng nếu cuộc đời này không cách nào khiến anh yêu cô, cô hy vọng mình có được một đứa con của anh................
Nhưng , bằng điều kiện hiện tại của cô lúc này làm sao có thể sinh hạ đứa bé đây?
Cô vẫn cồn đang đi học, không có năng lực kiếm sống, người nhà chắc chắn không ủng hộ cô sinh đứa bé, về phần Đinh Tử Hạo,........
Haizz, cô ở trong mắt anh chính là phiền phức, anh sẽ không bao giwof chấp nhận sinh mệnh bé nhỏ này.
Xem ra, dù là anh, hay cha mẹ khẳng đinh sẽ ép cô bỏ đứa bé
Hay là cứ lừa gạt mọi người rồi sinh đứa bé này ra . Đến lúc đó mọi chuyện đã xong, cha mẹ không muốn tiếp nhận cũng không được. Đinh Vũ Du chợt nghĩ ra ý tưởng này.
Nếu như vậy, cô tạm thời nghĩ nghỉ học, lấy tiền học phí ba mẹ cho cô trở thành tiền nuôi con, chờ sau khi sinh con xong cô sẽ kiếm việc làm, sau đó hai mẹ con sống cùng nhau.
Phương pháp này dường như được, chỉ là............cái đó.........giống như....
Suy đi nghĩ lại, Đinh Vũ Du có chút bất an, thậm chí cảm thấy không ổn, chuyện lớn như vậy trong nhất thời cô không thể tính kĩ
Lúc này cô lại nhớ đến Trình Sùng Ngạn.
Từ trước đến nay bất kì khó khăn gì cô đều nghĩ đến cậu ấy trước tiên.
Chuyện quan trọng như vậy tốt nhất nên hỏi ý kiến của cậu ấy, có lẽ bạn tốt này có thể cho cô ý kiến tốt cũng không chừng.
Vì vậy cô cầm điện thoại lên, gỌI điện cho Trình Sùng Ngạn.
" Cậu nói cái gì? Mang thai?"
Nửa tiếng sau, Trình Sùng Ngạn đã tới nhà Đinh Vũ Du, giờ phút này đang đứng im lặng nhìn cô.
" Ừ". Cô gật đầu một cái.
Trình Sùng Ngạn sửng sốt hồi lâu, đột nhiên thở dài:" Là đứa con của anh ta?"
" Anh ta?" cắn môi cô không hiểu rõ" Anh ta" là chỉ ai.
" Đúng là.............". Cậu liếc cô một cái:" Trong lòng cậu thích anh ta".
Việc đã đến nước này , cô cũng không giấu diễm nữa, vì vậy gật đầu dứt khoát thừa nhận.
" Cậu...... Nói cho anh ta biết chưa?"
" Không có". Đinh Vũ Du lắc đầu một cái.
" Nếu anh ta là ba của đứa bé, tại sao cậu không nói cho anh ta biết, dể anh ta quyết định?" cô lúc này giống như tìm lộn người thương lượng.
" Anh ta............". Nghĩ đến Đinh Tử Hạo đối với mình giày vò dứt bỏ, hai vành mắt cô không khỏi hồng lên:" Anh ta không quan tâm tớ, làm sao quyết định đứa bé?"
" Anh ta không yêu cậu sao lại...............". Chuyện như vậy anh không biết nói sao.
" Không cần hỏi được không?" cô khổ sở nói:" Mọi chuyện đã qua rồi"
" Anh ta đối với cậu như vậy, cậu còn muốn sinh con cho anh ta?". Cậu không hiểu nhìn cô.
" Tớ.........". Cô thật sự không biết nên nói như thế nào
" Cậu vẫn còn yêu anh ta?. Đột nhiên Trình Sùng Ngạn bắt đầu kích động
" Tớ....tớ...........". Đinh Vũ Du không nhịn được mà khóc:" Tớ cũng không có biện pháp..........."
Cô nhịn không được gục xuống bàn khóc:" Tớ cũng không muốn yêu anh ta......... Nhưng tớ không có biện pháp....... Tớ thật sự không có biện pháp.......huhu........"
" Tiểu Du..........". Biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cô khóc thương tâm đến thế, Trình Sùng Ngạn không khỏi ngây ngốc.
Khóc một lúc lâu, cho đến khi tâm tình bớt một chút, cô mới ngừng khóc, cũng không nhức nhích núp ở trên ghế.
" Chúng ta kết hôn đi!" Trình Sùng Ngạn chợt cất giọng nói.
Cái gì? Đinh Vũ Du ngạc nhiên trừng mắt nhìn cậu , cho là mình nghe lầm.
" Chúng ta kết hôn". Cậu bình tĩnh nói lại:" Tớ sẽ coi đứa bé này như con ruột của mình , sẽ chăm sóc bé, cậu không cần phải lo lắng".
" Như vậy đối với cậu không công bằng". Cô làm sao có thể mang con của người khác lấy cậu được:" Với điều kiện của cậu, không cần như vậy"
Trình Sùng Ngạn nhẹ nhàng thở dài:" Tớ cũng không muốn yêu cậu, nhưng mà tớ cũng không có biện pháp".
" Sùng Ngạn..........". Đối mặt với sự thâm tình của cậu, Đinh Vũ Du không khỏi nghẹn ngào.
" Nếu cậu đã nghĩ đến việc sinh đứa bé này, chúng ta liền cùng nhau chăm sóc bé". Cậu khẽ mỉm cười:" Nuôi con là chuyện rất vất vả, tớ sẽ không đứng nhìn người mình yêu phải chịu khổ , chịu tội, huống chi đứa bé cần có một người cha, cậu không hi vọng bé biến thành con riêng chứ?
" Nhưng cha mẹ cậu.............". Coi như Trình Sùng Ngạn có thể tiếp nhận đứa bé, không có nghĩa là cha mẹ cậu cũng tiếp nhận nha.
" Bọn họ chỉ biết đây là con của chúng ta". Trong lòng cậu đã có tính toán:" Cậu không nói, tớ không nói, không ai có thể biết bí mật này, về phần chuyện tiền bạc câu cũng không cần lo lắng, nhà tớ cũng không tệ lắm, nể mặt đứa bé, ba mẹ tớ nhất định sẽ cho lấy".
" Nhưng là...........". Trừ Đinh Tử Hạo cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy người khác, mặc dù cô luôn cảm kích Trình Sùng Ngạn , nhưng nếu lấy cậu ấy, cô vẫn cảm thấy do dự.
" gả cho anh được không?' cậu dịu dàng nói:" tớ sẽ không giống với người kia, tin tưởng tớ".
Nghe như vậy trong lòng cô không khỏi chấn động
Cậu ấy sẽ không tổn thương cô, cậu ấy sẽ không..........
Vì yêu cô nên sẽ không tổn thương cô, sẽ không gây tổn thương cho cô.
Gả cho cậu ấy, ít nhất cả đời này sẽ không phải chiu đau khổ'
Nếu như gả cho cậu,................
" Ừ". Giống như bị thôi miên, Đinh Vũ Du gật đầu chấp nhận
" Thật tốt quá". Thấy cô gật đầu đồng ý, Trình Sùng Ngạn vui vẻ nắm chặt tay cô:" Tất cả hãy giao cho anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc".
Ngồi trong góc của quán rượu, Đinh Tử Hạo uống một ngụm Martini, mặc dù anh đã sớm cởi cà vạt, nhưng như cũ anh vẫn cảm thấy khó chịu
Trong lòng phiền loạn, anh lại tiếp tục nâng ly uống rượu
Kể từ sau khi cô rời nhà, tâm tình anh luôn hỗn loạn, trong tâm trí anh đều là hình bóng của cô, dù anh có cố xua đuổi nó vẫn như hình bóng bám lấy anh, làm cho anh một người từ trước đến giờ ít bệnh tật đã nhiều ngày nay phải uống thuốc nhức đầu.
Vẫn tưởng rằng sau khi cô rời khỏi, cuộc sống của anh có thể khôi phục như trước đây, không nghĩ tới lại không phải như vậy, ngược lại một cảm giác mất mát cùng trống rỗng lại xuất hiện, hơn nữa mấy ngày trước gặp lại cô ở tiệm thuốc, thấy bộ dạng kiên quyết của cô, trong lòng anh giống nhưu có hàng ngàn cây kim đang đâm sâu vào lòng anh, trong lòng đau đớn không thể thở được.
Là do anh làm chuyện có lỗi với cô, nên áy náy khiến anh không thể nào quên được cô
Nếu không thì tại sao hình bóng của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh không lúc nào ngừng.
Nghĩ đến đây đầu anh càng đau dữ dội, không nhịn được anh lại lấy thuốc từ trong áo khoác ra uống.
Đang chuẩn bị đem thuốc ném vào miệng, đột nhiên có người đoạt thuốc từ trong tay anh . ( eo bội phục cách uống thuốc của anh, mỗi lần em uống thuốc là mỗi lần cực hình =.=!!!)
" Cậu muốn chết hay sao! Lại uống thuốc cùng uống rượu.........". Đặt mông ngồi xuống ghế cạnh anh:" Làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra đi, nói cho thiếu gia nghe xem có giúp gì cho được không?"
" Là cậu!" hừm, còn tưởng rằng ai nhiều chuyện như vậy thì ra là Lâm Dục Trung.
Ngoài công việc hai người thường hay hẹn nhau tới đây uống rượu, gần đây anh đang đứng trong cảnh rối loạn, không có tâm tình hẹn gặp bạn bè bạn bè uống rượu, hôm nay gặp mặt ngoài ý muốn.
" Ngoại trừ tớ thì còn ai quan tâm cậu như vậy?" Lâm Dục Trung cười hì hì một tiếng:" Đúng rồi, em gái xinh đẹp nhà cậu đâu? Lâu rồi ta không thấy em ấy".
" Cậu tránh xa cô ấy ra". Đinh Tử Hạo hận trừng mắt nhìn cậu ta:" Đều là tại tên khốn khiếp nhà cậu, nếu không phải tại cậu tớ cũng sẽ không,............"
Ngày hôm ấy, nếu không phải Lâm Dục Trung mang theo Đinh Vũ Du đi chơi lêu lổng, anh cũng sẽ không mắng cô, cũng sẽ không nhất thời xúc động làm ra những chuyện không nên có, nếu như vậy cô cũng sẽ còn ở nhà, ít nhất vẫn còn gọi anh một tiếng đại ca, như vậy thì bây giờ anh không phải nhức đầu.
Nếu như anh mà có chết vì uống thuốc, thì tên khốn này nhất định là hung thủ.
" Cậu sẽ không cái gì?". Lâm Dục Trung nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hối hận:" Chẳng lẽ cậu............ Không phải gây ra chuyện gì chứ?"
Những lời này lại đánh trúng chỗ đau của Đinh Tử Hạo , khiến anh khoogn khỏi nóng nảy quát nhẹ:" Câm miệng, nếu cậu nói thêm một câu nữa, tớ sẽ làm thịt cậu ngay lập tức".
" Lamg thì làm đi, làm thịt tớ cũng vô dụng!" Lâm Dục Trung vẫn mang bộ mặt giễu cợt như trước:" Vậy bây giờ cậu có tính toán gì?"
" Tớ có thể tính toán gì ?" Đinh Tử Hạo bóp lấy huyệt thái dương đang co rút, vẻ mặt sa sút.
" Ai da, chẳng lẽ cậu tính bội tình bạc nghĩa?" Lâm Dục Trung trợn lông mày, cố làm tâm trạng kinh hãi.
" Cậu ngứa da phải không?" Đinh Tử Hạo nắm quả đấm đến trước mặt anh:" Đừng nói hưu nói vượn, tớ liền đánh nát cái mặt thối của cậu , xem sau này cậu lấy gì đi quyến rũ phụ nữ".
" Tớ nói hưu nói vượn sao?" Đối với quả đấm của anh, Lâm Dục Trung không hề phật lòng, chỉ là cười như không cười nhìn anh.
Nghe vậy Đinh Tử Hạo dần dần buông lỏng tay, giống như mất hết khí lực cả người ngồi phịch xuống.
Cậu ta nói không sai, anh đúng là bội tình bạc nghĩa
" Cậu có cần thiết phải khổ tâm như vậy không?" Lâm Dục Trung thò tay uống ly rượu
" Nếu như vậy, cưới cô ấy đi!"
Anh cười nhạt:" một cô gái xinh đẹp như vậy, đừng lãng phí nhé!"
" Cậu điên rồi!" giọng nói anh ngày càng thê lương:" Cô ấy là em gái tớ............."
" Đó không phải là trọng điểm". Lâm Dục Trung hỏi:" Chẳng lẽ cậu không thích em ấy?"
" Tớ......." Anh nhắm mắt lai:" tớ vẫn xem em ấy là em gái.........."
" Đó là do cậu lầm tưởng". Lâm Dục Trung thấy anh đang lâm vào biển tình:' nếu như thật sự cậu chỉ xem em ấy là em gái, cậu sẽ không đau khổ như vậy"
" Cậu chừng nào biến thành thầy thuốc tâm lý". Đinh Tử Hạo không nhịn được cười khổ.
" Tớ không phải là thầy thuốc, nhưng tớ là cao thủ trong tình trường". Cậu ta vô cùng kiêu ngạo nói:" Thầy thuốc cần yêu vẫn phải hỏi ý kiến tớ nha".
" Làm ơn, đừng nói đùa nữa........." Đinh Tử Hạo đã phiền chết rồi, không có tâm tình đùa giỡn với cậu ta.
" Sao không tin tớ?" Lâm Dục Trung khoanh tay trước ngực:" Được vậy tớ hỏi cậu, trong đầu cậu thường nghĩ đến ai nhất?"
" Phải........ai?" Đinh Tử Hạo một chút cũng không muốn cùng cậu ta tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán như vậy.
" Là Lê Anna sao?" đối với tình yêu của bạn tốt, anh cũng biêt sít nhiều cho nên thuận miệng nói ra LêAnna
Nghe vậy, Đinh Tử Hạo chợt giật mình, hình như lâu rồi anh không nghĩ đến bạn gái của mình rồi.
" Xem ra là em gái xinh đẹp rồi!" Lâm Dục Trung nhìn sắc mặt, thốt lên một câu nói ra tâm sự của anh.
" Không thể nói như vậy". Suy nghĩ một lát, Đinh Tử Hạo lắc đầu nói:" Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tớ dĩ nhiên lo lắng cho em ấy, như vậy thì chẳng thể chứng minh được điều gì".
" Vậy sao?" Lâm Dục Trung rất xem thường, giọng nói mang vẻ giễu cợt:" Tớ không thể tin là anh trai có thể lo lắng cho em gái đến như vậy. Thậm chí lo lắng đến mức cả bạn gái cũng quên".
Nghe thấy giọng nói châm chọc , Đinh Tử Hạo chỉ có thể đau khổ mà không thể chống đỡ.
Đúng là Lê Anna đã từng chiếm hết mọi tâm tư của anh, nhưng mà chẳng bao lâu sau bóng dáng của cô dần dần phai nhạt, hiện tại chiếm giữ hết mọi suy nghĩ chính là em gái anh.
Nhưng tớ không thể nào tưởng tượng mình cùng em gái..................". Anh bưng ly rượu lên một hơi đem ly Martini uống hết.
" cậu đang chống lại sao?" Trong ánh mắt Lâm Dục Trung có một sự đồng tình:" Cậu sợ cha mẹ cậu không thể tha thứ cho cậu, sợ bọn họ thất vọng về cậu, sợ bọn họ không thể chấp nhận cậu, cho nên cậu vẫn chống lại cùng em gái cinh đẹp ở cùng với nhau".
" Haizz, tớ sẽ giải thích tâm tình cho cậu, từ hồi đi học cậu cũng mang dáng vẻ này". Lâm Dục Trung thở dài
" Đừng chống cự nữa, nếu như cậu đối với em gái xinh đẹp không có cảm giác gì, chắc sẽ không nghĩ vè em ấy như vậy, càng sẽ không vì cô ấy mà đau khổ như bây giờ. Cái gọi là người trong cuộc u mê, ngoài sáng suốt, mọi chuyện đã rõ ràng, câu đừng dối mình dối người nữa".
Anh đang tự dối gạt mình sao?
Nghe thấy bạn tốt đang phân tích tâm sự của mình, Đinh Tử Hạo không khỏi sửng sốt không nói ra lời.
Nhó lại nụ cười của cô, nhớ lại thời gian hai người sống chung vui vẻ, khóe miệng anh không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ.
Anh thật sự nhớ cô, muốn cô trở về bên cạnh mình, cùng nhau trải qua những tháng ngày vui vẻ.
Anh nhớ mỗi sáng thức dậy, liền nhìn thấy nụ cười của cô.
" Muốn cô ấy thì hãy mau mau tìm cô ấy đi". Lâm Dục Trung vỗ vai anh:" em gái cậu rất xinh đẹp sẽ có rất nhiều người muốn chăm sóc, nếu cậu không nhanh chân lên, đến lúc đó bị người khác đoạt mất, tớ không thể giúp cậu nha".
" Cậu đừng giành lấy là tớ cảm ơn rồi". Hiểu được tâm sự của mình, Đinh Tử Hạo lập tức vui vẻ.
" Ha ha , có trời chứng giám, tớ chưa chạm vào cô ấy nha". Lâm Dục TRung khôi phục vẻ mặt cười cợt:" Cậu cũng dùng qua, biết tớ không nói dối nha".
" Cậu tên khốn này đúng là miệng chó không mọc ngà voi". Đinh Tử Hạo lại cầm tay anh ta:" Chỉ là lần này, cảm ơn câu".
Anh chưa bao giờ cảm kích tên bạn tốt này, dù công ty cậu ta có đặt nhiều đơn đặt hàng đi nữa
" Cám ơn gì? Tớ không có chạm vào cô ấy?" Lâm Dục Trung cười cầm chặt tay anh:" Nhanh tìm em gái xinh đẹp đi, đừng lề mề, tớ không muốn nghe".
" Hôm nay tớ mời". Đinh Tử Hạo cầm hóa đơn ra ngoài.
Lần sau nhức đầu nhớ mua ít thuốc thôi.........". Lâm Dục Trung hướng anh vẫy tay:" Đem tiền ấy tiết kiệm mời tớ uống rượu, biết không?"
Chưa bao giờ cảm thấy tinh thần thoải mái như vậy, nhức đầu dường như không cần thuốc cũng khỏe, Đinh Tử Hạo lái xe, không nhịn được mở radio nghe
Sau khi hiểu tâm sự của mình , anh hận không thể chạy ngay tới chỗ cô, nói cho cô biết rằng anh yêu cô, muốn cô biết rằng sau này anh sẽ không phụ cô nữa.
Anh đã tính toán thực tế, sẽ chịu trách nhiệm vượt qua moi cửa ải khó khăn này.
Anh làm sao nói cho ba mẹ biết chuyện này?
Cha mẹ khi biết chuyện, sẽ phản ứng như thế nào?
Trong tưởng tượng của anh có thể nghe thấy tiếng cha quát giận cùng tiếng khóc của mẹ.
Dù có như vậy , anh cũng không thể dối lòng được nữa.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô đau khổ
Anh có trách nhiệm phải làm nguời mình yêu được hạnh phúc, không phải sao?
Mặc dù anh rất muốn gặp cô nhưng bây giờ là 12h đêm, anh không muốn thấy cô mơ mơ màng màng.
Huống hồ anh cũng cần sửa soạn một chút
Ít nhất anh nên ngủ một giấc, đem con mắt đen thui của mình phục hồi, để có chút thể diện khi gặp cô
Vì vậy anh cố nén xúc động muốn đi gặp cô, quyết định lái xe về nhà.
Vừa vào cửa anh đã nghe tiếng chuông điện thoai kêu không ngừng.
Đã trễ thế này có thể là ai
" ALo". Không thể suy nghĩ nhiều anh bắt máy
" Tử Hạo, cuối cùng cũng gặp được con rồi". Bên kia tay nghe vang giọng bà Đinh
Để tránh bị quấy rầy, trước khi đến quán rượu anh đã tắt điện thoại , không nghĩ rằng mẹ lại có việc tìm anh.
" Có chuyện gì vậy mẹ?" hầu như toàn là anh gọi điện về nhà nói chuyện với ba mẹ rất ít khi ba mẹ lại chủ động gọi cho anh , khiến trong tim anh có cảm giác bất an.
" Tiểu Du gọi điện về nói là muốn kết hôn , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cái gì? Đinh Tử Hạo suýt quăng điện thoại xuống đất
Mới có mấy ngày không gặp cô lại muốn kết hôn?
Tại sao lại có chuyện như vậy?
" Tử Hạo................alo..........alo........ Tử Hạo con còn nghe máy không?"
Trong khoảng thời gian ngắn anh quá mức kinh ngạc , quên trả lời lại, khiến bà Đinh ở đầu bên kia cũng hoảng hốt theo
" Con, con đang nghe.............". Anh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
" Chuyện Tiểu Du là sao vậy? Đang còn đi học, tại sao lại muốn kết hôn? Con nói cho mẹ biết , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" bà Đinh lại tiếp tục hỏi.
" Chuyện này.............con cũng không rõ lắm". Anh ngập ngừng nói, anh cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
" Con không rõ? Rõ ràng tiểu Du ở cùng với con, chuyện của em mà con không biết, con làm anh mà quan tâm đến em như vậy sao?". Có lẽ là do quá nóng lòng, bà Đinh trách móc anh.
" Con gần đây khá bận.........." anh tùy tiện viện cớ:" mẹ đừng lo lắng, con sẽ đi hỏi chuyện gì xảy ra, đến lúc đó con gọi lại cho mẹ sau".
Xem ra cô cũng không nói nhiều chuyện, thậm chí chuyện cô chuyển ra ngoài cũng không nói cho moi người biết. Lúc này anh vô cùng nóng vội ngay khi cúp điện thoại , anh lập tức lao ra ngoài.
Hai vạch xem ra cô thật sự mang thai
Tại sao lại như vậy?
Có người thử nhiều lần mong có được con cũng không được, cô chỉ là trải qua một buổi tối điên cuồng, như vậy mà trong bụng đã có một sinh mệnh.
Đây rốt cuộc là ân huệ của trời cao hay là sự trừng phạt?
Cô khóc không ra nước mắt.
Giờ phải làm sao? Cô nên làm gì bây giờ?
Theo tình huống trước mắt của cô, căn bản là không thích hợp có con, để tránh được sự ngạc nhiên của ba mẹ, cô nên lén phá đó là biện pháp thích hợp nhất. Mắc dù ở Mĩ chi phí giải phẫu cực cao, nhưng tiền đối với cô mà nói không thành vấn đề, chỉ cần cô tùy tiện nói vài lí do, cha mẹ sẵn sàng gửi tiền cho cô, huống chi cô còn có 3 tỷ phú vô cùng ham kiếm tiền, chỉ cần cô nói muốn ít tiền, chắc chắn ba vị chị gái của cô sẽ cho.
Chỉ là...............
Cô thật muốn bỏ đứa bé này sao?
Đây là con của cô và Đinh Tử Hạo, là kết tinh của hai người, trong tương lai hai người không còn liên lạc gì, nhưng đứa bé này chính là cầu nối liên lạc giữa cô và anh.
Cho dù cả đời này cô không muốn gặp anh, nhưng nếu cuộc đời này không cách nào khiến anh yêu cô, cô hy vọng mình có được một đứa con của anh................
Nhưng , bằng điều kiện hiện tại của cô lúc này làm sao có thể sinh hạ đứa bé đây?
Cô vẫn cồn đang đi học, không có năng lực kiếm sống, người nhà chắc chắn không ủng hộ cô sinh đứa bé, về phần Đinh Tử Hạo,........
Haizz, cô ở trong mắt anh chính là phiền phức, anh sẽ không bao giwof chấp nhận sinh mệnh bé nhỏ này.
Xem ra, dù là anh, hay cha mẹ khẳng đinh sẽ ép cô bỏ đứa bé
Hay là cứ lừa gạt mọi người rồi sinh đứa bé này ra . Đến lúc đó mọi chuyện đã xong, cha mẹ không muốn tiếp nhận cũng không được. Đinh Vũ Du chợt nghĩ ra ý tưởng này.
Nếu như vậy, cô tạm thời nghĩ nghỉ học, lấy tiền học phí ba mẹ cho cô trở thành tiền nuôi con, chờ sau khi sinh con xong cô sẽ kiếm việc làm, sau đó hai mẹ con sống cùng nhau.
Phương pháp này dường như được, chỉ là............cái đó.........giống như....
Suy đi nghĩ lại, Đinh Vũ Du có chút bất an, thậm chí cảm thấy không ổn, chuyện lớn như vậy trong nhất thời cô không thể tính kĩ
Lúc này cô lại nhớ đến Trình Sùng Ngạn.
Từ trước đến nay bất kì khó khăn gì cô đều nghĩ đến cậu ấy trước tiên.
Chuyện quan trọng như vậy tốt nhất nên hỏi ý kiến của cậu ấy, có lẽ bạn tốt này có thể cho cô ý kiến tốt cũng không chừng.
Vì vậy cô cầm điện thoại lên, gỌI điện cho Trình Sùng Ngạn.
" Cậu nói cái gì? Mang thai?"
Nửa tiếng sau, Trình Sùng Ngạn đã tới nhà Đinh Vũ Du, giờ phút này đang đứng im lặng nhìn cô.
" Ừ". Cô gật đầu một cái.
Trình Sùng Ngạn sửng sốt hồi lâu, đột nhiên thở dài:" Là đứa con của anh ta?"
" Anh ta?" cắn môi cô không hiểu rõ" Anh ta" là chỉ ai.
" Đúng là.............". Cậu liếc cô một cái:" Trong lòng cậu thích anh ta".
Việc đã đến nước này , cô cũng không giấu diễm nữa, vì vậy gật đầu dứt khoát thừa nhận.
" Cậu...... Nói cho anh ta biết chưa?"
" Không có". Đinh Vũ Du lắc đầu một cái.
" Nếu anh ta là ba của đứa bé, tại sao cậu không nói cho anh ta biết, dể anh ta quyết định?" cô lúc này giống như tìm lộn người thương lượng.
" Anh ta............". Nghĩ đến Đinh Tử Hạo đối với mình giày vò dứt bỏ, hai vành mắt cô không khỏi hồng lên:" Anh ta không quan tâm tớ, làm sao quyết định đứa bé?"
" Anh ta không yêu cậu sao lại...............". Chuyện như vậy anh không biết nói sao.
" Không cần hỏi được không?" cô khổ sở nói:" Mọi chuyện đã qua rồi"
" Anh ta đối với cậu như vậy, cậu còn muốn sinh con cho anh ta?". Cậu không hiểu nhìn cô.
" Tớ.........". Cô thật sự không biết nên nói như thế nào
" Cậu vẫn còn yêu anh ta?. Đột nhiên Trình Sùng Ngạn bắt đầu kích động
" Tớ....tớ...........". Đinh Vũ Du không nhịn được mà khóc:" Tớ cũng không có biện pháp..........."
Cô nhịn không được gục xuống bàn khóc:" Tớ cũng không muốn yêu anh ta......... Nhưng tớ không có biện pháp....... Tớ thật sự không có biện pháp.......huhu........"
" Tiểu Du..........". Biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cô khóc thương tâm đến thế, Trình Sùng Ngạn không khỏi ngây ngốc.
Khóc một lúc lâu, cho đến khi tâm tình bớt một chút, cô mới ngừng khóc, cũng không nhức nhích núp ở trên ghế.
" Chúng ta kết hôn đi!" Trình Sùng Ngạn chợt cất giọng nói.
Cái gì? Đinh Vũ Du ngạc nhiên trừng mắt nhìn cậu , cho là mình nghe lầm.
" Chúng ta kết hôn". Cậu bình tĩnh nói lại:" Tớ sẽ coi đứa bé này như con ruột của mình , sẽ chăm sóc bé, cậu không cần phải lo lắng".
" Như vậy đối với cậu không công bằng". Cô làm sao có thể mang con của người khác lấy cậu được:" Với điều kiện của cậu, không cần như vậy"
Trình Sùng Ngạn nhẹ nhàng thở dài:" Tớ cũng không muốn yêu cậu, nhưng mà tớ cũng không có biện pháp".
" Sùng Ngạn..........". Đối mặt với sự thâm tình của cậu, Đinh Vũ Du không khỏi nghẹn ngào.
" Nếu cậu đã nghĩ đến việc sinh đứa bé này, chúng ta liền cùng nhau chăm sóc bé". Cậu khẽ mỉm cười:" Nuôi con là chuyện rất vất vả, tớ sẽ không đứng nhìn người mình yêu phải chịu khổ , chịu tội, huống chi đứa bé cần có một người cha, cậu không hi vọng bé biến thành con riêng chứ?
" Nhưng cha mẹ cậu.............". Coi như Trình Sùng Ngạn có thể tiếp nhận đứa bé, không có nghĩa là cha mẹ cậu cũng tiếp nhận nha.
" Bọn họ chỉ biết đây là con của chúng ta". Trong lòng cậu đã có tính toán:" Cậu không nói, tớ không nói, không ai có thể biết bí mật này, về phần chuyện tiền bạc câu cũng không cần lo lắng, nhà tớ cũng không tệ lắm, nể mặt đứa bé, ba mẹ tớ nhất định sẽ cho lấy".
" Nhưng là...........". Trừ Đinh Tử Hạo cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lấy người khác, mặc dù cô luôn cảm kích Trình Sùng Ngạn , nhưng nếu lấy cậu ấy, cô vẫn cảm thấy do dự.
" gả cho anh được không?' cậu dịu dàng nói:" tớ sẽ không giống với người kia, tin tưởng tớ".
Nghe như vậy trong lòng cô không khỏi chấn động
Cậu ấy sẽ không tổn thương cô, cậu ấy sẽ không..........
Vì yêu cô nên sẽ không tổn thương cô, sẽ không gây tổn thương cho cô.
Gả cho cậu ấy, ít nhất cả đời này sẽ không phải chiu đau khổ'
Nếu như gả cho cậu,................
" Ừ". Giống như bị thôi miên, Đinh Vũ Du gật đầu chấp nhận
" Thật tốt quá". Thấy cô gật đầu đồng ý, Trình Sùng Ngạn vui vẻ nắm chặt tay cô:" Tất cả hãy giao cho anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc".
Ngồi trong góc của quán rượu, Đinh Tử Hạo uống một ngụm Martini, mặc dù anh đã sớm cởi cà vạt, nhưng như cũ anh vẫn cảm thấy khó chịu
Trong lòng phiền loạn, anh lại tiếp tục nâng ly uống rượu
Kể từ sau khi cô rời nhà, tâm tình anh luôn hỗn loạn, trong tâm trí anh đều là hình bóng của cô, dù anh có cố xua đuổi nó vẫn như hình bóng bám lấy anh, làm cho anh một người từ trước đến giờ ít bệnh tật đã nhiều ngày nay phải uống thuốc nhức đầu.
Vẫn tưởng rằng sau khi cô rời khỏi, cuộc sống của anh có thể khôi phục như trước đây, không nghĩ tới lại không phải như vậy, ngược lại một cảm giác mất mát cùng trống rỗng lại xuất hiện, hơn nữa mấy ngày trước gặp lại cô ở tiệm thuốc, thấy bộ dạng kiên quyết của cô, trong lòng anh giống nhưu có hàng ngàn cây kim đang đâm sâu vào lòng anh, trong lòng đau đớn không thể thở được.
Là do anh làm chuyện có lỗi với cô, nên áy náy khiến anh không thể nào quên được cô
Nếu không thì tại sao hình bóng của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh không lúc nào ngừng.
Nghĩ đến đây đầu anh càng đau dữ dội, không nhịn được anh lại lấy thuốc từ trong áo khoác ra uống.
Đang chuẩn bị đem thuốc ném vào miệng, đột nhiên có người đoạt thuốc từ trong tay anh . ( eo bội phục cách uống thuốc của anh, mỗi lần em uống thuốc là mỗi lần cực hình =.=!!!)
" Cậu muốn chết hay sao! Lại uống thuốc cùng uống rượu.........". Đặt mông ngồi xuống ghế cạnh anh:" Làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra đi, nói cho thiếu gia nghe xem có giúp gì cho được không?"
" Là cậu!" hừm, còn tưởng rằng ai nhiều chuyện như vậy thì ra là Lâm Dục Trung.
Ngoài công việc hai người thường hay hẹn nhau tới đây uống rượu, gần đây anh đang đứng trong cảnh rối loạn, không có tâm tình hẹn gặp bạn bè bạn bè uống rượu, hôm nay gặp mặt ngoài ý muốn.
" Ngoại trừ tớ thì còn ai quan tâm cậu như vậy?" Lâm Dục Trung cười hì hì một tiếng:" Đúng rồi, em gái xinh đẹp nhà cậu đâu? Lâu rồi ta không thấy em ấy".
" Cậu tránh xa cô ấy ra". Đinh Tử Hạo hận trừng mắt nhìn cậu ta:" Đều là tại tên khốn khiếp nhà cậu, nếu không phải tại cậu tớ cũng sẽ không,............"
Ngày hôm ấy, nếu không phải Lâm Dục Trung mang theo Đinh Vũ Du đi chơi lêu lổng, anh cũng sẽ không mắng cô, cũng sẽ không nhất thời xúc động làm ra những chuyện không nên có, nếu như vậy cô cũng sẽ còn ở nhà, ít nhất vẫn còn gọi anh một tiếng đại ca, như vậy thì bây giờ anh không phải nhức đầu.
Nếu như anh mà có chết vì uống thuốc, thì tên khốn này nhất định là hung thủ.
" Cậu sẽ không cái gì?". Lâm Dục Trung nhìn chằm chằm khuôn mặt đang hối hận:" Chẳng lẽ cậu............ Không phải gây ra chuyện gì chứ?"
Những lời này lại đánh trúng chỗ đau của Đinh Tử Hạo , khiến anh khoogn khỏi nóng nảy quát nhẹ:" Câm miệng, nếu cậu nói thêm một câu nữa, tớ sẽ làm thịt cậu ngay lập tức".
" Lamg thì làm đi, làm thịt tớ cũng vô dụng!" Lâm Dục Trung vẫn mang bộ mặt giễu cợt như trước:" Vậy bây giờ cậu có tính toán gì?"
" Tớ có thể tính toán gì ?" Đinh Tử Hạo bóp lấy huyệt thái dương đang co rút, vẻ mặt sa sút.
" Ai da, chẳng lẽ cậu tính bội tình bạc nghĩa?" Lâm Dục Trung trợn lông mày, cố làm tâm trạng kinh hãi.
" Cậu ngứa da phải không?" Đinh Tử Hạo nắm quả đấm đến trước mặt anh:" Đừng nói hưu nói vượn, tớ liền đánh nát cái mặt thối của cậu , xem sau này cậu lấy gì đi quyến rũ phụ nữ".
" Tớ nói hưu nói vượn sao?" Đối với quả đấm của anh, Lâm Dục Trung không hề phật lòng, chỉ là cười như không cười nhìn anh.
Nghe vậy Đinh Tử Hạo dần dần buông lỏng tay, giống như mất hết khí lực cả người ngồi phịch xuống.
Cậu ta nói không sai, anh đúng là bội tình bạc nghĩa
" Cậu có cần thiết phải khổ tâm như vậy không?" Lâm Dục Trung thò tay uống ly rượu
" Nếu như vậy, cưới cô ấy đi!"
Anh cười nhạt:" một cô gái xinh đẹp như vậy, đừng lãng phí nhé!"
" Cậu điên rồi!" giọng nói anh ngày càng thê lương:" Cô ấy là em gái tớ............."
" Đó không phải là trọng điểm". Lâm Dục Trung hỏi:" Chẳng lẽ cậu không thích em ấy?"
" Tớ......." Anh nhắm mắt lai:" tớ vẫn xem em ấy là em gái.........."
" Đó là do cậu lầm tưởng". Lâm Dục Trung thấy anh đang lâm vào biển tình:' nếu như thật sự cậu chỉ xem em ấy là em gái, cậu sẽ không đau khổ như vậy"
" Cậu chừng nào biến thành thầy thuốc tâm lý". Đinh Tử Hạo không nhịn được cười khổ.
" Tớ không phải là thầy thuốc, nhưng tớ là cao thủ trong tình trường". Cậu ta vô cùng kiêu ngạo nói:" Thầy thuốc cần yêu vẫn phải hỏi ý kiến tớ nha".
" Làm ơn, đừng nói đùa nữa........." Đinh Tử Hạo đã phiền chết rồi, không có tâm tình đùa giỡn với cậu ta.
" Sao không tin tớ?" Lâm Dục Trung khoanh tay trước ngực:" Được vậy tớ hỏi cậu, trong đầu cậu thường nghĩ đến ai nhất?"
" Phải........ai?" Đinh Tử Hạo một chút cũng không muốn cùng cậu ta tiếp tục chơi trò chơi nhàm chán như vậy.
" Là Lê Anna sao?" đối với tình yêu của bạn tốt, anh cũng biêt sít nhiều cho nên thuận miệng nói ra LêAnna
Nghe vậy, Đinh Tử Hạo chợt giật mình, hình như lâu rồi anh không nghĩ đến bạn gái của mình rồi.
" Xem ra là em gái xinh đẹp rồi!" Lâm Dục Trung nhìn sắc mặt, thốt lên một câu nói ra tâm sự của anh.
" Không thể nói như vậy". Suy nghĩ một lát, Đinh Tử Hạo lắc đầu nói:" Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tớ dĩ nhiên lo lắng cho em ấy, như vậy thì chẳng thể chứng minh được điều gì".
" Vậy sao?" Lâm Dục Trung rất xem thường, giọng nói mang vẻ giễu cợt:" Tớ không thể tin là anh trai có thể lo lắng cho em gái đến như vậy. Thậm chí lo lắng đến mức cả bạn gái cũng quên".
Nghe thấy giọng nói châm chọc , Đinh Tử Hạo chỉ có thể đau khổ mà không thể chống đỡ.
Đúng là Lê Anna đã từng chiếm hết mọi tâm tư của anh, nhưng mà chẳng bao lâu sau bóng dáng của cô dần dần phai nhạt, hiện tại chiếm giữ hết mọi suy nghĩ chính là em gái anh.
Nhưng tớ không thể nào tưởng tượng mình cùng em gái..................". Anh bưng ly rượu lên một hơi đem ly Martini uống hết.
" cậu đang chống lại sao?" Trong ánh mắt Lâm Dục Trung có một sự đồng tình:" Cậu sợ cha mẹ cậu không thể tha thứ cho cậu, sợ bọn họ thất vọng về cậu, sợ bọn họ không thể chấp nhận cậu, cho nên cậu vẫn chống lại cùng em gái cinh đẹp ở cùng với nhau".
" Haizz, tớ sẽ giải thích tâm tình cho cậu, từ hồi đi học cậu cũng mang dáng vẻ này". Lâm Dục Trung thở dài
" Đừng chống cự nữa, nếu như cậu đối với em gái xinh đẹp không có cảm giác gì, chắc sẽ không nghĩ vè em ấy như vậy, càng sẽ không vì cô ấy mà đau khổ như bây giờ. Cái gọi là người trong cuộc u mê, ngoài sáng suốt, mọi chuyện đã rõ ràng, câu đừng dối mình dối người nữa".
Anh đang tự dối gạt mình sao?
Nghe thấy bạn tốt đang phân tích tâm sự của mình, Đinh Tử Hạo không khỏi sửng sốt không nói ra lời.
Nhó lại nụ cười của cô, nhớ lại thời gian hai người sống chung vui vẻ, khóe miệng anh không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ.
Anh thật sự nhớ cô, muốn cô trở về bên cạnh mình, cùng nhau trải qua những tháng ngày vui vẻ.
Anh nhớ mỗi sáng thức dậy, liền nhìn thấy nụ cười của cô.
" Muốn cô ấy thì hãy mau mau tìm cô ấy đi". Lâm Dục Trung vỗ vai anh:" em gái cậu rất xinh đẹp sẽ có rất nhiều người muốn chăm sóc, nếu cậu không nhanh chân lên, đến lúc đó bị người khác đoạt mất, tớ không thể giúp cậu nha".
" Cậu đừng giành lấy là tớ cảm ơn rồi". Hiểu được tâm sự của mình, Đinh Tử Hạo lập tức vui vẻ.
" Ha ha , có trời chứng giám, tớ chưa chạm vào cô ấy nha". Lâm Dục TRung khôi phục vẻ mặt cười cợt:" Cậu cũng dùng qua, biết tớ không nói dối nha".
" Cậu tên khốn này đúng là miệng chó không mọc ngà voi". Đinh Tử Hạo lại cầm tay anh ta:" Chỉ là lần này, cảm ơn câu".
Anh chưa bao giờ cảm kích tên bạn tốt này, dù công ty cậu ta có đặt nhiều đơn đặt hàng đi nữa
" Cám ơn gì? Tớ không có chạm vào cô ấy?" Lâm Dục Trung cười cầm chặt tay anh:" Nhanh tìm em gái xinh đẹp đi, đừng lề mề, tớ không muốn nghe".
" Hôm nay tớ mời". Đinh Tử Hạo cầm hóa đơn ra ngoài.
Lần sau nhức đầu nhớ mua ít thuốc thôi.........". Lâm Dục Trung hướng anh vẫy tay:" Đem tiền ấy tiết kiệm mời tớ uống rượu, biết không?"
Chưa bao giờ cảm thấy tinh thần thoải mái như vậy, nhức đầu dường như không cần thuốc cũng khỏe, Đinh Tử Hạo lái xe, không nhịn được mở radio nghe
Sau khi hiểu tâm sự của mình , anh hận không thể chạy ngay tới chỗ cô, nói cho cô biết rằng anh yêu cô, muốn cô biết rằng sau này anh sẽ không phụ cô nữa.
Anh đã tính toán thực tế, sẽ chịu trách nhiệm vượt qua moi cửa ải khó khăn này.
Anh làm sao nói cho ba mẹ biết chuyện này?
Cha mẹ khi biết chuyện, sẽ phản ứng như thế nào?
Trong tưởng tượng của anh có thể nghe thấy tiếng cha quát giận cùng tiếng khóc của mẹ.
Dù có như vậy , anh cũng không thể dối lòng được nữa.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô đau khổ
Anh có trách nhiệm phải làm nguời mình yêu được hạnh phúc, không phải sao?
Mặc dù anh rất muốn gặp cô nhưng bây giờ là 12h đêm, anh không muốn thấy cô mơ mơ màng màng.
Huống hồ anh cũng cần sửa soạn một chút
Ít nhất anh nên ngủ một giấc, đem con mắt đen thui của mình phục hồi, để có chút thể diện khi gặp cô
Vì vậy anh cố nén xúc động muốn đi gặp cô, quyết định lái xe về nhà.
Vừa vào cửa anh đã nghe tiếng chuông điện thoai kêu không ngừng.
Đã trễ thế này có thể là ai
" ALo". Không thể suy nghĩ nhiều anh bắt máy
" Tử Hạo, cuối cùng cũng gặp được con rồi". Bên kia tay nghe vang giọng bà Đinh
Để tránh bị quấy rầy, trước khi đến quán rượu anh đã tắt điện thoại , không nghĩ rằng mẹ lại có việc tìm anh.
" Có chuyện gì vậy mẹ?" hầu như toàn là anh gọi điện về nhà nói chuyện với ba mẹ rất ít khi ba mẹ lại chủ động gọi cho anh , khiến trong tim anh có cảm giác bất an.
" Tiểu Du gọi điện về nói là muốn kết hôn , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cái gì? Đinh Tử Hạo suýt quăng điện thoại xuống đất
Mới có mấy ngày không gặp cô lại muốn kết hôn?
Tại sao lại có chuyện như vậy?
" Tử Hạo................alo..........alo........ Tử Hạo con còn nghe máy không?"
Trong khoảng thời gian ngắn anh quá mức kinh ngạc , quên trả lời lại, khiến bà Đinh ở đầu bên kia cũng hoảng hốt theo
" Con, con đang nghe.............". Anh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
" Chuyện Tiểu Du là sao vậy? Đang còn đi học, tại sao lại muốn kết hôn? Con nói cho mẹ biết , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" bà Đinh lại tiếp tục hỏi.
" Chuyện này.............con cũng không rõ lắm". Anh ngập ngừng nói, anh cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
" Con không rõ? Rõ ràng tiểu Du ở cùng với con, chuyện của em mà con không biết, con làm anh mà quan tâm đến em như vậy sao?". Có lẽ là do quá nóng lòng, bà Đinh trách móc anh.
" Con gần đây khá bận.........." anh tùy tiện viện cớ:" mẹ đừng lo lắng, con sẽ đi hỏi chuyện gì xảy ra, đến lúc đó con gọi lại cho mẹ sau".
Xem ra cô cũng không nói nhiều chuyện, thậm chí chuyện cô chuyển ra ngoài cũng không nói cho moi người biết. Lúc này anh vô cùng nóng vội ngay khi cúp điện thoại , anh lập tức lao ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.