Chương 10
Dư Phàm
03/04/2014
Mặc dù trời đã gần sáng nhưng Đinh Vũ Du không muốn nghỉ ngơi.
Cô vừa ôm bồn cầu mang những thức ăn vừa mới ăn xong toàn bộ nôn ra , hiện tại đang nằm trên sofa nghỉ ngơi.
Mặc dù mang thai cực khổ khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí khiến cô tiều tụy gầy gò, chỉ là cô vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu , vẫn mong đợi sinh mệnh nhỏ bé này ra đời.
Đứa bé này là nam hay nữ?
Con giống cô hay là.................
Vuốt ve bụng , cô đang tưởng tượng về hình dáng đứa nhỏ
Tinhtoooong................
Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm yên tĩnh này thật là vô cùng chói tai.
Đã trễ thế này chắc không phải người ngoài, tám chín phần là Trình Sùng Ngạn để quên đồ, cho nên quay lại lấy.
Đinh Vũ Du rất nhanh chống ghế sofa đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa cho cậu
Trình Sùng Ngạn ở cùng cô cho đến bây giờ mới chiu về nhà, mặc dù hai người đã có quyết định kết hôn , nhưng cô không có giữ cậu qua đêm, bất luận là sinh lí hay tâm lí cô cũng chưa thể nào tiếp nhận một người đàn ông khác, mà cậu cũng cảm thông cho cô, không ép buộc cô phải lập tức chấp nhận cậu. Đối với việc này Đinh Vũ Du vô cùng cảm kích cậu, đồng thời cũng cảm thấy sự lựa chọn của mình là đúng.
Cô kéo cửa ra không ngờ là ..............
Tại sao lại là anh?
Đinh Vũ Du vô cùng kinh ngạc
Đinh Tử Hạo giống như âm hồn đứng trước cửa trợn mắt nhìn cô , cô nhất thời sửng sốt mấy giây , sau khi lấy lại tinh thần lập tức cắn răng đem cửa đóng phịch một cái.
Cô không cần gặp anh, cả đời này cũng không muốn gặp.
" Tiểu Du, mở cửa"
Bên ngoài vang đến tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Đinh Tử Hạo, cô chỉ cần không để ý đến là được, để anh có thể tự đi
Từng giây phút trôi qua, tiếng anh la và tiếng gõ cữa cũng dần lắng xuống, cô cho rằng anh đã rời đi, thì một tiếng chấn động vô cùng lớn truyền đến.
Phanh
Cửa của cô bị đá văng, anh vọt thẳng vào trong phòng, trợn mắt nhìn cô.
" Anh làm gì?". Đinh Vũ Du sợ hết hồn, cô chưa bao giờ biết rằng thì ra anh cũng có bộ mặt bạo lực này.
" Anh có chuyện muốn hỏi em". Đối với sự kiên quyết của cô, anh càng tức giận hơn, hơn nữa nghe tin tức cô muốn kết hôn, anh càng nóng lòng, thậm chí bất chấp tất cả đạp cửa xông vào
" Làm sao anh biết tôi ở đây?" cô nhớ hôm đó vô tình gặp phải anh , anh cũng không đuổi theo, không phải sao?
" Em cho rằng em không nói thì anh không biết sao?" Anh cười lạnh
Hôm ấy vô tình gặp được cô , anh lập tức đến hỏi bạn học của cô, biết được chỗ ở của cô, anh không thể nào chịu được khi mình không biết tung tích của cô, cho dù không gặp mặt, anh cũng phải biết được cô có sống tốt hay không.
" Anh không phải muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi sao?". Cô cười lạnh trả lời :" LÀm gì phải biết tôi ở đâu?"
" Anh phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu được?" Đinh Tử Hạo vừa tức giận vừa buồn cười:" cho đến bây giờ anh vẫn chưa muốn thoát khỏi em, tất cả đều là suy nghĩ của em, là em đã hiểu lầm anh".
" Muốn nói gì thì nói nhanh đi". Đinh Vũ Du xoay người đưa lưng về phía anh:" Tôi cần phải nghỉ ngơi". Cô không muốn cùng nguời đàn ông này nói thêm chuyện gì, chỉ hi vọng anh mau chóng biến mất khỏi cô.
" Nói cho anh biết tại sao em lại muốn kết hôn?" anh nói ra câu quan trọng
" Bởi vì tôi thích". Cô biết nhất định là do mẹ gọi điện cho anh nói cho anh chuyện cô muốn kết hôn, chắc có việc nhờ vả anh nên anh mới đặc biệt tới đây hỏi han, vì anh nhanh chóng có thể thoát khỏi cô, nên anh vô cùng vui mừng, tới nơi đây chúc mừng cô sao?
Nghĩ đến đó , trong lòng cô cảm thấy chua xót
" Em.........." anh đi tới trước mặt cô:" Đây được coi là lí do sao?"
" Anh là ai? Ai cần anh lo". Người đàn ông này thật sự chẳng muốn quan tâm đến cô, muốn đến lấy đáp án để nói cho mẹ thôi, cô chẳng cần phải quan tâm đến anh nữa:" Tôi muốn ngủ, nếu không có chuyện gì nữa, mời anh rời đi cho"
Anh trừng mắt nhìn cô:" nói cho anh một lí do chính đáng anh sẽ rời đi"
" Lí do chính đáng là tôi muốn". Cô trừng mắt lai nhìn anh:" Như vậy anh đã hài lòng chưa?"
" Căn bản là em giận dỗi nên mới kết hôn". Đinh Tử Hạo nắm chặt tay hình quả đấm, giận dữ chỉ ra nguyên nhân
Vũ Du đối với anh vô cùng chung tình, căn bản là không thể nào trong thời gian ngắn như vậy liền thay đổi, nhất định là cô chịu đả kích quá lớn nên mới vội vã mang hạnh phúc cả đời của mình ra đánh cược
" Giận dỗi? Tại sao tôi phải giận dỗi?" Cô lạnh lùng nói:" Sùng Ngạn yêu tôi vô cùng, có thể lấy cậu ấy tôi vui mừng còn không kịp, tại sao tôi phải giận dỗi?"
" Em không yêu cậu ta, tại sao phải lấy cậu ta?" chẳng lẽ do cô đau lòng nhiều nên muốn tìm một chỗ để dựa vào sao?
" Tôi không yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy yêu tôi". Có lẽ cô muốn anh cảm thấy áy náy, nên mới nói ra điều này:" Ít nhất tôi sẽ không bao giờ bị tổn thương".
" Tiểu Du, em..............". Trời ơi, rốt cuộc anh đã tổn thương cô sâu sắc như thế nào chứ? Khiến cô không có tình cảm mà lại muốn kết hôn ?
Lời nói của cô giống như một chiếc roi vụt mạnh vào người anh, khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
" Nếu như hài lòng với câu trả lời của tôi, vậy thì anh đi đi". Điều gì muốn nói cũng nói xong cả rồi, người đàn ông này không cần phải ở đây nữa.
" Anh sẽ không đi". Anh cầm chặt tay cô:" Tiểu Du, em hãy nghe anh nói, anh........."
" Đừng có nói gì nữa, bất kể anh có nói gì thì tôi vẫn sẽ kết hôn". Cho dù anh ta thay cha mẹ tới khuyên nhủ cô, cô cũng không muốn nghe, vì đứa nhỏ trong bụng cô, cô nhất định phải cưới
"Em không thể lấy cậu ta, anh sẽ không để cho em lấy câu ấy". Đinh Tử Hạo kiên định nói
" Sao anh lại như vậy?" cô vô cùng tức giận. Người đàn ông này không cần cô, bây giờ lại còn muốn nhúng tay vào việc hôn sự của cô:" Anh không có tư cách quản tôi, buông tôi ra"
Do cô dùng hết sức tránh khỏi bàn tay của anh, lại không cẩn thận, cho nên cả người té xuống bàn ăn, xui thế nào bụng lại đụng trúng góc bàn.
" A..............." một trận đau nhức kéo đến, cô không kìm được mà ngồi ngay tại đó
" Tiểu Du, em không sao chứ?" anh vô cùng sợ hãi, vội vàng đưa tay muốn đỡ cô, không ngờ lại thấy có vết máu
" Đau quá...." bụng kịch liệt co rút khiến cô cuộn tròn người lại, trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh
" Tiểu Du, em bị thương chỗ nào? Cho anh xem.............". Cho là cô bị đụng trúng bụng hoặc dùi, anh vội hỏi:" Tủ thuốc em để ở đâu? Anh giúp em bôi thuốc".
" tôi...............". Cô cắn môi lắc đầu, đưa tay cầm chặt tay anh:" Nhanh mang tôi đến bệnh viện, bụng của tôi vô cùng đau".
Trừng mắt nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, một nỗi sợ mất đi đứa bé ập đến:" Nhanh giúp tôi, tôi không muốn mất đi con, tôi không muốn mất đi con tôi..........."
Cái gì? Cô.............. Có thai
Nghe cô nói, anh ngây người
" Cầu xin anh, nhanh đưa tôi đến bệnh viện". Thấy anh thờ ơ, cô không kìm được khóc to:" cầu xin anh nhanh lên............. Đứa bé ..........cũng là con của anh...........anh cứu nó được không?"
Chỉ sợ anh xem cô là phiền phức không cần để ý đến, cô hốt hoảng nói ra bí mật, hi vọng anh vì đứa bé mà giúp cô, đừng bỏ mặc cô
Đứa bé..............là con của anh
Đinh Tủ Hạo im lặng , cô rơi lệ
Anh do dự chuyện gì? Chảng lẽ anh lại tính toán không để ý đến cô rồi sao? Giống như khi anh đuổi cô đi......................
" Cầu xin anh........đừng bỏ mặc nó..........". Trong mơ màng, cô lấy hết sức, bật ra trong miệng tiếng cầu xin
" Tiểu Du, em ráng chống đỡ chút.............". Như ở trong mộng tỉnh lại, anh rốt cuộc có phản ứng
Anh nhanh chóng ôm lấy cô dường như sắp ngất xỉu, thật nhanh chạy xuống lầu, một đường lái xe như bay, không để ý đến cảnh sát ở phía sau, đi tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện
Nằm trên giường bệnh trắng toát, cô im lặng ngủ say, trên mặt không còn biểu tình hoảng hốt cùng đau đớn, nét mặt cô trở nên vô cùng bình an
Đinh Tử Hạo ngồi trên ghế gần đó, không khỏi suy nghĩ về cô, mặc dù bây giờ anh vô cùng mệt mỏi, nhưng không ngờ xảy ra chuyện này khiến anh không hề có một chút cảm giác buồn ngủ.
Bây giờ anh đã hiểu rõ nguyên nhân tại sao cô lại muốn nhanh chóng kết hôn
Là do trước đây anh không tiếp nhận cô, cho nên cô phải tìm một người ba cho đứa bé
Cô cư nhiên tính toán lừa gạt anh, một mình gánh chịu tất cả.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt gầy gò, anh không nhịn được mà đau lòng, nhẹ nâng bàn tay nhỏ bé của cô dặt lên môi mình
Giống như cảm nhận được yêu thương của anh, mí mắt cô hơi động đậy
" Tiểu Du............. Em tỉnh rồi?" anh cúi người , nhẹ nhàng nói vào bên tai cô
" Tôi.......". Cô từ từ mở hai mắt ra, trong mắt ngoại trừ khung cảnh trắng toát cùng với khuôn mặt mệt mỏi của anh
Trí nhớ nhanh chóng ùa về, cô nhanh chóng nhớ đến chuyện quan trọng
" Con tôi sao rồi?". Cô giẫy giụa muốn ngồi dậy, lại bị anh ấn nằm lại
" Bác sĩ đã chích cho em một mũi an thai, đứa bé rất tốt, tất cả đều ổn". Anh cẩn thận dặn dò:" Chỉ là em không được cử động mạnh, phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi vài ngày, chờ quan sát thêm mới có thể xuống giường đi lại".
" Vậy sao?" cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích:" Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện"
" Không cần cám ơn, anh cần phải làm như vậy". Anh vỗ vỗ đầu cô, đối cới sự xa lạ của cô mà không ngừng khổ sở.
" Dù sao tôi cũng vô cùng biết ơn anh đã cứu con tôi ". Nhũng lời này là thật lòng, cô thật sự sợ sẽ mất đi đứa bé này.
" Là con của chúng ta". Anh đặc biệt nhấn mạnh từ" chúng ta"
Nghe anh cố ý nhắc nhở, cô vô cùng chấn động
" Làm phiền anh gọi điện cho Sùng Ngạn giúp tôi, cậu ấy sẽ đến chăm sóc tôi". Để tránh anh có ý kiến đối với sự tồn tại của đứa bé, cô giả vờ không nghe thấy lời anh nói:" Ngại quá, để anh cực khổ như vậy, anh về nghỉ ngơi trước đi"
" Anh sẽ không đi". Đinh Tử Hạo dịu dàng nói:" Anh sẽ ở lại chăm sóc em".
" Anh..........". Sự dịu dàng của anh khiến cô kinh hãi( kinh ngạc+ sợ hãi)
Anh muốn ở lại làm gì? Sẽ không phải muốn cô đem bỏ đứa bé chứ?
Nhưng nếu như vậy, tại sao anh lại đưa cô đến bệnh viện?
Chăc chắn do anh không thể đứng nhìn cô té ở trong nhà, nếu như cô xảy ra chuyện, anh sẽ không biết trả lời như thế nào với ba mẹ cả........
Trong tích tắc, cô đã nghĩ ra vấn đề
" Ưm, chuyện này...............". Cô đã quyết định cùng anh vạch rõ phân cách:" Sùng Ngạn cùng tôi sẽ chăm sóc đứa bé, anh không cần phải lo chuyện đứa bé, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh".
" Cái gì mà không quấy rầy anh nữa?" đối với giải thích của cô anh vừa bực mình vừa buồn cười
" là vậy..............tôi sẽ phụ trách đứa bé, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh, cho nên xin anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi và đứa bé, nói như vậy anh đã hiểu chưa?". Cô một hơi đem mọi chuyện nói rõ cho anh.
" Tất nhiên.............". Cô dường như nghĩ ra việc gì đó bắt đầu nói tiếp:" Chuyện về đứa bé tôi sẽ không nói cho ba mẹ biết, bọ họ chỉ biết rằng đó là con của tôi cùng Sùng Ngạn. Tôi biết rõ anh muốn làm đứa con hiếu thảo, luôn giữ hình tượng này thật khổ cực.....................vậy nên tôi sẽ không phá hư hình tượng con ngoan của anh trong lòng ba mẹ, anh yên tâm".
" Cám ơn em đã thay anh suy nghĩ". Anh nhàn nhạt nói:" Nhưng mà anh không muốn con mình nhận người khác làm ba"
" Anh muốn gì?". Cô không khỏi hoảng hốt
" Anh nói rồi, anh sẽ không để em lấy người khác".
" Làm sao anh có thể................." cô nhịn không được muốn ngồi dậy cùng anh nói chuyện nhưng lai bị anh đè xuống lại
" Chính anh không quan tâm tôi, lại không muốn người khác quan tâm tôi, như vậy là sao? Tôi tuyệt đối không để anh can thiệp vào quyết định của tôi".
"Ai nói anh không nhớ em hả". Anh dịu dàng nở nụ cười vén tóc cho cô: " Cả đời này em chỉ có thể lấy anh, không được lấy người khác".
Anh muốn cô lấy anh sao?
Lỗ tai cô ong ong như có hàng ngàn con ông đang bay quanh, cô không thể nào tin được những lời mới vừa nghe
Tại sao?
Trước đây anh nhất quyết cự tuyệt cô, tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý rồi?
" Anh vì đứa bé chứ gì?" Cô đột nhiên nghĩ đến lí do này
Dù gì đi nữa anh cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, chuyện cùng với cô lên giường chỉ là nhất thời xúc động, nhưng khi có đứa bé lại là một chuyện khác
Mới lúc nãy cô nghe anh nói rõ ràng, anh không muốn con mình gọi người khác là ba
Nếu như vậy......
Cô có phúc trong hoạ sao, cái gọi là mẹ nhờ con, như vậy cô có thể ở bên cạnh anh sao?
Mặc dù c ô rất muốn ở bên anh, nhưng nghĩ đến nguyên nhân cô được ở cạnh, lòng cô lại cảm thấy chua xót
" Anh không Cần phải miễn cưỡng mình như vậy". Cô quay đầu đi, giọng nói vô cùng buồn bã: " hơn nữa tôi cũng khong muốn sống chung với người ghét mình'
Lúc trước anh coi cô là thứ đồ phiền toái, muốn nhanh chóng vứt cô đi, giờ lại muộn lượm về, nhưng cô vẫn vậy vẫn chỉ là món đồ bỏ đi, dù sao cô vốn là một cô công chúa được mọi người nâng niu, cô không Cần phải Hạ thấp chính mình, sống hèn mọn như vậy
Cô không cần, cho dù cô vẫn yêu anh vô cùng và vô cùng muốn được ở bên cạnh anh
"Anh không hề miễn cưỡng mình, càng không chán ghét em". Đinh Tử Hạo nhẹ nhàng thở dài :" Nếu như anh nói anh thích em, liệu em có tin anh không?"
Cô chớp mắt cặp mắt trừng trừng nhìn anh
"Em nhất định không tin". Anh cười khổ:" Thử tin anh một lần được không em, tin những gì anh nói đều là sự thật".
" Để cho tôi..." Cô sờ soạn khắp nơi nhất định cô phải ngồi dậy
" Bác sĩ nói em không được ngồi dậy". Anh không cho cô ngồi
"Tôi mặc kệ, anh để cho tôi....." Cô sờ soạn cuối cùng cũng tìm thấy cái nút, giơ tay ấn sau đó kê gối lên
"Em thật không nghe lời, như vậy sao được ?" Anh trước giờ đều thua cô, chỉ có thể đứng một bên làm nhảm
"Dù sao cũng vậy, chứ lúc ăn cơm làm sao?" Cô hung hăng nói
" được rồi, được rồi, luôn luôn có nhiều lí do". Anh giơ tay đầu hàng
"Anh nói tiếp đi" cô nhắc nhở anh
"Nói cái gì?" Anh giả Bộ quên, muốn chọc cô
"Anh....." Cô la lên:"Vừa rồi anh gạt tôi đúng không? Trí nhớ kém đừng học người ta nói láo, đến chuyện mình vừa nói láo cũng quên"
"Anh không có nói láo, những gì anh nói đều là sự thật". Vẻ mặt anh tràn đầy vô tội nhìn cô
"Vậy chứng minh cho tôi xem". Cô yêu cầu
"Anh phải chứng minh như thế nào?" Bé con này nhất định sẽ chỉnh anh thảm
"Tuỳ anh...." Cô nháy mắt mấy cái:" chỉ Cần có thể khiến tôi tin tưởng ..,, ưm"
Lời nói chưa hết cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị anh chặn lại
Anh hôn cô, hơn nữa.... Lại vô cùng dịu dàng
Cách một lúc sau....
"Em vẫn chưa hồi phục, hôm nay chỉ vậy thôi." Anh buông cô ra ho nhẹ:" như vậy em đã tin chưa?"
" tôi...". Cô hít một hơi thật sâu cho bớt giận, để đầu óc thanh tỉnh sau nụ hôn của anh:" ai biết có phải phải do phản ứng sinh lý nên anh nhất thời xúc động."
Trong lòng cô đã tin anh, chỉ là do thù mới hận cũ, cô không muốn dễ dàng tha thứ cho anh như vậy
"Anh xin lỗi em, em đừng nhắc lại chuyện đó nữa được không?". Biết mình là người có lỗi, anh vội vàng mở miệng cầu xin cô tha thứ
"Nói xin lỗi?" Cô cười lạnh:" Anh không hề chuộc lỗi, noi xin lỗi không thì làm được gì, xin lỗi, tôi không chấp nhận....". Lúc trước cô cực khổ theo đuổi anh, bây giờ không dễ gì có cơ hội hành Hạ lại, đương nhiên là cô muốn đòi lại gấp đôi rồi
"Vậy anh phải làm sao em mới tha thứ cho anh?"
Haizz? Không có cách nào hết, anh thích một cô nàng tinh nghịch, biết trước rằng một cái hôn chẳng thể nào giải quyết được vấn đề
"Thật nực cười, anh cầu xin tôi tha thứ hay tôi cầu xin anh tha thứ? Sao anh lại hỏi tôi chuyện như vậy? Chính anh phải có cách chứ?" Giọng nói cô lên cao
Khó trị, khó trị quả nhiên là vô cùng khó trợ
Nhưng có thể trách ai? Là do anh đã tổn thương cô mà
" Vậy.... Vậy thì được". Đến nước này, anh chỉ nghĩ được một cách, nếu cách này không được anh cũng chẳng biết làm sao nữa
" nếu anh nói...... Anh yêu em, em có chịu tha thứ cho anh không?" Anh cẩn thận quan sát phản ứng trên khuôn mặt cô
"Anh nói cái gì? Tối chẳng nghe được....". Nghe được ba chữ kia, cô vô cùng vui mừng, nhưng cô phải để anh nói nhiều lần mới được
Cô cố ta vểnh tai, làm bộ như mình không nghe được
"Anh nói là... Anh yêu em".lúc này anh không có nói to mà kề sát vào tai cô nhẹ nhàng nói
Cô vui mừng ôm cổ anh:"Anh nói lại lần nữa cho em nghe đi"
( ly: haizz con gái iu bằng tai mờ
"Em ngoan ngoãn nằm xuống , chờ khi nào em khỏe hẳn, anh sẽ nói cho em nghe, đến lúc đó em muốn anh nói bao nhiêu lần anh đều nói cho em". anh nhân dịp trao đổi điều kiện với cô
"Đồ hẹp hòi..." Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh không chịu buông tay
"Em ngoan ngoãn nằm xuống có được hay không?" Anh vỗ vỗ vai cô muốn cô buông tay, mặc dù anh cũng muốn ôm chặt cô, nhưng lại lo lắng thân thể cô không chịu nổi
"Không, em muôn ôm anh cơ". Không đễnh gì có được tình yêu sao cô có thể dễ dàng buông tay
"Nhưng như vậy không tốt sẽ ảnh hưởng đến con..,"
Quả nhiên những lời này vừa nói ra cô lập tức đầu hàng
Cô ngoan ngoãn buông tay, ngoan ngoãn nằm xuống
"Nói cho em biết 1 chuyện được không?" Cô nháy mắt, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:" tại sao anh lại thay đổi?"
"Anh không thay đổi". Nhìn cô giả Bộ ngoan hiền khiến anh cảm thấy rất vui, anh yêu thương nhắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô:" anh phát hiện ra tình cảm của mình thôi".
Anh dịu dàng nói:" sau khi em đi, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, nghĩ về em, nghĩ đến nỗi đầu anh đau nhức , lúc đó anh mới phát hiện ra anh không thể bỏ em được"
" chỉ là nhức đầu mà không phải đau lòng?". Cô lại co ý kiến
" haizz, anh vô cùng đau lòng". Anh không nhịn được mà bật cười
"Nhưng mà...." Cô có chút phiền lòng:" nếu va mẹ phản đối anh..."
Anh có thể vì chuyện này buông tay cô không?
Anh rất quan tâm đến ba mẹ, khả năng này rất có thể, cô không thể không đề phòng
"Vậy anh sẽ nghĩ cách để họ đồng ý".anh không có nghĩ mình sẽ lùi bước
"Vậy anh có cách gì không?" Cô biết tính tình ba mẹ mình vô cùng bảo thủ, họ tuyệt đối sẽ không đồng ý
"Không có". Anh nói thật
" Nếu bọn họ phản đối..." Cô nhíu mày
"Em nghĩ sao?" Anh tò mò cô sẽ làm gì
" vậy... " cô cười:" chúng ta bỏ trốn"
" bỏ trốn". Anh không nhịn được mà bật cười
Cô nhóc này luôn có cách khiến anh bật cười
" không phải chứ?" Anh bóp cái mũi nhỏ của cô:" chúng ta cách họ rất xa, em còn muốn chạy đi đâu?"
Ánh mắt cô long lanh:" ý anh là coi như chúng ta bỏ trốn , cho nên dù ba mẹ phản đối cũng vô dụng sao?"
" Cái này..." Anh cười nhạt:" dù sao họ chấp nhận cũng là điều tốt nhất "
" cái này có gì khác biệt ?" Cô bĩu môi đối với anh bày tỏ ý kiến
"Dù sao.." Anh cam kết:" anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng với em, em không Cần lo lắng có được không?"
" Cái gì mà chịu trách nhiệm tới cùng? Anh nói rõ một chút được không?"
Phụ trách có nhiều loại nha, cô không muốn là cái từ phụ trách kia đâu
" dù sao em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, chờ làm cô dâu của anh là được" anh hôn lên trán cô một cái
" vậy Lê Anna làm sao?" Cô không quên bạn gái xinh xắn của anh
" cô ấy" anh cười:" cô ấy gần đây không để ý đến anh, công khai cùng với người đàn ông khác rồi"
"Tại sao?" Cô sửng sốt
"Còn không phải vì em sao?"nếu không phải anh suốt ngày nghĩ đến cô, anh sẽ không lạnh lùng với Lê Anna khiến cô ấy chạy mất
"Đừng nói về anh nói về em đi" anh chuyển đề Tài:" về chuyện Trình Sùng Ngạn em tính sao?"
"Đợi chút nữa em sẽ nói rõ với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ tiếp nhận chuyện này". Nhắc đến cậu sắc mặt cô ảm đạm
" thật xin lỗi" trong lòng anh áy náy:" tất cả đều là lỗi của anh, đã làm khó anh rồi"
" thôi chỉ có thể nói là ý trời.." Cô an ủi anh, một bên nghĩ xem mình phải nói sao với cậu ấy
Nhớ đến tình cảm mà cậu ấy đã bỏ ra vì cô, mà cô chưa làm gì cho cậu ấy cả, chắc chắn cậu ấy sẽ bị tổn thương, trong lòng cô vô cùng áy náy, cũng vì vậy niềm vui sướng có được tình yêu cũng phai nhạt thay vào đó là sự lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.