Chương 6: " Cưỡng Hôn "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
" A Chiến à..... cố lên..... lại đây..... lại đây ".
Nhất Bác đang ở ngoài vườn với Tiêu Chiến, anh tập cho cậu đi lại.... chân cậu đã đỡ hơn rồi..... cậu đi chập chững rồi ngã oạch..... đau quá cậu ngồi ôm chân khóc, anh vội chạy lại vỗ cậu.
" A Chiến à..... em có sao không? "
" Dạ đau.....huhu..... "
" Rồi rồi..... lại đây anh bế..... vào nhà anh cho kẹo được không..... đừng khóc nữa..... A Chiến ngoan ".
Tiêu Chiến nín ngay, nhoẻn miệng cười.... Nhất Bác phì cười xoa đầu cậu..... sao mà trở mặt nhanh đến vậy chứ? Anh bế cậu vào nhà, cậu đòi xuống từ đi, cậu đi từ từ vào, giờ thì khá hơn rồi. Cậu ngửi thấy mũi tên tho.ư trong bếp, mò vào bếp thì bị quản gia đuổi ra.
" Con mau đi ra kia chơi đi, ở đây bẩn lắm, ta có mia vải cho con, đem ra nhà ăn với cậu chỉ đi ".
Tiêu Chiến lủng lẳng đem túi vải ra bàn ăn với Nhất Bác, nói vậy thôi chứ toàn anh lột cho cậu ăn không à. Anh ăn ba quả trong khi đó thì cậu mới ăn xong một quả, cậu không ăn kịp anh, với lại vải là loại trái cây mà cậu thích ăn nhất nên cậu đùng đùng, bỉu môi, giành lại vải, không cho anh ăn.... còn la anh ham ăn nữa chứ.
" Không cho cậu ăn nữa.... cậu ham ăn, ăn hết vải của em rồi ".
" Thì tại em ăn chạm đấy chứ ".
" Thì kệ cậu.... không cho cậu ăn nữa.... không cho ".
" Đưa đây anh lột cho ăn, anh không ăn nữa ".
" Cậu hứa đấy ".
" Ừm rồi mà ".
Thế là Nhất Bác ngồi lột vải, Tiêu Chiến cứ việc ngồi ăn.... Tiêu Chiến cho hai quả một lần vào mồm.... nước vải chảy tèm lem cái má cứ phồng lên phồng xuống, loáng thoáng nước vải lại chảy nhẹ xuống cằm..... Tiêu Chiến quay sang Nhất Bác.
" Cho cậu ăn một quả nè ".
Nhất Bác nhìn cậu.... cau mày.... bé con này vừa nhai, chu môi ra nói.... là định cố ý câu dẫn anh đúng không.
" Anh không ăn trái này.... anh ăn trái kia ".
Nhất Bác cúi xuống hôn Tiêu Chiến.... bé con bất ngờ đứng hình, anh luồn lưỡi vào miệng cậu, cướp hết vải từ miệng cậu qua miệng mình, anh cắn môi cậu cái rồi mới chịu tách ra.
" Vải ngon thật, rất ngon ".
" Đã ăn hết vải của em.... lại còn cắn em nữa, cậu xấu lắm em không chơi với cậu nữa ".
Tiêu Chiến tức giận xách túi vải đi từ từ vào bếp. Cái mông tròn lủng lẳng đi bỏ mặt anh, anh ngồi nhìn theo. Anh chỉ muốn chạy lại tét vào cái mông đó thôi, cậu giận anh chả thèm nói chuyện với anh cả buổi chiều. Thôi đành bỏ chức "cậu chủ" xuống để đi năn nỉ con thỏ đó chứ biết sao bây giờ, à mà từ đó đến giờ anh có làm "cậu chủ" đâu mà bỏ? Ngược lại anh làm "NAM TÌ" cho cậu thì có. Anh đem cho cậu vài viên kẹo, qua phòng thì thấy cậu đang hí hoáy gì đó, đi lại thì cậu đang vẽ.
" Em vẽ con chó đẹp thật nha ".
" Chó??? Em vẽ con bò mà.... huhu sao cậu lại bảo nó là con chó chứ? Cậu quá đáng lắm.... huhu.... "
Tiêu Chiến đánh vào ngực Nhất Bác.... nhưng mà đối với anh thì giống gải ngứa thôi.... anh bế cậu lại giường.
" Thôi nín đi, ngoan.... anh xin lỗi mà ".
" Tạm tha lỗi cho cậu.... mà cậu qua phòng em làm gì? "
" À.... xin lỗi em.... chuyện lúc chiều, em tha lỗi cho anh nha ".
" Chuyện gì hả cậu? Sao em phải giận? "
" Chuyện.... A Chiến à.... em không nhớ gì sao? "
" Cậu bị sao vậy? Cậu bệnh sao? Cậu nói gì em không hiểu gì hêt? "
Nhất Bác nhận ra là Tiêu Chiến đã quên rồi, anh mới nhớ lại lời bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật trí nhớ của cậu sẽ giảm có chuyện cậu sẽ quên đi hoặc tạm thời quên đi, anh buồn vì chuyện này lắm, anh ngồi ngẩn ra buồn bã, cậu thấy anh hôm nay hơi lạ.
" Cậu ơi.... chuyện gì mà em phải giận cậu vậy ạ? Cậu ơi.... "
" Không có gì đâu.... anh qua cho em kẹo, mà ăn ít thôi kẻo sún răng đó ".
" Dạ.... cảm ơn cậu.... mà hôm nay cậu tốt hơn mọi ngày.... bình thường toàn em đòi cậu mới cho ".
" Ừ ừ.... khi nào có kẹo anh mới tốt.... còn lại là xấu hết ".
" Hihi ".
" Thôi em ăn đi rồi lo học bài.... anh về phòng, em vẽ chó tiếp đi.... a lộn.... con bò ".
" Cậu chủ.... ghét cậu rồi.... cậu về phòng của cậu đi, cậu xấu lắm ".
Tiêu Chiến đuổi Nhất Bác ra, đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, anh phì cười, người gì đâu mà trở mặt nhanh quá mới khen tốt xong giờ chửi người ta xấu rồi, anh về phòng ngẫm nghĩ, cậu cứ quên như vậy thì sao mà học được đây? Bỗng anh phát hiện ra, bé con không nhớ lúc nãy anh đã hôn bé.... vậy là đồng nghĩa với việc anh có thể hôn bé thoải mái mà không bị bé giận, anh cảm thấy chuyện này cũng tốt.... anh nở nụ cười ma mảnh, số phận bị anh cưỡng hôn bắt đầu khi cậu lên 10 tuổi.
Nhưng không phải lúc nào cậu cũng quên đâu nha chỉ là đôi lúc quên thôi, cậu chủ suy luận sai hết rồi, hôm qua hai người mới cải nhau.... cậu dóng mỏ lên cải nhau với anh về việc ai dậm chết chậu hoa cậu mới trồng, cậu nói là anh.... anh bảo là không phải anh, cậu bảo phải, cứ chu mỏ lên cải, anh tức giận, chiều riết rồi hư không xem anh ra gì luôn rồi.... anh bế cậu lên tét mạnh vào mông, rồi đè cậu ra hôn, cắn vào cái mỏ cứ dóng lên cải anh, cho chừa cái tội lì lượm.
Cậu khóc nức nở chạy vào phòng khóa cửa không thèm nói chuyện với anh nữa, giận anh luôn rồi. Đã đánh rồi còn cắn môi người ta đến đau, cậu giận không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện với anh cả ba ngày trời, anh coa làm thế nào cũng không thèm quan tâm, cậu là giận dai lắm đó nha. Anh đành phải năn nỉ mẹ, kêu khuyên cậu dùm anh, kêu cậu làm hòa với anh đi, anh buồn lắm rồi, mẹ thừa cơ trêu chọc anh.
" Ai có người trong lòng rồi bỏ mặc bà mẹ già này giờ người ta giận rồi mới nhớ đến ta, xin ta đi năn nỉ màu nọ ".
" Mẹ à..... "
Mẹ cười rồi nhìn cái thằng con trai không tiền đồ của mình, thôi thấy con cũng tội nên đành đi năn nỉ dùm vậy, mẹ anh cưng cậu lắm nha, từ sau vụ tai nạn thì cưng hơn nữa. Nhờ cậu mà khoảng cách giữa hai mẹ con mất đi và gắn kết hơn, cậu bây giờ được bà cưng chiều, yêu thương hơn cả anh luôn. Cậu bây giờ thành cậu chỉ nhỏ của anh luôn rồi.
Trêu anh xong bà lên nói chuyện với cậu, lát sau đi xuống, bà dẫn theo cả cậu nữa.
" Em là em nể mặt nà chủ mới tha lỗi cho cậu đó nha, chứ không dễ bỏ qua đâu à ".
" Sao cũng được hết.... bỏ qua cho anh là tốt rồi, mau lại đây anh dẫn đi ăn kem ".
" Hoan hô cậu.... đi thôi ".
Làm hòa xong, anh vui vẻ bế thỏ con đi ăn kem bỏ mặc mẹ ở lại.... bà lắc đầu.... nhìn theo mắng thầm.
" Thằng con trời đánh.... đồ phản bội, có vợ quên mất mẹ rồi.... aizzz ".
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1580402932526.jpg-original600webp?sign=585be30a6150047dedd811e793987591&t=5fff8980)
Nhất Bác đang ở ngoài vườn với Tiêu Chiến, anh tập cho cậu đi lại.... chân cậu đã đỡ hơn rồi..... cậu đi chập chững rồi ngã oạch..... đau quá cậu ngồi ôm chân khóc, anh vội chạy lại vỗ cậu.
" A Chiến à..... em có sao không? "
" Dạ đau.....huhu..... "
" Rồi rồi..... lại đây anh bế..... vào nhà anh cho kẹo được không..... đừng khóc nữa..... A Chiến ngoan ".
Tiêu Chiến nín ngay, nhoẻn miệng cười.... Nhất Bác phì cười xoa đầu cậu..... sao mà trở mặt nhanh đến vậy chứ? Anh bế cậu vào nhà, cậu đòi xuống từ đi, cậu đi từ từ vào, giờ thì khá hơn rồi. Cậu ngửi thấy mũi tên tho.ư trong bếp, mò vào bếp thì bị quản gia đuổi ra.
" Con mau đi ra kia chơi đi, ở đây bẩn lắm, ta có mia vải cho con, đem ra nhà ăn với cậu chỉ đi ".
Tiêu Chiến lủng lẳng đem túi vải ra bàn ăn với Nhất Bác, nói vậy thôi chứ toàn anh lột cho cậu ăn không à. Anh ăn ba quả trong khi đó thì cậu mới ăn xong một quả, cậu không ăn kịp anh, với lại vải là loại trái cây mà cậu thích ăn nhất nên cậu đùng đùng, bỉu môi, giành lại vải, không cho anh ăn.... còn la anh ham ăn nữa chứ.
" Không cho cậu ăn nữa.... cậu ham ăn, ăn hết vải của em rồi ".
" Thì tại em ăn chạm đấy chứ ".
" Thì kệ cậu.... không cho cậu ăn nữa.... không cho ".
" Đưa đây anh lột cho ăn, anh không ăn nữa ".
" Cậu hứa đấy ".
" Ừm rồi mà ".
Thế là Nhất Bác ngồi lột vải, Tiêu Chiến cứ việc ngồi ăn.... Tiêu Chiến cho hai quả một lần vào mồm.... nước vải chảy tèm lem cái má cứ phồng lên phồng xuống, loáng thoáng nước vải lại chảy nhẹ xuống cằm..... Tiêu Chiến quay sang Nhất Bác.
" Cho cậu ăn một quả nè ".
Nhất Bác nhìn cậu.... cau mày.... bé con này vừa nhai, chu môi ra nói.... là định cố ý câu dẫn anh đúng không.
" Anh không ăn trái này.... anh ăn trái kia ".
Nhất Bác cúi xuống hôn Tiêu Chiến.... bé con bất ngờ đứng hình, anh luồn lưỡi vào miệng cậu, cướp hết vải từ miệng cậu qua miệng mình, anh cắn môi cậu cái rồi mới chịu tách ra.
" Vải ngon thật, rất ngon ".
" Đã ăn hết vải của em.... lại còn cắn em nữa, cậu xấu lắm em không chơi với cậu nữa ".
Tiêu Chiến tức giận xách túi vải đi từ từ vào bếp. Cái mông tròn lủng lẳng đi bỏ mặt anh, anh ngồi nhìn theo. Anh chỉ muốn chạy lại tét vào cái mông đó thôi, cậu giận anh chả thèm nói chuyện với anh cả buổi chiều. Thôi đành bỏ chức "cậu chủ" xuống để đi năn nỉ con thỏ đó chứ biết sao bây giờ, à mà từ đó đến giờ anh có làm "cậu chủ" đâu mà bỏ? Ngược lại anh làm "NAM TÌ" cho cậu thì có. Anh đem cho cậu vài viên kẹo, qua phòng thì thấy cậu đang hí hoáy gì đó, đi lại thì cậu đang vẽ.
" Em vẽ con chó đẹp thật nha ".
" Chó??? Em vẽ con bò mà.... huhu sao cậu lại bảo nó là con chó chứ? Cậu quá đáng lắm.... huhu.... "
Tiêu Chiến đánh vào ngực Nhất Bác.... nhưng mà đối với anh thì giống gải ngứa thôi.... anh bế cậu lại giường.
" Thôi nín đi, ngoan.... anh xin lỗi mà ".
" Tạm tha lỗi cho cậu.... mà cậu qua phòng em làm gì? "
" À.... xin lỗi em.... chuyện lúc chiều, em tha lỗi cho anh nha ".
" Chuyện gì hả cậu? Sao em phải giận? "
" Chuyện.... A Chiến à.... em không nhớ gì sao? "
" Cậu bị sao vậy? Cậu bệnh sao? Cậu nói gì em không hiểu gì hêt? "
Nhất Bác nhận ra là Tiêu Chiến đã quên rồi, anh mới nhớ lại lời bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật trí nhớ của cậu sẽ giảm có chuyện cậu sẽ quên đi hoặc tạm thời quên đi, anh buồn vì chuyện này lắm, anh ngồi ngẩn ra buồn bã, cậu thấy anh hôm nay hơi lạ.
" Cậu ơi.... chuyện gì mà em phải giận cậu vậy ạ? Cậu ơi.... "
" Không có gì đâu.... anh qua cho em kẹo, mà ăn ít thôi kẻo sún răng đó ".
" Dạ.... cảm ơn cậu.... mà hôm nay cậu tốt hơn mọi ngày.... bình thường toàn em đòi cậu mới cho ".
" Ừ ừ.... khi nào có kẹo anh mới tốt.... còn lại là xấu hết ".
" Hihi ".
" Thôi em ăn đi rồi lo học bài.... anh về phòng, em vẽ chó tiếp đi.... a lộn.... con bò ".
" Cậu chủ.... ghét cậu rồi.... cậu về phòng của cậu đi, cậu xấu lắm ".
Tiêu Chiến đuổi Nhất Bác ra, đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, anh phì cười, người gì đâu mà trở mặt nhanh quá mới khen tốt xong giờ chửi người ta xấu rồi, anh về phòng ngẫm nghĩ, cậu cứ quên như vậy thì sao mà học được đây? Bỗng anh phát hiện ra, bé con không nhớ lúc nãy anh đã hôn bé.... vậy là đồng nghĩa với việc anh có thể hôn bé thoải mái mà không bị bé giận, anh cảm thấy chuyện này cũng tốt.... anh nở nụ cười ma mảnh, số phận bị anh cưỡng hôn bắt đầu khi cậu lên 10 tuổi.
Nhưng không phải lúc nào cậu cũng quên đâu nha chỉ là đôi lúc quên thôi, cậu chủ suy luận sai hết rồi, hôm qua hai người mới cải nhau.... cậu dóng mỏ lên cải nhau với anh về việc ai dậm chết chậu hoa cậu mới trồng, cậu nói là anh.... anh bảo là không phải anh, cậu bảo phải, cứ chu mỏ lên cải, anh tức giận, chiều riết rồi hư không xem anh ra gì luôn rồi.... anh bế cậu lên tét mạnh vào mông, rồi đè cậu ra hôn, cắn vào cái mỏ cứ dóng lên cải anh, cho chừa cái tội lì lượm.
Cậu khóc nức nở chạy vào phòng khóa cửa không thèm nói chuyện với anh nữa, giận anh luôn rồi. Đã đánh rồi còn cắn môi người ta đến đau, cậu giận không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện với anh cả ba ngày trời, anh coa làm thế nào cũng không thèm quan tâm, cậu là giận dai lắm đó nha. Anh đành phải năn nỉ mẹ, kêu khuyên cậu dùm anh, kêu cậu làm hòa với anh đi, anh buồn lắm rồi, mẹ thừa cơ trêu chọc anh.
" Ai có người trong lòng rồi bỏ mặc bà mẹ già này giờ người ta giận rồi mới nhớ đến ta, xin ta đi năn nỉ màu nọ ".
" Mẹ à..... "
Mẹ cười rồi nhìn cái thằng con trai không tiền đồ của mình, thôi thấy con cũng tội nên đành đi năn nỉ dùm vậy, mẹ anh cưng cậu lắm nha, từ sau vụ tai nạn thì cưng hơn nữa. Nhờ cậu mà khoảng cách giữa hai mẹ con mất đi và gắn kết hơn, cậu bây giờ được bà cưng chiều, yêu thương hơn cả anh luôn. Cậu bây giờ thành cậu chỉ nhỏ của anh luôn rồi.
Trêu anh xong bà lên nói chuyện với cậu, lát sau đi xuống, bà dẫn theo cả cậu nữa.
" Em là em nể mặt nà chủ mới tha lỗi cho cậu đó nha, chứ không dễ bỏ qua đâu à ".
" Sao cũng được hết.... bỏ qua cho anh là tốt rồi, mau lại đây anh dẫn đi ăn kem ".
" Hoan hô cậu.... đi thôi ".
Làm hòa xong, anh vui vẻ bế thỏ con đi ăn kem bỏ mặc mẹ ở lại.... bà lắc đầu.... nhìn theo mắng thầm.
" Thằng con trời đánh.... đồ phản bội, có vợ quên mất mẹ rồi.... aizzz ".
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1580402932526.jpg-original600webp?sign=585be30a6150047dedd811e793987591&t=5fff8980)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.