Chương 7: " Bí Mật "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Theo đường chó bay, chim chạy, mọi người xem phim bay thì Tiêu Chiến cũng đã lên 15 tuổi, năm nay cậu đã lên lớp 10 rồi còn Nhất Bác thì đã 20 tuổi, anh nay đã đi vào công ty làm việc rồi, anh làm phó chủ tịch của công ty Vương thị, ừ thì phó chủ tịch nhưng anh vẫn đưa đón Tiêu Chiến đi học mỗi ngày, sáng đưa đi trưa rước về giống y như thiếu gia con nhà giàu, mà hôm nay mặt Tiêu Chiến cứ buồn buồn.
" Em hôm nay em buồn vậy? " Nhất Bác thấy cậu buồn nên thắc mắc hỏi.
" Dạ em không có ".
" Anh không dạy em nói dối ".
" Dạ hôm nay em dò bài được 0₫, mà lớp em thì đang tham gia bông hoa điểm 10, cố lọt vào top 5 vậy mà em lại kéo điểm lớp xuống.... mấy bận rất ghét, bảo em là đồ đần đồ đầu đất.... em không cố ý mà ".
Nhất Bác cau mày.... bọn nó dám mắng Tiêu Chiến, anh còn chưa nở mắng mà bọn nó dám sao? mà sao bé con của anh lại bị dò bài chứ? Anh chợt nhớ ra là anh quên nói với nhà trường về việc của cậu, trí nhớ của cậu không tốt nên không thể bắt cậu học bài được, là do anh sơ xuất. Năm nào chuyển cấp anh cũng phải đi nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đè của cậu, cả thi cử anh đều phải cho thầy cô làm hộ, vì nếu để cậu làm thì chắc chắn là không qua nổi rồi. Anh làm tất cả là vì cậu, anh không muốn cậu buồn, không muốn cậu mặc cảm về trí nhớ của mình.
Tất cả đều do anh, đến bây giờ anh vẫn dằn vặt bản thân, nếu năm đó không do anh thì cậu sẽ mộng bị như vậy, sẽ không bị tai nạn, trí nhớ sẽ không giảm. Vì anh muốn cậu được như mấy đứa trẻ cùng lứa khác, như một đứa trẻ bình thường cũng được đến trường, cũng được ngồi trên ghế nhà trường, được đi học, vui chơi, để cậu biét cảm giác đi học là như thế nào chứ không phải để cậu bị mắng chửi như thế này đâu, nếu không sợ cậu buồn thì anh sớm đã cho cậu bên cạnh anh, không cho cậu đi học rồi.... anh dư sức nuôi cậu mà.
Thỏ con của anh mỏng manh lắm, cứ buồn vì chuyện đó mãi.
" A Chiến à.... đừng buồn nữa ".
" Em không sao...., là do em đầu đất nên mới vậy mà, rõ ràng em đã học thuộc, vậy mà vẫn cứ quên.... tại sao em lại ngốc đến vậy chứ? "
" Không phải lỗi của em.... anh cũng không cho em mắng bản thân mình như vậy, nghe không hả? "
" Dạ em nghe.... mà lớp sẽ bị trừ điểm thi đua.... sẽ tuột hạng mất thôi ".
Bỗng Tiêu Chiến ôm đầu lại.... cậu lại đau đầu nữa rồi, hễ cậu suy nghĩ một việc gì đó lâu là cơn đau đầu nó lại kéo đến ngay. Nhất Bác vội dừng xe lại, lấy thuốc ra cho cậu uống, lúc nào anh cũng đem theo thuốc của cậu bên người cả, anh cho cậu uống thuốc, ôm đầu cậu lại, xoa xoa hai nguyệt thái dương, xoa bóp dịu dàng để cậu dễ chịu, bớt đau hơn.
" Đừng suy nghĩ nữa sẽ đau hơn đó.... nghe lời anh, em mà suy nghĩ nữa là anh sẽ đi phá tan cái lớp đó, nghe chưa hả? "
" Dạ em nghe.... cậu đừng giận ".
Nhất Bác bình thương rất bình tĩnh, điềm đạm, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Tiêu Chiến thì anh rất dễ kích động và nổi giận, mà việc gì khiến cậu buồn thì anh càng điên hơn mà đi phá hủy tất cả những thứ khiến cậu buồn.
Anh bình tĩnh lại, kéo cậu vào lòng, ôm lấy, cho cậu dựa vào vai mình nghỉ ngơi.
" Nằm đây nghỉ ngơi một lát em sẽ đỡ hơn ".
" Dạ, cảm ơn cậu chủ.... cậu chủ lúc nào cũng lo lắng đối xử tốt với em.... em thấy chả giống hầu của cậu xíu nào cả.... toàn là cậu hầu rồi chăm sóc cho em không thôi ".
" Cũng biết vậy sao? Vậy mai này lớn lên lấy thân đền đáp là được mà ".
" Thì em là hầu của cậu, đã là của cậu rồi mà, cần gì lấy thân đền đáp nữa chứ ạ? "
" Lớn lên em sẽ tự khắc biết lấy thân đền đáp là như thế nào thôi, bây giờ nói em cũng không hiểu được đâu ".
" Dạ cậu ".
" Thôi để anh chở em đi ăn, chắc đã đói lắm rồi phải không ".
Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cá, gà, heo mực, bạch tuộc.... gọi một bàn lớn, nhiều ơi là nhiều, Tiêu Chiến hí hửng cầm đũa lên ăn, cậu chả lạ với cách gọi đồ ăn này với anh nữa.... lần nào cho cậu ăn cũng tưởng là cho heo ăn cả.... gọi quá chừng là đồ.... ban đầu cậu thấy bất mãn chứ.... lâu dần thành quen nên cũng kệ luôn.
Cậu bắt đầu cuộc chiến, ăn rất nhiều, thỏ con của anh ăn rất là khỏe nha, nhưng lại không mập nổi, ăn nhiều như vậy để nuôi cơ thể chứ không có mập.... mai mà cậu ăn khỏe không chứ cậu mà kén ăn không biết bây giờ thành ra bộ dạng nào rồi, chắc chỉ còn xương.
Sau tai nạn cơ thể Tiêu Chiến hấp thu dinh dưỡng rất kém, ăn nhiều như vậy mà vóc dáng vẫn cứ nhỏ bé, chỉ cần cậu bỏ ăn một ngày là sẽ sụt kí ngay lập tức, nên về việc ăn uống của cậu anh hết sức chú trọng nó, đặt biệt chú ý luôn, anh đã nhờ rất nhiều bác sĩ dinh dưỡng đến tư vấn nhưng ai cũng bó tay cả, thay đổi thức đơn thế nào cậu vẫn không mập nổi.... anh cũng đau đầu lắm, nhưng đành chịu.... cậu ăn được, ăn khỏe là anh an tâm rồi. Anh nhìn cậu ăn mà cười vui vẻ, buồn thì buồn, thỏ con của anh chỉ cần cho ăn là vui vẻ lại ngay, anh rành quá rồi mà.
Cho Tiêu Chiến ăn xong anh đưa cậu về nhà.... cậu chạy vù lên lầu mất tiêu, anh cười lắc đầu.... anh đi lên phòng làm việc của mình, ngồi vào bàn anh lạnh lùng gọi ngay cho thầy "hiệu trưởng" .
" Thầy kêu ngay phòng giám sát gửi video từ camera lớp 10A6 ngày hô nay cho tôi ".
" Dạ phó tổng ".
Nhất Bác ngồi đợi mail qua, trường được anh cho người lắp camera khắp nơi, anh sợ Tiêu Chiến sẽ bị oan ức hay bị ăn hiếp mà không biết cải, không biết trình bài thì ít nhất còn có camera làm chứng cho.
" Ting... " Tệp đã được gửi qua.
Nhất Bác ngồi nhìn một lượt rồi cười, thỏ con của anh học chăm quá đi, rất ngoan nha. Nhưng sau khi bị dò bài xong thì mặt buồn đi hẳn, mất sức sống lắm. Anh slowing đoạn Tiêu Chiến đi xuống, có tiếng mắng chửi cậu anh nghe rất kỹ, nghe rất rõ là 5 đứa mắng cậu, gì chứ "não heo? đầu đất? đồ đần? óc chó?.... " toàn là những lời sỉ nhục, lăn mạ cậu rất nặng, anh thì cũng chiều, một lời nói nặng thì cũng không có, vậy mà bọn nó dám sao? Anh siết chặt tay, đập mạnh xuống bàn, bình tĩnh, cố nhịn xem đã có chuyện gì xảy ra. Có đoạn này hay hơn tất cả.
" Học ngu như nó mà được vào trường danh tiếng thế nay thì cũng lạ ha? nghe nói đâu quen biết gì với nhà Vương phó tổng đó.... chắc là dùng thủ đoạn hèn hạ gì để nhờ vả Vương phó tổng rồi.... đồ không biết nhục nhã, mặt dày thật đó, đồ dơ bẩn, nghèo nàn, rách nát ".
Nhất Bác không hề tiết lộ thân phận của Tiêu Chiến, chỉ lấy danh nghĩa của anh làm người bảo hộ cho cậu vào học, chỉ là anh sợ cậu bị ăn hiếp, thế mà bọn kia không biết tự lượng sức, không biết trời cao đất dày vẫn dám động vào cậu, dùng vô số lời để lăn mạ cậu.
" Cái đò ngốc này... bị ăn hiếp đến như vậy, chuyện lớn như vậy lại không nói vơi mình, còn cố tỏ ra không sao.... ngồi trong lớp khóc thế kia mà cứ tỏ ra cứng rắn.... muốn đi đánh đòn cũng không nỡ... ngốc quá ".
Anh lướt một lượt bảo hiệu trưởng gửi lí lịch của 5 đứa đó qua cho anh, thân phận toàn là của công ty nhỏ có đứa còn là công ty chi nhánh của anh nữa đó. Vậy mà dám lớn láo làm phách sao? được rồi kì này anh cho cạp đất hết. Anh gọi thư kí.
" Mở mail lên đi, đuổi học hết 5 người này, xong thì đi thu mua công ty của họ cho tôi, cả nhà của họ cũng mua tất mua không được thì làm cho phá sản, chặn hết tất cả không cho họ xin đi làm ở các công ty lớn, rõ chưa? "
" Vâng, phó giám đốc ".
Đã cảnh cáo rồi, động đến Tiêu Chiến sẽ không có kết quả đâu.... xông việc. tự nhiên anh thấy nhớ con mèo kia quá.... anh đi ra, nhìn xuống lầu thì thấy cậu đang ngồi ở dưới đó.... đi xuống thì thấy cậu làm cái gì đó có có vẻ rất bí mật nha.
" A Chiến.... làm cái gì đó ".
" A.... cậu chủ.... không có gì đâu ạ ".
Tiêu Chiến vội lấy nó giấu đi mất tiêu, anh cảm thấy hơi tò mò.
" Mau đưa anh xem ".
" Không có gì đâu ạ.... em đi lên lầu học bài đây tạm biệt cậu ".
Tiêu Chiến cầm đồ chạy ào lên lầu, anh cau mày lại hôm nay còn bí mật với anh nữa đấy, có bí mật riêng rồi.... mọi khi có đều gì là cậu chủ, cậu chủ.... nay lớn rồi, biết dấu anh rồi, anh chiều quá nên sinh hư rồi, không xem lời anh ra gì nữa. Anh phẫn nộ đi lên lầu, nhất định là anh phải biết nó là cái gì mà con thỏ kia dám cả gan liều mạng giấu anh.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1580484683258.jpg-original600webp?sign=449caae706051becc95486d692c3efe4&t=5fff8980)
" Em hôm nay em buồn vậy? " Nhất Bác thấy cậu buồn nên thắc mắc hỏi.
" Dạ em không có ".
" Anh không dạy em nói dối ".
" Dạ hôm nay em dò bài được 0₫, mà lớp em thì đang tham gia bông hoa điểm 10, cố lọt vào top 5 vậy mà em lại kéo điểm lớp xuống.... mấy bận rất ghét, bảo em là đồ đần đồ đầu đất.... em không cố ý mà ".
Nhất Bác cau mày.... bọn nó dám mắng Tiêu Chiến, anh còn chưa nở mắng mà bọn nó dám sao? mà sao bé con của anh lại bị dò bài chứ? Anh chợt nhớ ra là anh quên nói với nhà trường về việc của cậu, trí nhớ của cậu không tốt nên không thể bắt cậu học bài được, là do anh sơ xuất. Năm nào chuyển cấp anh cũng phải đi nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đè của cậu, cả thi cử anh đều phải cho thầy cô làm hộ, vì nếu để cậu làm thì chắc chắn là không qua nổi rồi. Anh làm tất cả là vì cậu, anh không muốn cậu buồn, không muốn cậu mặc cảm về trí nhớ của mình.
Tất cả đều do anh, đến bây giờ anh vẫn dằn vặt bản thân, nếu năm đó không do anh thì cậu sẽ mộng bị như vậy, sẽ không bị tai nạn, trí nhớ sẽ không giảm. Vì anh muốn cậu được như mấy đứa trẻ cùng lứa khác, như một đứa trẻ bình thường cũng được đến trường, cũng được ngồi trên ghế nhà trường, được đi học, vui chơi, để cậu biét cảm giác đi học là như thế nào chứ không phải để cậu bị mắng chửi như thế này đâu, nếu không sợ cậu buồn thì anh sớm đã cho cậu bên cạnh anh, không cho cậu đi học rồi.... anh dư sức nuôi cậu mà.
Thỏ con của anh mỏng manh lắm, cứ buồn vì chuyện đó mãi.
" A Chiến à.... đừng buồn nữa ".
" Em không sao...., là do em đầu đất nên mới vậy mà, rõ ràng em đã học thuộc, vậy mà vẫn cứ quên.... tại sao em lại ngốc đến vậy chứ? "
" Không phải lỗi của em.... anh cũng không cho em mắng bản thân mình như vậy, nghe không hả? "
" Dạ em nghe.... mà lớp sẽ bị trừ điểm thi đua.... sẽ tuột hạng mất thôi ".
Bỗng Tiêu Chiến ôm đầu lại.... cậu lại đau đầu nữa rồi, hễ cậu suy nghĩ một việc gì đó lâu là cơn đau đầu nó lại kéo đến ngay. Nhất Bác vội dừng xe lại, lấy thuốc ra cho cậu uống, lúc nào anh cũng đem theo thuốc của cậu bên người cả, anh cho cậu uống thuốc, ôm đầu cậu lại, xoa xoa hai nguyệt thái dương, xoa bóp dịu dàng để cậu dễ chịu, bớt đau hơn.
" Đừng suy nghĩ nữa sẽ đau hơn đó.... nghe lời anh, em mà suy nghĩ nữa là anh sẽ đi phá tan cái lớp đó, nghe chưa hả? "
" Dạ em nghe.... cậu đừng giận ".
Nhất Bác bình thương rất bình tĩnh, điềm đạm, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Tiêu Chiến thì anh rất dễ kích động và nổi giận, mà việc gì khiến cậu buồn thì anh càng điên hơn mà đi phá hủy tất cả những thứ khiến cậu buồn.
Anh bình tĩnh lại, kéo cậu vào lòng, ôm lấy, cho cậu dựa vào vai mình nghỉ ngơi.
" Nằm đây nghỉ ngơi một lát em sẽ đỡ hơn ".
" Dạ, cảm ơn cậu chủ.... cậu chủ lúc nào cũng lo lắng đối xử tốt với em.... em thấy chả giống hầu của cậu xíu nào cả.... toàn là cậu hầu rồi chăm sóc cho em không thôi ".
" Cũng biết vậy sao? Vậy mai này lớn lên lấy thân đền đáp là được mà ".
" Thì em là hầu của cậu, đã là của cậu rồi mà, cần gì lấy thân đền đáp nữa chứ ạ? "
" Lớn lên em sẽ tự khắc biết lấy thân đền đáp là như thế nào thôi, bây giờ nói em cũng không hiểu được đâu ".
" Dạ cậu ".
" Thôi để anh chở em đi ăn, chắc đã đói lắm rồi phải không ".
Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ăn, cá, gà, heo mực, bạch tuộc.... gọi một bàn lớn, nhiều ơi là nhiều, Tiêu Chiến hí hửng cầm đũa lên ăn, cậu chả lạ với cách gọi đồ ăn này với anh nữa.... lần nào cho cậu ăn cũng tưởng là cho heo ăn cả.... gọi quá chừng là đồ.... ban đầu cậu thấy bất mãn chứ.... lâu dần thành quen nên cũng kệ luôn.
Cậu bắt đầu cuộc chiến, ăn rất nhiều, thỏ con của anh ăn rất là khỏe nha, nhưng lại không mập nổi, ăn nhiều như vậy để nuôi cơ thể chứ không có mập.... mai mà cậu ăn khỏe không chứ cậu mà kén ăn không biết bây giờ thành ra bộ dạng nào rồi, chắc chỉ còn xương.
Sau tai nạn cơ thể Tiêu Chiến hấp thu dinh dưỡng rất kém, ăn nhiều như vậy mà vóc dáng vẫn cứ nhỏ bé, chỉ cần cậu bỏ ăn một ngày là sẽ sụt kí ngay lập tức, nên về việc ăn uống của cậu anh hết sức chú trọng nó, đặt biệt chú ý luôn, anh đã nhờ rất nhiều bác sĩ dinh dưỡng đến tư vấn nhưng ai cũng bó tay cả, thay đổi thức đơn thế nào cậu vẫn không mập nổi.... anh cũng đau đầu lắm, nhưng đành chịu.... cậu ăn được, ăn khỏe là anh an tâm rồi. Anh nhìn cậu ăn mà cười vui vẻ, buồn thì buồn, thỏ con của anh chỉ cần cho ăn là vui vẻ lại ngay, anh rành quá rồi mà.
Cho Tiêu Chiến ăn xong anh đưa cậu về nhà.... cậu chạy vù lên lầu mất tiêu, anh cười lắc đầu.... anh đi lên phòng làm việc của mình, ngồi vào bàn anh lạnh lùng gọi ngay cho thầy "hiệu trưởng" .
" Thầy kêu ngay phòng giám sát gửi video từ camera lớp 10A6 ngày hô nay cho tôi ".
" Dạ phó tổng ".
Nhất Bác ngồi đợi mail qua, trường được anh cho người lắp camera khắp nơi, anh sợ Tiêu Chiến sẽ bị oan ức hay bị ăn hiếp mà không biết cải, không biết trình bài thì ít nhất còn có camera làm chứng cho.
" Ting... " Tệp đã được gửi qua.
Nhất Bác ngồi nhìn một lượt rồi cười, thỏ con của anh học chăm quá đi, rất ngoan nha. Nhưng sau khi bị dò bài xong thì mặt buồn đi hẳn, mất sức sống lắm. Anh slowing đoạn Tiêu Chiến đi xuống, có tiếng mắng chửi cậu anh nghe rất kỹ, nghe rất rõ là 5 đứa mắng cậu, gì chứ "não heo? đầu đất? đồ đần? óc chó?.... " toàn là những lời sỉ nhục, lăn mạ cậu rất nặng, anh thì cũng chiều, một lời nói nặng thì cũng không có, vậy mà bọn nó dám sao? Anh siết chặt tay, đập mạnh xuống bàn, bình tĩnh, cố nhịn xem đã có chuyện gì xảy ra. Có đoạn này hay hơn tất cả.
" Học ngu như nó mà được vào trường danh tiếng thế nay thì cũng lạ ha? nghe nói đâu quen biết gì với nhà Vương phó tổng đó.... chắc là dùng thủ đoạn hèn hạ gì để nhờ vả Vương phó tổng rồi.... đồ không biết nhục nhã, mặt dày thật đó, đồ dơ bẩn, nghèo nàn, rách nát ".
Nhất Bác không hề tiết lộ thân phận của Tiêu Chiến, chỉ lấy danh nghĩa của anh làm người bảo hộ cho cậu vào học, chỉ là anh sợ cậu bị ăn hiếp, thế mà bọn kia không biết tự lượng sức, không biết trời cao đất dày vẫn dám động vào cậu, dùng vô số lời để lăn mạ cậu.
" Cái đò ngốc này... bị ăn hiếp đến như vậy, chuyện lớn như vậy lại không nói vơi mình, còn cố tỏ ra không sao.... ngồi trong lớp khóc thế kia mà cứ tỏ ra cứng rắn.... muốn đi đánh đòn cũng không nỡ... ngốc quá ".
Anh lướt một lượt bảo hiệu trưởng gửi lí lịch của 5 đứa đó qua cho anh, thân phận toàn là của công ty nhỏ có đứa còn là công ty chi nhánh của anh nữa đó. Vậy mà dám lớn láo làm phách sao? được rồi kì này anh cho cạp đất hết. Anh gọi thư kí.
" Mở mail lên đi, đuổi học hết 5 người này, xong thì đi thu mua công ty của họ cho tôi, cả nhà của họ cũng mua tất mua không được thì làm cho phá sản, chặn hết tất cả không cho họ xin đi làm ở các công ty lớn, rõ chưa? "
" Vâng, phó giám đốc ".
Đã cảnh cáo rồi, động đến Tiêu Chiến sẽ không có kết quả đâu.... xông việc. tự nhiên anh thấy nhớ con mèo kia quá.... anh đi ra, nhìn xuống lầu thì thấy cậu đang ngồi ở dưới đó.... đi xuống thì thấy cậu làm cái gì đó có có vẻ rất bí mật nha.
" A Chiến.... làm cái gì đó ".
" A.... cậu chủ.... không có gì đâu ạ ".
Tiêu Chiến vội lấy nó giấu đi mất tiêu, anh cảm thấy hơi tò mò.
" Mau đưa anh xem ".
" Không có gì đâu ạ.... em đi lên lầu học bài đây tạm biệt cậu ".
Tiêu Chiến cầm đồ chạy ào lên lầu, anh cau mày lại hôm nay còn bí mật với anh nữa đấy, có bí mật riêng rồi.... mọi khi có đều gì là cậu chủ, cậu chủ.... nay lớn rồi, biết dấu anh rồi, anh chiều quá nên sinh hư rồi, không xem lời anh ra gì nữa. Anh phẫn nộ đi lên lầu, nhất định là anh phải biết nó là cái gì mà con thỏ kia dám cả gan liều mạng giấu anh.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1580484683258.jpg-original600webp?sign=449caae706051becc95486d692c3efe4&t=5fff8980)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.