Chương 42: " CỨU "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Uyển Du đi lại kéo đầu Tiêu Chiến dậy, mặc cho cậu đang rất yếu, đến thở còn không nổi. Ả lấy súng kê vào đầu cậu.
" Là do mày đó đồ khốn, tất cả là do mày, tại sao? Tại sao lúc nào mày cũng tốt số hơn tao? Tai sao hả? "
" Tôi... rốt cuộc đã làm gì cô? Để cô... hận tôi... đến như vậy? "
Tiêu Chiến yếu ớt thì thào, cảm giác đầu rất đau, toàn thân dần mất cảm giác. Ả ta dí súng mạnh vào đầu cậu, trợn mắt nói.
" Mày quên rồi sao? Là tao... là Lâm Uyển Du cùng cô nhi viện với mày lúc nhỏ, cái đứa mà lúc nào cũng bị hất hủi, còn mày có cái gì tốt mà lúc nào cũng được mọi người cưng chiều, yêu thương hả? Tại sao? "
Tiêu Chiến từ từ mất ý thức, hai tai ù ù cũng không thể nghe được ả đang nói cái gì cả. Ả buông cậu ra, ngồi ôm đầu khóc cho số phận của mình.
Kế Dương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã giật mình hoảng sợ vì bắt gặp Tư Hàn ở đây, nhìn mình với ánh mắt của dã thú, thèm khát đến đáng sợ.
" Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, bé con của anh "
" Anh muốn cái gì? "
" Bé con đừng nổi nóng, anh là muốn thịt em "
" Tránh xa tôi ra... tránh ra "
" Nếu không tránh thì sao? "
" Hạo Hiên sẽ đến đây giết chết anh "
" Anh lại đi sợ hắn ta sao? Ha ha ha nếu hắn ta muốn cứu em thì đã đến đây từ lâu rồi, đâu có để đến bây giờ, từ bỏ suy nghĩ đó đi. Hắn ta bỏ rơi em rồi "
" Im đi... đồ nói dối "
" Chỉ còn anh bên em thôi... đến đây, ở bên anh, anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em "
" Đừng lại đây... tránh xa tôi ra... tên khốn "
Kế Dương chống cự yếu ớt, hôm qua đến giờ đều bị bỏ đói nên không còn sức để mà đẩy hắn ra nữa , chỉ biết né tránh, chống đỡ yếu ớt. Hắn ta điên cuồng lao vào Kế Dương.
\* RẦM \* Cánh cửa bị đạp đổ bởi Nhất Bác và Hạo Hiên. Âu Dương định cản vì sợ người bên trong kinh động là sợ \* bứt dây động rừng \* Nhưng không trách được vì cửa bên trong đã bị khóa lại mở không ra. Hai anh cũng chỉ vì quá lo lắng cho bảo bối của mình mà thôi.
Tư Hàn và Uyển Du giật mình hoảng sợ. Biết là tên Âu Dương đã đến rồi. Họ vội bắt Tiêu Chiến và Kế Dương làm con tin, họ biết nếu không làm vậy mạng của họ cũng khó mà giữ. Cả hai đưa súng lên đầu Tiêu Chiến và Kế Dương kéo họ đi ra.
Nhất Bác và Hạo Hiên nôn nóng nhìn hai bé con, cả hai đã rất tiều tụy, mới vài hôm không thấy liền trở nên hốc hác như thế này, gầy đi rõ nhất là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến dường như bây giờ chỉ còn xương và da. Tiêu Chiến của anh là vậy, cái người mà một hôm không ăn liền sẽ sụt cân ngay. Huống chi bây giờ cậu còn bị thương nặng. Bé con của anh như một tờ giấy mỏng, không chút sức lực, mất ý thức dựa vào người Uyển Du. Nhất Bác muốn lao đến cướp lấy Tiêu Chiến về nhà mà chăm sóc chữa trị cho cậu.
Hạo Hiên nhìn Kế Dương, Kế Dương bây giờ cũng ốm đi rất nhiều, tiều tụy, quần áo xộc xệch, rách rưới, Hạo Hiên tức giận, điên lên muốn giết tên rác rưởi kia.
" Mày đã làm gì em ấy rồi hả? "
" Tao đâu có làm gì đâu, chỉ đơn giản là biến em ấy thành của tao thôi "
" Anh Hạo Hiên... cứu em... tên này rất đáng sợ... em rất sợ... "
" Bé ngoan... đừng khóc chứ "
" Kế Dương à... em đừng sợ "
Càng thấy Hạo Hiên lo lắng cho Kế Dương thì Tư Hàn càng hứng thú, hắn ta cố ý vùi mặt vào cổ Kế Dương hít một tí... nở nụ cười trêu đùa.
" Em thơm lắm bảo bối, đợi anh giết nó xong anh sẽ đưa em đi "
" Anh Hạo Hiên "
Uyển Du mất hết kiên nhẫn... dí súng vào đầu Tiêu Chiến.
" Mau đem tiền ra đây, nếu không thì nhặt xác nó về chôn "
" Tiền ở đây... mau giao người "
" Mở ra đếm trước mặt tôi, đủ mới trả, thiếu thì chết "
Nhất Bác nở ra đếm đủ, ả nở nụ cười vội.
" Mau ném nó qua đây... mau lên "
" Giao người "
Uyển Du trợn mắt lên nhìn Nhất Bác, ả điên rồi... ả nở nụ cười ác độc, anh biết nếu anh còn không quăng tiền qua đó thì ả sẽ giết Tiêu Chiến mất... anh theo lời ả... ném nó qua.
" Thả người ra được rồi chứ? "
" Ha ha ha anh nghĩ là tôi sẽ ngu ngốc thả nó ra sao? "
" Cô dám chơi tôi? "
" Nó là bùa hộ mạng của tôi, thả nó ra để anh giết chết tôi sao? Tôi đâu có ngu đến mức đó chứ "
" Mau thả em ấy ra "
Ả ta cười, tay bắt đầu đặt lên còi súng, cảm giác như ả ta chỉ cần dùng lực là súng sẽ nổ ngay tức khắc, Tiêu Chiến sẽ chết bất cứ lúc nào.
" Ha ha ha tôi phải giết chết nó, nó là vật cản đường của tôi, bởi vì nó mà tôi mới đi trên con đường này, nó chết rồi thì cuộc sống của tôi mới trở nên tốt hơn... ha ha ha... "
" Đừng làm càng "
" Tôi phải giết chết nó... giết chết nó... "
Nhược Tịch cùng với Âu Dương chạy vào.
" Chị hai... chị mau dừng lại đi, đừng sai lầm nữa mà... em xin chị "
" Mày im đi... mày biết gì mà nói hả? "
" Chị mau dừng lại đi mà... chị hai "
" Không thể, quá muộn rồi, tao không thể dừng lại được nữa "
" Kịp mà... chị mau dừng lại đi... vẫn còn kịp... nghe em... mau bỏ súng xuống đi mà chị... "
" Cuộc đời tao sẽ không bao giờ tốt đẹp nếu như có nó "
" Tại sao chứ? "
" Mày biết nó không? Nó là Tiểu Tán, là đứa đáng ghét cùng cô nhi viện với mình, là cái đứa được hiệu trưởng cô nhi viện mà ba chị em mình ở cưng chiều đó. Là đứa nhỏ ai cũng yêu mến rồi hất hủi chị em mình, là đứa được Vương phu nhân yêu thương rồi nhận về nuôi đó. Nếu như có nó thì có lẽ người được cưng chiều là ba chị em mình, nếu không có nó thì người được Vương phu nhân nhận nuôi là tao, người bên cạnh Nhất Bác sẽ là tao và người anh ấy yêu sẽ là tao, nếu như không có nó thì tao sẽ không bị Âu gia nhận về nuôi rồi hành hạ, huấn luyện tao thành một con người tàn độc đâu. Tất cả đều do nó... do nó "
" Chị.... "
✢\*\*Mọi người ủng hộ chuyện mới giúp tớ với ạ.
Tên truyện
" Là do mày đó đồ khốn, tất cả là do mày, tại sao? Tại sao lúc nào mày cũng tốt số hơn tao? Tai sao hả? "
" Tôi... rốt cuộc đã làm gì cô? Để cô... hận tôi... đến như vậy? "
Tiêu Chiến yếu ớt thì thào, cảm giác đầu rất đau, toàn thân dần mất cảm giác. Ả ta dí súng mạnh vào đầu cậu, trợn mắt nói.
" Mày quên rồi sao? Là tao... là Lâm Uyển Du cùng cô nhi viện với mày lúc nhỏ, cái đứa mà lúc nào cũng bị hất hủi, còn mày có cái gì tốt mà lúc nào cũng được mọi người cưng chiều, yêu thương hả? Tại sao? "
Tiêu Chiến từ từ mất ý thức, hai tai ù ù cũng không thể nghe được ả đang nói cái gì cả. Ả buông cậu ra, ngồi ôm đầu khóc cho số phận của mình.
Kế Dương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã giật mình hoảng sợ vì bắt gặp Tư Hàn ở đây, nhìn mình với ánh mắt của dã thú, thèm khát đến đáng sợ.
" Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, bé con của anh "
" Anh muốn cái gì? "
" Bé con đừng nổi nóng, anh là muốn thịt em "
" Tránh xa tôi ra... tránh ra "
" Nếu không tránh thì sao? "
" Hạo Hiên sẽ đến đây giết chết anh "
" Anh lại đi sợ hắn ta sao? Ha ha ha nếu hắn ta muốn cứu em thì đã đến đây từ lâu rồi, đâu có để đến bây giờ, từ bỏ suy nghĩ đó đi. Hắn ta bỏ rơi em rồi "
" Im đi... đồ nói dối "
" Chỉ còn anh bên em thôi... đến đây, ở bên anh, anh sẽ chăm sóc và bảo vệ cho em "
" Đừng lại đây... tránh xa tôi ra... tên khốn "
Kế Dương chống cự yếu ớt, hôm qua đến giờ đều bị bỏ đói nên không còn sức để mà đẩy hắn ra nữa , chỉ biết né tránh, chống đỡ yếu ớt. Hắn ta điên cuồng lao vào Kế Dương.
\* RẦM \* Cánh cửa bị đạp đổ bởi Nhất Bác và Hạo Hiên. Âu Dương định cản vì sợ người bên trong kinh động là sợ \* bứt dây động rừng \* Nhưng không trách được vì cửa bên trong đã bị khóa lại mở không ra. Hai anh cũng chỉ vì quá lo lắng cho bảo bối của mình mà thôi.
Tư Hàn và Uyển Du giật mình hoảng sợ. Biết là tên Âu Dương đã đến rồi. Họ vội bắt Tiêu Chiến và Kế Dương làm con tin, họ biết nếu không làm vậy mạng của họ cũng khó mà giữ. Cả hai đưa súng lên đầu Tiêu Chiến và Kế Dương kéo họ đi ra.
Nhất Bác và Hạo Hiên nôn nóng nhìn hai bé con, cả hai đã rất tiều tụy, mới vài hôm không thấy liền trở nên hốc hác như thế này, gầy đi rõ nhất là Tiêu Chiến. Tiêu Chiến dường như bây giờ chỉ còn xương và da. Tiêu Chiến của anh là vậy, cái người mà một hôm không ăn liền sẽ sụt cân ngay. Huống chi bây giờ cậu còn bị thương nặng. Bé con của anh như một tờ giấy mỏng, không chút sức lực, mất ý thức dựa vào người Uyển Du. Nhất Bác muốn lao đến cướp lấy Tiêu Chiến về nhà mà chăm sóc chữa trị cho cậu.
Hạo Hiên nhìn Kế Dương, Kế Dương bây giờ cũng ốm đi rất nhiều, tiều tụy, quần áo xộc xệch, rách rưới, Hạo Hiên tức giận, điên lên muốn giết tên rác rưởi kia.
" Mày đã làm gì em ấy rồi hả? "
" Tao đâu có làm gì đâu, chỉ đơn giản là biến em ấy thành của tao thôi "
" Anh Hạo Hiên... cứu em... tên này rất đáng sợ... em rất sợ... "
" Bé ngoan... đừng khóc chứ "
" Kế Dương à... em đừng sợ "
Càng thấy Hạo Hiên lo lắng cho Kế Dương thì Tư Hàn càng hứng thú, hắn ta cố ý vùi mặt vào cổ Kế Dương hít một tí... nở nụ cười trêu đùa.
" Em thơm lắm bảo bối, đợi anh giết nó xong anh sẽ đưa em đi "
" Anh Hạo Hiên "
Uyển Du mất hết kiên nhẫn... dí súng vào đầu Tiêu Chiến.
" Mau đem tiền ra đây, nếu không thì nhặt xác nó về chôn "
" Tiền ở đây... mau giao người "
" Mở ra đếm trước mặt tôi, đủ mới trả, thiếu thì chết "
Nhất Bác nở ra đếm đủ, ả nở nụ cười vội.
" Mau ném nó qua đây... mau lên "
" Giao người "
Uyển Du trợn mắt lên nhìn Nhất Bác, ả điên rồi... ả nở nụ cười ác độc, anh biết nếu anh còn không quăng tiền qua đó thì ả sẽ giết Tiêu Chiến mất... anh theo lời ả... ném nó qua.
" Thả người ra được rồi chứ? "
" Ha ha ha anh nghĩ là tôi sẽ ngu ngốc thả nó ra sao? "
" Cô dám chơi tôi? "
" Nó là bùa hộ mạng của tôi, thả nó ra để anh giết chết tôi sao? Tôi đâu có ngu đến mức đó chứ "
" Mau thả em ấy ra "
Ả ta cười, tay bắt đầu đặt lên còi súng, cảm giác như ả ta chỉ cần dùng lực là súng sẽ nổ ngay tức khắc, Tiêu Chiến sẽ chết bất cứ lúc nào.
" Ha ha ha tôi phải giết chết nó, nó là vật cản đường của tôi, bởi vì nó mà tôi mới đi trên con đường này, nó chết rồi thì cuộc sống của tôi mới trở nên tốt hơn... ha ha ha... "
" Đừng làm càng "
" Tôi phải giết chết nó... giết chết nó... "
Nhược Tịch cùng với Âu Dương chạy vào.
" Chị hai... chị mau dừng lại đi, đừng sai lầm nữa mà... em xin chị "
" Mày im đi... mày biết gì mà nói hả? "
" Chị mau dừng lại đi mà... chị hai "
" Không thể, quá muộn rồi, tao không thể dừng lại được nữa "
" Kịp mà... chị mau dừng lại đi... vẫn còn kịp... nghe em... mau bỏ súng xuống đi mà chị... "
" Cuộc đời tao sẽ không bao giờ tốt đẹp nếu như có nó "
" Tại sao chứ? "
" Mày biết nó không? Nó là Tiểu Tán, là đứa đáng ghét cùng cô nhi viện với mình, là cái đứa được hiệu trưởng cô nhi viện mà ba chị em mình ở cưng chiều đó. Là đứa nhỏ ai cũng yêu mến rồi hất hủi chị em mình, là đứa được Vương phu nhân yêu thương rồi nhận về nuôi đó. Nếu như có nó thì có lẽ người được cưng chiều là ba chị em mình, nếu không có nó thì người được Vương phu nhân nhận nuôi là tao, người bên cạnh Nhất Bác sẽ là tao và người anh ấy yêu sẽ là tao, nếu như không có nó thì tao sẽ không bị Âu gia nhận về nuôi rồi hành hạ, huấn luyện tao thành một con người tàn độc đâu. Tất cả đều do nó... do nó "
" Chị.... "
✢\*\*Mọi người ủng hộ chuyện mới giúp tớ với ạ.
Tên truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.