Chương 12: " Kiềm Chế "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
" A Chiến ơi.... A Chiến ".
" A.... Nhược Tịch à.... cậu vào đi.... A Chiến dfang làm bài tập, đợi A Chiến xíu nha ".
" Phòng A Chiến đẹp thật nha, giường hoàng tử màu tím nè, tường thì có hình hoa sen, còn có rất nhiều gấu bông nữa chứ ".
" Hihi.... nếu Nhược Tịch thích thì lấy một con đi ".
" Thôi tớ không lấy đâu, không có chỗ bỏ với lại tớ sợ cậu chủ mắng lắm ".
" Cậu chủ hiền lắm, sẽ không mắng đâu ".
" Mà A Chiến nè.... cậu làm sao mà cậu chủ thương cậu ghê luôn ".
" Thương á? Không có đâu, cậu chủ toàn ức hiếm tớ, mắng tớ thì có, cậu xấu tính cực kì ".
Nhất Bác đang ngồi làm việc, qua camera từ gấu thì anh đã nghe hết những gì Tiêu Chiến nói, mới khen anh tốt xong lại mắng anh xấu tính, anh nhếch môi làm Tiêu Chiến rùng mình.
" Thỏ con! Dám nói anh xấu tính.... em được lắm ".
" Mà Nhược Tịch.... cậu gọi tớ có việc gì sao? "
" Quản gia gọi cậu xuống ăn cơm.... gọi cả cậu chủ nữa ".
" Được! Để tớ gọi cậu chủ, Nhược Tịch cậu xuống trước đi ".
Nhất Bác ngồi nghe biết thỏ con sắp qua gọi mình nên đi thay quần áo trước, Tiêu Chiến chạy lon ton qua phòng anh, thấy cửa không khóa nên cậu mở cửa đi vào luôn, cậu đi vào phòng anh không gõ cửa quen rồi, mà ở đây chỉ cậu mới dám làm vậy thôi. Tiêu Chiến vào đúng ngay lúc anh đang mặc áo, cậu vội che mắt lại.
" Cậu.... cậu chủ à.... em.... em không thấy gì hết nha "
Nhất Bác quăng áo xuống giường, đến đóng cửa lại, ép cậu vào tường.
" Thỏ con em hay lắm, lúc nào vào cũng không thèm gõ cửa.... may mà anh thay áo, nếu như anh đang khỏa thân thì làm sao đây? Có phải sẽ thấy hết không? Như vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh rồi ".
" Không.... không phải em cố ý, để em ra gõ lại ".
" Không cần.... thấy thì cũng đã thấy, em mau đền bù phí tổn hại tinh thần cho anh, bí mật đời trai của anh đã bị em nhìn thấy hết rồi, còn mặt mũi nào nữa mà lấy ai đây? "
" Gì mà nghiêm trọng như thế chứ? Em đã làm gì cậu đâu? "
" Thứ nhất dám nói xấu anh trước mặt người khác, thứ hai dám nhìn thân thể anh mà không xin phép anh là trai còn trong trắng, thân thể chưa ai nhìn qua, giữ gìn gần 23 năm nay vậy mà bây giờ lại bị em nhìn thấy hết.... tổn thất cực kì nặng nề biết chưa? "
" Vậy bây giờ em phải làm sao để đền cho anh đây? "
Anh cúi xuống hôn cậu, môi chạm nhau, lưỡi nhanh chóng di chuyển xâm nhập vào môi người kia. Anh càn quét môi cậu, cậu khó thở, hai tay đặt trước ngực anh mà đẩy ra, anh đang ở trần, người trực tiếp tiếp xúc với bàn tay mềm mại của cậu, cả người anh nóng lên, cái gì đó ngay lập tức có phản ứng. Suýt chút nữa là anh tiến tới luôn rồirồi, nhưng anh đã lấy lại được lí trí, buông cậu ra, hơi thở nặng nề.
" Lại còn sờ mó người anh chưa xin phép, tổn thất cực nặng.... đền lần nữa ".
Anh lúc nãy là còn luyến tiếc, chưa cho cậu nói gì, anh lại cúi xuống hôn cậu tiếp, lần này anh hôn nhanh, anh sợ hôn chậm lâu một tí nữa anh sẽ không kìm chế được nổi bản thân mất. Anh buông cậu ra nhìn cậu cười, cậu đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu chủ tấn công mình ác liệt như vậy, mọi khi đều là hôn nhẹ mà thôi, bây giờ anh hôn mạnh bạo như vậy, mà ngay cả áo cũng không mặc, làm cậu bối rối trong tình cảnh này.... cậu đỏ mặt chạy xuống nhà, anh nhìn theo mà cười.
" Đáng yêu quá, suýt chút nữa là không kìm chế nổi, sắp hết giới hạn chịu đựng rồi. Chỉ còn một cái sinh nhật nữa thôi, Vương Nhất Bác mày đợi được mà đúng không? "
Anh ung dung mặc áo đi xuống nhà, thấy chú thỏ kia đang phụ quản gia xếp đồ ăn, Tiêu Chiến nhìn anh bỉu môi, anh cười đi lại kéo cậu ngồi xuống.
" Mọi người cũng mau ăn đi ".
" Dạ cậu chủ ".
Qủan gia và ba chị em Uyển Du cùng các người hầu khác đi tới bàn ăn dành cho người giúp việc ngồi ăn, Uyển Du nhìn qua kia thấy Nhất Bác đang gấp đồ ăn cho Tiêu Chiến, ăn cơm bui vẻ làm cho ả ta một cố ghen tức ùa về.
" Tại sao nó cũng là người hầu như tụi mình mà nó lại được ngồi ăn chung với cậu chủ? còn bọn mình thì không cơ chứ? "
" Cậu ấy là bảo bối của cậu chủ đấy, đừng thắc mắc dư thừa nữa. Cậu ấy thân phận không như chúng ta đâu, cậu ấy không khác gì vợ cậu chủ cả, ngay cả ông chủ bà chủ cũng xem cậu ấy như con trai ruột của mình.... không chừng cậu ấy là cậu chủ nhỏ tương lai của chúng ta đấy. Cả nhà ai cũng yêu chiều cậu ấy cả, chẳng khác gì bảo bối nhỏ của nhà này đâu. không kiêu ngạo, không giở chứng chủ nhà, đáng yêu vậy mà, bảo sao không cưng được ".
" A.... Nhược Tịch à.... cậu vào đi.... A Chiến dfang làm bài tập, đợi A Chiến xíu nha ".
" Phòng A Chiến đẹp thật nha, giường hoàng tử màu tím nè, tường thì có hình hoa sen, còn có rất nhiều gấu bông nữa chứ ".
" Hihi.... nếu Nhược Tịch thích thì lấy một con đi ".
" Thôi tớ không lấy đâu, không có chỗ bỏ với lại tớ sợ cậu chủ mắng lắm ".
" Cậu chủ hiền lắm, sẽ không mắng đâu ".
" Mà A Chiến nè.... cậu làm sao mà cậu chủ thương cậu ghê luôn ".
" Thương á? Không có đâu, cậu chủ toàn ức hiếm tớ, mắng tớ thì có, cậu xấu tính cực kì ".
Nhất Bác đang ngồi làm việc, qua camera từ gấu thì anh đã nghe hết những gì Tiêu Chiến nói, mới khen anh tốt xong lại mắng anh xấu tính, anh nhếch môi làm Tiêu Chiến rùng mình.
" Thỏ con! Dám nói anh xấu tính.... em được lắm ".
" Mà Nhược Tịch.... cậu gọi tớ có việc gì sao? "
" Quản gia gọi cậu xuống ăn cơm.... gọi cả cậu chủ nữa ".
" Được! Để tớ gọi cậu chủ, Nhược Tịch cậu xuống trước đi ".
Nhất Bác ngồi nghe biết thỏ con sắp qua gọi mình nên đi thay quần áo trước, Tiêu Chiến chạy lon ton qua phòng anh, thấy cửa không khóa nên cậu mở cửa đi vào luôn, cậu đi vào phòng anh không gõ cửa quen rồi, mà ở đây chỉ cậu mới dám làm vậy thôi. Tiêu Chiến vào đúng ngay lúc anh đang mặc áo, cậu vội che mắt lại.
" Cậu.... cậu chủ à.... em.... em không thấy gì hết nha "
Nhất Bác quăng áo xuống giường, đến đóng cửa lại, ép cậu vào tường.
" Thỏ con em hay lắm, lúc nào vào cũng không thèm gõ cửa.... may mà anh thay áo, nếu như anh đang khỏa thân thì làm sao đây? Có phải sẽ thấy hết không? Như vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh rồi ".
" Không.... không phải em cố ý, để em ra gõ lại ".
" Không cần.... thấy thì cũng đã thấy, em mau đền bù phí tổn hại tinh thần cho anh, bí mật đời trai của anh đã bị em nhìn thấy hết rồi, còn mặt mũi nào nữa mà lấy ai đây? "
" Gì mà nghiêm trọng như thế chứ? Em đã làm gì cậu đâu? "
" Thứ nhất dám nói xấu anh trước mặt người khác, thứ hai dám nhìn thân thể anh mà không xin phép anh là trai còn trong trắng, thân thể chưa ai nhìn qua, giữ gìn gần 23 năm nay vậy mà bây giờ lại bị em nhìn thấy hết.... tổn thất cực kì nặng nề biết chưa? "
" Vậy bây giờ em phải làm sao để đền cho anh đây? "
Anh cúi xuống hôn cậu, môi chạm nhau, lưỡi nhanh chóng di chuyển xâm nhập vào môi người kia. Anh càn quét môi cậu, cậu khó thở, hai tay đặt trước ngực anh mà đẩy ra, anh đang ở trần, người trực tiếp tiếp xúc với bàn tay mềm mại của cậu, cả người anh nóng lên, cái gì đó ngay lập tức có phản ứng. Suýt chút nữa là anh tiến tới luôn rồirồi, nhưng anh đã lấy lại được lí trí, buông cậu ra, hơi thở nặng nề.
" Lại còn sờ mó người anh chưa xin phép, tổn thất cực nặng.... đền lần nữa ".
Anh lúc nãy là còn luyến tiếc, chưa cho cậu nói gì, anh lại cúi xuống hôn cậu tiếp, lần này anh hôn nhanh, anh sợ hôn chậm lâu một tí nữa anh sẽ không kìm chế được nổi bản thân mất. Anh buông cậu ra nhìn cậu cười, cậu đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu chủ tấn công mình ác liệt như vậy, mọi khi đều là hôn nhẹ mà thôi, bây giờ anh hôn mạnh bạo như vậy, mà ngay cả áo cũng không mặc, làm cậu bối rối trong tình cảnh này.... cậu đỏ mặt chạy xuống nhà, anh nhìn theo mà cười.
" Đáng yêu quá, suýt chút nữa là không kìm chế nổi, sắp hết giới hạn chịu đựng rồi. Chỉ còn một cái sinh nhật nữa thôi, Vương Nhất Bác mày đợi được mà đúng không? "
Anh ung dung mặc áo đi xuống nhà, thấy chú thỏ kia đang phụ quản gia xếp đồ ăn, Tiêu Chiến nhìn anh bỉu môi, anh cười đi lại kéo cậu ngồi xuống.
" Mọi người cũng mau ăn đi ".
" Dạ cậu chủ ".
Qủan gia và ba chị em Uyển Du cùng các người hầu khác đi tới bàn ăn dành cho người giúp việc ngồi ăn, Uyển Du nhìn qua kia thấy Nhất Bác đang gấp đồ ăn cho Tiêu Chiến, ăn cơm bui vẻ làm cho ả ta một cố ghen tức ùa về.
" Tại sao nó cũng là người hầu như tụi mình mà nó lại được ngồi ăn chung với cậu chủ? còn bọn mình thì không cơ chứ? "
" Cậu ấy là bảo bối của cậu chủ đấy, đừng thắc mắc dư thừa nữa. Cậu ấy thân phận không như chúng ta đâu, cậu ấy không khác gì vợ cậu chủ cả, ngay cả ông chủ bà chủ cũng xem cậu ấy như con trai ruột của mình.... không chừng cậu ấy là cậu chủ nhỏ tương lai của chúng ta đấy. Cả nhà ai cũng yêu chiều cậu ấy cả, chẳng khác gì bảo bối nhỏ của nhà này đâu. không kiêu ngạo, không giở chứng chủ nhà, đáng yêu vậy mà, bảo sao không cưng được ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.