Chương 10: " Người Hầu Mới "
❄_Vong Tiện_
12/01/2021
Tiêu Chiến tan học đứng đợi anh trước cổng trường, mặt cậu hôm nay cứ buồn buồn. Tiêu Chiến học ở đây không hề có bạn vì ở đây toàn là bọn nhà giàu, có học lực khá, giỏi, kiêu ngạo nên đối với cậu hoàn toàn cô lập. Mà chỉ cô lập thôi chứ không ai dám ăn hiếp cậu đâu vì ai mà ăn hiếp cậu thì tự biết đến hậu quả. Vì không làm gì được cậu nên bọn họ tức lắm. Còn Nhất Bác chỉ mong Tiêu Chiến mau học xong rồi nghỉ lẹ lẹ mà thôi. Anh đến đón câuh nhưng sao hôm nay mặt cậu cứ buồn buồn, anh xoa đầu cậu:
" A Chiến! Em mệt hả? "
" Dạ không có ".
" Chứ sao mặt em lại buồn? "
" Trường em tổ chức thi " Ai Nhanh Trí " và mấy bạn chọn em đi thi ".
" Rồi sao? Em nhận? "
" Chứ em phải làm sao bây giờ? Em đâu thể từ chối ".
" Đồ ngốc, để anh đi nói với thầy hiệu trưởng ".
" Đừng.... cậu chủ.... cậu giúp em học bài nha ".
" Được.... nhưng nếu như em cảm thấy đau đầu thì dừng lại ngay cho anh ".
" Dạ ".
Tiêu Chiến mỗi khi cố học bài là đầu sẽ đau nên Nhất Bác lo lắm. Tiêu Chiến đem sách vở qua phòng của anh để học.... cậu chỉ có một tuần để ôn thi thôi. Anh ôn cho cậu rất nhiều dạng bài nhưng toàn dạng cơ bản thôi, cậu rất quyết tâm học, học cả ngày lẫn đêm, anh phải bỏ làm để ở nhà chăm cậu, dạy cậu học, sợ để cậu ở nhà học quá mức sẽ lên cơn đau đầu, có lúc học không vào lại khóc oà lên do học mãi mà không nhớ, nhiều lúc tức giận quăng bút khóc, anh phải an ủi rất nhiều cậu mới có động lực để làm.
Học đến quên thời gian, quên về phòng, đóng đô ở phòng anh mà ngủ luôn, để mỗi đêm có ai lợi dụng ăn đậu hũ người nọ.
Cuối cùng cũng đến ngày thi, toàn trường có 120 thí sinh thi chung, mỗi lớp có 1 đến 2 người. Nhất Bác vuốt gọn tóc cậu.
" Em đã uống thuốc chưa? lúc thi nếu thấy đau đầu thì bỏ, đừng thi nữa. Nếu như không nhớ đáp án thì cũng bỏ đừng rán nhớ.... rõ chưa? "
" Dạ rồi.... em rõ rồi.... cậu chủ phải đứng ở nơi mà em nhìn thấy đó nha ".
" Ừ.... anh sẽ đứng nơi rất gần em, em đừng lo lắng.... cố lên, em sẽ làm được ".
Nhất Bác hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, ôn nhu xoa đầu cậu làm bọn nữ sinh lẫn nam sinh đều ghen tị, cậu ôm eo anh một cái như tiếp thêm năng lượng để đi xuống trường thi. Anh đi tìm nơi mà gần nhất để xem cậu thi, đứng nơi mà cậu có thể nhìn anh để cậu có động lực. Anh đang đứng xem cậu thi thì nghe thấy bọn nam sinh nữ sinh xì xầm to nhỏ, anh nghe rất rõ là họ đang nói đến cậu.
" Để tao xem thằng ngu đó nó thi như thế nào? "
" Ngu đến nỗi mình bắt nó thi nó cũng ú ớ thi thôi.... haha ".
" Mà phải nói là nó rất có phúc, có bạn trai hảo soái ".
" Gì mà bạn trai chứ? Rõ ràng là lẳng lơ quyến rũ người ta thì có. Toàn bộ dựa hơi nhà họ Vương để vào được đây ".
Thì ra A Chiến ngốc của anh là bị bọn chúng bắt ép lên đây thi để bọn nó làm nhục sao? Anh tức giận quay ra sau dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn làm bọn nó sợ hãi, bọn nó không biết là anh đang đứng ở đây, nếu biết bọn nó sẽ không dám hé răng để nói xấu Tiêu Chiến. Nhất Bác siết chặt tay, dám nói xấu Tiêu Chiến trước mặt cậu sao? Anh quay qua hiệu trưởng đang đứng gần đó.
" Hiệu trưởng.... 1,2,3,4 người đó.... tôi không muốn thấy ở trường này nữa ".
" Dạ thưa Phó chủ tịch tôi sẽ đuổi ngay thưa ngài ".
Trường này do anh đầu tư vào anh có quyền cho ai học, ai nghỉ. Anh chỉ cần đợi Tiêu Chiến học xong ra trường rồi sẽ rút hết vốn về ngay. Anh nhìn về phía cậu thấy cậu đang đảo mắt một vòng tìm anh, thấy anh đang đứng rất gần mình, cậu nhìn anh với ánh mắt lo lắng, anh gật đầu mỉm cười, anh tin cậu làm được.
Tiêu Chiến bắt đầu thi, sáng nay ạn có ôn lại cho cậu, cậu còn nhớ kĩ mà, cậu làm đúng hết nha.
Tiêu Chiến lọt vào top 100 thí sinh thi tiếp, cậu hồi hộp nhìn anh, anh cười, cậu an tâm.... thi tiếp. Cậu lại lọt vào top 70, cậu lại nhìn anh như muốn nói " cậu chủ ơi em làm được rồi, em không bị loại ở vòng đầu tiên ". Anh như hiểu ý của cậu, cười tươi với cậu rồi gật đầu " A Chiến của anh giỏi lắm " và Tiêu Chiến lọt vào top 50 và bị loại sau đó. Cậu xách cặp đi đến chỗ anh rồi oà khóc, anh ôm cậu vỗ về an ủi, A Chiến của anh đã rất cố gắng rồi.
" Ngoan.... em giỏi lắm, em đã rất cố gắng rồi.... em làm rất tốt.... ngoan đừng khóc nữa ".
" Cậu chủ à.... em đã cố gắng nhớ nhưng vẫn không nhớ nổi, rõ ràng câu đó cậu ôn cho em rất kĩ mà.... hức hức ".
" A Chiến giỏi nhất.... A Chiến của anh là giỏi nhất.... nào về nhà anh mua kẹo cho ăn nha.... nín nào ".
Ai cũng há hốc mồm nhìn một phó chủ tịch băng lãnh, lạnh lùng, bá đạo trên thương trường giờ đây lại rất ôn nhu, dịu dàng vỗ về một chú thỏ con đang khóc thế kia. Anh xách bolo cho cậu, nắm tay dẫn cậu về nhà.
" A.... nhà mình có nhiều người kìa cậu ".
" Ngốc, thì bình thường người làm nhà mình cũng đông không kém mà ".
Quản gia bỗng thấy Nhất Bác và Tiêu Chiến nên vội chạy ra.
" Cậu chủ đây là người làm mới ạ....Lâm Sơ Niệm, Lâm Nhược Tịch và Lâm Uyển Du ".
" Sao Họ của ba người lại giống nhau ạ? " Tiêu Chiến nói.
" Thì họ là chị em mà ".
" Họ giống nhau là chị em ạ? Phải không cậu chủ "
" Ừm ".
Nhất Bác nắm tay dẫn Tiêu Chiến đi lên lầu, Tiêu Chiến lễ phép chào mọi người rồi đi lên. Uyển Du nhìn theo rồi rồi quay sang quản gia.
" Cậu ta gọi cậu chủ vậy cậu ta cũng là người trong nhà này luôn hả? "
" Đừng dùng từ người hầu trên người cậu ấy để cậu chủ nghe là không yên đâu, rõ chưa? "
" Sao vậy? "
" Đừng nên biết nhiều.... nên nhớ đừng đụng hay là Tiêu Chiến khóc nếu không tự gánh hậu quả, rõ chứ? Cậu ấy là " NGOẠI LỆ ". Mau đi làm việc đi ".
Quản gia đi làm việc, ba chị em họ túm xụm lại Uyển Du là chị cả, Sơ Niệm là chị ba, Nhược Tịch là út.
" Cậu chủ thật đẹp trai.... cả bạn kia cũng rất dễ thương nữa " Nhược Tịch cười nhẹ rồi nói.
" Đúng là đẹp trai nhưng không đến lượt của mình đâu " Sơ Niệm đáp.
" Không thử sao mà biết chứ? Muốn đổi đời thì phải biết đánh cược " Uyển Du lên tiếng.
" Mày định làm gì hả? "
" Trước tiên phải dạy dỗ thằng kia, cũng là người hầu như nhau sao mà nó lại được đặc cách chứ? Đều là hầu thì không được phân biệt ".
" Nghe được đấy! Làm đi, có gì tao giúp mày ".
" Em không liên quan, em chỉ muốn cuộc sống yên ổn, mấy chị đừng lôi em vào ".
" Nhược Tịch mày là một con nhỏ vô dụng.... BIẾN ".
Quản gia thấy họ cứ túm xụm nên mắng, bọn họ sợ chạy đi làm việc ngay, Uyển Du cứ nhớ đến nụ cười ôn nhu của Nhất Bác mà xao xuyến, cô ta đã mê anh từ lần gặp đầu tiên rồi, cô ta nhớ đến Tiêu Chiến bên cạnh anh liền nở nụ cười gian ác
" Tao sẽ đưa mày về đúng với vị trí của mày, thằng hầu ngu ngốc ạ ".
" A Chiến! Em mệt hả? "
" Dạ không có ".
" Chứ sao mặt em lại buồn? "
" Trường em tổ chức thi " Ai Nhanh Trí " và mấy bạn chọn em đi thi ".
" Rồi sao? Em nhận? "
" Chứ em phải làm sao bây giờ? Em đâu thể từ chối ".
" Đồ ngốc, để anh đi nói với thầy hiệu trưởng ".
" Đừng.... cậu chủ.... cậu giúp em học bài nha ".
" Được.... nhưng nếu như em cảm thấy đau đầu thì dừng lại ngay cho anh ".
" Dạ ".
Tiêu Chiến mỗi khi cố học bài là đầu sẽ đau nên Nhất Bác lo lắm. Tiêu Chiến đem sách vở qua phòng của anh để học.... cậu chỉ có một tuần để ôn thi thôi. Anh ôn cho cậu rất nhiều dạng bài nhưng toàn dạng cơ bản thôi, cậu rất quyết tâm học, học cả ngày lẫn đêm, anh phải bỏ làm để ở nhà chăm cậu, dạy cậu học, sợ để cậu ở nhà học quá mức sẽ lên cơn đau đầu, có lúc học không vào lại khóc oà lên do học mãi mà không nhớ, nhiều lúc tức giận quăng bút khóc, anh phải an ủi rất nhiều cậu mới có động lực để làm.
Học đến quên thời gian, quên về phòng, đóng đô ở phòng anh mà ngủ luôn, để mỗi đêm có ai lợi dụng ăn đậu hũ người nọ.
Cuối cùng cũng đến ngày thi, toàn trường có 120 thí sinh thi chung, mỗi lớp có 1 đến 2 người. Nhất Bác vuốt gọn tóc cậu.
" Em đã uống thuốc chưa? lúc thi nếu thấy đau đầu thì bỏ, đừng thi nữa. Nếu như không nhớ đáp án thì cũng bỏ đừng rán nhớ.... rõ chưa? "
" Dạ rồi.... em rõ rồi.... cậu chủ phải đứng ở nơi mà em nhìn thấy đó nha ".
" Ừ.... anh sẽ đứng nơi rất gần em, em đừng lo lắng.... cố lên, em sẽ làm được ".
Nhất Bác hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, ôn nhu xoa đầu cậu làm bọn nữ sinh lẫn nam sinh đều ghen tị, cậu ôm eo anh một cái như tiếp thêm năng lượng để đi xuống trường thi. Anh đi tìm nơi mà gần nhất để xem cậu thi, đứng nơi mà cậu có thể nhìn anh để cậu có động lực. Anh đang đứng xem cậu thi thì nghe thấy bọn nam sinh nữ sinh xì xầm to nhỏ, anh nghe rất rõ là họ đang nói đến cậu.
" Để tao xem thằng ngu đó nó thi như thế nào? "
" Ngu đến nỗi mình bắt nó thi nó cũng ú ớ thi thôi.... haha ".
" Mà phải nói là nó rất có phúc, có bạn trai hảo soái ".
" Gì mà bạn trai chứ? Rõ ràng là lẳng lơ quyến rũ người ta thì có. Toàn bộ dựa hơi nhà họ Vương để vào được đây ".
Thì ra A Chiến ngốc của anh là bị bọn chúng bắt ép lên đây thi để bọn nó làm nhục sao? Anh tức giận quay ra sau dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn làm bọn nó sợ hãi, bọn nó không biết là anh đang đứng ở đây, nếu biết bọn nó sẽ không dám hé răng để nói xấu Tiêu Chiến. Nhất Bác siết chặt tay, dám nói xấu Tiêu Chiến trước mặt cậu sao? Anh quay qua hiệu trưởng đang đứng gần đó.
" Hiệu trưởng.... 1,2,3,4 người đó.... tôi không muốn thấy ở trường này nữa ".
" Dạ thưa Phó chủ tịch tôi sẽ đuổi ngay thưa ngài ".
Trường này do anh đầu tư vào anh có quyền cho ai học, ai nghỉ. Anh chỉ cần đợi Tiêu Chiến học xong ra trường rồi sẽ rút hết vốn về ngay. Anh nhìn về phía cậu thấy cậu đang đảo mắt một vòng tìm anh, thấy anh đang đứng rất gần mình, cậu nhìn anh với ánh mắt lo lắng, anh gật đầu mỉm cười, anh tin cậu làm được.
Tiêu Chiến bắt đầu thi, sáng nay ạn có ôn lại cho cậu, cậu còn nhớ kĩ mà, cậu làm đúng hết nha.
Tiêu Chiến lọt vào top 100 thí sinh thi tiếp, cậu hồi hộp nhìn anh, anh cười, cậu an tâm.... thi tiếp. Cậu lại lọt vào top 70, cậu lại nhìn anh như muốn nói " cậu chủ ơi em làm được rồi, em không bị loại ở vòng đầu tiên ". Anh như hiểu ý của cậu, cười tươi với cậu rồi gật đầu " A Chiến của anh giỏi lắm " và Tiêu Chiến lọt vào top 50 và bị loại sau đó. Cậu xách cặp đi đến chỗ anh rồi oà khóc, anh ôm cậu vỗ về an ủi, A Chiến của anh đã rất cố gắng rồi.
" Ngoan.... em giỏi lắm, em đã rất cố gắng rồi.... em làm rất tốt.... ngoan đừng khóc nữa ".
" Cậu chủ à.... em đã cố gắng nhớ nhưng vẫn không nhớ nổi, rõ ràng câu đó cậu ôn cho em rất kĩ mà.... hức hức ".
" A Chiến giỏi nhất.... A Chiến của anh là giỏi nhất.... nào về nhà anh mua kẹo cho ăn nha.... nín nào ".
Ai cũng há hốc mồm nhìn một phó chủ tịch băng lãnh, lạnh lùng, bá đạo trên thương trường giờ đây lại rất ôn nhu, dịu dàng vỗ về một chú thỏ con đang khóc thế kia. Anh xách bolo cho cậu, nắm tay dẫn cậu về nhà.
" A.... nhà mình có nhiều người kìa cậu ".
" Ngốc, thì bình thường người làm nhà mình cũng đông không kém mà ".
Quản gia bỗng thấy Nhất Bác và Tiêu Chiến nên vội chạy ra.
" Cậu chủ đây là người làm mới ạ....Lâm Sơ Niệm, Lâm Nhược Tịch và Lâm Uyển Du ".
" Sao Họ của ba người lại giống nhau ạ? " Tiêu Chiến nói.
" Thì họ là chị em mà ".
" Họ giống nhau là chị em ạ? Phải không cậu chủ "
" Ừm ".
Nhất Bác nắm tay dẫn Tiêu Chiến đi lên lầu, Tiêu Chiến lễ phép chào mọi người rồi đi lên. Uyển Du nhìn theo rồi rồi quay sang quản gia.
" Cậu ta gọi cậu chủ vậy cậu ta cũng là người trong nhà này luôn hả? "
" Đừng dùng từ người hầu trên người cậu ấy để cậu chủ nghe là không yên đâu, rõ chưa? "
" Sao vậy? "
" Đừng nên biết nhiều.... nên nhớ đừng đụng hay là Tiêu Chiến khóc nếu không tự gánh hậu quả, rõ chứ? Cậu ấy là " NGOẠI LỆ ". Mau đi làm việc đi ".
Quản gia đi làm việc, ba chị em họ túm xụm lại Uyển Du là chị cả, Sơ Niệm là chị ba, Nhược Tịch là út.
" Cậu chủ thật đẹp trai.... cả bạn kia cũng rất dễ thương nữa " Nhược Tịch cười nhẹ rồi nói.
" Đúng là đẹp trai nhưng không đến lượt của mình đâu " Sơ Niệm đáp.
" Không thử sao mà biết chứ? Muốn đổi đời thì phải biết đánh cược " Uyển Du lên tiếng.
" Mày định làm gì hả? "
" Trước tiên phải dạy dỗ thằng kia, cũng là người hầu như nhau sao mà nó lại được đặc cách chứ? Đều là hầu thì không được phân biệt ".
" Nghe được đấy! Làm đi, có gì tao giúp mày ".
" Em không liên quan, em chỉ muốn cuộc sống yên ổn, mấy chị đừng lôi em vào ".
" Nhược Tịch mày là một con nhỏ vô dụng.... BIẾN ".
Quản gia thấy họ cứ túm xụm nên mắng, bọn họ sợ chạy đi làm việc ngay, Uyển Du cứ nhớ đến nụ cười ôn nhu của Nhất Bác mà xao xuyến, cô ta đã mê anh từ lần gặp đầu tiên rồi, cô ta nhớ đến Tiêu Chiến bên cạnh anh liền nở nụ cười gian ác
" Tao sẽ đưa mày về đúng với vị trí của mày, thằng hầu ngu ngốc ạ ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.