Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 58
Mộc Qua Hoàng
29/10/2020
Cửa tầng thượng không khóa chặt, dùng sức đẩy vẫn có thể đẩy được, nhưng phạm vi hoạt động rất có hạn, sau khi đẩy ra một cái khe hở thì kéo theo cả một sợi dây xích dài.
Gió không hề e ngại, lọt qua khe hở.
Hứa Thịnh vẫn chưa trả lời, Thiệu Trạm đã tiến lên trước hai bước, cậu đưa tay phủ lên sau ót Hứa Thịnh———thế nhưng động tác này không hề nhẹ nhàng, giống như đang hóa giải phong ấn nào đó, cả người Thiệu Trạm thoát khỏi sự trói buộc của “học sinh xuất sắc”, thêm nữa lại đang hoán đổi trong thân thể của Hứa Thịnh, áo phông trên người cũng bị gió thổi bay lên theo.
Giây phút bừng tỉnh, linh hồn rối ren, Hứa Thịnh dường như thấy một giáo bá Thiệu Trạm của Nam Bình vào hơn một năm trước đang đứng trước mặt mình.
Tay Thiệu Trạm giữ chặt, mạnh mẽ, không cho cậu có cơ hội từ chối tiếp xúc với mình, kéo cậu lại gần.
Cái ôm này không giống với cái ôm bình thường.
Hứa Thịnh bị cậu ấn vào, không thể động đậy, lực tay của Thiệu Trạm ép cậu đụng vào trong ngực cậu ấy.
Hai người ở sát gần nhau, trên người Thiệu Trạm chỉ có duy nhất mùi hương lành lạnh của cơn gió thổi qua, sau đó sức lực giữ sau ót cậu buông lỏng ra, tay Thiệu Trạm đi xuống, cuối cùng đặt lên gáy cậu.
“…”
Lòng bàn tay chàng trai nóng bỏng, lại không nhìn thấy gì, giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, Hứa Thịnh chớp mắt, cả người giống như bị điện giật.
Nếu như giờ phút này có người đi qua, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mặt này làm chấn động dừng chân.
Cái ôm này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian không lâu.
Cũng có thể thật sự rất lâu.
Cách một lớp vải vóc phong phanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương càng ngày càng cao, đồng thời cậu nghe thấy từ trong lồng ngực truyền tới tiếng tim đập bí mật không thể nào khắc chế.
Rõ ràng không có bất kỳ sự thay đổi nào, cũng không nghe thấy tiếng sấm, nhưng lúc này giống như dừng hình ảnh trong nháy mắt vậy, thời gian song song kéo dài vô tận.
Hứa Thịnh phát hiện ra cậu và Thiệu Trạm như vậy thật sự rất giống sau khi tan học len lén chạy lên cửa sân thượng làm chuyện xấu.
Hứa Thịnh “đệt” một tiếng trong lòng, hỏi: “Muốn ôm bao lâu?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Đổi trở lại chưa?”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, trên người Thiệu Trạm vẫn là chiếc áo phông đó, rõ ràng là vẫn chưa.
“…Chưa.”
Cho nên không đổi trở lại, còn phải tiếp tục ôm nữa?
Sự tin tưởng mà Hứa Thịnh dành cho vị đại sư kia bắt đầu dao động.
Cậu sẽ không bị ông ta lừa chứ?
Đại sư nói cần ôm tới khi nào chưa nhỉ, Hứa Thịnh nhớ lại.
Hình như còn chưa có nói.
Sau khi đại sư nói xong yêu cầu đổi trở lại, bất luận cậu hỏi cái gì, đại sư chỉ biết lắc đầu, thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ*, ta đã nói quá nhiều rồi, nhớ lấy, tâm thành tắc linh**.”
*ý trời không thể tiết lộ
**tấm lòng chân thành thì sẽ linh nghiệm
Bốn chữ tâm thành tắc linh khó hiểu này, rốt cuộc có ý gì.
Lúc này Hứa Thịnh mới hiểu ra, câu nói của đại sư giống như một cái bẫy.
Nếu như lúc bình thường, Hứa Thịnh tuyệt đối không phải kiểu người thiếu lý trí, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể cần phương án đặc biệt, cũng có thể là do thi tháng chó cùng rứt giậu, vì Tứ Hiệu Liên Trại mà mất trí thông minh luôn.
Hứa Thịnh không biết có nên trốn tránh không, cảm giác sắp thở không thông, nhịp tim điên cuồng lỡ nhịp, cậu thử dò hỏi: “Cái lão Hồ Bán Tiên đó có phải tên lừa đảo không?”
Thiệu Trạm không nói gì.
Hứa Thịnh hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Thiệu Trạm đang cười.
Cậu cười cũng không rõ ràng, yết hầu ở cổ họng lên xuống vài lần, sau đó buông tay ra nói: “Cậu rất dễ bị lừa.”
Hứa Thịnh: “…”
“Tôi cái gì?” Hứa Thịnh hoàn toàn quay người lại, “Con mẹ nó, cậu lại trêu chọc tôi?”
Lúc ở Bán Tiên Cư, mặc dù Hứa Thịnh chủ động nhưng Thiệu Trạm bình tĩnh hơn cậu nhiều.
Tuy là đầu óc Hứa Thịnh không đủ dùng nhưng chỉ số thông minh của Thiệu Trạm rất cao, sơ hở rõ ràng như vậy không thể nào không nghe ra, nhất là sau khi Hứa Thịnh tự nói, những gì tên đại sư kia nói lúc sau hoàn toàn là nói lại những lời Hứa Thịnh đã nói.
Thiệu Trạm lại không chen ngang, để cậu ồn ào, từ bộ đồ cách điện lại ầm ĩ sang cả tiệm xem bói.
“Không trêu cậu mà.”
“Đây không phải trêu tôi thì gọi là gì?”
“Tính sổ.”
“…”
Thiệu Trạm còn nói: “Đã nói tan lớp tính sổ với cậu rồi.”
Tính sổ đúng là một lời giải thích tiện lợi, tạm thời che giấu nhịp tim đập còn chưa bình phục, sau khi Hứa Thịnh về phòng, cậu nằm trên giường mở khung chat với Khang Khải ra, khung chat đang dừng lại ở câu “anh có tình ý với ai rồi?“.
Cậu nhìn đi nhìn lại dòng chữ này, muốn nhắn gì đó, cuối cùng vẫn không nhắn gì cả, ném điện thoại di động sang bên cạnh, khép mắt lại.
Cùng lúc đó, bên kia.
Cách một đoạn hành lang, trong phòng Thiệu Trạm ở phía đối diện, trên bàn có mấy quyển bài thi mới phát, chậm chạp chưa hạ bút.
Cậu cầm bút, đọc tới đọc lui đề bài tới vài lần, Thiệu Trạm trước nay luôn giải đề với tính kỷ luật cao nhất bây giờ lại không đọc nổi một chữ nào ngoài ý muốn.
Cậu dứt khoát đặt bút xuống, đúng lúc điện thoại di động reo.
Bạn có tin nhắn mới.
Trong nháy mắt có hàng chục tin nhắn từ nhóm thảo luận Nam Bình.
-Hôm nay tao đi ngang qua trường mình, chậc, trường xây lại rồi.
-Tao biết rồi. Mẹ kiếp trông khang trang hơn hẳn.
-Còn có cả camera giám sát, không biết bây giờ leo tường còn thuận lợi như chúng ta trước kia hay không.
…
Đều là đám bạn bè cũ, lúc còn một trăm ngày trước khi thi chuyển cấp, Thiệu Trạm mới bắt đầu cắm đầu đọc sách, sau khi tốt nghiệp lại học khác trường với mọi người.
Nhóm bạn này chủ yếu học trung cấp kỹ thuật, cùng nhau đi học sửa chữa ô tô.
Thiệu Trạm rất ít khi xuất hiện trong nhóm, không thể nói là trốn tránh hay suy nghĩ gì khác, bài vở ở Lục Trung Lâm Giang thật sự quá bận rộn.
Nhưng bây giờ lại phải đối mặt với nhóm trò chuyện này, cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước, có thể bí mật mình luôn che giấu trước đây…đã dễ dàng bị người ta đào lên.
Thêm nữa bây giờ Thiệu Trạm thật sự muốn tìm một người nói chuyện.
Cậu cử động ngón tay, nhắn vào trong nhóm: Thế à?
Thiệu Trạm ló mặt, cả nhóm tin nhắn thay đổi.
Cho dù đại ca đã rửa tay gác kiếm thì vẫn là đại ca của bọn họ!
Năm đó Thiệu Trạm rất lợi hại ở Nam Bình, đừng nói là một Dương Thế Uy, cho dù có tới mười tên như hắn cũng không thể làm rung chuyển vị trí giáo bá của cậu, đừng nói tới việc cậu hành động còn ngạo mạn hơn giáo bá nhiều, nói kết thúc là kết thúc luôn.
Trong nhóm có người vẫn còn nhớ hồi Thiệu Trạm vừa mới bắt đầu học tập, lớp bên cạnh có một tên không có mắt tới gây sự với cậu.
Khi đó Thiệu Trạm ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, một tay đè lên bài thi không động đậy, không nhanh không chậm điền đáp án vào, một tay còn lại đè thẳng tên kia lên mặt bàn học: “Không rảnh chơi với mày, cút ngay.”
Nhóm tin nhắn điên cuồng loading, cuối cùng có người không kìm được tư tưởng muốn hóng hớt tám chuyện được nữa.
-Lâu như vậy Trạm ca không xuất hiện, có phải bỏ bọn tôi đi yêu đương rồi không?
Năm đó Thiệu Trạm đột nhiên học hành tử tế, hơn một trăm ngày sau thi được hạng nhất, lại còn thi thẳng vào trường trọng điểm———-chuyện này không khác nào một tiếng sét ở Nam Bình, tỷ lệ nhập học vào Nam Bình của năm sau tăng cao không ít, dẫn đến suy đoán rốt cuộc tại sao Thiệu Trạm đột nhiên hăng hái như thế cũng nhiều hơn.
Trong các loại suy đoán, cái lan truyền rộng nhất chính là có liên quan tới “yêu sớm”: “Nghe nói Thiệu Trạm vì yêu sớm, nếu không sao đột nhiên lại muốn thi vào Lục Trung Lâm Giang, chắc chắn crush thích trường đó.”
Cũng không ít người tới hỏi anh em của Thiệu Trạm, nhưng mà các anh em của Thiệu Trạm cũng rất bàng hoàng: “Thế á? Bọn tôi cũng không biết mà, mẹ kiếp có phải mấy người đoán mò không?”
Rốt cuộc tại sao Thiệu Trạm học tập.
Cả Nam Bình đều chưa giải được câu đố này.
Thiệu Trạm nhắn trả lời: Không phải.
Sau khi câu “Không phải” của Thiệu Trạm gửi đi, trong nhóm có người nói: Xem kìa, tao bảo rồi, mẹ nó chúng mày toàn nói linh tinh, Trạm ca của chúng ta là ai? Là loại người sẽ bị chuyện tình cảm trai gái cản trở cậu ấy hành tẩu giang hồ sao? Còn yêu đương cái quái gì, xạo vừa thôi!
Nhưng mà sau khi người này nhắn xong, cậu ta mở trừng mắt nhìn trong khung chat, Trạm ca của mình lại gửi một dòng: Nhưng mà có thích một người.
–???
Cũng không phải vì ai mới tới, nhưng cậu thật sự đã gặp được một người.
Vì sao lúc ở cửa sân thượng lại nhanh đẩy Hứa Thịnh ra như thế?
Bởi vì tim đập thật sự quá nhanh.
Nhanh đến mức không giấu được.
Phát hiện ra tâm ý của người khác rất dễ dàng, nhưng đến khi mình là người trong cuộc, chuyện này có lúc không hề dễ như vậy.
Thiệu Trạm đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc đó trong phòng tắt đèn, cậu ngồi một lúc mới thò tay bật đèn bàn lên.
Hứa Thịnh trở mình trên giường, mãi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là tất cả hình ảnh Thiệu Trạm ôm cậu trên sân thượng xuất hiện, vì vậy cậu chửi một tiếng, lại mở mắt ra lần nữa.
Mà nguyên nhân thay đổi có lúc không phải không thể phát hiện.
Nhiều người cho rằng cái thích của người trẻ là liều lĩnh, nhưng trước khi tất cả bắt đầu, đó là sự kiềm chế thận trọng, sự choáng ngợp và bất lực lao lên trong ngông cuồng.
Hứa Thịnh suýt chút nữa mất ngủ, ép buộc bản thân không thèm nghĩ đến chuyện trên tầng thượng nữa, lại nghĩ đến chuyện cậu đi xem bói bị tên đại sư kia lừa mấy trăm đồng tiền, càng không ngủ được.
Không biết làm sao đành phải mò điện thoại ở đầu giường, định tìm Trương Phong làm ván game.
Thế mà Trương Phong lại nhắn tin tới trước.
Quá nửa đêm, Trương Phong vẫn chiến đấu hăng hái trên mạng để hóng hớt: VCL, đại ca, mày xem Tieba chưa?
Bây giờ Hứa Thịnh cứ thấy chữ Tieba là e ngại, cũng không khỏi nhớ lại đôi mắt hoa đào kia, cả người nổi da gà.
S: ?
Trương Phong: Mày đi xem đi, Tieba loạn rồi, người bên Anh Hoa tới hạ chiến thư trường chúng ta, chỉ mặt gọi tên khiêu khích học thần. Đệt mợ, đúng là phách lối quá rồi.
S: ??
Trương Phong nghĩ bình thường Hứa Thịnh đều không để ý đến chuyện liên quan tới học tập, cho nên cũng chưa chắc đã biết Tứ Hiệu Liên Trại, vì vậy cậu theo cảm xúc mạnh mẽ muốn phổ cập kiến thức: Chắc mày không biết, là thế này. Hàng năm trường chúng ta sẽ kết hợp với ba trường khác tiến hành tổ chức hoạt động thi đấu, hàng năm Tứ Hiệu Liên Trại đều bị Anh Hoa đoạt cúp.
Hai dấu hỏi chấm của Hứa Thịnh hoàn toàn chĩa về phía hai chữ “Anh Hoa”, ý của cậu là đám người bên Anh Hoa chạy tới làm gì.
Đương nhiên là cậu biết Tứ Hiệu Liên Trại, không cần Trương Phong phổ cập———–dù sao năm nay người đi thi Tứ Hiệu Liên Trại rất có thể là cậu! Cậu, coi như có 50% xác suất lên đài làm tuyển thủ thi đấu, có thể không biết sao?
S: Tao biết rồi, đoạn này lướt qua đi.
S: Đám người Anh Hoa chạy tới hạ….Đệt, mày nhắn liên tục cho tao đi.
Trương Phong gửi một dãy tin nhắn tới rất nhanh.
Tiêu đề bài đăng đơn giản mà thô lỗ, gọi là chiến thư.
Nội dung bài đăng khái quát như sau: Thiệu Trạm, năm ngoái coi như cậu may mắn. Năm nay Tứ Hiệu Liên Trại tôi sẽ không thua nữa, cậu chờ đấy cho tôi. Hạng nhất thuộc về Anh Hoa, thuộc về tôi.
Phía sau là một chữ ký.
Ngồi không đi tên không đổi họ, Đoàn Diệu Thắng nói là làm.
Hứa Thịnh: “…”
Như Trương Phong nói, người này quả thật phách lối tới cực điểm.
Bài đăng mới xuất hiện hơn ba tiếng, các khối lớp học sinh của Lục Trung Lâm Giang đã nhao nhao lên comment.
2L: Thằng lầu trên là ai thế?
3L: Từ đâu chui ra, tự tăng khí thế cho bản thân à?
4L: Không biết, năm ngoái học thần thắng quá nhanh, tôi còn chưa kịp xem những thí sinh khác của Tứ Hiệu Liên Trại thi, trận đấu đã kết thúc.
5L: Lầu trên cay cú quá, nhưng mà tôi thích sự cay cú của cậu.
…
Trong này có lẫn comment của một người qua đường.
89L: Người họ Đoàn này tôi từng nghe rồi này, đúng là rất lợi hại, nghe bạn học của tôi nói hình như có năm phát huy thất thường mới thua. Cậu ta là hạng nhất của Anh Hoa, giống học thần vậy, chưa từng rớt hạng… Không đúng, học thần của chúng ta vì yêu mà tụt xuống hạng hai từ dưới lên rồi.Lời editor
Trạm ca thua kèo rồi nhó =)))) Chúc mừng câu chuyện đã đi được 1/2 chặng đường, cuối cùng hai bạn cũng có một chiếc ôm ấm áp iu thương:>
Một chút spoil nhẹ là theo sự hóng hớt của bạn editor khi đọc comment ở nguồn raw, khoảng ngoài chương 70 sẽ thành đôi chim cu hạnh phúc nhé các bạn! Mọi người bình tĩnh hehe còn hơn chục chương nữa thôi á, giải quyết xong vụ Tứ Hiệu Liên Trại đã:3
Hôm bữa mình có mò lên Weibo xem thử, tìm được mấy cái này share cho mọi người.
<code>THIỆU TRẠM</code>
<code>Hứa Thịnh</code>
Đây là chibi của hai bạn nè.
Còn đây là truyện được xuất bản bên Trung, bắt đầu pre-order từ 12h trưa ngày 15/08. Trong sách có con dấu đặc biệt, phỏng vấn tác giả và file nhân vật, à còn có poster, sticker,… nữa. Bản có chữ ký thì giới hạn số lượng.
Gió không hề e ngại, lọt qua khe hở.
Hứa Thịnh vẫn chưa trả lời, Thiệu Trạm đã tiến lên trước hai bước, cậu đưa tay phủ lên sau ót Hứa Thịnh———thế nhưng động tác này không hề nhẹ nhàng, giống như đang hóa giải phong ấn nào đó, cả người Thiệu Trạm thoát khỏi sự trói buộc của “học sinh xuất sắc”, thêm nữa lại đang hoán đổi trong thân thể của Hứa Thịnh, áo phông trên người cũng bị gió thổi bay lên theo.
Giây phút bừng tỉnh, linh hồn rối ren, Hứa Thịnh dường như thấy một giáo bá Thiệu Trạm của Nam Bình vào hơn một năm trước đang đứng trước mặt mình.
Tay Thiệu Trạm giữ chặt, mạnh mẽ, không cho cậu có cơ hội từ chối tiếp xúc với mình, kéo cậu lại gần.
Cái ôm này không giống với cái ôm bình thường.
Hứa Thịnh bị cậu ấn vào, không thể động đậy, lực tay của Thiệu Trạm ép cậu đụng vào trong ngực cậu ấy.
Hai người ở sát gần nhau, trên người Thiệu Trạm chỉ có duy nhất mùi hương lành lạnh của cơn gió thổi qua, sau đó sức lực giữ sau ót cậu buông lỏng ra, tay Thiệu Trạm đi xuống, cuối cùng đặt lên gáy cậu.
“…”
Lòng bàn tay chàng trai nóng bỏng, lại không nhìn thấy gì, giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, Hứa Thịnh chớp mắt, cả người giống như bị điện giật.
Nếu như giờ phút này có người đi qua, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mặt này làm chấn động dừng chân.
Cái ôm này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian không lâu.
Cũng có thể thật sự rất lâu.
Cách một lớp vải vóc phong phanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương càng ngày càng cao, đồng thời cậu nghe thấy từ trong lồng ngực truyền tới tiếng tim đập bí mật không thể nào khắc chế.
Rõ ràng không có bất kỳ sự thay đổi nào, cũng không nghe thấy tiếng sấm, nhưng lúc này giống như dừng hình ảnh trong nháy mắt vậy, thời gian song song kéo dài vô tận.
Hứa Thịnh phát hiện ra cậu và Thiệu Trạm như vậy thật sự rất giống sau khi tan học len lén chạy lên cửa sân thượng làm chuyện xấu.
Hứa Thịnh “đệt” một tiếng trong lòng, hỏi: “Muốn ôm bao lâu?”
Thiệu Trạm hỏi ngược lại: “Đổi trở lại chưa?”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm, trên người Thiệu Trạm vẫn là chiếc áo phông đó, rõ ràng là vẫn chưa.
“…Chưa.”
Cho nên không đổi trở lại, còn phải tiếp tục ôm nữa?
Sự tin tưởng mà Hứa Thịnh dành cho vị đại sư kia bắt đầu dao động.
Cậu sẽ không bị ông ta lừa chứ?
Đại sư nói cần ôm tới khi nào chưa nhỉ, Hứa Thịnh nhớ lại.
Hình như còn chưa có nói.
Sau khi đại sư nói xong yêu cầu đổi trở lại, bất luận cậu hỏi cái gì, đại sư chỉ biết lắc đầu, thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ*, ta đã nói quá nhiều rồi, nhớ lấy, tâm thành tắc linh**.”
*ý trời không thể tiết lộ
**tấm lòng chân thành thì sẽ linh nghiệm
Bốn chữ tâm thành tắc linh khó hiểu này, rốt cuộc có ý gì.
Lúc này Hứa Thịnh mới hiểu ra, câu nói của đại sư giống như một cái bẫy.
Nếu như lúc bình thường, Hứa Thịnh tuyệt đối không phải kiểu người thiếu lý trí, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chỉ có thể cần phương án đặc biệt, cũng có thể là do thi tháng chó cùng rứt giậu, vì Tứ Hiệu Liên Trại mà mất trí thông minh luôn.
Hứa Thịnh không biết có nên trốn tránh không, cảm giác sắp thở không thông, nhịp tim điên cuồng lỡ nhịp, cậu thử dò hỏi: “Cái lão Hồ Bán Tiên đó có phải tên lừa đảo không?”
Thiệu Trạm không nói gì.
Hứa Thịnh hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện Thiệu Trạm đang cười.
Cậu cười cũng không rõ ràng, yết hầu ở cổ họng lên xuống vài lần, sau đó buông tay ra nói: “Cậu rất dễ bị lừa.”
Hứa Thịnh: “…”
“Tôi cái gì?” Hứa Thịnh hoàn toàn quay người lại, “Con mẹ nó, cậu lại trêu chọc tôi?”
Lúc ở Bán Tiên Cư, mặc dù Hứa Thịnh chủ động nhưng Thiệu Trạm bình tĩnh hơn cậu nhiều.
Tuy là đầu óc Hứa Thịnh không đủ dùng nhưng chỉ số thông minh của Thiệu Trạm rất cao, sơ hở rõ ràng như vậy không thể nào không nghe ra, nhất là sau khi Hứa Thịnh tự nói, những gì tên đại sư kia nói lúc sau hoàn toàn là nói lại những lời Hứa Thịnh đã nói.
Thiệu Trạm lại không chen ngang, để cậu ồn ào, từ bộ đồ cách điện lại ầm ĩ sang cả tiệm xem bói.
“Không trêu cậu mà.”
“Đây không phải trêu tôi thì gọi là gì?”
“Tính sổ.”
“…”
Thiệu Trạm còn nói: “Đã nói tan lớp tính sổ với cậu rồi.”
Tính sổ đúng là một lời giải thích tiện lợi, tạm thời che giấu nhịp tim đập còn chưa bình phục, sau khi Hứa Thịnh về phòng, cậu nằm trên giường mở khung chat với Khang Khải ra, khung chat đang dừng lại ở câu “anh có tình ý với ai rồi?“.
Cậu nhìn đi nhìn lại dòng chữ này, muốn nhắn gì đó, cuối cùng vẫn không nhắn gì cả, ném điện thoại di động sang bên cạnh, khép mắt lại.
Cùng lúc đó, bên kia.
Cách một đoạn hành lang, trong phòng Thiệu Trạm ở phía đối diện, trên bàn có mấy quyển bài thi mới phát, chậm chạp chưa hạ bút.
Cậu cầm bút, đọc tới đọc lui đề bài tới vài lần, Thiệu Trạm trước nay luôn giải đề với tính kỷ luật cao nhất bây giờ lại không đọc nổi một chữ nào ngoài ý muốn.
Cậu dứt khoát đặt bút xuống, đúng lúc điện thoại di động reo.
Bạn có tin nhắn mới.
Trong nháy mắt có hàng chục tin nhắn từ nhóm thảo luận Nam Bình.
-Hôm nay tao đi ngang qua trường mình, chậc, trường xây lại rồi.
-Tao biết rồi. Mẹ kiếp trông khang trang hơn hẳn.
-Còn có cả camera giám sát, không biết bây giờ leo tường còn thuận lợi như chúng ta trước kia hay không.
…
Đều là đám bạn bè cũ, lúc còn một trăm ngày trước khi thi chuyển cấp, Thiệu Trạm mới bắt đầu cắm đầu đọc sách, sau khi tốt nghiệp lại học khác trường với mọi người.
Nhóm bạn này chủ yếu học trung cấp kỹ thuật, cùng nhau đi học sửa chữa ô tô.
Thiệu Trạm rất ít khi xuất hiện trong nhóm, không thể nói là trốn tránh hay suy nghĩ gì khác, bài vở ở Lục Trung Lâm Giang thật sự quá bận rộn.
Nhưng bây giờ lại phải đối mặt với nhóm trò chuyện này, cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước, có thể bí mật mình luôn che giấu trước đây…đã dễ dàng bị người ta đào lên.
Thêm nữa bây giờ Thiệu Trạm thật sự muốn tìm một người nói chuyện.
Cậu cử động ngón tay, nhắn vào trong nhóm: Thế à?
Thiệu Trạm ló mặt, cả nhóm tin nhắn thay đổi.
Cho dù đại ca đã rửa tay gác kiếm thì vẫn là đại ca của bọn họ!
Năm đó Thiệu Trạm rất lợi hại ở Nam Bình, đừng nói là một Dương Thế Uy, cho dù có tới mười tên như hắn cũng không thể làm rung chuyển vị trí giáo bá của cậu, đừng nói tới việc cậu hành động còn ngạo mạn hơn giáo bá nhiều, nói kết thúc là kết thúc luôn.
Trong nhóm có người vẫn còn nhớ hồi Thiệu Trạm vừa mới bắt đầu học tập, lớp bên cạnh có một tên không có mắt tới gây sự với cậu.
Khi đó Thiệu Trạm ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, một tay đè lên bài thi không động đậy, không nhanh không chậm điền đáp án vào, một tay còn lại đè thẳng tên kia lên mặt bàn học: “Không rảnh chơi với mày, cút ngay.”
Nhóm tin nhắn điên cuồng loading, cuối cùng có người không kìm được tư tưởng muốn hóng hớt tám chuyện được nữa.
-Lâu như vậy Trạm ca không xuất hiện, có phải bỏ bọn tôi đi yêu đương rồi không?
Năm đó Thiệu Trạm đột nhiên học hành tử tế, hơn một trăm ngày sau thi được hạng nhất, lại còn thi thẳng vào trường trọng điểm———-chuyện này không khác nào một tiếng sét ở Nam Bình, tỷ lệ nhập học vào Nam Bình của năm sau tăng cao không ít, dẫn đến suy đoán rốt cuộc tại sao Thiệu Trạm đột nhiên hăng hái như thế cũng nhiều hơn.
Trong các loại suy đoán, cái lan truyền rộng nhất chính là có liên quan tới “yêu sớm”: “Nghe nói Thiệu Trạm vì yêu sớm, nếu không sao đột nhiên lại muốn thi vào Lục Trung Lâm Giang, chắc chắn crush thích trường đó.”
Cũng không ít người tới hỏi anh em của Thiệu Trạm, nhưng mà các anh em của Thiệu Trạm cũng rất bàng hoàng: “Thế á? Bọn tôi cũng không biết mà, mẹ kiếp có phải mấy người đoán mò không?”
Rốt cuộc tại sao Thiệu Trạm học tập.
Cả Nam Bình đều chưa giải được câu đố này.
Thiệu Trạm nhắn trả lời: Không phải.
Sau khi câu “Không phải” của Thiệu Trạm gửi đi, trong nhóm có người nói: Xem kìa, tao bảo rồi, mẹ nó chúng mày toàn nói linh tinh, Trạm ca của chúng ta là ai? Là loại người sẽ bị chuyện tình cảm trai gái cản trở cậu ấy hành tẩu giang hồ sao? Còn yêu đương cái quái gì, xạo vừa thôi!
Nhưng mà sau khi người này nhắn xong, cậu ta mở trừng mắt nhìn trong khung chat, Trạm ca của mình lại gửi một dòng: Nhưng mà có thích một người.
–???
Cũng không phải vì ai mới tới, nhưng cậu thật sự đã gặp được một người.
Vì sao lúc ở cửa sân thượng lại nhanh đẩy Hứa Thịnh ra như thế?
Bởi vì tim đập thật sự quá nhanh.
Nhanh đến mức không giấu được.
Phát hiện ra tâm ý của người khác rất dễ dàng, nhưng đến khi mình là người trong cuộc, chuyện này có lúc không hề dễ như vậy.
Thiệu Trạm đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc đó trong phòng tắt đèn, cậu ngồi một lúc mới thò tay bật đèn bàn lên.
Hứa Thịnh trở mình trên giường, mãi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là tất cả hình ảnh Thiệu Trạm ôm cậu trên sân thượng xuất hiện, vì vậy cậu chửi một tiếng, lại mở mắt ra lần nữa.
Mà nguyên nhân thay đổi có lúc không phải không thể phát hiện.
Nhiều người cho rằng cái thích của người trẻ là liều lĩnh, nhưng trước khi tất cả bắt đầu, đó là sự kiềm chế thận trọng, sự choáng ngợp và bất lực lao lên trong ngông cuồng.
Hứa Thịnh suýt chút nữa mất ngủ, ép buộc bản thân không thèm nghĩ đến chuyện trên tầng thượng nữa, lại nghĩ đến chuyện cậu đi xem bói bị tên đại sư kia lừa mấy trăm đồng tiền, càng không ngủ được.
Không biết làm sao đành phải mò điện thoại ở đầu giường, định tìm Trương Phong làm ván game.
Thế mà Trương Phong lại nhắn tin tới trước.
Quá nửa đêm, Trương Phong vẫn chiến đấu hăng hái trên mạng để hóng hớt: VCL, đại ca, mày xem Tieba chưa?
Bây giờ Hứa Thịnh cứ thấy chữ Tieba là e ngại, cũng không khỏi nhớ lại đôi mắt hoa đào kia, cả người nổi da gà.
S: ?
Trương Phong: Mày đi xem đi, Tieba loạn rồi, người bên Anh Hoa tới hạ chiến thư trường chúng ta, chỉ mặt gọi tên khiêu khích học thần. Đệt mợ, đúng là phách lối quá rồi.
S: ??
Trương Phong nghĩ bình thường Hứa Thịnh đều không để ý đến chuyện liên quan tới học tập, cho nên cũng chưa chắc đã biết Tứ Hiệu Liên Trại, vì vậy cậu theo cảm xúc mạnh mẽ muốn phổ cập kiến thức: Chắc mày không biết, là thế này. Hàng năm trường chúng ta sẽ kết hợp với ba trường khác tiến hành tổ chức hoạt động thi đấu, hàng năm Tứ Hiệu Liên Trại đều bị Anh Hoa đoạt cúp.
Hai dấu hỏi chấm của Hứa Thịnh hoàn toàn chĩa về phía hai chữ “Anh Hoa”, ý của cậu là đám người bên Anh Hoa chạy tới làm gì.
Đương nhiên là cậu biết Tứ Hiệu Liên Trại, không cần Trương Phong phổ cập———–dù sao năm nay người đi thi Tứ Hiệu Liên Trại rất có thể là cậu! Cậu, coi như có 50% xác suất lên đài làm tuyển thủ thi đấu, có thể không biết sao?
S: Tao biết rồi, đoạn này lướt qua đi.
S: Đám người Anh Hoa chạy tới hạ….Đệt, mày nhắn liên tục cho tao đi.
Trương Phong gửi một dãy tin nhắn tới rất nhanh.
Tiêu đề bài đăng đơn giản mà thô lỗ, gọi là chiến thư.
Nội dung bài đăng khái quát như sau: Thiệu Trạm, năm ngoái coi như cậu may mắn. Năm nay Tứ Hiệu Liên Trại tôi sẽ không thua nữa, cậu chờ đấy cho tôi. Hạng nhất thuộc về Anh Hoa, thuộc về tôi.
Phía sau là một chữ ký.
Ngồi không đi tên không đổi họ, Đoàn Diệu Thắng nói là làm.
Hứa Thịnh: “…”
Như Trương Phong nói, người này quả thật phách lối tới cực điểm.
Bài đăng mới xuất hiện hơn ba tiếng, các khối lớp học sinh của Lục Trung Lâm Giang đã nhao nhao lên comment.
2L: Thằng lầu trên là ai thế?
3L: Từ đâu chui ra, tự tăng khí thế cho bản thân à?
4L: Không biết, năm ngoái học thần thắng quá nhanh, tôi còn chưa kịp xem những thí sinh khác của Tứ Hiệu Liên Trại thi, trận đấu đã kết thúc.
5L: Lầu trên cay cú quá, nhưng mà tôi thích sự cay cú của cậu.
…
Trong này có lẫn comment của một người qua đường.
89L: Người họ Đoàn này tôi từng nghe rồi này, đúng là rất lợi hại, nghe bạn học của tôi nói hình như có năm phát huy thất thường mới thua. Cậu ta là hạng nhất của Anh Hoa, giống học thần vậy, chưa từng rớt hạng… Không đúng, học thần của chúng ta vì yêu mà tụt xuống hạng hai từ dưới lên rồi.Lời editor
Trạm ca thua kèo rồi nhó =)))) Chúc mừng câu chuyện đã đi được 1/2 chặng đường, cuối cùng hai bạn cũng có một chiếc ôm ấm áp iu thương:>
Một chút spoil nhẹ là theo sự hóng hớt của bạn editor khi đọc comment ở nguồn raw, khoảng ngoài chương 70 sẽ thành đôi chim cu hạnh phúc nhé các bạn! Mọi người bình tĩnh hehe còn hơn chục chương nữa thôi á, giải quyết xong vụ Tứ Hiệu Liên Trại đã:3
Hôm bữa mình có mò lên Weibo xem thử, tìm được mấy cái này share cho mọi người.
<code>THIỆU TRẠM</code>
<code>Hứa Thịnh</code>
Đây là chibi của hai bạn nè.
Còn đây là truyện được xuất bản bên Trung, bắt đầu pre-order từ 12h trưa ngày 15/08. Trong sách có con dấu đặc biệt, phỏng vấn tác giả và file nhân vật, à còn có poster, sticker,… nữa. Bản có chữ ký thì giới hạn số lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.