Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 59
Mộc Qua Hoàng
29/10/2020
Chuyện người bên Thực nghiệm Anh Hoa tới hạ chiến thư gây huyên náo sôi sùng sục, trên hành lang đi tới đâu cũng thấy có người đang bàn luận chuyện này.
Hôm sau Hứa Thịnh đến lớp lại quên mất hôm qua cậu phải học thuộc một trang từ vựng.
“Không phải trang này, lật sang trang sau”, Thiệu Trạm xách đồ ăn sáng trong tay, vừa lên tiếng nhắc nhở vừa đặt đồ ăn trước mặt Hứa Thịnh, “Buổi sáng thấy tôi cậu chạy làm gì?”
Buổi sáng, tựa như hai người có cảm ứng với nhau, đồng thời mở cửa.
Cũng đồng thời ngây ngốc ở cửa.
Bầu không khí không hiểu sao có hơi kỳ quái, Thiệu Trạm đang muốn nói, Hứa Thịnh đã lùi về sau hai bước, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hai giây sau, cửa lại mở ra.
Ban đầu Hứa Thịnh định tới nhà ăn, nhưng không biết tại sao, có thể là cố ý muốn tránh nên đi hướng ngược lại, tới thẳng tòa nhà lớp học.
Đối mặt với câu hỏi của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh lật sổ tay từ vựng qua một trang khác, đầu óc rối thành một cục, cũng không thể nói giờ tôi cứ thấy cậu là nghĩ đến chuyện ở tầng thượng, nghĩ đến chuyện đó là không biết làm sao.
Một lúc sau, Hứa Thịnh nói: “Tôi, chuyện đó, rèn luyện thân thể?”
“…”
Thiệu Trạm không tranh cãi chuyện này với cậu nữa, đưa sữa đậu nành cho cậu: “Ăn sáng xong rồi đọc sách sau.”
Sữa đậu nành còn nóng.
Hứa Thịnh siết chặt năm ngón tay, “ờ” một tiếng.
Hứa Thịnh tưởng rằng ngủ dậy là có thể quên chuyện ở trên sân thượng đi, nhưng mà lúc này nhận ra chuyện này không dễ như cậu tưởng.
Sữa đậu nành của Hứa Thịnh còn chưa uống được mấy ngụm, Hầu Tuấn giống như một cơn gió lốc di chuyển từ ngoài cửa vào, đeo cặp sách, còn chưa đi đến đã gọi: “Trạm ca!”
Nhóm người này cứ như đi nhổ củ cải, mỗi người mang theo một người, sau lưng Hầu Tuấn còn dẫn theo mấy người nữa.
“Tên họ Đoàn bên Anh Hoa đó, mẹ nó cũng liều lĩnh thật đấy”, Hầu Tuấn chạy nhanh đến ngồi xuống trước mặt Hứa Thịnh, “Bọn tôi đều thấy bài đăng đó rồi.”
Đàm Khải theo sát phía sau, cậu ta thò cánh tay dài từ sau lưng Hầu Tuấn, vừa gật đầu phụ họa vừa định cướp bánh bao Sinh Tiên* trong túi đồ ăn sáng của Hứa Thịnh: “Đúng vậy, nhưng mà nghĩ thử cũng hiểu được mà, hạng nhất của Anh Hoa, năm ngoái lại bị cậu chà đạp trên đất, năm nay muốn comeback trên sân đấu.”
*Bánh bao Sheng jian: Là loại bánh bao chiên có nguồn gốc từ năm 1900. Đây chính là đặc sản nổi tiếng Thượng Hải, chứa đầy thịt lợn và gelatin tan chảy thành súp/chất lỏng khi nấu chín.
Viên Tự Cường: “Tôi cũng muốn một cái.”
“…” Hứa Thịnh không nói, đẩy túi đồ ăn sáng qua.
Thẩm Văn Hào bỗng nổi hứng văn chương: “Sự ghen tị của quân địch chính là sự khen ngợi tốt nhất.”
Thẩm Văn Hào nói xong, chuyển sang Thiệu Trạm: “Thịnh ca, hôm nay có nộp bài tập Ngữ văn không? Lão Mạnh nói một tuần rồi cậu không nộp bài tập, nếu hôm nay còn không nộp, tiết Ngữ văn cậu không cần lên lớp nữa.”
Thiệu Trạm: “…”
Thẩm Văn Hào: “Cậu cứ không hoàn thành bài tập để nộp mỗi ngày thế à? Tôi cũng không thể báo cáo nhiệm vụ tốt cho lão Mạnh.”
Cuộc sống vẫn cứ đau khổ như trước kia.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cũng chấp nhận không nên chịu nhiều áp lực quá.
Hạng nhất của Anh Hoa đăng bài khiến cho mức độ chú ý của Tứ Hiệu Liên Trại vốn đã không thấp giờ còn bùng nổ hơn nữa, chỉ sau một đêm ngắn ngủi, lượng comment bài đăng đã vượt hơn mười nghìn.
———-Năm nay chắc chắn học thần của chúng ta vẫn tàn bạo giết hết, khuyên vị tuyển thủ của Anh Hoa nên ngẫm nghĩ sự thất bại trước đi.
———-Chắc chắn học thần sẽ liên bá.
Còn có người trực tiếp tấn công lên Tieba của trường Thực nghiệm Anh Hoa, nhanh chóng học sinh Anh Hoa cũng bùng nổ.
Không khí đầy mùi khói súng tràn ngập giữa hai ngôi trường.
Cuộc thi Tứ Hiệu Liên Trại năm nay thật sự trở thành cuộc chiến danh dự.
Mà người có thể bị đẩy ra chiến trường——–Hứa Thịnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chờ bọn Hầu Tuấn đi, Hứa Thịnh nhanh chóng ăn nốt mấy miếng bánh còn sót lại, nhớ ra cần nói một câu cảm ơn.
“Trạm ca, đến phòng làm việc của lão Mạnh đi”, đang lúc nói chuyện, một bạn học bước vào lớp, gõ lên cánh cửa vài cái, “Lão Mạnh tìm cậu.”
Bây giờ Hứa Thịnh cảm thấy nơi đó cũng không an toàn, cả thế giới này khắp nơi đều nhằm vào cậu: “Lão Mạnh tìm tôi làm gì?”
Thiệu Trạm: “Chắc là đọc trên Tieba của trường rồi.”
“Con mẹ nó”, Hứa Thịnh không hề muốn đối mặt với bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Tứ Hiệu Liên Trại: “Không đi có được không?”
Thiệu Trạm mặt không cảm xúc khích lệ cậu: “Dũng cảm lên.”
Hứa Thịnh: “…”
“Mang điện thoại di động theo”, Thiệu Trạm còn nói, “Có chuyện gì nhắn tin cho tôi biết.”
Đúng là Mạnh Quốc Vĩ đã đọc Tieba, thông thường giáo viên sẽ không để ý đến những thứ này, nhưng lần này học sinh Anh Hoa đăng bài trên trang của trường bọn họ là chuyện gây ồn ào quá lớn, đến cả tai của giám hiệu nhà trường.
Hứa Thịnh thấp thỏm gõ cửa: “Báo cáo.”
Mạnh Quốc Vĩ buông thứ trong tay xuống, nói: “Thiệu Trạm à? Vào đi.”
Sáng sớm, trong phòng làm việc còn chưa có nhiều người, Chu Viễn đang tưới nước cho chậu cây ông trồng trên ban công.
Hứa Thịnh coi như là khách quen của phòng làm việc, bình thường Mạnh Quốc Vĩ mắng cậu xa xả cậu cũng không chớp mắt lấy một cái. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hóa ra phòng làm việc cũng là nơi tạo áp lực cho người ta.
“Thầy Mạnh”, Hứa Thịnh hít sâu, đi tới cạnh bàn của Mạnh Quốc Vĩ, “Thầy tìm em?”
Mạnh Quốc Vĩ chính là muốn động viên học sinh, muốn cậu không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.
Mạnh Quốc Vĩ: “Trên Tieba của trường thầy đều biết rồi, em đừng căng thẳng.”
Hứa Thịnh nghĩ thầm, con mẹ nó em căng thẳng muốn chết.
Mạnh Quốc Vĩ trăm phần trăm tín nhiệm Thiệu Trạm: “Chắc chắn em sẽ không có vấn đề gì, chúng ta chỉ cần phát huy ổn định là được.”
Xảy ra vấn đề lớn được không?
Mạnh Quốc Vĩ vỗ vai Hứa Thịnh, không hề biết trong thân thể niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang đang có linh hồn của một học tra chính hiệu, có động viên nữa vẫn không thể khiến em học sinh này có chút lòng tin nào cả. Ông hơi mỉm cười nói: “Chúng tôi rất tin tưởng em!”
Hứa Thịnh: “…”
Mạnh Quốc Vĩ liếc nhìn thời gian, còn nói: “Lần này gọi em tới, thật ra còn một chuyện khác. Chủ nhiệm Cố sắp xếp phỏng vấn cho em trước khi thi đấu, thời gian xong hết rồi, chúng ta đi luôn bây giờ.”
“Trước khi thi đấu”, Hứa Thịnh nói rất khó khăn, “Sao ạ?”
Mạnh Quốc Vĩ: “Phỏng vấn.”
Mạnh Quốc Vĩ vừa nói vừa dẫn Hứa Thịnh đi, Hứa Thịnh nghe được hai chữ phỏng vấn thì cuống lên. Cậu thả chậm bước chân, nhắn hai thứ mấu chốt cho Thiệu Trạm: Phòng làm việc của Cố Diêm vương, cứu tôi.
Trong phòng làm việc của Cố Diêm vương bày một cái ghế, cái ghế này dựa vào tường rất ngay ngắn, phía trên vừa vặn có một bức tranh thủy mặc, trên ghế còn treo một dải lụa.
“Chờ một lát bạn học Thiệu Trạm sẽ tới”, Cố Diêm vương hì hục bày trí nửa ngày, lùi về sau vài bước hỏi, “Em ấy ngồi ở đây, em thấy thế nào?”
Cố Diêm vương nói với phóng viên tập san của trường, đang đứng bên cạnh hí hoáy với chiếc ống kính và giá đỡ ba chân.
Phóng viên tập san của trường đẩy mắt kính nói: “Em cảm thấy vị trí này rất tốt, vô cùng thích hợp để lấy cảnh, cũng rất thích hợp với chủ đề của chúng ta hôm nay.”
Cố Diêm vương hài lòng gật đầu, chờ học sinh ưu tú Thiệu Trạm tới.
Chỉ là biểu cảm của “Thiệu Trạm” lúc vừa bước vào cửa dường như có hơi không tình nguyện, hơn nữa rề rà ở cửa rất lâu: “Chủ nhiệm Cố, em…”
Cố Diêm vương kéo thẳng người vào, chỉ chỉ ghế ngồi: “Qua đây, ngồi đi.”
Sau khi Hứa Thịnh ngồi lên, Cố Diêm vương treo dải lụa lên người cậu, chờ cho phóng viên nhanh chóng bấm “tách tách”, cậu mới nhìn rõ trên dải lụa viết: Hạng nhất Tứ Hiệu Liên Trại lần thứ 14.
Năm nay là lần thứ 15.
Tiếng bấm máy không ngừng.
Cố Diêm vương: “Thả lỏng chút, đơn giản chỉ cần nói về phương pháp học tập của mình, còn cả cảm nhận về lần đoạt cúp năm ngoái. Dĩ nhiên cái chính phải khéo léo thể hiện ý chí mạnh mẽ của Lục Trung Lâm Giang chúng ta năm nay!”
Liên quan tới cuộc phỏng vấn này, cái này phải quay lại nói về trường Thực nghiệm Anh Hoa.
Hôm qua Cố Diêm vương đi theo các học sinh của Lục Trung hóng hớt trên mạng, sau khi nhìn thấy bài đăng trên Tieba của Anh Hoa, phát hiện ra vị bạn học tên Đoàn Diệu Thắng này còn được ghi hình phỏng vấn trước khi thi đấu———-Lục Trung Lâm Giang bọn họ sao có thể chịu thua cái này?
Dàn dựng phải có.
Còn phải so xem trường nào to hơn.
Phóng viên tập san của trường đứng sau ống kính, nhìn Thiệu Trạm qua đó, lên tiếng hướng dẫn: “Bạn à, cười một cái, nói một chút về phương pháp học tập của cậu đi.”
Hứa Thịnh cười không nổi.
Cho nên trong ống kính là gương mặt lạnh lùng của cậu trai, mặc dù dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi không quá ngay ngắn, nhưng có lẽ đây là lần cậu đóng vai Thiệu Trạm giống nhất có thể.
Hơn nữa một người từ trước tới giờ không học tập tử tế thì phương pháp học tập có cái gì đâu?
Hứa Thịnh ngồi im liên tục suy nghĩ trong đầu đủ thứ, đến lúc đó cho dù Mạnh Quốc Vĩ có muốn kéo cậu đến khoa Tâm thần của bệnh viện hay thế là thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chấp nhận.
Hứa Thịnh im lặng một lúc, mở miệng nói: “Thiên phú này rất khó nói.”
Phóng viên tập san trường: “…”
Cố Diêm vương: “…”
Mạnh Quốc Vĩ đứng ở cửa: “…”
Phóng viên tập san trường: “Vậy cảm nhận của cậu về lần đoạt cúp năm ngoái?”
Hứa Thịnh: “Thắng nhanh quá, chưa kịp cảm nhận cái gì.”
Phóng viên tập san của trường hoàn toàn nghẹn lời.
Cũng may phỏng vấn không thể tiến hành được bao lâu, cửa phòng làm việc của Cố Diêm vương bị người nào gõ, sau đó vang lên một tiếng: “Báo cáo.”
Mặc dù giọng có hơi khác, bình thường giọng nói này sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng âm thanh này có hóa thanh tro Cố Diêm vương cũng sẽ không nhận nhầm.
“Hứa Thịnh?” Biểu cảm tràn đầy gió xuân trên mặt Cố Diêm vương lập tức thay đổi, “Em tới đây làm gì?”
Thiệu Trạm nhận được tin nhắn của Hứa Thịnh bèn lập tức chạy tới.
Nhưng bây giờ cậu là Hứa Thịnh, Hứa Thịnh chủ động gõ cửa phòng Cố Diêm vương, còn có thể có lý do nào khác?
Danh sách lựa chọn có được không nhiều.
Hồi lâu, Thiệu Trạm nói: “Em đến tự kiểm điểm.”
Cố Diêm vương: “…”
Hứa Thịnh: “…”
“Tự kiểm điểm cái gì?” Cố Diêm vương thầm nghĩ thật kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía Tây, “…Em còn biết cái từ tự kiểm điểm này sao?”
Thiệu Trạm không thể làm gì khác ngoài liệt kê ra tội trạng gần đây của Hứa Thịnh: “Dạo gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều, thái độ học tập của em trước đây thật sự tồn tại rất nhiều vấn đề.”
Cuối cùng cuộc phỏng vấn trước khi thi đấu bị “Hứa Thịnh” quấy rối nên làm qua loa cho xong việc.
Sau khi ra cửa, Hứa Thịnh tháo dải lụa trên người xuống, đi sang nhà vệ sinh bên cạnh rửa mặt, rửa xong thì ra ngoài, Thiệu Trạm đang đứng dựa tường đợi cậu ở ngoài đó.
Giờ này vẫn còn là giờ tự học sáng sớm, trên hành lang không có người nào.
Hứa Thịnh không muốn về thẳng phòng, vì vậy dứt khoát ngồi xuống bậc cầu thang, chống tay lên nói: “Cả cuộc phỏng vấn sẽ được chiếu thôi, cho nên Tứ Hiệu Liên Trại…làm thế nào bây giờ?”
Làm thế nào?
Câu hỏi này Thiệu Trạm cũng muốn hỏi.
Tứ Hiệu Liên Trại càng ngày càng tới gần, tính tới tính lui thời gian chỉ còn lại hơn một tuần để chuẩn bị.
Ngay cả huyền học cũng đã thử qua, tiếp theo chỉ có thể hi vọng trước khi thi đấu vòng tròn cậu và Hứa Thịnh có thể đổi trở lại, nhưng rõ ràng tình huống này….xác suất không cao, cho dù là 50%, bọn họ cũng không đánh cược được.
Hứa Thịnh đang mải suy nghĩ, không để ý tới Thiệu Trạm đang đi về phía cậu.
Thiệu Trạm bước xuống hai bậc thang, hơi cúi người, ánh sáng trước mắt Hứa Thịnh bị cậu che lại. Thiệu Trạm giơ tay lên, giống như bị mê hoặc vậy, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ Hứa Thịnh———-Đây đúng là một tư thế nguy hiểm, nói nắm cũng không phải như vậy, bởi vì cậu lại nâng một ngón tay lên đặt vào cằm Hứa Thịnh, ép cậu ấy phải ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu mới buông tay ra, ngón tay khô ráo lướt qua yết hầu ở cổ họng.
Đến khi Hứa Thịnh kịp phản ứng, cậu mới nhận ra thứ Thiệu Trạm vừa mới lau là giọt nước chảy xuống do lúc nãy rửa mặt không để ý.
Thiệu Trạm đứng dậy nói: “Bây giờ chỉ còn một con đường, Hứa Thịnh tham gia tranh giải.”
Cậu không biết nên nói “tôi” hay “cậu”, dùng cái nào cũng có nghĩa khác, cuối cùng quyết định gọi tên Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh mãi mới hiểu ra ý của Thiệu Trạm là gì.
Cậu phải tham gia thi đấu.
Cho dù sự tình diễn biến thế nào, dù sao cũng phải bảo đảm Thiệu Trạm thật sự có mặt trong cuộc so tài.Bánh bao Sheng Jian
Hôm sau Hứa Thịnh đến lớp lại quên mất hôm qua cậu phải học thuộc một trang từ vựng.
“Không phải trang này, lật sang trang sau”, Thiệu Trạm xách đồ ăn sáng trong tay, vừa lên tiếng nhắc nhở vừa đặt đồ ăn trước mặt Hứa Thịnh, “Buổi sáng thấy tôi cậu chạy làm gì?”
Buổi sáng, tựa như hai người có cảm ứng với nhau, đồng thời mở cửa.
Cũng đồng thời ngây ngốc ở cửa.
Bầu không khí không hiểu sao có hơi kỳ quái, Thiệu Trạm đang muốn nói, Hứa Thịnh đã lùi về sau hai bước, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hai giây sau, cửa lại mở ra.
Ban đầu Hứa Thịnh định tới nhà ăn, nhưng không biết tại sao, có thể là cố ý muốn tránh nên đi hướng ngược lại, tới thẳng tòa nhà lớp học.
Đối mặt với câu hỏi của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh lật sổ tay từ vựng qua một trang khác, đầu óc rối thành một cục, cũng không thể nói giờ tôi cứ thấy cậu là nghĩ đến chuyện ở tầng thượng, nghĩ đến chuyện đó là không biết làm sao.
Một lúc sau, Hứa Thịnh nói: “Tôi, chuyện đó, rèn luyện thân thể?”
“…”
Thiệu Trạm không tranh cãi chuyện này với cậu nữa, đưa sữa đậu nành cho cậu: “Ăn sáng xong rồi đọc sách sau.”
Sữa đậu nành còn nóng.
Hứa Thịnh siết chặt năm ngón tay, “ờ” một tiếng.
Hứa Thịnh tưởng rằng ngủ dậy là có thể quên chuyện ở trên sân thượng đi, nhưng mà lúc này nhận ra chuyện này không dễ như cậu tưởng.
Sữa đậu nành của Hứa Thịnh còn chưa uống được mấy ngụm, Hầu Tuấn giống như một cơn gió lốc di chuyển từ ngoài cửa vào, đeo cặp sách, còn chưa đi đến đã gọi: “Trạm ca!”
Nhóm người này cứ như đi nhổ củ cải, mỗi người mang theo một người, sau lưng Hầu Tuấn còn dẫn theo mấy người nữa.
“Tên họ Đoàn bên Anh Hoa đó, mẹ nó cũng liều lĩnh thật đấy”, Hầu Tuấn chạy nhanh đến ngồi xuống trước mặt Hứa Thịnh, “Bọn tôi đều thấy bài đăng đó rồi.”
Đàm Khải theo sát phía sau, cậu ta thò cánh tay dài từ sau lưng Hầu Tuấn, vừa gật đầu phụ họa vừa định cướp bánh bao Sinh Tiên* trong túi đồ ăn sáng của Hứa Thịnh: “Đúng vậy, nhưng mà nghĩ thử cũng hiểu được mà, hạng nhất của Anh Hoa, năm ngoái lại bị cậu chà đạp trên đất, năm nay muốn comeback trên sân đấu.”
*Bánh bao Sheng jian: Là loại bánh bao chiên có nguồn gốc từ năm 1900. Đây chính là đặc sản nổi tiếng Thượng Hải, chứa đầy thịt lợn và gelatin tan chảy thành súp/chất lỏng khi nấu chín.
Viên Tự Cường: “Tôi cũng muốn một cái.”
“…” Hứa Thịnh không nói, đẩy túi đồ ăn sáng qua.
Thẩm Văn Hào bỗng nổi hứng văn chương: “Sự ghen tị của quân địch chính là sự khen ngợi tốt nhất.”
Thẩm Văn Hào nói xong, chuyển sang Thiệu Trạm: “Thịnh ca, hôm nay có nộp bài tập Ngữ văn không? Lão Mạnh nói một tuần rồi cậu không nộp bài tập, nếu hôm nay còn không nộp, tiết Ngữ văn cậu không cần lên lớp nữa.”
Thiệu Trạm: “…”
Thẩm Văn Hào: “Cậu cứ không hoàn thành bài tập để nộp mỗi ngày thế à? Tôi cũng không thể báo cáo nhiệm vụ tốt cho lão Mạnh.”
Cuộc sống vẫn cứ đau khổ như trước kia.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cũng chấp nhận không nên chịu nhiều áp lực quá.
Hạng nhất của Anh Hoa đăng bài khiến cho mức độ chú ý của Tứ Hiệu Liên Trại vốn đã không thấp giờ còn bùng nổ hơn nữa, chỉ sau một đêm ngắn ngủi, lượng comment bài đăng đã vượt hơn mười nghìn.
———-Năm nay chắc chắn học thần của chúng ta vẫn tàn bạo giết hết, khuyên vị tuyển thủ của Anh Hoa nên ngẫm nghĩ sự thất bại trước đi.
———-Chắc chắn học thần sẽ liên bá.
Còn có người trực tiếp tấn công lên Tieba của trường Thực nghiệm Anh Hoa, nhanh chóng học sinh Anh Hoa cũng bùng nổ.
Không khí đầy mùi khói súng tràn ngập giữa hai ngôi trường.
Cuộc thi Tứ Hiệu Liên Trại năm nay thật sự trở thành cuộc chiến danh dự.
Mà người có thể bị đẩy ra chiến trường——–Hứa Thịnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chờ bọn Hầu Tuấn đi, Hứa Thịnh nhanh chóng ăn nốt mấy miếng bánh còn sót lại, nhớ ra cần nói một câu cảm ơn.
“Trạm ca, đến phòng làm việc của lão Mạnh đi”, đang lúc nói chuyện, một bạn học bước vào lớp, gõ lên cánh cửa vài cái, “Lão Mạnh tìm cậu.”
Bây giờ Hứa Thịnh cảm thấy nơi đó cũng không an toàn, cả thế giới này khắp nơi đều nhằm vào cậu: “Lão Mạnh tìm tôi làm gì?”
Thiệu Trạm: “Chắc là đọc trên Tieba của trường rồi.”
“Con mẹ nó”, Hứa Thịnh không hề muốn đối mặt với bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Tứ Hiệu Liên Trại: “Không đi có được không?”
Thiệu Trạm mặt không cảm xúc khích lệ cậu: “Dũng cảm lên.”
Hứa Thịnh: “…”
“Mang điện thoại di động theo”, Thiệu Trạm còn nói, “Có chuyện gì nhắn tin cho tôi biết.”
Đúng là Mạnh Quốc Vĩ đã đọc Tieba, thông thường giáo viên sẽ không để ý đến những thứ này, nhưng lần này học sinh Anh Hoa đăng bài trên trang của trường bọn họ là chuyện gây ồn ào quá lớn, đến cả tai của giám hiệu nhà trường.
Hứa Thịnh thấp thỏm gõ cửa: “Báo cáo.”
Mạnh Quốc Vĩ buông thứ trong tay xuống, nói: “Thiệu Trạm à? Vào đi.”
Sáng sớm, trong phòng làm việc còn chưa có nhiều người, Chu Viễn đang tưới nước cho chậu cây ông trồng trên ban công.
Hứa Thịnh coi như là khách quen của phòng làm việc, bình thường Mạnh Quốc Vĩ mắng cậu xa xả cậu cũng không chớp mắt lấy một cái. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hóa ra phòng làm việc cũng là nơi tạo áp lực cho người ta.
“Thầy Mạnh”, Hứa Thịnh hít sâu, đi tới cạnh bàn của Mạnh Quốc Vĩ, “Thầy tìm em?”
Mạnh Quốc Vĩ chính là muốn động viên học sinh, muốn cậu không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.
Mạnh Quốc Vĩ: “Trên Tieba của trường thầy đều biết rồi, em đừng căng thẳng.”
Hứa Thịnh nghĩ thầm, con mẹ nó em căng thẳng muốn chết.
Mạnh Quốc Vĩ trăm phần trăm tín nhiệm Thiệu Trạm: “Chắc chắn em sẽ không có vấn đề gì, chúng ta chỉ cần phát huy ổn định là được.”
Xảy ra vấn đề lớn được không?
Mạnh Quốc Vĩ vỗ vai Hứa Thịnh, không hề biết trong thân thể niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang đang có linh hồn của một học tra chính hiệu, có động viên nữa vẫn không thể khiến em học sinh này có chút lòng tin nào cả. Ông hơi mỉm cười nói: “Chúng tôi rất tin tưởng em!”
Hứa Thịnh: “…”
Mạnh Quốc Vĩ liếc nhìn thời gian, còn nói: “Lần này gọi em tới, thật ra còn một chuyện khác. Chủ nhiệm Cố sắp xếp phỏng vấn cho em trước khi thi đấu, thời gian xong hết rồi, chúng ta đi luôn bây giờ.”
“Trước khi thi đấu”, Hứa Thịnh nói rất khó khăn, “Sao ạ?”
Mạnh Quốc Vĩ: “Phỏng vấn.”
Mạnh Quốc Vĩ vừa nói vừa dẫn Hứa Thịnh đi, Hứa Thịnh nghe được hai chữ phỏng vấn thì cuống lên. Cậu thả chậm bước chân, nhắn hai thứ mấu chốt cho Thiệu Trạm: Phòng làm việc của Cố Diêm vương, cứu tôi.
Trong phòng làm việc của Cố Diêm vương bày một cái ghế, cái ghế này dựa vào tường rất ngay ngắn, phía trên vừa vặn có một bức tranh thủy mặc, trên ghế còn treo một dải lụa.
“Chờ một lát bạn học Thiệu Trạm sẽ tới”, Cố Diêm vương hì hục bày trí nửa ngày, lùi về sau vài bước hỏi, “Em ấy ngồi ở đây, em thấy thế nào?”
Cố Diêm vương nói với phóng viên tập san của trường, đang đứng bên cạnh hí hoáy với chiếc ống kính và giá đỡ ba chân.
Phóng viên tập san của trường đẩy mắt kính nói: “Em cảm thấy vị trí này rất tốt, vô cùng thích hợp để lấy cảnh, cũng rất thích hợp với chủ đề của chúng ta hôm nay.”
Cố Diêm vương hài lòng gật đầu, chờ học sinh ưu tú Thiệu Trạm tới.
Chỉ là biểu cảm của “Thiệu Trạm” lúc vừa bước vào cửa dường như có hơi không tình nguyện, hơn nữa rề rà ở cửa rất lâu: “Chủ nhiệm Cố, em…”
Cố Diêm vương kéo thẳng người vào, chỉ chỉ ghế ngồi: “Qua đây, ngồi đi.”
Sau khi Hứa Thịnh ngồi lên, Cố Diêm vương treo dải lụa lên người cậu, chờ cho phóng viên nhanh chóng bấm “tách tách”, cậu mới nhìn rõ trên dải lụa viết: Hạng nhất Tứ Hiệu Liên Trại lần thứ 14.
Năm nay là lần thứ 15.
Tiếng bấm máy không ngừng.
Cố Diêm vương: “Thả lỏng chút, đơn giản chỉ cần nói về phương pháp học tập của mình, còn cả cảm nhận về lần đoạt cúp năm ngoái. Dĩ nhiên cái chính phải khéo léo thể hiện ý chí mạnh mẽ của Lục Trung Lâm Giang chúng ta năm nay!”
Liên quan tới cuộc phỏng vấn này, cái này phải quay lại nói về trường Thực nghiệm Anh Hoa.
Hôm qua Cố Diêm vương đi theo các học sinh của Lục Trung hóng hớt trên mạng, sau khi nhìn thấy bài đăng trên Tieba của Anh Hoa, phát hiện ra vị bạn học tên Đoàn Diệu Thắng này còn được ghi hình phỏng vấn trước khi thi đấu———-Lục Trung Lâm Giang bọn họ sao có thể chịu thua cái này?
Dàn dựng phải có.
Còn phải so xem trường nào to hơn.
Phóng viên tập san của trường đứng sau ống kính, nhìn Thiệu Trạm qua đó, lên tiếng hướng dẫn: “Bạn à, cười một cái, nói một chút về phương pháp học tập của cậu đi.”
Hứa Thịnh cười không nổi.
Cho nên trong ống kính là gương mặt lạnh lùng của cậu trai, mặc dù dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi không quá ngay ngắn, nhưng có lẽ đây là lần cậu đóng vai Thiệu Trạm giống nhất có thể.
Hơn nữa một người từ trước tới giờ không học tập tử tế thì phương pháp học tập có cái gì đâu?
Hứa Thịnh ngồi im liên tục suy nghĩ trong đầu đủ thứ, đến lúc đó cho dù Mạnh Quốc Vĩ có muốn kéo cậu đến khoa Tâm thần của bệnh viện hay thế là thế nào đi chăng nữa, cậu cũng chấp nhận.
Hứa Thịnh im lặng một lúc, mở miệng nói: “Thiên phú này rất khó nói.”
Phóng viên tập san trường: “…”
Cố Diêm vương: “…”
Mạnh Quốc Vĩ đứng ở cửa: “…”
Phóng viên tập san trường: “Vậy cảm nhận của cậu về lần đoạt cúp năm ngoái?”
Hứa Thịnh: “Thắng nhanh quá, chưa kịp cảm nhận cái gì.”
Phóng viên tập san của trường hoàn toàn nghẹn lời.
Cũng may phỏng vấn không thể tiến hành được bao lâu, cửa phòng làm việc của Cố Diêm vương bị người nào gõ, sau đó vang lên một tiếng: “Báo cáo.”
Mặc dù giọng có hơi khác, bình thường giọng nói này sẽ không khiến người khác chú ý, nhưng âm thanh này có hóa thanh tro Cố Diêm vương cũng sẽ không nhận nhầm.
“Hứa Thịnh?” Biểu cảm tràn đầy gió xuân trên mặt Cố Diêm vương lập tức thay đổi, “Em tới đây làm gì?”
Thiệu Trạm nhận được tin nhắn của Hứa Thịnh bèn lập tức chạy tới.
Nhưng bây giờ cậu là Hứa Thịnh, Hứa Thịnh chủ động gõ cửa phòng Cố Diêm vương, còn có thể có lý do nào khác?
Danh sách lựa chọn có được không nhiều.
Hồi lâu, Thiệu Trạm nói: “Em đến tự kiểm điểm.”
Cố Diêm vương: “…”
Hứa Thịnh: “…”
“Tự kiểm điểm cái gì?” Cố Diêm vương thầm nghĩ thật kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía Tây, “…Em còn biết cái từ tự kiểm điểm này sao?”
Thiệu Trạm không thể làm gì khác ngoài liệt kê ra tội trạng gần đây của Hứa Thịnh: “Dạo gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều, thái độ học tập của em trước đây thật sự tồn tại rất nhiều vấn đề.”
Cuối cùng cuộc phỏng vấn trước khi thi đấu bị “Hứa Thịnh” quấy rối nên làm qua loa cho xong việc.
Sau khi ra cửa, Hứa Thịnh tháo dải lụa trên người xuống, đi sang nhà vệ sinh bên cạnh rửa mặt, rửa xong thì ra ngoài, Thiệu Trạm đang đứng dựa tường đợi cậu ở ngoài đó.
Giờ này vẫn còn là giờ tự học sáng sớm, trên hành lang không có người nào.
Hứa Thịnh không muốn về thẳng phòng, vì vậy dứt khoát ngồi xuống bậc cầu thang, chống tay lên nói: “Cả cuộc phỏng vấn sẽ được chiếu thôi, cho nên Tứ Hiệu Liên Trại…làm thế nào bây giờ?”
Làm thế nào?
Câu hỏi này Thiệu Trạm cũng muốn hỏi.
Tứ Hiệu Liên Trại càng ngày càng tới gần, tính tới tính lui thời gian chỉ còn lại hơn một tuần để chuẩn bị.
Ngay cả huyền học cũng đã thử qua, tiếp theo chỉ có thể hi vọng trước khi thi đấu vòng tròn cậu và Hứa Thịnh có thể đổi trở lại, nhưng rõ ràng tình huống này….xác suất không cao, cho dù là 50%, bọn họ cũng không đánh cược được.
Hứa Thịnh đang mải suy nghĩ, không để ý tới Thiệu Trạm đang đi về phía cậu.
Thiệu Trạm bước xuống hai bậc thang, hơi cúi người, ánh sáng trước mắt Hứa Thịnh bị cậu che lại. Thiệu Trạm giơ tay lên, giống như bị mê hoặc vậy, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ Hứa Thịnh———-Đây đúng là một tư thế nguy hiểm, nói nắm cũng không phải như vậy, bởi vì cậu lại nâng một ngón tay lên đặt vào cằm Hứa Thịnh, ép cậu ấy phải ngẩng đầu lên.
Sau đó cậu mới buông tay ra, ngón tay khô ráo lướt qua yết hầu ở cổ họng.
Đến khi Hứa Thịnh kịp phản ứng, cậu mới nhận ra thứ Thiệu Trạm vừa mới lau là giọt nước chảy xuống do lúc nãy rửa mặt không để ý.
Thiệu Trạm đứng dậy nói: “Bây giờ chỉ còn một con đường, Hứa Thịnh tham gia tranh giải.”
Cậu không biết nên nói “tôi” hay “cậu”, dùng cái nào cũng có nghĩa khác, cuối cùng quyết định gọi tên Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh mãi mới hiểu ra ý của Thiệu Trạm là gì.
Cậu phải tham gia thi đấu.
Cho dù sự tình diễn biến thế nào, dù sao cũng phải bảo đảm Thiệu Trạm thật sự có mặt trong cuộc so tài.Bánh bao Sheng Jian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.