Chương 11: Cuộc chiến thực sự mới bắt đầu
Ánh Sully
09/02/2015
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Hương Ly lạnh lùng nhìn người con trai đang cầm tách trà trên tay.
Long Kim bước từng bước đến gần.
“Chẳng phải người đang cần ta giúp sao?”
“Im mồm cho ta…Ngươi là cái thá gì?”
Anh ta nheo mắt nhìn tách trà và nói: “Nếu không có ta thì con bé khi nãy đã phá vỡ kế hoạch đó của người rồi đấy ạ.”
Hương Ly không còn cách nào khác đành nuốt giận đi vào phòng.
“RẦM”
Long Kim nhếch mép cười. Không phải điệu cường khoa trương đáng sợ như Hương Ly mà nụ cười đó có thể gây chết người bất cứ lúc nào.
Cái tên khốn khiếp.
Nhưng nếu không có hắn kế hoạch của ta cũng sẽ thất bại sớm.
Long Kim là một kẻ uy lực không kém gì ta, nếu như hắn lợi dụng tay ta để có được trái tim đó để trở thành Chúa Tể thì sao?.
Tức thật!
Hương Ly đấm thật mạnh xuống bàn học, sau đó lắc lắc tay.
Đợi mà xem ta sẽ thắng.
“Ha…ha…ha” Hương Ly đã có một mưu kế gì đó. Cô ta lại lặp lại nụ cười ấy.
Long Kim uống hết tách trà thì đi vào phòng riêng.
“Chà! Nữ Hoàng cũng biết sợ rồi đấy”
Anh ta vươn vai sau đó đi tắm.
Con người này – rất bình thản.
………..
“Thật không?”. Bố mẹ đồng thanh hỏi.
Sao Mai gật đầu: “Chắc chắn có ai đó đọc thần chú để lốp xe con bị nổ và mất dấu của họ”.
Bố đưa tay sờ cằm và nói: “Có khi nào cô ta biết được thần chú ngầm không?”
“Thần chú ngầm?” Sao Mai nhìn bố thắc mắc.
Mẹ nhanh chóng giải thích: “Đó là loại thần chú người ta sẽ không nói ra miệng mà dùng đầu để điều khiển”
Mẹ cô nhìn bố cô rồi nói tiếp: “Em không nghĩ bà ta có thể làm được như thế”
Bố lắc đầu khó hiểu.
Sao Mai cũng thở dài, ngao ngán.
“Ting…toong…” Tiếng chuông cửa. Chắc là Diệp Anh.
Bố Sao Mai ra mở cửa.
“Ông bà ơi, cứu con tôi” Một người đàn bà lạ.
“Chị là?” Bố cô hỏi.
“Tôi là hàng xóm của ông bà. Con tôi đang đau quằn quại mà ông nhà tôi thì đi công tác…Hu…hu”
Mẹ Sao Mai liền nói: “Chị dẫn tôi sang nhà nhé!”
Cả nhà Sao Mai lo lắng và cùng đi sang với bác hàng xóm “lạ”.
“Nhanh lên cho ạ” Giọng bác ấy hốt hoảng.
ÔI TRỜI!
Là tên đó – Hoàng Anh.
Hắn đang co quắp như một co giun đũa trên ghế sofa và ôm khư khư cái bụng quý giá của mình.
Bố mẹ cô cũng hết sức sửng sốt.
Bố Sao Mai bắt mạch cho Hoàng Anh và hỏi bà Liên: “Cháu bị thế này khi nào hả chị?”.
Mặt mẹ Hoàng Anh tím tái vì lo sợ, run rẩy cả người: “Dạ, khi vừa đi học về”.
Sao Mai nhìn mẹ.
Không phải vì mình làm mất dấu mà hắn ta bị mụ đàn bà đó làm gì chứ?
Bố cô kéo tay mẹ ra ngoài thì thầm điều gì đó.
Sau đó tươi cười đi vào nói với bà Liên: “Cháu chỉ là bị đau bụng vì ngộ độc thôi ạ. Tôi sẽ đi mua thuốc chị cứ ở nhà với cháu”.
Bố nháy mắt với Sao Mai, ý nói “đi về”.
Sao Mai lễ phép chào bà Liên và đi ra ngoài với bố.
Mẹ và cu em ở lại để xem xét tình trạng của Hoàng Anh.
“Cậu ta bị sao hả bố?” Sao Mai sốt ruột hỏi.
Bố vỗ vào vai Sao Mai rồi trả lời: “Một phần cơ thể của cậu ta đã thuộc về phe Bóng Tối. Nếu Hương Ly tiếp tục tiếp xúc với cậu ấy thì chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Bố cô thở dài.
Sao Mai biết trách nhiệm của mình là gì?
Cô phải bảo vệ Hoàng Anh.
Long Kim bước từng bước đến gần.
“Chẳng phải người đang cần ta giúp sao?”
“Im mồm cho ta…Ngươi là cái thá gì?”
Anh ta nheo mắt nhìn tách trà và nói: “Nếu không có ta thì con bé khi nãy đã phá vỡ kế hoạch đó của người rồi đấy ạ.”
Hương Ly không còn cách nào khác đành nuốt giận đi vào phòng.
“RẦM”
Long Kim nhếch mép cười. Không phải điệu cường khoa trương đáng sợ như Hương Ly mà nụ cười đó có thể gây chết người bất cứ lúc nào.
Cái tên khốn khiếp.
Nhưng nếu không có hắn kế hoạch của ta cũng sẽ thất bại sớm.
Long Kim là một kẻ uy lực không kém gì ta, nếu như hắn lợi dụng tay ta để có được trái tim đó để trở thành Chúa Tể thì sao?.
Tức thật!
Hương Ly đấm thật mạnh xuống bàn học, sau đó lắc lắc tay.
Đợi mà xem ta sẽ thắng.
“Ha…ha…ha” Hương Ly đã có một mưu kế gì đó. Cô ta lại lặp lại nụ cười ấy.
Long Kim uống hết tách trà thì đi vào phòng riêng.
“Chà! Nữ Hoàng cũng biết sợ rồi đấy”
Anh ta vươn vai sau đó đi tắm.
Con người này – rất bình thản.
………..
“Thật không?”. Bố mẹ đồng thanh hỏi.
Sao Mai gật đầu: “Chắc chắn có ai đó đọc thần chú để lốp xe con bị nổ và mất dấu của họ”.
Bố đưa tay sờ cằm và nói: “Có khi nào cô ta biết được thần chú ngầm không?”
“Thần chú ngầm?” Sao Mai nhìn bố thắc mắc.
Mẹ nhanh chóng giải thích: “Đó là loại thần chú người ta sẽ không nói ra miệng mà dùng đầu để điều khiển”
Mẹ cô nhìn bố cô rồi nói tiếp: “Em không nghĩ bà ta có thể làm được như thế”
Bố lắc đầu khó hiểu.
Sao Mai cũng thở dài, ngao ngán.
“Ting…toong…” Tiếng chuông cửa. Chắc là Diệp Anh.
Bố Sao Mai ra mở cửa.
“Ông bà ơi, cứu con tôi” Một người đàn bà lạ.
“Chị là?” Bố cô hỏi.
“Tôi là hàng xóm của ông bà. Con tôi đang đau quằn quại mà ông nhà tôi thì đi công tác…Hu…hu”
Mẹ Sao Mai liền nói: “Chị dẫn tôi sang nhà nhé!”
Cả nhà Sao Mai lo lắng và cùng đi sang với bác hàng xóm “lạ”.
“Nhanh lên cho ạ” Giọng bác ấy hốt hoảng.
ÔI TRỜI!
Là tên đó – Hoàng Anh.
Hắn đang co quắp như một co giun đũa trên ghế sofa và ôm khư khư cái bụng quý giá của mình.
Bố mẹ cô cũng hết sức sửng sốt.
Bố Sao Mai bắt mạch cho Hoàng Anh và hỏi bà Liên: “Cháu bị thế này khi nào hả chị?”.
Mặt mẹ Hoàng Anh tím tái vì lo sợ, run rẩy cả người: “Dạ, khi vừa đi học về”.
Sao Mai nhìn mẹ.
Không phải vì mình làm mất dấu mà hắn ta bị mụ đàn bà đó làm gì chứ?
Bố cô kéo tay mẹ ra ngoài thì thầm điều gì đó.
Sau đó tươi cười đi vào nói với bà Liên: “Cháu chỉ là bị đau bụng vì ngộ độc thôi ạ. Tôi sẽ đi mua thuốc chị cứ ở nhà với cháu”.
Bố nháy mắt với Sao Mai, ý nói “đi về”.
Sao Mai lễ phép chào bà Liên và đi ra ngoài với bố.
Mẹ và cu em ở lại để xem xét tình trạng của Hoàng Anh.
“Cậu ta bị sao hả bố?” Sao Mai sốt ruột hỏi.
Bố vỗ vào vai Sao Mai rồi trả lời: “Một phần cơ thể của cậu ta đã thuộc về phe Bóng Tối. Nếu Hương Ly tiếp tục tiếp xúc với cậu ấy thì chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Bố cô thở dài.
Sao Mai biết trách nhiệm của mình là gì?
Cô phải bảo vệ Hoàng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.