Chương 10: Thầy giáo Tiếng Anh
Ánh Sully
09/02/2015
“Chúng mày ơi, có thầy giáo mới đấy”
“Thầy đẹp trai cực”
Vừa bước chân vào đến cổng trường đã thấy tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Sao Mai, Bình An và Diệp Anh nhìn nhau, chẳng hiểu gì.
Lặng lẽ đi vào lớp.
Đêm qua về nhà muộn nên cả ba đứa đều buồn ngủ.
“Tùng…tùng…tùng” Tiếng trống lại vang lên.
“Chào các em”
OA!
Sau đó là…
“Thầy giáo mới”
“Đẹp trai quá”
Sao Mai uể oải mở mắt.
Thầy mỉm cười và nói: “Các em trật tự. Kể từ hôm nay thầy sẽ dạy các em môn Tiếng Anh nhé!”
Tiếng Anh?
Cái môn học mà Sao Mai ghét nhất.
Nhớ lại lời mẹ nhắc hôm qua cô để ý đến Hoàng Anh và Hương Ly nhiều hơn.
Hôm nay hắn không ngủ gật.
Hương Ly nhìn thầy giáo đẹp trai mà mặt lạnh tanh. Phải rồi, cô ta đâu phải là người.
Trong tiết học đầu tiên. Dù thầy giáo rất đẹp trai, phát âm chuẩn nhưng sao chẳng thu hút Sao Mai như Taemin trong Shinee nhỉ?.
Buồn ngủ chết đi được.
Cuối cùng cũng kết thúc.
“Thầy ơi cho em phone nha”
“Nhà thầy ở đâu thế ạ, có bài này em không hiểu chiều thầy bày giúp em nha”
Thế đấy!
Chán!
“Chào em, em là Sao Mai hả?”
Là ông thầy Tiếng Anh.
Sao Mai gật đầu.
“Tôi thấy em rất có năng khiếu trong môn học này. Em có muốn đến nhà tôi học không?” Ánh mắt thầy thật tha thiết nhưng sao Sao Mai lại thấy nó rất giả tạo.
Sao Mai lắc đầu không hề có một chút do dự.
“Mày làm gì mà lâu thế?” Diệp Anh bực bội hỏi.
“Tao gặp ông thầy điên” Sao Mai mệt mỏi trả lời.
Diệp Anh giọng tò mò: “Ai?”
“Ông dạy tiếng anh ấy”
“Ôi trời!...thầy Long Kim hả?” Diệp Anh ra vẻ kinh ngạc.
Sao Mai nhìn Diệp Anh rồi hỏi: “Sao mày biết ông ta tên là Long Kim?”
Diệp Anh sờ lên trán Sao Mai.
“Thế cả tiết mày ngồi làm gì?”
Sao Mai cười rồi nói: “Tao mơ về Taemin của tao”
Diệp Anh lắc đầu.
Như nhớ ra điều gì đó, Sao Mai nói với Diệp Anh giọng hớt hải: “Có việc rồi tao về trước. Chiều đi đánh bóng gọi tao”
Sau đó chạy thẳng vào nhà xe.
Mất rồi!
“Không được để Hoàng Anh đi với Hương Ly, nếu không bà ta sẽ có được trái tim của Nhật Thái tử”. Giọng mẹ văng vẳng bên tai.
Nhưng họ đi đâu rồi chứ?
Dáo dác nhìn xung quanh.
“Á”. Đã phát hiện ra mục tiêu.
Vì học sinh tan trường rất đông nên Sao Mai có theo dõi cũng không dễ bị phát hiện.
Hai người đang nói cười rất vui vẻ.
Đồ giả tạo!
Cô cố gắng bám đuôi thật sát sao.
Bỗng…
Hương Ly quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt đó.
“Không sao. Bà ta đâu thể giết mình” Cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Mồm Hương Ly không hề động đậy nhưng Sao Mai có cảm giác ai đó đang dùng thần chú.
“Bụp”.
Ơ!
Xe cô đã nổ lốp.
Không phải Hương Ly. Là ai?
Nhìn xuống chiếc xe của mình rồi lại nhìn về phía trước.
Không thấy nữa.
Chết tiệt!
Cô đâu biết có người đang nhìn cô và cười
“Ha…ha…ha” Nhưng không phải…Hương Ly.
Một con người bí ẩn.
“Thầy đẹp trai cực”
Vừa bước chân vào đến cổng trường đã thấy tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Sao Mai, Bình An và Diệp Anh nhìn nhau, chẳng hiểu gì.
Lặng lẽ đi vào lớp.
Đêm qua về nhà muộn nên cả ba đứa đều buồn ngủ.
“Tùng…tùng…tùng” Tiếng trống lại vang lên.
“Chào các em”
OA!
Sau đó là…
“Thầy giáo mới”
“Đẹp trai quá”
Sao Mai uể oải mở mắt.
Thầy mỉm cười và nói: “Các em trật tự. Kể từ hôm nay thầy sẽ dạy các em môn Tiếng Anh nhé!”
Tiếng Anh?
Cái môn học mà Sao Mai ghét nhất.
Nhớ lại lời mẹ nhắc hôm qua cô để ý đến Hoàng Anh và Hương Ly nhiều hơn.
Hôm nay hắn không ngủ gật.
Hương Ly nhìn thầy giáo đẹp trai mà mặt lạnh tanh. Phải rồi, cô ta đâu phải là người.
Trong tiết học đầu tiên. Dù thầy giáo rất đẹp trai, phát âm chuẩn nhưng sao chẳng thu hút Sao Mai như Taemin trong Shinee nhỉ?.
Buồn ngủ chết đi được.
Cuối cùng cũng kết thúc.
“Thầy ơi cho em phone nha”
“Nhà thầy ở đâu thế ạ, có bài này em không hiểu chiều thầy bày giúp em nha”
Thế đấy!
Chán!
“Chào em, em là Sao Mai hả?”
Là ông thầy Tiếng Anh.
Sao Mai gật đầu.
“Tôi thấy em rất có năng khiếu trong môn học này. Em có muốn đến nhà tôi học không?” Ánh mắt thầy thật tha thiết nhưng sao Sao Mai lại thấy nó rất giả tạo.
Sao Mai lắc đầu không hề có một chút do dự.
“Mày làm gì mà lâu thế?” Diệp Anh bực bội hỏi.
“Tao gặp ông thầy điên” Sao Mai mệt mỏi trả lời.
Diệp Anh giọng tò mò: “Ai?”
“Ông dạy tiếng anh ấy”
“Ôi trời!...thầy Long Kim hả?” Diệp Anh ra vẻ kinh ngạc.
Sao Mai nhìn Diệp Anh rồi hỏi: “Sao mày biết ông ta tên là Long Kim?”
Diệp Anh sờ lên trán Sao Mai.
“Thế cả tiết mày ngồi làm gì?”
Sao Mai cười rồi nói: “Tao mơ về Taemin của tao”
Diệp Anh lắc đầu.
Như nhớ ra điều gì đó, Sao Mai nói với Diệp Anh giọng hớt hải: “Có việc rồi tao về trước. Chiều đi đánh bóng gọi tao”
Sau đó chạy thẳng vào nhà xe.
Mất rồi!
“Không được để Hoàng Anh đi với Hương Ly, nếu không bà ta sẽ có được trái tim của Nhật Thái tử”. Giọng mẹ văng vẳng bên tai.
Nhưng họ đi đâu rồi chứ?
Dáo dác nhìn xung quanh.
“Á”. Đã phát hiện ra mục tiêu.
Vì học sinh tan trường rất đông nên Sao Mai có theo dõi cũng không dễ bị phát hiện.
Hai người đang nói cười rất vui vẻ.
Đồ giả tạo!
Cô cố gắng bám đuôi thật sát sao.
Bỗng…
Hương Ly quay lại nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt đó.
“Không sao. Bà ta đâu thể giết mình” Cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Mồm Hương Ly không hề động đậy nhưng Sao Mai có cảm giác ai đó đang dùng thần chú.
“Bụp”.
Ơ!
Xe cô đã nổ lốp.
Không phải Hương Ly. Là ai?
Nhìn xuống chiếc xe của mình rồi lại nhìn về phía trước.
Không thấy nữa.
Chết tiệt!
Cô đâu biết có người đang nhìn cô và cười
“Ha…ha…ha” Nhưng không phải…Hương Ly.
Một con người bí ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.