Chương 2: Hương Ly, nhưng không phải Hương Ly
Ánh Sully
09/02/2015
Ánh nắng chiều mùa hè chan hoà khắp nơi trên con đường nhỏ.
Hương Ly đang ngồi phía sau xe đạp của Hoàng Anh, tay cầm lấy chiếc áo phông trắng của anh.
“Đi chơi ở đâu đây?” Hoàng Anh lên tiếng phá tan sự im lặng.
Hương Ly mặt buồn rười rượi, mắt cô vẫn nhìn mọi vật xung quanh và nói: “Tớ cũng chẳng biết đi đâu cả”
Hoàng Anh cười, khẽ dang một tay ra quơ lấy đám hoa giấy ven đường.
“Cậu hay thật nha. Rủ người ta đi chơi mà không biết đi đâu à?”
“Tớ có chỗ này, hay lắm!”
“Chỗ nào?”
“Cậu cứ đi đi, khi nào gần đến tớ nói”
Hoàng Anh không còn biết nói gì hơn là im lặng lái xe.
“Kia rồi, đấy…ở đấy”
Hoàng Anh nhìn theo phía tay Hương Ly chỉ. Là một ngôi nhà nhỏ.
“Kia á?” Hoàng Anh cũng chỉ tay vào ngôi nhà và hỏi như còn nghi ngờ gì đó.
Hương Ly gật đầu. “Đúng rồi”
“Kít”.
Hoàng Anh dừng trước một ngôi nhà đã cũ. Trước sân có một cây hoa sữa rất đẹp.
Hương Ly nhìn Hoàng Anh cười và nói: “Sao? Ngạc nhiên lắm à?”
Hoàng Anh không nói gì. Lẽo đẽo đi theo cô.
Trong nhà tối om. Chẳng thấy gì cả.
Bỗng…
“A! Hương Ly của chúng ta đến rồi”
Sau tiếng nói ấy là một loạt bóng đèn được bật lên sáng cả căn phòng.
Hoàng Anh hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh để ý cách bày trí tất cả mọi thứ trong căn nhà này, nó có cái gì đó rất “dị”. Bỗng có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của anh.
“Này” Hương Ly vẫy tay gọi Hoàng Anh.
Hương Ly đang ngồi gần với một ông già, râu ria xồm xoàm và hai đứa bé gầy tong teo.
“Cháu chào ông”. Hoàng Anh lễ phép cúi chào.
Ông già không đáp lại. Nhìn Hương Ly và nói: “Ai?”
Vẻ mặt ông ta nhìn Hoàng Anh không có chút gì gọi là thiện cảm. Tại sao cậu ấy lại đưa mình đến đây nhỉ?.
Hương Ly chỉ tay về phía Hoàng Anh và nói: “Cậu ấy là bạn của cháu”
Ông già gật đầu.
“Chị ơi em đói”
“Nhanh lên chị ơi, không là em chết mất”
Lũ trẻ nhìn Hương Ly van lơn.
“Cậu chạy ra kia mua giúp tớ ổ bánh mỳ cho hai đứa nhỏ nhé!”
Hoàng Anh vẫn đang còn không hiểu gì nên cứ gật đầu qua qua và ngoan ngoãn làm theo lời Hương Ly.
Sau khi Hoàng Anh đi ra ngoài.
Ông già không còn lù đù nữa mà nhanh nhẹn hẳn lên. Ông nhanh chóng đi ra đóng chặt cửa lại.
“Thưa Nữ Hoàng, thần vừa nghe được một tin rất khẩn cấp”. Ông ta quỳ xuống trước Hương Ly và nói với giọng hết sức kính nể.
Hai đứa nhỏ cũng chạy ngay lại gần ông và quỳ xuống.
“Nói” Một giọng nói lạnh ngắt và đáng sợ vang lên. Không phải giọng nói ngọt ngào lúc trước.
Ông già mặt sợ sệt lắp bắp nói: “Bọn Ánh… Sáng …đã… cử người…xuống để bảo…vệ hắn rồi…rồi…ạ”
“RẦM” Hương Ly giơ một nắm đấm đầy năng lượng xuống đất. Một đường đất bị nứt lộ ra.
Ông già và lũ trẻ run cầm cập.
“Kế hoạch của ta đang đi đến hồi kết mà chúng lại dám nhúng tay vào sao?...HA…HA…HA” Một tràng cười man rợ phát ra.
Hương Ly đứng dậy.
“Nhưng làm sao mà ngăn được đây. Tên nhãi đó đã yêu ta mất rồi”. Cô nhếch mép cười. Một nụ cười đáng sợ.
“Ngươi điều tra rõ bọn chúng cho ta” Hương Ly ra lệnh cho ông già đang run lên bần bật.
“Dạ. Thần…rõ..” Ông ta nói nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn Hương Ly.
“Cốc…cốc…cốc”. Tiếng gõ cữa.
“Cậu đi nhanh quá nhỉ.” Hương Ly ra mở cửa và cười dịu dàng với Hoàng Anh.
Hoàng Anh gãi tai ra vẻ ngại ngùng rồi đi thẳng vào trong.
Đưa bánh cho hai đứa trẻ xong. Hoàng Anh mới kéo Hương Ly sang một bên và hỏi nhỏ: “Cậu làm từ thiện à?”
Hương Ly gật gật.
Hoàng Anh mỉm cười, không hỏi gì thêm nữa.
Đúng là một cô gái thuần khiết. Nếu cô ấy trở thành vợ mình thì hay biết mấy.
Khẽ rùng mình. Chưa bao giờ anh có tình cảm với một cô gái nào cả. Nhưng từ khi gặp Hương Ly, trái tim anh lại lỗi nhịp.
Hương Ly đang ngồi phía sau xe đạp của Hoàng Anh, tay cầm lấy chiếc áo phông trắng của anh.
“Đi chơi ở đâu đây?” Hoàng Anh lên tiếng phá tan sự im lặng.
Hương Ly mặt buồn rười rượi, mắt cô vẫn nhìn mọi vật xung quanh và nói: “Tớ cũng chẳng biết đi đâu cả”
Hoàng Anh cười, khẽ dang một tay ra quơ lấy đám hoa giấy ven đường.
“Cậu hay thật nha. Rủ người ta đi chơi mà không biết đi đâu à?”
“Tớ có chỗ này, hay lắm!”
“Chỗ nào?”
“Cậu cứ đi đi, khi nào gần đến tớ nói”
Hoàng Anh không còn biết nói gì hơn là im lặng lái xe.
“Kia rồi, đấy…ở đấy”
Hoàng Anh nhìn theo phía tay Hương Ly chỉ. Là một ngôi nhà nhỏ.
“Kia á?” Hoàng Anh cũng chỉ tay vào ngôi nhà và hỏi như còn nghi ngờ gì đó.
Hương Ly gật đầu. “Đúng rồi”
“Kít”.
Hoàng Anh dừng trước một ngôi nhà đã cũ. Trước sân có một cây hoa sữa rất đẹp.
Hương Ly nhìn Hoàng Anh cười và nói: “Sao? Ngạc nhiên lắm à?”
Hoàng Anh không nói gì. Lẽo đẽo đi theo cô.
Trong nhà tối om. Chẳng thấy gì cả.
Bỗng…
“A! Hương Ly của chúng ta đến rồi”
Sau tiếng nói ấy là một loạt bóng đèn được bật lên sáng cả căn phòng.
Hoàng Anh hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh để ý cách bày trí tất cả mọi thứ trong căn nhà này, nó có cái gì đó rất “dị”. Bỗng có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của anh.
“Này” Hương Ly vẫy tay gọi Hoàng Anh.
Hương Ly đang ngồi gần với một ông già, râu ria xồm xoàm và hai đứa bé gầy tong teo.
“Cháu chào ông”. Hoàng Anh lễ phép cúi chào.
Ông già không đáp lại. Nhìn Hương Ly và nói: “Ai?”
Vẻ mặt ông ta nhìn Hoàng Anh không có chút gì gọi là thiện cảm. Tại sao cậu ấy lại đưa mình đến đây nhỉ?.
Hương Ly chỉ tay về phía Hoàng Anh và nói: “Cậu ấy là bạn của cháu”
Ông già gật đầu.
“Chị ơi em đói”
“Nhanh lên chị ơi, không là em chết mất”
Lũ trẻ nhìn Hương Ly van lơn.
“Cậu chạy ra kia mua giúp tớ ổ bánh mỳ cho hai đứa nhỏ nhé!”
Hoàng Anh vẫn đang còn không hiểu gì nên cứ gật đầu qua qua và ngoan ngoãn làm theo lời Hương Ly.
Sau khi Hoàng Anh đi ra ngoài.
Ông già không còn lù đù nữa mà nhanh nhẹn hẳn lên. Ông nhanh chóng đi ra đóng chặt cửa lại.
“Thưa Nữ Hoàng, thần vừa nghe được một tin rất khẩn cấp”. Ông ta quỳ xuống trước Hương Ly và nói với giọng hết sức kính nể.
Hai đứa nhỏ cũng chạy ngay lại gần ông và quỳ xuống.
“Nói” Một giọng nói lạnh ngắt và đáng sợ vang lên. Không phải giọng nói ngọt ngào lúc trước.
Ông già mặt sợ sệt lắp bắp nói: “Bọn Ánh… Sáng …đã… cử người…xuống để bảo…vệ hắn rồi…rồi…ạ”
“RẦM” Hương Ly giơ một nắm đấm đầy năng lượng xuống đất. Một đường đất bị nứt lộ ra.
Ông già và lũ trẻ run cầm cập.
“Kế hoạch của ta đang đi đến hồi kết mà chúng lại dám nhúng tay vào sao?...HA…HA…HA” Một tràng cười man rợ phát ra.
Hương Ly đứng dậy.
“Nhưng làm sao mà ngăn được đây. Tên nhãi đó đã yêu ta mất rồi”. Cô nhếch mép cười. Một nụ cười đáng sợ.
“Ngươi điều tra rõ bọn chúng cho ta” Hương Ly ra lệnh cho ông già đang run lên bần bật.
“Dạ. Thần…rõ..” Ông ta nói nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn Hương Ly.
“Cốc…cốc…cốc”. Tiếng gõ cữa.
“Cậu đi nhanh quá nhỉ.” Hương Ly ra mở cửa và cười dịu dàng với Hoàng Anh.
Hoàng Anh gãi tai ra vẻ ngại ngùng rồi đi thẳng vào trong.
Đưa bánh cho hai đứa trẻ xong. Hoàng Anh mới kéo Hương Ly sang một bên và hỏi nhỏ: “Cậu làm từ thiện à?”
Hương Ly gật gật.
Hoàng Anh mỉm cười, không hỏi gì thêm nữa.
Đúng là một cô gái thuần khiết. Nếu cô ấy trở thành vợ mình thì hay biết mấy.
Khẽ rùng mình. Chưa bao giờ anh có tình cảm với một cô gái nào cả. Nhưng từ khi gặp Hương Ly, trái tim anh lại lỗi nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.