Chương 3: Ngày đầu ở Trái Đất
Ánh Sully
09/02/2015
“Vào nhà đi con” Bố Sao Mai khẽ vỗ vào vai con gái.
Sao Mai mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi theo bố.
Cô nhìn khắp căn nhà. Như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy mọi vật, cô chạy tứ tung các phòng và ngắm nghía.
Tiếng mẹ cô vang lên: “Được rồi con gái, từ hôm nay chúng ta sẽ là con người”
Cô chạy đến bên mẹ và ôm thật chặt. Sao Mai thì thầm: “Cảm ơn mẹ”. Mẹ cô nhìn con gái và bật cười.
“Nhưng khi làm xong nhiệm vụ chúng ta sẽ tạm biệt nơi đây”
Sao Mai nhìn mẹ, thắc mắc: “Nhiệm vụ?”
Mẹ gật đầu sau đó đi thẳng lên tầng trên.
Đang định quay sang hỏi bố thì nhận được cái lắc đầu lạnh nhạt.
Cô thở dài.
Sao Mai bước vào phòng ngủ.
“Oa! Đẹp quá!”
Mẹ cười rồi nói: “Chúng ta sẽ phải học tất cả những gì liên quan đến con người con ạ. Vì thế điều đầu tiên sẽ là đi ngủ”
“Ngủ?” Cô nhìn mẹ bằng bộ mặt khó hiểu.
Ở thế giới của cô không có động từ “ngủ”. Mọi người đến lớp học sau đó vui chơi thoả thích khi nào mệt mỏi thì chỉ cần uống “nước tiên” là mọi hoạt động lại trở lại như cũ.
Mẹ gật đầu.
“Mỗi khi mặt trời ngừng chiếu thì con người sẽ ngủ con ạ. Họ nằm lên giường và nhắm mắt cho đến khi mặt trời lên”
Mẹ lấy cây đũa phép ra và nói: “Nhưng đầu tiên con sẽ phải đi học giống như các bạn ở đây”
“Họ không học phép thuật sao?”
“Không con yêu ạ”
Nói rồi mẹ vẫy đũa phép và trước mặt Sao Mai hiện ra những quyển sách giống y như sách của thầy Phù Thuỷ.
“Nhiều thế ạ?”
“Học đi nhé! Mai mẹ sẽ dẫn con đến trường”
Sau đó mẹ Sao Mai đi ra ngoài.
Cô không ngờ làm con người lại rắc rối đến vậy.
Sao Mai nhẹ nhàng giở những cuốn sách trên bàn, và bắt đầu đọc. Chỉ chưa đầy 2 tiếng đồng hồ cô đã học thuộc và hiểu được 2/3 lượng sách từ lớp 1 đến lớp 8.
“Mỏi lưng quá!” Cô than vãn.
Gấp sách lại.
Cô bước cẩn thận xuống từng bậc thang. Đối với Sao Mai tất cả đều lạ lẫm.
“Mẹ ơi”
Mẹ thò đầu ra, nhìn cô và hỏi: “Con tìm mẹ à?”
Cô đi lại phía mẹ. Mẹ cô đang dùng một thứ gì đó sắc nhọn để cắt quả cà chua.
“Mẹ làm gì thế?”
Mẹ xoa đầu Sao Mai và nói: “Nấu ăn con ạ…Thế con có biết cái gì đây không?”
Cô chỉ vào quả cà chua.
“Cái này con biết. Trong sách có nói nó là quả cà chua mẹ ạ.”
“Con học thuộc nhanh vậy sao? Con mẹ giỏi lắm…Còn cái này?” Mẹ chỉ vào con dao.
Sao Mai lắc đầu.
Mẹ cười. Sau đó mẹ đã giúp Sao Mai biết đọc tên tất cả các đồ đạc trong nhà.
Ăn tối xong, cô lên phòng riêng, nhìn ra cửa sổ. Bất chợt cô nhớ thế giới của cô, nhớ lũ bạn thân và cả thầy Phù Thuỷ nữa.
Cô khóc.
“Sao Mai nhớ mọi người lắm…hic…hic”
Mẹ Sao Mai rất hiểu tâm trạng của con lúc này. Bà đi đến bên con. Vuốt mái tóc đen mượt của Sao Mai, nhẹ nhàng nói: “Cố lên con gái”.
Cô ngước đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn mẹ và trong lòng trỗi lên một niềm hi vọng khó tả.
Sao Mai mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi theo bố.
Cô nhìn khắp căn nhà. Như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy mọi vật, cô chạy tứ tung các phòng và ngắm nghía.
Tiếng mẹ cô vang lên: “Được rồi con gái, từ hôm nay chúng ta sẽ là con người”
Cô chạy đến bên mẹ và ôm thật chặt. Sao Mai thì thầm: “Cảm ơn mẹ”. Mẹ cô nhìn con gái và bật cười.
“Nhưng khi làm xong nhiệm vụ chúng ta sẽ tạm biệt nơi đây”
Sao Mai nhìn mẹ, thắc mắc: “Nhiệm vụ?”
Mẹ gật đầu sau đó đi thẳng lên tầng trên.
Đang định quay sang hỏi bố thì nhận được cái lắc đầu lạnh nhạt.
Cô thở dài.
Sao Mai bước vào phòng ngủ.
“Oa! Đẹp quá!”
Mẹ cười rồi nói: “Chúng ta sẽ phải học tất cả những gì liên quan đến con người con ạ. Vì thế điều đầu tiên sẽ là đi ngủ”
“Ngủ?” Cô nhìn mẹ bằng bộ mặt khó hiểu.
Ở thế giới của cô không có động từ “ngủ”. Mọi người đến lớp học sau đó vui chơi thoả thích khi nào mệt mỏi thì chỉ cần uống “nước tiên” là mọi hoạt động lại trở lại như cũ.
Mẹ gật đầu.
“Mỗi khi mặt trời ngừng chiếu thì con người sẽ ngủ con ạ. Họ nằm lên giường và nhắm mắt cho đến khi mặt trời lên”
Mẹ lấy cây đũa phép ra và nói: “Nhưng đầu tiên con sẽ phải đi học giống như các bạn ở đây”
“Họ không học phép thuật sao?”
“Không con yêu ạ”
Nói rồi mẹ vẫy đũa phép và trước mặt Sao Mai hiện ra những quyển sách giống y như sách của thầy Phù Thuỷ.
“Nhiều thế ạ?”
“Học đi nhé! Mai mẹ sẽ dẫn con đến trường”
Sau đó mẹ Sao Mai đi ra ngoài.
Cô không ngờ làm con người lại rắc rối đến vậy.
Sao Mai nhẹ nhàng giở những cuốn sách trên bàn, và bắt đầu đọc. Chỉ chưa đầy 2 tiếng đồng hồ cô đã học thuộc và hiểu được 2/3 lượng sách từ lớp 1 đến lớp 8.
“Mỏi lưng quá!” Cô than vãn.
Gấp sách lại.
Cô bước cẩn thận xuống từng bậc thang. Đối với Sao Mai tất cả đều lạ lẫm.
“Mẹ ơi”
Mẹ thò đầu ra, nhìn cô và hỏi: “Con tìm mẹ à?”
Cô đi lại phía mẹ. Mẹ cô đang dùng một thứ gì đó sắc nhọn để cắt quả cà chua.
“Mẹ làm gì thế?”
Mẹ xoa đầu Sao Mai và nói: “Nấu ăn con ạ…Thế con có biết cái gì đây không?”
Cô chỉ vào quả cà chua.
“Cái này con biết. Trong sách có nói nó là quả cà chua mẹ ạ.”
“Con học thuộc nhanh vậy sao? Con mẹ giỏi lắm…Còn cái này?” Mẹ chỉ vào con dao.
Sao Mai lắc đầu.
Mẹ cười. Sau đó mẹ đã giúp Sao Mai biết đọc tên tất cả các đồ đạc trong nhà.
Ăn tối xong, cô lên phòng riêng, nhìn ra cửa sổ. Bất chợt cô nhớ thế giới của cô, nhớ lũ bạn thân và cả thầy Phù Thuỷ nữa.
Cô khóc.
“Sao Mai nhớ mọi người lắm…hic…hic”
Mẹ Sao Mai rất hiểu tâm trạng của con lúc này. Bà đi đến bên con. Vuốt mái tóc đen mượt của Sao Mai, nhẹ nhàng nói: “Cố lên con gái”.
Cô ngước đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn mẹ và trong lòng trỗi lên một niềm hi vọng khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.