Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 13
Salary1109
13/04/2016
Tôi bước lên xe bus, làm cái việc như mọi ngày đó là chào bác tài xế, tìm hàng ghế cuối quen thuộc..
Nhưng… có một kẻ tới sớm hơn tôi, cậu ta đang ngồi trên dãy ghế cuối, lấy quyển sách úp lên mặt, đeo chiếc heacphone màu đỏ đen.
Ở đó…. là học sinh mới à??
Tên đó mặc đồng phục trường tôi mà.
Bình thường, học sinh trường Karishma chỉ có mình tôi là đi chuyến xe số 19 này, bây gìơ còn có thêm một ngừơi nữa.
Thôi kệ, chẳng quan tâm làm gì nữa…
Tôi cũng tới gần hàng ghế cuối,ngồi sát vào phía bên trái xe, đeo cái tai nghe màu trắng lên..
“Chúng ta có vẻ duyên phận nhỉ?” Giọng nói trầm theo gío vang tới tai tôi.
Tôi nhíu mày, sao nghe giọng người này quen quá nhỉ?!
Hình như là… tên biến thái…
Tên đó từ từ hạ quyển sách xuống, nhìn tôi kèm theo một nụ cười nhếch mép.
Vâng, chính xác là tên biến thái!
Hic, công nhận là duyên phận thật. À không, cái này phải gọi là oan gia ngõ hẹp mới đúng.Thôi, tốt nhất là lơ cậu ta đi, coi như không quen biết.
“Này, cậu báo đáp người ta thế à? Hôm qua tôi là người cứu cậu đấy!” Hắn ta nhăn mặt
Xì, thì sao?
“Ô thế hóa ra cậu là người cứu tôi à?!” Tôi tròn mắt ra bộ ngạc nhiên. “Vậy mà tôi cứ nghĩ là thằng biến thái bị điên nào đó rảnh rỗi nhảy xuống bể bơi giữa trời đông rét buốt vô tình gặp tôi nên vớt lên cơ!”
“Hừ!” Hắn bực bội “Nếu nói thế thì có nghiã là cậu cũng là kẻ bị điên còn gì?!”
“Ơ, nhưng mà ai ở đấy cũng thấy tôi bị trượt chân nên ngã xuống mà. Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc.” Tôi lè lữơi, khẽ cười.
“Cậu…” Hắn cứng họng
“Mà này,cậu tên gì?!” Tên biến thái đột ngột chuyển chủ đề.
Tôi không nói gì, chỉ hơi nhăn mặt, lấy tay cầm bảng tên giơ lên, đồng thời nâng vai trái lên thay cho câu trả lời.
Cậu ta “à” lên một tiếng rồi nói :
“Tôi tên Nguyễn Hoàng Phong, lớp 10a2″
Hừ, ai quan tâm chứ!
Tôi tăng âm lượng của cái mp3 lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Cậu là học sinh thi vào trường với điểm tuyệt đối à?!” Hoàng Phong hỏi tôi
Cái tên này! Ăn cái gì mà nói lắm như đàn bà! Đã thế còn cố tình tiến vào tai tôi mà hét.
“Không! Gần tuyệt đối thôi!” Tôi bực bội
“Là bao nhiêu?”
“99,5”
“Tôi 99 điểm nè!”
“Thì sao?” Tôi lừ mắt
“Vậy mà cậu lại ở a1, còn tôi thì ở a2!” Hắn thở dài
Xí, cái đấy gọi là đẳng cấp nó khác biệt! Khánh Minh và Diệu Anh còn được 99,25 và 99 kia kìa! Thế mà chúng nó vẫn vào a1 đấy thôi. Là do ăn ở cả thôi! :3
” Ăn ở hiền lành thì đâu đến nỗi!!!” Tôi mỉa.
Tên biến thái lừ mắt nhìn tôi, tỏ vẻ giận dỗi.
Xì, giận gì chứ! Nghĩ tôi sẽ đi dỗ hắn chắc?!
Cậu ta đứng dậy khi xe buýt vừa dừng, cầm theo cái cặp toan bước xuống xe buýt…Nhưng trước khi xuống tôi còn thấy tên đó nói gì đó với bác tài, còn đưa cái gì đó nữa.
Tôi chẳng quan tâm, cũng xách cặp tính xuống xe…
“Cháu chào bác, cháu đi học ạ!” Tôi làm công việc như hằng ngày mình vẫn làm, nhưng tự dưng tay tôi bị kéo lại, cả người ngã ra đằng sau.
Cùng lúc đó, một bóng người vút qua trước mặt tôi, nhảy xuống khỏi xe buýt
“Tạm biệt !” Tên biến thái quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười nhếch mép quỷ quyệt, còn giơ tay lên vẫy vẫy nữa.
Gì…gì thế?
Tôi chưa kịp định thần thì cánh cửa xe đột ngột đóng lại, chiếc xe buýt đã từ từ lăn bánh đi mất.
Ơ… trường, cổng trường ở kia cơ mà, bình thường tôi phải xuống xe bác ấy mới đi, sao tự dưng bác lại đi luôn thế????
Chuyện, chuyện quái quỷ gì thế này?
“Bác… bác, trường cháu ở kia mà, bác để cháu xuống đã!” Tôi ú ớ, với tay bám lấy thành ghế loạng choạng đừng dậy.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Xin lỗi cháu nhé, Nguyệt Linh!” Bác tài xế quay lại cười với tôi, giơ tờ tiền màu xanh lá cây lên nói :” Cậu nhóc kia nói rằng tới bến sau hẵn cho cháu xuống, Nếu bác làm thế sẽ mỗi sáng sẽ cho bác 100k trong vòng 1 tháng. Bác làm sao từ chối được!” Bác ấy cười hiền, nhưng mà hiện tại thì tôi không thế nào nạp nổi cái ‘cười hiền’ của bác ấy
CÁI GÌ CƠ??? Nghĩa là tên biến thái là kẻ cố tình hãm hại tôi á????????
Nhưng mà… bến xe tiếp theo phải tới gần 2 km nữa, nếu xuống đấy rồi bắt xe quay lại thì chắc chắn là muộn học.
Tôi chỉ biết nhìn mình đang xa dần cái cổng trường mà ngắm nó trong bất lực, hic, được lắm, tên biến thái dám chơi tôi. Chờ đấy!
Nhưng không thể cứ thế ngồi chờ được, phải nghĩ cách gì để tự cứu mình thôi.
“Bác, làm ơn cho cháu xuống đi, bác dừng xe đi, cháu không thể muộn học được.” Tôi quay ra van xin bác tài xế.
Bác ơi là bác, tại sao bác có thể nghe theo tiền mà không màng tới đứa cháu gái ngày nào cũng gắn bó với bác thế hả bác ơi?????
“Xin lỗi cháu nhé!” Lại cười “Bây giờ bác mà dừng không đúng bến là bị phạt ngay!”
Thôi được rồi, năn nỉ không đựơc thì xài cách khác!
Tôi vươn người, nhấn vào nút mở cửa xe buýt ở trên buồng lái, chạy vọt ra nhảy xuống xe mặc dù xe còn đang đi với tốc độ cao..
“Ai da!” Tôi kêu lên
Au ui, đau quá! Hic, mặc dù phần thể tiếp đất của tôi là cái bàn tọa- cái phần tử mỡ màng nhất của một con người thế nhưng mà do vừa thực hiện một hành động nguy hiểm quá thể đáng nên cả người tôi đều đau nhức.
Thôi, màn đau để sau đã, phải tới trường đã, nãy giờ vẫn chưa đi xa cái cổng trường cho lắm!
Tôi gượng đứng dậy, vớ lấy cái cặp,cố lết cái tấm thân tàn dại đi về trường.
Không ổn rồi, tôi không thể đi được bình thường, bây giờ mỗi bước đi đều đau nhói, nếu cứ thế này chắc chắn sẽ bị muộn. Tôi liếc qua cái đồng hồ trên tay, bây giờ là 7h10 rồi, chỉ còn 5 phút nữa thôi.
Tôi tập tễnh từng bước, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, cổng trường đã ở ngay trước mặt rồi, phải nhanh lên.
Tôi cố gắng bước nhanh hơn bởi cái chân đau, không hay rồi, cánh cổng trường đang từ từ khép lại.
“Chờ đã!” Tôi hét lên, nhưng cánh cổng tàn nhẫn kia không thèm quan tâm tới tôi, vẫn tiếp tục di chuyển.
Tôi bước nhanh hết mức có thể, bây giờ chỉ còn là cuộc chiến giữa tôi và cái kẻ đang đóng cánh cửa lại kia- bác bảo vệ.
Phù, cuối cùng cũng vào được trường!
Khi chỉ còn một khoảng trống nhỏ, tôi cố len người qua, và cuối cùng đã yên vị ở trong trường.
“Này cô kia, đi ra mau, cô đi học muộn rồi đấy!” Bác bảo vệ gằn giọng, lấy tay chỉ ra cửa.
Tôi nhìn bác bảo vệ với ánh mắt long lanh, nhẹ giọng:
“Cháu đâu có muốn đi học muộn đâu, cháu đã bắt xe buýt đúng giờ, nhưng trên đường xe bus lại gặp tai nạn. Cháu vì không muốn đi học muộn nên đã cố gắng thoát khỏi xe bus để đi bộ đến trường, bác thấy đấy, cháu còn bị thương đây này!” Tôi lấy tay chỉ vào vết chảy máu ở gót chân
Nói đến đây, tôi mới chợt để ý là mình bị chảy máu.
Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ là vết xây xác, nhưng có vẻ không đơn giản như vậy rồi. Bằng chứng là càng lúc tôi càng thấy nó đau hơn, và máu thì không ngừng rỉ ra.
Bác bảo vệ nhìn vào vết thương của tôi, chống cằm.Được một lúc rồi ậm ừ:
“Thôi được rồi, cô vào đi, mà vào phỏng y tế xem thế nào đã!”
Yeah!!! Mặc dù nghe hơi điên khùng, nhưng chưa bao giờ tôi thấy yêu cái vết thương của mình như thế này! -_-
“Vâng, cháu cảm ơn bác!” Tôi cười, tập tễnh tiến về phía phòng y tế
Dù tôi chẳng hề ham hố gì cái nơi đâu đâu cũng thấy mùi thuốc đấy, nhưng thực sự là tôi phải giải quyết cái vết thương này trước đã.
Xem ra phải bỏ tiết 1 rồi!
“Em chào cô ạ!” Tôi đẩy cánh cửa phòng y tế ra, chào cô Hằng y tế
“Ừ, Linh đấy à? Làm sao vậy em?” Cô Hằng hỏi tôi
Thực ra cô Hằng tuy là người phụ trách về sức khỏe cho các học sinh trong trường nhưng cũng là người chủ trì câu lạc bộ phát thanh của trường mà tôi tham gia, thế nên tôi mới có thể thân với cô như vậy.
“Em bị thương ở chân, cô băng lại dùm em với ạ!” Tôi cười trừ
“Trời đất, em làm gì mà cả người bị xây xát thế này? Mau ngồi xuống đi, cô băng lại cho!” Cô Hằng kêu lên
Hic, cô ngạc nhiên vậy cũng là đúng thôi, tôi còn thấy rùng mình khi nhìn vào mấy chỗ xây xát trên người mình nữa cơ mà.
Kể ra thì số tôi còn đỏ chán, nhảy như vậy mà vẫn ngồi đây mà chưa phải đi chầu Diêm Vương là tốt rồi.
“Vết thương này khá nghiêm trọng đấy, tuy là nó cũng không quá đặc biệt nhưng mà em bị rạn xương mắt cá chân do va chạm mạnh, vì thế muốn nó mau khỏi thì phải ngồi nghỉ dưỡng trong vòng 1 tuần, em vẫn có thể hoạt động nhưng không được quá gắng sức.Biết chưa?” Cô Hằng nói
Cái gì cơ? Rạn xương á? Tôi không hề nghĩ là nó lại nghiêm trọng tới thế đâu, trong vòng 1 tuần phải tĩnh dưỡng ư? Vậy tôi sẽ đi làm thêm kiểu gì nếu như cửa hàng đông khách và tôi thì cứ bước đi chậm chạp đây???
Cô Hằng cuốn dày cộp quanh cổ chân của tôi, chỗ xây xát trên trán cô dán băng cá nhân lại, ở đó cũng bị chảy máu nhưng do tóc mái che hết nên tôi không biết.
Tôi tập tễnh bước ra phía chiếc giường sắt ngồi nghỉ, cô Hằng cũng đỡ tôi đi.
Tôi chán nản, ngồi ngắm nghía cái chân đang cuốn băng giày cộp. Nếu không thể đi làm, thì trong vòng 1 tuần tôi sẽ ăn gì, uống gì để mà sống bây giờ??…
—
“Reng!!!!!!!!!” Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên cắt ngang cơn buồn ngủ do chán nản đang dần xâm chiếm tôi , tôi loạng choạng đứng dậy từ chiếc giường sắt.
“Em về lớp đây ạ, em chào cô!” Tôi cười híp mí, tập tễnh đi về lớp
Cũng may là từ phòng y tế về lớp tôi không xa cho lắm, không thì tôi không biết mình có thể chịu được tới bao giờ nữa.
——————
Trưa
“Reng!!!!” Tiếng chuông báo hết tiết cuối ở lớp vang lên
Tôi thu dọn sách vở cho vào cặp, cố gắng đứng dậy bằng cái chân đau
“Ê Anh Anh, đỡ tao xuống căng tin với!” Tôi với tay đập đập vào lưng Diệu Anh
“Thôi, để tao xuống lấy cho, thành ra thế này rồi còn muốn đi đâu nữa!” Diệu Anh ấn tôi ngồi xuống ghế, lườm nguýt rồi bỏ đi xuống căng tin.
Hic, thôi cũng được, bây gìơ tôi cũng chẳng muốn đi tí nào.
“Đúng là cái đồ não ngắn, đằng nào chẳng muộn học, việc gì phải làm cái việc ngu ngốc hết mức tưởng tượng đấy!” Khánh Minh ngồi vắt vẻo ở trên bàn nói, nhìn tôi khinh bỉ
“Nhưng cũng là đi học muộn mà tao vẫn được vào trường đấy thôi. Nếu đi bình thản tới trường dù bị lỡ bến thì làm sao mà vào được trường?” Tôi nhăn mặt
Xí, thấy người ta đau không an ủi thì thôi còn nói móc mỉa nữa chớ !
“Thế mày không biết viện lí do à?” Vẫn khinh bỉ
“Lí do kiểu gì,nói là nhà có việc rồi gọi cho bố mẹ à??Tao làm gì có điện thoại, với lại…” Tôi cau mày, quay mặt về hướng khác ” Tao làm gì có bố mẹ!”
Khánh Minh ngớ ra một lúc, rồi lại quay về trạng thái khinh bỉ:
“Không có điện thoại thì mượn của ông bảo vệ. Mày thân với cô Hằng y tế thế để làm gì? Không phải mày nói lí do gì cô cũng tin à? Chỉ cần gọi và bảo cô là nhà mày có việc nhưng chưa kịp thông báo với cô chủ nhiệm nên nhờ cô rồi bảo cô nói với bác bảo vệ như thế. Không phải là được vào êm đẹp à?!”
Ờ nhỉ?! Cũng đúng. Cách này không tồi tí náo cả. Hic, đúng là không chịu suy nghĩ, còn làm cái việc dại dột như thế nữa.
“Này, cơm của cô nương đây! Ăn đi!” Diệu Anh đặt suất cơm xuống trước mặt tôi, hằn học
Hic, sao nó cứ làm cái thái độ đấy với tôi nhỉ?!
“Này, tao xin mày đừng nhìn tao kiểu đấy nữa, tao sợ sắp chết rồi đây này!” Tôi cười như mếu nhìn Diệu Anh nói, tay mở nắp hộp cơm
Nó cũng mở nắp hộp cơm, “lại” hằn học.
Khánh Minh cũng nhả xuống khỏi cái bàn rồi lấy suất cơm, “lại” khinh bỉ -_-
Hic, sao số tôi khổ thế nhỉ? Ai dè có mấy đứa bạn mà thương đâu chả thấy chỉ thấy như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế này cơ chứ.
“À nhưng mà, hôm qua ấy, chắc chắn không phải là do mày sơ ý nên ngã đúng không????” Khánh Minh đột ngột hỏi tôi.
Tôi ngừng việc ăn lại, tròn mắt hỏi:
“Sao mày biết?”
“Tao thấy mày ngồi xuống ở mép bể bơi rồi, với lại….”
“Gì?” Tôi tò mò
“Cái thể loại chân tay bám như đỉa kiểu mày thì làm sao mà để ngã được!”
“Này, báng bổ tao là niềm hạnh phúc của mày à? hay là khí oxi cho mày hít à?”
“Ơ…” Nó trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ “Sao mày biết?!”
Ok, nếu không phải vì cái chân què quặt của tao tao sẽ xông ra đấm cho mày một cái vêu mồm đấy Minh ạ!
Tôi không thèm đôi co nữa, cúi xuống tiếp tục ăn. Đùa chứ, tôi sắp chết đói rồi đây này, nó muốn làm gì kệ nó.
“Thôi vào vấn đề đi, mày không thấy là có ai đó đang cố ý chơi xỏ mày à?” Diệu Anh nghiêm túc
“Ừ!” Tôi đáp hờ hững” Tao cũng thấy như thế!”
Không phải thế sao? Dù chưa rõ ràng lắm nhưng có người đang có ý muốn trêu tôi, phát hiện ra sớm vẫn hay hơn
“Tốt nhất mày cứ đề cao cảnh giác, từ vụ đẩy mày xuống hôm qua sẽ có thể có thứ còn nghiêm trọng hơn đấy!”Diệu Anh nói
“Ừ, tao biết mà!” Tôi gật gật, ra vẻ không quan tâm
—————-
Tôi lững thững bước từ phòng ngủ trưa về lớp, do chân khó đi lại bình thường nên không dám la cà nhiều nữa.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra như đang trút bỏ gánh nặng.
Cái gì thế này? Quà ư?
Trước mặt tôi là một cái hộp hình vuông được bọc ở trong giấy gói màu xanh da trời, thắt ở trên một cái nơ cùng màu, bên cạnh có một tấm thiệp.
Tôi mở tập thiệp ra….
“Tặng cậu!”
Tôi lật đi rồi lật lại, thế thôi à????
Ít nhất thì phải biết cái cơ bản khi viết thiệp, là phải cho tên mình vào đấy chứ, thế này thì biết là ai tặng tôi????.Và vì cái dịp quái quỷ gì cơ chứ????
“Rengggggg!!!” Tiếng chuông kêu cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi khoanh tay lên bàn nhìn thầy Toán đang bước vào lớp.
Rốt cuộc, là ai nhỉ???
——————-
“Tính tiền dùm cho!” Một phụ nữ đội một chiếc mũ trùm kín mặt đưa tiền cho tôi, tay bên kia đang cầm suất ăn nhanh, nhìn tôi với gương mặt không cảm xúc. Nhưng cũng có vẻ hách dịch.
“À vâng, xin chờ chút ạ!” Tôi lấy hóa đơn đưa cho bà ấy, tay trái cầm số tiền bà ấy đưa.
Ê nhưng mà, chưa đủ tiền nè.
Thấy bà đó quay người định bỏ đi. Tôi liền gọi lại…
“Bác ơi!!! Bác chưa trả đủ tiền!”
“Gì cơ?!” Bà ta nhếch một bên lông mày, nhìn tôi.
“Bác chưa trả đủ tiền, bác làm ơn thanh toán hết cho cháu với ạ!” Tôi hơi sợ vì thái độ của bà ấy, nhưng cũng điềm tĩnh nhắc lại
“Cái gì cơ?!” Bà ta gằn từng tiếng một, vứt suất ăn xuống làm nó kêu ‘choang’ một cái, thu hút mọi ánh nhìn.
Bà ấy tiến gần tới chỗ tôi, vung tay lên túm lấy cổ áo của tôi xốc lên, và vì thế cái mũ lưỡi trai cũng bị hất ra.
Gì…gì đây? Mẹ ư?
“Tao đã gặp đủ thứ khốn nạn trên đời rồi, bây gìơ chỉ kiếm cái mà đớp vào mồm cũng không đựơc à? Tại sao cái gì cũng phải chơi xỏ tao thế?!” Bà ta trừng mắt lên, cầm cổ áo tôi lắc đi lắc lại
Tôi bất động, nhìn trân trân vào người phụ nữ trước mặt…
Mái tóc cắt ngắn ngang vai bù xù, đôi mắt đen láy nhìn tôi căm tức, gương mặt trái xoan hồi nào bây gìơ đã xanh xao tới mức hóp lại, hiện đầy nếp nhăn ở khóe mắt như một ngừơi già trước tuổi.
“Mẹ…!” Tôi bất chợt thốt ra, bà ấy còn đang chửi rủa hăng máu chợt im bặt.
Những người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, đôi bàn tay gầy tới trơ xương của mẹ vẫn tóm chặt lấy cổ áo tôi..
Không đúng, nếu là mẹ thì đã nhận ra tôi lâu rồi, vả lại, mẹ tôi chưa bao gìơ hung tợn tới như thế này.
“Con..là Nguyệt Linh đây. Có…có đúng là mẹ Diệp không?!” Tôi run run, cảm giác như nước mắt sắp trào ra khỏi nơi khóe mắt.
Người phụ nữ đó cũng đứng bất động y như tôi ban nãy, đôi mắt đen láy ấy như xoáy thẳng vào tâm hồn tôi.
Bất chợt, bà ta xô tôi thật mạnh, quát to:
“Mẹ nào, tao không phải mẹ mày, chồng tao chết, con tao cũng chết rồi, tao đã bỏ mặc nó đựơc 1 năm rồi, tao không tin là nó có thể tự xoay xở tới hôm nay. Mày đừng nghĩ tên mày giống tên con tao mà lừa được tao. Nghe chưa? Con tao chỉ là cái thứ của nợ rắc rối trong đời tao thôi.”
Tôi do bị xô mạnh nên ngã về phiá sau, lưng đập mạnh vào tường gỗ ở đằng sau, đau tê tái.
Mặc dù mọi thứ về đứa con bà ta nói đều ăn khớp với hoàn cảnh của tôi, nhưng tôi không nghĩ và không muốn nghĩ đó là mẹ tôi. Vả lại, tôi không tin là bố tôi đã chết …
Bà ấy tức tối bỏ ra ngoài, tôi gượng đứng dậy trong sự đau nhói cả trái tim lẫn thể xác.
Hic, đã bị đau chân sẵn rồi thì chớ.
Chị Mai thấy vậy chạy vội ra đỡ tôi. Lo lắng xoay đi xoay lại người tôi hỏi xem có đau chỗ nào không…
Tôi hơi khó chịu vì chị ấy lật người mạnh tay khiến cho cơn đau thêm buốt, khẽ nhíu mày:” Chị đừng làm thế, em đau!”
Tôi để mặc cho chị ấy dẫn tôi đi ngồi nghỉ, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của người phụ nữ đó.
Đó..thực sự là mẹ tôi sao????
Nhưng… có một kẻ tới sớm hơn tôi, cậu ta đang ngồi trên dãy ghế cuối, lấy quyển sách úp lên mặt, đeo chiếc heacphone màu đỏ đen.
Ở đó…. là học sinh mới à??
Tên đó mặc đồng phục trường tôi mà.
Bình thường, học sinh trường Karishma chỉ có mình tôi là đi chuyến xe số 19 này, bây gìơ còn có thêm một ngừơi nữa.
Thôi kệ, chẳng quan tâm làm gì nữa…
Tôi cũng tới gần hàng ghế cuối,ngồi sát vào phía bên trái xe, đeo cái tai nghe màu trắng lên..
“Chúng ta có vẻ duyên phận nhỉ?” Giọng nói trầm theo gío vang tới tai tôi.
Tôi nhíu mày, sao nghe giọng người này quen quá nhỉ?!
Hình như là… tên biến thái…
Tên đó từ từ hạ quyển sách xuống, nhìn tôi kèm theo một nụ cười nhếch mép.
Vâng, chính xác là tên biến thái!
Hic, công nhận là duyên phận thật. À không, cái này phải gọi là oan gia ngõ hẹp mới đúng.Thôi, tốt nhất là lơ cậu ta đi, coi như không quen biết.
“Này, cậu báo đáp người ta thế à? Hôm qua tôi là người cứu cậu đấy!” Hắn ta nhăn mặt
Xì, thì sao?
“Ô thế hóa ra cậu là người cứu tôi à?!” Tôi tròn mắt ra bộ ngạc nhiên. “Vậy mà tôi cứ nghĩ là thằng biến thái bị điên nào đó rảnh rỗi nhảy xuống bể bơi giữa trời đông rét buốt vô tình gặp tôi nên vớt lên cơ!”
“Hừ!” Hắn bực bội “Nếu nói thế thì có nghiã là cậu cũng là kẻ bị điên còn gì?!”
“Ơ, nhưng mà ai ở đấy cũng thấy tôi bị trượt chân nên ngã xuống mà. Cậu nghĩ ai cũng như cậu chắc.” Tôi lè lữơi, khẽ cười.
“Cậu…” Hắn cứng họng
“Mà này,cậu tên gì?!” Tên biến thái đột ngột chuyển chủ đề.
Tôi không nói gì, chỉ hơi nhăn mặt, lấy tay cầm bảng tên giơ lên, đồng thời nâng vai trái lên thay cho câu trả lời.
Cậu ta “à” lên một tiếng rồi nói :
“Tôi tên Nguyễn Hoàng Phong, lớp 10a2″
Hừ, ai quan tâm chứ!
Tôi tăng âm lượng của cái mp3 lên, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Cậu là học sinh thi vào trường với điểm tuyệt đối à?!” Hoàng Phong hỏi tôi
Cái tên này! Ăn cái gì mà nói lắm như đàn bà! Đã thế còn cố tình tiến vào tai tôi mà hét.
“Không! Gần tuyệt đối thôi!” Tôi bực bội
“Là bao nhiêu?”
“99,5”
“Tôi 99 điểm nè!”
“Thì sao?” Tôi lừ mắt
“Vậy mà cậu lại ở a1, còn tôi thì ở a2!” Hắn thở dài
Xí, cái đấy gọi là đẳng cấp nó khác biệt! Khánh Minh và Diệu Anh còn được 99,25 và 99 kia kìa! Thế mà chúng nó vẫn vào a1 đấy thôi. Là do ăn ở cả thôi! :3
” Ăn ở hiền lành thì đâu đến nỗi!!!” Tôi mỉa.
Tên biến thái lừ mắt nhìn tôi, tỏ vẻ giận dỗi.
Xì, giận gì chứ! Nghĩ tôi sẽ đi dỗ hắn chắc?!
Cậu ta đứng dậy khi xe buýt vừa dừng, cầm theo cái cặp toan bước xuống xe buýt…Nhưng trước khi xuống tôi còn thấy tên đó nói gì đó với bác tài, còn đưa cái gì đó nữa.
Tôi chẳng quan tâm, cũng xách cặp tính xuống xe…
“Cháu chào bác, cháu đi học ạ!” Tôi làm công việc như hằng ngày mình vẫn làm, nhưng tự dưng tay tôi bị kéo lại, cả người ngã ra đằng sau.
Cùng lúc đó, một bóng người vút qua trước mặt tôi, nhảy xuống khỏi xe buýt
“Tạm biệt !” Tên biến thái quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười nhếch mép quỷ quyệt, còn giơ tay lên vẫy vẫy nữa.
Gì…gì thế?
Tôi chưa kịp định thần thì cánh cửa xe đột ngột đóng lại, chiếc xe buýt đã từ từ lăn bánh đi mất.
Ơ… trường, cổng trường ở kia cơ mà, bình thường tôi phải xuống xe bác ấy mới đi, sao tự dưng bác lại đi luôn thế????
Chuyện, chuyện quái quỷ gì thế này?
“Bác… bác, trường cháu ở kia mà, bác để cháu xuống đã!” Tôi ú ớ, với tay bám lấy thành ghế loạng choạng đừng dậy.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
“Xin lỗi cháu nhé, Nguyệt Linh!” Bác tài xế quay lại cười với tôi, giơ tờ tiền màu xanh lá cây lên nói :” Cậu nhóc kia nói rằng tới bến sau hẵn cho cháu xuống, Nếu bác làm thế sẽ mỗi sáng sẽ cho bác 100k trong vòng 1 tháng. Bác làm sao từ chối được!” Bác ấy cười hiền, nhưng mà hiện tại thì tôi không thế nào nạp nổi cái ‘cười hiền’ của bác ấy
CÁI GÌ CƠ??? Nghĩa là tên biến thái là kẻ cố tình hãm hại tôi á????????
Nhưng mà… bến xe tiếp theo phải tới gần 2 km nữa, nếu xuống đấy rồi bắt xe quay lại thì chắc chắn là muộn học.
Tôi chỉ biết nhìn mình đang xa dần cái cổng trường mà ngắm nó trong bất lực, hic, được lắm, tên biến thái dám chơi tôi. Chờ đấy!
Nhưng không thể cứ thế ngồi chờ được, phải nghĩ cách gì để tự cứu mình thôi.
“Bác, làm ơn cho cháu xuống đi, bác dừng xe đi, cháu không thể muộn học được.” Tôi quay ra van xin bác tài xế.
Bác ơi là bác, tại sao bác có thể nghe theo tiền mà không màng tới đứa cháu gái ngày nào cũng gắn bó với bác thế hả bác ơi?????
“Xin lỗi cháu nhé!” Lại cười “Bây giờ bác mà dừng không đúng bến là bị phạt ngay!”
Thôi được rồi, năn nỉ không đựơc thì xài cách khác!
Tôi vươn người, nhấn vào nút mở cửa xe buýt ở trên buồng lái, chạy vọt ra nhảy xuống xe mặc dù xe còn đang đi với tốc độ cao..
“Ai da!” Tôi kêu lên
Au ui, đau quá! Hic, mặc dù phần thể tiếp đất của tôi là cái bàn tọa- cái phần tử mỡ màng nhất của một con người thế nhưng mà do vừa thực hiện một hành động nguy hiểm quá thể đáng nên cả người tôi đều đau nhức.
Thôi, màn đau để sau đã, phải tới trường đã, nãy giờ vẫn chưa đi xa cái cổng trường cho lắm!
Tôi gượng đứng dậy, vớ lấy cái cặp,cố lết cái tấm thân tàn dại đi về trường.
Không ổn rồi, tôi không thể đi được bình thường, bây giờ mỗi bước đi đều đau nhói, nếu cứ thế này chắc chắn sẽ bị muộn. Tôi liếc qua cái đồng hồ trên tay, bây giờ là 7h10 rồi, chỉ còn 5 phút nữa thôi.
Tôi tập tễnh từng bước, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, cổng trường đã ở ngay trước mặt rồi, phải nhanh lên.
Tôi cố gắng bước nhanh hơn bởi cái chân đau, không hay rồi, cánh cổng trường đang từ từ khép lại.
“Chờ đã!” Tôi hét lên, nhưng cánh cổng tàn nhẫn kia không thèm quan tâm tới tôi, vẫn tiếp tục di chuyển.
Tôi bước nhanh hết mức có thể, bây giờ chỉ còn là cuộc chiến giữa tôi và cái kẻ đang đóng cánh cửa lại kia- bác bảo vệ.
Phù, cuối cùng cũng vào được trường!
Khi chỉ còn một khoảng trống nhỏ, tôi cố len người qua, và cuối cùng đã yên vị ở trong trường.
“Này cô kia, đi ra mau, cô đi học muộn rồi đấy!” Bác bảo vệ gằn giọng, lấy tay chỉ ra cửa.
Tôi nhìn bác bảo vệ với ánh mắt long lanh, nhẹ giọng:
“Cháu đâu có muốn đi học muộn đâu, cháu đã bắt xe buýt đúng giờ, nhưng trên đường xe bus lại gặp tai nạn. Cháu vì không muốn đi học muộn nên đã cố gắng thoát khỏi xe bus để đi bộ đến trường, bác thấy đấy, cháu còn bị thương đây này!” Tôi lấy tay chỉ vào vết chảy máu ở gót chân
Nói đến đây, tôi mới chợt để ý là mình bị chảy máu.
Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ là vết xây xác, nhưng có vẻ không đơn giản như vậy rồi. Bằng chứng là càng lúc tôi càng thấy nó đau hơn, và máu thì không ngừng rỉ ra.
Bác bảo vệ nhìn vào vết thương của tôi, chống cằm.Được một lúc rồi ậm ừ:
“Thôi được rồi, cô vào đi, mà vào phỏng y tế xem thế nào đã!”
Yeah!!! Mặc dù nghe hơi điên khùng, nhưng chưa bao giờ tôi thấy yêu cái vết thương của mình như thế này! -_-
“Vâng, cháu cảm ơn bác!” Tôi cười, tập tễnh tiến về phía phòng y tế
Dù tôi chẳng hề ham hố gì cái nơi đâu đâu cũng thấy mùi thuốc đấy, nhưng thực sự là tôi phải giải quyết cái vết thương này trước đã.
Xem ra phải bỏ tiết 1 rồi!
“Em chào cô ạ!” Tôi đẩy cánh cửa phòng y tế ra, chào cô Hằng y tế
“Ừ, Linh đấy à? Làm sao vậy em?” Cô Hằng hỏi tôi
Thực ra cô Hằng tuy là người phụ trách về sức khỏe cho các học sinh trong trường nhưng cũng là người chủ trì câu lạc bộ phát thanh của trường mà tôi tham gia, thế nên tôi mới có thể thân với cô như vậy.
“Em bị thương ở chân, cô băng lại dùm em với ạ!” Tôi cười trừ
“Trời đất, em làm gì mà cả người bị xây xát thế này? Mau ngồi xuống đi, cô băng lại cho!” Cô Hằng kêu lên
Hic, cô ngạc nhiên vậy cũng là đúng thôi, tôi còn thấy rùng mình khi nhìn vào mấy chỗ xây xát trên người mình nữa cơ mà.
Kể ra thì số tôi còn đỏ chán, nhảy như vậy mà vẫn ngồi đây mà chưa phải đi chầu Diêm Vương là tốt rồi.
“Vết thương này khá nghiêm trọng đấy, tuy là nó cũng không quá đặc biệt nhưng mà em bị rạn xương mắt cá chân do va chạm mạnh, vì thế muốn nó mau khỏi thì phải ngồi nghỉ dưỡng trong vòng 1 tuần, em vẫn có thể hoạt động nhưng không được quá gắng sức.Biết chưa?” Cô Hằng nói
Cái gì cơ? Rạn xương á? Tôi không hề nghĩ là nó lại nghiêm trọng tới thế đâu, trong vòng 1 tuần phải tĩnh dưỡng ư? Vậy tôi sẽ đi làm thêm kiểu gì nếu như cửa hàng đông khách và tôi thì cứ bước đi chậm chạp đây???
Cô Hằng cuốn dày cộp quanh cổ chân của tôi, chỗ xây xát trên trán cô dán băng cá nhân lại, ở đó cũng bị chảy máu nhưng do tóc mái che hết nên tôi không biết.
Tôi tập tễnh bước ra phía chiếc giường sắt ngồi nghỉ, cô Hằng cũng đỡ tôi đi.
Tôi chán nản, ngồi ngắm nghía cái chân đang cuốn băng giày cộp. Nếu không thể đi làm, thì trong vòng 1 tuần tôi sẽ ăn gì, uống gì để mà sống bây giờ??…
—
“Reng!!!!!!!!!” Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên cắt ngang cơn buồn ngủ do chán nản đang dần xâm chiếm tôi , tôi loạng choạng đứng dậy từ chiếc giường sắt.
“Em về lớp đây ạ, em chào cô!” Tôi cười híp mí, tập tễnh đi về lớp
Cũng may là từ phòng y tế về lớp tôi không xa cho lắm, không thì tôi không biết mình có thể chịu được tới bao giờ nữa.
——————
Trưa
“Reng!!!!” Tiếng chuông báo hết tiết cuối ở lớp vang lên
Tôi thu dọn sách vở cho vào cặp, cố gắng đứng dậy bằng cái chân đau
“Ê Anh Anh, đỡ tao xuống căng tin với!” Tôi với tay đập đập vào lưng Diệu Anh
“Thôi, để tao xuống lấy cho, thành ra thế này rồi còn muốn đi đâu nữa!” Diệu Anh ấn tôi ngồi xuống ghế, lườm nguýt rồi bỏ đi xuống căng tin.
Hic, thôi cũng được, bây gìơ tôi cũng chẳng muốn đi tí nào.
“Đúng là cái đồ não ngắn, đằng nào chẳng muộn học, việc gì phải làm cái việc ngu ngốc hết mức tưởng tượng đấy!” Khánh Minh ngồi vắt vẻo ở trên bàn nói, nhìn tôi khinh bỉ
“Nhưng cũng là đi học muộn mà tao vẫn được vào trường đấy thôi. Nếu đi bình thản tới trường dù bị lỡ bến thì làm sao mà vào được trường?” Tôi nhăn mặt
Xí, thấy người ta đau không an ủi thì thôi còn nói móc mỉa nữa chớ !
“Thế mày không biết viện lí do à?” Vẫn khinh bỉ
“Lí do kiểu gì,nói là nhà có việc rồi gọi cho bố mẹ à??Tao làm gì có điện thoại, với lại…” Tôi cau mày, quay mặt về hướng khác ” Tao làm gì có bố mẹ!”
Khánh Minh ngớ ra một lúc, rồi lại quay về trạng thái khinh bỉ:
“Không có điện thoại thì mượn của ông bảo vệ. Mày thân với cô Hằng y tế thế để làm gì? Không phải mày nói lí do gì cô cũng tin à? Chỉ cần gọi và bảo cô là nhà mày có việc nhưng chưa kịp thông báo với cô chủ nhiệm nên nhờ cô rồi bảo cô nói với bác bảo vệ như thế. Không phải là được vào êm đẹp à?!”
Ờ nhỉ?! Cũng đúng. Cách này không tồi tí náo cả. Hic, đúng là không chịu suy nghĩ, còn làm cái việc dại dột như thế nữa.
“Này, cơm của cô nương đây! Ăn đi!” Diệu Anh đặt suất cơm xuống trước mặt tôi, hằn học
Hic, sao nó cứ làm cái thái độ đấy với tôi nhỉ?!
“Này, tao xin mày đừng nhìn tao kiểu đấy nữa, tao sợ sắp chết rồi đây này!” Tôi cười như mếu nhìn Diệu Anh nói, tay mở nắp hộp cơm
Nó cũng mở nắp hộp cơm, “lại” hằn học.
Khánh Minh cũng nhả xuống khỏi cái bàn rồi lấy suất cơm, “lại” khinh bỉ -_-
Hic, sao số tôi khổ thế nhỉ? Ai dè có mấy đứa bạn mà thương đâu chả thấy chỉ thấy như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế này cơ chứ.
“À nhưng mà, hôm qua ấy, chắc chắn không phải là do mày sơ ý nên ngã đúng không????” Khánh Minh đột ngột hỏi tôi.
Tôi ngừng việc ăn lại, tròn mắt hỏi:
“Sao mày biết?”
“Tao thấy mày ngồi xuống ở mép bể bơi rồi, với lại….”
“Gì?” Tôi tò mò
“Cái thể loại chân tay bám như đỉa kiểu mày thì làm sao mà để ngã được!”
“Này, báng bổ tao là niềm hạnh phúc của mày à? hay là khí oxi cho mày hít à?”
“Ơ…” Nó trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ “Sao mày biết?!”
Ok, nếu không phải vì cái chân què quặt của tao tao sẽ xông ra đấm cho mày một cái vêu mồm đấy Minh ạ!
Tôi không thèm đôi co nữa, cúi xuống tiếp tục ăn. Đùa chứ, tôi sắp chết đói rồi đây này, nó muốn làm gì kệ nó.
“Thôi vào vấn đề đi, mày không thấy là có ai đó đang cố ý chơi xỏ mày à?” Diệu Anh nghiêm túc
“Ừ!” Tôi đáp hờ hững” Tao cũng thấy như thế!”
Không phải thế sao? Dù chưa rõ ràng lắm nhưng có người đang có ý muốn trêu tôi, phát hiện ra sớm vẫn hay hơn
“Tốt nhất mày cứ đề cao cảnh giác, từ vụ đẩy mày xuống hôm qua sẽ có thể có thứ còn nghiêm trọng hơn đấy!”Diệu Anh nói
“Ừ, tao biết mà!” Tôi gật gật, ra vẻ không quan tâm
—————-
Tôi lững thững bước từ phòng ngủ trưa về lớp, do chân khó đi lại bình thường nên không dám la cà nhiều nữa.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra như đang trút bỏ gánh nặng.
Cái gì thế này? Quà ư?
Trước mặt tôi là một cái hộp hình vuông được bọc ở trong giấy gói màu xanh da trời, thắt ở trên một cái nơ cùng màu, bên cạnh có một tấm thiệp.
Tôi mở tập thiệp ra….
“Tặng cậu!”
Tôi lật đi rồi lật lại, thế thôi à????
Ít nhất thì phải biết cái cơ bản khi viết thiệp, là phải cho tên mình vào đấy chứ, thế này thì biết là ai tặng tôi????.Và vì cái dịp quái quỷ gì cơ chứ????
“Rengggggg!!!” Tiếng chuông kêu cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi khoanh tay lên bàn nhìn thầy Toán đang bước vào lớp.
Rốt cuộc, là ai nhỉ???
——————-
“Tính tiền dùm cho!” Một phụ nữ đội một chiếc mũ trùm kín mặt đưa tiền cho tôi, tay bên kia đang cầm suất ăn nhanh, nhìn tôi với gương mặt không cảm xúc. Nhưng cũng có vẻ hách dịch.
“À vâng, xin chờ chút ạ!” Tôi lấy hóa đơn đưa cho bà ấy, tay trái cầm số tiền bà ấy đưa.
Ê nhưng mà, chưa đủ tiền nè.
Thấy bà đó quay người định bỏ đi. Tôi liền gọi lại…
“Bác ơi!!! Bác chưa trả đủ tiền!”
“Gì cơ?!” Bà ta nhếch một bên lông mày, nhìn tôi.
“Bác chưa trả đủ tiền, bác làm ơn thanh toán hết cho cháu với ạ!” Tôi hơi sợ vì thái độ của bà ấy, nhưng cũng điềm tĩnh nhắc lại
“Cái gì cơ?!” Bà ta gằn từng tiếng một, vứt suất ăn xuống làm nó kêu ‘choang’ một cái, thu hút mọi ánh nhìn.
Bà ấy tiến gần tới chỗ tôi, vung tay lên túm lấy cổ áo của tôi xốc lên, và vì thế cái mũ lưỡi trai cũng bị hất ra.
Gì…gì đây? Mẹ ư?
“Tao đã gặp đủ thứ khốn nạn trên đời rồi, bây gìơ chỉ kiếm cái mà đớp vào mồm cũng không đựơc à? Tại sao cái gì cũng phải chơi xỏ tao thế?!” Bà ta trừng mắt lên, cầm cổ áo tôi lắc đi lắc lại
Tôi bất động, nhìn trân trân vào người phụ nữ trước mặt…
Mái tóc cắt ngắn ngang vai bù xù, đôi mắt đen láy nhìn tôi căm tức, gương mặt trái xoan hồi nào bây gìơ đã xanh xao tới mức hóp lại, hiện đầy nếp nhăn ở khóe mắt như một ngừơi già trước tuổi.
“Mẹ…!” Tôi bất chợt thốt ra, bà ấy còn đang chửi rủa hăng máu chợt im bặt.
Những người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, đôi bàn tay gầy tới trơ xương của mẹ vẫn tóm chặt lấy cổ áo tôi..
Không đúng, nếu là mẹ thì đã nhận ra tôi lâu rồi, vả lại, mẹ tôi chưa bao gìơ hung tợn tới như thế này.
“Con..là Nguyệt Linh đây. Có…có đúng là mẹ Diệp không?!” Tôi run run, cảm giác như nước mắt sắp trào ra khỏi nơi khóe mắt.
Người phụ nữ đó cũng đứng bất động y như tôi ban nãy, đôi mắt đen láy ấy như xoáy thẳng vào tâm hồn tôi.
Bất chợt, bà ta xô tôi thật mạnh, quát to:
“Mẹ nào, tao không phải mẹ mày, chồng tao chết, con tao cũng chết rồi, tao đã bỏ mặc nó đựơc 1 năm rồi, tao không tin là nó có thể tự xoay xở tới hôm nay. Mày đừng nghĩ tên mày giống tên con tao mà lừa được tao. Nghe chưa? Con tao chỉ là cái thứ của nợ rắc rối trong đời tao thôi.”
Tôi do bị xô mạnh nên ngã về phiá sau, lưng đập mạnh vào tường gỗ ở đằng sau, đau tê tái.
Mặc dù mọi thứ về đứa con bà ta nói đều ăn khớp với hoàn cảnh của tôi, nhưng tôi không nghĩ và không muốn nghĩ đó là mẹ tôi. Vả lại, tôi không tin là bố tôi đã chết …
Bà ấy tức tối bỏ ra ngoài, tôi gượng đứng dậy trong sự đau nhói cả trái tim lẫn thể xác.
Hic, đã bị đau chân sẵn rồi thì chớ.
Chị Mai thấy vậy chạy vội ra đỡ tôi. Lo lắng xoay đi xoay lại người tôi hỏi xem có đau chỗ nào không…
Tôi hơi khó chịu vì chị ấy lật người mạnh tay khiến cho cơn đau thêm buốt, khẽ nhíu mày:” Chị đừng làm thế, em đau!”
Tôi để mặc cho chị ấy dẫn tôi đi ngồi nghỉ, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của người phụ nữ đó.
Đó..thực sự là mẹ tôi sao????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.