Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Chương 12

Salary1109

13/04/2016

Tôi ngáp dài một cái, mệt thật đấy.

Bây giờ là 7h tối, bình thường thì vào gìơ này tôi sẽ đi làm thêm, nhưng hiện tại thì tôi đang ngồi bần thần ở nhà, bên cạnh là Diệu Anh đang xoay đi xoay lại người tôi tìm ra một bộ quần áo nào đó đẹp để tôi mặc tới bữa tiệc kia.

Hồi trước khi đi cùng Quốc Thiên, cậu ta mua cho tôi một loạt bộ quần áo, nhưng đa số đều là váy, chỉ có vài bộ là quần, sau đó thì Diệu Anh cũng mua cho tôi một đống quần áo phụ kiện đủ kiểu. Và vì thế, tôi đang trong tình trạng bội thực quần áo cấp tính nên cũng không cần mượn đồ của Diệu Anh nữa.

“Làm ơn đi, Diệu Anh” tôi lại ngáp ” Mày đã xoay đi xoay lại tao gần nửa tiếng rồi đấy, chọn bừa một bộ cũng đựơc mà!”

“Bừa là bừa thế nào?!” Diệu Anh nhíu mày “Bây gìơ mày là bộ mặt của trường, phải ra dáng một chút chứ!”

Haizzzzz, thế nào cũng được.

“Ê, nhưng mà vụ tên tao có trong danh sách thi Miss Teen ý, là mày làm à?!” Tôi bất giác quay sang hỏi Diệu Anh.

Cánh tay Diệu Anh hơi ngừng lại một chút, mặt thoáng nét ngạc nhiên:

“Chứ không phải mày tự đăng kí hả?!”

“Nghĩ gì? Tao thậm chí còn chẳng quan tâm đến nó. Sao mà đi đăng kí được?” Tôi dẩu môi, lắc đầu nguầy nguậy

Diệu Anh gật gù ra vẻ “cũng đúng”, tay chống cằm.

“Vậy thì ai làm chứ?!”

“Là tao!” Tiếng nói đập thẳng vào tai

Ôi mẹ ơi hết hồn! Thiếu tí nữa thì tim nhảy ra ngoài, cái thằng cha Khánh Minh điên khùng này!

Ơ nhưng mà…”là tao” nghĩa là nó là người đăng kí “hộ” tôi đấy hả?

Tôi và Diệu Anh mặt nghệt ra nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Khánh Minh.

“Nói chung là tao là đứa đăng kí cho mày,ok? Hai bà nội làm ơn nhanh lên, chỉ còn 20 phút nữa không đến kịp là muộn đấy. Lúc đấy thì đứng ngoài cửa mà làm ăn xin !” Nó nghiêm giọng

Ô thế hóa ra nó chơi xỏ mình mà mình không biết à??!!

Mặt tôi đơ toàn tập!

“Đây, mày mặc bộ này đi, không có quyền phản kháng đâu đấy, nhanh lên không muộn gìơ.” Diệu Anh dúi vào tay tôi một cái túi, đẩy tôi vào phòng.

——-

Tất cả nằm đúng như trong dự đoán của tôi, bữa tiếc này quá sức ảm đạm, vậy mà vẫn thu hút đông đảo người tới dự. Toàn là mấy thiếu nữ biết chăm chút và vài chàng công tử bột kiêu ngạo.

Mọi thứ đều lộng lẫy như đang lạc vào trong một cung điện nguy nga. Ánh đèn chùm màu vàng rọi sáng rực khắp căn phòng, tạo nên một về thăng trầm huyền bí. Nhưng với tôi lúc này, nó thực sự … là một chất xúc tác gây buồn ngủ ghê gớm !!!

Tôi ngồi một góc cạnh Khánh Minh, Diệu Anh đã đi cùng anh nào đấy từ bao gìơ rồi.

Cái con này không biết có phải bạn mình không hay nữa. Nó bắt tôi chơi nguyên một cây hồng. Cứ cho dù là tôi đã thích ứng được với việc mặc váy thì cũng không thể nào chấp nhận nổi cái việc đi giày cao gót. Bằng chứng là chân tôi chỉ đi từ nhà ra xe nhà Khánh Minh và từ xe nhà Khánh Minh đi vào trong này, chân đã bầm tím. Nhưng cũng may nó còn thương tôi lấy cho tôi một đôi giày bánh mì dạng nâng gót màu trắng. Thế là chân tạm thời được nghỉ ngơi.

Khánh Minh ngồi vắt chân, lưng dựa tường, hai khuỷu tay chống lên ghế, ngồi bấm bấm con galaxy.

“Này, mày không thể dứt nó ra được một tí à? Đến lúc phải đeo hai cái đít chai thì còn đâu là mặt tiền để tán mấy em nữa.” Tôi nhăn mặt, day day cái mũi đang tắc tịt

“Thế theo mày thấy còn việc gì thiết thực hơn là ngồi chơi điện thoại vào lúc này không?!” Nó khinh bỉ nhìn tôi

Ờ nhỉ!

“Ờ…. thì không, mà bạn bè mà, cho chơi với” Tôi với với rồi giật luôn cái điện thoại của nó.

Khánh Minh ngồi chán nản, lắc lắc cốc sinh tố trên tay cho các viên đá va vào thành cốc,tạo thành âm thanh vui tai.

Xem ra không có điện thoại xịn thì nó cũng giống một đứa vô công dồi nghề thật.

Tôi ngồi ngấu nghiến cái trò Flapply bird trên máy nó, cảm giác chỉ muốn lôi con chim trong đấy ra mà bóp cho nó lòi ruột, huých cho nó vài chưởng hỏi bộ mày lắm não lắm à mà cứ chúi đầu xuống là sao ?!

“Này, giáng sinh tới mày định làm gì?” Khánh Minh đá đá vào chân tôi, hỏimột câu chả liên quan gì tới nhau.

“Đau, tao đâu có điếc đâu, nói là đủ rồi còn đá làm gì!!!!” Tôi cau mày

“Trả lời câu hỏi và bớt nói nhiều đi bà nội!” Nó gằn giọng

Giáng sinh á? Sao không đâu tự dưng lo xa dữ vậy? Bây giờ mới là tháng 9, còn 3 tháng nữa mới tới giáng sinh cơ mà, làm gì mà lo xa.

“Mày điên à? Còn lâu mới tới giáng sinh. Tính gì xa vậy!” Tôi đáp, hất luôn cái chân của nó ra.

“Đã bảo là bớt cằn nhằn và trả lời câu hỏi đi cơ mà bà già đau khổ!” Khánh Minh nói giọng khiêu khích

Gì cơ? Bà già đau khổ á?

“Này, mày có thể thôi cái việc báng bổ tao và im lặng khi tự thấy mình nói những câu ngu nhất thế kỉ không? Tao đâu phải là nhà tiên tri, mà tao cũng đâu phải là đứa lo xa tới mức nghĩ xem 3 tháng nữa mình sẽ làm gì!!!” Tôi nói mang chút bực tức

“À ừ nhỉ! Tao quên mất!” Nó gõ vào đầu một cái, giọng bỡn cợt

Nhìn cái mặt của nó bây giờ tôi đoán tới 98% là sẽ có một cái chẳng hề tốt đẹp gì phun ra từ miệng nó.

“Cái đứa não ngắn như mày làm sao mà tính xa đến thế được. Chắc tính được dự định ngày mai thỳ chất xám đã chạm tới mép não rồi còn đâu!” Khánh Minh cười khinh bỉ

Hờ, đoán trúng phóc!

Tôi bực dọc, chả thèm nói chuyện với nó nữa.

“Ê nhưng mà, mày tại sao lại đăng kí cái cuộc thi vớ vẩn gì đấy cho tao làm gì?!” Im lặng một lúc, tôi cất tiếng hỏi Khánh Minh

“Dễ hiểu mà, thấy ngứa mắt với mày, đăng kí hộ, chơi khăm mày!” Khánh Minh nói ngắt quãng chả đâu vào với đâu, nhưng cũng đủ để tôi hiểu nó đang nói cái gì

Có thần kinh mới tin lời nó, nó thậm chí còn chả quan tâm tới mấy vụ này chứ đừng nói là đăng kí hộ tôi, kể cả nó thấy ngứa mắt với tôi đi chăng nữa. Cái dạng người bất cần như nó cũng chả bao giờ dùng cách này để chơi xấu tôi, nó chỉ khiến tôi bẽ mặt ngay trước mặt nó, đó là cách nó chơi tôi. Không lén lút, thậm chí còn công khai trước nhiều người và nhất là đối tượng mà nó nhằm tới mục đích chơi xỏ. Đấy mới là cái phong cách của Khánh Minh.

“Thôi đừng đùa nữa, mày cũng là nạn nhân còn gì!” Tôi nhăn mặt, nó không thể nói chuyện tử tế một chút à?

“Ồ, vậy à?!” Nó tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên “Mày vừa ăn phải cái gì à? Sao tự dưng thông minh đột xuất thế?!”

“Bốp!”

Tôi bực mình, bặm môi bặm lợi đấm vào cái mặt đang nhăn nhở mà vẫn hơi hướng lạnh lùng của nó, vứt lại một câu nói trước khi đi

“Thằng thần kinh!!!!!”

“Ê khoan đã!!!” Nó đứng bật dậy, chộp lấy cổ tay tôi.

“Không phải níu kéo, bỏ ra, tao không chơi với mày nữa!” Tôi hậm hực, làm mặt trẻ con nhìn nó

“Muốn giận dỗi hay làm gì thì tùy mày, nhưng mà giả em galaxy yêu quý cho tao nhanh!” Nó với lấy cái điện thoại



Hic, mày nghĩ gì thế hả Nguyệt Linh? Còn tưởng là nó sẽ xin lỗi mình nữa cơ chứ!!!!!

“Đây, ai thèm!” Tôi nguýt dài một cái, ném con galaxy khiến cho Khánh Minh cuống cuồng chạy ra đỡ

Tôi bước thẳng ra phía cửa, có cái cảm giác mọi người cứ một lúc lại quay sang nhìn tôi với đủ kiểu ánh mắt khiến bản thân cứ thấy chột dạ sao sao ấy. Ở đây đã quá ngột ngạt rồi, cảm giác như bản thân là người thừa thãi giữa một nơi nhạt nhẽo như thế này,

Nhưng chỉ bước được vài bước, cánh tay tôi lại bị giữ lại.

“Muốn nhảy với tôi không?” Một giọng nói trầm vang lên đi theo gió lọt vào tai tôi, tôi quay đầu lại nhìn

Hình như… là cái tên biến thái!

Vâng,không phải là hình như nữa mà chính xác là tên biến thái đó!

“Tôi quen cậu không?!” Tôi nhíu mày ra vẻ khó hiểu.

Đối với những con người vừa mặt dày vừa biến thái, cách tốt nhất là tỏ ra không quen biết!

“Quên nhau nhanh thế?!” Hắn ta cười xảo quyệt. “Vừa mới trưa nay tôi còn nhìn thấy cậu…”

“Này im mau!” Tôi gắt, 2 má đỏ ửng vì chợt nghĩ tới cái việc đáng xấu hổ đó ” Thứ nhất: tôi không biết khiêu vũ và cũng không thích nó. Thứ 2: đối với cậu thì càng không!” Tôi tỏ giọng khinh bỉ, rồi giật mạnh tay ra

“Này, đừng có chạy chứ!” Tôi lại một lần nữa bị chộp lấy tay, nhưng không phải cổ tay mà là bàn tay

Trong phút chốc, tôi thấy tức tối hơn là ngượng vì tay mình bị sàm sỡ một cách tùy tiện. Thôi được, khi lời nói không còn hiệu lực thì bạo lực được phép lên ngôi.

Tôi thụi mạnh cho hắn 1 phát vào bụng, giằng tay ra rồi chạy…

Hờ, đáng đời, ai bảo đụng vào tôi.

Phù…thoát rồi!

Chạy được một lúc, tôi chậm rãi bước tới gần hồ bơi, ngồi phệt xuống, tháo đôi giày ra thả hai chân buông thõng xuống mặt nước.

Trời sang đông hơi lạnh, khiến cho nước bể bơi cũng vì thế mà lạnh buốt, nhưng cảm giác đung đưa chân ở trong nước thích thật đấy!!

Tôi ngồi suy nghĩ vẩn vơ…

=========

“Chồng Thiên, vợ làm bánh cho chồng Thiên nè!” Tôi tung tẩy chạy tới hồ bơi, xách theo giỏ bánh mà đã kì công làm cả buổi sáng

“Chồng….” Tôi đang định gọi, nhưng nhìn thấy cảnh trước mặt, âm thanh như nghẹn ứ ở cổ

Hơ, hay thật, lần thứ 2 nhìn thấy cảnh này rồi!

Vẫn là vai kề vai, vẫn là cảnh tình tứ hiện lên trước mắt tôi, nhưng là một cô gái khác, chứ không phải cô gái lần trước.

Hai người ngồi cạnh nhau ở sát mép bể bơi, cười nói tình tứ. Cái việc mà tôi dù muốn thì chồng Thiên cũng sẽ chẳng bao giờ làm thế với tôi.

Không đúng, chồng Thiên không phải người như vậy.

Tôi đật giỏ bánh trên bàn, lặng lẽ bước về…

========

Càng nghĩ càng thấy, hồi đó mình ngốc nghếch thật. Nhưng mà rõ ràng, tôi không thể quên nổi cái kẻ đáng ghét trển cả đáng ghét đó.

Tôi nhếch mép, như đang cười chính bản thân mình.

“Cho mày chết này!” Tiếng nói vọng lên sau lưng tôi, mang đầy sự căm tức và nguyền rủa

Tôi chưa kịp quay lại xem ai là người đẩy tôi thì tòan thân chới với mất thăng bằng,

“Ùm!” Tôi ngã xuống hồ bơi

Cảm giác lạnh toát từ nứơc hồ bơi xộc thẳng lên não. Bộ váy màu hồng phấn dần thấm nước, cả người tôi chìm dần trong mơ hồ.

Tôi… không biết bơi.

Càng lúc tôi càng thấy khó thở, cố gắng vận chút sức lực cuối cùng kêu cứu

“Cứu…cứu…cứu tôi!….”

——————–

Bóng người cao ráo nhanh nhẹn nhảy xuống nước khi nghe thấy tiếng kêu cứu. Hành động đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Cánh tay cậu trai trẻ vươn ra cố nắm lấy đôi tay gầy đang cố ngoi lên khỏi mặt nước.

Chẳng lâu sau, cậu đã kéo đựơc cô gái mặc bộ váy hồng phấn lên bờ, gương mặt cô trắng bệch vì lạnh. Tất cả mọi người túm tụm xung quanh hai người.

Khánh Minh và Diệu Anh cũng nhanh nhẹn chạy tới. Diệu Anh lấy áo khoác ra khoác cho Nguyệt Linh.

Chàng trai trẻ làm động tác hô hấp nhân tạo. Mái tóc và gương mặt cũng ướt sũng nước. Nhưng cậu còn quan tâm tới người trước mặt hơn là bản thân mình.

Không ổn rồi, xem ra phải hô hấp theo kiểu khác thôi.

Cậu đưa tay bóp mũi Nguyệt Linh, đưa đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào của mình xuống gần gương mặt xinh đẹp kia. Tất cả mọi người, bao gồm Diệu Anh và Khánh Minh cũng đều nín thở trước cảnh tượng này…..

———-

Tôi từ từ mở mắt, gì thế này?

Đập vào mắt tôi là gương mặt to đùng của ai đó…

Đây….đây không phải là tên biến thái hay sao? Môi…môi hắn đang chạm môi tôi…

Như phản xạ có điều kiện, tôi bật dậy đập bốp vào đầu cậu ta một cái.

Cậu ta ngồi sang một bên, giơ tay ôm trán.

Chuyện gì thế này? Sao ở đây lại đông đúc như vậy?

“Này, tôi vừa cứu cậu đấy! Không cảm ơn thì thôi còn hành hung người ta như thế nữa!” Tên biến thái nhăn mặt, lấy tay xoa xoa chỗ trán bị tôi va vào khi nãy.

Tôi không đôi co với cậu ta, đang cố gắng hình dung ra vấn đề…

Hình như tôi chạy trốn tên biến thái, xong rồi ra nghịch nước ở bể bơi, xong rồi có ai đó đẩy tôi xuống, và rồi…

Thế nào nữa???

” Mày bị ngã xuống nước, tên kia nhảy xuống cứu mày!” Diệu Anh nói

Tôi à lên 1 tiếng, quay sang nhìn tên đó rồi mấp máy môi:



“Cảm ơn!”

Cậu ta khoát tay tỏ ý không có gì, đứng dậy. Những người xung quanh thấy tôi không làm sao cũng tản dần đi.

“Tôi đi đây, người cũng ướt sũng nước rồi!” Tên biến thái rũ bớt nước ở mái tóc, từ tốn nói.

Tôi trơ mặt nhìn hắn khuất dần trong bóng tối, chả hiểu sao nhưng tự dưng thấy cậu ta cứ tội tội làm sao ấy!

“Có lạnh lắm không?!” Khánh Minh hỏi.

Ô hay, nó ăn phải cái gì à? Còn quan tâm tới tôi mới ghê chứ!

“Thử nhảy xuống thì biết!” Tôi đáp, làm đúng cái điệu bộ khinh khỉnh của nó.

Nhưng phải công nhận, là lạnh thật đấy.

“May mà tao mang theo một bộ nữa, lấy thay cho đỡ lạnh.” Diệu Anh nói

“Là quần áo đúng không? Tao yêu mày ghê ý Anh Anh ạ!” tôi cười híp mí.

Hehe, sung sướng ghê cơ!

” Không, là váy!” Nó bình thản nói.

Cái -gì -cơ?????

” Sao mày có thể nhẫn tâm dập nát hi vọng của tao thế hả Anh Anh?!” Tôi nói đau khổ

“Ảo tưởng là nguyên nhân dẫn tới sự đần độn!” Khánh Minh cười,trả lời thay Diệu Anh.

Hai đứa chúng nó thấy tôi tức còn đập tay với nhau.

Hừ, chúng mày được lắm, chờ tới ngày tao trả thù cho mà xem!

Tôi bơ luôn 2 đứa chúng nó, lảo đảo đứng dậy. Thôi cũng được, váy hay quần cũng chả sao, miễn là có cái để mặc, tôi sắp chết cóng ở đây rồi đây này!

Tôi lững thững bước ra xe với Diệu Anh…

Xẹt!!!

Một bóng người đi ngang qua tôi khiến tôi bỗng chốc chột dạ!

Kia…kia là Quốc Thiên ư?

Tôi cố nhón vài bước tới gần cái người đó, cố nhìn cho rõ cái gương mặt của cái kẻ mà tôi đang nghĩ là Quốc Thiên.

Là cậu ta thật à? Không phải là định cư ở Mỹ sao?

Thế nhưng, bây giờ trước mắt tôi là Vũ Quốc Thiên bằng da bằng thịt, đang tay trong tay,vai kề vai với một cô nàng có vóc dáng chuẩn tới từng milimet đang khoe đường cong trong chiếc váy bó sát màu đỏ,mọi hành động đều tình tứ tới đáng ghen tị!

Ánh mắt của cậu ta bất chợt lướt qua tôi, một cái nhìn lạnh nhạt và hờ hững. Như cảm thấy chưa đủ, cậu ta còn quay sang hôn nhẹ nhàng vào mái tóc màu vàng óng của cô gái sexy kia, búng về phía tôi thêm một cái nhìn khiêu khích.

Tôi lạnh toát người, có đúng cái người tôi vừa nhìn thấy là Quốc Thiên không? Cái cách mà cậu ta gạt bỏ tôi khi bị tôi từ chối, là cái sự hờ hững tới ghê rợn kia ư?

“Mày làm trò gì thế Nguyệt Linh, nhanh lên nếu không muốn bị cúm!” Diệu Anh nhìn tôi khó hiểu

Tiếng của Diệu Anh làm tôi thức tỉnh. Không nghĩ, không nghĩ nữa, cảm giác thật mệt mỏi. Tôi sắp chết cóng ở đây rồi, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm nữa.

Cái nhìn của cậu ta…thật đáng sợ!

————————

Con phố nhỏ như đang được bao phủ bởi một tấm màn đen to lớn, khắp nơi đều chìm trong sự im lặng. Chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây khi bị gió trêu đùa hay tiếng lục cục lộn xộn của vài gia đình thức muộn.

“Tích tắc! tích tắc!” Tiếng kim đồng hồ trôi đi từng nhịp, chiếc đồng hồ màu xám bạc cũ kĩ điểm 10h đêm

Tôi ngả người xuống tấm đệm ấm áp, nhắm hờ mắt mệt mỏi.

Chỉ trong một buổi tối đi tới cái nơi mà tôi chả hề muốn, đã có vô vàn thứ cảm xúc xổ tới cùng một lúc.

Lúc đó, rõ ràng có kẻ đã đẩy tôi, và cái tiếng đó là của con gái!

“Cho mày chết này!”

Cái giọng nói đó cứ văng vẳng trong đầu tôi như một câu thần chú nào đó, rõ ràng là có người muốn chơi khăm tôi.

Tiếng lao xao của lá cây mạnh lên theo lực gió, cánh cửa khép hờ bị bật tung, thổi làn gió lạnh lẽo táp thẳng vào khuôn mặt đang mơ hồ suy nghĩ vẩn vơ của tôi.

Tới tận bây giờ, khi nhớ lại cái ánh nhìn của Quốc Thiên, tôi vẫn thấy rùng mình!

Cậu ta chắc chắn là Quốc Thiên, cái ánh nhìn đó chính là cái sự khiêu khích mang chút bỡn cợt dành cho tôi.

Tôi một lần nữa gạt bỏ những mớ hỗn độn đấy ra khỏi đầu, ngồi vào bàn học.

Vì có bữa tiệc hôm nay nên nhà trường cho miễn bài tập ngày mai, nhưng mà tôi cũng làm xong hết ở lớp rồi.

Tôi lấy một tờ giấy kẻ ngang được chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo ra, lấy chiếc bút di vài đường trên tờ giấy…

“Hà Nội,Ngày….tháng…năm

Bây giờ là 10h tối rồi, bố mẹ đã ngủ chưa???

Con vừa tham gia một bữa tiệc ở trường về, là lần đầu tiên con tham gia những thứ như thế đấy mẹ ạ. Mẹ cũng biết từ trước tới giờ con không thích những thứ như thế mà. Dù lúc trước con luôn là cái đứa điệu đà tới phát ớn ý mẹ nhỉ?!

Trời bắt đầu trở lạnh thêm rồi, bố mẹ nhớ mặc áo ấm nhé! Không cần lo cho con đâu. Con vẫn sống rất tốt. Bố mẹ thấy đấy, con còn có thời gian để đi dự tiệc cơ mà :)

Con vừa rồi được đạt điểm gần tuyệt đối, được lên phát biểu phương hướng học tập trước toàn trường ấy mẹ ạ!!! ^^

Nhưng mà…Con cứ có cảm giác như ai đó đang cố tình chơi xấu con ấy!

Bắt đầu là việc tờ giấy bản thảo về những thứ sẽ phát biểu trước toàn trường biến mất toàn trường chỉ trong tích tắc, rồi ban nãy con đã bị đẩy ngã xuống hồ bơi bố mẹ ạ. Mẹ biết đấy, con không biết bơi, thậm chí còn có phần sợ nước, nhưng may mà con đã được một người giúp đỡ!

Con gặp lại Quốc Thiên mẹ ạ! Hồi trước cậu ấy quay lại với con, nhưng con đã cố tình gạt bỏ đi tất cả những sự rung động của mình chỉ vì cảm giác bị bỏ rơi khi trước mà cậu ta đã reo rắc vào trái tim con. Vậy là hôm nay, con nhìn thấy cậu ta đi với một người khác, nhìn con với ánh mắt bỡn cợt và khiêu khích…

Là con sai, hay Quốc Thiên sai, hả mẹ?

Con sẽ không bao giờ khiến bố mẹ phải thất vọng về mình cả. Đừng bận tâm tới con, bố mẹ nhé! Con biết cách tự chăm sóc bản thân mà. *cười*

Yêu bố mẹ, con sẽ chờ tới lúc 2 người quay về!”

Tôi mỉm cười, gập tờ giấy vào làm 4, nhét vào một phong thư nhỏ xinh rồi để nó vào một ngăn của tủ quần áo bằng vải.

Bố,mẹ, ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook