Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 8
Salary1109
13/04/2016
Tôi cười, một nụ cười mang hơi khí lạnh lẽo…
“Chị nghĩ mình vừa làm cái gì thế??!” Tôi hỏi
“Cái tát đó là quá xứng đáng cho việc mày dám quyến rũ anh Nam của tao!!!” Chị ta làm mặt hăm dọa nhìn tôi
Bây giờ thì xung quanh tôi đã toàn người là người rồi!!!
“Hóa ra là thế…” Tôi nhếch mép
“Gì chứ?!” Chị ta nhíu mày khó hiểu
“Rõ ràng là chẳng đủ tự tin vào bản thân. Nghĩ là người mình thích có thể bị cướp mất bởi một người TỐT HƠN MÌNH Ở MỌI MẶT nên chị mới phải làm thế, đúng chứ?” Tôi nói tiếp
” Mày, mày…!” Bà chị tắc kè hoa đó mặt mũi đỏ gay
“À, hay là chị cũng chỉ là cái thể loại quyến rũ tên kia nên bây giờ sợ mình cũng bị như thế chứ gì??” Tôi nói to
Mặt chị ta ngày càng đỏ, tức à??? Thì làm gì được tôi?? Là chị ta gây sự trước.
” Chị cũng nên xem lại bản thân đi, chị nói tôi chẳng ra gì, thì chị cũng chả được một nửa như thế!!” Tôi nhếch mép nói tiếp
” Mày, mày, con nhãi ranh, mày …” Bà chị tắc kè hoa đó giơ tay định tát tôi
Tôi cứ đứng đó nhìn chị ta, muốn tát à?? Cứ việc!!!Tôi sẽ cho bà chị đó thấy hậu quả bi thương của mình nếu muốn sờ vào tôi lần thứ hai.
” Thôi đi!” Tôi thấy cánh tay của bà chị đó bị chặn lại bởi một cánh tay khác…
Duy Nam.
“Em hơi quá đáng rồi đấy Kiều My, em đâu có biết rõ mọi chuyện đâu mà lại đánh người khác vô cớ thế!!” Anh ta nhăn mặt nhìn bà chị đó
” Nhưng nhỏ đó, nó….” Chị ta định giải thích
Tôi mặc kệ hai người đó phân trần với nhau, quay đầu đi ra ngoài,đám đông cũng tách ra một lối nhỏ cho tôi..
Thật là rắc rối!
“Đồ vô giáo dục, không được bố mẹ dạy dỗ!”
Tôi vừa bước được vài bước chân thì cái giọng nói chẳng lẫn vào đâu được của bà chị tắc kè hoa khiến tôi đứng khựng lại.
Gì cơ?? KHÔNG ĐƯỢC BỐ MẸ DẠY DỖ??
Tôi lập tức quay mặt lại, nhìn chằm chằm cái bà chị tắc kè hoa đó, gương mặt còn lạnh hơn gấp chục lần ban nãy…
“Chị nói gì cơ?” Tôi bước từng bước chậm rãi về phía chị ta
Người đứng xem ngày càng đông hơn, nhưng bây giờ tâm trí tôi còn chú ý đến câu nói của bà chị này hơn là chuyện đó.
“Tao nói mày là cái loại không được bố mẹ dạy dỗ!” Chị ta tỏ vẻ đắc trí, cười nhạo báng
” Thử nói lại xem!” Tôi hạ thấp giọng, gương mặt ngày càng lạnh lẽo
“Tao nói mày là cái loại không được bố mẹ dạy dỗ!Loại không có cha mẹ!”
“Bụp!”
“Ồ ồ ồ!!”
Kết thúc câu nói của chị ta là cái đạp vào bụng đau điếng từ tôi, cùng với tiếng ồ lên ngạc nhiên của mọi người.
Ok!Tôi thực sự tức rồi đấy!!
“Nguyệt Linh!” Tôi nghe thấy tiếng gọi của Duy Nam, cánh tay tôi bị giữ lại
Tôi quay sang nhìn cái kẻ đang phá đám mình, gằn giọng:
“Bỏ ra!”
Cậu ta cương quyết giữ lấy tay tôi!
“Đừng khiến tôi phải đối xử với cậu như chị ta!” Tôi nói
Cậu ta buông cánh tay tôi ra, nhìn tôi trân trối..
Tôi chẳng quan tâm nữa, quay lại tiếp tục làm công việc của mình..
“Chị nghĩ mình đang làm gì thế??” Tôi nhếch mép, cúi mặt xuống hỏi bà chị tắc kè hoa đang nằm sõng xoài dưới đất.
Chị ta lùi về phía sau, gương mặt tỏ vẻ sợ hãi.
“Gì vậy?!” Tôi hỏi, nở nụ cười khinh bỉ
” ban nãy lớn tiếng lắm mà, sao bây giờ lại sợ hãi thế?!” Tôi lấy tay vờn vờn tóc chị ta, cười.
Chị ta chẳng nói gì, cứ nằm co ro sợ hãi ở đó.
“Đủ rồi Nguyệt Linh!” Tôi nghe thấy tiếng của Khánh Minh
Tôi chẳng quan tâm điều gì, túm lấy cái nơ màu đỏ chót của bà chị tắc kè mà xốc chị ta dậy dí sát mặt bà chị đó vào mặt mình
“Chị biết hậu quả của việc câu nói đó đi ra từ miệng chị một lần nữa là gì không??!” Tôi cười nhếch mép, hạ giọng
“Là…gì chứ?!” Tôi cảm nhận rõ sự run rẩy của chị ta, nhưng bà chị đó vẫn cố gắng gân giọng lên tỏ vẻ cao ngạo
“Chết!” Tôi thả phịch chị ta xuống đất, quay người bước đi..
Tôi cảm nhận rõ cái nhìn có phần sợ hãi của mọi người đối với mình, nhưng thực sự tôi còn cảm thấy tức nhiều hơn là nghĩ về việc đó!
Tôi- Trần Nguyệt Linh,trong phút chốc trở về là còn người của 1 năm về trước….
—————–
“Bụp!Bụp!” Tiếng nện bóng xuống sàn vang lên từng nhịp
Trán tôi ướt đẫm mồ hồi, gương mặt vô cảm không biểu lộ chút sắc thái biểu cảm nào…
“Dừng lại đi Nguyệt Linh, mày đã chơi bóng được nửa tiếng rồi đấy, mày có thể ngất vì kiệt sức đấy!!” Diệu Anh nói lớn, lo lắng nhìn tôi
Tôi không trả lời, xoay người ném bóng vào rổ …
“Nguyệt Linh!!!!” Tiếng Diệu Anh vang lên
Tôi vẫn không quan tâm, tiếp tục đập trái bóng xuống sàn..
Tôi đang rất tức giận đây!! nếu không phải lúc đó là tôi đang cố gắng kiềm chế,thì tôi thề là chị ta sẽ tơi tả chỉ trong giây lát!
“Cái tính cách đó…” Tiếng Khánh Minh nói lấp lửng từ ngoài vào..Tôi liếc thoáng qua cái gương mặt đăm chiêu của nó
Tôi khựng người lại trong vài giây,nhưng rồi lại tiếp tục chơi bóng, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe xem nó định nói gì.
” Có từ bao giờ thế hả Linh?!” Nó nói nốt
Bỗng chốc trong trái tim tôi nhói lên một cái, mọi kí ức đau thương chợt ùa về…
Tôi,không phải là cái đứa đủ mạnh mẽ đến mức lúc nào cũng có thể cười toe toét dù bản thân đã phải trải qua cái điều gọi là đáng sợ nhất trong cuộc đời của một đứa trẻ…
Tôi, chẳng thể lúc nào cũng lạc quan dù bản thân bị những người tin tưởng và yêu quý nhất vứt bỏ như vứt bỏ một túi rác …
Tôi, của 1 năm về trước, đã chẳng thể sống vui vẻ được, chẳng thể có một nụ cười trên môi, tự cho mình vỏ bọc lạnh lẽo. Và mấy ai biết tôi phải cố gắng thế nào để có thể lạc quan như ngày hôm nay
Vậy mà nỗi đau giấu kín của tôi lại bị bới ra, bị người khác chà đạp một cách nhẫn tâm, vỏ bọc của tôi cũng vì thế mà quay trở lại..
Tôi bật người lên, ném trái bóng vào rổ lần cuối, xoay người bước ra ngoài, không trả lời Khánh Minh.
“Không cần quan tâm!!” Tôi đáp ngắn gọn,đi thẳng ra ngoài…Chẳng cần biết hai đứa nó ra sao
—————
“Bộp!!Bộp!!!” Tiếng gõ thước của cô Trúc vang lên
Cả lớp im phăng phắc sau tiếng động đó. Tất cả hướng ánh nhìn về phía cô giáo…
“E hèm!!! Cô muốn thông báo một việc…”
Cô Trúc dừng lại một lúc xem phản ứng của mọi người như thế nào rồi lại nói tiếp:
“Do bây giờ là giữa thu, nên trường ta đến dịp sẽ lại tổ chức Bữa tiệc Mùa thu. Các em có thể mặc trang phục mà mình thích và cũng có thể mời những người bạn ngoài lớp đến tham dự!!”
“Yeahhhhhhhhhhhhh!!” Kết thúc câu nói của cô là những tiếng hò reo long trời lở đất của mọi người.
Gì chứ??? Bữa tiệc mùa thu??!! Nhạt nhẽo!!!
Mọi người ngồi trong lớp học bàn tán xôn xao, có người còn đã lập ra hẳn một bản kế hoạch sẽ làm gì vào hôm đó…
Hơ, nhanh ghê!!!
“Bộp!! Bộp!!” Tiếng gõ thước lại làm gián đoạn tiếng bàn tán rì rào
Tôi chán nản,rút cuốn sách Ngữ Văn màu nâu đất ra soạn bài, chẳng buồn nghe cô nói gì.
“Cô muốn lưu ý một điều, đó là nhà trường mong muốn các em đều cùng hưởng ứng…” Cô dừng lại ” ….nghĩa là 100% học sinh phải tham gia!”
Cánh tay đang viết ngoay ngoáy trên trang giấy chợt khựng lại, dương ánh mắt lên nhìn cô Trúc đầy trân trối.
Cái gì thế?? Tất cả phải tham gia?! Cái thể loại gì thế này???
Thế đấy, có trân trối cũng đâu làm được gì??? Cô còn chả thèm nhìn tôi.
“Ê!! Mày định mặc gì?” Diệu Anh quay xuống,lấy ngón tay búng búng vào cái mặt đang đơ ra của tôi
Mặc,mặc cái gì mà mặc,tôi còn chẳng nghĩ đến việc là mình sẽ tham gia vào cái thể loại đó chứ đừng nói đến việc là tôi sẽ mặc gì vào hôm đó!!
“Bật quạt đắp chăn!!!” Tôi đáp cụt lủn,đóng quyển sách ngữ văn vào,mặt tỉnh bơ
Hờ,trong cái thời gian đó,tôi có thể đi làm để khiếm tiền,đi ngủ nghỉ ngơi, hoặc ngồi làm bài tập.Nó còn thiết thực hơn là đến cái bữa tiệc vớ vẩn đó, nhìn mấy người mặc mấy cái váy vướng viu với cái bộ comple cứng ngắc,rồi một nam một nữ tay trong tay đứng uốn uốn lắc lắc theo nhạc, bước đi bước lại bước ra bước vô. -_- Và kết cục là vừa tốn calo vừa chẳng có cái gì ích lợi hơn.
Nói cho cùng,chả thấy cái giá trị thiết thực của cái công việc này ở đâu luôn!
Diệu Anh chu mỏ ra nhìn tôi, nói với cái giọng chua loét “Mày không nghĩ được gì hơn thế à?!”
“Không,với tao, chỉ có ăn,ngủ,đi làm và đi học. The end!” Đến cái chỗ The end,tôi còn cười một cái rõ tươi mà theo ý nghĩ của Diệu Anh bây giờ chắc chắn là nhìn muốn đấm cho một phát.
Nó chán nản,quay lên trên:
“Nhiều khi tao phát hiện ra là nói chuyện với đầu gối có khi hay hơn nói chuyện với mày nhiều đấy Linh ạ!!”
Tôi cười,vỗ vỗ vào lưng nó.
Hờ,tiệc với chả tùng,bày nhiều thì phải dọn nhiều thôi,lại còn 100% học sinh tham gia.Đúng là trường này đến bày trò cũng biết cách. Haizzz
Một ngày thật mệt mỏi….
“Chị nghĩ mình vừa làm cái gì thế??!” Tôi hỏi
“Cái tát đó là quá xứng đáng cho việc mày dám quyến rũ anh Nam của tao!!!” Chị ta làm mặt hăm dọa nhìn tôi
Bây giờ thì xung quanh tôi đã toàn người là người rồi!!!
“Hóa ra là thế…” Tôi nhếch mép
“Gì chứ?!” Chị ta nhíu mày khó hiểu
“Rõ ràng là chẳng đủ tự tin vào bản thân. Nghĩ là người mình thích có thể bị cướp mất bởi một người TỐT HƠN MÌNH Ở MỌI MẶT nên chị mới phải làm thế, đúng chứ?” Tôi nói tiếp
” Mày, mày…!” Bà chị tắc kè hoa đó mặt mũi đỏ gay
“À, hay là chị cũng chỉ là cái thể loại quyến rũ tên kia nên bây giờ sợ mình cũng bị như thế chứ gì??” Tôi nói to
Mặt chị ta ngày càng đỏ, tức à??? Thì làm gì được tôi?? Là chị ta gây sự trước.
” Chị cũng nên xem lại bản thân đi, chị nói tôi chẳng ra gì, thì chị cũng chả được một nửa như thế!!” Tôi nhếch mép nói tiếp
” Mày, mày, con nhãi ranh, mày …” Bà chị tắc kè hoa đó giơ tay định tát tôi
Tôi cứ đứng đó nhìn chị ta, muốn tát à?? Cứ việc!!!Tôi sẽ cho bà chị đó thấy hậu quả bi thương của mình nếu muốn sờ vào tôi lần thứ hai.
” Thôi đi!” Tôi thấy cánh tay của bà chị đó bị chặn lại bởi một cánh tay khác…
Duy Nam.
“Em hơi quá đáng rồi đấy Kiều My, em đâu có biết rõ mọi chuyện đâu mà lại đánh người khác vô cớ thế!!” Anh ta nhăn mặt nhìn bà chị đó
” Nhưng nhỏ đó, nó….” Chị ta định giải thích
Tôi mặc kệ hai người đó phân trần với nhau, quay đầu đi ra ngoài,đám đông cũng tách ra một lối nhỏ cho tôi..
Thật là rắc rối!
“Đồ vô giáo dục, không được bố mẹ dạy dỗ!”
Tôi vừa bước được vài bước chân thì cái giọng nói chẳng lẫn vào đâu được của bà chị tắc kè hoa khiến tôi đứng khựng lại.
Gì cơ?? KHÔNG ĐƯỢC BỐ MẸ DẠY DỖ??
Tôi lập tức quay mặt lại, nhìn chằm chằm cái bà chị tắc kè hoa đó, gương mặt còn lạnh hơn gấp chục lần ban nãy…
“Chị nói gì cơ?” Tôi bước từng bước chậm rãi về phía chị ta
Người đứng xem ngày càng đông hơn, nhưng bây giờ tâm trí tôi còn chú ý đến câu nói của bà chị này hơn là chuyện đó.
“Tao nói mày là cái loại không được bố mẹ dạy dỗ!” Chị ta tỏ vẻ đắc trí, cười nhạo báng
” Thử nói lại xem!” Tôi hạ thấp giọng, gương mặt ngày càng lạnh lẽo
“Tao nói mày là cái loại không được bố mẹ dạy dỗ!Loại không có cha mẹ!”
“Bụp!”
“Ồ ồ ồ!!”
Kết thúc câu nói của chị ta là cái đạp vào bụng đau điếng từ tôi, cùng với tiếng ồ lên ngạc nhiên của mọi người.
Ok!Tôi thực sự tức rồi đấy!!
“Nguyệt Linh!” Tôi nghe thấy tiếng gọi của Duy Nam, cánh tay tôi bị giữ lại
Tôi quay sang nhìn cái kẻ đang phá đám mình, gằn giọng:
“Bỏ ra!”
Cậu ta cương quyết giữ lấy tay tôi!
“Đừng khiến tôi phải đối xử với cậu như chị ta!” Tôi nói
Cậu ta buông cánh tay tôi ra, nhìn tôi trân trối..
Tôi chẳng quan tâm nữa, quay lại tiếp tục làm công việc của mình..
“Chị nghĩ mình đang làm gì thế??” Tôi nhếch mép, cúi mặt xuống hỏi bà chị tắc kè hoa đang nằm sõng xoài dưới đất.
Chị ta lùi về phía sau, gương mặt tỏ vẻ sợ hãi.
“Gì vậy?!” Tôi hỏi, nở nụ cười khinh bỉ
” ban nãy lớn tiếng lắm mà, sao bây giờ lại sợ hãi thế?!” Tôi lấy tay vờn vờn tóc chị ta, cười.
Chị ta chẳng nói gì, cứ nằm co ro sợ hãi ở đó.
“Đủ rồi Nguyệt Linh!” Tôi nghe thấy tiếng của Khánh Minh
Tôi chẳng quan tâm điều gì, túm lấy cái nơ màu đỏ chót của bà chị tắc kè mà xốc chị ta dậy dí sát mặt bà chị đó vào mặt mình
“Chị biết hậu quả của việc câu nói đó đi ra từ miệng chị một lần nữa là gì không??!” Tôi cười nhếch mép, hạ giọng
“Là…gì chứ?!” Tôi cảm nhận rõ sự run rẩy của chị ta, nhưng bà chị đó vẫn cố gắng gân giọng lên tỏ vẻ cao ngạo
“Chết!” Tôi thả phịch chị ta xuống đất, quay người bước đi..
Tôi cảm nhận rõ cái nhìn có phần sợ hãi của mọi người đối với mình, nhưng thực sự tôi còn cảm thấy tức nhiều hơn là nghĩ về việc đó!
Tôi- Trần Nguyệt Linh,trong phút chốc trở về là còn người của 1 năm về trước….
—————–
“Bụp!Bụp!” Tiếng nện bóng xuống sàn vang lên từng nhịp
Trán tôi ướt đẫm mồ hồi, gương mặt vô cảm không biểu lộ chút sắc thái biểu cảm nào…
“Dừng lại đi Nguyệt Linh, mày đã chơi bóng được nửa tiếng rồi đấy, mày có thể ngất vì kiệt sức đấy!!” Diệu Anh nói lớn, lo lắng nhìn tôi
Tôi không trả lời, xoay người ném bóng vào rổ …
“Nguyệt Linh!!!!” Tiếng Diệu Anh vang lên
Tôi vẫn không quan tâm, tiếp tục đập trái bóng xuống sàn..
Tôi đang rất tức giận đây!! nếu không phải lúc đó là tôi đang cố gắng kiềm chế,thì tôi thề là chị ta sẽ tơi tả chỉ trong giây lát!
“Cái tính cách đó…” Tiếng Khánh Minh nói lấp lửng từ ngoài vào..Tôi liếc thoáng qua cái gương mặt đăm chiêu của nó
Tôi khựng người lại trong vài giây,nhưng rồi lại tiếp tục chơi bóng, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe xem nó định nói gì.
” Có từ bao giờ thế hả Linh?!” Nó nói nốt
Bỗng chốc trong trái tim tôi nhói lên một cái, mọi kí ức đau thương chợt ùa về…
Tôi,không phải là cái đứa đủ mạnh mẽ đến mức lúc nào cũng có thể cười toe toét dù bản thân đã phải trải qua cái điều gọi là đáng sợ nhất trong cuộc đời của một đứa trẻ…
Tôi, chẳng thể lúc nào cũng lạc quan dù bản thân bị những người tin tưởng và yêu quý nhất vứt bỏ như vứt bỏ một túi rác …
Tôi, của 1 năm về trước, đã chẳng thể sống vui vẻ được, chẳng thể có một nụ cười trên môi, tự cho mình vỏ bọc lạnh lẽo. Và mấy ai biết tôi phải cố gắng thế nào để có thể lạc quan như ngày hôm nay
Vậy mà nỗi đau giấu kín của tôi lại bị bới ra, bị người khác chà đạp một cách nhẫn tâm, vỏ bọc của tôi cũng vì thế mà quay trở lại..
Tôi bật người lên, ném trái bóng vào rổ lần cuối, xoay người bước ra ngoài, không trả lời Khánh Minh.
“Không cần quan tâm!!” Tôi đáp ngắn gọn,đi thẳng ra ngoài…Chẳng cần biết hai đứa nó ra sao
—————
“Bộp!!Bộp!!!” Tiếng gõ thước của cô Trúc vang lên
Cả lớp im phăng phắc sau tiếng động đó. Tất cả hướng ánh nhìn về phía cô giáo…
“E hèm!!! Cô muốn thông báo một việc…”
Cô Trúc dừng lại một lúc xem phản ứng của mọi người như thế nào rồi lại nói tiếp:
“Do bây giờ là giữa thu, nên trường ta đến dịp sẽ lại tổ chức Bữa tiệc Mùa thu. Các em có thể mặc trang phục mà mình thích và cũng có thể mời những người bạn ngoài lớp đến tham dự!!”
“Yeahhhhhhhhhhhhh!!” Kết thúc câu nói của cô là những tiếng hò reo long trời lở đất của mọi người.
Gì chứ??? Bữa tiệc mùa thu??!! Nhạt nhẽo!!!
Mọi người ngồi trong lớp học bàn tán xôn xao, có người còn đã lập ra hẳn một bản kế hoạch sẽ làm gì vào hôm đó…
Hơ, nhanh ghê!!!
“Bộp!! Bộp!!” Tiếng gõ thước lại làm gián đoạn tiếng bàn tán rì rào
Tôi chán nản,rút cuốn sách Ngữ Văn màu nâu đất ra soạn bài, chẳng buồn nghe cô nói gì.
“Cô muốn lưu ý một điều, đó là nhà trường mong muốn các em đều cùng hưởng ứng…” Cô dừng lại ” ….nghĩa là 100% học sinh phải tham gia!”
Cánh tay đang viết ngoay ngoáy trên trang giấy chợt khựng lại, dương ánh mắt lên nhìn cô Trúc đầy trân trối.
Cái gì thế?? Tất cả phải tham gia?! Cái thể loại gì thế này???
Thế đấy, có trân trối cũng đâu làm được gì??? Cô còn chả thèm nhìn tôi.
“Ê!! Mày định mặc gì?” Diệu Anh quay xuống,lấy ngón tay búng búng vào cái mặt đang đơ ra của tôi
Mặc,mặc cái gì mà mặc,tôi còn chẳng nghĩ đến việc là mình sẽ tham gia vào cái thể loại đó chứ đừng nói đến việc là tôi sẽ mặc gì vào hôm đó!!
“Bật quạt đắp chăn!!!” Tôi đáp cụt lủn,đóng quyển sách ngữ văn vào,mặt tỉnh bơ
Hờ,trong cái thời gian đó,tôi có thể đi làm để khiếm tiền,đi ngủ nghỉ ngơi, hoặc ngồi làm bài tập.Nó còn thiết thực hơn là đến cái bữa tiệc vớ vẩn đó, nhìn mấy người mặc mấy cái váy vướng viu với cái bộ comple cứng ngắc,rồi một nam một nữ tay trong tay đứng uốn uốn lắc lắc theo nhạc, bước đi bước lại bước ra bước vô. -_- Và kết cục là vừa tốn calo vừa chẳng có cái gì ích lợi hơn.
Nói cho cùng,chả thấy cái giá trị thiết thực của cái công việc này ở đâu luôn!
Diệu Anh chu mỏ ra nhìn tôi, nói với cái giọng chua loét “Mày không nghĩ được gì hơn thế à?!”
“Không,với tao, chỉ có ăn,ngủ,đi làm và đi học. The end!” Đến cái chỗ The end,tôi còn cười một cái rõ tươi mà theo ý nghĩ của Diệu Anh bây giờ chắc chắn là nhìn muốn đấm cho một phát.
Nó chán nản,quay lên trên:
“Nhiều khi tao phát hiện ra là nói chuyện với đầu gối có khi hay hơn nói chuyện với mày nhiều đấy Linh ạ!!”
Tôi cười,vỗ vỗ vào lưng nó.
Hờ,tiệc với chả tùng,bày nhiều thì phải dọn nhiều thôi,lại còn 100% học sinh tham gia.Đúng là trường này đến bày trò cũng biết cách. Haizzz
Một ngày thật mệt mỏi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.