Cậu Là Của Tôi, Bây Giờ Và Mãi Mãi!
Chương 9
Salary1109
13/04/2016
“Reng reng reng reng…..”
Tôi nhăn mặt, với tay đập phịch vào cái đồng hồ, ngày nghỉ mà, cho ngủ tí đi!!
” Ting ting ting, ting ting ting…. !!”
Bực mình thật, mới sáng ra đã ai gọi điện thế, không định để cho bà ngủ à??
Tôi trở mình, kéo chăn chùm kín đầu.
” Ting ting ting ting….”
“Aishhh, alô?!”
Tôi tức mình, đạp cái chăn ra, vớ lấy cái điện thoại bấm vào nút nghe một cách thô bạo.
“LÔ LÔ CÁI BÔ, MÀY NGHE MÁY CHẬM 1 PHÚT RỒI ĐẤY CON KIAAAAAAAAA!!!” Tôi nhăn mặt, đưa cái máy ra xa.
Híc, mới sáng ra đã bị tra tấn lỗ tai. Khỏi nói cũng biết là cái giọng oanh vàng của Diệu Anh rồi!
” Vụ gì thế?! Cho tao ngủ tí đi!” Tôi uể oải, thật là mệt quá mà!!
“Tao cho mày 10′, không xuất hiện ở nhà tao thì liệu thần hồn nhé!!” Cái giọng của Diệu Anh gìm xuống như là đang nén cái gì tức giận lắm.
” Thôi, tao ngủ…” Tôi nhắm mắt, nói ngơ ngàng như đang trong mơ
Tôi ngủ… Tôi buồn ngủ…Tôi cần ngủ….tôi ngủ…Ngủ…Ngủ…
“Được thôi, vậy tao cho mày ngủ dưỡng trong bệnh viện nhé!!Ngủ thế cho thoải mái..” Nó nói tỉnh bơ,nhẹ nhàng, đều đều mà khiến tôi tỉnh cả ngủ ngay lập tức.
Tôi đạp chăn, vứt luôn cái điện thoại xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh cấp tốc.
Híc, nó chỉ cần nói thế tôi cũng hiểu nổi ý nghĩa ‘thâm thúy’ của nó rồi.
Đương nhiên, Diệu Anh đang đe dọa tôi rồi, nội công thâm hậu của nó tôi còn lạ gì nữa đâu?!
Tôi nói rồi đấy, nó là dân học võ đai đen hẳn hoi. Chỉ cần một cú đá của nó là tôi có thể tu dưỡng trong bệnh viện hai tháng, ăn trái cây uống nước lọc với mấy chị y tá xinh đẹp suốt ngày -_-
“Uỳnh!!”
“Mới hết có 8′ nhé!” Tôi đạp cửa, xông vào như super man, thở hồng hộc,mặt tái mét vì mệt
Híc!! Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhà tôi cách nhà nó đến 2 cây, tôi phải chạy bộ mệt bở hơi tai ra. Vậy mà chỉ cho có 10 phút.
Nhiều lúc nghĩ lại,mình cũng thần thánh ghê gớm !!
Diệu Anh đang nhàn nhã uống sữa, vắt chân đọc truyện, liếc tôi một cái đầy kinh hãi.
“Mày không thể ăn mặc chỉnh chu hơn một tí à?” Nó khinh khỉnh nhìn tôi “Trông chẳng khác gì con đồng nát!!”
Vâng, thế đấy! Ai đời bị con bạn thân bảo mình chẳng khác gì con đồng nát. Hạnh phúc ghê cơ!! =_=
«Hân hạnh cảm ơn lời khen của mày!» Tôi cười như mếu, nhìn nó với cái mặt đểu giả
Nó liếc tôi một cái, rồi đứng dậy khỏi cái ghế xoay, vứt bộp quyển truyện sang một bên
“Đi vào đây với tao!” Diệu Anh nói, cầm tay tôi lôi vào phòng
20′ sau…..
“Aaaaaaaaaaaaaaa…..”
Một tiếng hét long trời lở đất, phát ra từ căn nhà của Diệu Anh, ước chừng cỡ 2000 đề xi ben vang lên làm cho mọi thứ xung quanh rung chuyển -_-
Xin đính chính, tiếng hét đó là của tôi!
“Mày biến tao thành cái gì thế này??” Tôi nói to, mặt nhăn lại
Diệu Anh bỏ hai tay bịt tai ra, không kém cạnh cũng nói to:
“Đẹp thế còn gì!”
Tôi nhìn mình trong gương, trông chả khác gì mụ phù thủy Gozilla tập trang điểm đi tán trai hết! Kiểu như mấy ông bà già già rồi còn đú đởn ấy. Ớn hết cả người!
“Còn cả cái này nữa, mày cũng biết tao không thích mặc cái thể loại này còn gì??” Tôi lấy tay kéo cái váy màu hồng ngắn cũn
Diệu Anh im lặng không nói gì,mặt xụ xuống.
“Thôi, tao không mặc nữa đâu, với lại có phải dịp gì đâu mà ăn mặc màu mè làm gì?” Tôi dịu giọng
“Mày phải đi với tao!” Nó nói
“Đi đâu?” Tôi hỏi
“Gặp mặt!” Nó trả lời ngắn gọn
Gặp mặt?! Đừng nói với tôi là nó định đưa tôi đến mấy chỗ sến sến,rồi mấy tên con trai thì cố gắng tỏ ra men lỳ,nam tính, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái mái tóc dựng dựng đủ kiểu. Còn mấy nàng thì ưỡn a ưỡn ẹo, ra vẻ dễ thương, điệu đà đến ớn lạnh.
Đừng hỏi vì sao tôi biết, tôi làm việc trong quán cà phê mà!!
“Mày định dẫn tao đến cái chỗ đó à?!” Tôi hỏi, làm mặt nghi hoặc.
“Đúng!Bên nữ còn thiếu một người!” Nó nói, mặt tỉnh bơ
Hả?!!!
“Còn lâu!!” Tôi trả lời luôn chẳng suy nghĩ
“Ừ, vậy thì thôi!” Diệu Anh nói, nhưng tôi thấy ẩn sau nó là cả một vấn đề
Nó đi sang một bên, im lặng không nói gì với tôi nữa.
Thôi chết, hình như Diệu Anh giận tôi rồi thì phải
Tôi ren rén bước về phía Diệu Anh, huơ huơ tay trước mặt nó.
“Này…” Tôi lay lay vai nó ” Mày giận à?”
“Không!” Nó nói nhẹ bẫng
Thôi chết, thôi chết, kiểu nó giận thật rồi!!
Hức, nó cứ trả lời là ‘có’ may ra tôi còn đỡ sợ hơn ấy. Một khi mà nó đã trả lời ‘không’ nghĩa là cơn thịnh nộ của nó đã đến đỉnh điểm, cảm tưởng như một trái bóng căng đét có thể bị nổ bất cứ lúc nào.
Cũng giống như người ta bảo: con gái nói có là không, nói không là có ấy.
“Thôi được rồi, tao đi!” Tôi thở hắt ra
Hức, sao tôi lại khổ sở như thế này chứ?!
“Thật hả?!” Diệu Anh mắt sáng bừng lên, chạy qua ôm lấy tôi
Hic,thay đổi thái độ nhanh gớm!
“Nhưng mà có điều kiện….” Tôi nói
“Điều kiện gì?!” Diệu Anh nhìn tôi
“Tẩy hết cái thứ gì gì đấy mày vừa bôi lên mặt tao đi và tao sẽ không mặc cái thể loại này nhởn nhơ ngoài đường đâu!” Tôi lấy một tay chỉ vào mặt, một tay cầm cái váy màu hồng hồng của nó
.
.
Vâng, và sau một hồi đấu tranh nữa thì tôi lại thành như sau:
Mặt thì trang điểm ‘tự nhiên’ (theo lời Diệu Anh), tóc xõa để mái chéo. Mặc một chiếc áo phông trắng sơ vin rộng bụng vào bên trong chiếc quần đùi bò ngắn, khoác ngoài chiếc áo khoác mỏng màu hồng nhạt dài đến mông. Đi đôi giày bánh mì cao tầm 5 phân màu đen
hic, dù sao cũng đỡ hơn ban nãy!
.
.
“Oáp!!” Tôi ngáp dài một cái, tay mân mê hộp giấy trước mặt
Híc,nãy giờ ngồi chờ cũng tầm 20 phút rồi đấy. Con trai gì mà lại để con gái phải chờ cơ chứ? Chảnh dã man!
“Xin chào!” Tôi đang lơ đễnh, nhìn trời nhìn đất, nhìn mây nhìn cỏ, thì có tiếng nói vang lên làm tôi giật mình
Một đám con trai khoảng tầm 5 hay 6 người gì đó tiến lại gần chỗ tụi tôi,cười tươi hết cỡ. Nhìn qua thì trông ai cũng có vẻ đẹp mã.
Tôi chẳng quan tâm lắm, cúi xuống tiếp tục chống tay lên cằm nghịch hộp giấy trong khi cả lũ con gái (bao gồm Diệu Anh) đều đứng lên đón họ
“Mấy bạn đến lâu chưa?!” Một cậu con trai trong hội đó nói
“Bọn mình vừa mới đến thôi!” Một bạn nữ cười
Vừa mới đến?! Làm ơn đi, tôi đã ngồi đây được gần nửa tiếng rồi đấy. Tôi là cái đứa duy nhất ngồi đếm từng giây từng phút đấy
“Con trai giới thiệu trước nhé! Mình tên Duy Anh!” Tên con trai ngồi đối diện tôi mở lời
Nhìn cũng đẹp trai phết! Tóc màu hạt dẻ hơi lệch sang một bên, mỉm cười để lộ ra cái răng khểnh trông rất đáng yêu
“Mình tên là Lam Phong.”
“Mình là Hoàng Vũ.”
“Mình thì tên là Nam Anh.”
“Còn mình là Quốc Tuấn.”
Lần lượt bốn tên kia đều giới thiệu
“Mình tên là Ngọc Hà!” Một cô bạn ngồi ngoài cùng nói trước
“Mình tên Chi Mai.”
“Mình tên Mai Anh.”
“Mình tên Diệu Anh.”
Tôi vẫn ngồi chống tay lên mặt tay kia xoay xoay cái hộp giấy. Không để ý điều gì xung quanh cho đến khi…
“Bụp!”
“Au, sao mày đá tao?!” Tôi trừng trừng mắt nhìn Diệu Anh
Cái gì thế?! Đang yên đang lành đi đánh tôi là sao chứ
“Đến lượt mày đấy!” Diệu Anh cũng trừng mắt lại
Hơ, lượt? Lượt gì?!
Tôi ngơ ngác con nai vàng nhìn mọi người cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“À,Xin lỗi,mình tên Nguyệt Linh!” Sau một hồi đần thối mặt ra, tôi cũng nhận thức được vấn đề, cười trừ nói
Gì vậy?! người ta nói xong rồi thì thôi chứ?! Sao cứ nhìn chằm chằm thế?
“Hề hề! Mọi người cứ tiếp tục đi nhé!” Tôi cười
Cái chuyện gì đang diễn ra thế?! Mặt tôi dính cái gì à?
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, cứ như thế cho đến khi…
” Nhìn cậu có vẻ quen quen..” Hoàng Vũ tiến gần mặt về phía tôi,nhíu mày
Quen? Quen thế nào được mà quen. Chỗ này ngoài Diệu Anh ra thì tôi chả biết ai hết luôn
“A! Phải rồi!” Tôi giật thót người, quay mặt về phía có tiếng nói
“Cậu là Trần Nguyệt Linh, học lớp 10a1 trường quốc tế Karishma đúng không?” Cô bạn tên Chi Mai đó nói như bắt được vàng.
“Ơ, phải!” Hơ, mình nổi tiếng thế sao?!
“À đúng rồi, nghe nói bạn thi đỗ vào trường Karishma với số điểm gần tuyệt đối, còn được mệnh danh là Công chúa tuyết hay là công chúa băng giá đúng không?” Mai Anh cũng nói xen vào.
Hơ, có ai nói gì cho tôi nghe dễ hiểu tí được không?! Sao nãy giờ nghe mấy người đó nói mà chả thông được chũ nào thế này?
Tôi ngơ ngác quay ra nhìn Diệu Anh, nó chỉ cười cười nhìn tôi.
“Ê mày!” Tôi huých huých vào tay nó “Là sao?!”
“Mày thành người nổi tiếng rồi đó!” Diệu Anh cười
Khó hiểu quá, đang yên đang lành tự dưng thành người nổi tiếng mới ghê.
Thôi kệ, không quan tâm nữa.
“Cậu cho mình số điện thoại được không?!” Cậu bạn tên Duy Anh đó nhìn tôi
Tôi chẳng nói gì, chỉ giơ chiếc điện thoại lên trước mặt cậu ta.
“Cám ơn!Có gì liên lạc nhé!” Duy Anh cười tươi, trả lại điện thoại cho tôi
Sau một hồi lôi thôi đủ kiểu, cuối cùng họ cũng chịu tha cho cái mạng sống tồi tàn của tôi đi về với nơi chốn bình yên -_-
Tôi cùng Diệu Anh bước ra khỏi cái quán chất đầy sến sủa đó.Mặt cả hai đều chán nản
“Kết cục là tao cũng chẳng kiếm được ai!” Diệu Anh thở dài chán nản
“Đấy, thế mà mày còn đi!Lại còn bắt tao đi” Tôi bĩu môi
Vốn dĩ tôi có ham hố gì mấy vụ này đâu?! Thế mà Diệu Anh cứ bắt tôi đi cho bằng được.
———–
“Xong rồi à?!”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa được vài bước thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến tôi đứng sững lại.
Giọng nói này… của cậu ta? Là Vũ Quốc Thiên.
Tôi cứ đứng chôn chân tại đó,không quay mặt lại, cũng không bước tiếp..
“à thôi,tao có việc rồi,đi trước nhé!” Diệu Anh nháy mắt với tôi một cái rồi chạy biến mất khi tôi còn chưa kịp trân trối
Con bạn khốn nạn,đến lúc cần thiết thì nó bỏ bạn bè như thế đấy!
“Cậu mà cũng phải tham gia mấy thứ nhạt nhẽo như thế này hả Linh?!” Cậu ta tiếp tục nói
Tôi định quay lại giải thích với cậu ta là mình bị ép đi, nhưng mọi cử chỉ đều dừng lại ngay tức khắc.
Đúng thế! Sao phải giải thích cơ chứ?
“Tôi đã chờ cậu được 1 tiếng rồi đấy!” Quốc Thiên nói giọng trách móc
1 tiếng?! Cậu ta đang trách tôi sao??
“Từng ấy thời gian của cậu đâu có ăn nhằm gì so với khoảng thời gian 2 năm của tôi?!” Tôi nhếch mép, quay mặt lại đối diện với cậu ta
Trách móc gì chứ? Tôi chẳng làm gì có lỗi cả!
Vũ Quốc Thiên hơi ngạc nhiên,rồi im lặng trầm tư sau câu nói của tôi
“Khi tôi quan tâm tới cậu, cậu chỉ gạt tôi sang một bên và chỉ quan tâm đến mấy cô nàng tiểu thư xinh xắn do bố mẹ cậu mang tới. Cậu coi tôi như một con đỉa bám đuôi và rồi vứt tôi một mình chờ cậu suốt 2 năm trời. Đến bây giờ cậu lại tìm đến tôi và nói mấy lời đường mật đó với tôi. Cậu nghĩ làm thế sẽ thay đổi được gì à?!” Tôi tuôn ra một tràng
Đúng thế!Không được mắc sai lầm nữa! Chỉ cần một lần là quá đủ.
“Cậu không thể bỏ qua những chuyện trong quá khứ và nghĩ đến tôi một lần được hả Nguyệt Linh?!” Vũ Quốc Thiên ngước mắt nhìn tôi
“Nghĩ đến cậu?!” Tôi cười hờ hững ” Vậy cậu cũng đâu hề nghĩ tới tôi?!!”
Cậu ta cúi đầu im lặng
“Xin lỗi!” Tôi xoay người “Tôi phải đi!”
Thật sự là tôi không muốn gợi lại những chuyện đó nữa. Sao cậu ta không buông tha cho tôi được thế??
“Đừng đi!”
Cánh tay tôi bị giữ lại.
Tôi quay mặt lại nhìn Thiên, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi….
“Cậu nghĩ vì sao tôi phải trở về đây trong khi đáng ra là tôi sẽ định cư ở Mỹ?!” Quốc Thiên nói
Tại sao?! Tôi không quan tâm, cậu ta đã vứt bỏ tôi như thế, thì thà cứ ở đó đến hết đời còn hơn là quay về đây và tìm tôi, rồi nói mấy lời ngọt ngào giả tạo đến sởn gai ốc!
“Cậu đừng có nói là vì tôi!Tôi đã nghe mọi người giả tạo nhiều rồi,nên đừng có lừa tôi nữa” Tôi cười đểu
Quốc Thiên hơi nhíu mày khó chịu,thở hắt ra
“Thôi được,nếu cậu đã như vậy,thì cứ trút hết tức giận lên đầu tôi một lần đi,tôi sẽ làm bình phong cho cậu!” Cậu ta nói cương quyết
Hờ,bình phong ư? Cậu ta định lừa tôi đến khi nào nữa thế?
Tôi nhìn Quốc Thiên chăm chăm,từng kí ức chợt ùa về…
———
Tôi hăm hở xách hộp bánh kem nhỏ xinh đầu tiên mà mình làm được, nhảy chân sáo đến nhà của Thiên Thiên….
“Chồng Thiên ơi…Chồng….”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ,nấp sau cánh cửa mở hờ mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt..
Gì thế này? Chồng Thiên đang ôm ai thế kia? Sao lại ôm đứa con gái khác chứ?
Không đâu,chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Phải,hiểu lầm thôi! Một lát nữa chắc chắn tôi sẽ nhận được lời giải thích của chồng Thiên.
“Em cứ trút hết tức giận lên đầu anh một lần đi!Anh sẽ làm bình phong cho em!” Tiếng Quốc Thiên vang lên
Tôi nhìn vào gương mặt đàm đìa nước mắt của đứa con gái đó rồi nhìn Quốc Thiên. Chồng Thiên đang quay lưng về phía cửa nên không thấy tôi..
Gọi “em” xưng “anh”? Thậm chí chồng Thiên cũng chưa từng một lần nói với tôi ngọt ngào như thế?
Hóa ra trước giờ tôi chỉ là con hề thôi à? Không thể thế,tôi tin chồng Thiên,tôi tin và sẽ mãi mãi tin!!!
Tôi đặt hộp bánh ở trước cửa,quay đầu bước đi..
————-
Cho đến bây giờ, khi nhớ lại tôi vẫn thấy mình là một con ngốc,dù sự thật hiện ra trước mắt mà vẫn cứ tin cậu ta một cách ngu ngốc.
Thật nực cười!!!
“ĐỪNG SỬ DỤNG CÂU NÓI ĐÓ VỚI TÔI!!!!” Tôi gằn từng tiếng một,nhìn thẳng vào mặt cậu ta
Nghe thật buồn cười! Cậu ta nghĩ tôi là ai chứ? Mấy cô nàng tiểu thư đó à? Hay là Trần Nguyệt Linh ngu ngốc của 2 năm về trước? Cậu ta nghĩ tôi sẽ bị lừa một lần nữa chắc?
Tôi quay đầu bước đi, mặc kệ cậu ta đứng đó…
“Vậy cho tôi một lần được không?” Quốc Thiên nói “Sau đó tôi sẽ biến khỏi mắt cậu!”
“Cậu muốn gì?” Tôi nhíu mày
“Cho tôi đi chơi với cậu,một lần thôi,và tôi sẽ biến mất khỏi mắt cậu…” Cậu ta cúi mặt,giọng nói ngày càng nhỏ đi như một cậu nhóc đang nhận lỗi với mẹ
Biến mất?! Bao lâu chứ? Một ngày và rồi lại đến trước mặt tôi và nói những lời lẽ vô vị thế này à?
“…Mãi mãi!!” Tôi vừa dứt suy nghĩ thì giọng nói của Quốc Thiên lại vang lên như đọc được suy nghĩ của tôi vậy
Mãi mãi??!!!
“Cậu chắc không?” Tôi cười nhếch mép,hạ giọng
“Chắc chắn,chỉ cần cậu dành thời gian cho tôi là ngày hôm nay. Mọi thứ từ trước đến giờ sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Tôi và cậu sẽ không còn là gì của nhau!!!” Cậu ta nhìn vào mắt tôi cương nghị nói
“…….”
———————
“Ơ ơ Oáp ờ….” Tôi lấy tay che miệng
“Cậu không thích xem thể loại phim này nữa hả?”Quốc Thiên dơ bịch bắp rang bơ lên trước mặt tôi, hỏi
Tôi bốc lấy một cái, ném tọt vào mồm!
Nhìn trên cái màn hình mà xem. Toàn mấy bộ phim tình cảm ba lăng nhăng đủ kiểu mà tôi cũng chả hiểu cốt của nó là nói về cái gì nữa. Gì mà “I love you 4ever” rồi thì “Me too honey”…-_-
Đấy là còn chưa kể đến mấy cặp đôi cứ tựa tựa vào nhau, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt tóc, lúc sau thì quay ra thơm vô má… nói chung là đủ thể loại sến sẩm sởn gai ốc,
“Nhạt nhẽo!” Tôi phun ra một từ ngắn gọn,rồi chùm mũ áo lên đầu đi ngủ
“Vậy đi!” Quốc Thiên kéo tôi đi
Gì thế? Tôi đang muốn ngủ mà?!
.
.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Tôi hét tướng lên, mọi cảm giác sung sướng dâng trào.
Oa,thích thật đấy nhé! Lâu lắm mới được ngồi tàu điện.
Tôi cười lớn,mọi u phiền đều tan biến hết.
Quốc Thiên quay sang nhìn tôi, khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại ánh lên chút u buồn…
Là do tôi sao????
.
.
“Cái này thế nào?” Quốc Thiên giơ một chiếc áo phông dài tay ngắn đến bụng màu đen trắng in số 9 và một chiếc váy ngắn mỏng xòe cũng màu đen.
“Gì cũng được nhưng không phải là váy” Tôi một tay cầm que kem mút chùn chụt,một tay thì đẩy bộ đồ đó ra
Nghĩ sao mà tôi lại mặc thể loại đó chứ? Thực ra thì chiếc áo đó đúng kiểu tôi thích, nhưng tôi chỉ mặc nó với quần jean hoặc là quần short với quần tất, chứ tôi không thích mặc váy ngắn cho lắm, quá hở hang, quá bất tiện
” Thế còn cái này!” Quốc Thiên giơ cái khác ra…
“Không bao giờ!!!” Tôi hét lên
Cậu ta nghĩ gì kia chứ? Còn giơ cả một cái váy liền cũng ngắn ngắn như thế, còn lâu đi!
Nói chung là một hồi giằng co, cậu ta cũng chọn cho tôi kha khá đồ đạc mà tôi cũng chả biết là cậu ta mua nhưng cái gì.
.
.
Tôi bước xuống khỏi chiếc xe,ôm trên tay một đống đồ tới mở khóa.
“tạm biệt,cảm ơn đã đưa tôi về!” Tôi nói nốt
“Chờ đã Nguyệt Linh!” Tay tôi bị giữ lại kèm theo câu nói của Quốc Thiên
Cả người tôi bất giác loạng choạng về phía sau,đống đồ trên tay rơi xuống đất. Một vòng tay ôm trọn lấy tôi…
Cậu ta… đang làm trò gì thế? Sao lại ôm tôi?
“Xin lỗi, và cảm ơn cậu! ” Quốc Thiên thì thầm vào tai tôi
Tôi bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác khoan khoái và dễ chịu giần len lỏi vào trong tôi…
Không được, không được! Mặc dù đây là cái ôm mà tôi từng chờ đợi 2 năm trước. Nhưng nếu bây giờ lại chìm đắm vào nó thì tôi sẽ lại mắc sai lầm mà thôi. Trần Nguyệt Linh này không thể sai lầm nữa!!!
Tôi cựa mình,muốn thoát khỏi vòng tay của Quốc Thiên
“Một chút thôi,làm ơn!” Mọi cử động của tôi chợt ngừng lại sau câu nói đó
Một lúc sau, cậu ta buông tôi ra, khẽ mỉm cười:
“Tôi sẽ giữ lời hứa! Tạm biệt!”
Tôi đứng tần ngần ở đó,nhìn theo bóng dáng Quốc Thiên chìm dần vào bóng tối, có chút hụt hẫng dâng lên…
Tôi vừa vứt bỏ đi kỉ niệm quá khứ đó ư??????
Tôi nhăn mặt, với tay đập phịch vào cái đồng hồ, ngày nghỉ mà, cho ngủ tí đi!!
” Ting ting ting, ting ting ting…. !!”
Bực mình thật, mới sáng ra đã ai gọi điện thế, không định để cho bà ngủ à??
Tôi trở mình, kéo chăn chùm kín đầu.
” Ting ting ting ting….”
“Aishhh, alô?!”
Tôi tức mình, đạp cái chăn ra, vớ lấy cái điện thoại bấm vào nút nghe một cách thô bạo.
“LÔ LÔ CÁI BÔ, MÀY NGHE MÁY CHẬM 1 PHÚT RỒI ĐẤY CON KIAAAAAAAAA!!!” Tôi nhăn mặt, đưa cái máy ra xa.
Híc, mới sáng ra đã bị tra tấn lỗ tai. Khỏi nói cũng biết là cái giọng oanh vàng của Diệu Anh rồi!
” Vụ gì thế?! Cho tao ngủ tí đi!” Tôi uể oải, thật là mệt quá mà!!
“Tao cho mày 10′, không xuất hiện ở nhà tao thì liệu thần hồn nhé!!” Cái giọng của Diệu Anh gìm xuống như là đang nén cái gì tức giận lắm.
” Thôi, tao ngủ…” Tôi nhắm mắt, nói ngơ ngàng như đang trong mơ
Tôi ngủ… Tôi buồn ngủ…Tôi cần ngủ….tôi ngủ…Ngủ…Ngủ…
“Được thôi, vậy tao cho mày ngủ dưỡng trong bệnh viện nhé!!Ngủ thế cho thoải mái..” Nó nói tỉnh bơ,nhẹ nhàng, đều đều mà khiến tôi tỉnh cả ngủ ngay lập tức.
Tôi đạp chăn, vứt luôn cái điện thoại xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh cấp tốc.
Híc, nó chỉ cần nói thế tôi cũng hiểu nổi ý nghĩa ‘thâm thúy’ của nó rồi.
Đương nhiên, Diệu Anh đang đe dọa tôi rồi, nội công thâm hậu của nó tôi còn lạ gì nữa đâu?!
Tôi nói rồi đấy, nó là dân học võ đai đen hẳn hoi. Chỉ cần một cú đá của nó là tôi có thể tu dưỡng trong bệnh viện hai tháng, ăn trái cây uống nước lọc với mấy chị y tá xinh đẹp suốt ngày -_-
“Uỳnh!!”
“Mới hết có 8′ nhé!” Tôi đạp cửa, xông vào như super man, thở hồng hộc,mặt tái mét vì mệt
Híc!! Đúng là ức hiếp người quá đáng! Nhà tôi cách nhà nó đến 2 cây, tôi phải chạy bộ mệt bở hơi tai ra. Vậy mà chỉ cho có 10 phút.
Nhiều lúc nghĩ lại,mình cũng thần thánh ghê gớm !!
Diệu Anh đang nhàn nhã uống sữa, vắt chân đọc truyện, liếc tôi một cái đầy kinh hãi.
“Mày không thể ăn mặc chỉnh chu hơn một tí à?” Nó khinh khỉnh nhìn tôi “Trông chẳng khác gì con đồng nát!!”
Vâng, thế đấy! Ai đời bị con bạn thân bảo mình chẳng khác gì con đồng nát. Hạnh phúc ghê cơ!! =_=
«Hân hạnh cảm ơn lời khen của mày!» Tôi cười như mếu, nhìn nó với cái mặt đểu giả
Nó liếc tôi một cái, rồi đứng dậy khỏi cái ghế xoay, vứt bộp quyển truyện sang một bên
“Đi vào đây với tao!” Diệu Anh nói, cầm tay tôi lôi vào phòng
20′ sau…..
“Aaaaaaaaaaaaaaa…..”
Một tiếng hét long trời lở đất, phát ra từ căn nhà của Diệu Anh, ước chừng cỡ 2000 đề xi ben vang lên làm cho mọi thứ xung quanh rung chuyển -_-
Xin đính chính, tiếng hét đó là của tôi!
“Mày biến tao thành cái gì thế này??” Tôi nói to, mặt nhăn lại
Diệu Anh bỏ hai tay bịt tai ra, không kém cạnh cũng nói to:
“Đẹp thế còn gì!”
Tôi nhìn mình trong gương, trông chả khác gì mụ phù thủy Gozilla tập trang điểm đi tán trai hết! Kiểu như mấy ông bà già già rồi còn đú đởn ấy. Ớn hết cả người!
“Còn cả cái này nữa, mày cũng biết tao không thích mặc cái thể loại này còn gì??” Tôi lấy tay kéo cái váy màu hồng ngắn cũn
Diệu Anh im lặng không nói gì,mặt xụ xuống.
“Thôi, tao không mặc nữa đâu, với lại có phải dịp gì đâu mà ăn mặc màu mè làm gì?” Tôi dịu giọng
“Mày phải đi với tao!” Nó nói
“Đi đâu?” Tôi hỏi
“Gặp mặt!” Nó trả lời ngắn gọn
Gặp mặt?! Đừng nói với tôi là nó định đưa tôi đến mấy chỗ sến sến,rồi mấy tên con trai thì cố gắng tỏ ra men lỳ,nam tính, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái mái tóc dựng dựng đủ kiểu. Còn mấy nàng thì ưỡn a ưỡn ẹo, ra vẻ dễ thương, điệu đà đến ớn lạnh.
Đừng hỏi vì sao tôi biết, tôi làm việc trong quán cà phê mà!!
“Mày định dẫn tao đến cái chỗ đó à?!” Tôi hỏi, làm mặt nghi hoặc.
“Đúng!Bên nữ còn thiếu một người!” Nó nói, mặt tỉnh bơ
Hả?!!!
“Còn lâu!!” Tôi trả lời luôn chẳng suy nghĩ
“Ừ, vậy thì thôi!” Diệu Anh nói, nhưng tôi thấy ẩn sau nó là cả một vấn đề
Nó đi sang một bên, im lặng không nói gì với tôi nữa.
Thôi chết, hình như Diệu Anh giận tôi rồi thì phải
Tôi ren rén bước về phía Diệu Anh, huơ huơ tay trước mặt nó.
“Này…” Tôi lay lay vai nó ” Mày giận à?”
“Không!” Nó nói nhẹ bẫng
Thôi chết, thôi chết, kiểu nó giận thật rồi!!
Hức, nó cứ trả lời là ‘có’ may ra tôi còn đỡ sợ hơn ấy. Một khi mà nó đã trả lời ‘không’ nghĩa là cơn thịnh nộ của nó đã đến đỉnh điểm, cảm tưởng như một trái bóng căng đét có thể bị nổ bất cứ lúc nào.
Cũng giống như người ta bảo: con gái nói có là không, nói không là có ấy.
“Thôi được rồi, tao đi!” Tôi thở hắt ra
Hức, sao tôi lại khổ sở như thế này chứ?!
“Thật hả?!” Diệu Anh mắt sáng bừng lên, chạy qua ôm lấy tôi
Hic,thay đổi thái độ nhanh gớm!
“Nhưng mà có điều kiện….” Tôi nói
“Điều kiện gì?!” Diệu Anh nhìn tôi
“Tẩy hết cái thứ gì gì đấy mày vừa bôi lên mặt tao đi và tao sẽ không mặc cái thể loại này nhởn nhơ ngoài đường đâu!” Tôi lấy một tay chỉ vào mặt, một tay cầm cái váy màu hồng hồng của nó
.
.
Vâng, và sau một hồi đấu tranh nữa thì tôi lại thành như sau:
Mặt thì trang điểm ‘tự nhiên’ (theo lời Diệu Anh), tóc xõa để mái chéo. Mặc một chiếc áo phông trắng sơ vin rộng bụng vào bên trong chiếc quần đùi bò ngắn, khoác ngoài chiếc áo khoác mỏng màu hồng nhạt dài đến mông. Đi đôi giày bánh mì cao tầm 5 phân màu đen
hic, dù sao cũng đỡ hơn ban nãy!
.
.
“Oáp!!” Tôi ngáp dài một cái, tay mân mê hộp giấy trước mặt
Híc,nãy giờ ngồi chờ cũng tầm 20 phút rồi đấy. Con trai gì mà lại để con gái phải chờ cơ chứ? Chảnh dã man!
“Xin chào!” Tôi đang lơ đễnh, nhìn trời nhìn đất, nhìn mây nhìn cỏ, thì có tiếng nói vang lên làm tôi giật mình
Một đám con trai khoảng tầm 5 hay 6 người gì đó tiến lại gần chỗ tụi tôi,cười tươi hết cỡ. Nhìn qua thì trông ai cũng có vẻ đẹp mã.
Tôi chẳng quan tâm lắm, cúi xuống tiếp tục chống tay lên cằm nghịch hộp giấy trong khi cả lũ con gái (bao gồm Diệu Anh) đều đứng lên đón họ
“Mấy bạn đến lâu chưa?!” Một cậu con trai trong hội đó nói
“Bọn mình vừa mới đến thôi!” Một bạn nữ cười
Vừa mới đến?! Làm ơn đi, tôi đã ngồi đây được gần nửa tiếng rồi đấy. Tôi là cái đứa duy nhất ngồi đếm từng giây từng phút đấy
“Con trai giới thiệu trước nhé! Mình tên Duy Anh!” Tên con trai ngồi đối diện tôi mở lời
Nhìn cũng đẹp trai phết! Tóc màu hạt dẻ hơi lệch sang một bên, mỉm cười để lộ ra cái răng khểnh trông rất đáng yêu
“Mình tên là Lam Phong.”
“Mình là Hoàng Vũ.”
“Mình thì tên là Nam Anh.”
“Còn mình là Quốc Tuấn.”
Lần lượt bốn tên kia đều giới thiệu
“Mình tên là Ngọc Hà!” Một cô bạn ngồi ngoài cùng nói trước
“Mình tên Chi Mai.”
“Mình tên Mai Anh.”
“Mình tên Diệu Anh.”
Tôi vẫn ngồi chống tay lên mặt tay kia xoay xoay cái hộp giấy. Không để ý điều gì xung quanh cho đến khi…
“Bụp!”
“Au, sao mày đá tao?!” Tôi trừng trừng mắt nhìn Diệu Anh
Cái gì thế?! Đang yên đang lành đi đánh tôi là sao chứ
“Đến lượt mày đấy!” Diệu Anh cũng trừng mắt lại
Hơ, lượt? Lượt gì?!
Tôi ngơ ngác con nai vàng nhìn mọi người cũng đang nhìn tôi chằm chằm.
“À,Xin lỗi,mình tên Nguyệt Linh!” Sau một hồi đần thối mặt ra, tôi cũng nhận thức được vấn đề, cười trừ nói
Gì vậy?! người ta nói xong rồi thì thôi chứ?! Sao cứ nhìn chằm chằm thế?
“Hề hề! Mọi người cứ tiếp tục đi nhé!” Tôi cười
Cái chuyện gì đang diễn ra thế?! Mặt tôi dính cái gì à?
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn mọi người, cứ như thế cho đến khi…
” Nhìn cậu có vẻ quen quen..” Hoàng Vũ tiến gần mặt về phía tôi,nhíu mày
Quen? Quen thế nào được mà quen. Chỗ này ngoài Diệu Anh ra thì tôi chả biết ai hết luôn
“A! Phải rồi!” Tôi giật thót người, quay mặt về phía có tiếng nói
“Cậu là Trần Nguyệt Linh, học lớp 10a1 trường quốc tế Karishma đúng không?” Cô bạn tên Chi Mai đó nói như bắt được vàng.
“Ơ, phải!” Hơ, mình nổi tiếng thế sao?!
“À đúng rồi, nghe nói bạn thi đỗ vào trường Karishma với số điểm gần tuyệt đối, còn được mệnh danh là Công chúa tuyết hay là công chúa băng giá đúng không?” Mai Anh cũng nói xen vào.
Hơ, có ai nói gì cho tôi nghe dễ hiểu tí được không?! Sao nãy giờ nghe mấy người đó nói mà chả thông được chũ nào thế này?
Tôi ngơ ngác quay ra nhìn Diệu Anh, nó chỉ cười cười nhìn tôi.
“Ê mày!” Tôi huých huých vào tay nó “Là sao?!”
“Mày thành người nổi tiếng rồi đó!” Diệu Anh cười
Khó hiểu quá, đang yên đang lành tự dưng thành người nổi tiếng mới ghê.
Thôi kệ, không quan tâm nữa.
“Cậu cho mình số điện thoại được không?!” Cậu bạn tên Duy Anh đó nhìn tôi
Tôi chẳng nói gì, chỉ giơ chiếc điện thoại lên trước mặt cậu ta.
“Cám ơn!Có gì liên lạc nhé!” Duy Anh cười tươi, trả lại điện thoại cho tôi
Sau một hồi lôi thôi đủ kiểu, cuối cùng họ cũng chịu tha cho cái mạng sống tồi tàn của tôi đi về với nơi chốn bình yên -_-
Tôi cùng Diệu Anh bước ra khỏi cái quán chất đầy sến sủa đó.Mặt cả hai đều chán nản
“Kết cục là tao cũng chẳng kiếm được ai!” Diệu Anh thở dài chán nản
“Đấy, thế mà mày còn đi!Lại còn bắt tao đi” Tôi bĩu môi
Vốn dĩ tôi có ham hố gì mấy vụ này đâu?! Thế mà Diệu Anh cứ bắt tôi đi cho bằng được.
———–
“Xong rồi à?!”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa được vài bước thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến tôi đứng sững lại.
Giọng nói này… của cậu ta? Là Vũ Quốc Thiên.
Tôi cứ đứng chôn chân tại đó,không quay mặt lại, cũng không bước tiếp..
“à thôi,tao có việc rồi,đi trước nhé!” Diệu Anh nháy mắt với tôi một cái rồi chạy biến mất khi tôi còn chưa kịp trân trối
Con bạn khốn nạn,đến lúc cần thiết thì nó bỏ bạn bè như thế đấy!
“Cậu mà cũng phải tham gia mấy thứ nhạt nhẽo như thế này hả Linh?!” Cậu ta tiếp tục nói
Tôi định quay lại giải thích với cậu ta là mình bị ép đi, nhưng mọi cử chỉ đều dừng lại ngay tức khắc.
Đúng thế! Sao phải giải thích cơ chứ?
“Tôi đã chờ cậu được 1 tiếng rồi đấy!” Quốc Thiên nói giọng trách móc
1 tiếng?! Cậu ta đang trách tôi sao??
“Từng ấy thời gian của cậu đâu có ăn nhằm gì so với khoảng thời gian 2 năm của tôi?!” Tôi nhếch mép, quay mặt lại đối diện với cậu ta
Trách móc gì chứ? Tôi chẳng làm gì có lỗi cả!
Vũ Quốc Thiên hơi ngạc nhiên,rồi im lặng trầm tư sau câu nói của tôi
“Khi tôi quan tâm tới cậu, cậu chỉ gạt tôi sang một bên và chỉ quan tâm đến mấy cô nàng tiểu thư xinh xắn do bố mẹ cậu mang tới. Cậu coi tôi như một con đỉa bám đuôi và rồi vứt tôi một mình chờ cậu suốt 2 năm trời. Đến bây giờ cậu lại tìm đến tôi và nói mấy lời đường mật đó với tôi. Cậu nghĩ làm thế sẽ thay đổi được gì à?!” Tôi tuôn ra một tràng
Đúng thế!Không được mắc sai lầm nữa! Chỉ cần một lần là quá đủ.
“Cậu không thể bỏ qua những chuyện trong quá khứ và nghĩ đến tôi một lần được hả Nguyệt Linh?!” Vũ Quốc Thiên ngước mắt nhìn tôi
“Nghĩ đến cậu?!” Tôi cười hờ hững ” Vậy cậu cũng đâu hề nghĩ tới tôi?!!”
Cậu ta cúi đầu im lặng
“Xin lỗi!” Tôi xoay người “Tôi phải đi!”
Thật sự là tôi không muốn gợi lại những chuyện đó nữa. Sao cậu ta không buông tha cho tôi được thế??
“Đừng đi!”
Cánh tay tôi bị giữ lại.
Tôi quay mặt lại nhìn Thiên, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi….
“Cậu nghĩ vì sao tôi phải trở về đây trong khi đáng ra là tôi sẽ định cư ở Mỹ?!” Quốc Thiên nói
Tại sao?! Tôi không quan tâm, cậu ta đã vứt bỏ tôi như thế, thì thà cứ ở đó đến hết đời còn hơn là quay về đây và tìm tôi, rồi nói mấy lời ngọt ngào giả tạo đến sởn gai ốc!
“Cậu đừng có nói là vì tôi!Tôi đã nghe mọi người giả tạo nhiều rồi,nên đừng có lừa tôi nữa” Tôi cười đểu
Quốc Thiên hơi nhíu mày khó chịu,thở hắt ra
“Thôi được,nếu cậu đã như vậy,thì cứ trút hết tức giận lên đầu tôi một lần đi,tôi sẽ làm bình phong cho cậu!” Cậu ta nói cương quyết
Hờ,bình phong ư? Cậu ta định lừa tôi đến khi nào nữa thế?
Tôi nhìn Quốc Thiên chăm chăm,từng kí ức chợt ùa về…
———
Tôi hăm hở xách hộp bánh kem nhỏ xinh đầu tiên mà mình làm được, nhảy chân sáo đến nhà của Thiên Thiên….
“Chồng Thiên ơi…Chồng….”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ,nấp sau cánh cửa mở hờ mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt..
Gì thế này? Chồng Thiên đang ôm ai thế kia? Sao lại ôm đứa con gái khác chứ?
Không đâu,chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Phải,hiểu lầm thôi! Một lát nữa chắc chắn tôi sẽ nhận được lời giải thích của chồng Thiên.
“Em cứ trút hết tức giận lên đầu anh một lần đi!Anh sẽ làm bình phong cho em!” Tiếng Quốc Thiên vang lên
Tôi nhìn vào gương mặt đàm đìa nước mắt của đứa con gái đó rồi nhìn Quốc Thiên. Chồng Thiên đang quay lưng về phía cửa nên không thấy tôi..
Gọi “em” xưng “anh”? Thậm chí chồng Thiên cũng chưa từng một lần nói với tôi ngọt ngào như thế?
Hóa ra trước giờ tôi chỉ là con hề thôi à? Không thể thế,tôi tin chồng Thiên,tôi tin và sẽ mãi mãi tin!!!
Tôi đặt hộp bánh ở trước cửa,quay đầu bước đi..
————-
Cho đến bây giờ, khi nhớ lại tôi vẫn thấy mình là một con ngốc,dù sự thật hiện ra trước mắt mà vẫn cứ tin cậu ta một cách ngu ngốc.
Thật nực cười!!!
“ĐỪNG SỬ DỤNG CÂU NÓI ĐÓ VỚI TÔI!!!!” Tôi gằn từng tiếng một,nhìn thẳng vào mặt cậu ta
Nghe thật buồn cười! Cậu ta nghĩ tôi là ai chứ? Mấy cô nàng tiểu thư đó à? Hay là Trần Nguyệt Linh ngu ngốc của 2 năm về trước? Cậu ta nghĩ tôi sẽ bị lừa một lần nữa chắc?
Tôi quay đầu bước đi, mặc kệ cậu ta đứng đó…
“Vậy cho tôi một lần được không?” Quốc Thiên nói “Sau đó tôi sẽ biến khỏi mắt cậu!”
“Cậu muốn gì?” Tôi nhíu mày
“Cho tôi đi chơi với cậu,một lần thôi,và tôi sẽ biến mất khỏi mắt cậu…” Cậu ta cúi mặt,giọng nói ngày càng nhỏ đi như một cậu nhóc đang nhận lỗi với mẹ
Biến mất?! Bao lâu chứ? Một ngày và rồi lại đến trước mặt tôi và nói những lời lẽ vô vị thế này à?
“…Mãi mãi!!” Tôi vừa dứt suy nghĩ thì giọng nói của Quốc Thiên lại vang lên như đọc được suy nghĩ của tôi vậy
Mãi mãi??!!!
“Cậu chắc không?” Tôi cười nhếch mép,hạ giọng
“Chắc chắn,chỉ cần cậu dành thời gian cho tôi là ngày hôm nay. Mọi thứ từ trước đến giờ sẽ chỉ còn là dĩ vãng. Tôi và cậu sẽ không còn là gì của nhau!!!” Cậu ta nhìn vào mắt tôi cương nghị nói
“…….”
———————
“Ơ ơ Oáp ờ….” Tôi lấy tay che miệng
“Cậu không thích xem thể loại phim này nữa hả?”Quốc Thiên dơ bịch bắp rang bơ lên trước mặt tôi, hỏi
Tôi bốc lấy một cái, ném tọt vào mồm!
Nhìn trên cái màn hình mà xem. Toàn mấy bộ phim tình cảm ba lăng nhăng đủ kiểu mà tôi cũng chả hiểu cốt của nó là nói về cái gì nữa. Gì mà “I love you 4ever” rồi thì “Me too honey”…-_-
Đấy là còn chưa kể đến mấy cặp đôi cứ tựa tựa vào nhau, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt tóc, lúc sau thì quay ra thơm vô má… nói chung là đủ thể loại sến sẩm sởn gai ốc,
“Nhạt nhẽo!” Tôi phun ra một từ ngắn gọn,rồi chùm mũ áo lên đầu đi ngủ
“Vậy đi!” Quốc Thiên kéo tôi đi
Gì thế? Tôi đang muốn ngủ mà?!
.
.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” Tôi hét tướng lên, mọi cảm giác sung sướng dâng trào.
Oa,thích thật đấy nhé! Lâu lắm mới được ngồi tàu điện.
Tôi cười lớn,mọi u phiền đều tan biến hết.
Quốc Thiên quay sang nhìn tôi, khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại ánh lên chút u buồn…
Là do tôi sao????
.
.
“Cái này thế nào?” Quốc Thiên giơ một chiếc áo phông dài tay ngắn đến bụng màu đen trắng in số 9 và một chiếc váy ngắn mỏng xòe cũng màu đen.
“Gì cũng được nhưng không phải là váy” Tôi một tay cầm que kem mút chùn chụt,một tay thì đẩy bộ đồ đó ra
Nghĩ sao mà tôi lại mặc thể loại đó chứ? Thực ra thì chiếc áo đó đúng kiểu tôi thích, nhưng tôi chỉ mặc nó với quần jean hoặc là quần short với quần tất, chứ tôi không thích mặc váy ngắn cho lắm, quá hở hang, quá bất tiện
” Thế còn cái này!” Quốc Thiên giơ cái khác ra…
“Không bao giờ!!!” Tôi hét lên
Cậu ta nghĩ gì kia chứ? Còn giơ cả một cái váy liền cũng ngắn ngắn như thế, còn lâu đi!
Nói chung là một hồi giằng co, cậu ta cũng chọn cho tôi kha khá đồ đạc mà tôi cũng chả biết là cậu ta mua nhưng cái gì.
.
.
Tôi bước xuống khỏi chiếc xe,ôm trên tay một đống đồ tới mở khóa.
“tạm biệt,cảm ơn đã đưa tôi về!” Tôi nói nốt
“Chờ đã Nguyệt Linh!” Tay tôi bị giữ lại kèm theo câu nói của Quốc Thiên
Cả người tôi bất giác loạng choạng về phía sau,đống đồ trên tay rơi xuống đất. Một vòng tay ôm trọn lấy tôi…
Cậu ta… đang làm trò gì thế? Sao lại ôm tôi?
“Xin lỗi, và cảm ơn cậu! ” Quốc Thiên thì thầm vào tai tôi
Tôi bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác khoan khoái và dễ chịu giần len lỏi vào trong tôi…
Không được, không được! Mặc dù đây là cái ôm mà tôi từng chờ đợi 2 năm trước. Nhưng nếu bây giờ lại chìm đắm vào nó thì tôi sẽ lại mắc sai lầm mà thôi. Trần Nguyệt Linh này không thể sai lầm nữa!!!
Tôi cựa mình,muốn thoát khỏi vòng tay của Quốc Thiên
“Một chút thôi,làm ơn!” Mọi cử động của tôi chợt ngừng lại sau câu nói đó
Một lúc sau, cậu ta buông tôi ra, khẽ mỉm cười:
“Tôi sẽ giữ lời hứa! Tạm biệt!”
Tôi đứng tần ngần ở đó,nhìn theo bóng dáng Quốc Thiên chìm dần vào bóng tối, có chút hụt hẫng dâng lên…
Tôi vừa vứt bỏ đi kỉ niệm quá khứ đó ư??????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.