Cầu Nam Phụ Mấy Anh Bình Thường Chút

Chương 3: Mạt Thế - Viện Nghiên Cứu Quái Vật (3)

Thải Chu Bạn Nguyệt

18/11/2024

Qua hồi lâu.

Giản Hiểu Chi một đường nhìn chằm chằm đuôi của cậu ta, lông tơ xám trắng, dài bằng cánh tay phải của người trưởng thành.

Lo cậu ta lại phát cáu, cô kiềm chế sự ngứa ngáy trong lòng, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu là giống chó gì?”

“Cô mới là chó!” Cậu ta dừng bước, lông dựng đứng hét lên: “Tôi là sói! Nhân loại ngu ngốc không biết nhìn!”

Con sói này rõ ràng rất nóng tính, nói chuyện cứ phải gào lên, Giản Hiểu Chi ở gần suýt thì thủng màng nhĩ vì cơn bực tức của cậu.

“Được rồi, được rồi,” Giản Hiểu Chi vội theo lời cậu: “Là sói, là sói. Vậy cậu tên gì?”

“Lang Hình.”

“Tôi tên là Giản—”

“Câm miệng!” Lang Hình cắt ngang, hừ lạnh qua mũi: “Tôi cần gì biết tên của kẻ sắp chết.”

“Được thôi.”

Giản Hiểu Chi hoàn toàn nhập vai một bao gạo sống, ngoan ngoãn giữ im lặng, chờ thời cơ.



Khu vực này lớn hơn cô tưởng, dù Lang Hình đi rất nhanh, nhưng từ trưa đến chiều tối mới nghe cậu ta nói:

“Đến rồi.”

“Đến rồi?”

Giản Hiểu Chi nhìn xung quanh, ngoài một vài loại cây cô chưa từng thấy, chẳng có gì khác cả.

Lang Hình thả cô xuống, lấy ra một thiết bị truyền tin đọc vài câu mật mã, chẳng bao lâu sau, tiếng “két” của cánh cửa mở vang lên.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện kiến trúc khổng lồ, chiếm diện tích lớn như sân vận động, cao sáu tầng, mặt ngoài là một loại vật liệu gương có thể phản chiếu hoàn cảnh chung quanh, hòa lẫn hoàn toàn với môi trường xung quanh.

Xuyên qua lớp rào chắn bên ngoài, cô thấy bên trong còn có một mạng lưới khổng lồ hình bán cầu, được tạo thành từ các tia laser màu bạc.

Giản Hiểu Chi theo sát sau lưng Lang Hình, từng bước tiến lên bậc thang, đi vào tầng một của viện nghiên cứu.

Nhìn từ bên ngoài là một tòa nhà cao sáu tầng nhưng khi bước vào mới biết chỉ có ba tầng, mỗi tầng được ngăn cách bằng các vòng tròn đồng tâm, ở giữa là khoảng không, ánh nắng có thể chiếu thẳng từ tầng cao nhất xuống tầng một, tạo thành một cột sáng khổng lồ.

Gọi Viện nghiên cứu N7 là Viện nghiên cứu quái vật có vẻ thích hợp hơn.

Giản Hiểu Chi thoáng nhìn đã thấy toàn là những con quái vật kỳ dị.

Có con quái vật hình bọ cánh cứng nhưng mang khuôn mặt người, có quái vật với thân người và cánh, có quái vật trên cơ thể mọc đầy mắt kép, còn có một con quái vật không biết dùng lời nào để diễn tả, đang đi xuống cầu thang thì bị rễ cây làm vấp ngã, cái đầu lăn lông lốc xuống đất.



Cái đầu tròn xanh lè lăn đến chân Giản Hiểu Chi.

Cô cố gắng kìm nén biểu cảm, cúi xuống nhặt cái đầu đó lên - Đó là một cái đầu với đôi mắt trợn trừng, đôi tai dày cộp, miệng to đầy nanh, trông giống như bức tượng trừ tà dán trên cửa, trông rất hung dữ.

Giản Hiểu Chi đưa cái đầu cho cơ thể khổng lồ đang tiến lại gần.

Cái đầu nhìn cô chằm chằm rồi phát ra giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Bỏ qua hình ảnh kỳ quái, cuộc trò chuyện diễn ra khá thoải mái, giống như một bạn học bên đường tiện tay ném trả một quả bóng rổ bay xa.

Khi khoảng cách gần hơn, Giản Hiểu Chi nhận ra cơ thể của quái vật này dường như được tạo nên từ bùn đất hoặc đá, trên đó còn mọc đầy rêu xanh.

Gã khổng lồ bùn tự gắn đầu mình lại, lập tức khàn giọng hét lên tầng hai: “Thụ Cơ, cô định bao giờ mới sửa lại mái tóc của mình đây, nó quá vướng víu rồi, lần trước gã một cú, suýt nữa tôi tìm không ra cái đầu!”

Ở tầng hai, một mảng dây leo cây lớn buông xuống đất như thác nước, mọc tùy ý, lan tràn đến mức che kín cả lối đi.

Lúc đầu Giản Hiểu Chi còn tưởng đó chỉ là một cái cây không ai chăm sóc, hóa ra cũng là quái vật.

“Ôi trời, ngọn tóc có vẻ hơi khô rồi, đúng là cần phải cắt tỉa một chút.” Một giọng nữ trong trẻo từ tầng hai vọng xuống.

Gã khổng lồ bùn giữ chặt đầu mình, bước đi xa dần, lẩm bẩm: “Nói mãi thế, cũng chẳng thấy động tay động chân gì...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cầu Nam Phụ Mấy Anh Bình Thường Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook