Cầu Nam Phụ Mấy Anh Bình Thường Chút
Chương 4: Quần Áo Đều Cởi, Liền Này? (1)
Thải Chu Bạn Nguyệt
18/11/2024
Người ta nói rằng lúc chạng vạng là thời khắc của những con quỷ, Giản Hiểu Chi nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mắt, chỉ muốn nói rằng đúng là như vậy.
“Đứng ngây ra đó làm gì, đi theo tôi.” Lang Hình bước lên cầu thang, phát hiện cô không đi theo đành quay đầu lại gọi.
Giản Hiểu Chi đi theo lên lầu, ở góc cua nhìn thấy một bông hoa lớn, sáu cánh hoa màu hồng to bằng khuôn mặt người, nhụy hoa há to để lộ những chiếc răng sắc nhọn, chảy nước dãi về phía Giản Hiểu Chi.
Giống như ngửi thấy mùi vịt quay mới ra lò.
“Có người rồi, có thể ăn rồi, hí hí hí.”
Nó phấn khích đến nỗi cả thân và lá đều rung rinh, bám theo hai người lên tầng hai.
Một người đàn ông mũi diều hâu, mình phủ đầy lông vũ bước ra từ cánh cửa bạc, anh ta nhìn thẳng vào Lang Hình.
Lang Hình: “Một, hai, ba.”
Người đàn ông lập tức ngáp dài, giọng đầy mệt mỏi: “Lại có nhân loại đến à.”
Từ “Lại” này rất linh hoạt, chứng tỏ Giản Hiểu Chi không phải là người đầu tiên đến đây.
“Anh Ưng Mậu, em đưa cô ấy lên giao cho tiến sĩ.”
“Được, chú ý an toàn, đừng nán lại, tránh đến lúc muốn đi mà không được.” Nói xong, Ưng Mậu quay người đi đập cửa phòng bên cạnh: “Này, trả lại mặt nạ thôi miên cho tôi!”
Tầng một và tầng hai đều có đủ loại quái vật, ồn ào không ngớt, đến tầng ba thì bỗng im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Giản Hiểu Chi quay đầu nhìn lại, phát hiện bông hoa lớn muốn ăn cô đã không đi theo nữa.
Sàn nhà xám trơn bóng phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của của Lang Hình và Giản Hiểu Chi, người trước người sau..
Giản Hiểu Chi nhìn trái nhìn phải, phát hiện tầng này so với bên dưới quả thực là một trời một vực, trang thiết bị ở đây cao cấp hơn nhiều, sạch sẽ không tì vết, đạt đến mức sạch sẽ đến ám ảnh.
Hơn nữa còn có một sự tĩnh lặng đáng sợ và lạnh lẽo như ở một nghĩa địa.
Lang Hình tiến lại gần cô, hạ giọng: “Tầng này chỉ có tiến sĩ, cô không được ồn ào, cũng đừng nói nhảm.”
Cậu ta hơi sợ người phụ nữ này chọc giận tiến sĩ khiến bản thân mình cũng có thể gặp họa.
Giản Hiểu Chi gật đầu, phát hiện nơi đây có rất nhiều phòng, nếu chỉ có một người ở thì những căn phòng này dùng để làm gì?
Hai người đi hơn mười phút mới đến trước một cánh cửa màu bạc.
Dừng lại hai giây, Lang Hình hít một hơi thật sâu, tay run rẩy rồi mới ấn vào màn hình cảm ứng trên cửa, thái độ cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn với Giản Hiểu Chi trước đó đã không còn, chỉ còn lại sự cung kính:
“Tiến sĩ, đã đưa nhân loại tới.”
Nói xong, cậu ta không ngoảnh đầu lại mà lập tức rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất, động tác nhẹ nhất, tựa như đang trốn chạy khỏi một hiểm họa cực hạn.
Bên trong rốt cuộc là loại mãnh thú gì đây?
Giản Hiểu Chi còn đang suy nghĩ thì cánh cửa bạc tự động trượt mở sang một bên.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bên trong truyền đến giọng nam trầm ấm dễ nghe: “Vào đi.”
Giọng nói rất hay, có cảm giác thanh mát và thoải mái như băng tan.
Giản Hiểu Chi bước vào.
Đập vào mắt là chiếc bàn làm việc và màn hình dữ liệu khổng lồ, đủ loại dụng cụ và đồ dùng thí nghiệm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn trắng.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi trước bàn làm việc, đang dùng ống nghiệm để thử một loại chất lỏng nào đó.
Giản Hiểu Chi quan sát anh hồi lâu, dù thế nào cũng không nhìn ra điểm nào giống quái vật, ít nhất là về ngoại hình thì như vậy.
Dưới mái tóc đen cắt ngắn của người đàn ông là mặt mày hữu hình, hốc mắt sâu, mí mắt mỏng, khóe mắt hơi chếch lên, đường nét gò má sắc sảo, thanh thoát.
Bên dưới chiếc áo blouse trắng là chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, chân đi một đôi giày quân đội màu đen, cả người toát lên vẻ chỉn chu gọn gàng, nước da lạnh lẽo trắng như băng, dáng người cao ráo mảnh mai.
Người đàn ông hơi cụp mắt, ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc ống nghiệm trong tay khiến chất lỏng bên trong phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đúng là rất hợp với thẩm mỹ của Giản Hiểu Chi.
Cô mở miệng định nói gì đó thì nghe anh nói: “Cởi đồ.”
Giản Hiểu Chi: “...?”
“Đứng ngây ra đó làm gì, đi theo tôi.” Lang Hình bước lên cầu thang, phát hiện cô không đi theo đành quay đầu lại gọi.
Giản Hiểu Chi đi theo lên lầu, ở góc cua nhìn thấy một bông hoa lớn, sáu cánh hoa màu hồng to bằng khuôn mặt người, nhụy hoa há to để lộ những chiếc răng sắc nhọn, chảy nước dãi về phía Giản Hiểu Chi.
Giống như ngửi thấy mùi vịt quay mới ra lò.
“Có người rồi, có thể ăn rồi, hí hí hí.”
Nó phấn khích đến nỗi cả thân và lá đều rung rinh, bám theo hai người lên tầng hai.
Một người đàn ông mũi diều hâu, mình phủ đầy lông vũ bước ra từ cánh cửa bạc, anh ta nhìn thẳng vào Lang Hình.
Lang Hình: “Một, hai, ba.”
Người đàn ông lập tức ngáp dài, giọng đầy mệt mỏi: “Lại có nhân loại đến à.”
Từ “Lại” này rất linh hoạt, chứng tỏ Giản Hiểu Chi không phải là người đầu tiên đến đây.
“Anh Ưng Mậu, em đưa cô ấy lên giao cho tiến sĩ.”
“Được, chú ý an toàn, đừng nán lại, tránh đến lúc muốn đi mà không được.” Nói xong, Ưng Mậu quay người đi đập cửa phòng bên cạnh: “Này, trả lại mặt nạ thôi miên cho tôi!”
Tầng một và tầng hai đều có đủ loại quái vật, ồn ào không ngớt, đến tầng ba thì bỗng im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Giản Hiểu Chi quay đầu nhìn lại, phát hiện bông hoa lớn muốn ăn cô đã không đi theo nữa.
Sàn nhà xám trơn bóng phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của của Lang Hình và Giản Hiểu Chi, người trước người sau..
Giản Hiểu Chi nhìn trái nhìn phải, phát hiện tầng này so với bên dưới quả thực là một trời một vực, trang thiết bị ở đây cao cấp hơn nhiều, sạch sẽ không tì vết, đạt đến mức sạch sẽ đến ám ảnh.
Hơn nữa còn có một sự tĩnh lặng đáng sợ và lạnh lẽo như ở một nghĩa địa.
Lang Hình tiến lại gần cô, hạ giọng: “Tầng này chỉ có tiến sĩ, cô không được ồn ào, cũng đừng nói nhảm.”
Cậu ta hơi sợ người phụ nữ này chọc giận tiến sĩ khiến bản thân mình cũng có thể gặp họa.
Giản Hiểu Chi gật đầu, phát hiện nơi đây có rất nhiều phòng, nếu chỉ có một người ở thì những căn phòng này dùng để làm gì?
Hai người đi hơn mười phút mới đến trước một cánh cửa màu bạc.
Dừng lại hai giây, Lang Hình hít một hơi thật sâu, tay run rẩy rồi mới ấn vào màn hình cảm ứng trên cửa, thái độ cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn với Giản Hiểu Chi trước đó đã không còn, chỉ còn lại sự cung kính:
“Tiến sĩ, đã đưa nhân loại tới.”
Nói xong, cậu ta không ngoảnh đầu lại mà lập tức rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất, động tác nhẹ nhất, tựa như đang trốn chạy khỏi một hiểm họa cực hạn.
Bên trong rốt cuộc là loại mãnh thú gì đây?
Giản Hiểu Chi còn đang suy nghĩ thì cánh cửa bạc tự động trượt mở sang một bên.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bên trong truyền đến giọng nam trầm ấm dễ nghe: “Vào đi.”
Giọng nói rất hay, có cảm giác thanh mát và thoải mái như băng tan.
Giản Hiểu Chi bước vào.
Đập vào mắt là chiếc bàn làm việc và màn hình dữ liệu khổng lồ, đủ loại dụng cụ và đồ dùng thí nghiệm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn trắng.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi trước bàn làm việc, đang dùng ống nghiệm để thử một loại chất lỏng nào đó.
Giản Hiểu Chi quan sát anh hồi lâu, dù thế nào cũng không nhìn ra điểm nào giống quái vật, ít nhất là về ngoại hình thì như vậy.
Dưới mái tóc đen cắt ngắn của người đàn ông là mặt mày hữu hình, hốc mắt sâu, mí mắt mỏng, khóe mắt hơi chếch lên, đường nét gò má sắc sảo, thanh thoát.
Bên dưới chiếc áo blouse trắng là chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, chân đi một đôi giày quân đội màu đen, cả người toát lên vẻ chỉn chu gọn gàng, nước da lạnh lẽo trắng như băng, dáng người cao ráo mảnh mai.
Người đàn ông hơi cụp mắt, ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc ống nghiệm trong tay khiến chất lỏng bên trong phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đúng là rất hợp với thẩm mỹ của Giản Hiểu Chi.
Cô mở miệng định nói gì đó thì nghe anh nói: “Cởi đồ.”
Giản Hiểu Chi: “...?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.