Cầu Nam Phụ Mấy Anh Bình Thường Chút
Chương 5: Quần Áo Đều Cởi, Liền Này? (2)
Thải Chu Bạn Nguyệt
18/11/2024
Con người ai rồi cũng phải chết.
Trên đường bị bắt đi, Giản Hiểu Chi đã nghĩ đến rất nhiều cách chết, kế hoạch của cô là cố gắng để lại ấn tượng tốt, hy vọng có cơ hội chọn một cách chết ít đau đớn hơn.
Sau đó, cô muốn thử xem liệu cái chết của nữ chính sẽ khiến thế giới này sụp đổ, hay là cốt truyện sẽ khởi động lại, hoặc là Giản Hiểu Chi có thể trở về nhà?
Trong lúc Giản Hiểu Chi ngây người, anh lại nói: “Cởi đồ, nằm xuống.”
Vẫn là giọng điệu bình thản như vậy, cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Giản Hiểu Chi cảm thấy so với Lang Hình kiểu người toàn dựa vào gào thét để ra lệnh, có vẻ như vị tiến sĩ này dễ nói chuyện hơn một chút?
Anh không quay đầu lại, chỉ giơ tay chạm vài cái lên màn hình, rồi trên đó xuất hiện thêm hai hàng dữ liệu.
Giản Hiểu Chi quay đầu, thoáng thấy sau lưng mình có một chiếc bàn thí nghiệm rất lớn, dưới ánh đèn, mặt bàn phản chiếu vẻ lạnh lẽo như phủ một lớp sương mỏng.
Bề mặt bàn thí nghiệm không phải là trơn nhẵn mà có các rãnh sâu nối liền với nhau, cuối cùng dẫn đến một lỗ nhỏ ở mép bàn, phía dưới lỗ nhỏ là một bình thủy tinh to cỡ một cái xô.
Cách thiết kế này trông như để ngăn máu của những người bị giết trên bàn thí nghiệm chảy xuống sàn làm bẩn nền nhà.
Nguyên lý này hơi giống với khay nướng Giản Hiểu Chi mua hồi năm nhất, cũng có các rãnh và lỗ nhỏ để dầu mỡ không tràn ra bàn.
Bàn thí nghiệm được thiết kế vừa tầm để tiến sĩ làm việc, nhưng đối với cô thì hơi cao.
Giản Hiểu Chi chống hai tay lên mép bàn, nhún người trèo lên, ngồi trên đó, hai chân lơ lửng đung đưa.
Một lát sau.
Vị tiến sĩ này có vẻ rất bận, tạm thời không rảnh để ý đến cô.
Trong ấn tượng của cô, những người phù hợp với hai chữ tiến sĩ thì đại đa số đều có tuổi, nhưng vị trước mặt này trông rất trẻ, khoảng 25, 26 tuổi.
Quá trình chờ chết thật là nhàm chán và dài dằng dặc.
Cô đang mặc áo phông ngắn tay màu tím nhạt, quần yếm ngắn màu trắng bằng chất liệu denim, có hai túi rất to, lúc này cô mới phát hiện trong túi bên trái đựng thứ gì đó.
Giản Hiểu Chi với mong muốn giản đơn đoán rằng đây là đạo cụ nhiệm vụ hoặc là tiền tệ lưu hành trong thế giới này.
Vì dù gì cũng là nữ chính, chắc chắn phải có đãi ngộ của nhân vật quan trọng.
Cô lấy ra, mở chiếc túi vải đỏ thẫm bên ngoài, nhìn kỹ...
Ừm, đúng là rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến cô choáng váng.
Đó là một chiếc sáo ocarina* bằng gốm trắng, lớn hơn lòng bàn tay một chút, với sáu lỗ thổi và hoa văn hình một bông mai trên bề mặt.
* Ocarina là một cây sáo cổ xưa thuộc nhạc cụ bộ hơi, một kiểu của sáo ống. Mọi người lên gg search thử đi, nhìn lạ mà hay hay =)))))
Là một món đồ gốm rất bình thường, rơi xuống sàn một cái là vỡ vụn ngay.
Giản Hiểu Chi không biểu lộ cảm xúc gì, nhét nó trở lại túi.
Lại thêm một lúc nữa trôi qua.
Giản Hiểu Chi đã đạt đến mức độ khó chịu đến nỗi toàn thân không thoải mái.
Cô cúi xuống nhìn đống bùn bẩn dưới đùi mình, đầy rẫy bùn đất thối rữa, không biết bên trong chứa thứ gì khiến da cô ngứa ngáy khó chịu, hơn nữa trước đó tay cô còn nhặt cái đầu to của Gã Khổng Lồ Bùn, giống như sờ phải một nắm rêu ẩm ướt và dính nhớp.
Sự nhếch nhác của cô lúc này hoàn toàn không ăn nhập với sự sạch sẽ tinh tươm của phòng thí nghiệm.
Vì ý thức được tình trạng của mình, và để tỏ sự tôn trọng với vẻ ngoài xuất sắc của vị tiến sĩ kia, Giản Hiểu Chi lên tiếng: “Xin hỏi anh còn phải bận rộn trong bao lâu nữa, tôi có thể đi tắm trước không?”
Nói xong, một ít bùn đất trên chân cô lại rơi xuống sàn, phát ra âm thanh rõ ràng.
“...”
“Cuối hành lang, bên trái.” Anh thậm chí không ngẩng đầu lên, ấn nút mở cửa.
“Cảm ơn.”
Giản Hiểu Chi bị Lang Hình vớt ra khỏi đầm lầy, đã mất luôn đôi giày của mình, đành phải chân trần lộc cộc đi ra ngoài.
Động tác trên tay Đoạn Uyên không ngừng, nhưng ánh mắt anh liếc qua thấy trên sàn nhà vốn sạch sẽ giờ đã in hai hàng dấu chân bùn từ lúc cô đi vào đến khi đi ra, tiện tay ấn thêm một nút, từ trong tường bật ra hai chiếc máy hình tròn, nhanh chóng lau dọn sạch sẽ toàn bộ mặt sàn.
Giản Hiểu Chi mất vài phút để đi đến căn phòng cuối hành lang, bên trong không có gì, không vòi hoa sen, không bồn tắm, không khăn lau hay sữa tắm, thậm chí cô còn không biết nước chảy ra từ đâu, chỉ có bốn bức tường trắng như ngọc.
Quần áo đều cởi, liền này?
Giản Hiểu Chi giữa sự hỗn loạn bắt đầu cân nhắc xem có phải mình nghe nhầm hay không, hay là anh chê cô lắm chuyện, ám chỉ cô đến đây để úp mặt kiểm điểm.
Cô bất lực dựa vào tường, đang định thở dài thì bức tường cảm ứng được sự chạm vào của cô, lập tức hiện ra một nút bấm và bắt đầu kích hoạt.
Trên đường bị bắt đi, Giản Hiểu Chi đã nghĩ đến rất nhiều cách chết, kế hoạch của cô là cố gắng để lại ấn tượng tốt, hy vọng có cơ hội chọn một cách chết ít đau đớn hơn.
Sau đó, cô muốn thử xem liệu cái chết của nữ chính sẽ khiến thế giới này sụp đổ, hay là cốt truyện sẽ khởi động lại, hoặc là Giản Hiểu Chi có thể trở về nhà?
Trong lúc Giản Hiểu Chi ngây người, anh lại nói: “Cởi đồ, nằm xuống.”
Vẫn là giọng điệu bình thản như vậy, cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Giản Hiểu Chi cảm thấy so với Lang Hình kiểu người toàn dựa vào gào thét để ra lệnh, có vẻ như vị tiến sĩ này dễ nói chuyện hơn một chút?
Anh không quay đầu lại, chỉ giơ tay chạm vài cái lên màn hình, rồi trên đó xuất hiện thêm hai hàng dữ liệu.
Giản Hiểu Chi quay đầu, thoáng thấy sau lưng mình có một chiếc bàn thí nghiệm rất lớn, dưới ánh đèn, mặt bàn phản chiếu vẻ lạnh lẽo như phủ một lớp sương mỏng.
Bề mặt bàn thí nghiệm không phải là trơn nhẵn mà có các rãnh sâu nối liền với nhau, cuối cùng dẫn đến một lỗ nhỏ ở mép bàn, phía dưới lỗ nhỏ là một bình thủy tinh to cỡ một cái xô.
Cách thiết kế này trông như để ngăn máu của những người bị giết trên bàn thí nghiệm chảy xuống sàn làm bẩn nền nhà.
Nguyên lý này hơi giống với khay nướng Giản Hiểu Chi mua hồi năm nhất, cũng có các rãnh và lỗ nhỏ để dầu mỡ không tràn ra bàn.
Bàn thí nghiệm được thiết kế vừa tầm để tiến sĩ làm việc, nhưng đối với cô thì hơi cao.
Giản Hiểu Chi chống hai tay lên mép bàn, nhún người trèo lên, ngồi trên đó, hai chân lơ lửng đung đưa.
Một lát sau.
Vị tiến sĩ này có vẻ rất bận, tạm thời không rảnh để ý đến cô.
Trong ấn tượng của cô, những người phù hợp với hai chữ tiến sĩ thì đại đa số đều có tuổi, nhưng vị trước mặt này trông rất trẻ, khoảng 25, 26 tuổi.
Quá trình chờ chết thật là nhàm chán và dài dằng dặc.
Cô đang mặc áo phông ngắn tay màu tím nhạt, quần yếm ngắn màu trắng bằng chất liệu denim, có hai túi rất to, lúc này cô mới phát hiện trong túi bên trái đựng thứ gì đó.
Giản Hiểu Chi với mong muốn giản đơn đoán rằng đây là đạo cụ nhiệm vụ hoặc là tiền tệ lưu hành trong thế giới này.
Vì dù gì cũng là nữ chính, chắc chắn phải có đãi ngộ của nhân vật quan trọng.
Cô lấy ra, mở chiếc túi vải đỏ thẫm bên ngoài, nhìn kỹ...
Ừm, đúng là rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến cô choáng váng.
Đó là một chiếc sáo ocarina* bằng gốm trắng, lớn hơn lòng bàn tay một chút, với sáu lỗ thổi và hoa văn hình một bông mai trên bề mặt.
* Ocarina là một cây sáo cổ xưa thuộc nhạc cụ bộ hơi, một kiểu của sáo ống. Mọi người lên gg search thử đi, nhìn lạ mà hay hay =)))))
Là một món đồ gốm rất bình thường, rơi xuống sàn một cái là vỡ vụn ngay.
Giản Hiểu Chi không biểu lộ cảm xúc gì, nhét nó trở lại túi.
Lại thêm một lúc nữa trôi qua.
Giản Hiểu Chi đã đạt đến mức độ khó chịu đến nỗi toàn thân không thoải mái.
Cô cúi xuống nhìn đống bùn bẩn dưới đùi mình, đầy rẫy bùn đất thối rữa, không biết bên trong chứa thứ gì khiến da cô ngứa ngáy khó chịu, hơn nữa trước đó tay cô còn nhặt cái đầu to của Gã Khổng Lồ Bùn, giống như sờ phải một nắm rêu ẩm ướt và dính nhớp.
Sự nhếch nhác của cô lúc này hoàn toàn không ăn nhập với sự sạch sẽ tinh tươm của phòng thí nghiệm.
Vì ý thức được tình trạng của mình, và để tỏ sự tôn trọng với vẻ ngoài xuất sắc của vị tiến sĩ kia, Giản Hiểu Chi lên tiếng: “Xin hỏi anh còn phải bận rộn trong bao lâu nữa, tôi có thể đi tắm trước không?”
Nói xong, một ít bùn đất trên chân cô lại rơi xuống sàn, phát ra âm thanh rõ ràng.
“...”
“Cuối hành lang, bên trái.” Anh thậm chí không ngẩng đầu lên, ấn nút mở cửa.
“Cảm ơn.”
Giản Hiểu Chi bị Lang Hình vớt ra khỏi đầm lầy, đã mất luôn đôi giày của mình, đành phải chân trần lộc cộc đi ra ngoài.
Động tác trên tay Đoạn Uyên không ngừng, nhưng ánh mắt anh liếc qua thấy trên sàn nhà vốn sạch sẽ giờ đã in hai hàng dấu chân bùn từ lúc cô đi vào đến khi đi ra, tiện tay ấn thêm một nút, từ trong tường bật ra hai chiếc máy hình tròn, nhanh chóng lau dọn sạch sẽ toàn bộ mặt sàn.
Giản Hiểu Chi mất vài phút để đi đến căn phòng cuối hành lang, bên trong không có gì, không vòi hoa sen, không bồn tắm, không khăn lau hay sữa tắm, thậm chí cô còn không biết nước chảy ra từ đâu, chỉ có bốn bức tường trắng như ngọc.
Quần áo đều cởi, liền này?
Giản Hiểu Chi giữa sự hỗn loạn bắt đầu cân nhắc xem có phải mình nghe nhầm hay không, hay là anh chê cô lắm chuyện, ám chỉ cô đến đây để úp mặt kiểm điểm.
Cô bất lực dựa vào tường, đang định thở dài thì bức tường cảm ứng được sự chạm vào của cô, lập tức hiện ra một nút bấm và bắt đầu kích hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.