Chương 57: Hối hận?
Chin
08/08/2023
Thua cuộc...
Cứ cảm thấy nhạt nhẽo, chuyện tình chóng vánh như một trò đùa. Mặc cho người khác dằn xéo trong lòng bàn tay, bất lực than khóc.
Không thể kháng cự, bởi cử động nhỏ thôi cũng bị bóp nát một cách dễ dàng.
Tất cả, đều là do bản thân tớ tự chuốc lấy mà thôi.
Từ đầu tới cuối, tớ quyết định và hành động. Tớ cảm thấy thật ghê tởm, nhưng không hối hận với bất kì bước đi nào của bản thân.
Cả việc thích Trí, lẫn việc xa Trí.
Tớ có tâm hồn bay bổng, đôi mắt tớ thì lại thực tế hơn cả.
Sinh ra trong một gia đình bình thường, đầy đủ ba má và anh chị em, sống trong thế giới yên bình không lo thiên tai ập tới, có thể đủ no và đủ ấm hơn nhiều người khó khăn khác. Ấy vậy, đó không phải là tất cả.
Khi cuộc sống của bạn là ước mơ của người khác, bạn lại thèm khát cuộc sống cao hơn.
Nợ nần, tiền bạc thiếu thốn khiến mọi thứ lung lay trong cơn gió.
Có thể, người khác nghĩ tớ là đứa hám tiền tham lam sẵn sàng bỏ bạn bè hay người thân để đổi lấy. Tớ chỉ cảm thấy, nếu như nó không tổn hại quá nhiều đến họ thì thiệt thòi một chút cũng không sao.
Vật chất quyết định ý thức mà thôi, nếu như tớ được sinh ra trong gia đình khá giả không lo tiền bạc tớ chắc chắn sẽ thấy khinh mấy người như vậy. Bởi họ nghĩ, tiền vốn không phải tất cả.
Đối với tớ, tiền là vật dẫn khiến tất cả được diễn ra thuận lợi hơn. Nếu như tiền làm tớ phải đánh đổi gia đình tớ có chết cũng không đồng ý, chứ tình cảm học sinh tuổi dậy thì có mài ra ăn được đâu.
Nhưng mà... tiếc thật.
- Tư Anh, lấy cho tao ly nước...
Khánh đột ngột tỉnh giấc lúc hai giờ sáng, nó liền gọi tớ mang nước uống lại cho nó.
Cạch...
Tớ đưa nước, Khánh lồm cồm ngồi dậy nhận rồi uống một ngụm đỡ cơn khát cổ họng.
- Nay tao gọi mày làm liền luôn à, bình thường gọi mãi mới dậy...
- Ừm...
Đột nhiên nó kéo tay tớ, để mặt tớ soi rõ dưới bóng đèn ngủ mập mờ. Có lẽ tớ xấu xí lắm, nhìn gương mặt méo mó khó coi của Khánh là biết rồi. Nó đưa hai tay bóp mặt tớ, ngón cái vuốt đi nước mắt đang lăn dài.
- Suốt ngày khóc khóc, bực hết cả mình. Hôm qua cũng khóc hôm nay cũng khóc, mày không biết làm gì ngoài bù lu bù loa như vậy hả?
- Ừ, tao cũng không muốn đâu nhưng tao không ngủ được.
Tớ mệt mỏi trả lời Khánh, thở dài não nề:
- Cứ nghĩ tới việc bị con Ly chơi một vố đau, tao vừa tức vừa tủi.
Khánh cười ngượng, hỏi:
- Mày không thấy ghét hay hay hận tao hả? Bởi vì tao nên mày mới bị Ly nắm thóp.
Tớ nhìn Khánh:
- Mày cố tình để Ly biết phải không?
Khánh hoảng loạng, giơ tay lên thề:
- Không nhé, không phải tao tao thề luôn ấy!
Tớ liền bĩu môi:
- Vậy thì mắc gì tao phải ghét hận với mày, lắm trò.
- Nhớ nhé!
- Xàm quá nha ông dà!
Khánh tự nhiên rời khỏi giường, nó chạy qua giường tớ ôm mền ôm gối rồi ném lên giường nó. Nó cười hô hố, chống nạnh:
- Vậy thì tao sẽ cho mày ngủ cùng tao trên chiếc giường cao cấp này!
- Hả? Đ*o đâu! Tao với mày là bạn bè là chủ tớ, đừng có lợi dụng tao đau buồn là làm bậy làm bạ, tao báo công an đó!
- Xàm ít thôi, tao thèm vào mày. Tao thấy mày cô đơn nên an ủi trò chuyện với mày thôi, mày thèm muốn tao lắm hay gì.
- Nhưng... tao cứ thấy nó kì kì.
- Mày thích bị trừ lương không?
Mẹ cái thằng, dùng tiền để ra lệnh người khác tưởng hay ho à. Ừ thì hay đấy tớ thua rồi, huynh đệ với nhau chắc không sao đâu.
Tớ chùm chăm ngang mặt, Khánh thì đặt tay lên trán suy nghĩ gì đó kĩ lắm.
- Hồi nhỏ, Ly có hãm như bây giờ không mày?
Nó bảo tâm sự mà đợi mãi nó cứ im lặng, thế là tớ đành mở lời. Khánh chép miệng:
- Tao không biết, lúc đó tao thấy nó đáng yêu chết được. Giờ thì hết rồi, cái nết muốn gì đòi nấy của nó làm tao ghét.
- Nó muốn yêu hai người cơ á, ngộ ha!
- Đó đó, tao là tao yêu nhiều em một lúc chứ không cùng yêu một em với thằng khác đâu nhá!
- Tưởng gì, mày cũng giống nó.
Khánh giận dữ nhìn tớ, hung hăng:
- Tao không có giống nó, thứ tao muốn là tình cảm trai gái. Còn nó, nó cần cảm giác chinh phục. Ly hiếu thắng với ích kỉ, những gì của nó người khác không bao giờ được đụng vào. Vậy nên nó có cái máu hơi điên trong người, bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích.
Tớ nghe thầy Khánh giảng bài, coi như phần nào hiểu hơn về con người Ly.
- Sì tóp!
- Gì?
- Nếu mày rõ Ly là loại người như thế, sao còn đâm đầu vào yêu vậy?
Khánh cười lên thích thú, trông quỷ dị vô cùng:
- Vì lạ đó, loại con gái như vậy không phải rất thu hút hả? Mày cũng nên thay đổi bản thân đi, yêu mày nhạt vãi đạn. Chắc Trí đau khổ lắm, tao tội cho nó đấy.
Khánh chạm vào vết thương lòng của tớ, tâm tình đã không vui giờ bị nói càng thêm bực. Tớ túm lấy tóc Khánh kéo.
- May khóc thay Trí đó hả? Ai mướn! Yêu tao nhạt cái cục cức, mày biết đ*o gì đâu thằng chóa này!
Đau nên Khánh la oai oái, nó túm lại tóc tớ kéo mạnh:
- Đù má bỏ tao ra coi!
Hai đứa đánh đấm đá nhau, vừa xả tức vừa mệt. Tớ nhắm mắt lại, cảm giác khó chịu xoa dịu bớt đi phần nào.
Quả nhiên, đánh Khánh khiến lòng tớ thanh thản mà.
- Mày hối hận không Tư Anh, hôm đó mày bỏ hai triệu thì đâu có cớ sự này.
Hối hận?
Tớ không thấy hối hận.
- Nếu đi lại, tao vẫn chọn làm việc. Tình cảm không khiến tao giàu hay ăn no được Khánh ạ, tao sẽ chọn thứ tốt cho tao thay vì không gì cả.
Khánh khẽ cười, nó kéo gối nằm ngay ngắn lại:
- Tao vốn dĩ chẳng hiểu mày hết được, suy nghĩ của mày không giống mấy đứa con gái tao từng tiếp xúc.
- Ừ, tại vì tao ích kỉ. Tao nghĩ cho bản thân nhiều hơn...
- Không phải. Là mày không bao giờ kể cho tao nghe những gì mày nghĩ, cứ lầm lầm lì lì rồi đêm khóc một mình. Vốn dĩ tao có thể giúp mày, mày nói ngon nói ngọt tao nghe lọt lỗ tai là được. Mày không nghĩ tới việc quyến rũ tao rồi lấy tiền tao à?
- Bảo Khánh, Khánh đẹp trai cho em xin ít tiền đi.
- Mày tật à? Ngứa tai quá.
Tớ bĩu môi, kéo chăn:
- Mày chả nói thích gái xinh, tao làm trò hề vô ích hả?
- Cũng đúng ha!
- Này Bảo Khánh, mày có định mai tìm ghệ mới không?
Khánh nhắm mắt mà vẫn trả lời:
- Không biết, mai tao sẽ đi một vòng trường xem em nào xinh thì hốt. Tao chả muốn làm bạn trai của mày, ngứa ngáy vãi nồi.
Chắc tớ muốn quá, rắc rối muốn xỉu.
Vài ngày sau Khánh có ghệ mới xinh tươi, tớ liền thoát nạn. Nhưng kiếp nạn lớn nhất với tớ mà nói, là khoảng cách dần xa của tớ và Trí.
Có hôm tớ thấy cậu uống chung ống hút với Ly trước mặt tớ, chắc là trả thù tớ đây mà.
Chỉ mỗi vậy mà tớ thấy khó chịu rồi, huống hồ tớ đã hôn với kẻ khác. Chắc cậu còn khó chịu hơn tớ rất nhiều.
Thu qua, Đông đến, Xuân về...
Thời gian cứ tiếp tục trôi, tớ vẫn theo dòng đời sống.
Trí không đề nghị chia tay cũng không có động thái nào với Ly. Ly thì suốt ruột, nó tưởng Trí và tớ còn qua lại nên suốt ngày làm khó làm dễ.
Giờ tớ chỉ ước, được đấm con Ly thì vui phải biết nhỉ?
Học kì hai kết thúc đánh dấu một mốc đường quan trọng trong học tập. Giờ lên lớp chỉ có chơi với chơi thôi, bởi chẳng còn gì để học hết. Giáo viên thả, cuối năm rồi mà ép học làm gì.
- Đôi 5! Đôi già! VỀ NHÁ HÁ HÁ HÁ!!!
Tớ với nhóm con trai con gái quây quần đánh bài dù cái này bị cấm trong trường, chơi lén đấy bị bắt thì ăn hành.
Chơi tiến lên miền nam, tớ được dành một tay. Thắng nhất ăn tất, được búng trán mấy người còn lại.
Từ nãy tới giờ trán tớ hơi sưng chưa có cơ hội phục thù, lần này ngon rồi.
- ĐƯA TRÁN ĐÂY CHO TAO!
Tớ búng mấy đứa kêu cồm cộp, tất nhiên vì tớ đánh hết sức với nỗi uất hận kìm nén mà.
- Trán, Bảo Khánh!
Khánh liếc mấy nạn nhân trước, hơi hoảng loạn:
- Chơi vui thôi mà mày đánh mạnh tay thế.
Tớ kệ nó, nói mồm ai chả nói được. Nó đánh tớ đau nhất đám đấy, liệu hồn mà đón nhận thần chưởng của ta đây.
- Trán.
- Từ... từ đã...
- TRÁN!
Khánh rút tờ hai trăm ra trước mặt tớ, tay run run:
- Bồi thường, đ... đừng đánh tao.
Tớ đang thở ra khói thấy tiền cái hiền dịu liền, tớ nhận lấy hai trăm rồi cười:
- Ông chủ Khánh mãi đỉnh!
Điều này làm người khác bất bình:
- Ê ăn gian! Ai chơi dùng tiền mua chuộc hả?!
Tớ mặc kệ dòng đời dèm pha, có tiền trong tay thì lời nào cũng thơm như hoa ngọt như mật í.
- Lớp mình đi chơi ở đâu không? Tiền đóng từ đầu năm dư ra nhiều phết!
Thằng Hào nhanh nhảu, ai cũng tán đồng muốn đi chơi. Cơ mà một số liền phản đối:
- Thầy cô bảo năm sau nhiều tài liệu, để tiền đó đi phô tô hay hơn không?
- Năm sau là năm sau, năm nay là năm nay. Tài liệu học tất nhiên phải in, nhưng đó là tài liệu của cá nhân không phải tập thể các bạn tự bỏ tiền túi ra trả đi chứ!
- Phung phí làm gì, năm sau thi tốt nghiệp xong lớp mình đi một lần luôn cho tiện.
- Phải đó, để tiền đó cho năm sau đi!
Lớp trưởng đứng ra giảng hòa hai bên:
- Cứ chuyện tiền bạc là rối cả lên, được rồi ai đồng ý dí chơi?
Có mấy cánh tay giơ lên, lớp trưởng đến sơ qua rồi hỏi tiếp:
- Ai phản đối?
Nó gật gù rồi nói:
- Xem ra người phản đối nhiều hơn nhỉ? Vậy thì quyết định không đi. Bạn nào muốn đi chơi thì lập hội nhóm bỏ tiền túi ra tổ chức, không liên quan gì tới lớp, được không?
Con Nhã đứng dậy:
- Thứ bọn tao muốn là tập thể, còn mấy năm ghế nhà trường nữa thôi mà mấy bạn không dám nữa.
Một bạn khác trong lớp phản bác:
- Chắc gì số tiền ít ỏi của lớp bao hết cả lớp, tao nghĩ cá nhân cũng phải hùn tiền vô thôi. Tao không có giàu như tụi mày, một đồng thôi tao cũng phải đắn đo suy nghĩ rồi. Bỏ tiền bạc thời gian công sức vào thứ vô bổ.
Nhã đập bàn:
- Tạo kỉ niệm với lớp mà mày nói là vô bổ à? Đã là cá thể trong tập thể thì suy nghĩ cho tập thể hộ cái.
Bạn đó nhếch mép cười khinh:
- Tao không có nói là không tham gia, tụi mày để năm sau không được à? Năm sau còn ý nghĩ hơn và tao không bao giờ từ chối, giờ thì không nhé!
Vẫn là cãi vã diễn ra, cuối cùng cả lớp liền theo quyết định của lớp trưởng. Ai đi tự tổ chức, không đi thì thôi.
Kẻ thích đu đưa như Khánh đương nhiên không từ chối rồi, rất nhanh nhóm đi chơi hơn mười người thành lập.
Tập hợp càng nhiều người chia tiền ra càng ít, vậy nên con Nhã và thằng Hào cật lực kêu gọi.
- Hai mươi sáu người, quá được đi!
Hào đứng lên nói, thế là hai thái cực trong lớp được hình thành. Tớ nằm ở chính giữa, nửa muốn đi nửa không.
- Đi đâu giờ?
- Đi Vũng Tàu, LaGi hay Phan Thiết gì cũng được hết!
Lớp trưởng nhíu mày nhắc nhở:
- Không được, trường cấm học sinh tổ chức đi biển. Bị lộ ra thầy chủ nhiệm chịu kỉ luật đấy!
- Hay đi Đà Lạt đi! Đà Lạt vui!
- Tao chán Đà Lạt rồi, đi nhiều quá!
- Chứ đi đâu giờ? Xa hơn không có đủ tiền đâu.
Rơi vào suy nghĩ vô hạn, mỗi người đều có địa điểm ước mơ trong đầu tiếc là ngân sách có hạn phải suy nghĩ kĩ.
- Đi Đà Lạt đi, tao thấy chỗ này ô kê nhất rồi.
Có mấy bạn không chịu nhưng cũng phải đồng ý theo số đông. Tính tính toán toán các thứ nữa, cuối cùng ra được con số.
- Mỗi đứa ba trăm cành, thiếu đại gia Khánh bù nhá!
Khánh hoang mang:
- Ơ tao nói tao bù hồi nào?
Con Nhã cười ngọt:
- Đại gia Khánh nhiều tiền mới giúp đỡ bạn bè gắn kết được chứ bọn tao mang ơn mày cảm kích mày luôn, Khánh tốt bụng thiếu Khánh là hỏng được. Nha nha đại gia Khánh, bù ít thôi mà!
Khánh phổng mũi, đáp ứng ngay:
- À há chuyện nhỏ! Tụi mày cứ đi thiếu tao bù hết cho!
Cứ cảm thấy nhạt nhẽo, chuyện tình chóng vánh như một trò đùa. Mặc cho người khác dằn xéo trong lòng bàn tay, bất lực than khóc.
Không thể kháng cự, bởi cử động nhỏ thôi cũng bị bóp nát một cách dễ dàng.
Tất cả, đều là do bản thân tớ tự chuốc lấy mà thôi.
Từ đầu tới cuối, tớ quyết định và hành động. Tớ cảm thấy thật ghê tởm, nhưng không hối hận với bất kì bước đi nào của bản thân.
Cả việc thích Trí, lẫn việc xa Trí.
Tớ có tâm hồn bay bổng, đôi mắt tớ thì lại thực tế hơn cả.
Sinh ra trong một gia đình bình thường, đầy đủ ba má và anh chị em, sống trong thế giới yên bình không lo thiên tai ập tới, có thể đủ no và đủ ấm hơn nhiều người khó khăn khác. Ấy vậy, đó không phải là tất cả.
Khi cuộc sống của bạn là ước mơ của người khác, bạn lại thèm khát cuộc sống cao hơn.
Nợ nần, tiền bạc thiếu thốn khiến mọi thứ lung lay trong cơn gió.
Có thể, người khác nghĩ tớ là đứa hám tiền tham lam sẵn sàng bỏ bạn bè hay người thân để đổi lấy. Tớ chỉ cảm thấy, nếu như nó không tổn hại quá nhiều đến họ thì thiệt thòi một chút cũng không sao.
Vật chất quyết định ý thức mà thôi, nếu như tớ được sinh ra trong gia đình khá giả không lo tiền bạc tớ chắc chắn sẽ thấy khinh mấy người như vậy. Bởi họ nghĩ, tiền vốn không phải tất cả.
Đối với tớ, tiền là vật dẫn khiến tất cả được diễn ra thuận lợi hơn. Nếu như tiền làm tớ phải đánh đổi gia đình tớ có chết cũng không đồng ý, chứ tình cảm học sinh tuổi dậy thì có mài ra ăn được đâu.
Nhưng mà... tiếc thật.
- Tư Anh, lấy cho tao ly nước...
Khánh đột ngột tỉnh giấc lúc hai giờ sáng, nó liền gọi tớ mang nước uống lại cho nó.
Cạch...
Tớ đưa nước, Khánh lồm cồm ngồi dậy nhận rồi uống một ngụm đỡ cơn khát cổ họng.
- Nay tao gọi mày làm liền luôn à, bình thường gọi mãi mới dậy...
- Ừm...
Đột nhiên nó kéo tay tớ, để mặt tớ soi rõ dưới bóng đèn ngủ mập mờ. Có lẽ tớ xấu xí lắm, nhìn gương mặt méo mó khó coi của Khánh là biết rồi. Nó đưa hai tay bóp mặt tớ, ngón cái vuốt đi nước mắt đang lăn dài.
- Suốt ngày khóc khóc, bực hết cả mình. Hôm qua cũng khóc hôm nay cũng khóc, mày không biết làm gì ngoài bù lu bù loa như vậy hả?
- Ừ, tao cũng không muốn đâu nhưng tao không ngủ được.
Tớ mệt mỏi trả lời Khánh, thở dài não nề:
- Cứ nghĩ tới việc bị con Ly chơi một vố đau, tao vừa tức vừa tủi.
Khánh cười ngượng, hỏi:
- Mày không thấy ghét hay hay hận tao hả? Bởi vì tao nên mày mới bị Ly nắm thóp.
Tớ nhìn Khánh:
- Mày cố tình để Ly biết phải không?
Khánh hoảng loạng, giơ tay lên thề:
- Không nhé, không phải tao tao thề luôn ấy!
Tớ liền bĩu môi:
- Vậy thì mắc gì tao phải ghét hận với mày, lắm trò.
- Nhớ nhé!
- Xàm quá nha ông dà!
Khánh tự nhiên rời khỏi giường, nó chạy qua giường tớ ôm mền ôm gối rồi ném lên giường nó. Nó cười hô hố, chống nạnh:
- Vậy thì tao sẽ cho mày ngủ cùng tao trên chiếc giường cao cấp này!
- Hả? Đ*o đâu! Tao với mày là bạn bè là chủ tớ, đừng có lợi dụng tao đau buồn là làm bậy làm bạ, tao báo công an đó!
- Xàm ít thôi, tao thèm vào mày. Tao thấy mày cô đơn nên an ủi trò chuyện với mày thôi, mày thèm muốn tao lắm hay gì.
- Nhưng... tao cứ thấy nó kì kì.
- Mày thích bị trừ lương không?
Mẹ cái thằng, dùng tiền để ra lệnh người khác tưởng hay ho à. Ừ thì hay đấy tớ thua rồi, huynh đệ với nhau chắc không sao đâu.
Tớ chùm chăm ngang mặt, Khánh thì đặt tay lên trán suy nghĩ gì đó kĩ lắm.
- Hồi nhỏ, Ly có hãm như bây giờ không mày?
Nó bảo tâm sự mà đợi mãi nó cứ im lặng, thế là tớ đành mở lời. Khánh chép miệng:
- Tao không biết, lúc đó tao thấy nó đáng yêu chết được. Giờ thì hết rồi, cái nết muốn gì đòi nấy của nó làm tao ghét.
- Nó muốn yêu hai người cơ á, ngộ ha!
- Đó đó, tao là tao yêu nhiều em một lúc chứ không cùng yêu một em với thằng khác đâu nhá!
- Tưởng gì, mày cũng giống nó.
Khánh giận dữ nhìn tớ, hung hăng:
- Tao không có giống nó, thứ tao muốn là tình cảm trai gái. Còn nó, nó cần cảm giác chinh phục. Ly hiếu thắng với ích kỉ, những gì của nó người khác không bao giờ được đụng vào. Vậy nên nó có cái máu hơi điên trong người, bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích.
Tớ nghe thầy Khánh giảng bài, coi như phần nào hiểu hơn về con người Ly.
- Sì tóp!
- Gì?
- Nếu mày rõ Ly là loại người như thế, sao còn đâm đầu vào yêu vậy?
Khánh cười lên thích thú, trông quỷ dị vô cùng:
- Vì lạ đó, loại con gái như vậy không phải rất thu hút hả? Mày cũng nên thay đổi bản thân đi, yêu mày nhạt vãi đạn. Chắc Trí đau khổ lắm, tao tội cho nó đấy.
Khánh chạm vào vết thương lòng của tớ, tâm tình đã không vui giờ bị nói càng thêm bực. Tớ túm lấy tóc Khánh kéo.
- May khóc thay Trí đó hả? Ai mướn! Yêu tao nhạt cái cục cức, mày biết đ*o gì đâu thằng chóa này!
Đau nên Khánh la oai oái, nó túm lại tóc tớ kéo mạnh:
- Đù má bỏ tao ra coi!
Hai đứa đánh đấm đá nhau, vừa xả tức vừa mệt. Tớ nhắm mắt lại, cảm giác khó chịu xoa dịu bớt đi phần nào.
Quả nhiên, đánh Khánh khiến lòng tớ thanh thản mà.
- Mày hối hận không Tư Anh, hôm đó mày bỏ hai triệu thì đâu có cớ sự này.
Hối hận?
Tớ không thấy hối hận.
- Nếu đi lại, tao vẫn chọn làm việc. Tình cảm không khiến tao giàu hay ăn no được Khánh ạ, tao sẽ chọn thứ tốt cho tao thay vì không gì cả.
Khánh khẽ cười, nó kéo gối nằm ngay ngắn lại:
- Tao vốn dĩ chẳng hiểu mày hết được, suy nghĩ của mày không giống mấy đứa con gái tao từng tiếp xúc.
- Ừ, tại vì tao ích kỉ. Tao nghĩ cho bản thân nhiều hơn...
- Không phải. Là mày không bao giờ kể cho tao nghe những gì mày nghĩ, cứ lầm lầm lì lì rồi đêm khóc một mình. Vốn dĩ tao có thể giúp mày, mày nói ngon nói ngọt tao nghe lọt lỗ tai là được. Mày không nghĩ tới việc quyến rũ tao rồi lấy tiền tao à?
- Bảo Khánh, Khánh đẹp trai cho em xin ít tiền đi.
- Mày tật à? Ngứa tai quá.
Tớ bĩu môi, kéo chăn:
- Mày chả nói thích gái xinh, tao làm trò hề vô ích hả?
- Cũng đúng ha!
- Này Bảo Khánh, mày có định mai tìm ghệ mới không?
Khánh nhắm mắt mà vẫn trả lời:
- Không biết, mai tao sẽ đi một vòng trường xem em nào xinh thì hốt. Tao chả muốn làm bạn trai của mày, ngứa ngáy vãi nồi.
Chắc tớ muốn quá, rắc rối muốn xỉu.
Vài ngày sau Khánh có ghệ mới xinh tươi, tớ liền thoát nạn. Nhưng kiếp nạn lớn nhất với tớ mà nói, là khoảng cách dần xa của tớ và Trí.
Có hôm tớ thấy cậu uống chung ống hút với Ly trước mặt tớ, chắc là trả thù tớ đây mà.
Chỉ mỗi vậy mà tớ thấy khó chịu rồi, huống hồ tớ đã hôn với kẻ khác. Chắc cậu còn khó chịu hơn tớ rất nhiều.
Thu qua, Đông đến, Xuân về...
Thời gian cứ tiếp tục trôi, tớ vẫn theo dòng đời sống.
Trí không đề nghị chia tay cũng không có động thái nào với Ly. Ly thì suốt ruột, nó tưởng Trí và tớ còn qua lại nên suốt ngày làm khó làm dễ.
Giờ tớ chỉ ước, được đấm con Ly thì vui phải biết nhỉ?
Học kì hai kết thúc đánh dấu một mốc đường quan trọng trong học tập. Giờ lên lớp chỉ có chơi với chơi thôi, bởi chẳng còn gì để học hết. Giáo viên thả, cuối năm rồi mà ép học làm gì.
- Đôi 5! Đôi già! VỀ NHÁ HÁ HÁ HÁ!!!
Tớ với nhóm con trai con gái quây quần đánh bài dù cái này bị cấm trong trường, chơi lén đấy bị bắt thì ăn hành.
Chơi tiến lên miền nam, tớ được dành một tay. Thắng nhất ăn tất, được búng trán mấy người còn lại.
Từ nãy tới giờ trán tớ hơi sưng chưa có cơ hội phục thù, lần này ngon rồi.
- ĐƯA TRÁN ĐÂY CHO TAO!
Tớ búng mấy đứa kêu cồm cộp, tất nhiên vì tớ đánh hết sức với nỗi uất hận kìm nén mà.
- Trán, Bảo Khánh!
Khánh liếc mấy nạn nhân trước, hơi hoảng loạn:
- Chơi vui thôi mà mày đánh mạnh tay thế.
Tớ kệ nó, nói mồm ai chả nói được. Nó đánh tớ đau nhất đám đấy, liệu hồn mà đón nhận thần chưởng của ta đây.
- Trán.
- Từ... từ đã...
- TRÁN!
Khánh rút tờ hai trăm ra trước mặt tớ, tay run run:
- Bồi thường, đ... đừng đánh tao.
Tớ đang thở ra khói thấy tiền cái hiền dịu liền, tớ nhận lấy hai trăm rồi cười:
- Ông chủ Khánh mãi đỉnh!
Điều này làm người khác bất bình:
- Ê ăn gian! Ai chơi dùng tiền mua chuộc hả?!
Tớ mặc kệ dòng đời dèm pha, có tiền trong tay thì lời nào cũng thơm như hoa ngọt như mật í.
- Lớp mình đi chơi ở đâu không? Tiền đóng từ đầu năm dư ra nhiều phết!
Thằng Hào nhanh nhảu, ai cũng tán đồng muốn đi chơi. Cơ mà một số liền phản đối:
- Thầy cô bảo năm sau nhiều tài liệu, để tiền đó đi phô tô hay hơn không?
- Năm sau là năm sau, năm nay là năm nay. Tài liệu học tất nhiên phải in, nhưng đó là tài liệu của cá nhân không phải tập thể các bạn tự bỏ tiền túi ra trả đi chứ!
- Phung phí làm gì, năm sau thi tốt nghiệp xong lớp mình đi một lần luôn cho tiện.
- Phải đó, để tiền đó cho năm sau đi!
Lớp trưởng đứng ra giảng hòa hai bên:
- Cứ chuyện tiền bạc là rối cả lên, được rồi ai đồng ý dí chơi?
Có mấy cánh tay giơ lên, lớp trưởng đến sơ qua rồi hỏi tiếp:
- Ai phản đối?
Nó gật gù rồi nói:
- Xem ra người phản đối nhiều hơn nhỉ? Vậy thì quyết định không đi. Bạn nào muốn đi chơi thì lập hội nhóm bỏ tiền túi ra tổ chức, không liên quan gì tới lớp, được không?
Con Nhã đứng dậy:
- Thứ bọn tao muốn là tập thể, còn mấy năm ghế nhà trường nữa thôi mà mấy bạn không dám nữa.
Một bạn khác trong lớp phản bác:
- Chắc gì số tiền ít ỏi của lớp bao hết cả lớp, tao nghĩ cá nhân cũng phải hùn tiền vô thôi. Tao không có giàu như tụi mày, một đồng thôi tao cũng phải đắn đo suy nghĩ rồi. Bỏ tiền bạc thời gian công sức vào thứ vô bổ.
Nhã đập bàn:
- Tạo kỉ niệm với lớp mà mày nói là vô bổ à? Đã là cá thể trong tập thể thì suy nghĩ cho tập thể hộ cái.
Bạn đó nhếch mép cười khinh:
- Tao không có nói là không tham gia, tụi mày để năm sau không được à? Năm sau còn ý nghĩ hơn và tao không bao giờ từ chối, giờ thì không nhé!
Vẫn là cãi vã diễn ra, cuối cùng cả lớp liền theo quyết định của lớp trưởng. Ai đi tự tổ chức, không đi thì thôi.
Kẻ thích đu đưa như Khánh đương nhiên không từ chối rồi, rất nhanh nhóm đi chơi hơn mười người thành lập.
Tập hợp càng nhiều người chia tiền ra càng ít, vậy nên con Nhã và thằng Hào cật lực kêu gọi.
- Hai mươi sáu người, quá được đi!
Hào đứng lên nói, thế là hai thái cực trong lớp được hình thành. Tớ nằm ở chính giữa, nửa muốn đi nửa không.
- Đi đâu giờ?
- Đi Vũng Tàu, LaGi hay Phan Thiết gì cũng được hết!
Lớp trưởng nhíu mày nhắc nhở:
- Không được, trường cấm học sinh tổ chức đi biển. Bị lộ ra thầy chủ nhiệm chịu kỉ luật đấy!
- Hay đi Đà Lạt đi! Đà Lạt vui!
- Tao chán Đà Lạt rồi, đi nhiều quá!
- Chứ đi đâu giờ? Xa hơn không có đủ tiền đâu.
Rơi vào suy nghĩ vô hạn, mỗi người đều có địa điểm ước mơ trong đầu tiếc là ngân sách có hạn phải suy nghĩ kĩ.
- Đi Đà Lạt đi, tao thấy chỗ này ô kê nhất rồi.
Có mấy bạn không chịu nhưng cũng phải đồng ý theo số đông. Tính tính toán toán các thứ nữa, cuối cùng ra được con số.
- Mỗi đứa ba trăm cành, thiếu đại gia Khánh bù nhá!
Khánh hoang mang:
- Ơ tao nói tao bù hồi nào?
Con Nhã cười ngọt:
- Đại gia Khánh nhiều tiền mới giúp đỡ bạn bè gắn kết được chứ bọn tao mang ơn mày cảm kích mày luôn, Khánh tốt bụng thiếu Khánh là hỏng được. Nha nha đại gia Khánh, bù ít thôi mà!
Khánh phổng mũi, đáp ứng ngay:
- À há chuyện nhỏ! Tụi mày cứ đi thiếu tao bù hết cho!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.