Chương 58: Trước bão là yên bình
Chin
08/08/2023
Tớ đang lau sàn phòng học của Khánh, bình thường Khánh học ít làm nhiều trên máy tính nên gọi phòng này là phòng làm việc đúng hơn.
Khánh gõ lạch cạch thuận miệng hỏi:
- Mày có đi chơi không?
Tớ cũng thuận miệng trả lời lại:
- Không, mệt lắm.
Đột nhiên Khánh dừng tay đưa mắt lên nhìn tớ:
- Vui mà, mày lì lì ở nhà mãi không đi chơi cho biết đời hả?
Tớ cũng dừng lại nhìn nó:
- Mất ngày công với mất tiền, mày nghĩ tao chọn đi chơi hả?
Khánh cúi đầu làm tiếp, càu nhàu:
- Lúc não cũng tiếc tiền, có dịp đi chơi mà mày không đi nữa.
Tớ lau xong sàn, xách xô nước với cây lau nhà đi khỏi phòng Khánh không thèm nói gì hết.
Cái nhóm đi chơi với tớ không hợp lắm sao ấy, thực ra mấy bạn đó rất thân thiện và dễ thương vấn đề ở tớ cơ. Tớ ngại với sự năng nổ của họ, thấy bản thân có cố thế nào cũng không hòa nhập thành một nhân tố trong đó được.
Thâm tâm tớ muốn đi, tớ chưa đi chơi xa bao giờ nếu đi chắc vui lắm luôn. Lại còn đi Đà Lạt nữa, chụp hình cháy máy.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Tớ lướt facebook một lát Khánh bước vào, nó đi thẳng vô nhà tắm xử lý cá nhân mới bước ra.
- Ê Đà Lạt đẹp lắm á, mày đi bao giờ chưa?
Lại nhắc, nhắc cái tớ hứng thú muốn đi. Tớ lắc đầu, buồn rầu:
- Hong mấy bạn Bảo Khánh bao tớ đi, tớ mà được bao là xách vali đi luôn!
Khánh bĩu môi, ngồi xuống giường của nó:
- Chỉ có thế là giỏi.
- Chứ chả phải mày bù tiền cho mọi người được còn bao người bạn thân thiết này thì không hả?
Nó lấy lược chải tóc, cười:
- Tao dư khả năng, nhưng tao không thích. Mày phải biết xài tiền của mình đi tiết kiệm hoài vậy, bộ mày chỉ biết kiếm tiền thôi à?
Nghe tủi thân dễ sợ, tớ ôm gối:
- Tao tiếc tiền nhưng tao muốn đi, với ba trăm cành tao có thể mua bao nhiêu thứ cho ba má ấy.
Khánh hết cách với tớ, nhìn vẻ mặt của nó bất lực cực kì:
- Thế thì làm thêm đi, làm cả ngày chủ nhật tao trả 500 ngàn dư sức đi chơi chưa?
Tớ vui mừng, hớn hở:
- Thật á? Ô kê luôn!
Nghỉ một ngày đi chơi bù lại chủ nhật lương gần gấp đôi quá được đi, tớ sẽ chơi cho thỏa sức.
Đêm đó tớ háo hức vui lắm nên không ngủ được, đầu tưởng tượng bảy bảy bốn chín viễn cảnh đi chơi ở Đà Lạt. Thích chết đi được, muốn đi ngay ngày mai quá.
- Hả? Tư Anh cũng đi á?
Tớ ngại ngùng gật đầu:
- Ừa, đi chơi chứ!
Thằng Hào nhếch mép cười:
- Ui cha lạ he, sợ Khánh lén phén với ai hả? À à, Khánh bao mày đúng không sướng nhề!
Tớ tức giận đập bàn:
- Mày tối cổ à tao có còn là người yêu thằng Khánh đâu, hơn nữa tao đi bằng tiền CỦA TAO chứ KHÔNG PHẢI CỦA THẰNG KHÁNH!
Hào xanh mặt cười hòa hoãn:
- Đ... Đùa thôi mà làm gì căng vậy!
Đương nhiên căng rồi, cái lời nói mỉa mai này của nó nghe ngứa hết tai. Không phải là coi thường gì đâu, phản ứng thường thấy thôi mà.
Cũng tại tớ bình thường được Khánh bao này bao nọ, người khác liền nghĩ lúc nào cũng vậy là điều đương nhiên thôi.
- Tư Anh, Tư Anh! Qua đây.
Nhóm Gia Linh gọi tớ, thấy bọn nó tụ lại quanh nồi cơm điện là tớ biết có trò vui bèn hí hửng đi lại.
- Có gì ngon đấy?!
Phương đút một muỗng cơm vào miệng tớ, cười:
- Cơm trộn lung tung!
Châu nhai nhai nuốt nuốt ú ơ chỉ chỉ rồi lại quay về vấn đề chính ngay. Nó cố gắng xử lý cơm trong miệng rồi uống nước ừng ực.
- Má ơi trộn cơm thôi mang nồi cơm điện chi dị mấy ba?
Tớ vừa nhai vừa nói, con Quỳnh Anh cười đểu:
- Cho nó thú dị, mang mỗi cơm thôi thì đâu có vui.
Gia Linh nhìn tớ hỏi:
- Mày đi chơi à?
Mấy bạn này trừ Châu với Quỳnh Anh thì đều không đi, tớ cười ngại:
- Ừ thì tại tao chưa đi Đà Lạt bao giờ nên...
- Thì có gì đâu, đi chơi nhớ chụp hình cho tao xem đấy!
- Ừa biết rồi.
Cảm giác buồn buồn thiếu thiếu, cả bọn mà chỉ có ba đứa đi chơi à. Chụp hình cũng chỉ có ba, không đủ người.
Lớp tớ không có ăn liên hoan, tổng kết xong tạm biệt nhau hai tháng rưỡi rồi mới gặp lại. Năm nay tớ được học sinh Khá đó, công sức cả năm của tớ.
Sau tổng kết hai ngày là buổi đi chơi diễn ra. Tớ hồi hộp thức trắng đêm, đến sáng hôm sau lờ đà lờ đờ làm Khánh lèm bèm suốt.
Hôm nay tớ ứ phải giúp việc của nó đâu nên đừng mơ mà tớ nhịn nhá.
- Lẹ lên Tư Anh, đi chơi mà lề mề quá vậy!
Tớ hì hục tay xách nách mang đi ra, càm ràm:
- Đi chơi thôi mắc gì mày nhận thêm việc mua đồ ăn sáng vậy hả?
Tớ đưa hết cho Khánh cầm, mặt nó hoang mang lắm. Giống như không tin vậy, một lúc sau mới quay qua nói:
- Ủa mắc gì tao cầm, mày cầm đồ đi chứ tao trả lương cho mày làm gì hả?
Tớ dừng chân, tỏ ra cực kì vui vẻ:
- Hôm nay chúng ta đ*o quen nhau bạn nhé!
Ngày nào thì được chứ hôm nay tớ là người tự do, tớ không phải giúp việc nhà Khánh nữa. Có tuổi mà bắt tớ làm không công ngày nghỉ phép nhá!
Tớ thong dong ngồi trên xe, vẫy tay gọi:
- Lề mề quá nha bạn trẻ.
Khánh mặt tối đen, hầm hừ nặng nề bước đi. Nó ném đồ vào cốp xe rồi mang gương mặt khó chịu đó nhìn tớ suốt.
- Xuống xe đi, tao đ*o quen mày!
Tớ rén ngang, bèn ôm tay nó nũng nịu:
- Úi cha Khánh nay xách đồ hộ tao luôn ta, Khánh đã thành người đàn ông đích thực rồi đó! Quả nhiên ông chủ Khánh tuyệt nhất!
Khánh lắc người:
- Xuống xe xuống xe xuống xe đi!
- Hong lẽ Khánh định để tớ đi bộ hả? Rồi ai biết Khánh là người tồi sẽ ghét Khánh đó, Khánh là người tử tế tâm lý lắm mà lại có lúc tồi quá dạ...
Khánh nổi hết cả da gà, vội vã nói với chú tài xế:
- Đi chú ơi cháu sắp ói ra rồi!
Chú tài xế khẽ cười lên một tiếng, tớ bĩu môi vì vẫn có nhiều trò hay mà Khánh chịu thua nhanh quá.
Xe đi du lịch dừng ở cổng trường, xe khá lớn vì là loại 30 chỗ. Tớ chọn cho bản thân một chỗ ngồi cạnh cửa sổ vì tớ thích thế, đến sớm lợi sớm đến sau ngồi đâu kệ chứ.
Quỳnh Anh được mẹ chở đến, nó thấy tớ liền ngồi cạnh tớ luôn.
- Tao bị xay xe mày ơi.
Tớ chống cằm nghiêng đầu ra phía cửa sổ, quan sát mọi người ngoài xe:
- Lúc xe chạy làm liều thuốc ngủ là được rồi.
Quỳnh Anh húc vai tớ, cáu kỉnh:
- Nói như mày.
Dần dần mọi người ngồi đủ, chiếc xe từ từ lăn bánh. Tớ với Quỳnh Anh muốn ngủ một giấc mà bọn ngồi sau lôi đàn hát um tỏi lên, vui thì vui mà đau đầu ghê.
Lâu lắm rồi tớ mới được đi chơi xa như vậy nên không khỏi phấn khích, khung cảnh xinh đẹp lạ kì ngoài xe làm tớ sáng hết cả mắt.
Đột nhiên xe kít thắng làm tớ chúi người về phía trước, đầu đập vào ghế trên.
- Ui...
Tớ ôm đầu, trước mắt là gương mặt của Trí. Cậu lo lắng cho tớ đúng không? Dường như tớ thấy điều đó trong mắt cậu.
Đã lâu, rất lâu rồi tớ chưa ở gần cậu như bây giờ. Tớ ngỡ rằng bản thân sẽ bị cậu quên mất, nhưng nó vẫn vậy, cậu vẫn nhìn tớ như vậy. Ánh mắt âu yếm dịu dàng chỉ dành cho tớ.
- Tr...
- Minh Trí, xuống đây chơi đi!
Tiếng Ly cắt ngang lời tớ muốn nói, tớ nhìn cậu rồi ngoan ngoãn ngồi im không dám nói câu nào nữa. Tớ sợ bản thân sẽ khóc ngay giờ mất, tớ cố gắng quên đi đoạn tình cảm với cậu cực kì khó khăn.
Trí cũng quay lên trước, không xuống chơi luôn. Ly thấy Trí như vậy liền đi lên, nũng nịu kéo tay cậu:
- Trí đánh ghi - ta giỏi lắm á, xuống đánh một bài cho tụi tui nghe đi!
- Tui hơi say xe, tui ngủ lát mọi người chơi đi.
Cậu khoác áo rồi khoanh tay ngủ luôn, Ly hết cách dỗi hờn quay lại cuộc vui.
- -----------------------
Giờ mới ra chương tại tui bị nản á các bồ, nhưng yên tâm vì mấy chương sau khá dui.
Tui là người thích đờ ram ma kịch tính với hơi phi thực tế xíu, các tình tiết tui tạo ra thường sẽ không diễn ra ngoài đời đâu, các bồ thông cảm cho tui nha!
Mãi yêu các bồ!
Khánh gõ lạch cạch thuận miệng hỏi:
- Mày có đi chơi không?
Tớ cũng thuận miệng trả lời lại:
- Không, mệt lắm.
Đột nhiên Khánh dừng tay đưa mắt lên nhìn tớ:
- Vui mà, mày lì lì ở nhà mãi không đi chơi cho biết đời hả?
Tớ cũng dừng lại nhìn nó:
- Mất ngày công với mất tiền, mày nghĩ tao chọn đi chơi hả?
Khánh cúi đầu làm tiếp, càu nhàu:
- Lúc não cũng tiếc tiền, có dịp đi chơi mà mày không đi nữa.
Tớ lau xong sàn, xách xô nước với cây lau nhà đi khỏi phòng Khánh không thèm nói gì hết.
Cái nhóm đi chơi với tớ không hợp lắm sao ấy, thực ra mấy bạn đó rất thân thiện và dễ thương vấn đề ở tớ cơ. Tớ ngại với sự năng nổ của họ, thấy bản thân có cố thế nào cũng không hòa nhập thành một nhân tố trong đó được.
Thâm tâm tớ muốn đi, tớ chưa đi chơi xa bao giờ nếu đi chắc vui lắm luôn. Lại còn đi Đà Lạt nữa, chụp hình cháy máy.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Tớ lướt facebook một lát Khánh bước vào, nó đi thẳng vô nhà tắm xử lý cá nhân mới bước ra.
- Ê Đà Lạt đẹp lắm á, mày đi bao giờ chưa?
Lại nhắc, nhắc cái tớ hứng thú muốn đi. Tớ lắc đầu, buồn rầu:
- Hong mấy bạn Bảo Khánh bao tớ đi, tớ mà được bao là xách vali đi luôn!
Khánh bĩu môi, ngồi xuống giường của nó:
- Chỉ có thế là giỏi.
- Chứ chả phải mày bù tiền cho mọi người được còn bao người bạn thân thiết này thì không hả?
Nó lấy lược chải tóc, cười:
- Tao dư khả năng, nhưng tao không thích. Mày phải biết xài tiền của mình đi tiết kiệm hoài vậy, bộ mày chỉ biết kiếm tiền thôi à?
Nghe tủi thân dễ sợ, tớ ôm gối:
- Tao tiếc tiền nhưng tao muốn đi, với ba trăm cành tao có thể mua bao nhiêu thứ cho ba má ấy.
Khánh hết cách với tớ, nhìn vẻ mặt của nó bất lực cực kì:
- Thế thì làm thêm đi, làm cả ngày chủ nhật tao trả 500 ngàn dư sức đi chơi chưa?
Tớ vui mừng, hớn hở:
- Thật á? Ô kê luôn!
Nghỉ một ngày đi chơi bù lại chủ nhật lương gần gấp đôi quá được đi, tớ sẽ chơi cho thỏa sức.
Đêm đó tớ háo hức vui lắm nên không ngủ được, đầu tưởng tượng bảy bảy bốn chín viễn cảnh đi chơi ở Đà Lạt. Thích chết đi được, muốn đi ngay ngày mai quá.
- Hả? Tư Anh cũng đi á?
Tớ ngại ngùng gật đầu:
- Ừa, đi chơi chứ!
Thằng Hào nhếch mép cười:
- Ui cha lạ he, sợ Khánh lén phén với ai hả? À à, Khánh bao mày đúng không sướng nhề!
Tớ tức giận đập bàn:
- Mày tối cổ à tao có còn là người yêu thằng Khánh đâu, hơn nữa tao đi bằng tiền CỦA TAO chứ KHÔNG PHẢI CỦA THẰNG KHÁNH!
Hào xanh mặt cười hòa hoãn:
- Đ... Đùa thôi mà làm gì căng vậy!
Đương nhiên căng rồi, cái lời nói mỉa mai này của nó nghe ngứa hết tai. Không phải là coi thường gì đâu, phản ứng thường thấy thôi mà.
Cũng tại tớ bình thường được Khánh bao này bao nọ, người khác liền nghĩ lúc nào cũng vậy là điều đương nhiên thôi.
- Tư Anh, Tư Anh! Qua đây.
Nhóm Gia Linh gọi tớ, thấy bọn nó tụ lại quanh nồi cơm điện là tớ biết có trò vui bèn hí hửng đi lại.
- Có gì ngon đấy?!
Phương đút một muỗng cơm vào miệng tớ, cười:
- Cơm trộn lung tung!
Châu nhai nhai nuốt nuốt ú ơ chỉ chỉ rồi lại quay về vấn đề chính ngay. Nó cố gắng xử lý cơm trong miệng rồi uống nước ừng ực.
- Má ơi trộn cơm thôi mang nồi cơm điện chi dị mấy ba?
Tớ vừa nhai vừa nói, con Quỳnh Anh cười đểu:
- Cho nó thú dị, mang mỗi cơm thôi thì đâu có vui.
Gia Linh nhìn tớ hỏi:
- Mày đi chơi à?
Mấy bạn này trừ Châu với Quỳnh Anh thì đều không đi, tớ cười ngại:
- Ừ thì tại tao chưa đi Đà Lạt bao giờ nên...
- Thì có gì đâu, đi chơi nhớ chụp hình cho tao xem đấy!
- Ừa biết rồi.
Cảm giác buồn buồn thiếu thiếu, cả bọn mà chỉ có ba đứa đi chơi à. Chụp hình cũng chỉ có ba, không đủ người.
Lớp tớ không có ăn liên hoan, tổng kết xong tạm biệt nhau hai tháng rưỡi rồi mới gặp lại. Năm nay tớ được học sinh Khá đó, công sức cả năm của tớ.
Sau tổng kết hai ngày là buổi đi chơi diễn ra. Tớ hồi hộp thức trắng đêm, đến sáng hôm sau lờ đà lờ đờ làm Khánh lèm bèm suốt.
Hôm nay tớ ứ phải giúp việc của nó đâu nên đừng mơ mà tớ nhịn nhá.
- Lẹ lên Tư Anh, đi chơi mà lề mề quá vậy!
Tớ hì hục tay xách nách mang đi ra, càm ràm:
- Đi chơi thôi mắc gì mày nhận thêm việc mua đồ ăn sáng vậy hả?
Tớ đưa hết cho Khánh cầm, mặt nó hoang mang lắm. Giống như không tin vậy, một lúc sau mới quay qua nói:
- Ủa mắc gì tao cầm, mày cầm đồ đi chứ tao trả lương cho mày làm gì hả?
Tớ dừng chân, tỏ ra cực kì vui vẻ:
- Hôm nay chúng ta đ*o quen nhau bạn nhé!
Ngày nào thì được chứ hôm nay tớ là người tự do, tớ không phải giúp việc nhà Khánh nữa. Có tuổi mà bắt tớ làm không công ngày nghỉ phép nhá!
Tớ thong dong ngồi trên xe, vẫy tay gọi:
- Lề mề quá nha bạn trẻ.
Khánh mặt tối đen, hầm hừ nặng nề bước đi. Nó ném đồ vào cốp xe rồi mang gương mặt khó chịu đó nhìn tớ suốt.
- Xuống xe đi, tao đ*o quen mày!
Tớ rén ngang, bèn ôm tay nó nũng nịu:
- Úi cha Khánh nay xách đồ hộ tao luôn ta, Khánh đã thành người đàn ông đích thực rồi đó! Quả nhiên ông chủ Khánh tuyệt nhất!
Khánh lắc người:
- Xuống xe xuống xe xuống xe đi!
- Hong lẽ Khánh định để tớ đi bộ hả? Rồi ai biết Khánh là người tồi sẽ ghét Khánh đó, Khánh là người tử tế tâm lý lắm mà lại có lúc tồi quá dạ...
Khánh nổi hết cả da gà, vội vã nói với chú tài xế:
- Đi chú ơi cháu sắp ói ra rồi!
Chú tài xế khẽ cười lên một tiếng, tớ bĩu môi vì vẫn có nhiều trò hay mà Khánh chịu thua nhanh quá.
Xe đi du lịch dừng ở cổng trường, xe khá lớn vì là loại 30 chỗ. Tớ chọn cho bản thân một chỗ ngồi cạnh cửa sổ vì tớ thích thế, đến sớm lợi sớm đến sau ngồi đâu kệ chứ.
Quỳnh Anh được mẹ chở đến, nó thấy tớ liền ngồi cạnh tớ luôn.
- Tao bị xay xe mày ơi.
Tớ chống cằm nghiêng đầu ra phía cửa sổ, quan sát mọi người ngoài xe:
- Lúc xe chạy làm liều thuốc ngủ là được rồi.
Quỳnh Anh húc vai tớ, cáu kỉnh:
- Nói như mày.
Dần dần mọi người ngồi đủ, chiếc xe từ từ lăn bánh. Tớ với Quỳnh Anh muốn ngủ một giấc mà bọn ngồi sau lôi đàn hát um tỏi lên, vui thì vui mà đau đầu ghê.
Lâu lắm rồi tớ mới được đi chơi xa như vậy nên không khỏi phấn khích, khung cảnh xinh đẹp lạ kì ngoài xe làm tớ sáng hết cả mắt.
Đột nhiên xe kít thắng làm tớ chúi người về phía trước, đầu đập vào ghế trên.
- Ui...
Tớ ôm đầu, trước mắt là gương mặt của Trí. Cậu lo lắng cho tớ đúng không? Dường như tớ thấy điều đó trong mắt cậu.
Đã lâu, rất lâu rồi tớ chưa ở gần cậu như bây giờ. Tớ ngỡ rằng bản thân sẽ bị cậu quên mất, nhưng nó vẫn vậy, cậu vẫn nhìn tớ như vậy. Ánh mắt âu yếm dịu dàng chỉ dành cho tớ.
- Tr...
- Minh Trí, xuống đây chơi đi!
Tiếng Ly cắt ngang lời tớ muốn nói, tớ nhìn cậu rồi ngoan ngoãn ngồi im không dám nói câu nào nữa. Tớ sợ bản thân sẽ khóc ngay giờ mất, tớ cố gắng quên đi đoạn tình cảm với cậu cực kì khó khăn.
Trí cũng quay lên trước, không xuống chơi luôn. Ly thấy Trí như vậy liền đi lên, nũng nịu kéo tay cậu:
- Trí đánh ghi - ta giỏi lắm á, xuống đánh một bài cho tụi tui nghe đi!
- Tui hơi say xe, tui ngủ lát mọi người chơi đi.
Cậu khoác áo rồi khoanh tay ngủ luôn, Ly hết cách dỗi hờn quay lại cuộc vui.
- -----------------------
Giờ mới ra chương tại tui bị nản á các bồ, nhưng yên tâm vì mấy chương sau khá dui.
Tui là người thích đờ ram ma kịch tính với hơi phi thực tế xíu, các tình tiết tui tạo ra thường sẽ không diễn ra ngoài đời đâu, các bồ thông cảm cho tui nha!
Mãi yêu các bồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.