Chương 14: Cú Điện Thoại Làm Tâm Trạng Càng Tồi Tệ Hơn
Trân Piun
17/08/2015
Cứ như thế thời hạn hai năm mà cậu xem đó là một cái hẹn gặp lại anh trong suốt thời gian qua . Cậu hằng ngày từng phút từng giây đều muốn nắm rõ mọi thông tin về anh nhưng cậu không thể . Không phải là cậu không muốn nhấc điện thoại để gọi cho anh nghe giọng nói của anh cùng những lời quan tâm trước đây mà anh thường nói với cậu . Nhưng cậu không thể nào liên lạc với anh vì trong 1 năm 6 tháng qua anh không hề gọi cho cậu , cậu chỉ nghe tin tức của anh qua Phi Phi . Cậu vẫn ngồi ngay bên khung cửa sổ nhìn về phía ngôi sao sáng nhất như một thói quen khó có thể bỏ . Điều quan trọng hơn là thói quen này chính là do anh tạo ra cho cậu . Ngồi nhìn như thế cứ như bỏ hết ngoài tai mọi thứ nhưng cậu vẫn nghe tiếng chuông điện thoại
Reng ...Reng...Reng . Chuông cứ thế mà reo còn cậu thì rất lười nghe cuộc điện thoại kia ,dẫu cậu không biết là ai . Vì do hằng ngày cậu đều trong chờ vào cú điện thoại của anh nên không hề muốn nghe điện thoại của ai khác ngoài anh .
Reng ...Reng
- Alo xin hỏi là ai thế _ cậu mệt mỏi nhấc máy
- Anh mới đi mười tám tháng hai mươi mốt ngày mà quên rồi sao _ anh đầu dây bên kia trêu chọc cậu
- Mười tám tháng hai mươi mốt ngày _ cậu vẫn chưa nhận ra anh
- Thời gian từ ngày tôi đi _ anh nói rõ
- Anh ... anh là ..._ cậu ấp ún nói
- Phải là người mà cậu ngày nhớ đêm mơ đây _ anh nhẹ nhàng nói với cậu
- Anh khi nào anh về em ..._ cậu lại ngại nói ra
- Bao ngày qua không thay đổi được cứ nói chuyện ấp a ấp ún _ anh chọc cậu
- Không biết cũng không hiểu tại sao khi nào nói chuyện với anh em điều như vậy nhỉ _ Cậu nói
- Chắc cạu cũng nghe Phi Phi nói người tôi thích là.... _ anh chưa nói hết thì cậu đã tắc máy
Bụp , sau khi nghe xong cậu nói của anh cậu theo phản xa ngắt máy ngay không cần suy nghĩ . Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy , tại sao lại ngắt máy của anh chính cậu cũng không có câu trả lời . Cậu buông chiếc điện thoại ,nằm ngã nghiêng trên chiếc giường thân quen kia như buông bỏ tất cả mọi thứ mặc cho mọi chuyện
Cốc ...Cốc
-Mau mở cửa ra tôi có chuyện muốn nói _ Phi Phi đứng bên ngoài nói vọng vào
- Cậu về đi tôi muốn yên tĩnh _ cậu mệt mỏi trả lời
- Không cậu mau mở cửa nếu không tôi sẽ đứng mãi ở đây _ cô tiếp tục gõ mạnh vào cánh cửa phòng kia
- Chuyện gì mà cậu lại làm ầm lên thế _ Hân đứng phía sau lên tiếng
- Không có gì chỉ là anh mình đã liên lạc thôi , không biết nói những gì mà tâm trạng cậu ta lại như thế này _ cô nói rồi tiếp tục gõ
- Hai cậu làm loạn ký túc xá nam rồi _ Đ Huy nói vẻ châm chọc
- Nếu chỉ cần tôi muốn thì ngày mai nơi này sẽ là một nơi hoang không ai giám tới _ cô bực tức nói với Huy
- Nói thật chỉ cần cậu không học ở đây thì sự việc hai người đó cũng không như bây giờ _ Hân nói
- Đủ rồi hai cậu về đi _ cậu mở cửa bước ra trong bộ dạng yếu ớt
Bây giờ cơn giận của cô cũng qua rồi ,cô cùng Hân rời đi dẫu tâm trạng không tốt . Quay lại phòng với cậu , tâm trạng của cậu cũng không tốt hơn là bao so với cô
- Suy nghĩ gì mà suy tư thế _ Huy đứng cạnh bên hỏi
- Không phải chuyện của cậu đừng mãi xen vào cộc sống cuộc sống của tôi nữa _ cậu vừa nóc bia rồi về nhà
- Ý cậu là ,,, _ Huy ngại hỏi
- Đúng ý tôi đó chính là cậu tránh khỏi cuộc sống của tôi _ cậu mạnh mẽ nói ra
Nói rồi cậu quay về giường thu dọn đồ đạt mà không quan tâm tới ánh mắt mà Huy đang nhìn cậu , Thu dọn hành lý xong cậu thu dọn sạch sẽ như cậu chưa tầng sống ở đây vì cậu muốn anh vui khi quay về
- Cậu định đi đâu _ Huy tò mò hỏi bà
- Quay lại vạch xuất phát mà không đúng phải nói là khởi điểm ban đầu _ cậu nói rồi nhìn ra cửa
- Tại sao chỉ một cú điện thoại lại có thể làm đảo lộn cuộc sống của cậu như vậy _ Huy bất lực nhìn cậu
- Không cần nói nữa vì tôi đã chờ cuộc điện thoại này từ khi anh ấy đi _ cậu buồn phiền nói
- Anh ta quan trọng với cậu như thế nào hả _ Huy cố hỏi tới cùng
- Cậu để cho tôi yên tại sao cứ nhất thiết nhắc tới anh ấy vậy chứ _ cậu nổi cáu bỏ ra ngoài
Phải công nhận một điều chỉ cần trong cuộc nói chuyện giữa cậu với bất kì ai chỉ cần nhắc tới anh thì cậu không đủ can đảm nói tiếp . Vì thế trong suốt thời gian qua cậu không bao giờ để ai nhắc tới anh trong khi nói chuyện vì cậu sợ mình sẽ lại nhớ anh nhiều hơn . Sau khi rời khỏi phòng cậu đi lòng vòng tìm kiếm bóng dáng của Phi Phi vì khi nãy cô tìm cậu để nói cho cô biết rằng " cậu rất nhớ anh ".
Reng ...Reng...Reng . Chuông cứ thế mà reo còn cậu thì rất lười nghe cuộc điện thoại kia ,dẫu cậu không biết là ai . Vì do hằng ngày cậu đều trong chờ vào cú điện thoại của anh nên không hề muốn nghe điện thoại của ai khác ngoài anh .
Reng ...Reng
- Alo xin hỏi là ai thế _ cậu mệt mỏi nhấc máy
- Anh mới đi mười tám tháng hai mươi mốt ngày mà quên rồi sao _ anh đầu dây bên kia trêu chọc cậu
- Mười tám tháng hai mươi mốt ngày _ cậu vẫn chưa nhận ra anh
- Thời gian từ ngày tôi đi _ anh nói rõ
- Anh ... anh là ..._ cậu ấp ún nói
- Phải là người mà cậu ngày nhớ đêm mơ đây _ anh nhẹ nhàng nói với cậu
- Anh khi nào anh về em ..._ cậu lại ngại nói ra
- Bao ngày qua không thay đổi được cứ nói chuyện ấp a ấp ún _ anh chọc cậu
- Không biết cũng không hiểu tại sao khi nào nói chuyện với anh em điều như vậy nhỉ _ Cậu nói
- Chắc cạu cũng nghe Phi Phi nói người tôi thích là.... _ anh chưa nói hết thì cậu đã tắc máy
Bụp , sau khi nghe xong cậu nói của anh cậu theo phản xa ngắt máy ngay không cần suy nghĩ . Chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy , tại sao lại ngắt máy của anh chính cậu cũng không có câu trả lời . Cậu buông chiếc điện thoại ,nằm ngã nghiêng trên chiếc giường thân quen kia như buông bỏ tất cả mọi thứ mặc cho mọi chuyện
Cốc ...Cốc
-Mau mở cửa ra tôi có chuyện muốn nói _ Phi Phi đứng bên ngoài nói vọng vào
- Cậu về đi tôi muốn yên tĩnh _ cậu mệt mỏi trả lời
- Không cậu mau mở cửa nếu không tôi sẽ đứng mãi ở đây _ cô tiếp tục gõ mạnh vào cánh cửa phòng kia
- Chuyện gì mà cậu lại làm ầm lên thế _ Hân đứng phía sau lên tiếng
- Không có gì chỉ là anh mình đã liên lạc thôi , không biết nói những gì mà tâm trạng cậu ta lại như thế này _ cô nói rồi tiếp tục gõ
- Hai cậu làm loạn ký túc xá nam rồi _ Đ Huy nói vẻ châm chọc
- Nếu chỉ cần tôi muốn thì ngày mai nơi này sẽ là một nơi hoang không ai giám tới _ cô bực tức nói với Huy
- Nói thật chỉ cần cậu không học ở đây thì sự việc hai người đó cũng không như bây giờ _ Hân nói
- Đủ rồi hai cậu về đi _ cậu mở cửa bước ra trong bộ dạng yếu ớt
Bây giờ cơn giận của cô cũng qua rồi ,cô cùng Hân rời đi dẫu tâm trạng không tốt . Quay lại phòng với cậu , tâm trạng của cậu cũng không tốt hơn là bao so với cô
- Suy nghĩ gì mà suy tư thế _ Huy đứng cạnh bên hỏi
- Không phải chuyện của cậu đừng mãi xen vào cộc sống cuộc sống của tôi nữa _ cậu vừa nóc bia rồi về nhà
- Ý cậu là ,,, _ Huy ngại hỏi
- Đúng ý tôi đó chính là cậu tránh khỏi cuộc sống của tôi _ cậu mạnh mẽ nói ra
Nói rồi cậu quay về giường thu dọn đồ đạt mà không quan tâm tới ánh mắt mà Huy đang nhìn cậu , Thu dọn hành lý xong cậu thu dọn sạch sẽ như cậu chưa tầng sống ở đây vì cậu muốn anh vui khi quay về
- Cậu định đi đâu _ Huy tò mò hỏi bà
- Quay lại vạch xuất phát mà không đúng phải nói là khởi điểm ban đầu _ cậu nói rồi nhìn ra cửa
- Tại sao chỉ một cú điện thoại lại có thể làm đảo lộn cuộc sống của cậu như vậy _ Huy bất lực nhìn cậu
- Không cần nói nữa vì tôi đã chờ cuộc điện thoại này từ khi anh ấy đi _ cậu buồn phiền nói
- Anh ta quan trọng với cậu như thế nào hả _ Huy cố hỏi tới cùng
- Cậu để cho tôi yên tại sao cứ nhất thiết nhắc tới anh ấy vậy chứ _ cậu nổi cáu bỏ ra ngoài
Phải công nhận một điều chỉ cần trong cuộc nói chuyện giữa cậu với bất kì ai chỉ cần nhắc tới anh thì cậu không đủ can đảm nói tiếp . Vì thế trong suốt thời gian qua cậu không bao giờ để ai nhắc tới anh trong khi nói chuyện vì cậu sợ mình sẽ lại nhớ anh nhiều hơn . Sau khi rời khỏi phòng cậu đi lòng vòng tìm kiếm bóng dáng của Phi Phi vì khi nãy cô tìm cậu để nói cho cô biết rằng " cậu rất nhớ anh ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.