Chương 13: Nhớ Anh
Trân Piun
17/08/2015
Nói là nói thế thôi chứ thật ra trong lòng cậu từ lúc anh đi tới nay chưa giây phút ngừng nhớ tới anh . Đã vậy mà hằng ngày bọn kia cứ nhắc đi nhắc lại cái tên của anh trước mặt cậu làm cậu càng nhớ anh nhiều hơn. Cậu quay trở về phòng ngồi thẩn thờ suy nghĩ những lời mà cô vừa nói có đúng là anh sắp quay về hay không . Nếu đúng là như vậy thì cậu sẽ phải đối mặt với anh ra sao đây vì giờ đây cậu đã nhận ra mình đã thật sự thích anh vượt qua tình cảm bạn bè , anh em . Đang ngồi suy nghĩ về anh thì tự dưng có ai đứng phía sau kí đầu cậu một cái hơi đau .
- Làm gì mà ngồi im như pho tượng vậy tôi vào mà cũng không biết _ Đ Huy nhìn cậu thắc mắc
- Không có gì chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi không có gì _ cậu khi nào cũng nói không có gì
- Lại nghĩ về người anh họ vô tình của cậu hả , không biết anh ta có chỗ nào tốt mà làm cậu nhớ hoài không quên thế _ Đ Huy tỏ ra không hiểu
- Anh ấy rất hoàn hảo nhưng sao cậu biết tôi đang nghĩ về ai chứ _ cậu hơi ngạc nhiên
- Trên thế giới này người mà có thể làm cậu ngày nhớ đêm trong chỉ có một _ Huy vui vẻ nói
- Là ai thế nhỉ tôi nghĩ mãi mà cũng không ra _ cậu giả vờ không hiểu
- Đúng là ngốc tất nhiên là Anh Tuấn rồi _ Huy nói thẳng không cần suy nghĩ
Sau khi nghe câu tra lời cậu nhanh chân chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn điều gì đó . Đúng vậy cậu không còn đủ kiên nhẫn để ngồi trò chuyện với Huy mà nội dung lại là nói về anh . Sau khi bỏ ra khỏi phòng cậu tìm một gốc cây to ngồi xuống đó mà rơi nước mắt . Đây là nơi mà kể từ ngày anh đi nó là nơi giải bầy tâm sự khi những điều đó cậu không có can đảm để nói với ai . Đang ngồi im mặt cho hai hàng nước mắt tuôn rơi thì có ai đó ở phía sau kều cậu
- Xin đó để tôi yên _ cậu hét lên vì nghĩ đó là bọn Anh Khang
- Sao vậy cậu có tâm sự gì hả _ Hân hỏi vì khi nãy vô tình đi ngang qua đây thì nhìn thấy cậu
- Hân sao cậu biết tôi ở đây _ cậu ngạc nhiên nhìn cô
- Chỉ là đi ngang qua vô tình thấy thôi _ Hân nhỏ nhẹ nói với cậu
- Tôi thật sự nhớ anh ấy đến phát điên rồi , xin lỗi lại nói điều này với cậu trong khi cậu là bạn gái anh _ nói đến đây giọng cậu nhỏ tới mức không còn nghe được chữ cuối cùng của câu
- Xin lỗi đáng lẽ phải nói điều này với cậu từ sớm mới phải _ Hân nói nhỏ
- Tại sao phải xin lỗi , chuyện gì nên nói từ sớm _ cậu không hiểu Hân đang nói gì
- Chuyện Tuấn nói tôi là bạn gái chỉ là màng kịch thôi _nói đến đây giọng Hân càng nhỏ
- Ý cậu là ..._ cậu ngạc nhiên hỏi
- Đúng chúng tôi không có mối quan hệ nào khác ngoài hai chữ bạn bè , người anh ấy thích là ... _ nói tới đây Hân không giám nói tiếp
- Là ai ... _ cậu tò mò hỏi
- Cậu nghĩ là ai thì là người đó _ Phi Phi đứng sau lên tiếng
- Là tôi phải không _ cậu vừa nói vừa chỉ chính mình
- Xem ra cậu thông minh _ cả hai đồng thanh
Biết được một sự thật vô cùng quan trọng đối với cậu vì thế cậu vui hơn hẳn . Cậu tạm biệt hai người quay trở về phòng với tâm trạng tốt hơn khi rời khỏi . Nhưng khi bước qua phòng A3 - 101 cậu lại nhớ tới anh . Cậu bao ngày qua luôn mong sẽ có ngày cậu và anh sẽ lại cùng nhau đi qua cánh cửa đó dù chỉ là một lần thôi cũng được . Tuy tâm trạng cậu giờ đây đã khá hơn lúc nãy nhưng trên gương mặt cậu vẫn có chút gì đó hơi buồn . Cậu nằm xuống giường định ngủ một lúc nhưng vừa nhắm mắt cậu lại thấy về anh . Bao ngày qua cũng vậy , cậu thường xuyên gặp anh trong giấc mơ ,vì thế không những quên mà cậu còn nhớ về anh nhiều hơn .Cậu cứ nằm như thế mặc kệ mọi thứ xung quanh kể cả cái tên cùng phòng đang làm gì
- Không định qua ăn cơm hả _ Đ Huy nhìn cậu
- Không cậu ăn đi _ cậu từ chối rồi xoay người vào trong
- Cậu khó chiều như vậy không hiểu sao anh ta chiều theo cậu được nhỉ _ Đ Huy cố ý nhắc tới anh
- Cậu không cần lo cho anh ấy khi ở với anh ấy tôi rất ngoan _cậu nói nhưng mặt vẫn quay vào trong . Nói xong cậu nhắm mắt ngủ luôn vì cậu luôn mong kh ngủ sẽ lại được gặp anh trong giấc mơ
- Làm gì mà ngồi im như pho tượng vậy tôi vào mà cũng không biết _ Đ Huy nhìn cậu thắc mắc
- Không có gì chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi không có gì _ cậu khi nào cũng nói không có gì
- Lại nghĩ về người anh họ vô tình của cậu hả , không biết anh ta có chỗ nào tốt mà làm cậu nhớ hoài không quên thế _ Đ Huy tỏ ra không hiểu
- Anh ấy rất hoàn hảo nhưng sao cậu biết tôi đang nghĩ về ai chứ _ cậu hơi ngạc nhiên
- Trên thế giới này người mà có thể làm cậu ngày nhớ đêm trong chỉ có một _ Huy vui vẻ nói
- Là ai thế nhỉ tôi nghĩ mãi mà cũng không ra _ cậu giả vờ không hiểu
- Đúng là ngốc tất nhiên là Anh Tuấn rồi _ Huy nói thẳng không cần suy nghĩ
Sau khi nghe câu tra lời cậu nhanh chân chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn điều gì đó . Đúng vậy cậu không còn đủ kiên nhẫn để ngồi trò chuyện với Huy mà nội dung lại là nói về anh . Sau khi bỏ ra khỏi phòng cậu tìm một gốc cây to ngồi xuống đó mà rơi nước mắt . Đây là nơi mà kể từ ngày anh đi nó là nơi giải bầy tâm sự khi những điều đó cậu không có can đảm để nói với ai . Đang ngồi im mặt cho hai hàng nước mắt tuôn rơi thì có ai đó ở phía sau kều cậu
- Xin đó để tôi yên _ cậu hét lên vì nghĩ đó là bọn Anh Khang
- Sao vậy cậu có tâm sự gì hả _ Hân hỏi vì khi nãy vô tình đi ngang qua đây thì nhìn thấy cậu
- Hân sao cậu biết tôi ở đây _ cậu ngạc nhiên nhìn cô
- Chỉ là đi ngang qua vô tình thấy thôi _ Hân nhỏ nhẹ nói với cậu
- Tôi thật sự nhớ anh ấy đến phát điên rồi , xin lỗi lại nói điều này với cậu trong khi cậu là bạn gái anh _ nói đến đây giọng cậu nhỏ tới mức không còn nghe được chữ cuối cùng của câu
- Xin lỗi đáng lẽ phải nói điều này với cậu từ sớm mới phải _ Hân nói nhỏ
- Tại sao phải xin lỗi , chuyện gì nên nói từ sớm _ cậu không hiểu Hân đang nói gì
- Chuyện Tuấn nói tôi là bạn gái chỉ là màng kịch thôi _nói đến đây giọng Hân càng nhỏ
- Ý cậu là ..._ cậu ngạc nhiên hỏi
- Đúng chúng tôi không có mối quan hệ nào khác ngoài hai chữ bạn bè , người anh ấy thích là ... _ nói tới đây Hân không giám nói tiếp
- Là ai ... _ cậu tò mò hỏi
- Cậu nghĩ là ai thì là người đó _ Phi Phi đứng sau lên tiếng
- Là tôi phải không _ cậu vừa nói vừa chỉ chính mình
- Xem ra cậu thông minh _ cả hai đồng thanh
Biết được một sự thật vô cùng quan trọng đối với cậu vì thế cậu vui hơn hẳn . Cậu tạm biệt hai người quay trở về phòng với tâm trạng tốt hơn khi rời khỏi . Nhưng khi bước qua phòng A3 - 101 cậu lại nhớ tới anh . Cậu bao ngày qua luôn mong sẽ có ngày cậu và anh sẽ lại cùng nhau đi qua cánh cửa đó dù chỉ là một lần thôi cũng được . Tuy tâm trạng cậu giờ đây đã khá hơn lúc nãy nhưng trên gương mặt cậu vẫn có chút gì đó hơi buồn . Cậu nằm xuống giường định ngủ một lúc nhưng vừa nhắm mắt cậu lại thấy về anh . Bao ngày qua cũng vậy , cậu thường xuyên gặp anh trong giấc mơ ,vì thế không những quên mà cậu còn nhớ về anh nhiều hơn .Cậu cứ nằm như thế mặc kệ mọi thứ xung quanh kể cả cái tên cùng phòng đang làm gì
- Không định qua ăn cơm hả _ Đ Huy nhìn cậu
- Không cậu ăn đi _ cậu từ chối rồi xoay người vào trong
- Cậu khó chiều như vậy không hiểu sao anh ta chiều theo cậu được nhỉ _ Đ Huy cố ý nhắc tới anh
- Cậu không cần lo cho anh ấy khi ở với anh ấy tôi rất ngoan _cậu nói nhưng mặt vẫn quay vào trong . Nói xong cậu nhắm mắt ngủ luôn vì cậu luôn mong kh ngủ sẽ lại được gặp anh trong giấc mơ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.