Chương 22: Cuối Cùng Cậu Cũng Tỉnh
Trân Piun
26/08/2015
Cửa phòng cấp cứu cứ đóng suốt làm những người đứng ngoài này lo lắng
cho cậu vô cùng . Những người đang có mặt ở đây chắc hẳn không ai lo
lắng cho cậu bằng anh . Chính lúc này đây anh cũng đang vô cùng hối hận
vì nếu anh không đánh Khang thì có lẽ cậu không ra nông nổi này . Nhưng
nếu người cậu sống chung không phải anh thì cậu cũng không gặp nhiều rắc rối như bây giờ . Anh không chờ được nữa ,anh vội vàng đứng lên đi về
phía cánh cửa màu trắng đó bên trên còn ghi hai chữ " cấp cứu" .
- Anh đừng quá lo bác sĩ nói cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi _ Phi Phi ngồi cạnh lên tiếng
- Nhưng sao lâu thế mà cậu ấy chưa ra _ anh lo lắng hỏi
- Chuyện gì cũng có trình tự cứ từ từ đi _ cô tiếp tục khuyên ngăn
- Anh thật sự lo cho cậu ấy _ anh vừa nói vừa nhìn cánh cửa đó
- Cậu ấy cũng là đàn ông , cậu ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua _ cô tiếp tục khuyên anh
- Cậu ta sao rồi _ Nghi và Hân cùng vào và cùng hỏi 1 câu
- Không biết bác sĩ chỉ nói qua cơn nguy kịch rồi _ cô trả lời thay anh
- Anh ổn chứ cảm giác không biết người mình yêu như thế nào rất khó chịu anh khóc đi _ Nghi ngồi xuống cạnh anh
Câu nói đó vừa dứt ánh đèn trên bảng chữ cấp cứu vụt tắt mọi người đều đứng lên nghe kết quả từ bác sĩ
- Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân _ bác sĩ hỏi
- Tôi em ấy có chuyện gì sao _ anh lo lắng hỏi
- Nếu ở đây tất cả là người nhà tôi nói thẳng bệnh nhân có thể bị liệt nửa người trong một thời gian _ bác sĩ nói thẳng
- Bị liệt một thời gian sao _ anh nói rồi ngã quỵ xuống
- Không có cánh điều trị khác sao bác sĩ _ cô hỏi
- Xin lổi chúng tôi chỉ có thể giúp bệnh nhân được như thế _ bác sĩ hơi buồn
- Cảm ơn ông đã giúp đỡ _cô nói rồi cúi chào
Sau khi vị bác sĩ kia vừa đi thì cả ba người quay lại nhìn vào phòng bệnh nơi mà cậu đang nằm rồi tự dưng anh khóc . Mọi người ai cũng biết không phải là tự dưng mà sâu trong lòng anh đang hối hận . Nghi không nhịn được khi thấy anh mình sống mà hồn và thể xác ở hai nơi như thế
- Vào trong ấy đợi cậu ấy tỉnh lại đi _ cô nàng nói xong đẩy anh vào phòng
Cứ như thế thời gian lại thấm thoát trôi qua mới đó mà cậu đã hôn mê gần 4 tháng . Ngày nào cũng vậy chưa giây phút nào anh rời xa cậu , ngày nào cũng kể chuyện vui cho cậu nghe dù anh không biết cậu có nghe hay không . Nhưng hôm nay đã có một phép màu giúp cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài tưởng như cậu không bao giờ tỉnh lại .
- Anh à cho em xin miếng nước _ cậu thều thào nói
- Cuối cùng em cũng tỉnh _ anh tỉnh giấc và hôn cậu một cái . Anh xoay đi lấy nước nhưng trong lòng anh lúc này đang lo về một chuyện khác đó là cái chân cậu không cử động
- Anh sao em không duy chuyển được cái chân _ cậu lo lắng hỏi anh
- Không sao từ từ rối sẽ cử động được thôi _ anh nói rồi ngồi xuống nhìn cậu . Nói thì nói thế thôi chứ thật ra anh cũng không biết khi nào cậu mới đi lại được như trước
- Vậy sau này muốn đi đâu phải làm sao _ cậu lo lắng hỏi anh
- Thì anh sẽ cỏng em chịu không _ anh nói rồi ngồi sát bên cậu
- Anh à không được đây là bệnh viện _ mặt cậu tự dưng đỏ lên khi anh ngồi sát
- Ngóc à em không phải lo anh chưa bị cuồng tới mất hành hạ một người bị thương mà chân em không cử động được thì làm được gì _ anh noi rồi hôn cậu thật sâu
- Thế em tập vật lý trị liệu xong hẳn rời khỏi đây _ cậu nói rồi nhìn anh
- Cũng được tập xong chúng ta cùng về nhà kiểm tra xem em khỏe chưa trên giường của chúng ta ha _ anh nói rồi cười
- Anh ... suốt ngày cứ như thế _ cậu ngại lấy chăn che kính đầu
- Anh đừng quá lo bác sĩ nói cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi _ Phi Phi ngồi cạnh lên tiếng
- Nhưng sao lâu thế mà cậu ấy chưa ra _ anh lo lắng hỏi
- Chuyện gì cũng có trình tự cứ từ từ đi _ cô tiếp tục khuyên ngăn
- Anh thật sự lo cho cậu ấy _ anh vừa nói vừa nhìn cánh cửa đó
- Cậu ấy cũng là đàn ông , cậu ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua _ cô tiếp tục khuyên anh
- Cậu ta sao rồi _ Nghi và Hân cùng vào và cùng hỏi 1 câu
- Không biết bác sĩ chỉ nói qua cơn nguy kịch rồi _ cô trả lời thay anh
- Anh ổn chứ cảm giác không biết người mình yêu như thế nào rất khó chịu anh khóc đi _ Nghi ngồi xuống cạnh anh
Câu nói đó vừa dứt ánh đèn trên bảng chữ cấp cứu vụt tắt mọi người đều đứng lên nghe kết quả từ bác sĩ
- Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân _ bác sĩ hỏi
- Tôi em ấy có chuyện gì sao _ anh lo lắng hỏi
- Nếu ở đây tất cả là người nhà tôi nói thẳng bệnh nhân có thể bị liệt nửa người trong một thời gian _ bác sĩ nói thẳng
- Bị liệt một thời gian sao _ anh nói rồi ngã quỵ xuống
- Không có cánh điều trị khác sao bác sĩ _ cô hỏi
- Xin lổi chúng tôi chỉ có thể giúp bệnh nhân được như thế _ bác sĩ hơi buồn
- Cảm ơn ông đã giúp đỡ _cô nói rồi cúi chào
Sau khi vị bác sĩ kia vừa đi thì cả ba người quay lại nhìn vào phòng bệnh nơi mà cậu đang nằm rồi tự dưng anh khóc . Mọi người ai cũng biết không phải là tự dưng mà sâu trong lòng anh đang hối hận . Nghi không nhịn được khi thấy anh mình sống mà hồn và thể xác ở hai nơi như thế
- Vào trong ấy đợi cậu ấy tỉnh lại đi _ cô nàng nói xong đẩy anh vào phòng
Cứ như thế thời gian lại thấm thoát trôi qua mới đó mà cậu đã hôn mê gần 4 tháng . Ngày nào cũng vậy chưa giây phút nào anh rời xa cậu , ngày nào cũng kể chuyện vui cho cậu nghe dù anh không biết cậu có nghe hay không . Nhưng hôm nay đã có một phép màu giúp cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài tưởng như cậu không bao giờ tỉnh lại .
- Anh à cho em xin miếng nước _ cậu thều thào nói
- Cuối cùng em cũng tỉnh _ anh tỉnh giấc và hôn cậu một cái . Anh xoay đi lấy nước nhưng trong lòng anh lúc này đang lo về một chuyện khác đó là cái chân cậu không cử động
- Anh sao em không duy chuyển được cái chân _ cậu lo lắng hỏi anh
- Không sao từ từ rối sẽ cử động được thôi _ anh nói rồi ngồi xuống nhìn cậu . Nói thì nói thế thôi chứ thật ra anh cũng không biết khi nào cậu mới đi lại được như trước
- Vậy sau này muốn đi đâu phải làm sao _ cậu lo lắng hỏi anh
- Thì anh sẽ cỏng em chịu không _ anh nói rồi ngồi sát bên cậu
- Anh à không được đây là bệnh viện _ mặt cậu tự dưng đỏ lên khi anh ngồi sát
- Ngóc à em không phải lo anh chưa bị cuồng tới mất hành hạ một người bị thương mà chân em không cử động được thì làm được gì _ anh noi rồi hôn cậu thật sâu
- Thế em tập vật lý trị liệu xong hẳn rời khỏi đây _ cậu nói rồi nhìn anh
- Cũng được tập xong chúng ta cùng về nhà kiểm tra xem em khỏe chưa trên giường của chúng ta ha _ anh nói rồi cười
- Anh ... suốt ngày cứ như thế _ cậu ngại lấy chăn che kính đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.