Chương 23: Quay Lại Cuộc Sống Trước Đây
Trân Piun
26/08/2015
Sau bao ngày tháng cậu vất vả tập vật lý trị liệu nào là đau là nhứt
nhưng cậu vẫn cố vượt qua đơn giản vì anh . Cậu thì hằng ngày cứ như thế đi tới đi lui trong bệnh viện mà nhất quyết không chịu về nhà . Chính
vì thế anh dạo gần đây vô cùng bận rộn cứ phải chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện chưa kể là công ty . Kể từ ngày cậu bệnh , bệnh viện trở
thành văn phòng anh lúc nào không hay . Cuối cùng ngày anh và cậu mong
chờ cũng đã đến cái ngày cậu đi lại được như trước nên đồng nghĩa với
việc cậu được xuất viện rồi .
- Hôm nay em khỏe hẳn rồi nhỉ _ anh nhìn cậu từ trên xuống
- Anh à chúng ta về thôi _ cậu nói rồi vội quay đi
- Em vội gì chứ về nhà anh nhất định sẽ phạt em trên giường của chúng ta _ anh nói rồi mỉm cười
- Em làm gì sai mà phạt _ cậu ngang ngạnh cãi
- Ai mượn em đỡ nhát dao đó _ anh nói rồi liếc nhìn cậu
- Chứ không người hôm nay chịu khổ thế này là anh anh chịu được không _ cậu nói
- Thôi anh chịu thua nhưng anh vẫn phạt lý do tại anh thích _ anh nói rồi tiến tới hôn cậu
Hai người nhanh chống rời khỏi đó , mau chóng quay về nhà vì mọi người đang chờ . Đó chỉ là một lý do thôi thật ra người mong chờ về nhà nhất chính là anh và cậu . Không lâu sao cả hai đứng trước cánh cửa quen thuộc đã lâu rồi cậu không thấy . Anh dìu lấy cậu cùng nhau bước vào căn nhà của hai người
- Chúc mừng cậu khỏe lại _ bọn họ cùng đồng thanh
- Cảm ơn mọi người _ cậu nói rồi rơi nước mắt
- Lần sau đừng ngốc thế tư dưng lại nhảy vào anh ấy tự biết ứng phó _ Nghi lên tiếng
- Phải đó cậu hại anh ấy thức ngày thức đêm trông chừng cậu , anh ấy còn khóc nữa chứ _ Phi Phi lên tiếng
- Khóc sao ... anh ấy khóc vì tôi sao _ cậu nhìn anh ngạc nhiên vô cùng . Nếu thứ anh ghét thứ gì nhất trên đời này thì thứ đó là nước mắt .
Anh lúc này ngại ngùng quay đi vì hình tượng anh vừa mất đi một chút trong cậu . Anh càng tránh né thì cậu càng cố nhìn anh kĩ hơn làm anh đỏ mặt . Sau khi mọi người ra về cậu liền chạy lại ôm anh từ phía sau . Vừa ôm chặt cậu vừa hôn lên tấm lưng săn chắc của anh không một chút e ngại .
- Cảm ơn anh đã chăm sóc em , đã vì em mà rơi nước mắt _ cậu nói rồi xoay đứng trước mặt anh
- Ngốc chăm sóc em là chuyện cả đời anh nên làm ơn nghĩa gì _ anh nói rồi hôn cậu
- Trong nữa năm nay anh có ra ngoài lăn nhăn không _ cậu giả vờ hỏi anh
- Không có anh còn phải chừa sức lực phạt em nữa chứ _ anh nói rồi cười gian xảo
- Anh ... em ra ngoài xem phim đây anh dọn một mình đi nha _ nói rồi cậu phi ra ghế
30p sau cuối cùng anh cũng dọn dẹp xong xui mọi thứ . Anh vừa xong liền phi ra ghế sofa ôm cậu vào lòng mình mà tham lam hít mùi hương trên người cậu . Còn cậu tất nhiên không ngây thơ tới mất không biết anh định làm gì nhưng cậu cũng bỏ qua . Không còn chịu nổi anh bỏ mặc tất cả bế xóc cậu lên phòng ngủ nơi anh dùng để phạt cậu
- Em sẽ ổn chứ _ anh vẫn còn chút ký trí
- Ồn nhưng hi vọng anh nhẹ một chút em vừa bệnh _ cậu nói rồi ôm anh
Anh nhẹ nhàng đưa vào sau câu nói của cậu không một chút chừng chừ . Anh tham lam chiếm hữu cậu như một con mèo đói nhìn thấy một con chuột nhưng anh và cậu không phải là meò chuột mà là hổ và nai .
- A ... a... anh mau dừng em không chịu được _ cậu cố nói
- Em cố chịu một lác thôi _ anh đang trên đỉnh rồi nên không ngừng được thôi
- A... a.... ừ..ừ ... anh buông nhanh em ... _ cậu nói chưa hết câu đã ngất liệm
Anh lúc này vô cùng hoảng loạn và hối hận vì mình quá tham lam chiếm giữ thể xác cậu . Anh không làm gì nữa cứ như thế ôm cậu vào lòng ngủ một giấc tời sáng . Sáng hôm sau anh vừa mở mắc ra người đầu ti6n anh thấy là cậu , một gương mặt tuấn tú nhìn vẫn còn chút non nớt .
- Đau chết em mất _ cậu nói rồi đánh nhẹ vào anh
- Lần sau anh sẽ cố gắn nhẹ hơn _ anh nói rồi hôn cậu
- Nhưng cũng không cần phải làm thế _ cậu ngại nói
- Như thế mới giống như trước đây _ anh nói rồi cười và ôm cậu vào lòng . Thật ra chính cậu cũng biết phải cố gắng trong cuộc sống hai người thì cả hai mới hạnh phúc bên nhau như ngày trước
- Hôm nay em khỏe hẳn rồi nhỉ _ anh nhìn cậu từ trên xuống
- Anh à chúng ta về thôi _ cậu nói rồi vội quay đi
- Em vội gì chứ về nhà anh nhất định sẽ phạt em trên giường của chúng ta _ anh nói rồi mỉm cười
- Em làm gì sai mà phạt _ cậu ngang ngạnh cãi
- Ai mượn em đỡ nhát dao đó _ anh nói rồi liếc nhìn cậu
- Chứ không người hôm nay chịu khổ thế này là anh anh chịu được không _ cậu nói
- Thôi anh chịu thua nhưng anh vẫn phạt lý do tại anh thích _ anh nói rồi tiến tới hôn cậu
Hai người nhanh chống rời khỏi đó , mau chóng quay về nhà vì mọi người đang chờ . Đó chỉ là một lý do thôi thật ra người mong chờ về nhà nhất chính là anh và cậu . Không lâu sao cả hai đứng trước cánh cửa quen thuộc đã lâu rồi cậu không thấy . Anh dìu lấy cậu cùng nhau bước vào căn nhà của hai người
- Chúc mừng cậu khỏe lại _ bọn họ cùng đồng thanh
- Cảm ơn mọi người _ cậu nói rồi rơi nước mắt
- Lần sau đừng ngốc thế tư dưng lại nhảy vào anh ấy tự biết ứng phó _ Nghi lên tiếng
- Phải đó cậu hại anh ấy thức ngày thức đêm trông chừng cậu , anh ấy còn khóc nữa chứ _ Phi Phi lên tiếng
- Khóc sao ... anh ấy khóc vì tôi sao _ cậu nhìn anh ngạc nhiên vô cùng . Nếu thứ anh ghét thứ gì nhất trên đời này thì thứ đó là nước mắt .
Anh lúc này ngại ngùng quay đi vì hình tượng anh vừa mất đi một chút trong cậu . Anh càng tránh né thì cậu càng cố nhìn anh kĩ hơn làm anh đỏ mặt . Sau khi mọi người ra về cậu liền chạy lại ôm anh từ phía sau . Vừa ôm chặt cậu vừa hôn lên tấm lưng săn chắc của anh không một chút e ngại .
- Cảm ơn anh đã chăm sóc em , đã vì em mà rơi nước mắt _ cậu nói rồi xoay đứng trước mặt anh
- Ngốc chăm sóc em là chuyện cả đời anh nên làm ơn nghĩa gì _ anh nói rồi hôn cậu
- Trong nữa năm nay anh có ra ngoài lăn nhăn không _ cậu giả vờ hỏi anh
- Không có anh còn phải chừa sức lực phạt em nữa chứ _ anh nói rồi cười gian xảo
- Anh ... em ra ngoài xem phim đây anh dọn một mình đi nha _ nói rồi cậu phi ra ghế
30p sau cuối cùng anh cũng dọn dẹp xong xui mọi thứ . Anh vừa xong liền phi ra ghế sofa ôm cậu vào lòng mình mà tham lam hít mùi hương trên người cậu . Còn cậu tất nhiên không ngây thơ tới mất không biết anh định làm gì nhưng cậu cũng bỏ qua . Không còn chịu nổi anh bỏ mặc tất cả bế xóc cậu lên phòng ngủ nơi anh dùng để phạt cậu
- Em sẽ ổn chứ _ anh vẫn còn chút ký trí
- Ồn nhưng hi vọng anh nhẹ một chút em vừa bệnh _ cậu nói rồi ôm anh
Anh nhẹ nhàng đưa vào sau câu nói của cậu không một chút chừng chừ . Anh tham lam chiếm hữu cậu như một con mèo đói nhìn thấy một con chuột nhưng anh và cậu không phải là meò chuột mà là hổ và nai .
- A ... a... anh mau dừng em không chịu được _ cậu cố nói
- Em cố chịu một lác thôi _ anh đang trên đỉnh rồi nên không ngừng được thôi
- A... a.... ừ..ừ ... anh buông nhanh em ... _ cậu nói chưa hết câu đã ngất liệm
Anh lúc này vô cùng hoảng loạn và hối hận vì mình quá tham lam chiếm giữ thể xác cậu . Anh không làm gì nữa cứ như thế ôm cậu vào lòng ngủ một giấc tời sáng . Sáng hôm sau anh vừa mở mắc ra người đầu ti6n anh thấy là cậu , một gương mặt tuấn tú nhìn vẫn còn chút non nớt .
- Đau chết em mất _ cậu nói rồi đánh nhẹ vào anh
- Lần sau anh sẽ cố gắn nhẹ hơn _ anh nói rồi hôn cậu
- Nhưng cũng không cần phải làm thế _ cậu ngại nói
- Như thế mới giống như trước đây _ anh nói rồi cười và ôm cậu vào lòng . Thật ra chính cậu cũng biết phải cố gắng trong cuộc sống hai người thì cả hai mới hạnh phúc bên nhau như ngày trước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.