Chương 5: Mới Đó Đã 1 Năm
Trân Piun
17/08/2015
Thế là cái ngày anh và cậu mong chờ cũng đã đến , cái ngày tên hai người được viết tên trong sổ của trường . 8 giờ 30 phút sau khi làm lễ thì cô hiệu trưởng trường có đôi lời phát biểu như mọi năm
- Chào tất cả các sinh viên yêu quý của tôi _ cô nở nụ cười hiền từ
- Chúng em chào cô _ cả trường đứng lên và đáp lại
- Chắc các em cũng biết là năm nay trường ta có hai học sinh nhờ vào học bỗng may mắn được học ở trường ta, mời hai em giới thiệu về mình _ cô ôn tồn nói
Anh và cậu từ tốn đứng lên nhanh chân bước về phía micro để giới thiệu về bản thân mình
- Chào , tôi tên là Anh Tuấn còn dây là Hải Minh chúng tôi là đại học năm nhất khoa quản trị kinh doanh ,hi vọng mọi người không làm phiền tới nhau . Xin hết _anh lạnh lùng nói
- Tuấn cho cô hỏi tại sao em mong các bạn ' đừng làm phiền ' chứ không phải là mong các bạn giúp đỡ_ cô nghiêm giọng hỏi
- Dạ khi em mới vào trường hôm qua liên bị gây sự mà những người đó lại đang ngồi dưới này như vậy nếu em mong giúp đỡ thì chẳng khác nào chuốc lấy phiền phức
- Láo ai làm gì mà mày nói thế _Anh Khang lên tiếng
- Tôi không láo là tại các người hèn hạ quá nên mới nghĩ hành động bình thường của người khác là láo hiểu không _ anh quyết nói tới cùng
- Các em thôi đi , hôm nay tới đây thôi các em giải tán _ cô tổng phụ trách nói
Sau khi cô đi khỏi là giờ giao lưu giữa học sinh với nhau nên hoàn toàn thoải mái không lo ai khiển trách . Nhưng trong lòng anh hình như không hề thoải mái vời cái ngày anh mong đợi . Cậu biết rất rõ anh đang bực tức vì ai chắc chắn là hắn không thể là ai khác .
- Thấy không nếu nghe em thì giờ anh cũng là một công tử muốn gì cũng có như tên điên đó rồi _cậu vô tư nhắc
- Anh đang bực cậu đừng nhắc tới chuyện anh không muốn nhắc tới cái đó _ anh lạnh lùng nói
- Sao anh cứ phải cãi nhau với bọn đó thế hả _ cậu hỏi anh
- Đơn giản vì anh muốn cho nó biết không phải bọn chúng mới có cái quyền chửi người khác _anh trả lời
- Hay là mình đi dạo cho thoải mái đầu óc ha _ cậu thích nhất là đi dạo chung với anh
- Ừ ... đi thôi _ anh nhẹ nhàng nói
Hai người cứ như thế đi quanh sân trường rộng lớn băng qua những hàng cây ,những hàng ghế đá . Hai người cứ đi song song ,cứ như hai điểm cứ như thế mà ngang hàng nhau không bao giờ chạm mặt. Cũng chính giây phút này anh và cậu điều hiểu rõ muốn bước qua ranh giới kia , không là hai đường song song nữa mà gộp thành một khó như thế nào. Rồi cứ như thế thành thói quen sau khi tan học mỗi ngày tuy đủ rắc rối xảy ra nhưng hằng ngày anh và cậu vẫn ra đây làm hai đường song song . Cứ như thế mới đó đã hết một năm , tuy bao rắc rối xảy ra nhưng những điều quan trong chưa bị hé lộ như thân phận anh là ai mà Anh Phi lại ra sức bảo vệ như thế hay là tình cảm của anh dành cho cậu đơn thuần là tình bạn hay tình yêu những câu hỏi ấy hằng ngày điều hiện lên trang của trường
- Chào tất cả các sinh viên yêu quý của tôi _ cô nở nụ cười hiền từ
- Chúng em chào cô _ cả trường đứng lên và đáp lại
- Chắc các em cũng biết là năm nay trường ta có hai học sinh nhờ vào học bỗng may mắn được học ở trường ta, mời hai em giới thiệu về mình _ cô ôn tồn nói
Anh và cậu từ tốn đứng lên nhanh chân bước về phía micro để giới thiệu về bản thân mình
- Chào , tôi tên là Anh Tuấn còn dây là Hải Minh chúng tôi là đại học năm nhất khoa quản trị kinh doanh ,hi vọng mọi người không làm phiền tới nhau . Xin hết _anh lạnh lùng nói
- Tuấn cho cô hỏi tại sao em mong các bạn ' đừng làm phiền ' chứ không phải là mong các bạn giúp đỡ_ cô nghiêm giọng hỏi
- Dạ khi em mới vào trường hôm qua liên bị gây sự mà những người đó lại đang ngồi dưới này như vậy nếu em mong giúp đỡ thì chẳng khác nào chuốc lấy phiền phức
- Láo ai làm gì mà mày nói thế _Anh Khang lên tiếng
- Tôi không láo là tại các người hèn hạ quá nên mới nghĩ hành động bình thường của người khác là láo hiểu không _ anh quyết nói tới cùng
- Các em thôi đi , hôm nay tới đây thôi các em giải tán _ cô tổng phụ trách nói
Sau khi cô đi khỏi là giờ giao lưu giữa học sinh với nhau nên hoàn toàn thoải mái không lo ai khiển trách . Nhưng trong lòng anh hình như không hề thoải mái vời cái ngày anh mong đợi . Cậu biết rất rõ anh đang bực tức vì ai chắc chắn là hắn không thể là ai khác .
- Thấy không nếu nghe em thì giờ anh cũng là một công tử muốn gì cũng có như tên điên đó rồi _cậu vô tư nhắc
- Anh đang bực cậu đừng nhắc tới chuyện anh không muốn nhắc tới cái đó _ anh lạnh lùng nói
- Sao anh cứ phải cãi nhau với bọn đó thế hả _ cậu hỏi anh
- Đơn giản vì anh muốn cho nó biết không phải bọn chúng mới có cái quyền chửi người khác _anh trả lời
- Hay là mình đi dạo cho thoải mái đầu óc ha _ cậu thích nhất là đi dạo chung với anh
- Ừ ... đi thôi _ anh nhẹ nhàng nói
Hai người cứ như thế đi quanh sân trường rộng lớn băng qua những hàng cây ,những hàng ghế đá . Hai người cứ đi song song ,cứ như hai điểm cứ như thế mà ngang hàng nhau không bao giờ chạm mặt. Cũng chính giây phút này anh và cậu điều hiểu rõ muốn bước qua ranh giới kia , không là hai đường song song nữa mà gộp thành một khó như thế nào. Rồi cứ như thế thành thói quen sau khi tan học mỗi ngày tuy đủ rắc rối xảy ra nhưng hằng ngày anh và cậu vẫn ra đây làm hai đường song song . Cứ như thế mới đó đã hết một năm , tuy bao rắc rối xảy ra nhưng những điều quan trong chưa bị hé lộ như thân phận anh là ai mà Anh Phi lại ra sức bảo vệ như thế hay là tình cảm của anh dành cho cậu đơn thuần là tình bạn hay tình yêu những câu hỏi ấy hằng ngày điều hiện lên trang của trường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.