Chương 18: Một Khởi Đầu Hạnh Phúc
Trân Piun
26/08/2015
Sau khi rời khỏi cái nơi huy hoàng ấy tâm trạng ai cũng không tốt nhưng
riêng anh thì bình thường . Tuy rất sốc nhưng Nghi vẩn bình tĩnh chào
tạm biệt và rời đi , điểm đến chính là căn hộ mà hai hôm trước cô nàng
vừa nhờ anh mua . Còn Phi và Hân thì vãn ở lại đó vì còn một số chuyện
cần phải giải quyết . Quan trọng là anh và cậu sau khi rời đi kim đồng
hồ trên xe anh chưa bao giờ rời khỏi con số 120km/h
- Anh à mình đi đâu _ cậu nhỏ giọng hỏi anh
- Lên núi _ anh đáp ngắn gọn
- Cái gì lên núi ... giờ này _ cậu ngạc nhiên hỏi anh
- Sao thế em không thích à _ anh nói
- Không ... à em thích rất thích _ cậu nhanh trả lời anh
- Em có thật sự là thích anh không đó _ anh giả vờ hỏi cậu
- Thích em thật sự yêu anh mất rồi _ cậu không cần suy nghĩ mà đáp ngay
- Anh cũng rất yêu em _ nói rồi anh hôn cậu một cái
Nhưng không thể ngờ là sau nụ hôn đó cậu lại cứ quay đầu ra ngoài nhìn cảnh miết vì cậu ngại . Ngồi một lúc cậu phát hiện cảnh vật xung quanh trở nên vắng lặng ,không còn cảnh náo nhiệt của thành phố nữa . Cuối cùng cũng tới nhưng trước mặt cậu là cảnh thành phố cậu và anh cùng sống mà , nhưng giờ nó nằm dưới chân của cậu
- Wow...đẹp quá ..đẹp quá _ cậu không tiết lời khen
- Anh đã nói mà phải không _ anh nói rồi cúi xuống hôn cậu
- Anh ... sao mà hôn mãi thế _ cậu liếc mắt hỏi anh
- Sinh em ra trên đời này là để anh lo lắng , quan tâm và còn để anh hôn em ôm em ..... _ anh nói một tràng
- Ai bảo thế em .... _ cậu chưa nói hết anh lại dùng môi của mình ngăn cản lời nói của cậu
- Ở nơi thiên thời địa lợi dung hòa thế này anh muốn làm một chuyện _ anh nói rồi nhìn cậu
- Anh ... muốn ... làm ...gì ?_ cậu lắp ba lắp bắp hỏi anh
- Cuối cùng em đang nghĩ gì thế _ anh nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng lên
- Em tò mò thôi _ cậu cố bình tĩnh trả lời
- Làm người anh yêu nha nhóc con _ anh nói rồi ôm cậu vào lòng
- Anh à thật không em không nghe nhằm chứ _ cậu nhỏ nhẹ hỏi anh
- Không nhằm , làm người yêu anh nha _ anh nói lại lần nữa
- Nhưng anh không sợ miệng lưỡi người đời sao _ cậu lo lắng hỏi anh
- Em lo à _ anh hỏi ngược lại
- Không em không lo chỉ lo cho anh thôi _ cậu mạnh miệng nói
- Cuộc đời này , mỗi người chúng ta điều có một con đường để đi _ anh nói rồi nhìn cậu
- Thế con đường của anh nó mang tên gì _ cậu giả vờ hỏi
- Con đường của anh là em nó tên là TÌNH YÊU _anh nói rồi ôm cậu chặt hơn
- Cảm ơn anh _ nói rồi cậu hôn anh một cái thật sau
Đứng một lúc lâu nói chuyện cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh nhau . Cả hai cùng ngồi ngắm toàn thành phố về đêm nơi mà hằng ngày hai năm trước cậu chạy tới lui tìm hình bóng anh . Cũng là cái nơi đã hai năm anh không nhìn thấy, cũng là nơi có nhiều kỉ niệm của anh và cậu . Ngồi cạnh nhau một lúc anh nhận ra hình như cậu mệt thì phải. Tuy cậu luôn tỏ ra bình thường nhưng làm sao có thể giấu được anh vì mỗi giây anh điều quan sát cậu .
- Nếu mệt thì nằm xuống đây _ anh nói rồi chỉ vào đôi chân thon dài
- Anh à sao hai năm trước anh lại đi _ cậu ngước lên hỏi anh
- Anh lo cậu không chịu được lời dị nghị của mọi người _ anh nói nhỏ
- Không ngờ có lúc anh cũng ngốc thế nhỉ _ cậu nói rồi nhìn anh
- Em giám nói anh thế , đợi đó có lúc em sẽ phải hối hận _ anh nói rồi ôm cậu vào lòng
Nói chuyện một lúc cậu thiếp đi lúc nào không hay chỉ còn anh vẫn ngồi đó nhìn cậu .Gương mặt này hai năm qua anh điều mong mỏi từng giây từng phút được gặp lại dù là trong mơ thôi cũng được . Nhưng giờ anh không cần phải mơ nữa vì giờ không chỉ có gương mặt đó mà còn có cả con người cậu đang nằm trước mặt anh lúc này . Anh xem nó là một khởi đầu hạnh phúc cho con đường anh cùng cậu đi sau này , con đường mang tên tình yêu
- Anh à mình đi đâu _ cậu nhỏ giọng hỏi anh
- Lên núi _ anh đáp ngắn gọn
- Cái gì lên núi ... giờ này _ cậu ngạc nhiên hỏi anh
- Sao thế em không thích à _ anh nói
- Không ... à em thích rất thích _ cậu nhanh trả lời anh
- Em có thật sự là thích anh không đó _ anh giả vờ hỏi cậu
- Thích em thật sự yêu anh mất rồi _ cậu không cần suy nghĩ mà đáp ngay
- Anh cũng rất yêu em _ nói rồi anh hôn cậu một cái
Nhưng không thể ngờ là sau nụ hôn đó cậu lại cứ quay đầu ra ngoài nhìn cảnh miết vì cậu ngại . Ngồi một lúc cậu phát hiện cảnh vật xung quanh trở nên vắng lặng ,không còn cảnh náo nhiệt của thành phố nữa . Cuối cùng cũng tới nhưng trước mặt cậu là cảnh thành phố cậu và anh cùng sống mà , nhưng giờ nó nằm dưới chân của cậu
- Wow...đẹp quá ..đẹp quá _ cậu không tiết lời khen
- Anh đã nói mà phải không _ anh nói rồi cúi xuống hôn cậu
- Anh ... sao mà hôn mãi thế _ cậu liếc mắt hỏi anh
- Sinh em ra trên đời này là để anh lo lắng , quan tâm và còn để anh hôn em ôm em ..... _ anh nói một tràng
- Ai bảo thế em .... _ cậu chưa nói hết anh lại dùng môi của mình ngăn cản lời nói của cậu
- Ở nơi thiên thời địa lợi dung hòa thế này anh muốn làm một chuyện _ anh nói rồi nhìn cậu
- Anh ... muốn ... làm ...gì ?_ cậu lắp ba lắp bắp hỏi anh
- Cuối cùng em đang nghĩ gì thế _ anh nhìn thấy mặt cậu đỏ ửng lên
- Em tò mò thôi _ cậu cố bình tĩnh trả lời
- Làm người anh yêu nha nhóc con _ anh nói rồi ôm cậu vào lòng
- Anh à thật không em không nghe nhằm chứ _ cậu nhỏ nhẹ hỏi anh
- Không nhằm , làm người yêu anh nha _ anh nói lại lần nữa
- Nhưng anh không sợ miệng lưỡi người đời sao _ cậu lo lắng hỏi anh
- Em lo à _ anh hỏi ngược lại
- Không em không lo chỉ lo cho anh thôi _ cậu mạnh miệng nói
- Cuộc đời này , mỗi người chúng ta điều có một con đường để đi _ anh nói rồi nhìn cậu
- Thế con đường của anh nó mang tên gì _ cậu giả vờ hỏi
- Con đường của anh là em nó tên là TÌNH YÊU _anh nói rồi ôm cậu chặt hơn
- Cảm ơn anh _ nói rồi cậu hôn anh một cái thật sau
Đứng một lúc lâu nói chuyện cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh nhau . Cả hai cùng ngồi ngắm toàn thành phố về đêm nơi mà hằng ngày hai năm trước cậu chạy tới lui tìm hình bóng anh . Cũng là cái nơi đã hai năm anh không nhìn thấy, cũng là nơi có nhiều kỉ niệm của anh và cậu . Ngồi cạnh nhau một lúc anh nhận ra hình như cậu mệt thì phải. Tuy cậu luôn tỏ ra bình thường nhưng làm sao có thể giấu được anh vì mỗi giây anh điều quan sát cậu .
- Nếu mệt thì nằm xuống đây _ anh nói rồi chỉ vào đôi chân thon dài
- Anh à sao hai năm trước anh lại đi _ cậu ngước lên hỏi anh
- Anh lo cậu không chịu được lời dị nghị của mọi người _ anh nói nhỏ
- Không ngờ có lúc anh cũng ngốc thế nhỉ _ cậu nói rồi nhìn anh
- Em giám nói anh thế , đợi đó có lúc em sẽ phải hối hận _ anh nói rồi ôm cậu vào lòng
Nói chuyện một lúc cậu thiếp đi lúc nào không hay chỉ còn anh vẫn ngồi đó nhìn cậu .Gương mặt này hai năm qua anh điều mong mỏi từng giây từng phút được gặp lại dù là trong mơ thôi cũng được . Nhưng giờ anh không cần phải mơ nữa vì giờ không chỉ có gương mặt đó mà còn có cả con người cậu đang nằm trước mặt anh lúc này . Anh xem nó là một khởi đầu hạnh phúc cho con đường anh cùng cậu đi sau này , con đường mang tên tình yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.