Chương 3:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, buổi sáng trời vẫn còn nắng chói chang, buổi chiều đã mưa tầm tã. Kế hoạch đi chợ hoa cũng tạm gác lại vì cơn mưa bất chợt này. Hứa Chẩm ăn không ngồi rồi mà nằm dài trên sô pha, cảm giác mình như một con cá mặn (*)
(*) Cá mặn: Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Trương Dịch Chân lấy máy tính ra: "Chúng ta có thể xem phim điện ảnh, em muốn xem phim gì?" Anh đưa tay kéo cô lên ôm vào trong lòng ngực, hai người cùng nhau nhìn vào trang web, "《Ngộ Sát》, 《Khoảnh khắc tuyệt vời》, 《Cô ấy》, 《Chín quan tài》, 《Người phụ nữ bên ngoài bức tường thành》...... Mau chọn một cái đi."
Hứa Chẩm nhìn từ đầu đến đuôi, không có cái nào trong số này thú vị hết. Cô chuyển sang bấm vào folder của anh, tìm tòi gì đó ở bên trong, "Có phim bậy bạ gì trong này không đó?"
"Đương nhiên là có." Trương Dịch Chân hôn lên vành tai cô, "Chỉ cần em tìm thấy thì sẽ cho em xem hết."
Folder của anh được phân loại rất rõ ràng, có tư liệu công việc, tư liệu sinh hoạt và giải trí, v.v. Hứa Chẩm kiên nhẫn click mở từng cái một, nhưng không thấy gì hết. Ngược lại cô đã phát hiện ra không ít folder bị nén cần có mật khẩu mở, cô thử ngày sinh nhật của Trương Dịch Chân, thử sinh nhật của bản thân, thử kỷ niệm ngày cưới.... Nhưng chẳng có cái nào mở được hết.
Trương Dịch Chân lẳng lặng nhìn Hứa Chẩm với ánh mắt tràn ngập ôn nhu dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
"Mật khẩu là gì?"
"Không nói cho em biết."
Cô tức giận nói: "Anh còn có bí mật không muốn cho em biết nữa hả?"
Trương Dịch Chân chộp lấy điện thoại của Hứa Chẩm, thuần thục giải khóa rồi mở Baidu: "Chỉ có em mới được phép có, còn anh thì không được phép hay sao?"
Anh click vào Baidu Cloud (*), nhìn giao diện nhập mật khẩu vài giây, sau khi thử hai ba lần, cuối cùng cũng giải thành công cái mật khẩu mà Hứa Chẩm phải đắn đo suy nghĩ sao cho vừa dễ nhớ vừa có ý nghĩa -- 3 chữ số đầu là sinh nhật cô, 3 chữ số sau là sinh nhật của anh.
(*) Baidu Cloud: mình nghĩ là nó giống GG Drive bên mình vậy á
Hứa Chẩm hoảng sợ vội đoạt lại điện thoại, không muốn cho Trương Dịch Chân xem những thứ bên trong. Nhưng tất cả đã quá muộn, anh nhẹ nhàng dùng một tay lật úp cô lên sofa, nhìn cô nằm sấp vùng vẫy tay chân một cách yếu ớt như một con rùa bị lật.
Trương Dịch Chân click vào bộ sưu tập của Hứa Chẩm: "《Dã thú dưới váy》,《Too big for teens》, 《Lai giống dị nhân》, 《XXX tại công viên giải trí》,......" Anh tùy tiện bấm vào một bộ xem nhanh trong vài phút, "Hóa ra là em thích kiểu này... Cũng không phải là không thể."
Người đàn ông trong phim dùng cà vạt trói người phụ nữ, kéo đầu và bóp cổ ép buộc cô quay đầu lại hôn môi, hạ thể liên tục đưa đẩy.
Trương Dịch Chân bỏ điện thoại xuống, dùng ngón tay quấn lấy đuôi tóc của Hứa Chẩm rồi từ từ kéo ra, "Em thích thô bạo một chút đúng không?"
Đương nhiên là không! Hứa Chẩm gấp đến mức dậm chân.
Trước kia cô không thích ra ngoài tụ họp, chỉ thích làm tổ ở trong nhà. Ngoài đồng nghiệp thì anh chàng chuyển phát nhanh là người đàn ông bình thường mà cô hay gặp nhất, vậy nên cô cũng không có nhiều cơ hội phát triển mối quan hệ yêu đương, nhưng đương nhiên là vẫn sẽ có rất nhiều thứ khiến cô tò mò. Internet ngày nay giống như đại dương bao la, ẩn chứa một kho tàng kiến thức khổng lồ và cũng sẽ có một số thứ "không hay" khác. Cô dứt khoát trích lọc, loại bỏ những diễn viên xấu xí, bạo lực và cưỡng gian, chỉ giữ những thứ lãng mạn có thể làm cô động tình. Riêng bộ phim này, thứ khiến cô yêu thích không phải là sự thô bạo của nam diễn viên, mà là nụ hôn mãnh liệt, dây dưa không dứt của anh ta với nữ diễn viên xuyên suốt bộ phim.
Hôn môi, là chuyện mà chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể làm.
Trương Dịch Chân cúi đầu dùng hàm răng cắn vào tấm lưng ong nuột nà của Hứa Chẩm, sau đó hơi xoay đầu cô sang bên trái, ôn nhu hôn một cái.
Hứa Chẩm bình tĩnh lại.
Cô trở mình, từ tư thế bò thành tư thế nằm đối mặt với anh.
Đôi mắt của Trương Dịch Chân rất đẹp, con người đen tuyền lạnh lùng, sắc môi cũng nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác lạnh băng như tuyết đầu mùa. Nhưng khi anh ngủ bên cạnh cô, khi cúi đầu xắt rau trong bếp, khi ôm cô nghe điện thoại, khi nắm tay cô đi dạo, khi hôn môi, khi làm tình ở trên giường...... Hứa Chẩm đều có thể cảm nhận được sau khi hoa tuyết rơi xuống liền biến thành một cơn mưa ngọt ngào ôn nhu triền miên, nuôi dưỡng trái tim khô cạn của cô.
"Thích?"
"Thích" Cô ôm chầm lấy anh, cọ qua cọ lại, "Thật sự rất thích."
Trương Dịch Chân để mặc Hứa Chẩm tùy ý làm nũng, tận hưởng sự quyến luyến không muốn rời xa của cô.
Bầu không khí yên tĩnh ấm áp đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, Trương Dịch Chân nhận máy, nghe đầu dây bên kia nói nói mấy câu rồi liếc mắt nhìn sang Hứa Chẩm.
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Anh cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Hứa Chẩm hỏi.
Trương Dịch Chân trầm mặc vài giây rồi nói: "Bên trường học đột nhiên thông báo mở hội thảo ở thành phố Z, vậy nên anh phải đến đó công tác một tháng."
Cô ôm cánh tay anh, ngơ ngác hỏi: "Sao lại gấp như vậy?"
"Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." Trương Dịch Chân lập tức đứng dậy sắp xếp hành lý vì ngay tối hôm nay phải lên máy bay: "Em ở nhà một mình anh không yên tâm, hay anh gọi Tả Linh đến ở với em nhé?"
"Không cần đâu." Hứa Chẩm đi đi lại lại phía sau Trương Dịch Chân, thỉnh thoảng giúp anh lấy vài thứ, "Em không cần người chăm sóc, hơn nữa em cũng lớn rồi, không phải con nít lên ba, tự em có thể lo liệu được."
Trương Dịch Chân nghe Hứa Chẩm nói xong liền dừng động tác lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, trong khi cô thì lại ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không biết gì cả.
Trương Dịch Chân duỗi tay ra ôm lấy Hứa Chẩm, vừa trấn an vừa hôn lên má cô, "Anh không thể ở bên cạnh em nhưng anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Một mình em không làm được đâu, nghe lời anh, ngoan."
Hứa Chẩm mở Baidu Cloud ra, click vào bộ phim người lớn mà cô đã download sẵn trước đó.
Hiện tại là 5 giờ sáng, cô thức dậy sau một giấc mơ tràn ngập tình yêu, đối mặt chính là căn phòng trống trải, trần nhà màu trắng đơn điệu, không có hoa nhài nở rộ, mà ngược lại, trong không khí chỉ có mùi giấm chua do hôm qua vô tình làm đổ.
Người đàn ông trong phim bế người phụ nữ vào phòng, hai người ôm hôn nồng nhiệt, vuốt ve cơ thể nhau trên sofa. Anh ta rút cà vạt ra trói tay người phụ nữ lại, dùng tư thế xâm nhập từ đằng sau mà động eo, cảnh tượng này y hệt như trong giấc mơ, nhưng khác ở chỗ là lần này Hứa Chẩm không nhận được nụ hôn ôn nhu từ "Trương Dịch Chân", cũng sẽ không nói cho anh biết cô thật sự rất thích anh.
Đây là mơ? Hay vẫn là hiện thực cầu mà không được?
Nhưng cô thật sự chưa từng có ý tưởng không an phận đối với Trương Dịch Chân, cô thích kiểu đàn ông vui vẻ hài hước, còn tính cách của anh lại lãnh đạm lạnh lùng, hoàn toàn không có khả năng ôn nhu dịu dàng giống như cô mong muốn ở trong mơ. Ngoài đời, mỗi khi anh liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, cô đều muốn lùi về phía sau ba bước rồi cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Hứa Chẩm nhất thời có chút bối rối. Cô mở danh bạ bấm vào tên của Trương Dịch Chân rồi nhìn chằm chằm vào dãy số kia, trong lòng đột nhiên nổi lên ý tưởng muốn kể cho anh nghe tất cả những gì xảy ra trong mơ, tất cả những thân thiết và vương vấn giữa hai người trong suốt cả một tháng qua. Nhưng sau bấm khi bấm nút gọi, cô lại lập tức tắt máy. Nếu bây giờ cô nói ra, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rằng cô không chỉ là biến thái, mà còn bị điên rồi. Làm gì có ai coi giấc mơ là sự thật chứ?
Hứa Chẩm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ cảnh trong mơ, thoát khỏi những tình tiết lưu luyến xúc động đó mà nhận rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Cô không có cách nào ngủ tiếp được nữa nên dứt khoát rời giường rửa mặt rồi chạy bộ buổi sáng. Vận động giúp con người điều tiết cảm xúc, rất nhanh tâm tình của Hứa Chẩm cũng trở nên tốt hơn, ác mộng hay mộng xuân đều bị cô ném sang một bên.
8 giờ rưỡi, Hứa Chẩm nhận được điện thoại của Trương Dịch Chân, anh lịch sự nói lời chào buổi sáng rồi bảo rằng đã ở dưới lầu chờ cô.
Hôm nay là ngày anh dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý mới - Tả Linh.
Trương Dịch Chân mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu bạc. Trông anh vẫn lịch lãm và lạnh lùng như mọi khi, giống như một bức tranh mùa đông đơn điệu và xa vời.
"Tối hôm qua ngủ thế nào? Có còn gặp ác mộng không?" Trương Dịch Chân vừa quay tay lái vừa nói chuyện phiếm với cô.
Hứa Chẩm nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trầm mặc một chút rồi mới lên tiếng: "Không có gặp ác mộng. Từ một tháng trước tôi đã không còn gặp ác mộng nữa rồi."
"Vậy thì tốt rồi, xem ra tình huống của cô quả thực đã được cải thiện. Vậy... có mơ thấy chuyện gì khác không?"
"Chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi, tôi không thể nhớ được."
Đèn đỏ, Trương Dịch Chân đạp phanh dừng lại trước vạch qua đường, anh không nói gì nữa, không khí trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
"Tôi luôn cảm thấy nửa năm là đủ để cho cô chấp nhận tôi." Giây thứ mười hai đếm ngược, Trương Dịch Chân đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất bình thản: "Từ khi hành nghề tới nay, cô là bệnh nhân đầu tiên khiến tôi phải hao tâm tổn sức, cố gắng rất nhiều nhưng lại không thể lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của cô."
Hứa Chẩm không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn túi xách của mình.
"Thật ra sau khi đi dạy, tôi vẫn có thể tiếp tục làm bác sĩ tâm lý, tiếp tục sắp xếp chẩn đoán và điều trị cho cô. Nhưng từ một tháng trước, tôi đã cảm giác được rằng cô đang lảng tránh tôi. Khi cô bắt đầu giấu giếm tôi việc gì đó, tôi cũng chỉ đành bó tay với bệnh tình của cô. Nên sau khi suy xét kỹ càng, tôi quyết định đổi bác sĩ tâm lý cho cô."
"Mọi chuyện xảy ra lúc trước tôi đã thành thật kể hết với anh." Hứa Chẩm nỗ lực biện minh.
"Tình huống mới xuất hiện một tháng trước cô chưa từng nói với tôi."
"......"
"Tôi có thể biết lý do không?" Lần đầu tiên giọng điệu của Trương Dịch Chân có chút yếu ớt và mệt mỏi, "Tôi muốn biết nguyên nhân tại sao cô không thể thẳng thắn với tôi."
"Thực xin lỗi, bác sĩ Trương." Hứa Chẩm chỉ có thể nói như vậy, cô không nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn nữa, "Tôi không có cách nào......"
Đèn xanh sáng lên, Trương Dịch Chân thuần thục nhấn ga tiến về phía trước, "Suốt một tháng qua tôi vẫn luôn chờ cô chủ động nói chuyện với tôi, nhưng không ngờ lần hội chẩn cuối cùng cô lại ngủ quên. Đây không phải là vấn đề của cô, Hứa Chẩm. Có lẽ là tôi không thích hợp làm bác sĩ tâm lý như tôi đã nghĩ."
Hứa Chẩm không thể giả vờ như là không có chuyện to tát nữa, lúc này cô cảm thấy áy náy đến mức muốn quỳ xuống cúi đầu xin lỗi anh.
Trương Dịch Chân có bằng tiến sĩ của một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, những bệnh nhân mà anh tiếp nhận đều thuộc hàng top đầu trong lĩnh vực của họ, cờ thưởng bằng khen mà bệnh nhân tặng nhiều đến mức phải tìm phòng khác để trưng bày.
Thế mà vị thiên tài trong lĩnh vực tâm lý học lâm sàng này thực sự cho rằng mình không thích hợp để trở thành bác sĩ tâm lý? Phải chịu đả kích đến mức nào mới mất tự tin như vậy?
Hứa Chẩm không ngờ bản thân lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Cô tự trấn an mình, định dùng hết dũng khí nói cho Trương Dịch Chân biết một tháng qua cô luôn mơ thấy anh.
"Tới rồi." Xe bỗng nhiên dừng lại làm gián đoạn suy nghĩ trong đầu Hứa Chẩm cũng như dũng khí của cô.
Trương Dịch Chân xuống trước mở cửa xe cho Hứa Chẩm, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: "Là chỗ này. Tôi biết cô không mấy tình nguyện, nhưng tôi cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất đối với cô rồi."
Tả Linh trông hoạt bát và thân thiện hơn hẳn trong ảnh, cô ấy đã tiếp đón Hứa Chẩm một cách rất ân cần và chu đáo, thậm chí còn tặng bánh quy mà mình đã tự nướng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã bất giác bắt đầu buổi chẩn đoán và điều trị đầu tiên.
Khác với căn phòng đơn điệu, lãnh đạm của Trương Dịch Chân, Tả Linh đã sắp xếp không gian dành cho khách của mình một cách rất ấm cúng và trang nhã, nói chuyện ở đây giống như một buổi tụ tập nhỏ với bạn bè vậy.
Theo lý thuyết mà nói, không gian và sự đón tiếp nồng nhiệt của Tả Linh sẽ dễ dàng khiến cho Hứa Chẩm mở lòng mình nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được. Cô không thể nào thổ lộ những nguy hiểm và tra tấn mà bản thân đã từng gặp phải, cũng như không thể nào kể về những giấc mơ trong suốt một tháng qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hứa Chẩm có chút mất mát nhưng Tả Linh đã động viên cô vài câu. Hứa Chẩm đi ra ngoài thì phát hiện Trương Dịch Chân thế mà còn chờ ở phòng tiếp khách, đang nhìn chăm chú vào tài liệu.
Tả Linh đi tới nói với anh mấy câu, sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Hứa Chẩm.
Bọn họ đang nói gì thế? Hứa Chẩm căng thẳng siết chặt ngón tay.
Trương Dịch Chân vẫy vẫy tay với cô rồi lấy một chiếc cupcake ra, "Vừa rồi tôi ngửi thấy mùi bánh mì, nên xuống tầng dưới mua một ít. Cái này cho cô."
"Cảm ơn." Hứa Chẩm không có cảm giác thèm ăn nhưng vẫn cắn một miếng nhỏ.
"Tả Linh nói với tôi rằng cô rất thích trà trong văn phòng của tôi, lần sau tôi sẽ mang tới cho cô một ít."
Hóa ra là nói cái này, Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi thôi." Trương Dịch Chân chào tạm biệt với Tả Linh rồi đưa cô trở về.
Ngồi trong xe, anh nói: "Có phải cô sợ Tả Linh sẽ kể cho tôi nghe về cuộc trò chuyện của hai người đúng không?"
Hứa Chẩm cảm thấy áy náy với Trương Dịch Chân nên thành thật trả lời, "Quả thật là có một chút."
"Đừng lo lắng, Tả Linh là một bác sĩ có trình độ chuyên môn cao, cô ấy rất kín tiếng về tình trạng của bệnh nhân, kể cả đối với tôi." Trương Dịch Chân bỗng nhiên khẽ cười một cái, "Tôi nhớ có một lần phải ở trong thư viện suốt một đêm để chuẩn bị đồ án, Tả Linh vô tình nói mớ. Một người bạn cùng lớp đã nổi hứng trêu chọc, gặng hỏi cô ấy địa chỉ nhà của bệnh nhân, lúc đó Tả Linh đang ngủ mơ nhưng vẫn hét lên 'có đánh chết tôi cũng không nói'."
Trương Dịch Chân thật sự rất ít khi nở nụ cười, chân mày giãn ra làm mất đi vẻ lạnh lùng vốn có, đáy mắt nhiều hơn vài phần ôn nhu. Khoảnh khắc đó anh giống hệt như Trương Dịch Chân trong mơ.
Hứa Chẩm có chút sững sờ, theo bản năng siết chặt ngón tay mà nhìn chằm chằm anh. Mãi cho đến khi Trương Dịch Chân kêu cô, cô hoàn hồn lại.
"Về sau Tả Linh sẽ là người khám và chữa bệnh cho cô. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi."
Trái tim Hứa Chẩm bỗng dưng trở nên trống rỗng, người chồng dịu dàng trong mơ chỉ là ảo ảnh, mà mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Trương - người vô cùng đáng tin cậy lại sắp biến hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
"Nhưng trước đó, tôi còn có một yêu cầu này nữa." Trương Dịch Chân tiếp tục nói: "Một vị cố vấn của tôi đang tổ chức một đội tình nguyện về sức khỏe tâm lý, vì vừa mới thành lập cho nên còn thiếu thành viên. Cô có thể gia nhập không? Các hoạt động tình nguyện chỉ tổ chức vào ngày nghỉ thôi, nhóm sẽ gây quỹ cho các hoạt động và đương nhiên là cô sẽ được đào tạo về chuyên môn. Điều đó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của cô..."
"Anh cũng tham gia sao?"
"Phải, tôi là bác sĩ tình nguyện, cũng kiêm luôn việc đào tạo chuyên môn."
Tâm tình của Hứa Chẩm bỗng nhiên tươi tắn hẳn lên.
(*) Cá mặn: Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Trương Dịch Chân lấy máy tính ra: "Chúng ta có thể xem phim điện ảnh, em muốn xem phim gì?" Anh đưa tay kéo cô lên ôm vào trong lòng ngực, hai người cùng nhau nhìn vào trang web, "《Ngộ Sát》, 《Khoảnh khắc tuyệt vời》, 《Cô ấy》, 《Chín quan tài》, 《Người phụ nữ bên ngoài bức tường thành》...... Mau chọn một cái đi."
Hứa Chẩm nhìn từ đầu đến đuôi, không có cái nào trong số này thú vị hết. Cô chuyển sang bấm vào folder của anh, tìm tòi gì đó ở bên trong, "Có phim bậy bạ gì trong này không đó?"
"Đương nhiên là có." Trương Dịch Chân hôn lên vành tai cô, "Chỉ cần em tìm thấy thì sẽ cho em xem hết."
Folder của anh được phân loại rất rõ ràng, có tư liệu công việc, tư liệu sinh hoạt và giải trí, v.v. Hứa Chẩm kiên nhẫn click mở từng cái một, nhưng không thấy gì hết. Ngược lại cô đã phát hiện ra không ít folder bị nén cần có mật khẩu mở, cô thử ngày sinh nhật của Trương Dịch Chân, thử sinh nhật của bản thân, thử kỷ niệm ngày cưới.... Nhưng chẳng có cái nào mở được hết.
Trương Dịch Chân lẳng lặng nhìn Hứa Chẩm với ánh mắt tràn ngập ôn nhu dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
"Mật khẩu là gì?"
"Không nói cho em biết."
Cô tức giận nói: "Anh còn có bí mật không muốn cho em biết nữa hả?"
Trương Dịch Chân chộp lấy điện thoại của Hứa Chẩm, thuần thục giải khóa rồi mở Baidu: "Chỉ có em mới được phép có, còn anh thì không được phép hay sao?"
Anh click vào Baidu Cloud (*), nhìn giao diện nhập mật khẩu vài giây, sau khi thử hai ba lần, cuối cùng cũng giải thành công cái mật khẩu mà Hứa Chẩm phải đắn đo suy nghĩ sao cho vừa dễ nhớ vừa có ý nghĩa -- 3 chữ số đầu là sinh nhật cô, 3 chữ số sau là sinh nhật của anh.
(*) Baidu Cloud: mình nghĩ là nó giống GG Drive bên mình vậy á
Hứa Chẩm hoảng sợ vội đoạt lại điện thoại, không muốn cho Trương Dịch Chân xem những thứ bên trong. Nhưng tất cả đã quá muộn, anh nhẹ nhàng dùng một tay lật úp cô lên sofa, nhìn cô nằm sấp vùng vẫy tay chân một cách yếu ớt như một con rùa bị lật.
Trương Dịch Chân click vào bộ sưu tập của Hứa Chẩm: "《Dã thú dưới váy》,《Too big for teens》, 《Lai giống dị nhân》, 《XXX tại công viên giải trí》,......" Anh tùy tiện bấm vào một bộ xem nhanh trong vài phút, "Hóa ra là em thích kiểu này... Cũng không phải là không thể."
Người đàn ông trong phim dùng cà vạt trói người phụ nữ, kéo đầu và bóp cổ ép buộc cô quay đầu lại hôn môi, hạ thể liên tục đưa đẩy.
Trương Dịch Chân bỏ điện thoại xuống, dùng ngón tay quấn lấy đuôi tóc của Hứa Chẩm rồi từ từ kéo ra, "Em thích thô bạo một chút đúng không?"
Đương nhiên là không! Hứa Chẩm gấp đến mức dậm chân.
Trước kia cô không thích ra ngoài tụ họp, chỉ thích làm tổ ở trong nhà. Ngoài đồng nghiệp thì anh chàng chuyển phát nhanh là người đàn ông bình thường mà cô hay gặp nhất, vậy nên cô cũng không có nhiều cơ hội phát triển mối quan hệ yêu đương, nhưng đương nhiên là vẫn sẽ có rất nhiều thứ khiến cô tò mò. Internet ngày nay giống như đại dương bao la, ẩn chứa một kho tàng kiến thức khổng lồ và cũng sẽ có một số thứ "không hay" khác. Cô dứt khoát trích lọc, loại bỏ những diễn viên xấu xí, bạo lực và cưỡng gian, chỉ giữ những thứ lãng mạn có thể làm cô động tình. Riêng bộ phim này, thứ khiến cô yêu thích không phải là sự thô bạo của nam diễn viên, mà là nụ hôn mãnh liệt, dây dưa không dứt của anh ta với nữ diễn viên xuyên suốt bộ phim.
Hôn môi, là chuyện mà chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể làm.
Trương Dịch Chân cúi đầu dùng hàm răng cắn vào tấm lưng ong nuột nà của Hứa Chẩm, sau đó hơi xoay đầu cô sang bên trái, ôn nhu hôn một cái.
Hứa Chẩm bình tĩnh lại.
Cô trở mình, từ tư thế bò thành tư thế nằm đối mặt với anh.
Đôi mắt của Trương Dịch Chân rất đẹp, con người đen tuyền lạnh lùng, sắc môi cũng nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác lạnh băng như tuyết đầu mùa. Nhưng khi anh ngủ bên cạnh cô, khi cúi đầu xắt rau trong bếp, khi ôm cô nghe điện thoại, khi nắm tay cô đi dạo, khi hôn môi, khi làm tình ở trên giường...... Hứa Chẩm đều có thể cảm nhận được sau khi hoa tuyết rơi xuống liền biến thành một cơn mưa ngọt ngào ôn nhu triền miên, nuôi dưỡng trái tim khô cạn của cô.
"Thích?"
"Thích" Cô ôm chầm lấy anh, cọ qua cọ lại, "Thật sự rất thích."
Trương Dịch Chân để mặc Hứa Chẩm tùy ý làm nũng, tận hưởng sự quyến luyến không muốn rời xa của cô.
Bầu không khí yên tĩnh ấm áp đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, Trương Dịch Chân nhận máy, nghe đầu dây bên kia nói nói mấy câu rồi liếc mắt nhìn sang Hứa Chẩm.
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ." Anh cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Hứa Chẩm hỏi.
Trương Dịch Chân trầm mặc vài giây rồi nói: "Bên trường học đột nhiên thông báo mở hội thảo ở thành phố Z, vậy nên anh phải đến đó công tác một tháng."
Cô ôm cánh tay anh, ngơ ngác hỏi: "Sao lại gấp như vậy?"
"Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." Trương Dịch Chân lập tức đứng dậy sắp xếp hành lý vì ngay tối hôm nay phải lên máy bay: "Em ở nhà một mình anh không yên tâm, hay anh gọi Tả Linh đến ở với em nhé?"
"Không cần đâu." Hứa Chẩm đi đi lại lại phía sau Trương Dịch Chân, thỉnh thoảng giúp anh lấy vài thứ, "Em không cần người chăm sóc, hơn nữa em cũng lớn rồi, không phải con nít lên ba, tự em có thể lo liệu được."
Trương Dịch Chân nghe Hứa Chẩm nói xong liền dừng động tác lại, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, trong khi cô thì lại ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không biết gì cả.
Trương Dịch Chân duỗi tay ra ôm lấy Hứa Chẩm, vừa trấn an vừa hôn lên má cô, "Anh không thể ở bên cạnh em nhưng anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Một mình em không làm được đâu, nghe lời anh, ngoan."
Hứa Chẩm mở Baidu Cloud ra, click vào bộ phim người lớn mà cô đã download sẵn trước đó.
Hiện tại là 5 giờ sáng, cô thức dậy sau một giấc mơ tràn ngập tình yêu, đối mặt chính là căn phòng trống trải, trần nhà màu trắng đơn điệu, không có hoa nhài nở rộ, mà ngược lại, trong không khí chỉ có mùi giấm chua do hôm qua vô tình làm đổ.
Người đàn ông trong phim bế người phụ nữ vào phòng, hai người ôm hôn nồng nhiệt, vuốt ve cơ thể nhau trên sofa. Anh ta rút cà vạt ra trói tay người phụ nữ lại, dùng tư thế xâm nhập từ đằng sau mà động eo, cảnh tượng này y hệt như trong giấc mơ, nhưng khác ở chỗ là lần này Hứa Chẩm không nhận được nụ hôn ôn nhu từ "Trương Dịch Chân", cũng sẽ không nói cho anh biết cô thật sự rất thích anh.
Đây là mơ? Hay vẫn là hiện thực cầu mà không được?
Nhưng cô thật sự chưa từng có ý tưởng không an phận đối với Trương Dịch Chân, cô thích kiểu đàn ông vui vẻ hài hước, còn tính cách của anh lại lãnh đạm lạnh lùng, hoàn toàn không có khả năng ôn nhu dịu dàng giống như cô mong muốn ở trong mơ. Ngoài đời, mỗi khi anh liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, cô đều muốn lùi về phía sau ba bước rồi cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Hứa Chẩm nhất thời có chút bối rối. Cô mở danh bạ bấm vào tên của Trương Dịch Chân rồi nhìn chằm chằm vào dãy số kia, trong lòng đột nhiên nổi lên ý tưởng muốn kể cho anh nghe tất cả những gì xảy ra trong mơ, tất cả những thân thiết và vương vấn giữa hai người trong suốt cả một tháng qua. Nhưng sau bấm khi bấm nút gọi, cô lại lập tức tắt máy. Nếu bây giờ cô nói ra, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rằng cô không chỉ là biến thái, mà còn bị điên rồi. Làm gì có ai coi giấc mơ là sự thật chứ?
Hứa Chẩm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ cảnh trong mơ, thoát khỏi những tình tiết lưu luyến xúc động đó mà nhận rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Cô không có cách nào ngủ tiếp được nữa nên dứt khoát rời giường rửa mặt rồi chạy bộ buổi sáng. Vận động giúp con người điều tiết cảm xúc, rất nhanh tâm tình của Hứa Chẩm cũng trở nên tốt hơn, ác mộng hay mộng xuân đều bị cô ném sang một bên.
8 giờ rưỡi, Hứa Chẩm nhận được điện thoại của Trương Dịch Chân, anh lịch sự nói lời chào buổi sáng rồi bảo rằng đã ở dưới lầu chờ cô.
Hôm nay là ngày anh dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý mới - Tả Linh.
Trương Dịch Chân mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu bạc. Trông anh vẫn lịch lãm và lạnh lùng như mọi khi, giống như một bức tranh mùa đông đơn điệu và xa vời.
"Tối hôm qua ngủ thế nào? Có còn gặp ác mộng không?" Trương Dịch Chân vừa quay tay lái vừa nói chuyện phiếm với cô.
Hứa Chẩm nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trầm mặc một chút rồi mới lên tiếng: "Không có gặp ác mộng. Từ một tháng trước tôi đã không còn gặp ác mộng nữa rồi."
"Vậy thì tốt rồi, xem ra tình huống của cô quả thực đã được cải thiện. Vậy... có mơ thấy chuyện gì khác không?"
"Chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi, tôi không thể nhớ được."
Đèn đỏ, Trương Dịch Chân đạp phanh dừng lại trước vạch qua đường, anh không nói gì nữa, không khí trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
"Tôi luôn cảm thấy nửa năm là đủ để cho cô chấp nhận tôi." Giây thứ mười hai đếm ngược, Trương Dịch Chân đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất bình thản: "Từ khi hành nghề tới nay, cô là bệnh nhân đầu tiên khiến tôi phải hao tâm tổn sức, cố gắng rất nhiều nhưng lại không thể lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của cô."
Hứa Chẩm không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn túi xách của mình.
"Thật ra sau khi đi dạy, tôi vẫn có thể tiếp tục làm bác sĩ tâm lý, tiếp tục sắp xếp chẩn đoán và điều trị cho cô. Nhưng từ một tháng trước, tôi đã cảm giác được rằng cô đang lảng tránh tôi. Khi cô bắt đầu giấu giếm tôi việc gì đó, tôi cũng chỉ đành bó tay với bệnh tình của cô. Nên sau khi suy xét kỹ càng, tôi quyết định đổi bác sĩ tâm lý cho cô."
"Mọi chuyện xảy ra lúc trước tôi đã thành thật kể hết với anh." Hứa Chẩm nỗ lực biện minh.
"Tình huống mới xuất hiện một tháng trước cô chưa từng nói với tôi."
"......"
"Tôi có thể biết lý do không?" Lần đầu tiên giọng điệu của Trương Dịch Chân có chút yếu ớt và mệt mỏi, "Tôi muốn biết nguyên nhân tại sao cô không thể thẳng thắn với tôi."
"Thực xin lỗi, bác sĩ Trương." Hứa Chẩm chỉ có thể nói như vậy, cô không nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn nữa, "Tôi không có cách nào......"
Đèn xanh sáng lên, Trương Dịch Chân thuần thục nhấn ga tiến về phía trước, "Suốt một tháng qua tôi vẫn luôn chờ cô chủ động nói chuyện với tôi, nhưng không ngờ lần hội chẩn cuối cùng cô lại ngủ quên. Đây không phải là vấn đề của cô, Hứa Chẩm. Có lẽ là tôi không thích hợp làm bác sĩ tâm lý như tôi đã nghĩ."
Hứa Chẩm không thể giả vờ như là không có chuyện to tát nữa, lúc này cô cảm thấy áy náy đến mức muốn quỳ xuống cúi đầu xin lỗi anh.
Trương Dịch Chân có bằng tiến sĩ của một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, những bệnh nhân mà anh tiếp nhận đều thuộc hàng top đầu trong lĩnh vực của họ, cờ thưởng bằng khen mà bệnh nhân tặng nhiều đến mức phải tìm phòng khác để trưng bày.
Thế mà vị thiên tài trong lĩnh vực tâm lý học lâm sàng này thực sự cho rằng mình không thích hợp để trở thành bác sĩ tâm lý? Phải chịu đả kích đến mức nào mới mất tự tin như vậy?
Hứa Chẩm không ngờ bản thân lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Cô tự trấn an mình, định dùng hết dũng khí nói cho Trương Dịch Chân biết một tháng qua cô luôn mơ thấy anh.
"Tới rồi." Xe bỗng nhiên dừng lại làm gián đoạn suy nghĩ trong đầu Hứa Chẩm cũng như dũng khí của cô.
Trương Dịch Chân xuống trước mở cửa xe cho Hứa Chẩm, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: "Là chỗ này. Tôi biết cô không mấy tình nguyện, nhưng tôi cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất đối với cô rồi."
Tả Linh trông hoạt bát và thân thiện hơn hẳn trong ảnh, cô ấy đã tiếp đón Hứa Chẩm một cách rất ân cần và chu đáo, thậm chí còn tặng bánh quy mà mình đã tự nướng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã bất giác bắt đầu buổi chẩn đoán và điều trị đầu tiên.
Khác với căn phòng đơn điệu, lãnh đạm của Trương Dịch Chân, Tả Linh đã sắp xếp không gian dành cho khách của mình một cách rất ấm cúng và trang nhã, nói chuyện ở đây giống như một buổi tụ tập nhỏ với bạn bè vậy.
Theo lý thuyết mà nói, không gian và sự đón tiếp nồng nhiệt của Tả Linh sẽ dễ dàng khiến cho Hứa Chẩm mở lòng mình nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được. Cô không thể nào thổ lộ những nguy hiểm và tra tấn mà bản thân đã từng gặp phải, cũng như không thể nào kể về những giấc mơ trong suốt một tháng qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hứa Chẩm có chút mất mát nhưng Tả Linh đã động viên cô vài câu. Hứa Chẩm đi ra ngoài thì phát hiện Trương Dịch Chân thế mà còn chờ ở phòng tiếp khách, đang nhìn chăm chú vào tài liệu.
Tả Linh đi tới nói với anh mấy câu, sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Hứa Chẩm.
Bọn họ đang nói gì thế? Hứa Chẩm căng thẳng siết chặt ngón tay.
Trương Dịch Chân vẫy vẫy tay với cô rồi lấy một chiếc cupcake ra, "Vừa rồi tôi ngửi thấy mùi bánh mì, nên xuống tầng dưới mua một ít. Cái này cho cô."
"Cảm ơn." Hứa Chẩm không có cảm giác thèm ăn nhưng vẫn cắn một miếng nhỏ.
"Tả Linh nói với tôi rằng cô rất thích trà trong văn phòng của tôi, lần sau tôi sẽ mang tới cho cô một ít."
Hóa ra là nói cái này, Hứa Chẩm thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi thôi." Trương Dịch Chân chào tạm biệt với Tả Linh rồi đưa cô trở về.
Ngồi trong xe, anh nói: "Có phải cô sợ Tả Linh sẽ kể cho tôi nghe về cuộc trò chuyện của hai người đúng không?"
Hứa Chẩm cảm thấy áy náy với Trương Dịch Chân nên thành thật trả lời, "Quả thật là có một chút."
"Đừng lo lắng, Tả Linh là một bác sĩ có trình độ chuyên môn cao, cô ấy rất kín tiếng về tình trạng của bệnh nhân, kể cả đối với tôi." Trương Dịch Chân bỗng nhiên khẽ cười một cái, "Tôi nhớ có một lần phải ở trong thư viện suốt một đêm để chuẩn bị đồ án, Tả Linh vô tình nói mớ. Một người bạn cùng lớp đã nổi hứng trêu chọc, gặng hỏi cô ấy địa chỉ nhà của bệnh nhân, lúc đó Tả Linh đang ngủ mơ nhưng vẫn hét lên 'có đánh chết tôi cũng không nói'."
Trương Dịch Chân thật sự rất ít khi nở nụ cười, chân mày giãn ra làm mất đi vẻ lạnh lùng vốn có, đáy mắt nhiều hơn vài phần ôn nhu. Khoảnh khắc đó anh giống hệt như Trương Dịch Chân trong mơ.
Hứa Chẩm có chút sững sờ, theo bản năng siết chặt ngón tay mà nhìn chằm chằm anh. Mãi cho đến khi Trương Dịch Chân kêu cô, cô hoàn hồn lại.
"Về sau Tả Linh sẽ là người khám và chữa bệnh cho cô. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi."
Trái tim Hứa Chẩm bỗng dưng trở nên trống rỗng, người chồng dịu dàng trong mơ chỉ là ảo ảnh, mà mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Trương - người vô cùng đáng tin cậy lại sắp biến hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.
"Nhưng trước đó, tôi còn có một yêu cầu này nữa." Trương Dịch Chân tiếp tục nói: "Một vị cố vấn của tôi đang tổ chức một đội tình nguyện về sức khỏe tâm lý, vì vừa mới thành lập cho nên còn thiếu thành viên. Cô có thể gia nhập không? Các hoạt động tình nguyện chỉ tổ chức vào ngày nghỉ thôi, nhóm sẽ gây quỹ cho các hoạt động và đương nhiên là cô sẽ được đào tạo về chuyên môn. Điều đó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của cô..."
"Anh cũng tham gia sao?"
"Phải, tôi là bác sĩ tình nguyện, cũng kiêm luôn việc đào tạo chuyên môn."
Tâm tình của Hứa Chẩm bỗng nhiên tươi tắn hẳn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.