Chương 4:
Thanh Thanh Thảo Địa
13/02/2023
Hôm nay công việc không quá bận rộn, Hứa Chẩm tạm biệt đồng nghiệp rồi tan làm đúng giờ. Trong lúc chờ xe buýt ở trạm, một đôi tình nhân trẻ xuất hiện. Cô gái kia thoạt nhìn tầm mười tám mười chín tuổi, mặc một chiếc váy hở lưng màu đen, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ với phấn mắt màu ánh kim nổi bật, môi đỏ diễm lệ. Người đàn ông bên cạnh mặc một chiếc áo thun theo phong cách hiphop và quần dài rộng, mỗi khi cười lên nhìn rất lưu manh, cậu ta còn liên tục ôm hôn cô gái.
Tiếng cười đùa hôn hít thân mật vang rất to, những người đứng chờ xe ở bên cạnh nhìn thấy cử chỉ hành vi dung tục của cặp đôi cũng lùi xa ra phía sau vài bước.
Hứa Chẩm vốn dĩ đang coi điện thoại, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng mắng chửi chói tai của phụ nữ. Cô ngẩng đầu nhìn theo bản năng, cặp đôi vừa ôm hôn ban nãy không biết vì lý do gì mà bắt đầu cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân. Người đàn ông với vẻ mặt hung tợn mà giật tóc cô gái, túm lấy đầu cô đập vào biển báo dừng xe, hơn nữa còn không ngừng chửi bậy, "Con chó cái khốn nạn!! Nếu không nhờ người ta nói cho tao thì không biết mày còn tính đội nón xanh cho tao đến bao giờ! Tao ra ngoài cực khổ làm việc, còn mày thì lại ở khách sạn liếm dương vật lấy tiền mua túi xách! Mẹ nó!! Tao giết chết mày!"
"Anh nói bậy, tôi không có làm những chuyện đó! Trương Hải, anh không phải là đàn ông! A! Cứu! Cứu!"
Chỉ trong nháy mắt, cô gái bị người đàn ông tát liên tiếp mấy cái, mặt mũi sưng tấy, chật vật ôm biển báo rồi lớn tiếng cầu cứu.
Người xung quanh xì xầm bàn tán, nhưng bởi vì vẻ bề ngoài của người đàn ông quá cường tráng, vẻ mặt lại hung dữ nên nhất thời không có ai dám tiến lên ngăn cản.
Đương nhiên Hứa Chẩm không thể làm ngơ, cô nhanh chóng chạy tới kéo cô gái ra, che chắn sau lưng để bảo vệ, "Làm gì đó?! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có mà động tay động chân!"
"Đừng có xen vào việc của người khác! Phụ nữ tụi bay toàn là đồ đê tiện. Có tin tao đánh chết cả hai đứa mày luôn không?!"
Hứa Chẩm nhanh chóng bắt được nắm đấm của người đàn ông, dùng sức vật hắn ta qua vai rồi ném xuống đất. Cô từng tốt nghiệp học viện cảnh sát, cộng thêm việc được huấn luyện nhiều năm, trải qua biết bao khó khăn nên đối với một người đàn ông vụng về không cùng đẳng cấp như thế này vẫn có thể đối phó được.
Hứa Chẩm móc thẻ cảnh sát ra đưa đến trước mặt người đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất, "Chắc anh phải đi với tôi một chuyến rồi."
Có người gọi 110, đúng lúc này cảnh sát cũng tới nơi, một trong số đó có quen biết với Hứa Chẩm, giao lưu với cô vài câu để tìm hiểu tình huống rồi đưa cặp đôi kia đi.
Bỗng nhiên có ai đó đi tới, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Hứa Chẩm, "Cảnh sát Hứa không hổ là nữ trung hào kiệt, em đây rất ngưỡng mộ chị."
Người đàn ông vừa nói mặc một chiếc áo thun sáng màu, trong miệng nhai kẹo cao su, khi cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Hứa Chẩm nhận ra đây là đàn em tại học viện cảnh sát, cũng là đồng nghiệp hiện tại của cô - Cố Phán. Mối quan hệ giữa hai người không tồi, làm việc phối hợp khá ăn ý, thường xuyên đùa giỡn vài câu với nhau.
Hứa Chẩm cũng cười nói: "Sao mà bằng cảnh sát Cố yêu nước yêu dân được... Chị nhớ rõ là cậu đang trong kỳ nghỉ, đi du lịch rồi mà, sao còn lang thang ở đây?"
Cố Phán trả lời: "Dạo này sức khỏe của mẹ em không tốt, bà xã ở nhà vất vả, em không yên lòng."
"Chị mới gặp dì cách đây không lâu, sức khỏe vẫn rất bình thường mà! Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Phán xua xua tay, nói: "Em đi trước đây."
Không đầu không đuôi.
Hứa Chẩm khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Cố Phán, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ấy biến mất. Cô cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, làm gì có ai đi nhanh như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại, xung quanh hoàn toàn không còn thân ảnh của Cố Phán nữa.
Hứa Chẩm hoảng loạn xoay người, lại bị bóng đen ở đằng sau làm cho giật mình.
Trương Dịch Chân nhíu mày, tay kéo vali nhìn cô.
"Ông xã!" Hứa Chẩm thấy rõ người đằng sau là ai liền vui đến mức hét lên, không màng việc hai người còn đang ở giữa đường mà xông tới ôm chầm lấy Trương Dịch Chân, "Không phải còn có tám chín ngày nữa mới kết thúc sao? Sao anh lại về sớm thế?"
"Không yên tâm em." Trương Dịch Chân sờ đầu cô, "Sao Cố Phán lại ở chỗ đây?"
"Ai? Anh biết Cố Phán hả?"
"Em đã từng kể với anh về cậu ấy rồi."
Hứa Chẩm nghĩ thầm: có lẽ cô đã từng thuận miệng nhắc tới Cố Phán khi phàn nàn về công việc, nhưng cô cũng không bận tâm về việc đó, "Tình cờ gặp nhau thôi. Em rất nhớ anh đó, lần này anh về rồi có còn đi nữa không?"
"Không đi nữa." Trương Dịch Chân buông hành lý trên tay xuống rồi bế Hứa Chẩm lên, "Gầy đi rồi."
"Muốn ăn cơm anh nấu ~"
Trương Dịch Chân thấp giọng nói: "Về nhà ăn, đêm nay ông xã đút no em."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hứa Chẩm ngồi dựa vào mép giường, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Dịch Chân. Hiện tại cô không có mặc bộ đồ ngủ thường ngày, ban nãy vừa tắm xong đã bị Trương Dịch Chân dụ dỗ mặc món quà anh mua cho cô.
Một chiếc váy trơn trễ vai màu trắng trong suốt như cánh ve. Dây áo mỏng manh để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng đầu vai mượt mà, tay áo che khuất nửa cánh tay trắng nõn, trước ngực là một đóa hoa lớn không rõ tên được thêu tỉ mỉ, như ẩn như hiện mà lộ ra nhũ thịt no đủ bên dưới, đỉnh hồng mai nhòn nhọn bên trên đã sớm đứng thẳng. Xuống chút nữa chính là vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài. Chiếc váy này có ống tay rộng như loại thường thấy trong các phim cổ trang nhưng chiều dài của váy lại rất ngắn, vô cùng tiết kiệm vải, chỉ miễn cưỡng dài qua mông hai tấc. Cho dù Hứa Chẩm đã rất cố gắng khép chặt hai chân, không dám nhúc nhích, nhưng dưới làn váy trắng mờ ảo như sương mù, vẫn để lộ ra một nửa khu rừng rậm màu đen cùng cánh sen đỏ ẩn nấp sâu trong đó.
Trương Dịch Chân quỳ một chân trên mặt đất, ngón tay vuốt ve đầu gối và bắp chân của cô, đầu ngón tay thăm dò những nơi có thể để lại vết sẹo.
Công việc của Hứa Chẩm là vậy, thường hay gặp các chấn thương lớn nhỏ trong quá trình tập luyện và làm việc, vài chỗ khỏi hoàn toàn, vài chỗ để lại vết sẹo nhàn nhạt do cô không chú ý chăm sóc.
Trương Dịch Chân rất ghét những dấu vết đó, nhưng lại thích ve vãn rồi hôn lên chúng. Mỗi khi hôn, anh có cảm giác như mình đang che chở, chăm sóc, an ủi phần nào nỗi đau mà cô đã gặp phải.
Cũng như giờ phút này, vốn dĩ là một cảnh sát khoác lên mình bộ cảnh phục uy phong, diệt trừ tà ác, tính cách cương quyết và bộc trực, lại ngượng ngùng khi mặc chiếc váy lụa trong suốt mà anh đã tặng rồi cam chịu những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Điều này tựa như một loại kích thích
Trương Dịch Chân không nhanh không chậm mà nói: "Từ xa xưa thành phố Z đã rất am hiểu về lụa gấm. Di tích văn hóa cách đây một nghìn năm - áo lụa mây (*) chính là được sản xuất ở thành phố Z. Áo lụa mây mỏng như mây mù, ngay cả khi gấp lại cũng không dày bằng một quả trứng nhỏ, thậm chí còn có thể thấy rõ chữ trên tờ báo nếu nhìn xuyên qua. Cái mà anh mua cho em chính là đồ lưu niệm được viện bảo tàng khôi phục từ công nghệ dệt lụa mây."
(*) Áo lụa mây / CV: vân ti áo đơn / Raw: 云丝单衣: Mình không biết từ này dịch sao cho đúng nghĩa nữa, bạn nào biết cmt giúp mình với nha
Hứa Chẩm nhỏ giọng nói thầm: "Viện bảo tàng gì mà không đứng đắn như vậy......"
Trương Dịch Chân đưa tay vào trong làn váy, vuốt ve đóa hoa đang từ từ nở rộ, cảm nhận được hoa dịch bắt đầu chảy ra: "Sau khi nghiên cứu áo lụa mây, các học giả cho rằng chủ nhân của nó là Lạc phu nhân sử dụng nó để tạo nên vẻ đẹp huyền ảo cho chiếc áo khoác bên ngoài. Nhưng bên cạnh đó vẫn còn một lời đồn đoán khác...... Vì để tranh giành sự sủng ái của nhà vua mà bà thường mặc áo lụa mây mỗi lúc thị tẩm (**), ngoại trừ cái này ra thì không còn mảnh vải che thân nào hết. Nhà Vua rất hứng thú khi thấy điều đó và lần nào cũng lâm hạnh (**) bà cho tới bình minh......"
(**) Thị tẩm, lâm hạnh: là việc phi tầm hay cung nữ phục vụ chuyện chăn gối cho vua chúa.
Hứa Chẩm chỉ tưởng tượng đến cảnh Lạc phu nhân chỉ mặc mỗi áo lụa mây đi quyến rũ nhà vua thôi là khuôn mặt đã ửng lên. Huống chi trong lời nói của Trương Dịch Chân còn có hàm ý khác khiến cô càng thêm xấu hổ và tức giận. Cô nhấc chân muốn đá anh ra, không ngờ lại bị anh bắt lấy đặt lên vai, sau đó cúi đầu xuống dùng bờ môi mỏng hôn lên hoa huyệt.
"Trương Dịch Chân! Anh...... A, không......" Tiếng rên rỉ mơ hồ bị Hứa Chẩm nuốt trở về theo bản năng, cơ thể ngã xuống giường, yếu ớt nắm lấy chăn bông để chống cự lại khoái cảm do những cái liếm mút liên tục bên dưới.
Từng có nhà thơ so sánh nơi này của phụ nữ như một cái giếng nước, đòi hỏi người đàn ông phải khai quật một cách chậm rãi, cẩn thận nhưng không kém phần mạnh mẽ và dứt khoát. Sau khi khơi thông, đương nhiên sẽ có nước róc rách chảy ra. Trước kia khi đọc đến đây, Trương Dịch Chân chỉ nhíu mày rồi lật sang trang khác, nhưng bây giờ nhìn lại, anh phải thừa nhận rằng nó quá tuyệt vời.
Nơi này của Hứa Chẩm như một cái giếng ẩn sâu trong rừng rậm không ai ghé quá, chỉ có một mình anh là phát hiện ra vẻ đẹp của nó. Anh ngày ngày khai thác, dốc lòng quan tâm chăm sóc, cuối cùng cái giếng này cũng bắt đầu chấp nhận anh. Chỉ cần hơi khiêu khích đùa bỡn một chút là sẽ có hoa dịch trong suốt ngọt lành liên tục trào ra dâng hiến cho anh. Miệng giếng nhỏ màu đỏ tươi này hơi run rẩy co rút lại như đang hưng phấn, khẩn trương chờ đợi lần thâm nhập tiếp theo. Mà chủ nhân của nó lại tâm khẩu bất nhất, thẳng thừng từ chối anh.
Thật là thiếu dạy dỗ.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn, cọ qua cọ lại âm đế, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng khẽ cắn, mỗi khi không cẩn thận mà cắn mạnh hơn một chút, cô sẽ không kìm được mà rên rỉ nức nở thành tiếng. Những lần như vậy anh chỉ mặc kệ cô, chuyên tâm đưa đầu lưỡi xâm nhập vào miệng huyệt khép kín co rút, chậm rãi trừu động. Bắp đùi của cô bắt đầu run rẩy, một lượng lớn chất lỏng phun ra, men theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng anh.
Khoảnh khắc nghe tiếng Trương Dịch Chân nuốt chất lỏng kia xuống, Hứa Chẩm dường như không thể chịu nổi nữa.
Cảm giác xấu hổ và sung sướng trộn lẫn vào nhau, quả thực muốn dìm chết cô. Hứa Chẩm cố gắng kìm nén phản ứng của cơ thể nhưng thật sự chẳng có ích gì cả. Phía dưới liên tục bị tấn công, hơi thở ấm áp của người đàn ông quét qua thịt non mẫn cảm khiến nơi đó trở nên nóng lên, nóng đến mức trái tim cô cũng thắt lại theo.
Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa từng chỗ mẫn cảm của cô, tựa như có dòng điện chạy qua. Cơ thể từ từ trở thành một khối thịt mềm nhũn, phía dưới cũng bị anh dùng đầu lưỡi đưa đẩy, chỗ sâu nhất trong cơ thể liên tục trào ra chất lỏng.
Không được nữa rồi!
Hứa Chẩm che miệng cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt chảy dài xuống. Cảm giác muốn đi tiểu khiến bụng cô quặn lại....
Không được, không thể, nhất định phải nhịn xuống......
Trương Dịch Chân lại dùng hàm răng cắn vào âm đế mẫn cảm, thậm chí còn nhẹ nhàng khảy vài cái như là đang cố ý khiêu khích.
Dâm thủy từ hạ thể phun ra thành một vòng cung nhỏ, tất cả đều dính hết lên khăn trải giường màu xanh đậm, ướt sũng một tảng lớn. Sự kích thích cực khoái do môi lưỡi mang lại khiến Hứa Chẩm đến cao trào lần đầu tiên, đầu óc cô trống rỗng, hai chân dang rộng mà thở gấp một cách yếu ớt.
Cả người Hứa Chẫm ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo lụa mây nửa trong suốt cũng bởi vì vậy mà dính sát lên cơ thể cô, trở thành chiếc áo trong suốt hoàn toàn, hơn nữa còn phác họa ra dáng người hoàn mỹ với vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng dài, đặc biệt nhất là cặp nhũ thịt đầy đặn và đầu vú đứng thẳng.
Bởi vì phải huấn luyện vận động trong thời gian dài nên cơ thể cô trở nên vô cùng dẻo dai và săn chắc, không quá nặng nề hay quá gầy. Cho dù là vuốt ve hay ôm ấp cũng đều khiến cho Trương Dịch Chân có xúc cảm tốt nhất. Anh cởi bỏ dây thắt lưng, giải phóng cự vật thô to, động eo tiến vào trong cơ thể còn đang vô cùng mẫn cảm của Hứa Chẩm.
Vì đã làm tốt màn dạo đầu nên Hứa Chẩm chỉ rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy thừa nhận côn thịt cương cứng của Trương Dịch Chân. Dù vậy, cảm giác bị trướng đầy vẫn khiến cô khó chịu. Khi quy đầu cực đại cọ xát vào vách trong, từng nếp uốn bị căng ra giống như có dòng điện chạy qua làm cả người cô mềm nhũn, thần trí mơ hồ. Tiếng nước "phụt phụt" dâm mỹ chậm rãi vang lên, Hứa Chẩm thở hổn hển theo động tác nhấp nhô nhịp nhàng của Trương Dịch Chân, nộn huyệt non nớt bị cắm rút hết lần này tới lần khác, chất lỏng liên tục phun ra, dính nhớp ở nơi hai người giao hợp, tạo thành bọt mép màu trắng đục.
Quá kịch liệt...... Không thở nổi......
Hứa Chẩm dần dần không chịu nổi nữa, cánh tay đang khoác lên cổ Trương Dịch Chân yếu ớt trượt xuống, cô đưa tay đẩy cơ ngực cường tráng của anh ra, tỏ ý muốn anh tránh xa một chút. Động tác cự tuyệt này đã kích thích bản tính hung dữ của đàn ông, hai tay cô bị anh ấn lên đỉnh đầu, mười ngón tay nắm chặt lại với nhau.
Vì cơn hưng phấn quá độ mà Trương Dịch Chân không thể kiểm soát được lực đạo, ấn mạnh đến mức cổ tay Hứa Chẩm trắng bệch, có hơi đau một chút. Phía dưới đỉnh vào càng lúc càng sâu, miệng huyệt bị căng đến sưng đỏ đáng thương nhưng vẫn nhiệt tình bao vây lấy cự vật thô dài.
"...... Làm sao vậy?" Trương Dịch Chân rũ mắt rồi cúi đầu hôn lên khóe mi ướt đẫm của cô, con người sâu hút chứa đầy dục vọng, "Không thoải mái sao?"
"...... Hức...... Chậm, a ha...... Chậm một chút....."
Trương Dịch Chân nhíu mày, một tay giữ Hứa Chẩm, một tay trượt xuống nắm lấy bắp chân cô: "...... Không."
Theo lẽ thường, ngoại trừ việc khó chịu hay không thoải mái thì những lời xin tha như "Không chịu nổi", "Chậm lại" đều sẽ bị người đàn ông làm lơ, thậm chí còn biến thành lời mời gọi "Có thể làm mạnh hơn nữa". Hứa Chẩm chỉ kịp nức nở một tiếng đã bị Trương Dịch Chân nâng chân lên ấn xuống trước ngực, hoa huyệt căng ra, đón nhận từng đợt xỏ xuyên kịch liệt hơn. Côn thịt thô to hung mãnh cắm vào tận gốc rồi lại rút ra hoàn toàn khiến mật dịch chảy ướt cặp mông trắng nõn của cô, một ít còn len lỏi chảy vào trong cúc huyệt nho nhỏ ở giữa.
"Không cần, không cần...... Nơi đó......" Hứa Chẩm bị làm đến mức hai chân run lẩy bẩy. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ những động tác càng lúc càng mạnh bạo của Trương Dịch Chân, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, duỗi thẳng chân rồi đá loạn xạ. Nhưng ngay sau đó, cả người cô cứng đờ. Cự vật thô to theo thói quen tìm được điểm G mẫn cảm trong nộn huyệt, không chút thương tiếc mà điên cuồng đỉnh vào nơi đó. Tuy nhiên chỉ sau vài cú nhấp, thân thể mềm mại của cô đột nhiên run lên, trực tiếp đạt tới cao trào.
Trương Dịch Chân không có rút ra, anh giống như một con mãnh thú vừa mới ăn miếng mồi tươi sống đầu tiên, tất cả những điều này chỉ là khởi đầu mà thôi. Cơ thể của người phụ nữ dưới thân quá phấn nộn, quá chặt chẽ đến mức dù anh có xé xác và nuốt chửng cô thì vẫn chưa đủ thỏa mãn dục vọng trong người.
"Đừng cắn......" Trương Dịch Chân kéo bàn tay đang che miệng của Hứa Chẩm ra, nơi đó đã bị cô cắn thành dấu răng màu đỏ tươi. Anh liếc nhìn xung quanh, phát hiện cái cà vạt của mình treo một bên rồi lấy nó trói chặt hai tay cô, "Đừng cắn, anh sẽ đau lòng."
Đầu của Hứa Chẩm choáng váng đến mức không thể nào hoàn hồn lại từ đợt cao trào vừa rồi, hạ thân vẫn bị căng trướng do chất lỏng ở bụng nhỏ không có cách nào bài xuất ra, quá trướng......
Cô nghe Trương Dịch Chân nói anh sẽ đau lòng, lại cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống. Hứa Chẩm muốn nhân cơ hội này cầu xin anh mang cô vào WC, nhưng mà......
Cự vật thô dài đỉnh tới tận chỗ sâu nhất trong nộn huyệt, nương theo hoa dịch ấm áp bắt đầu nhẹ nhàng thọc vào rút ra, kéo dài dư vị cao trào. Quy đầu chậm rãi, nhẹ nhàng mà đâm thọc vào hoa tâm.
Hứa Chẩm hốt hoảng rũ mắt nhìn Trương Dịch Chân rồi nhỏ giọng nỉ non, "Không được, không được...... Sẽ hư mất...... Không thể...... Ưm a ha, a ô ô ô --"
Người vừa nói sẽ đau lòng cho cô lại không chút lưu tình nào mà đỉnh tới miệng tử cung, chen vào vùng đất hoang sơ nhỏ hẹp chưa từng có ai khai phá, cuồng mãnh kịch liệt mà đâm thọc.
Quá sâu...... Sẽ bị chọc thủng, sẽ chết mất......
Hứa Chẩm không kìm được mà khóc kêu lên, loại khoái cảm mãnh liệt mang theo đau đớn này khiến linh hồn cô vỡ vụn, nó từ hạ thân len lỏi vào não bộ, làm cô hoàn toàn mất đi lý trí, nước mắt không ngừng chảy dài xuống. Mặc dù biết là phản ứng sinh lý nhưng Trương Dịch Chân vẫn đau lòng mà cúi đầu hôn cô, thuận tiện dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, nuốt chửng tiếng nức nở phát ra từ cổ họng.
Cảm giác dồn dập khiến Hứa Chẩm thở không thông, miệng trên bị hôn lưỡi mãnh liệt, miệng dưới cũng bị điên cuồng thao làm. Cổ tay bị trói chặt không có cách nào giãy giụa, hai chân bị đè lại cũng không có cách nào thoát ra. Không thể chịu nổi nữa... Bị cắm xuyên, bị căng trướng, bị Trương Dịch Chân thao chết ở trên giường......
Sau khi điên cuồng thọc vào rút ra mấy trăm cái, cuối cùng Trương Dịch Chân cũng cảm nhận được khoái cảm tuôn trào trong cơ thể. Ngay lúc Hứa Chẩm còn đang rên rỉ nức nở, anh đồng thời buông cô ra, ngửa cổ thở dốc một tiếng rồi lại lần nữa cắm vào tử cung đã bị chà đạp đến thê thảm, bắn từng luồng tinh dịch trắng đục vào sâu bên trong, rót đầy bụng nhỏ.
"Ô......" Hoa huyệt co rút lại, khoái cảm trướng đầy này khiến cô lại lần nữa tới cao trào. Chất lỏng trong suốt phun ra, bắn hết lên cơ bụng của Trương Dịch Chân và khăn trải giường. Thân thể của cô như đã bị chơi hỏng rồi. Lúc anh rút ra, miệng huyệt phấn nộn không thể khép lại hoàn toàn, dâm dịch từ bên trong chậm rãi trào ra, nhỏ giọt lên khăn trải giường.
Trương Dịch Chân dùng tay quẹt một ít chất lỏng rồi bỏ vào miệng Hứa Chẩm đang mê man, vì được thoả mãn nên anh có chút lười biếng mà đùa bỡn đầu lưỡi cô, giọng điệu vô cùng gợi cảm: "Thật thoải mái. Bé cưng dâm đãng vừa chặt vừa nhiều nước, giỏi quá."
Bình thường Hứa Chẩm không có cơ hội nghe Trương Dịch Chân nói những lời thô tục như thế này, đáng tiếc hiện tại cô lại bị làm đến sắp hôn mê, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Xét về góc độ nào đó thì có thể tránh sự kích thích của người chồng sắp tiếp tục nổi lên cơn dục vọng cũng là một loại may mắn đi.
Tiếng cười đùa hôn hít thân mật vang rất to, những người đứng chờ xe ở bên cạnh nhìn thấy cử chỉ hành vi dung tục của cặp đôi cũng lùi xa ra phía sau vài bước.
Hứa Chẩm vốn dĩ đang coi điện thoại, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng mắng chửi chói tai của phụ nữ. Cô ngẩng đầu nhìn theo bản năng, cặp đôi vừa ôm hôn ban nãy không biết vì lý do gì mà bắt đầu cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân. Người đàn ông với vẻ mặt hung tợn mà giật tóc cô gái, túm lấy đầu cô đập vào biển báo dừng xe, hơn nữa còn không ngừng chửi bậy, "Con chó cái khốn nạn!! Nếu không nhờ người ta nói cho tao thì không biết mày còn tính đội nón xanh cho tao đến bao giờ! Tao ra ngoài cực khổ làm việc, còn mày thì lại ở khách sạn liếm dương vật lấy tiền mua túi xách! Mẹ nó!! Tao giết chết mày!"
"Anh nói bậy, tôi không có làm những chuyện đó! Trương Hải, anh không phải là đàn ông! A! Cứu! Cứu!"
Chỉ trong nháy mắt, cô gái bị người đàn ông tát liên tiếp mấy cái, mặt mũi sưng tấy, chật vật ôm biển báo rồi lớn tiếng cầu cứu.
Người xung quanh xì xầm bàn tán, nhưng bởi vì vẻ bề ngoài của người đàn ông quá cường tráng, vẻ mặt lại hung dữ nên nhất thời không có ai dám tiến lên ngăn cản.
Đương nhiên Hứa Chẩm không thể làm ngơ, cô nhanh chóng chạy tới kéo cô gái ra, che chắn sau lưng để bảo vệ, "Làm gì đó?! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có mà động tay động chân!"
"Đừng có xen vào việc của người khác! Phụ nữ tụi bay toàn là đồ đê tiện. Có tin tao đánh chết cả hai đứa mày luôn không?!"
Hứa Chẩm nhanh chóng bắt được nắm đấm của người đàn ông, dùng sức vật hắn ta qua vai rồi ném xuống đất. Cô từng tốt nghiệp học viện cảnh sát, cộng thêm việc được huấn luyện nhiều năm, trải qua biết bao khó khăn nên đối với một người đàn ông vụng về không cùng đẳng cấp như thế này vẫn có thể đối phó được.
Hứa Chẩm móc thẻ cảnh sát ra đưa đến trước mặt người đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất, "Chắc anh phải đi với tôi một chuyến rồi."
Có người gọi 110, đúng lúc này cảnh sát cũng tới nơi, một trong số đó có quen biết với Hứa Chẩm, giao lưu với cô vài câu để tìm hiểu tình huống rồi đưa cặp đôi kia đi.
Bỗng nhiên có ai đó đi tới, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Hứa Chẩm, "Cảnh sát Hứa không hổ là nữ trung hào kiệt, em đây rất ngưỡng mộ chị."
Người đàn ông vừa nói mặc một chiếc áo thun sáng màu, trong miệng nhai kẹo cao su, khi cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Hứa Chẩm nhận ra đây là đàn em tại học viện cảnh sát, cũng là đồng nghiệp hiện tại của cô - Cố Phán. Mối quan hệ giữa hai người không tồi, làm việc phối hợp khá ăn ý, thường xuyên đùa giỡn vài câu với nhau.
Hứa Chẩm cũng cười nói: "Sao mà bằng cảnh sát Cố yêu nước yêu dân được... Chị nhớ rõ là cậu đang trong kỳ nghỉ, đi du lịch rồi mà, sao còn lang thang ở đây?"
Cố Phán trả lời: "Dạo này sức khỏe của mẹ em không tốt, bà xã ở nhà vất vả, em không yên lòng."
"Chị mới gặp dì cách đây không lâu, sức khỏe vẫn rất bình thường mà! Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Phán xua xua tay, nói: "Em đi trước đây."
Không đầu không đuôi.
Hứa Chẩm khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Cố Phán, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ấy biến mất. Cô cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, làm gì có ai đi nhanh như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại, xung quanh hoàn toàn không còn thân ảnh của Cố Phán nữa.
Hứa Chẩm hoảng loạn xoay người, lại bị bóng đen ở đằng sau làm cho giật mình.
Trương Dịch Chân nhíu mày, tay kéo vali nhìn cô.
"Ông xã!" Hứa Chẩm thấy rõ người đằng sau là ai liền vui đến mức hét lên, không màng việc hai người còn đang ở giữa đường mà xông tới ôm chầm lấy Trương Dịch Chân, "Không phải còn có tám chín ngày nữa mới kết thúc sao? Sao anh lại về sớm thế?"
"Không yên tâm em." Trương Dịch Chân sờ đầu cô, "Sao Cố Phán lại ở chỗ đây?"
"Ai? Anh biết Cố Phán hả?"
"Em đã từng kể với anh về cậu ấy rồi."
Hứa Chẩm nghĩ thầm: có lẽ cô đã từng thuận miệng nhắc tới Cố Phán khi phàn nàn về công việc, nhưng cô cũng không bận tâm về việc đó, "Tình cờ gặp nhau thôi. Em rất nhớ anh đó, lần này anh về rồi có còn đi nữa không?"
"Không đi nữa." Trương Dịch Chân buông hành lý trên tay xuống rồi bế Hứa Chẩm lên, "Gầy đi rồi."
"Muốn ăn cơm anh nấu ~"
Trương Dịch Chân thấp giọng nói: "Về nhà ăn, đêm nay ông xã đút no em."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Hứa Chẩm ngồi dựa vào mép giường, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Dịch Chân. Hiện tại cô không có mặc bộ đồ ngủ thường ngày, ban nãy vừa tắm xong đã bị Trương Dịch Chân dụ dỗ mặc món quà anh mua cho cô.
Một chiếc váy trơn trễ vai màu trắng trong suốt như cánh ve. Dây áo mỏng manh để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng đầu vai mượt mà, tay áo che khuất nửa cánh tay trắng nõn, trước ngực là một đóa hoa lớn không rõ tên được thêu tỉ mỉ, như ẩn như hiện mà lộ ra nhũ thịt no đủ bên dưới, đỉnh hồng mai nhòn nhọn bên trên đã sớm đứng thẳng. Xuống chút nữa chính là vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài. Chiếc váy này có ống tay rộng như loại thường thấy trong các phim cổ trang nhưng chiều dài của váy lại rất ngắn, vô cùng tiết kiệm vải, chỉ miễn cưỡng dài qua mông hai tấc. Cho dù Hứa Chẩm đã rất cố gắng khép chặt hai chân, không dám nhúc nhích, nhưng dưới làn váy trắng mờ ảo như sương mù, vẫn để lộ ra một nửa khu rừng rậm màu đen cùng cánh sen đỏ ẩn nấp sâu trong đó.
Trương Dịch Chân quỳ một chân trên mặt đất, ngón tay vuốt ve đầu gối và bắp chân của cô, đầu ngón tay thăm dò những nơi có thể để lại vết sẹo.
Công việc của Hứa Chẩm là vậy, thường hay gặp các chấn thương lớn nhỏ trong quá trình tập luyện và làm việc, vài chỗ khỏi hoàn toàn, vài chỗ để lại vết sẹo nhàn nhạt do cô không chú ý chăm sóc.
Trương Dịch Chân rất ghét những dấu vết đó, nhưng lại thích ve vãn rồi hôn lên chúng. Mỗi khi hôn, anh có cảm giác như mình đang che chở, chăm sóc, an ủi phần nào nỗi đau mà cô đã gặp phải.
Cũng như giờ phút này, vốn dĩ là một cảnh sát khoác lên mình bộ cảnh phục uy phong, diệt trừ tà ác, tính cách cương quyết và bộc trực, lại ngượng ngùng khi mặc chiếc váy lụa trong suốt mà anh đã tặng rồi cam chịu những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Điều này tựa như một loại kích thích
Trương Dịch Chân không nhanh không chậm mà nói: "Từ xa xưa thành phố Z đã rất am hiểu về lụa gấm. Di tích văn hóa cách đây một nghìn năm - áo lụa mây (*) chính là được sản xuất ở thành phố Z. Áo lụa mây mỏng như mây mù, ngay cả khi gấp lại cũng không dày bằng một quả trứng nhỏ, thậm chí còn có thể thấy rõ chữ trên tờ báo nếu nhìn xuyên qua. Cái mà anh mua cho em chính là đồ lưu niệm được viện bảo tàng khôi phục từ công nghệ dệt lụa mây."
(*) Áo lụa mây / CV: vân ti áo đơn / Raw: 云丝单衣: Mình không biết từ này dịch sao cho đúng nghĩa nữa, bạn nào biết cmt giúp mình với nha
Hứa Chẩm nhỏ giọng nói thầm: "Viện bảo tàng gì mà không đứng đắn như vậy......"
Trương Dịch Chân đưa tay vào trong làn váy, vuốt ve đóa hoa đang từ từ nở rộ, cảm nhận được hoa dịch bắt đầu chảy ra: "Sau khi nghiên cứu áo lụa mây, các học giả cho rằng chủ nhân của nó là Lạc phu nhân sử dụng nó để tạo nên vẻ đẹp huyền ảo cho chiếc áo khoác bên ngoài. Nhưng bên cạnh đó vẫn còn một lời đồn đoán khác...... Vì để tranh giành sự sủng ái của nhà vua mà bà thường mặc áo lụa mây mỗi lúc thị tẩm (**), ngoại trừ cái này ra thì không còn mảnh vải che thân nào hết. Nhà Vua rất hứng thú khi thấy điều đó và lần nào cũng lâm hạnh (**) bà cho tới bình minh......"
(**) Thị tẩm, lâm hạnh: là việc phi tầm hay cung nữ phục vụ chuyện chăn gối cho vua chúa.
Hứa Chẩm chỉ tưởng tượng đến cảnh Lạc phu nhân chỉ mặc mỗi áo lụa mây đi quyến rũ nhà vua thôi là khuôn mặt đã ửng lên. Huống chi trong lời nói của Trương Dịch Chân còn có hàm ý khác khiến cô càng thêm xấu hổ và tức giận. Cô nhấc chân muốn đá anh ra, không ngờ lại bị anh bắt lấy đặt lên vai, sau đó cúi đầu xuống dùng bờ môi mỏng hôn lên hoa huyệt.
"Trương Dịch Chân! Anh...... A, không......" Tiếng rên rỉ mơ hồ bị Hứa Chẩm nuốt trở về theo bản năng, cơ thể ngã xuống giường, yếu ớt nắm lấy chăn bông để chống cự lại khoái cảm do những cái liếm mút liên tục bên dưới.
Từng có nhà thơ so sánh nơi này của phụ nữ như một cái giếng nước, đòi hỏi người đàn ông phải khai quật một cách chậm rãi, cẩn thận nhưng không kém phần mạnh mẽ và dứt khoát. Sau khi khơi thông, đương nhiên sẽ có nước róc rách chảy ra. Trước kia khi đọc đến đây, Trương Dịch Chân chỉ nhíu mày rồi lật sang trang khác, nhưng bây giờ nhìn lại, anh phải thừa nhận rằng nó quá tuyệt vời.
Nơi này của Hứa Chẩm như một cái giếng ẩn sâu trong rừng rậm không ai ghé quá, chỉ có một mình anh là phát hiện ra vẻ đẹp của nó. Anh ngày ngày khai thác, dốc lòng quan tâm chăm sóc, cuối cùng cái giếng này cũng bắt đầu chấp nhận anh. Chỉ cần hơi khiêu khích đùa bỡn một chút là sẽ có hoa dịch trong suốt ngọt lành liên tục trào ra dâng hiến cho anh. Miệng giếng nhỏ màu đỏ tươi này hơi run rẩy co rút lại như đang hưng phấn, khẩn trương chờ đợi lần thâm nhập tiếp theo. Mà chủ nhân của nó lại tâm khẩu bất nhất, thẳng thừng từ chối anh.
Thật là thiếu dạy dỗ.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn, cọ qua cọ lại âm đế, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng khẽ cắn, mỗi khi không cẩn thận mà cắn mạnh hơn một chút, cô sẽ không kìm được mà rên rỉ nức nở thành tiếng. Những lần như vậy anh chỉ mặc kệ cô, chuyên tâm đưa đầu lưỡi xâm nhập vào miệng huyệt khép kín co rút, chậm rãi trừu động. Bắp đùi của cô bắt đầu run rẩy, một lượng lớn chất lỏng phun ra, men theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng anh.
Khoảnh khắc nghe tiếng Trương Dịch Chân nuốt chất lỏng kia xuống, Hứa Chẩm dường như không thể chịu nổi nữa.
Cảm giác xấu hổ và sung sướng trộn lẫn vào nhau, quả thực muốn dìm chết cô. Hứa Chẩm cố gắng kìm nén phản ứng của cơ thể nhưng thật sự chẳng có ích gì cả. Phía dưới liên tục bị tấn công, hơi thở ấm áp của người đàn ông quét qua thịt non mẫn cảm khiến nơi đó trở nên nóng lên, nóng đến mức trái tim cô cũng thắt lại theo.
Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa từng chỗ mẫn cảm của cô, tựa như có dòng điện chạy qua. Cơ thể từ từ trở thành một khối thịt mềm nhũn, phía dưới cũng bị anh dùng đầu lưỡi đưa đẩy, chỗ sâu nhất trong cơ thể liên tục trào ra chất lỏng.
Không được nữa rồi!
Hứa Chẩm che miệng cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt chảy dài xuống. Cảm giác muốn đi tiểu khiến bụng cô quặn lại....
Không được, không thể, nhất định phải nhịn xuống......
Trương Dịch Chân lại dùng hàm răng cắn vào âm đế mẫn cảm, thậm chí còn nhẹ nhàng khảy vài cái như là đang cố ý khiêu khích.
Dâm thủy từ hạ thể phun ra thành một vòng cung nhỏ, tất cả đều dính hết lên khăn trải giường màu xanh đậm, ướt sũng một tảng lớn. Sự kích thích cực khoái do môi lưỡi mang lại khiến Hứa Chẩm đến cao trào lần đầu tiên, đầu óc cô trống rỗng, hai chân dang rộng mà thở gấp một cách yếu ớt.
Cả người Hứa Chẫm ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo lụa mây nửa trong suốt cũng bởi vì vậy mà dính sát lên cơ thể cô, trở thành chiếc áo trong suốt hoàn toàn, hơn nữa còn phác họa ra dáng người hoàn mỹ với vòng eo thon gọn, đôi chân thẳng dài, đặc biệt nhất là cặp nhũ thịt đầy đặn và đầu vú đứng thẳng.
Bởi vì phải huấn luyện vận động trong thời gian dài nên cơ thể cô trở nên vô cùng dẻo dai và săn chắc, không quá nặng nề hay quá gầy. Cho dù là vuốt ve hay ôm ấp cũng đều khiến cho Trương Dịch Chân có xúc cảm tốt nhất. Anh cởi bỏ dây thắt lưng, giải phóng cự vật thô to, động eo tiến vào trong cơ thể còn đang vô cùng mẫn cảm của Hứa Chẩm.
Vì đã làm tốt màn dạo đầu nên Hứa Chẩm chỉ rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy thừa nhận côn thịt cương cứng của Trương Dịch Chân. Dù vậy, cảm giác bị trướng đầy vẫn khiến cô khó chịu. Khi quy đầu cực đại cọ xát vào vách trong, từng nếp uốn bị căng ra giống như có dòng điện chạy qua làm cả người cô mềm nhũn, thần trí mơ hồ. Tiếng nước "phụt phụt" dâm mỹ chậm rãi vang lên, Hứa Chẩm thở hổn hển theo động tác nhấp nhô nhịp nhàng của Trương Dịch Chân, nộn huyệt non nớt bị cắm rút hết lần này tới lần khác, chất lỏng liên tục phun ra, dính nhớp ở nơi hai người giao hợp, tạo thành bọt mép màu trắng đục.
Quá kịch liệt...... Không thở nổi......
Hứa Chẩm dần dần không chịu nổi nữa, cánh tay đang khoác lên cổ Trương Dịch Chân yếu ớt trượt xuống, cô đưa tay đẩy cơ ngực cường tráng của anh ra, tỏ ý muốn anh tránh xa một chút. Động tác cự tuyệt này đã kích thích bản tính hung dữ của đàn ông, hai tay cô bị anh ấn lên đỉnh đầu, mười ngón tay nắm chặt lại với nhau.
Vì cơn hưng phấn quá độ mà Trương Dịch Chân không thể kiểm soát được lực đạo, ấn mạnh đến mức cổ tay Hứa Chẩm trắng bệch, có hơi đau một chút. Phía dưới đỉnh vào càng lúc càng sâu, miệng huyệt bị căng đến sưng đỏ đáng thương nhưng vẫn nhiệt tình bao vây lấy cự vật thô dài.
"...... Làm sao vậy?" Trương Dịch Chân rũ mắt rồi cúi đầu hôn lên khóe mi ướt đẫm của cô, con người sâu hút chứa đầy dục vọng, "Không thoải mái sao?"
"...... Hức...... Chậm, a ha...... Chậm một chút....."
Trương Dịch Chân nhíu mày, một tay giữ Hứa Chẩm, một tay trượt xuống nắm lấy bắp chân cô: "...... Không."
Theo lẽ thường, ngoại trừ việc khó chịu hay không thoải mái thì những lời xin tha như "Không chịu nổi", "Chậm lại" đều sẽ bị người đàn ông làm lơ, thậm chí còn biến thành lời mời gọi "Có thể làm mạnh hơn nữa". Hứa Chẩm chỉ kịp nức nở một tiếng đã bị Trương Dịch Chân nâng chân lên ấn xuống trước ngực, hoa huyệt căng ra, đón nhận từng đợt xỏ xuyên kịch liệt hơn. Côn thịt thô to hung mãnh cắm vào tận gốc rồi lại rút ra hoàn toàn khiến mật dịch chảy ướt cặp mông trắng nõn của cô, một ít còn len lỏi chảy vào trong cúc huyệt nho nhỏ ở giữa.
"Không cần, không cần...... Nơi đó......" Hứa Chẩm bị làm đến mức hai chân run lẩy bẩy. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm từ những động tác càng lúc càng mạnh bạo của Trương Dịch Chân, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, duỗi thẳng chân rồi đá loạn xạ. Nhưng ngay sau đó, cả người cô cứng đờ. Cự vật thô to theo thói quen tìm được điểm G mẫn cảm trong nộn huyệt, không chút thương tiếc mà điên cuồng đỉnh vào nơi đó. Tuy nhiên chỉ sau vài cú nhấp, thân thể mềm mại của cô đột nhiên run lên, trực tiếp đạt tới cao trào.
Trương Dịch Chân không có rút ra, anh giống như một con mãnh thú vừa mới ăn miếng mồi tươi sống đầu tiên, tất cả những điều này chỉ là khởi đầu mà thôi. Cơ thể của người phụ nữ dưới thân quá phấn nộn, quá chặt chẽ đến mức dù anh có xé xác và nuốt chửng cô thì vẫn chưa đủ thỏa mãn dục vọng trong người.
"Đừng cắn......" Trương Dịch Chân kéo bàn tay đang che miệng của Hứa Chẩm ra, nơi đó đã bị cô cắn thành dấu răng màu đỏ tươi. Anh liếc nhìn xung quanh, phát hiện cái cà vạt của mình treo một bên rồi lấy nó trói chặt hai tay cô, "Đừng cắn, anh sẽ đau lòng."
Đầu của Hứa Chẩm choáng váng đến mức không thể nào hoàn hồn lại từ đợt cao trào vừa rồi, hạ thân vẫn bị căng trướng do chất lỏng ở bụng nhỏ không có cách nào bài xuất ra, quá trướng......
Cô nghe Trương Dịch Chân nói anh sẽ đau lòng, lại cảm giác được nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống. Hứa Chẩm muốn nhân cơ hội này cầu xin anh mang cô vào WC, nhưng mà......
Cự vật thô dài đỉnh tới tận chỗ sâu nhất trong nộn huyệt, nương theo hoa dịch ấm áp bắt đầu nhẹ nhàng thọc vào rút ra, kéo dài dư vị cao trào. Quy đầu chậm rãi, nhẹ nhàng mà đâm thọc vào hoa tâm.
Hứa Chẩm hốt hoảng rũ mắt nhìn Trương Dịch Chân rồi nhỏ giọng nỉ non, "Không được, không được...... Sẽ hư mất...... Không thể...... Ưm a ha, a ô ô ô --"
Người vừa nói sẽ đau lòng cho cô lại không chút lưu tình nào mà đỉnh tới miệng tử cung, chen vào vùng đất hoang sơ nhỏ hẹp chưa từng có ai khai phá, cuồng mãnh kịch liệt mà đâm thọc.
Quá sâu...... Sẽ bị chọc thủng, sẽ chết mất......
Hứa Chẩm không kìm được mà khóc kêu lên, loại khoái cảm mãnh liệt mang theo đau đớn này khiến linh hồn cô vỡ vụn, nó từ hạ thân len lỏi vào não bộ, làm cô hoàn toàn mất đi lý trí, nước mắt không ngừng chảy dài xuống. Mặc dù biết là phản ứng sinh lý nhưng Trương Dịch Chân vẫn đau lòng mà cúi đầu hôn cô, thuận tiện dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, nuốt chửng tiếng nức nở phát ra từ cổ họng.
Cảm giác dồn dập khiến Hứa Chẩm thở không thông, miệng trên bị hôn lưỡi mãnh liệt, miệng dưới cũng bị điên cuồng thao làm. Cổ tay bị trói chặt không có cách nào giãy giụa, hai chân bị đè lại cũng không có cách nào thoát ra. Không thể chịu nổi nữa... Bị cắm xuyên, bị căng trướng, bị Trương Dịch Chân thao chết ở trên giường......
Sau khi điên cuồng thọc vào rút ra mấy trăm cái, cuối cùng Trương Dịch Chân cũng cảm nhận được khoái cảm tuôn trào trong cơ thể. Ngay lúc Hứa Chẩm còn đang rên rỉ nức nở, anh đồng thời buông cô ra, ngửa cổ thở dốc một tiếng rồi lại lần nữa cắm vào tử cung đã bị chà đạp đến thê thảm, bắn từng luồng tinh dịch trắng đục vào sâu bên trong, rót đầy bụng nhỏ.
"Ô......" Hoa huyệt co rút lại, khoái cảm trướng đầy này khiến cô lại lần nữa tới cao trào. Chất lỏng trong suốt phun ra, bắn hết lên cơ bụng của Trương Dịch Chân và khăn trải giường. Thân thể của cô như đã bị chơi hỏng rồi. Lúc anh rút ra, miệng huyệt phấn nộn không thể khép lại hoàn toàn, dâm dịch từ bên trong chậm rãi trào ra, nhỏ giọt lên khăn trải giường.
Trương Dịch Chân dùng tay quẹt một ít chất lỏng rồi bỏ vào miệng Hứa Chẩm đang mê man, vì được thoả mãn nên anh có chút lười biếng mà đùa bỡn đầu lưỡi cô, giọng điệu vô cùng gợi cảm: "Thật thoải mái. Bé cưng dâm đãng vừa chặt vừa nhiều nước, giỏi quá."
Bình thường Hứa Chẩm không có cơ hội nghe Trương Dịch Chân nói những lời thô tục như thế này, đáng tiếc hiện tại cô lại bị làm đến sắp hôn mê, hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói cái gì.
Xét về góc độ nào đó thì có thể tránh sự kích thích của người chồng sắp tiếp tục nổi lên cơn dục vọng cũng là một loại may mắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.